Trầm Chu

Chương 11

10 giờ 15 phút tối, trên đường chính phía Nam.

Ba chiếc xe cảnh sát dẫn đầu, ba chiếc xe cảnh sát bọc sau, bảo vệ xung quanh hai chiếc xe cấp cứu, không để ý đến luật giao thông mà gầm rú đi thẳng một đường.

Vừa rồi những người đi trên con đường này và chủ xe chỉ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ phía xa xa, thỉnh thoảng đưa mắt ra tìm hiểu vài lần thì đoàn xe đã kết thúc quá trình xuất hiện rồi biến mất. Chỉ có tiếng còi xe cảnh sát chói tai, qua một lát sau còn có thể nghe thấy loáng thoáng.

Cùng lúc đó, bệnh viện Nhân Dân từ lúc nhận được thông báo phái xe cấp cứu đi đã lập trận địa sẵn sàng để nghênh đón, từ lãnh đạo của bệnh viện cho đến bác sĩ trưởng khoa, lúc nào cũng liên hệ với nhân viên trên xe cấp cứu, khi biết được xe cấp cứu đã tiến vào trong thành phố sắp đến thẳng bệnh viện thì liền cùng tập thể xuất hiện ở vị trí cửa chính, đảm bảo có thể đón được người bị thương đầu tiên.

“Mau mau, đến rồi, người đến rồi!”

Sau một trận ồn ào, xe cảnh sát và xe cấp cứu theo thứ tự vòng vào bệnh viện, bác sĩ và y tá tụ tập ở cửa lập tức tiến lên, đoàn đoàn vây quanh chiếc xe giúp đỡ nâng người bị thương xuống.

Mấy vị lãnh đạo của bệnh viện cũng đều nhận được tin tức, đã đứng ở trong đại sảnh.

Khi chiếc cáng đầu tiên được nâng xuống, Viện trưởng chú ý đến nửa thân dưới của người đàn ông nằm trên cáng kia dính đầy máu tươi, trán còn bị rách, liền cảm thấy tim đập thình thịch, vội vàng tiến lên nhìn xem, đợi đến khi thấy hai người ở trên một xe cấp cứu khác một người tự mình đi xuống, một người tuy rằng được nâng nhưng bề ngoài vô cùng sạch sẽ, nhìn không thấy có vấn đề gì nghiêm trọng thì mới thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Người tự đi xuống kia là con trai trưởng của Bộ trưởng Cố, người nằm trên cáng là con trai của Phó Tư lệnh Vệ.”

Trợ lý của Viện trưởng thông minh kề tai Viện trưởng nói nhỏ.

Viện trưởng bề ngoài không có chút kích động lại thầm gật đầu trong lòng. Ông nhận được tin tức trước đó thì chỉ biết là hai người trẻ tuổi có thân phận quan trọng, thật ra không có nói tên cụ thể nhưng trợ lý của ông có thể biết được rõ ràng trong một thời gian ngắn thì có thể thấy được trên người cũng có không ít quan hệ, về sau có thể coi trọng hơn một chút.

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông cả người đầy máu nằm trên cáng lúc trước đã được đẩy về phía thang máy chuẩn bị đưa đi cấp cứu. Viện trưởng chỉ liếc mắt nhìn một cái lần đầu tiên liền không chú ý đến nữa, chỉ chăm chú quan sát hai người bị thương đi sau tiến vào đại sảnh.

Người bị thương tự đi vào tuy rằng ôm cánh tay nhưng trên mặt cũng không có vẻ quá đau đớn và nôn nóng, trên trán có một vết bầm tím, mà những bác sĩ vây quanh cũng không có chút dáng vẻ gấp gáp nào.

Đánh giá qua một lượt như vậy, Viện trưởng cuối cùng cũng yên lòng, không gọi người bị thương mà chỉ dặn dò chủ nhiệm cấp cứu bên cạnh, vừa biểu hiện sự coi trọng của mình lại tiện thể tăng thêm một chút hàm ý:

“Chữa trị cẩn thận, toàn bộ những thứ cần cứ báo cáo lên trên, bệnh viện nhất định sẽ ưu tiên đáp ứng.”

“Viện trưởng yên tâm, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Chủ nhiệm trung tâm cấp cứu cũng không hồ đồ, mở miệng liền lập tức cam đoan.

Chiến đấu ở tuyến đầu của bệnh viện, còn việc gì ông chưa từng gặp qua? Đừng nói người khác, chỉ là người bị thương trong tai nạn xe cộ mỗi ngày cũng có vài người đến đây. Lần này lại chỉ tập trung chú ý vào hai người bị thương, người tự mình đi xuống kia nhìn cũng biết là không có vấn đề gì lớn, người nằm trên cáng ngược lại còn chưa thể nói được gì, nhưng nếu là bị tai nạn xe cộ rồi đưa đến mà bề ngoài lại sạch sẽ thì hơn nửa chính là bị lực bên ngoài tác động làm chấn động não một chút nên tạm thời chìm vào tình trạng hôn mê, không bao lâu sau là có thể tỉnh lại.

Một đám bác sĩ vây quanh bệnh nhân chậm rãi rời khỏi đại sảnh. Vừa vào thang máy chuyên dụng lại có hai chiếc xe tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía trước tiến đến trước cửa tòa nhà.

Viện trưởng vẫn chưa rời đi vốn có chút bất ngờ, nhưng người trên hai chiếc xe vừa xuống ông liền lập tức giật mình: Người đến chính là Bộ trưởng Cố và Phó Tư lệnh Vệ của quân khu!

“Viện trưởng!”

Trợ lý nhỏ giọng nói.

Nhưng lần này Viện trưởng cũng không cần trợ lý của mình nhắc nhở, thấy người trên xe vừa bước xuống ông liền ba bước biến thành hai bước đi ra bên ngoài tòa nhà, dùng sức nắm tay hai vị lãnh đạo giữ chức vị quan trọng hiện nay:

“Xin chào hai vị lãnh đạo, hai vị thiếu gia vừa mới được đưa đến đây, bệnh viện chúng tôi đã tổ chức hội chẩn với những bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện, dứt khoát sẽ chữa khỏi cho hai vị thiếu gia rồi trả lại hoàn chỉnh lành lặn cho lãnh đạo!”

“Đã có kết quả kiểm tra chưa?”

Người giành lên tiếng hỏi trước là phu nhân Ngu Nhã Ngọc của Vệ Thành Bá cùng đi theo xuống xe. Vị giáo sư khoa Trung văn kiêm phó Hiệu trưởng vô cùng dịu dàng này, ngày thường ngoại trừ lên lớp trên trường và xử lý công việc ra cũng không giao tiếp quá nhiều. Lần này nghe con trai duy nhất của mình xảy ra tai nạn xe cộ phải đưa đến bệnh viện thì sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, xe chạy cả một đường cũng chưa hoàn toàn bình tĩnh lại được.

“Vừa mới đi vào, đã đang kiểm tra.”

Viện trưởng cũng có mắt nhìn, trong lòng biết giờ phút này ngoại trừ tình hình của người bị thương, những chuyện khác mấy vị lãnh đạo này đều không hề muốn nghe.

“Bộ trưởng Cố, Cố thiếu gia vừa rồi là tự đi vào, tình hình không nghiêm trọng lắm.”

Vẻ mặt Cố Tân Quân thả lỏng hơn một chút, Trịnh Nguyệt Lâm vội vàng hỏi:

“Hiện tại chúng nó ở đâu rồi?”

“Tường Cẩm đâu?”

Ngón tay Ngu Nhã Ngọc bám chặt lấy Vệ Thành Bá đã có chút trắng bệch.

“Vậy Tường Cẩm đâu?”

“Đang chụp phim kiểm tra ở tầng ba.”

Viện trưởng cũng biết về quy trình kỹ thuật kiểm tra của bệnh viện mình, ông trả lời câu hỏi của Trịnh Nguyệt Lâm trước rồi lại nói với Ngu Nhã Ngọc.

“Vệ công tử chìm vào hôn mê…”

Lời tiếp theo ông có chút khó nói, ông cảm thấy Vệ Tường Cẩm nhìn qua không có vấn đề gì lớn, nhưng dù sao vẫn chưa có kết quả kiểm tra, nhỡ như thực sự có vấn đề gì lớn, lúc ấy phó Tư lệnh Vệ nổi trận lôi đình giáng giận dữ xuống thì một thân thể nhỏ của ông cũng không thể nào gánh vác được đâu…

Lúc này một nhân viên y tế vội vàng đi thang máy xuống dưới chạy đến chỗ trợ lý của Viện trưởng đứng một bên, trợ lý của Viện trưởng vừa nghe thì vội vàng chạy đến cạnh Viện trưởng, phấn chấn nói:

“Viện trưởng, có kết quả kiểm tra! Tình hình của người bị thương hôn mê không nghiêm trọng lắm, chỉ bị chấn động não một chút nhưng đã khôi phục ý thức. Một người bị thương khác đã xử lý xong toàn bộ chấn thương phần mềm trên người, cánh tay trái có vết rạn xương, thời gian phục hồi có thể sẽ dài hơn một chút.”

Viện trưởng vừa nghe, chân mày liền giãn ra, trên mặt cũng mang theo chút ý cười.

Trợ lý này của ông đúng là thú vị, không chỉ mang đến tin tức tốt nhưng cũng không nói tên, chỉ dùng đại từ người bị thương, này không phải là đức tính đối xử bình đẳng với người gặp nạn mà bác sĩ nên có sao? Sự coi trọng của mình trước đó cũng không phải vì bọn họ có thân phận mà là lương y như từ mẫu thôi!

“Bộ trưởng Cố, phó Tư lệnh Vệ, hai vị phu nhân, các ngài xem…?”

Viện trưởng nhìn về phía bốn người.

Hai vị phu nhân khi xác nhận được địa điểm liền nhanh chóng bước đến chỗ thang máy, Cố Tân Quân và Vệ Thành Bá đang muốn đuổi theo, đi lên chỗ Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm được đưa tớilại đúng vào mấy phút cuối trước khi rời đại sảnh bị Cục trưởng Công an vừa vặn túm được, tiến lên một bước kính lễ với Vệ Thành Bá:

“Tư lệnh, tôi có việc muốn báo cáo!”

Vệ Thành Bá bị thu hút sự chú ý, có chút ngoài ý muốn:

“Là Tiểu Trần à, sao cậu lại ở đây?”

Cục trưởng Trần vừa nghe thấy Vệ Thành Bá còn nhớ rõ mình thì lập tức có chút kích động.

Ông là lính đi ra từ quân khu thứ ba của Vệ Thành Bá, sau đó lại được Vệ Thành Bá chỉ huy trực tiếp trong một khoảng thời gian, cuối cùng cạnh tranh đến được vị trí Cục trưởng Công an của phân khu này cũng là nhờ có khúc ngoặt từ con đường theo Vệ Thành Bá. Dưới ánh mắt của người ngoài, ông đã là nửa gắn bó với nhà họ Vệ, nhưng từ đáy lòng ông cũng hiểu rõ ràng, mình ngay cả mặt của Vệ Thành Bá cũng chưa được gặp mấy lần, gắn bó này thật sự chỉ là có tiếng không có miếng. Bởi vậy đêm nay sau khi nhận được tin được liền vô cùng coi trọng, tự mình mang một đội đến địa điểm xảy ra tai nạn trước sắp xếp kiểm tra.

“Lúc Cố công tử báo cảnh sát thì việc tự thuật lại tai nạn xe cộ có chút đáng ngờ, cho nên tự tôi đã mang theo một đội đến xem.”

Nghệ thuật nói chuyện của Cục trưởng Trần giống trợ lý vừa rồi như đúc, rõ ràng là vì thân phận của người xảy ra tai nạn xe cộ khác mới đặc biệt coi trọng, lúc nói ra liền biến thành xuất phát từ trách niệm với công việc cho nên mới đặc biệt hỏi đến.

Nghe những lời này, Vệ Thành Bá nhướn mày:

“Chúng ta vừa đi vừa nói.”

Viện trưởng đứng bên cạnh nghe lập tức kinh sợ, vũng nước đục này mình chen vào không nổi đâu! Vốn đang định bất kể có chuyện lớn gì cũng phải làm bạn trên cả hành trình, ông lập tức mở miệng:

“Bộ trưởng Cố, Tư lệnh Vệ, tôi để Tiểu Lâm dẫn đường cho các ngài, tôi sẽ đến chỗ các bác sĩ trước nghiên cứu phương pháp trị liệu!”

Hai người gật đầu, đi về phía thang máy dưới sự hướng dẫn của trợ lý.

Cục trưởng Trần ở bên cạnh nói:

“Bên cảnh sát giao thông đã làm xong việc kiểm tra xe và phân tích mặt đường, căn cứ vào điểm va chạm và dấu vết phanh xe để lại thì đây không quá giống với một vụ ngoài ý muốn.”

Lời này nói tương đối có hàm ý, có đương sự Cố Trầm Chu ở đây lại kết hợp với hiện trường vừa nhìn thấy vừa rồi, Cục trưởng Trần thực ra không cần những phân tích sau này đã có thể gần như lập tức xác định đây là một vụ mưu sát có kế hoạch. Ông lấy túi hồ sơ kẹp bên nách mình mở ra, bên trong có mấy bức ảnh chụp hiện trường và tư liệu mà đội cảnh sát giao thông sau khi phân tích xong gửi đến.

Vệ Thành Bá và Cố Tân Quân lấy ảnh chụp và tư liệu qua xem, đã hoạt động trong quân đội vài chục năm nên Vệ Thành Bá còn dưỡng được nhuệ khí cùng khí chất của thổ phỉ mở miệng ra liền nổi giận mắng:

“Mẹ nó, sinh con trai chứ không phải là đá cầu, quả thực khinh người quá đáng!”

Dây thần kinh cạnh khớp hàm của Cố Tân Quân giật giật, nhìn ảnh chụp trong tay ông phản ánh trung thực hiện trường tai nan xe cộ: Xe việt dã màu xanh quân đội của Vệ Tường Cẩm bị lõm nửa cửa xe xuống, những chỗ khác coi như hoàn hảo. Một chiếc xe hơi màu xám bạc khác bị đâm nghiêm trọng hơn, không chỉ nửa đầu xe lõm xuống, ngay cả đuôi xe cũng bị đâm hỏng, nắp cốp xe phía sau bị bật lên, đèn nghe vỡ tan không nói, ngay cả lốp xe cũng bị nghiêng lệch.

Ông nhìn chỗ ngồi cạnh tay lái cũng có chút vặn vẹo, cơn tức giận cuồn cuộn dâng lên trong ngực.

Chiếc xe việt dã kia Vệ Tường Cẩm đã lái vài năm, ông cũng có biết là đã được tân trang qua, các biện pháp an toàn làm vô cùng hoàn thiện, từ trong ảnh chụp cũng có thể nhìn ra. Nhưng chiếc xe của con trai mình là khi quay về mới mua, chỉ là một chiếc xe hơi bình thường nhất, nếu lần này là đâm thẳng vào vị trí tài xế thì sao? Nếu hôm nay con trai mình giống như vài năm trước thích loại xe thể thao càng thấp không có mui chạy khắp nơi thì sao?

Đây là muốn đoạn con cháu của nhà họ Cố ông!

Sắc mặt của hai vị lãnh đạo cấp cao âm u giống như chìm xuống nước, Cục trưởng Trần đi theo bên cạnh thức thời không nói lời nào. Công việc thuộc phận sự của ông xem như đã hoàn thành đầy áp lực, chuyện tiếp theo không phải chuyện mà một Cục trưởng nho nhỏ không có căn cơ gì như ông xen vào được.

Thang máy đến tầng cần đến, ‘đinh’ một tiếng mở ra.

Cố Tân Quân và Vệ Thành Bá cùng bóp nát tư liệu trong tay, nhấc chân đi ra khỏi thang máy.

Cố Trầm Chu đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế ngoài hành lang, vết thương do bị đâm trên người anh được xử lý vô cùng nhanh gọn, chỗ bầm tím đã được bôi thuốc, chỗ rạn xương sau khi được chụp phim liền được bác sĩ khoa chỉnh hình kẹp bản cố định nhanh chóng chữa trị xong xuôi. Hiện tại đi ra ngoài ngoại trừ hít thở không khí ra cũng là ở đây chờ Cố Tân Quân và Vệ Thành Bá đi lên sau.

“Cha, bác Vệ.”

Nghe tiếng thang máy, Cố Trầm Chu vừa nhìn thấy người liền vội vàng đứng từ trên ghế lên.

“Mọi người đến rồi.”

“Đừng đứng, ngồi xuống.”

Vệ Thành Bác bước vài bước qua.

“Sao rồi, bị đâm có nặng không?”

“Không sao ạ, chỉ là hoạt động không được thuận tiện.”

Cố Trầm Chu nói.

Nhưng Vệ Thành Bá rõ ràng là không yên lòng, ánh mắt nhìn về phía bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đi theo Cố Trầm Chu.

Bác sĩ trẻ tuổi này là sinh viên thực tập năm nay vừa đến bệnh viện. Bác sĩ trưởngkhoa chỉnh hình phụ trách chữa trị cho Cố Trầm Chu tuy rằng cảm thấy loại rạn xương này chỉ là vết thương nhỏ, nhưng vị này đến đây phô trương đến mức Viện trưởng cũng phải tự mình đi xuống chỉ đạo công việc, nào dám có can đảm để một mình Cố Trầm Chu đi ra ngoài? Nhỡ như bác sĩ bị ảnh hưởng cũng thật không tốt, liền kêu một bác sĩ thực tập đi theo chăm sóc coi như biểu hiện thái độ cẩn thận coi trọng của mình.

Loại công việc có thể bắc thang lên trời này bình thường cũng không thấy nhiều, thỉnh thoảng xuất hiện còn có thể bị đám bác sĩ bình thường trong bệnh viện tranh cướp đến vỡ đầu. Bác sĩ trẻ tuổi được sai đi ngoại trừ có quan hệ vững chắc với bác sĩ trưởng khoa ra, về chuyên ngành cũng có chút tiêu chuẩn. Lúc này vừa thấy Vệ Thành Bá nhìn qua thì thầm nghĩ cơ hội để mình biểu hiện đã tới, hoàn toàn đưa ra mười phần tinh thần rút phim X quang vẫn luôn mang theo bên mình ra soi sáng, chỉ vào phía trên cẩn thận giải thích:

“Cố thiếu gia nói không sai, không nghiêm trọng lắm, chỉ là thời gian khép lại khá lâu, bình thường sinh hoạt không tiện. Ngài xem, đây là vết rạn xương, chỉ có một rãnh rất nhỏ, vốn có thể không cần kẹp cố định, nhưng vì đảm bảo một chút thì vẫn nên kẹp cố định lại, đợi vài ngày sau xương cốt dài ra là có thể bỏ được.”

Vệ Thành Bá vừa nghe vừa liếc mắt nhìn Cố Tân Quân đứng bên cạnh một cái, thấy người kia chăm chú đến mức căn bản không phát hiện ra ánh mắt của mình không khỏi thở dài một hơi dưới đáy lòng, sau khi bác sĩ thực tập nói xong liền hỏi Cố Trầm Chu.

“Tiểu Chu, phòng Tường Cẩm ở đâu?”

Để lại cho hai cha con này một không gian.
Bình Luận (0)
Comment