Cả đêm nay Cố Tân Quân đều không ngủ ngon.
Cho dù lúc sáng ông nói chuyện với Trịnh Nguyệt Lâm rất thản nhiên, nhưng đợi đến khi bà thực sự gọi điện thoại xin nghỉ phép thêm vài ngày, hơn nữa còn hẹn mấy vị phu nhân trong kinh thành cùng đi thẩm mỹ viện chăm sóc sắc đẹp xong, Cố Tân Quân nằm trên giường nghỉ ngơi lại không hề thấy buồn ngủ.
Hơi thở nhợt nhạt của vợ ông trong bóng đêm như có như không, Cố Tân Quân nhắm mắt vào lại nhanh chóng mở ra.
Đủ loại suy nghĩ đấu đá với nhau trong tâm trí ông, có sự phẫn nộ đối với chuyện này, có cảm giác khó hiểu với việc ấy, còn có rất nhiều cảm giác khác không thể nói ra rõ ràng.
Chuyện này – chuyện con ông và Hạ Hải Lâu – ông vẫn chưa từng nghĩ đến…
Sao lại có thể xảy ra chuyện như thế được?
Mọi chuyện đã chệch khỏi quỹ đạo từ lúc nào?
Thằng nhóc thối đó thực sự nghiêm túc ư? Nó đúng là không biết sợ! –
Mà nó phải sợ cái gì đây? Suy nghĩ của Cố Tân Quân lại đổi sang hướng khác.
Chẳng lẽ thực sự phải ép con mình kết hôn mới được hay sao? Chuyện của Tiết Minh San bất kể có phải là hai đứa nhóc giả vờ giả vịt bày trò ra hay không, đã có tiền án như vậy thì ông cũng không thể thực sự ép con mình đi làm quen, những nhà có điều kiện chắc chắn không đồng ý, mà những nhà có điều kiện không tốt – Chẳng lẽ nhà họ Cố thực sự thiếu một người phụ nữ không xứng đôi với con mình đến vậy ư?
Còn những chuyện khác… Hay là điều thằng nhãi đó quay về tỉnh đặt bên cạnh mình để canh chừng?
Cố Tân Quân tự hỏi một lát, đầu tiên là khẳng định, sau đó lại phủ định.
Những dự định về chính trị không nên bị quá nhiều thứ khác chen ngang vào, thằng nhãi đó tự có kế hoạch của bản thân, cũng đã chứng minh được năng lực của mình, dựa theo sự ăn ý lúc trước thì ông không nên nhúng tay vào quá nhiều…
Nhưng chẳng lẽ cứ thế nhìn nó quấn quít ở cùng một chỗ với một thằng đàn ông?
Đương nhiên là không thể!
Cố Tân Quân cảm thấy huyệt Thái Dương của mình đã bắt đầu giần giật từng cơn.
Con trai mình ở bên một thằng đàn ông không chịu kết hôn, không nói đến thể diện của nhà họ Cố, ngay chính ông phải giải thích với cha mình như thế nào? Phải giải thích với cha vợ nhà họ Thẩm ra sao? – Còn phải ănnói thế nào với mẹ thằng nhóc đó nữa?
Thời gian một đêm trôi nhanh tựa như cơn gió luồn qua khe cửa.
Cố Tân Quân thức trắng cả một đêm, đến khi hừng đông sắp ló rạng thì ông rốt cuộc không nhịn được nữa mà ngồi dậy khỏi giường, vừa mới nhẹ tay nhẹ chân lần tìm thuốc lá ở tủ đầu giường thì ông đã nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến từ sau lưng:
“Anh suy nghĩ việc gì thế? Đến mức cả đêm cũng không ngủ được?”
Theo lời nói vừa rồi là một chuỗi tiếng loạt xoạt loạt xoạt, Trịnh Nguyệt Lâm nằm ngủ bên cạnh Cố Tân Quân ôm chăn ngồi dậy, bật sáng đèn ngủ ở đầu giường.
Ánh sáng đột ngột lóe lên khiến Cố Tân Quân phải nheo mắt lại:
“Có chút việc.”
“Về Tiểu Chu à?”
Trịnh Nguyệt Lâm mẫn cảm hỏi, lại ra hiệu ý bảo Cố Tân Quân đừng hút thuốc.
“Đừng hút thuốc, em đi pha cho anh một chén trà rồi mang vào đây.”
“Thôi.”
Cố Tân Quân nói, nhưng Trịnh Nguyệt Lâm đã xốc chăn lên, bước xuống khỏi giường rồi khoác áo đi ra bên ngoài.
Cửa phòng hé ra một khe hở, sắc đen dày đặc giống như đã hóa thành vật chất cụ thể tràn từ bên ngoài vào, Cố Tân Quân ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm vào mảnh tối đen kia một lúc, toàn bộ nỗi phiền muộn rối rắm của ông hòa quyện vào nhau rồi biến thành một tiếng thở dài không quá rõ ràng.
Thời gian Trịnh Nguyệt Lâm ra ngoài cũng không lâu, đợi đến khi bà bưng chén trà quay về thì Cố Tân Quân đã mang vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở đầu giường, đầu hơi cúi không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trịnh Nguyệt Lâm đưa chén trà cho Cố Tân Quân:
“Uống một ngụm trà hạ hỏa.”
Cố Tân Quân ‘Ừ’ một tiếng, đón lấy chén trà trong tay đối phương, vừa đặt đến bên môi đã nghe Trịnh Nguyệt Lâm nói:
“Sao mắt anh lại đỏ thế kia?”
“Có lẽ là do thức đêm.”
Cố Tân Quân cũng cảm thấy mắt mình khô cay đến mức hơi khó chịu, ông uống một hớp trà, nhắm mắt lại tựa vào đầu giường nghỉ ngơi một lát nhưng vẫn cảm thấy đầu hơi choáng váng, dường như còn có chút đau đớn sau khi tập trung suy nghĩ quá dài.
Tiếng động bên cạnh dần biến mất.
Cố Tân Quân không hiểu sao lại nhớ đến cuộc hôn nhân đã kéo dài mười mấy năm này. Bất kể là trước hay sau khi kết hôn thì bọn họ đều không nói chuyện với nhau nhiều, thậm chí khi có Chính Gia rồi cũng vẫn vậy, rất ít khi nói lời hay tiếng ngọt… Cả hai người bọn họ đều không cần những thứ ấy.
Cố Tân Quân suy nghĩ miên man một hồi lại cảm thấy đầu mình giần giật đau đớn, một lúc sau Cố Tân Quân đang nhắm mắt vẫn có thể cảm nhận được Trịnh Nguyệt Lâm đã leo lên phía giường bên kia, một bàn tay khô ráo ấm áp chạm lên hai má và trán của ông. Trán ông còn nóng hơn bàn tay này nữa –
“Nhiệt độ hơi cao, gọi ông Vương đến xem thế nào thôi.”
Trịnh Nguyệt Lâm dùng bàn tay kiểm tra thân nhiệt của Cố Tân Quân đã dứt khoát nói vậy khi thấy Cố Tân Quân mở to mắt ra, bà cũng mặc kệ người đang nằm trên giường, trực tiếp mở di động ra gọi đến số của bác sĩ ở Cục Bảo vệ Sức khỏe.
Cố Tân Quân không nói gì mà chỉ nhìn theo người vừa nói chuyện điện thoại ngắn gọn xong đã bắt đầu mặc quần áo, ông hơi buồn bực nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.
Hai mươi phút sau, bác sĩ chuyên môn phụ trách việc chăm sóc và kiểm tra sức khỏe của cụ Cố và Cố Tân Quân đã đến, toàn bộ người trong biệt thự đều biết chuyện. Lúc này đúng vào giờ cụ Cố thức dậy tập thể dục nhưng lại là hơi sớm với Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm, bởi vậy Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm đều mặc áo ngủ chạy ra, đợi đến khi biết được là thân thể Cố Tân Quân không khỏe lắm thì vẻ mặt hai người đều hơi khác thường.
Mọi người tụ tập cả trong phòng của Cố Tân Quân, cụ Cố đã bắt đầu quan tâm hỏi han, Cố Trầm Chu đứng ở cửa nhìn một lát liền cảm thấy vai mình bị ấn xuống một cái, anh vừa quay đầu qua đã nghe Vệ Tường Cẩm đứng bên cạnh nói:
“Chúng ta đi thay quần áo trước đã.”
“Ừ.”
Cố Trầm Chu thấp giọng đáp rồi quay về phòng mình thay quần áo, đợi lát sau lại đi ra ngoài quả nhiên thấy Vệ Tường Cẩm đã đứng ở cửa.
“Chúng ta nói chuyện nào.”
Vệ Tường Cẩm nói, anh khom người chống khuỷu tay lên lan can của hành lang rồi ngó xuống nhìn đại sảnh ở bên dưới:
“Chú Cố bị ốm…”
“Mình biết.”
Cố Trầm Chu nói.
“Cậu nghĩ sao?”
Vệ Tường Cẩm hỏi.
“Mình sẽ nói rõ ràng với cha mình.”
Cố Trầm Chu đáp, sau đó anh ấn nhẹ một cái lên vai Vệ Tường Cẩm:
“Mình vào trước đã.”
Vệ Tường Cẩm nghiêng đầu nhìn Cố Trầm Chu, trước khi đối phương nhấc chân đi lại hỏi:
“Hạ Hải Lâu quan trọng với cậu đến vậy?”
“… Tường Cẩm.”
Cố Trầm Chu dừng lại.
“Mình chỉ đang giải quyết vấn đề thôi.”
Vệ Tường Cẩm đứng thẳng dậy:
“Hi vọng rằng Hạ Hải Lâu đối xử với cậu cũng giống như cậu đối xử với hắn.”
Nói xong câu đó, anh ta vỗ vỗ vai Cố Trầm Chu.
“Đi nào, chúng ta cũng vào xem sao.”
Đợi đến khi bước vào phòng của Cố Tân Quân một lần nữa thì bác sĩ Vương bên Cục Bảo vệ Sức khỏe đã thu dọn xong đồ nghề, thấy vẻ mặt của người đứng trong phòng không có gì khác với lúc trước, Cố Trầm Chu mới không vội vã nói chuyện ngay mà cùng Vệ Tường Cẩm đứng yên lặng ở cửa.
Thực ra bác sĩ của Cục Bảo vệ Sức khỏe đến kiểm tra cho Cố Tân Quân cũng là vừa mới kiểm tra xong, ông ta cười nói:
“Thân thể Bí thư Cố vẫn ổn, chỉ bị cảm nhẹ thôi. Lần sau Bí thư cần nhớ rõ là không nên vất vả quá mức, thể lực kém đi một chút là sức đề kháng cũng sẽ bị giảm theo.”
Câu này là khéo léo nói rằng người già rồi đừng nên đọ thể lực với đám thanh niên trai trẻ. Nói xong ông ta lại ngẫm nghĩ một lúc, đưa ra toa thuốc kết hợp đồ ăn rồi giao cho Trịnh Nguyệt Lâm đứng bên cạnh:
“Hai ngày tới nên nghỉ ngơi nhiều, buổi tối ngài ấy chỉ cần ăn một chén cháo nấu theo đơn thuốc này là sẽ ổn thôi.”
“Làm phiền bác sĩ rồi.”
Trịnh Nguyệt Lâm khách sáo nói.
Bác sĩ Vương cười khoát rồi quay sang nói với cụ Cố:
“Cố lão, tôi thăm mạch cho ngài một chút được không?”
“Được.”
Cụ Cố nói:
“Chúng ta ra ngoài trò chuyện.”
Cụ Cố vừa đi thì bà nội Cố đương nhiên cũng ra ngoài theo, Cố Chính Gia muốn ở lại nhưng bị Vệ Tường Cẩm tùy tiện tìm một lý do kéo ra ngoài. Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại hai người là Trịnh Nguyệt Lâm và Cố Trầm Chu. Trịnh Nguyệt Lâm liếc nhìn Cố Tân Quân đang khoác áo khoác một cái, nói:
“Em đi lấy bữa sáng cho anh.”
Nói đoạn bà xoay người ra ngoài.
Lúc này Cố Trầm Chu mới bước lên phía trước:
“Cha.”
Cố Tân Quân thản nhiên đưa mắt nhìn Cố Trầm Chu, không nói gì cả.
Cố Trầm Chu cũng không lên tiếng nữa, anh bình tĩnh đứng ở bên giường, không nói chuyện cũng không hề nhúc nhích.
Cứ như vậy qua chừng mười lăm phút, Cố Tân Quân mới bình tĩnh nói:
“Đứng làm cái cột hả? Ngồi xuống!”
Cố Trầm Chu mỉm cười, dùng thư thế thoải mái như mọi khi kéo chiếc ghế dựa ở bên cạnh qua, ngồi xuống bên giường:
“Cha, cha muốn con lấy cho cha một quyển tạp chí không?”
“Con muốn nói với cha những lời này?”
Cố Tân Quân hỏi.
Cố Trầm Chu đáp rất nhanh:
“Không ạ, con chỉ định làm dịu không khí một chút.”
Nhưng vì sao cần phải làm dịu bầu không khí? Còn không phải bởi vì câu chuyện được nói tiếp theo chắc chắn sẽ không hợp ý Cố Tân Quân hay sao – lời này chẳng khác nào trực tiếp biểu đạt thái độ của Cố Trầm Chu.
Cố Tân Quân quả thực là bị chọc tức đến mỉm cười:
“Hiện giờ con còn nói những lời với cha? Con muốn khiến người cha già của con tức chết đúng không?”
“Cha, con nào có thể chọc cha tức chết được.”
Lời này vừa ra, Cố Tân Quân đã chộp lấy chén trà đặt trên tủ đầu giường ném thẳng về phía Cố Trầm Chu!
Cố Trầm Chu cũng bị giật mình hoảng sợ, ngay khi anh kịp thời nghiêng đầu qua một chút thì tiếng chiếc chén vỡ vụn đã vang lên sau lưng, anh quay đầu nhìn theo bản năng thì thấy chén sứ trắng vẽ họa tiết sơn thủy đã vỡ làm hai nửa nằm dưới đất, nước trà trong chén vẩy ra đầy đất.
Giữa hai cha con đang đối diện nhau xuất hiện một khoảng trầm mặc ngắn ngủi.
Tiếp đó Cố Trầm Chu đứng dậy khỏi ghế đi đến cạnh chén trà bị ném vỡ, xoay người nhặt mấy mảnh vỡ dưới đất lên ném vào thùng rác trong phòng, anh còn đi rửa sạch tay rồi mới quay lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục đề tài trước đó:
“Cha, ý con là, cho dù cha có giận dữ thế nào thì cha cũng sẽ đánh con chết trước chứ không đến mức bị con làm tức chết.”
Cú ném vừa rồi dường như đã giúp toàn bộ cơn tức giận của Cố Tân Quân được trút ra ngoài, hiện tại trên gương mặt ông đã không còn nhìn ra được bất kỳ cảm xúc gì:
“Con nghiêm túc với Hạ Hải Lâu?”
Cố Tân Quân không nói gì.
Cố Tân Quân thản nhiên nói:
“Hạ Hải Lâu không được. Nếu là người đàn ông khác, chúng ta có thể nói chuyện.”
Khẩu khỉ của ông đã thả lỏng hơn.
“Cha.”
Cố Trầm Chu từ tốn nói:
“Vì sao Hạ Hải Lâu không được?”
Cố Tân Quân không trả lời ngay.
Nhưng cho dù Cố Tân Quân không trả lời, Cố Trầm Chu cũng biết vì sao Hạ Hải Lâu lại không được.
Bởi vì Hạ Hải Lâu là con trai của Hạ Nam Sơn? Bởi vì Hạ Nam Sơn là kẻ chủ mưu trong vụ tai nạn của Vệ Tường Cẩm? – Đừng giỡn.
Đây chẳng qua là một chiêu lắt léo mà thôi.
Cha anh vừa là thử lại vừa là đang ám chỉ, thử xem tính hướng của anh, thử tình cảm mà anh dành cho Hạ Hải Lâu; ông còn ám chỉ rằng mọi chuyện vẫn còn đường cứu vãn, chỉ cần anh lùi lại một bước nhỏ hoặc là chỉ giả bộ lùi lại một bước… Đương nhiên, đối với cha anh mà nói thì Hạ Hải Lâu quả thực là càng khó chấp nhận hơn những người đàn ông khác – trong giới này có bao nhiêu gã đàn ông dám điên đến mức độ giống như Hạ Hải Lâu? Trong giới này lại có bao nhiêu gã đàn ông có được một vị trưởng bối giống như Hạ Hải Lâu, không chỉ mặc Hạ Hải Lâu phóng túng mà còn khiến kẻ khác không thể chạm vào Hạ Hải Lâu?
Cố Trầm Chu đợi một lát lại nghe cha mình lên tiếng:
“Tự con biết rõ lí do.”
Đây là một câu trả lời thật cao minh! Anh nghĩ như vậy, sau đó lại nhanh nhạy đáp theo lời Cố Tân Quân:
“Cha, hiện giờ con chỉ thích một mình Hạ Hải Lâu.”
“Chính con cũng nói là hiện giờ.”
Cố Tân Quân lại nói:
“Bản thân con cũng không chắc chắn rằng có thể sống hết một đời với Hạ Hải Lâu hay không, vậy mà đã vội vã đến trước mặt cha tìm chỗ đứng cho Hạ Hải Lâu ư?”
“Kết quả trong tương lai không hề cản trở quyết định của con hiện tại.”
Cố Trầm Chu nói.
Cố Tân Quân nhìn Cố Trầm Chu chằm chằm hồi lâu mới bật ra một câu:
“Ra ngoài.”
Lần này Cố Trầm Chu không tiếp tục tranh giành cao thấp nữa, anh ngoan ngoãn đứng dậy, nói:
“Cha, cha giữ gìn sức khỏe, con ra ngoài xem xem bữa sáng đã được chuẩn bị xong chưa.”
Nói đoạn, anh bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại rồi mới rút chiếc di động vẫn rung lên không ngừng nãy giờ ra.
Là điện thoại của Hạ Hải Lâu, hơn nữa đã gọi đến không chỉ một cuộc.
Cố Trầm Chu bước sang bên cạnh vài bước mới nhận máy:
“Có chuyện?”
“Không có chuyện gì cả.”
Giọng nói của Hạ Hải Lâu truyền ra từ trong điện thoại, ngữ giọng rất nhàn nhã thoải mái:
“Chỉ là thấy nhớ anh, vừa rồi gọi điện thoại sao không thấy anh nhận máy?”
“Đang nói chuyện với cha tôi mà.”
Cố Trầm Chu đút một tay vào trong túi áo, tựa lưng vào tường nhìn trần nhà, anh cười nói.
“Tiệc mừng thọ thuận lợi không?”
Hạ Hải Lâu hỏi.
“Đa phần là thuận lợi.”
Cố Trầm Chu nói.
“Có một vài mâu thuẫn nhỏ vẫn nằm trong phạm vi khống chế được.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Em thì sao?”
Cố Trầm Chu hỏi:
“Hiện giờ em vẫn ở huyện Thanh Hương hay là ở đâu? – Em đang lái xe hả?”
Anh đã nghe thấy tiếng còi xe truyền từ trong điện thoại ra.
“Em đang ở trên đường cao tốc.”
Hạ Hải Lâu nói vào trong điện thoại, một tay hắn đặt trên vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, hàng chữ lẳng lặng đứng giữa không trung càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng.
“Em đang trên đường đến tỉnh Phúc Huy –“
Chiếc thể thao màu lam gầm rú lăm bao bên dưới năm chữ ‘Kinh thành chào mừng bạn’ cực lớn làm bằng sắt.
“Ừ.”
Đầu kia điện thoại vang lên tiếng đáp lại thản nhiên của Cố Trầm Chu.
=====
Tác giả có lời muốn nói:
Kịch trường nhỏ chi cha Cố nổi giận.
Trong cú điện thoại come out quang minh chính đại kia…
‘Hí hí hí –‘ [Tiếng ngựa kêu]
Cha Cố: Con đang ở trường ngựa?
Tiểu Cố:Cha, con đang chơi với Tiểu Hạ.
Cha Cố: [kinh ngạc!] Từ từ… Hai đứa…
Tiểu Cố: Chúng con đang ở bên nhau.
Cha Cố: Đợi đã… [Lượng tin tức lớn][CPU trong đầu luân chuyển tốc độ cao][Cảnh báo CPU quá tải!][Thần kinh não căng thẳng][Rẹt – Cách cách –][Cách cách – Rẹt rẹt –][CPU đạt giới hạn 100%][Đứt mạch!]
Điện thoại ngắt ngang.
Hai ngày sau, kinh thành, Chính Đức Viên.
Cha Cố: [CPU hoàn tất khởi động lại][CPU đạt 50%, buff tức sùi bọt mép] Nhãi ranh dài cánh mạnh mẽ rồi bắt đầu bày trò! Xem cha có xử lý mày không!
Tiểu Cố: [Vẻ mặt bình tĩnh][Vẻ mặt bình tĩnh]
Cha Cố: [Tiếp tục tức sùi bọt mép] Đi xem mặt cho ta ngay!
Tiểu Cố: [Vẻ mặt bình tĩnh][Vẻ mặt bình tĩnh]
Cha Cố: [Tiếp tục trạng thái tức sùi bọt mép] Khoan, giờ còn tiếp tục đi xem mặt đúng là kỳ cụ, không thể để nhãi ranh này làm nhà họ Cố mất thể diện, cha mình chưa biết gì cả, cha vợ cũng chưa biết gì cả…
Tiểu Cố: [Vẻ mặt bình tĩnh] [Vờ nghiêm túc]
Cha Cố: [Giải trừ buff tức sùi bọt mép][Triển khai thuộc tính bình tĩnh thận trọng] Bỏ việc xem mặt qua một bên, nhóc con đừng tưởng cha mày không còn cách! Nhưng mấy chuyện liên quan đến chính trị này thực sự không thể làm loạn –
Tiểu Cố: [Vờ nghiêm túc][Vờ nghiêm túc]
Cha Cố: [CPU luân chuyển tốc độ cao][CPU 70%][CPU 80%][CPU 90%]
Cụ Cố: Tân Quân, gần đây con có vẻ hơi quái lạ? Lại xảy ra chuyện gì với Tiểu Chu rồi?
Cha Cố: …
Cha vợ: Cháu ngoại trai của ta nhất định là tốt, kẻ không tốt vĩnh viễn là kẻ khác, cho dù cháu ngoại trai của ta không tốt thì nhất định là do bị kẻ xấu xa khác tiêm nhiễm! [cười ha hả] Tiểu Chu trước giờ vẫn luôn là một đứa cực kỳ ngoan ngoãn mà! Tân Quân, cậu hiếm khi đưa theo Tiểu Chu cùng về đây một lần, để Tiểu Chu ở bên cạnh lão già này thêm mấy hôm đi.
Cha Cố: Khoan đã, đồng đội heo… Không được, đây là cha vợ, hay là đồng đội heo? Là cha vợ? Là đồng đội heo? Là cha vợ? Là đồng đội heo…? [Cơn tức giận bùng lên][CPU phát nổ] Ông đây mặc kệ!
Tiểu Cố: [Cười xấu xa]