Trầm Chu

Chương 127

Người nằm bên dưới không hề cử động cũng không hề nói chuyện.

Hạ Hải Lâu liền kiên trì không ngừng hôn môi rồi liếm cắn đôi môi của đối phương, từng chút từng chút một, từng chỗ từng chỗ một, kiên nhẫn mà bướng bỉnh muốn truyền hết nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở của mình qua.

Cùng lúc này, ngón tay hắn còn nhẹ nhàng xoa ấn bả vai của Cố Trầm Chu.

Giữa thời điểm xuân hạ giao nhau này, một lớp áo mỏng không thể nào che lấp được hoàn toàn những gì mà Hạ Hải Lâu vốn quen thuộc: ví như độ ấm trên cơ thể người, lại ví như đường cong hoàn mỹ trên cánh tay của đối phương.

Hắn hiếm có được một lần nhớ lại về thân thể của Cố Trầm Chu mà không bao hàm quá nhiều dục vọng, sau đó hắn cuối cùng cũng dời miệng mình khỏi đôi môi của Cố Trầm Chu.

Hơi thở của hai người dường như bất chợt có sinh mệnh, linh loạt quấn quít giữ lấy nhau, truy đuổi lẫn nhau, lại chơi đùa với nhau.

Hạ Hải Lâu không để ánh mắt của mình dừng lại trên gương mặt Cố Trầm Chu quá lâu.

Hắn biết biểu cảm của Cố Trầm Chu giờ phút này, cũng giống như hắn hiểu rõ nội tâm của mình giờ phút này.

Gương mặt ấy nhất định là đang bình tĩnh, không chút dao động tựa như những rặng đá ngầm lặng lẽ ẩn dưới mặt nước biển, tựa như một đóa hoa nở rộ nơi tối tăm u ám.

Cố Trầm Chu nhất định là đang cân nhắc.

Cân nhắc lợi hại, cân nhắc nội tâm.

Chuyện này là bình thường.

Bởi vì hắn cũng đang cân nhắc.

Có thể lùi bước, có thể thỏa hiệp, có thể nhượng bộ, và chắc chắn có thể có được.

Bọn họ đúng là rất hiểu rõ nhau.

Nhưng lời nói dối thật thật giả giả này.

Những hành động giả nhưng lại giống như thật.

Những đấu tranh tôi một chiêu anh một ngón.

Có có cả – sự thân mật cùng phù hợp không gì sánh kịp.

Khóe môi Hạ Hải Lâu hơi cong lên. Một nụ cười nhẹ có chút quái dị xuất hiện trên gương mặt hắn, nhưng trước đó, bóng tối đã nhẹ nhàng bao trùm lên tất thảy.

Hắn ghé sát đến bên tai Cố Trầm Chu khiến chút ánh sáng cuối cùng cũng bị tách ra khỏi hắn. Hắn nhắm mắt lại trong bóng đêm, lời nói ái muội, nhẹ nhàng mà chậm chạp cất lên:

“Chúng ta có thể từ từ nói chuyện. Bất cứ -“

“Anh muốn –“

Đúng như Hạ Hải Lâu đã đoán, Cố Trầm Chu quả thực là đang cân nhắc.

Vẻ mặt anh giờ phút này cũng giống như suy nghĩ của Hạ Hải Lâu vậy: Bình tĩnh, lại mang theo chút khác thường mà chỉ có chính chủ nhân mới có thể nhận ra.

Hạ Hải Lâu có ý đồ với anh, ngay từ lúc Cố Trầm Chu vừa mới từ nước ngoài quay về kinh thành không bao lâu đã xác định được.

Cảm giác của Hạ Hải Lâu dành cho anh rất khác thường, việc này cũng đã được xác định sau khi Hạ Hải Lâu chấp nhận ở bên dưới, hơn nữa còn đưa tên của anh vào trong di động.

Nhưng anh không hề – không phải là khiếp sợ, dù là khi Hạ Hải Lâu trực tiếp thổ lộ cũng không hề khiến anh sinh ra cảm giác khiếp sợ – chắc chắn.

Đúng, là không chắc chắn.

Anh biết Hạ Hải Lâu có ý đồ với anh, cũng biết rằng Hạ Hải Lâu đối xử với anh rất khác, nhưng anh không đoán được Hạ Hải Lâu lại nhanh chóng trực tiếp đâm thủng tầng giấy này.

Đây có lẽ là sự khác biệt lớn nhất giữa hai người bọn họ. Anh cho rằng sự điên cuồng của Hạ Hải Lâu là có mức độ, nhưng mỗi một lần Hạ Hải Lâu đều nói cho anh biết rằng sự điên cuồng của mình không hề có bất cứ giới hạn nào.

Cho nên anh mới có thể liên tiếp tìm được cảm giác bất ngờ ngoài dự đoán trên người này.

Cũng mới có thể cùng ngủ với đối phương trên một chiếc giường giống như hiện tại.

Chuyện của Hạ Hải Lâu ngày thường anh đã suy đi ngẫm lại quá nhiều lần, lúc này Cố Trầm Chu càng giống như đang phân tích chính bản thân mình hơn.

Rốt cuộc là anh có cảm giác và suy nghĩ như thế nào về Hạ Hải Lâu?

Tất cả chưa chắc đã hoàn toàn là kẻ địch và bạn giường.

Cũng không chỉ là đối tượng để chơi đùa.

Hạ Hải Lâu quả thực là một tình nhân rất tốt.

Mà một khi anh tiếp nhận người tên Hạ Hải Lâu này, ngoài việc là một tình nhân rất tốt ra thì hắn còn là một tình nhân vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Sở dĩ nhiều năm qua như vậy Cố Trầm Chu vẫn luôn không có ý tưởng hẹn hò với phụ nữ – chuyện này đương nhiên không phải bởi vì anh chỉ thích đàn ông – vấn đề chủ yếu thực ra là ở một điểm: Bất kể là người dịu dàng, thô lỗ, xinh đẹp lộng lẫy hay hiểu biết lễ phép, những người phụ nữ ấy đều có chung một đặc điểm. – Bọn họ quá dễ nắm bắt.

Suy nghĩ của họ, thói quen của họ, xu hướng hành động của họ… Anh đều có thể nhìn rất rõ ràng không sót chút gì, giống như một đề toán học chỉ mới đọc lên đã biết sẵn đáp án.Nếu đã như vậy, vì sao anh còn phải tiêu phí sức lực và thời gian, cầm đáp án đã biết rõ trong lòng rồi làm lại một đề bài quá khô khan vô vị?

Mà Hạ Hải Lâu…

Bỏ qua những chi tiết khác, giống như trong vòng tròn lớn với những người cùng thế hệ nhưng anh chỉ có cùng cảm giác giống như với Ôn Long Xuân năm đó, nếu có thể lựa chọn, Hạ Hải Lâu là người cuối cùng mà anh muốn lựa chọn làm đối thủ.

Vừa khó chơi vừa khó xử lý, xu hướng hành động hoàn toàn không có quy luật và điểm mấu chốt.

Ở một mức độ nào đó mà nói, lựa chọn người tên Hạ Hải Lâu này quả thực là đạt mức cao hơn tiêu chuẩn của anh rất nhiều, thậm chí còn gần như tuyệt đối. Cho dù bệnh tật của bản thân hắn có chút phiền phức nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận: Anh và Hạ Hải Lâu ở bên nhau ước chừng đã khoảng nửa năm mà Hạ Hải Lâu mới chỉ phát bệnh hai lần, khoảng cách giữa hai lần này lại rất dài, như vậy có thể nói là bệnh tình của hắn được khống chế rất tốt, chỉ cần đến lúc phát bệnh chú ý một chút thì Hạ Hải Lâu gần như không khác người bình thường là bao.

Gần như tuyệt đối.

Nhưng như vậy cũng không có nghìa là là anh nhất định sẽ lựa chọn phần tuyệt đối này.

Anh còn thiếu điều gì nữa?

Giọng nói của Hạ Hại Lâu vừa cất lên thì Cố Trầm Chu liền quay đầu lại, môi vừa lúc cọ nhẹ qua môi đối phương.

Một nụ hôn dài lâu vừa trao đổi nước bọt lại vừa chiếm đoạt khoang miệng của nhau lập tức xuất hiện.

Cố Trầm Chu mỉm cười, sau lại đặt một nụ hôn nhẹ khác lên khóe miệng của Hạ Hải Lâu.

Cuối cùng anh chẳng nói gì cả.

Hạ Hải Lâu cũng không hỏi lại.

Cho dù ngày hôm trước ngủ thực sự rất muộn, nhưng ngày hôm sau vừa lên, Cố Trầm Chu vẫn thức dậy đúng giờ rèn luyện của mình thường ngày, đầu tiên anh xuống dưới nhà chạy một vòng, sau đó mới xách túi công văn đi về phía tòa nhà trụ sở Huyện.

Thời gian đi làm như mọi khi, trụ sở của Huyện và những việc khác vẫn giống vậy, không hề có chút thay đổi.

Nhưng Cố Trầm Chu rất nhanh đã nhận ra được vài chi tiết không hài hòa ở bên trong: Ví như Chủ nhiệm Vương lúc trước luôn thích chạy đến đây giờ không còn đến nữa; ví như khi anh đi qua hành lang gặp gỡ vài người, ánh mắt của đối phương đều chuyển sang chỗ khác cực kì nhanh chóng, đương nhiên lời chào hỏi và nụ cười vẫn luôn không thiếu; lại ví như sau khi anh đem tài liệu thuyết trình lúc trước đến cho Huyện trưởng thì thư ký ngồi ở cửa phòng của Huyện trưởng chỉ thản nhiên gật đầu, không còn nhiệt tình pha trà đón tiếp anh giống như lúc trước nữa.

Cố Trầm Chu đứng đợi ở ngoài cửa một lúc thì mới được thư kí ra hiệu cho đi vào văn phòng của Huyện trưởng. Anh hơi nghiêng người đặt bản báo cáo trong tay lên mặt bàn làm việc trước mặt Huyện trưởng, lễ phép nói:

“Huyện trưởng, toàn bộ tài liệu đều ở đây, nếu không còn việc gì khác thì tôi xin phép ra ngoài trước.”

“Đi đi.”

Lưu Hữu Dân nói một câu ngắn gọn mà nhiều thâm ý.

Cố Trầm Chu vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm khiêm tốn trên gương mặt. Mãi cho đến khi rời khỏi văn phòng làm việc của đối phương rồi quay về chỗ của mình, khóe môi anh mới nhếch cao lên, nụ cười tươi tắn đầy khiêm tốn trên mặt liền biến thành nét cười đầy tính toán.

Mọi chuyện ngày hôm nay đã thể hiện rất rõ ràng, có lẽ ngoại trừ những nhân viên ở cấp thấp nhất ra, không một người có chút địa vị nào là không nhìn ra được.

Là không còn kiên nhẫn, hay là vì lửa giận trong lòng không có chỗ bùng phát nên muốn chọn một kẻ để giết gà dọa khỉ?

Có vẻ không dễ xử lý đây…

Cố Trầm Chu xoay mở nắp bình giữ nhiệt, chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng thưởng thức.

Trong chốn quan trường này, cấp trên muốn gây khó khăn cho cấp dưới thường chỉ cần một câu nói là đủ, hơn nữa ở những địa phương càng xa xôi lại càng thuận tiện hơn.

Anh dùng mép viền của nắp bình gẩy nhẹ một cái gạt vụn lá trà nổi lên trên bề mặt của nước trà đi.

Chẳng hay ‘một câu’ của những kẻ đó bao giờ mới xuất hiện nhỉ?

Một ngày làm việc lại kết thúc như thường ngày, Cố Trầm Chu về đến nhà liền thấy Hạ Hải Lâu đang ôm chăn ngồi trên sô pha trong phòng khách, tay thoáng cái lại bấm chuyển kênh.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Hạ Hải Lâu ngồi trên sô pha quay đầu qua: Tóc của hắn có chút rối loạn, gương mặt vẫn còn vương vẻ buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn biến mất hết khiến hắn nhìn qua có chút ngơ ngác.

“Ngồi ở ngoài này làm gì?”

Cố Trầm Chi đặt túi công văn xuống, khẽ nhíu mày, hỏi:

“Buổi sáng và buổi trưa cậu đã ăn gì chưa đấy? Hay là vừa mới ngủ dậy?”

Hạ Hải Lâu ngáp một cái, rề rà nói:

“Ăn hết rồi, sau đó lại đi ngủ. Vừa rồi bị tiếng điện thoại đánh thức, tôi còn tưởng là anh gọi về…”

“Không phải tôi.”

Cố Trầm Chu không để ý lắm, đáp:

“Tôi không gọi điện thoại về, số điện thoại bàn ở đây về cơ bản là không có ai biết, chẳng lẽ là nhân viên chào mời hàng?”

“Không phải là nhân viên chào mời hàng, là cha anh.”

Hạ Hải Lâu đáp.

“Ai?”

Cố Trầm Chu sửng sốt.

“Cha anh, Bí thư Cố.”

Hạ Hải Lâu nhắc lại lần nữa.

Cố Trầm Chu á khẩu mất một lúc, sau đó mới cầm di động trong túi ra, sau khi xác định trên màn hình không hiển thị bất cứ cuộc gọi đến nào mà anh chưa nhận thìmới lẩm bẩm:

“Cha tôi…”

“Có lẽ là đã điều tra được đến đây rồi.”

Hạ Hải Lâu thờ ơ nói:

“Xem có phải anh thực sự chơi bời với tôi hay không.”

“Ông ấy đã sớm biết tôi và cậu đang chơi bời với nhau rồi.”

Cố Trầm Chu nói.

Hạ Hải Lâu lập tức tiếp thu mà sửa miệng:

“Vậy chính là muốn xem anh có phải còn đang chơi bời với tôi hay không.”

Cố Trầm Chu cười nhạo một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, anh kêu Hạ Hải Lâu xem buổi tối muốn ăn gì thì kêu tiệm bên ngoài đưa đến rồi mới cầm di động của mình lên, bấm gọi vào số của Cố Tân Quân.

“… A lô, cha ạ?”

Chờ đợi bên kia nhấc máy cũng không lâu lắm, Cố Trầm Chu nhanh chóng mở miệng:

“Dạo này cha thế nào ạ? Dì Trịnh có khỏe không?”

Sau khi ân cần thăm hỏi những chỗ cần hỏi, anh mới lại nói:

“Hải Lâu nói cho con biết rằng cha vừa gọi điện thoại đến, có chuyện gì phải không ạ?”

Hạ Hải Lâu không biết đã ôm chăn đi đến bên cạnh Cố Trầm Chu từ lúc nào. Hắn cầm lấy tay còn lại của Cố Trầm Chu, vì tiếng ‘Hải Lâu’ kia của đối phương mà cúi đầu xuống thưởng cho anh một nụ hôn tay tiêu chuẩn mà kỵ sĩ dành cho Công chúa.

Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái, đồng thời lại nghe thấy Cố Tân Quân ở trong điện thoại nói:

“Không có việc thì không thể tìm con?”

Cố Trầm Chu cười đáp:

“Cha, cha biết rõ con không có ý đó mà, chỉ là ngày nào con cũng mang di động theo, nếu có chuyện gì thì cha gọi vào di động chẳng phải là càng thuận tiện hơn sao?”

Người ở đầu kia điện thoại thản nhiên hừ một tiếng:

“Con đã quên chuyện mà nửa năm trước con đã hứa với cha?”

Việc này thực ra Cố Trầm Chu không hề quên, anh lập tức nói với Cố Tân Quân:

“Con không quên ạ, sao có thể quên được chứ?”

Anh lại nhìn sang Hạ Hải Lâu, đúng lúc này Hạ Hải Lâu cũng đang nhìn anh.

Tầm mắt của hai người chạm vào nhau.

Hạ Hải Lâu chậm rãi làm ra mấy khẩu hình.

Cố Trầm Chu không kìm được mà khẽ bật cười, nếu anh không đoán sai, khẩu hình này chắc chắn là nói ‘Nên đi hẹn hò đi, thằng nhóc thối’.

“Con có vừa ý cô gái nào chưa?”

Đồng thời Cố Tân Quân cũng đang nói chuyện trong điện thoại:

“Nếu như không có, hai ngày nữa xin nghỉ một hôm rồi đến chỗ cha, gặp một cô bé con nhà đã quen thân với nhà ta rất lâu.”
Bình Luận (0)
Comment