Cuộc sống ở chung với Hạ Hải Lâu, với Cố Trầm Chu mà nói thực ra là có chút bất ngờ.
Ngày ở chung đầu tiên, Hạ Hải Lâu nói ‘ngủ chung một giường’ trong thang máy, với Cố Trầm Chu thì quả thực không sao cả – nếu anh đã chuẩn bị cho Hạ Hải Lâu vào ở thì đương nhiên cũng không keo kiệt việc ngủ cùng một giường – nhưng khác hẳn với trước kia, lần này Hạ Hải Lâu thực chất cũng chỉ nói cho có, buổi tối ấy bọn họ ăn xong món cay Tứ Xuyên về nhà, Hạ Hải Lâu lại chạy thẳng về phòng mình, đóng kín cửa lại không biết là làm trò gì.
Hai người ở cùng nhau, sự khác biệt về thời gian nghỉ ngơi là rõ ràng nhất, có vài lần gần như là Cố Trầm Chu đi làm buổi trưa về nhà thì Hạ Hải Lâu mới ngậm bàn chải đánh răng đi từ trong toilet ra. Mà đến tối khi anh đã xử lí xong tất cả mọi việc chuẩn bị đi ngủ, Hạ Hải Lâu mới từ tốn mở máy tính, bắt đầu giải quyết một vài công việc trong công ty từ xa.
Kết quả là qua vài ngày như vậy, bản thân Hạ Hải Lâu cũng cảm thấy buồn bực, ngày hôm sau liền đổi lại giờ giấc nghỉ ngơi giống như Cố Trầm Chu.
Trừ lần đó ra, thêm một người cùng nhà với Cố Trầm Chu mà nói chỉ là mỗi ngày gặp mặt một người có lẽ cũng chẳng phải anh thích, phòng bếp trong nhà cuối cùng cũng không còn toàn tro bụi mỗi lúc mở ra xem nữa.
Tựu chung lại, cuộc sống như thế không có quá nhiều khác biệt so với cuộc sống trước kia của Cố Trầm Chu.
Nhưng sinh hoạt thế này lại vẫn có một vài điểm không thoải mái với Hạ Hải Lâu.
Sau cuộc đối thoại lần đó trong thang máy, Hạ Hải Lâu cảm thấy hình như bản thân đã chạm đến một lĩnh vực rất cổ quái. Đồng thời, hắn có cảm giác dường như mình lúc nào cũng đang chuẩn bị ngồi vào trước một bữa tiệc lớn, nhìn bồi bàn dọn xong chén đĩa rồi gài khăn ăn cho hắn, soup và bánh mì khai vị cùng rượu vang đã được bày hết lên bàn, nhưng món cơm tôm hùm thu hút người ta nhất vẫn đang được chuẩn bị trong bếp, chỉ chờ hắn ra lệnh một câu là sẽ có người đặt vào đĩa bạc mang lên bàn –
Mặt khác, sở dĩ hắn chậm chạp không hạ lệnh chính là vì tuy đã ham muốn từ lâu nhưng vẫn cảm thấy mùi hương luôn quẩn quanh chóp mũi hắn còn có thể thơm hơn nữa, cuốn hút hơn nữa, nhất là còn đặc biệt hơn một chút –
Hạ Hải Lâu vừa thả mì vào trong nồi vừa do dự không biết có nên ăn luôn không, hay là nên đợi nó chín kĩ rồi mới ăn.
Vấn đề có tính quan trọng này gần như chiếm cứ toàn bộ lực chú ý của hắn, ngay cả nước sôi trong nồi sắp tràn cả ra ngoài cũng không bận tâm.
Cố Trầm Chu đang tiếp điện thoại gọi từ kinh thành đến trong phòng khách. Năm nay Tết đến sớm, cuối tháng Một đã là giao thừa, ông cụ Thẩm gọi điện thoại đến đây hỏi Cố Trầm Chu xem trước giao thừa có quay về kinh thành rồi sang bên nhà ông ở lại vài ngày hay không.
“Đương nhiên là cháu sẽ về.”
Cố Trầm Chu cười nói:
“Cháu đã sắp xếp ngày nghỉ ổn cả rồi, tối ngày mai cháu sẽ khởi hành, chắc ngày hôm sau sẽ về đến kinh thành.”
Thẩm lão cười nói thêm mấy câu trong điện thoại, lại hỏi Cố Trầm Chu rằng Vệ Tường Cẩm có thể đến cùng không.
“Tường Cẩm có thể sẽ không về được, mấy ngày hôm trước Tường Cẩm gọi điện thoại cho cháu còn oán giận rằng mình có quá nhiều việc.”
Cố Trầm Chu nói thêm với Thẩm lão hai câu rồi cúp máy.
Hạ Hải Lâu đứng trong bếp cuối cùng cũng tìm lại được lực chú ý đã bay đến cuối chân trời của mình về, hắn tắt bếp rồi đổ mì đã bị nấu hơi quá lửa vào trong hai cái bát, mỗi tay cầm một bát đặt lên bàn.
Cố Trầm Chu đứng lên khỏi sô pha, cầm hai đôi đũa, một đôi đưa cho Hạ Hải Lâu còn một đôi là của mình.
Hạ Hải Lâu kéo ghế dựa ra ngồi xuống, thuận miệng hỏi:
“Anh định quay về kinh thành đón năm mới?”
“Trước giao thừa sẽ đến ở nhà ông ngoại, giao thừa mới quay về nhà ông nội.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Cậu thì sao?”
“Xem bí thư Hạ ở đâu đã.”
Hạ Hải Lâu nhún vai rồi lại hỏi:
“Chừng nào anh về?”
“Đã đặt vé tối ngày mai.”
Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái, gắp một đũa mì lên nếm thử rồi lại hỏi:
“Cậu có muốn theo tôi cùng về nhà họ Thẩm ở vài ngày không?”
Hạ Hải Lâu có chút đăm chiêu nhìn Cố Trầm Chu chăm chú một lát.
Cố Trầm Chu:
“Sao?”
“Hiện giờ tôi đã có chút tin tưởng rằng rất nhiều người nói anh khiến người ta muốn ngừng mà không được…”
Hạ Hải Lâu nói, sau đó hơi nhún vai:
“Được thôi, cùng đi thì đi.”
Tòa nhà của họ Thẩm trong kinh thành dù có ngắm nhìn bao lâu cũng mang lại cho người ta cảm giác rất tráng lệ, cảm giác đó vào ban đêm lại càng rõ ràng hơn: Cây cối rậm rạp vây kính xung quanh, ánh đèn rực rỡ lấp lóa từ phía xa xa xuyên qua rặng cây, từ xa nhìn lại có thể thấy căn nhà nằm ngay ngắn giữa vườn cây giống như đứng lặng lẽ trong thế giới của mình, sự yên tĩnh đối lập mạnh mẽ với những phù hoa ở bên ngoài, gần như không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu đến nhà họ Thẩm một tuần trước Tết Âm lịch: Đây cũng là thói quen nhiều năm của Cố Trầm Chu ngoại trừ hai năm ra nước ngoài.
Thời gian đã trôi qua hơn một năm, tinh thần của quản gia James đến từ nước Anh vẫn sáng láng, sống lưng vẫn thẳng tắp đứng chờ trước cổng, nhưng nếp nhăn trên mặt ông cụ Thẩm lại hơn năm trước rất nhiều.
“Ông ngoại.”
Cố Trầm Chu đi vào thư phòng của ông, đưa tay đặt lên mu bàn tay nhăn nheo lạnh lẽo của ông.
“Về là tốt rồi.”
Ông cụ Thẩm nói một câu rồi quay qua nhìn về phía Hạ Hải Lâu.
Cố Trầm Chu giới thiệu ngắn gọn, từ giới thiệu là ‘Bạn của cháu’.
Hạ Hải Lâu ở bên cạnh rất nể mặt mà khẽ mỉm cười chào hỏi:
“Cháu chào ông ạ.”
Ông cụ Thẩm khẽ gật đầu.
Cố Trầm Chu đứng bên cạnh nói:
“James, giúp tôi đưa Hải Lâu đến căn phòng ở cạnh phòng nghỉ của tôi.”
Việc này cũng không cần Cố Trầm Chu dặn dò, James đã đứng ở bên cạnh Hạ Hải Lâu:
“Hạ thiếu gia, mời đi bên này.”
Hạ Hải Lâu cũng không nói nhiều mà nhanh chóng theo James đi ra ngoài, chỉ là khi hai người rời khỏi thư phòng của ông cụ Thẩm thì hắn hỏi:
“James, căn phòng của mẹ Tiểu Chu có phải vẫn được giữ lại đến giờ không?”
James đi đằng trước dẫn đường dừng lại, gật đầu đáp:
“Đúng vậy, vẫn còn giữ lại. Nếu Hạ thiếu gia muốn xem thì tôi dẫn đường cho cậu.”
Những lời này đại khái Hạ Hải Lâu đã đoán được từ trước, hắn sở dĩ cảm thấy hứng thú với phòng của mẹ Cố Trầm Chu là vì khi Cố Trầm Chu mới trở về, bọn họ thông qua Trịnh Quân Đạt thực hiện vài thủ đoạn, lúc ấy Cố Trầm Chu dùng tay viết trên cửa kính xe một hàng chữ xinh đẹp nhưng hỗn loạn, sau này hắn quay về ngẫm nghĩ thì cơ bản đã xác định được hàng chữ đó là của Thẩm Nhu mẹ Cố Trầm Chu.
Chỉ với việc ông ngoại Cố Trầm Chu là thương nhân, Thẩm Nhu lại qua đời sớm, bất kể nhúng tay vào bên nào thì điều này cũng cách hắn quá xa, bởi vậy Hạ Hải Lâu chỉ nghĩ qua trong đầu chứ không nghiền ngẫm nhiều… Vốn không ngờ rằng mới qua một năm mà hắn lại có thể đi vào nhà họ Thẩm, hơn nữa còn được vào căn phòng của Thẩm Nhu năm đó.
Đương nhiên, mục đích chỉ là muốn chứng thực vài điều.
Trịnh Nguyệt Lâm vì người đã mất mà chăm sóc Cố Trầm Chu, Hạ Hải Lâu lại vì Cố Trầm Chu mà sản sinh chút hứng thú với cuộc đời của người đã mất.
Phòng Thẩm Nhu cách thư phòng của ông cụ Thẩm không xa, khoảng cách chỉ có vài bước chân. Đứng trước cửa phòng được làm bằng gỗ sơn trắng muốt, Hạ Hải Lâu hỏi James đang bước lên mở cửa:
“Nơi này thường xuyên có người đi vào không?”
James xoay mở cửa xong lại lùi về bên ngoài, đứng ở một bên. Ông ta vẫn mỉm cười, ánh mắt sáng rực cơ trí giống như có thể hiểu thấu lòng người:
“Đương nhiên là không, Chu thiếu gia chỉ mới đưa hai người bạn vào đây, một vị là Vệ thiếu gia, vị còn lại chính là cậu.”
Hạ Hải Lâu hơi khựng lại, ‘ừ’ một tiếng xong không nói thêm gì khác mà nhấc chân đi vào phòng.
Căn phòng thuộc về phái nữ xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Cùng lúc ấy, hai ông cháu nhà kia cũng đang nói chuyện với nhau.
Ông cụ Thẩm cũng không hỏi Cố Trầm Chu vừa mới quay về điều gì mà chỉ kêu anh viết mấychữ trước.
Cố Trầm Chu cũng không nói gì khác mà lập tức động tay, trải rộng trang giấy, mài mực nước rồi chọn bút lông, một loạt công việc chuẩn bị này kéo dài trong nửa tiếng rồi anh mới cầm bút lông lên chấm đẫm mực nước, viết chữ lớn trên giấy Tuyên Thành.
Anh viết bốn chữ ‘Trừng Tâm Tĩnh Khí’. (Tâm trong thần tĩnh)
Ông cụ Thẩm đứng bên cạnh, đợi Cố Trầm Chu viết xong mới nâng giấy Tuyên Thành lên soi dưới ánh đèn nhìn kĩ, vừa xem vừa khẽ lắc đầu.
Cố Trầm Chu cũng không bận tâm đến động tác nhỏ này của ông cụ Thẩm, anh bình thản viết một hơi năm bức chữ giống hệt như vậy rồi mới buông bút lông trong tay xuống.
Ngoại trừ bức đầu tiên ra thì ông cụ Thẩm chỉ tùy tiện xem qua mấy bức chữ còn lại, sau đó ông hỏi Cố Trầm Chu:
“Con có biết vấn đề là gì không?”
“Một ngày không luyện tự mình biết, một tuần không luyện người xem biết.”
Cố Trầm Chu đặt bút vào trong dụng cụ rửa bút nhẹ nhàng gột rửa, trả lời ông cụ Thẩm.
“Ngoại trừ cái này thì sao?”
Ông cụ Thẩm lại hỏi.
Cố Trầm Chu dùng ngón cái và ngón trỏ miết nhẹ đầu bút lông, không nói gì.
Ông cụ Thẩm lại mỉm cười:
“Người thời cổ đều dựa vào chữ để nhìn người, tuy rằng có một chút phiến diện nhưng vẫn có thể nhìn ra được tâm tình của người khác lúc người đó viết chữ. Con viết bốn chữ ‘Trừng Tâm Tĩnh Khí’, đầu bút lông không được hoàn chỉnh, nét chữ đi gãy chừng, kết cấu cũng rời rạc… Sao rồi, trong lòng có chuyện gì buồn phiền đều thể hiện hết trong chữ viết đúng không?”
“Không có chuyện gì ạ…”
Cố Trầm Chu vừa mới nói một câu thì ông cụ Thẩm đã bình tĩnh ‘ừ?’ một tiếng, anh đành phải nói:
“Đúng là có một chuyện, nhưng chuyện này không quá quan trọng ạ.”
“Không quá quan trọng là ý chỉ đây không phải chuyện công việc?”
Ông cụ Thẩm hỏi.
“Vâng.”
Cố Trầm Chu vội gật đầu.
Ông cụ Thẩm đặt tờ giấy Tuyên Thành lại xuống bàn, tay chắp sau lưng đi được hai bước lại đột nhiên hỏi:
“Tiểu Chu, con muốn lấy được địa vị như thế nào ở trong thể chế?”
Cố Trầm Chu hơi sửng sốt.
Thẩm lão lại nói:
“Nếu ông nhớ không lầm, cho đến trước khi con ra nước ngoài thì con vẫn không hề có ý định tiến vào nhà nước phải không?”
“Vâng.”
Cố Trầm Chu trả lời:
“Nhưng lúc ở nước ngoài con đã nghĩ thông suốt.”
Thẩm lão hừ cười một tiếng:
“Câu ‘Đã nghĩ thông suốt’ này không cần nói với ông, nói với bố và ông nội của con đi, ông chỉ ước gì con không nghĩ thông đấy!”
Ông nói thêm:
“Ông mặc kệ con gặp phải chuyện gì, chuyện công việc cũng được, không phải vì công việc cũng không sao, không cần phải cân nhắc quá nhiều, con muốn làm thế nào thì cứ làm như thế.”
“Hy vọng duy nhất của ông và mẹ con chính là con có thể an nhàn thoải mái đi hết một đời này!”
Ông nhấn mạnh.
“… Ông ngoại, cháu biết mà.”
Cố Trầm Chu tiếp lời.
“Chỉ là cháu có chút do dự, nhưng phần do dự này cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng.”
Cố Trầm Chu thành thật thú nhận.
Chuyện cùng Hạ Hải Lâu với anh mà nói quả thực không phải là một quyết định quá tốt mà anh đưa ra, thậm chí lúc đưa ra quyết định Cố Trầm Chu còn vừa có thể đặt nghi ngờ với chính mình.
Nhưng càng do dự thì càng kiên định, càng nghi ngờ lại càng rõ ràng hơn.
Nếu nói Cố Trầm Chu thực sự có điểm gì khác người thì đó chính là điểm này: Anh hiểu rất rõ mình muốn đạt được kết quả gì, trên con đường đi tới, anh có thể do dự nhưng bước chân không hề chậm lại, sẽ cân nhắc nhưng không hề lưỡng lự.
Anh có thể bước về phía mục đích của mình một cách ổn định mà chính xác.
Hai bên đường có thể có phong cảnh, nhưng không có lối rẽ.
Ánh mắt Cố Trầm Chu lướt qua khỏi ông cụ Thẩm mà nhìn về phía cửa sổ sát đất chiếm hết cả một bức tường trong thư phòng.
Bóng đêm sâu thẳm giống như một tấm vải nhung đen lẳng lặng gắn lên tường kính.
Cố Trầm Chu nhìn cực kì chăm chú nên không chú ý đến ánh mắt của ông cụ Thẩm đứng bên cạnh, ánh mắt ông cũng trầm lắng gắn chặt lên tấm vải thủy tinh đính vào cửa kính.
“Còn về thể chế cũng không phải do yêu cầu trong nhà, là con thực sự muốn bước vào. Ông ngoại, con biết rốt cuộc mình muốn cái gì…”
Cố Trầm Chu nói.
Anh đồng thời cũng đang nghĩ: Nếu không phải mình đã trải qua một lần, nếu không phải đã tự thân trải nghiệm một lần, anh vĩnh viễn sẽ không biết được cảm giác cùng mùi vị khi bị đẩy ra khỏi giới này là như thế nào.
Nếu anh không nghĩ giống như trong mơ –
“Nếu là Vệ Tường Cẩm, hôm nay tôi không nói lần hai đã quay đầu bỏ đi rồi.”
“Chúng ta bên tám lạng bên nửa cân.”
“Cố Trầm Chu, với anh mà nói có thứ gì là không thể trao đổi không?”
Giọng nói dấp dính như thấm ướt mật vang lên bên tai.
Cố Trầm Chu tự mình ngẫm lại rồi nở một nụ cười từ sâu tận đáy lòng.
Đúng thế, có thứ gì là không thể trao đổi?
— Dù sao cũng không phải là chưa ngủ với ai.
Việc xấu của Hạ Hải Lâu quá nhiều, cơ hội này đến ngược lại thật đúng lúc.
Cố Trầm Chu không lộ sắc mặt thầm nghĩ.
Nhân cơ hội này sớm giải quyết mấy phiền phức này đi – sở dĩ Hạ Hải Lâu đuổi theo anh không buông bỏ chẳng phải là vì bẫy vài lần cũng không chạm được vào anh sao? Chờ hắn chạm được rồi, người giống như hắn sớm muộn gì cũng sẽ chán ghét loại cảm giác từng giây từng phút bên cạnh đều tồn tại một sợi dây trói buộc bản thân mình vào một người khác.
Còn những chuyện khác –
Cố Trầm Chu không cần thiết phải lừa gạt bản thân mình.
Khi Hạ Hải Lâu lao đến kéo anh và Vệ Tường Cẩm ra, anh quả thực đã thật sự bị chấn động, hơn nữa chấn động như vậy còn có thể kéo dài ra mãi tựa như dư chấn sau trận động đất.
Hạ Hải Lâu có lẽ là nghiêm túc với anh, cũng có lẽ là không phải.
Anh chen một chân vào, có thể sẽ không ở cùng được Hạ Hải Lâu dài lâu, cũng có thể sẽ bị Hạ Hải Lâu thu hút –
Những cái đó đều không quan trọng.
Bất cứ giới hạn nào đặt lên việc của một người – cho dù đây là chuyện của chính anh – cũng đều không phải chuyện gì quá to tát.
Nên làm thì làm, muốn lấy cứ lấy.
Xác định rồi thì không chần chừ, thực hiện xong cũng không hối hận.
Chỉ là hẹn hò yêu đương một thời gian thôi, cho dù đối tượng có hơi đặc biệt một chút nhưng cũng là anh ăn Hạ Hải Lâu chứ không phải Hạ Hải Lâu ăn anh.
Có gì cần phải lo trước nghĩ sau?
Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu cùng dùng cơm chiều với người nhà họ THẩm.
Trên bàn ăn cực lớn ở tầng một, cả một chiếc bàn có thể ngồi được chừng hai mươi mấy người.
Vị đầu bếp người miền Nam được mời về trổ hết tài năng của mình ra, chuẩn bị một bàn đồ ăn có thể sánh với những đặc sản được bưng lên bàn tiệc trong khách sạn.
Trên bàn cơm, vị trí của Cố Trầm Chu nhiều năm qua vẫn là chỗ đầu tiên bên tay trái của ông cụ Thẩm, nhưng lần này vì Hạ Hải Lâu cũng có mặt, Cố Trầm Chu dứt khoát nói rõ với ông cụ Thẩm ngay trước bữa cơm, sắp xếp dựa theo thân phận mà để anh ngồi cùng với Hạ Hải Lâu.
Bàn đồ ăn này tuy rất tinh xảo, nhưng với Hạ Hải Lâu mà nói thì hương vị thật sự hơi nhạt.
Trong quá trình dùng cơm, trên bàn cơm ngược lại có không ít chuyện trao đổi, đề tài đa số là xoay xung quanh Cố Trầm Chu, còn cả trận động đất xảy ra ở huyện Thanh Hương một tháng trước kia, nói ra nói vào đều bày tỏ thái độ quan tâm – cũng quá lộ liễu đi, nếu thật sự quan tâm thì đã quan tâm từ một tháng trước rồi, đâu cần đợi đến một tháng sau khi động đất kết thúc mới nhắc lại đề tài này?
Nhưng bỏ qua chút điểm nhỏ ấy, tựu chung lại thì bữa cơm này vẫn dùng rất vui vẻ thuận hòa.
Sau bữa cơm, ông cụ Thẩm và James đi ra vườn hoa đằng sau tản bộ, Cố Trầm Chu lại khom người ôm cô bé mới được hai tuổi nhà anh họ cả của mình lên, lấy một tượng Phật ngọc nhỏ ra đặt vào nắm tay mũm mĩm của con bé.
Chị dâu cả ngồi bên cạnh thấy vậy thì lập tức bước lên cảm ơn, thuận tiện đón lấy đứa bé trong tay Cố Trầm Chu, vừa dỗ bé con vừa cảm ơn Cố Trầm Chu:
“Tư Tư, cảm ơn chú út của con đi.”
Bé con mũm mĩm rất đáng yêu, đôi mắt đen láy lúng liếng ánh nét cười nhìn Cố Trầm Chu chằm chằm, còn y y nha nha theo mẹ mình không biết là đang nói cái gì nữa.
Hạ Hải Lâu cố ý đứng xa ra một chút, hắn vốn không hề thích trẻ con – theo như hắn biết thì Cố Trầm Chu cũng không thích, điểm này có thể nhìn ra được từ hành động vừa buông đứa bé ra đã không chạm lại lần nào nữa của Cố Trầm Chu, bước chân rõ ràng còn bước về sau một bước.
“Anh họ cả, cậu này lúc trước từng đến nhà chúng ta rồi.”
Cố Trầm Chu không nhìn đứa bé nữa mà quay sang nhìn người bên cạnh, giới thiệu rất tự nhiên:
“Họ Hạ, tên Hạ Hải Lâu. Là anh em tốt của em.”