Trầm Chu

Chương 14

Đây là căn phòng cao cấp nhất: Ngọn đèn trên đỉnh giống như những đốm lửa nhỏ rực rỡ, sô pha bọc da đắt tiền, nguyên bộ thiết bị âm thanh chuyên nghiệp, lối bày biện hỗn loạn đầy cảm hứng là do một kiến trúc sư nước ngoài thiết kế — nhưng sau khi gặp phải mấy người có thân phận ở trong phòng liền không là gì cả.

Cho dù là Cố Trầm Chu thì đến nơi này cũng không dám khinh thường quá mức. Ngay lúc đi ra khỏi thang máy, trên mặt anh đã mang theo nụ cười mỉm nhợt nhạt:

“Chào giám đốc La.”

Người ra đón đại khái khoảng ba mươi ba ba mươi tư tuổi, tóc cắt rất ngắn, nhìn qua vô cùng nhanh nhẹn. Anh ta thân mật vỗ vai Cố Trầm Chu:

“Cố thiếu gia không đến, tôi vẫn cảm thấy giải đua xe ở nơi này thiếu mất gì đó.”

“Giám đốc La đây là cho tôi thêm thể diện thôi.”

Cố Trầm Chu cười nói. Lúc này hai người đã đi đến chỗ sô pha bên cạnh, Cố Trầm Chu gật đầu với mấy người đang đánh bài cạnh bàn trà ở đối diện:

“Trần thiếu gia, Ôn thiếu gia, đã lâu không gặp.”

Anh lại nhìn về phía thanh niên ngồi một mình một sô pha đang chậm rãi uống rượu, cười nói:

“Thẩm thiếu gia cũng đến đây? Đây chính là khách quý hiếm khi đến, sớm biết vậy chúng tôi đã sắp xếp một vài tiết mục thú vị.”

Giám đốc La đứng bên cạnh cười tủm tỉm nghe, cũng không phản bác.

Cùng lúc đó hai người Trần Ôn liếc nhìn nhau.

Thẩm thiếu gia đã cười khẽ đứng lên, ông nội anh ta là phó lãnh đạo của đất nước này, bản thân tuổi tác của anh ta cũng đã lớn hơn đám người Cố Trầm Chu khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi tụ tập ở đây mấy tuổi, ở tỉnh ngoài cũng đã làm đến vị trí thư ký thị ủy, xứng đáng là nhân vật giỏi giang của thánh phố:

“Cố thiếu gia thật sự khách sáo quá, trận đấu đua xe này của Cố thiếu gia và Hạ thiếu gia không phải chính là tiết mục hay nhất sao?”

Cố Trầm Chu cười cười. Nhà họ Cố ở trong kinh thành không không được tính là nhà đứng đầu bậc nhất nhưng cũng là một trong những nhà đứng đầu trong giới này. Anh đương nhiên không thể châm chọc tùy tiện ở trong giới nhưng cũng không cần phải vội vàng đi ôm đùi ai. Sẽ đua xe với Hạ Hải Lâu chính là bởi vì anh nghĩ ngoại trừ lần đó ra thì không có lý do thứ hai, càng không thể làm ra tiết mục nào đó. Lời này rõ ràng chỉ là lướt qua liền hỏi Giám đốc La ở bên cạnh:

“Hạ thiếu gia có đến không?”

“Trận đấu này xem ra Hạ thiếu gia còn để tâm đến nhiều hơn cả Cố thiếu gia.”

Giám đốc La cười nói:

“Mười lăm phút trước cậu ấy đã đi xuống làm nóng xe rồi.”

Mỗi lần trước khi bước vào trận đua xe đều có nửa tiếng để chuẩn bị, trước đó Cố Trầm Chu không có dự định ngoại lệ nào với Hạ Hải Lâu, hiện tại nghe một câu như thế cũng không có cảm giác gì, chỉ gật đầu nói:

“Tôi cũng đi xuống chuẩn bị, các vị đại thiếu gia, xin phép đi trước.”

Ôn thiếu gia lắc lắc quân bài trong tay:

“Cố thiếu gia xuất quân là thắng, tôi thấy cậu có nhiều lợi thế hơn.”

“Cảm ơn lời may mắn của Ôn thiếu gia.”

Cố Trầm Chu lễ phép cười rồi đi qua một đường hầm đặc biệt dẫn từ tầng cao nhất xuống dưới.

Hai nhân vật chính của trận đấu đêm nay đều đã đi xuống chuẩn bị. Giám đốc La đưa mắt nhìn mấy vị đại thiếu gia vẫn đang ngồi đây nói:

“Hiện tại còn nửa tiếng nữa là đến trận đấu, các vị thiếu gia có muốn xuống dưới khu giải trí thoải mái một chút không?”

Người đã vào trong cơ chế, bất kể trong lòng nghĩ thế nào thì vẻ ngoài vẫn luôn phải tỏ ra vô cùng trầm ổn, Thẩm thiếu gia chỉ cười nhạt một tiếng với lời đề nghị này:

“Không cần.”

Ôn thiếu gia cũng lười biếng nói:

“Trong khu giải trí còn thứ gì chưa từng chơi nữa? Chúng ta dứt khoát đi qua bên kia đi, bọn họ làm nóng xe thì chúng ta cũng làm ấm trường đấu. Dù sao cũng chỉ còn nửa tiếng.”

Đề nghị này ngược lại rất không tệ, Ôn thiếu gia và Trần thiếu gia không có ý kiến gì khác, Thẩm thiếu gia cân nhắc một chút rồi cũng đồng ý.

Đoàn người liền lần lượt đứng lên, tốp năm tốp ba đi vào trong thang máy mà vừa rồi Cố Trầm Chu dùng đi xuống.

Khoảng cách từ khu giải trí đến chỗ đua xe không xa cũng không gần, có thể nói là ở ngay phía sau khu giải trí.

Mấy người kia đi thang máy đến tầng hai thì một phần chuyển sang băng truyền ở phía trước thang máy, một phần khác chậm rãi đi bộ về phía trước. Trần thiếu gia và Ôn thiếu gia cách ra một khoảng với những người khác ở chỗ này.

“Ba năm không gặp, Cố Trầm Chu ngược lại càng lúc càng uy phong.”

Trần thiếu gia đút hai tay trong túi chậm rãi nói:

“Mấy lời vừa rồi, người không biết còn tưởng nơi này là tài sản riêng của cậu ta chứ.”

Ôn thiếu gia mỉm cười:

“Không khéo lại đúng ấy. Chúng ta vẫn luôn nghĩ sau lưng khu giải trí Ánh Sao này có người nào đó chống lưng, nói không chừng chính là cậu ta thì sao? Thực ra danh tiếng của cậu ta vừa xuất ra, trong kinh thành này thật đúng là không có người nào dám đến phá.”

“Hôm nay mọi người cũng đến đủ, vừa rồi khi Cố Trầm Chu nói chuyện Thẩm Đức Lâm cũng không tỏ vẻ gì, tôi ngược lại vẫn cảm thấy có chút gì đó.”

Trần thiếu gia nhìn về phía nào đó nhếch môi.

Thẩm Đức Lâm chính là Thẩm thiếu gia. Ôn thiếu gia cau mày lại:

“Cậu là nói nhà họ Khâu? Tôi lại cảm thấy không quá có khả năng, nhà họ Khâu chỉ có một cô con gái thì làm việc này làm gì?”

Trần thiếu gia liền cười nhạo:

“Sao cậu lại có quan niệm cổ hủ thế này nhỉ? Con gái thì làm sao? Cho dù không thể nào lại xuất hiện thêm một người lãnh đạo đất nước thì hiện tại Khâu Duyệt cũng là một nhân viên giỏi cấp thành phố, không hề chịu thua kém chút nào, trong nhà lại giúp đỡ một chút, không có gì bất ngờ xảy ra thì làm được đến cấp bộ khẳng định cũng không có vấn đề gì, không may mắn thì làm đến đây cũng được rồi –“

Anh ta hất tay về phía Thẩm Đức Lâm ra hiệu.

“Vị trí ấy. Tôi thấy tâm tư của cô ta cũng không đặt trên phương diện tình yêu, sao lại không thể nằm vùng từ chỗ này?”

“Lời này của cậu –“

Ôn thiếu gia cười.

“Cũng đúng nhưng không hề có căn cứ? Nếu sau lưng nơi này thật sự là Khâu Duyệt thì với trình độ quen thuộc của Cố Trầm Chu kia, tôi thấy mặt mũi của mấy người trên Thẩm thiếu gia cũng không còn.”

Trần thiếu gia ‘phụt’ một tiếng bật cười, tự mình nghĩ lại rồi cũng lắc đầu:

“Cậu nói cũng phải. Nhà họ Cố và nhà họ Khâu đã sớm có ý kết làm thông gia, hai người này nếu thật sự vừa mắt nhau hai nhà cũng sẽ không thể không đồng ý, không cần thiết phải làm như vậy. Được rồi, dù sao cũng là đến xem đua xe, kẻ đứng phía sau nơi này là ai không liên quan đến chúng ta.”

Đề tài này kết thúc báo trước một khoảng im lặng, hai người không nói chuyện với nhau nữa mà nhanh chóng đi vài bước đuổi kịp đoàn người, cùng nhau đi qua hành lang dài.

Ánh sao giống như kim cương vụn vỡ rải khắp bầu trời đêm.

Nơi đua xe cực lớn, chỉ có một con đường duy nhất đi đến khán đài được xây bao xung quanh, vị trí được tính toán đâu ra đấy mà cũng chỉ có ít ỏi hơn mười người: Trường đua xe này không thu vé vào cửa cũng không mở ra cho người ngoài, giấy thông hành duy nhất chính là dựa và mặt mũi và thân phận của người vào – từ thân phận mà nhớ kỹ gương mặt, từ gương mặt mà xác nhận thân phận – có thể đi vào nơi này xem trận đấu chỉ có những người là hậu duệ trực hệ của tầng lớp cao; có thể đi vào nơi này tiến hành trận đấu cũng phải là hậu duệ trực hệ của tầng lớp cao.

Là một khu giải trí, vị trí của Ánh Sao có hơi hẻo lánh; nhưng nếuchọn làm một trường đua xe bí mật thì nơi này lại đẹp vô cùng: Đây là vùng ngoại ô xa thành phố, khán đài đối diện với rừng núi. Ánh đèn thưa thớt tô điểm trong màu xanh thẫm của rừng cây, tiếng chim hót véo von, một trận gió mát phả vào mặt liền xua đi cái khô nóng của mùa hè.

Sau khi khởi động xe chạy chậm vài vòng lại tự kiểm tra các bộ phận của xe một lần, xác định an toàn không có vấn đề gì Cố Trầm Chu mới đi đến khu nghỉ ngơi cách chỗ đua xe không xa thả lỏng lần cuối cùng.

Trường đua xe bí mật này ngoại trừ người đua không phải dân chuyên nghiệp ra thì toàn bộ những thứ khác đều được xây dựng chiếu theo tiêu chuẩn chuyên nghiệp hoặc là còn được yêu cầu cao hơn cả chuyên nghiệp.

Trong khu nghỉ ngơi tạm thời có đầy đủ các loại thiết bị giải trí, phần lớn các tuyển thủ dự thi đã ngồi đầy bên trong. Cố Trầm Chu vừa bước qua cánh cửa thủy tinh, tiếng ‘Cố thiếu gia’ liền lần lượt vang lên. Anh gật đầu đi thẳng một đường qua, đến thẳng trước mặt Hạ Hải Lâu đang ngồi trên sô pha vắt chân hút thuốc mới vươn tay thản nhiên nắm chặt tay đối phương:

“Hạ thiếu gia.”

Hạ Hải Lâu hôm nay mang theo một cô bạn gái rất phù hợp với lời đồn đãi ở bên ngoài: Cô gái có vẻ còn rất trẻ tuổi, trên mặt có mấy nốt tàn nhang nho nhỏ, mặc một chiếc quần màu trắng, tóc không nhuộm cũng không uốn, ngay cả trang điểm cũng vô cùng đơn giản, trên mũi còn đeo một chiếc kính mắt, gương mặt đằng sau kính mắt nhiều nhất chỉ có thể xem như thanh tú.

Cô bạn gái hiện đang bóp vai và cánh tay giúp Hạ Hải Lâu thả lỏng. Hạ Hải Lâu mỉm cười dụi tắt tàn thuốc:

“Không ngờ có thể nhanh chóng tham gia cùng một trận đấu với Cố thiếu gia như vậy. Khả Khả, chào Cố thiếu gia đi.”

Quần trắng có chút rụt rè và ngại ngùng gọi một tiếng ‘Cố thiếu gia’. Người trong giới đều đã biết ham thích rập khuôn của Hạ Hải Lâu đối với bạn tình, sau vài lần thì không còn người nào mang theo trông đợi đối với người hắn mang theo nữa. Cố Trầm Chu gật đầu với cô gái quần trắng có thể được xem là thiếu nữ rồi nói với Hạ Hải Lâu:

“Tôi ngược lại là chờ mong đã lâu.”

Hạ Hải Lâu nhướn mày:

“Xem ra Cố thiếu gia rất có tự tin.”

“Cũng không dám nói như vậy, tôi đã xem qua băng ghi hình, Hạ thiếu gia lái xe rất khá.”

Cố Trầm Chu mỉm cười, một lời mang hai nghĩa.

“Chỉ là tính tình của Hạ thiếu gia đúng với khẩu vị của tôi, từ sau khi về nước tôi vẫn muốn thân thiết với Hạ thiếu gia một chút.”

Ánh mắt Hạ Hải Lâu lướt qua gương mặt Cố Trầm Chu một lượt. Khóe môi hắn nhếch lên, cười như không cười:

“Vậy thì thật vừa khéo – trong lòng tôi cũng nghĩ như vậy.”

Khoảng cách đến trường đua xe chỉ vài trăm thước nhưng phần lớn người đến khu giải trí Ánh Sao này đều không biết phía sau khu giải trí mình đến có một bãi đua xe bí mật.

Phần lớn người này cũng bao gồm em trai Cố cùng hai người bạn chưa đủ mười tám tuổi của cậu.

Ghế lô trên tầng hai của khu giải trí Ánh Sao là ghế lô xa hoa bậc nhất dành cho khách hàng trong toàn bộ khu giải trí Ánh Sao. Trần nhà được thiết kế hình vòm, ngẩng đầu có thể nhìn thấy ánh sao trên trời, đối diện với bầu trời đầy sao, chính giữa ghế lô đại khái là một cái sàn hình tròn đường kính khoảng hai thước cũng được đào rỗng rồi trải một tấm kính trong suốt lên, đối diện với tấm kính là sàn nhảy ở tầng một, người trong sàn nhảy không thể nhìn thấy cảnh vật ở tầng hai, người ngồi ở tầng hai lại có thể dễ dàng nhìn toàn bộ khung cảnh sàn nhảy ở tầng dưới không sót chút gì.

Đây không phải là lần đầu tiên Cố Chính Gia được đi đến những nơi như thế này.

Từ sau khi Cố Trầm Chu quay về nhà dưỡng thương, Cố Chính Gia liền tự do hơn. Cố Tân Quân và Trịnh Nguyệt Lâm bận rộn với công việc cũng không còn cứng nhắc yêu cầu Cố Chính Gia không được đi đâu đi đâu, mấy giờ phải về nhà, xem như là ném một nửa trách nhiệm quản giáo cho Cố Trầm Chu.

Đối với việc này Cố Trầm Chu ngược lại không hề coi thường, vài lần đi ra ngoài cũng sẽ thuận tiện mang cậu theo, có đôi khi là dẫn cậu đi trải nghiệm, đôi khi lại là cố ý giới thiệu cho người nào đó. Loại khu giải trí thông thường như thế này, đi ra ngoài năm lần thì có hai lần là đi vào, thật sự đã không còn cảm giác thần bí gì trong mắt cậu, cảm thấy còn không bằng ngồi chơi game trên máy tính.

Giống như tối hôm nay vậy, cậu vốn là không muốn đi, nhưng hai người bạn thân chơi khá được đều gọi điện đến nhà, Cố Trầm Chu quả thực là phải ra ngoài nên cậu mới thuận tiện dẫn người đi theo.

Trong ghế lô của ba vị khách có hai cô công chúa và hai vị tiểu thư. Không nói cái khác, chỉ gương mặt cũng đã khiến người ta vui mắt.

Trương thiếu gia gối lên đùi một cô tiểu thư dáng người đầy đặn, được đối phương mát xa mà phát ra tiếng rên rỉ thoải mái:

“Cố thiếu gia, anh cậu rốt cuộc là đối với cậu thế nào? Tôi thấy dù sao cũng rất không tệ đâu.”

Cố Chính Gia cầm ly rượu không khác nước trái cây là bao do phục vụ đưa đến đang nghe cô gái trên bục ca hát, cậu nói:

“Cũng không tệ lắm.”

Trương thiếu gia trở mình ngồi dậy khiến cô gái đang uống rượu với Lâm thiếu gia cũng nhìn qua:

“Nói thật đấy chứ?”

Cố Chính Gia liếc mắt nhìn hai người một cái:

“Các cậu quan tâm nhiều như thế làm gì? Hay là lại được người nào kêu đến thăm dò suy nghĩ của tôi hả?”

Hai người kia ngượng ngùng:

“Sao có thể chứ, đây không phải là vì quan tâm cậu sao?”

Cố Chính Gia cũng chỉ tùy tiện nói như vậy:

“Là nói thật.”

Cậu ngẫm nghĩ.

“Anh trai tôi thật ra cũng khá lạnh nhạt, nhưng khi cậu tìm đến trước mặt anh ấy thì anh ấy cũng sẽ không mặc kệ cậu, có đôi khi cậu không tìm đến anh ấy, việc nên cân nhắc anh ấy cũng sẽ cân nhắc.”

“Ví dụ?”

“Ví dụ như cậu có kêu cô ta uống rượu như thế nào thì cô ta cũng sẽ không cho cậu tiến thêm một bước.”

Cố Chính Gia chỉ vào cô gái bên cạnh Lâm thiếu gia.

Lâm thiếu gia sửng sốt, đầu tiên là có chút không vui, sau đó liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh vẫn đang mỉm cười chợt hiểu ra được: Cố Trầm Chu mang theo Cố Chính Gia đi gặp mọi người, lại đi đến các chỗ ăn chơi, không thể nói là không quan tâm; nhưng lại không phải là ‘quá quan tâm’, ít nhất Cố Trầm Chu cũng không bảo đối phương chạm vào mấy cô gái này…

Tuy nói là đã suy nghĩ cẩn thận nhưng trong thoáng chốc trên mặt Lâm thiếu gia vẫn không đẹp được, vẻ mặt vẫn hiện ra chút không vui.

Cố Chính Gia nói ra miệng liền biết là mình thiếu suy nghĩ nói quá lời, cậu ho nhẹ một tiếng vội vàng cứu vãn:

“Mấy cô này vào đây với chúng ta hát cũng không hay gì, có muốn cùng xuống sòng bạc bên dưới nhìn một chút không?”

Cũng không phải là muốn làm ầm ĩ, Lâm thiếu gia có bậc thang đi xuống cũng vội bước lên:

“Anh cậu cho cậu đi?”

“Ầy, thực ra anh ấy cũng không bận tâm nhiều, không cho phép dùng thuốc phiện, không cho phép chạm vào phụ nữ, uống rượu cũng được, uống say phải giải thích được lý do, đi sòng bạc có thể, tiền tôi phải tự mình bỏ ra.”

Lúc Cố Chính Gia nói ra câu cuối cùng thì có chút rầu rĩ.

Trương thiếu gia liếc mắt:

“Tự mình? Bộ trưởng Cố chưa từng cho cậu quá nhiều tiền tiêu vặt đúng không?”

Cố Chính Gia gật gật đầu:

“Anh trai tôi cho tôi một khoản.”

Cậu nhìn dáng vẻ tò mò của hai người bên cạnh, sờ sờ mũi nói:

“Là mười vạn.”

Đề tài được chuyển hướng, Lâm thiếu gia cũng khôi phục lại, cậu ta cười nói:

“Mười vạn? Nhà họ Thẩm như vậy kia mà, anh trai cậu cũng không có chỗ đứng quá lớn đâu.”

Mấy đứa trẻ nhỏ hơn đám người Cố Trầm Chu vài tuổi này quả thực là chuyện gì cũng dám nói, Cố Chính Gia có chút không vui:

“Anh trai tôi họ Cố, hơn nữa tiền này –“

Cậu dừng lại, nghĩ đến quan hệ bình thường của mấy người này thì vẫn nói ra:

“Thực ra thì anh trai tôi cho tôi một tờ chi phiếu, kêu tôi chọn một số từ một vạn đến một trăm vạn. Sau đó anh ấy cầm báo cáo tình trạng công tác của công ty nào đó trong tay anh ấy đến cho tôi xem, cho tôi xem tiền lương cùng giá trị sáng tạo của mọi người bên trong.”

Nói đến đây, Cố Chính Gia có chút không muốn nói tiếp, nhưng hai người đang nghe được mùi ngon liên tục thúc giục, cậu mới không cam lòng mà tiếp tục:

“Sau đó anh ấy nói cho tôi biết, nếu tôi muốn đánh bạc cũng có thể, tùy tiện chọn một mức nào đó, nếu có lãi thì tất cả đều là của tôi, nếu thua –“

“Không đến mức muốn cậu tự chịu chứ?”

Trương thiếu gia kinh ngạc nói.

“Quá keo kiệt đấy.”

“Thối lắm!”

Cố Chính Gia mắng một tiếng.

“Tiền của anh trai tôi cũng không phải như gió to thổi đến, tôi không thiếu ăn không thiếu mặc, mấy thứ nhỏ nhặt khác thì thôi đi, tiền này anh ấy cho tôi thật chẳng lẽ tôi cũng thật sự cầm luôn chắc?”

Dăm ba vấn đề này không thể nói rõ được, Cố Chính Gia liền dứt khoát nghiêm mặt:

“Các cậu có muốn nghe tiếp hay không?”

“Đương nhiên là muốn.”

Lâm thiếu gia cười nói:

“Việc này cũng không phải là ai cũng được nghe.”

Cố Chính Gia hắng giọng:

“Thua cũng không cần tôi bù, nhưng phải tạo ra được giá trị tương đương.”

Lời này có thâm ý đó, Lâm thiếu gia và Trương thiếu gia liếc mắt nhìn nhau một cái:

“Có ý gì?”

“Ý chính là tôi tôi phải tìm một công việc phù hợp với khả năng, dùng thời gian rảnh rỗi tạo ra được giá trị cho đến khi trả được hết nợ đánh bạc của tôi.”

Cố Chính Gia giải thích.

Trương thiếu gia cân nhắc một chút:

“Nếu như là thật thì việc này cũng không quá dễ dàng. Cậu mới học cao trung, cho dù là họ Cố thì đi đến chỗ mấy nhà bình thường thì người ta cũng không biết, mất bao lâu mới có thể kiếm được mười vạn?”

Cậu ta liếc mắt nhìn Cố Chính Gia, hoài nghi nói:

“Cậu không lừa chúng tôi chứ?”

“Ai thèm lừa các cậu.”

Cố Chính Gia lẩm bẩm.

“Vật nhất định là chưa nói xong!”

Là bạn đã nhiều năm, ba người này coi như cũng có chút hiểu biết lẫn nhau. Lúc này Lâm thiếu gia cực kỳ khẳng định nói ra.

“… Được rồi.”

Cố Chính Gia khuất phục.

“Anh trai tôi nói cân nhắc đến tuổi của tôi hiện tại, liền cho tôi một cái giá của người thân.”

“Giá người thân là?”

“Bớt đi ba phần trong tổng số.”

Cố Chính Gia quả thực khó có thể mở miệng.

Hai người khác lập tức phì cười ra tiếng, một đường vừa đi vừa cười, cười cho đến lúc ba người đều vào sòng bạc rồi vẫn còn chưa dừng được.

Cố Chính Gia thẹn quá thành giận, xoay người muốn đi. Trương thiếu gia vẫn đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt túm lấy áo cậu, vừa lau nước mắt ứa ra vừa nói:

“Ha ha… Tôi không cười, ha ha ha… Vì sao lại làm vậy chứ — anh trai bớt cho ba phần, cậu cũng thật không dễ dàng gì, ha ha ha ha –“

“Cậu cứ cười đi, cậu còn cười nữa tôi sẽ trở mặt!”

Cố Chính Gia miệng thì hét lên, chân cũng không giãy dụa muốn đi nữa mà còn đi cùng đối phương vào bên trong, cho đến khi Lâm thiếu gia đi bên cạnh đột nhiên thu lại khuôn mặt tươi cười thì mới vỗ vỗ tay cậu, nói:

“Cậu xem đó là ai?”

Trương thiếu gia bên cạnh đang kéo Cố Chính Gia nhìn lướt qua cũng lập tức không cười nữa.

“Ai vậy?”

Cố Chính Gia xoay người nhìn về phía Lâm thiếu gia chỉ, căn bản là không nhìn ra gì cả, chỉ thấy một đám trai xinh gái đẹp đang ngồi chơi bài brit ở bàn bên cạnh.

Lâm thiếu gia lên tiếng gọi người đầu tiên nheo mắt liếc nhìn Cố Chính Gia một cái:

“Cậu thật sự không biết hay là giả vờ không biết hả?”

Câu ta lại chỉ về phía đằng kia ra hiệu.

“Nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh lam đeo mắt kính viền vàng ngồi trong đám ấy không?”

Cố Chính Gia dựa theo mô tả của đối phương tìm được người: Một thanh niên khoảng hai mươi ba hai mươi tư tuổi, dáng vẻ anh tuấn nhã nhặn, bên cạnh có một cô bạn gái xinh đẹp đi cùng, nhưng bất kể là bộ ngực của cô bạn gái gần như dán chặt lên cánh tay hắn hay là thế trận trên bàn trước mặt hắn đang giảm bớt cũng chưa khiến hắn có vẻ mặt gì đặc biệt, nhìn qua rất trầm lắng.

“Đó là ai?”

Nhìn theo Lâm thiếu gia hồi lâu, Cố Chính Gia vẫn cảm thấy lạ mặt, không hề có chút ấn tượng nào trong đầu về đối phương, thuận miệng hỏi.

“Đó là Chu Hành.”

Trương thiếu gia ở bên cạnh bất lực tiếp lời.

“Là tình nhân tai tiếng của anh trai cậu ba năm trước.”
Bình Luận (0)
Comment