Chiếc du thuyền màu trắng từ tốn di chuyển về phía trước trên mặt biển rộng mênh mông bát ngát theo sự điều khiển của chủ nhân.
Hạ Hải Lâu vui vẻ ngâm nga điệu nhạc trong miệng không ngừng lại chút nào, vừa lái thuyền hắn còn vừa thỉnh thoảng quay đầu về phía sau nhìn Cố Trầm Chu đã nằm im dưới sàn phía sau lưng: Người nằm trên sàn tàu dường như đã hoàn toàn mất ý thức, ly thủy tinh vỡ thành vô số mảnh nhỏ rải rác trên tấm thảm màu xám, một nửa nằm cạnh cánh tay Cố Trầm Chu, nửa còn lại ít hơn bị thân hình đã ngã xuống đè lên, chỉ để lại vài mảnh chỉ lớn hơn móng tay lóe sáng dưới ánh mặt trời.
Mỗi một giây một phút tiếp theo dường như đều bị vặn vẹo kéo dài ra, Hạ Hải Lâu đứng ở mũi thuyền lái thêm khoảng mười lăm phút nữa mới thiết lập chế độ tự động lái an toàn xác định đích đến giữa mặt biển sóng êm gió lặng. Hắn quay người lại tựa trước bàn điều khiển, tay run rẩy rút một điếu thuốc từ trong túi áo ra châm lửa, miệng cắn lấy đầu lọc rít một hơi thật dài rồi mới nhả ra.
Toàn bộ các cảm xúc gấp gáp, chờ mong, khủng hoảng rồi lại mừng muốn phát điên hòa quyện lại cùng nhau, ngay chính Hạ Hải Lâu là chủ nhân của những cảm xúc ấy giờ này phút này cũng không thể phân rõ được rốt cuộc là bản thân mình đang mang theo tâm trạng gì. Bất cứ từ hình dung cảm xúc đơn lẻ nào được dùng cũnglà một sự sỉ nhục dành cho hắn.
Dường như hắn đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi.
Mục tiêu này khó có thể thành hiện thực biết bao, nhưng lại có thể đạt được một cách dễ dàng đến mức nào.
Hắn thờ ơ đùa nghịch chiếc bật lửa trong tay, ngón trỏ nâng cao lên một chút, ngọn lửa màu lam nhạt lập tức lướt qua bụng ngón tay gây ra cảm giác hơi đau. Hạ Hải Lâu tùy tiện ném điện thoại di động vào một chiếc khay nhỏ ở cạnh đó, lưỡi nhẹ nhàng liếm lên nơi vừa bị ngọn lửa xẹt qua một cái.
Tầm mắt hắn từ đầu đến cuối không hề rời khỏi Cố Trầm Chu đang nằm trên sàn tàu.
Hắn có cảm giác mình đã chiếm được một món bảo bối rồi.
Cẩn thận nâng nó lên rồi nhẹ nhàng âu yếm hôn nó, sau đó cất nó vào nơi chỉ mình mình biết hoặc đập mạnh một cái khiến nó vỡ nát, khiến kẻ khác không bao giờ có thể chạm đến, đây là hai loại tâm trạng hoàn toàn giống nhau như đúc.
Càng muốn làm việc trước, lại càng mong chờ việc đằng sau; càng muốn làm việc sau, lại càng lưu luyến việc trước hơn.
Cho dù bản thân đang không có men rượu, Hạ Hải Lâu vẫn cảm thấy hơi say. Hắn có cảm giác ngọn lửa nóng bỏng lướt qua ngón tay vừa rồi đang bùng lên trong cơ thể, theo dòng máu đang tuần hoàn chạy nhảy đến khắp mọi nơi trong người hắn, mỗi khi lướt đến một chỗ đều mang theo cơn run rẩy mãnh liệt.
“Đừng gấp gáp… Đúng… Đừng có gấp… Xong ngay đây.”
Hạ Hải Lâu tự nói với mình, đồng thời cũng dùng bàn điều khiển làm điểm tựa để đứng thẳng dậy, bước từng bước một về phía người đang nằm im kia.
Tấm thảm dày dặn đã hút hết toàn bộ tiếng động, Hạ Hải Lâu lặng lẽ không phát ra bất cứ tiếng động nào đi đến bên cạnh Cố Trầm Chu, hắn đứng thẳng nhìn đối phương từ trên cao một lúc rồi mới chậm rãi khom thân mình ngồi xổm xuống.
Lọn tóc mềm mại lướt qua đầu ngón tay, hai má tái nhợt cùng mí mắt khép kín dưới ánh sáng hắt lại, ngoại trừ gợi cảm giác tĩnh lặng thì còn thể hiện ra vẻ yếu ớt không thấy lúc thường ngày.
Ngón tay hắn mê luyến gương mặt của Cố Trầm Chu, lướt nhẹ từ sống mũi cao thẳng của đối phương đến đôi môi mềm mại, lại từ yết hầu trượt thẳng đến chỗ xương quai xanh trên bả vai. Hành động vuốt ve của hắn dần biến thành xoa nắn, năm ngón tay càng lúc càng dùng lực mạnh hơn, động tác cũng càng lúc càng thô bạo – Hạ Hải Lâu không phải là chưa từng tiếp xúc với Cố Trầm Chu như vậy, thực chất mỗi khi bọn họ làm tình thì hắn gần như luôn sờ vuốt mỗi một tấc trên làn da của Cố Trầm Chu.
Hoặc là nên đổi sang cách nói khác: Mỗi một tấc trên người đối phương, hắn đều từng dùng ngón tay và môi, thậm chí là cả đầu lưỡi để đo ướm.
Hắn vô cùng thỏa mãn, nhưng cũng càng cảm thấy không đủ hơn.
Hạ Hải Lâu ngồi xổm trên tấm thảm, ngón tay hắn đã luồn vào trong quần áo của Cố Trầm Chu. Quần áo mỏng manh không che giấu nổi thứ nào cả, mỗi một lần ngón tay tiếp xúc cùng da thịt đều cảm nhận được một dòng điện tê dại xẹt qua. Hắn ôm lấy đầu đối phương, si mê khom người xuống đặt môi mình lên môi của đối phương.
Thật muốn, còn muốn thêm nữa.
Muốn đối phương mở miệng ra ngậm lấy phân thân của hắn, muốn đối phương nuốt dịch thể của hắn xuống; muốn đối phương mở rộng thân thể tiếp nhận thứ kia của hắn, muốn dùng dịch thể rót cho thân thể đối phương no căng; muốn nhìn thấy gương mặt luôn ung dung, bình tĩnh này xuất hiện vẻ hoảng hốt, xấu hổ và giận dữ cùng sự bất lực khi không thể làm gì cả –
Hắn cắn môi đối phương nhẹ nhàng kéo một cái, chất lỏng lạnh lẽo tanh mặn liền dính lên môi cùng đầu lưỡi của hắn, ngón tay hắn xoa bóp đầu nhũ cùng thứ đã bắt đầu cương nóng lên.
Hắn khẽ cười một tiếng mơ hồ.
– Đã gần đạt được rồi đúng không?
Người nằm trong tay hắn dường như có chút động tĩnh, lại giống như chẳng hề động đậy chút nào.
Khóe môi Hạ Hải Lâu cong lên, mắt rũ xuống, hắn bắt đầu tập trung mút lấy đôi môi đã nứt ra của Cố Trầm Chu.
Cũng không quá nằm ngoài dự kiến, hắn cảm thấy không thú vị mà thầm nghĩ như vậy. Mấy chai rượu vang trong tủ lạnh đều đã bị bỏ liều lượng thuốc rất mạnh, nhưng đối phương vừa mới uống một ngụm, trước khi ngã sấp xuống còn đập vỡ một cái ly, lại vừa vặn ngã xuống bên cạnh cái ly thủy tinh bị vỡ, việc này thoạt nhìn rất đương nhiên, đúng không? Lúc ngã xuống như vậy còn thuận thế nắm thêm một mảnh vỡ nhỏ trong lòng bàn tay hòng kích thích thần kinh, nghe vào cũng là một chuyện cực kỳ hợp logic mà –
Hắn lại đặt thêm một nụ hôn mạnh hơn khiến ngay cả người được hôn môi cũng bị nghiêng người đi một chút, không chỉ như vậy, có lẽ bởi vì đã mút được chút máu nên dư quang nơi đuôi mắt của hắn cũng theo đó nhìn thấy một mạt đỏ sậm.
Đúng là đã nắm mảnh thủy tinh vào trong lòng bàn tay ư? Hạ Hải Lâu thầm chế nhạo, chỉ một mảnh thủy tinh ấy, cũng chẳng biết có thể cắt qua được lớp quần áo hay không đâu!
Suy nghĩ này còn chưa kịp xẹt hết qua tâm trí thì cơn đau đột nhiên truyền đến từ trên cánh tay khiến Hạ Hải Lâu giật mình kinh hãi, nghiêng đầu nhìn lại liền thấy một vật dài cứng đâm vào cánh tay hắn, phần đuôi bị gãy lởm chởm không theo quy tắc nào, hình như là một mảnh thép trêncây lao móc bị người ta dùng tay bẻ xuống.
Đối phương cầm thứ này vào trong tay từ lúc nào? Hạ Hải Lâu không vội vã rút thứ đang đâm vào trong cánh tay ra, lại không kìm được đưa mắt về phía Cố Trầm Chu, vừa lúc thấy anh vịn bàn đứng dậy rồi thất tha thất thểu chạy về phía bàn điều khiển!
Trong đầu Cố Trầm Chu hiện đang là một mảnh hỗn loạn.
Lúc anh uống ly rượu vang kia vào trong miệng cũng không có cảm giác gì, nhưng ngay khi uống xong, thân thể lập tức có thay đổi khác thường khiến anh cảm thấy không ổn.
Anh gần như trong nháy mắt đã hạ được kết luận rượu mình uống bị bỏ thêm thứ gì đó.
Không thể nào là kẻ khác, chỉ có Hạ Hải Lâu.
Nhưng mà, vì sao Hạ Hải Lâu lại chuốc thuốc cho anh?
Cố Trầm Chu đã không còn tâm trí nào để tự hỏi vấn đề này, anh chỉ có thể thuận thế đập vỡ ly, lúc ngã xuống liền nắm chặt một mảnh nhỏ vào trong lòng bàn tay.
Lúc đầu sự đau đớn còn có thể mang đến vài phần tỉnh táo, nhưng theo thời gian trôi đi, loại tỉnh táo này dần dần rơi vào nguy cơ khi cơn buồn ngủ ập đến đánh vào các dây thần kinh hết đợt này đến đợt khác. Cố Trầm Chu cảm thấy mình đã nhắm mắt lại rất nhiều lần, sau đó khi hai mí mắt dính vào nhau lại lập tức mở bừng ra.
Anh hoàn toàn chẳng thể phân ra chút sức lực nào để suy nghĩ về những chuyện khác, mà chỉ có thể mệt nhoài giữa cơn buồn ngủ và cố gắng bừng tỉnh, mỗi một giây lặp lại đều dài tựa như một năm, vĩnh viễn không ngừng nghỉ đến mức khiến người khác tuyệt vọng.
Cuối cùng anh gần như đã mê đi.
Trong cơn mơ chẳng có gì khác ngoại trừ một màn đen vô cùng vô tận.
Sau đó, hành động của Hạ Hải Lâu khiến anh kinh sợ mà bừng tỉnh, nhưng cho dù anh mở mắt ra cũng vẫn chỉ thấy một giấc mơ tối đen khác.
Hết lượt này đến lượt khác, quả là vừa hài hước vừa đầy châm biếm mỉa mai.
Anh vừa mới cắm mảnh thép bẻ từ trên cây lao móc xuống xuống tay Hạ Hải Lâu. Đây thực ra chỉ là một sự trùng hợp kì diệu: Lúc Hạ Hải Lâu mới lái thuyền đi, anh đi dạo trên boong thuyền một vòng thì đúng lúc thấy một mảnh thép bong ra khỏi một cây lao móc, anh bèn thuận tay bẻ xuống rồi mang theo vào trong khoang điều khiển.
Lúc ngã xuống nắm lấy mảnh thủy tinh, việc này anh có thể nghĩ tới thì Hạ Hải Lâu cũng sẽ nghĩ đến, nhưng mảnh thép này từ đầu đến cuối Hạ Hải Lâu luôn đưa lưng về phía anh không nhìn thấy nên đương nhiên cũng không thể nào ngờ được.
Lúc đứng dậy khỏi sàn tàu một lần nữa, Cố Trầm Chu có cảm giác mỗi bước chân mình đạp xuống đất đều giống như đạp trên bông vậy. Tầm mắt anh liên tục tối sầm lại, những vật thể trong phạm vi nhìn thấy được đều chao đảo nghiêng ngả.
Bàn điều khiển của du thuyền cách vị trí anh ngã xuống chỉ khoảng năm bước chân. Anh bổ nhào đến trước bàn điều khiển rồi chạm vào bánh lái, bánh lái bị anh xoay mạnh một vòng, mui thuyền cũng theo đó chậm rãi chuyển hướng. Anh không để ý đến – hơn nữa anh tin chắc rằng Hạ Hải Lâu đang ở đằng sau mình cũng không đế ý – mà chăm chăm đi mở ngăn tủ bên cạnh, ngăn tủ bị khóa, chìa khóa lại được cắm trong ổ khóa.
Tay Cố Trầm Chu bị chiếc chìa khóa rạch ra hai vết máu mới cậy mở được chiếc tủ âm tường. Anh cố gắng mở to hai mắt, vươn tay đến nắm được một khẩu súng nằm bên trong.
Hạ Hải Lâu nhìn thấy một màn như vậy từ đầu đến cuối cũng chẳng hề sốt ruột mà còn muốn vỗ tay nữa kìa.
Có đôi khi hắn cũng không rõ bản thân là hiểu quá rõ Cố Trầm Chu hay là Cố Trầm Chu hiểu quá rõ mình: Không nhắc đến mảnh thép trước đó, nhưng khẩu súng lục ngay trước mắt này – thuyền này do hắn thuê, thứ đó do hắn bỏ vào, Cố Trầm Chu do hắn đón đến, từ khi đối phương bước lên thuyền hắn đều chưa từng rời khỏi khoang điều khiển, Cố Trầm Chu cũng không có cơ hội quan sát xem ngăn tủ của khoang điều khiển cất chứa thứ gì. Thế nhưng đối phương đã có dũng khí, ngay trong tình trạng bị chuốc thuốc lại không nhanh chóng tìm cơ hội chạy ra ngoài mà quay đi tìm kiếm loại vũ khí độ nguy hiểm cao có khả năng không hề tồn tại…
Hiện tại, Cố Trầm Chu chỉ có thể dựa vào suy đoán.
Anh đã đoán đúng.
Cho nên Hạ Hải Lâu giơ hai tay lên trước họng súng đen ngòm liên tục chao đảo.
Bên tai truyền đến tiếng còi vang vọng nhưng rõ ràng chỉ là ảo giác, Cố Trầm Chu không hề bận tâm. Anh đặt toàn bộ tinh thần cùng sự tập trung của mình lên người Hạ Hải Lâu đứng ở đối diện, trong tầm mắt mơ hồ của mình, anh thấy miệng đối phương mấp máy như đang nói điều gì đó.
Cậu ta đang nói gì? Cố Trầm Chu không có tinh thần đi phân rõ, cũng không muốn nói thêm điều gì khác với đối phương. Anh tận hết khả năng chĩa súng về phía thân thể đối phương, vừa chậm rãi bước về đằng trước vừa ra hiệu cho đối phương lùi lại.
Dưới sự uy hiếp của súng ống, có rất ít động tác là không thể lý giải.
Hạ Hải Lâu chỉ thoáng cân nhắc một chút đã làm theo hiệu lệnh của Cố Trầm Chu: Hai tay hắn tiếp lục giơ lên cao, chân chậm rãi lùi về đằng sau dọc theo khoang thuyền về phía cửa, lúc đi đến bậc thang trước cửa khoang thuyền, hắn chỉ hơi dừng lại một chút đã thấy ngón tay đặt trên thân súng của Cố Trầm Chu run rẩy trượt đi vài cái, tiếp đó tiếng mở chốt vang lên.
Hạ Hải Lâu hít sâu một hơi, không dám kích thích đối phương mà lại tiếp tục chậm rãi lùi về đằng sau, hai người một trước một sau rời khỏi khoang thuyền. Ngay khi Cố Trầm Chu vừa bước ra khỏi khoang thuyền thì chân anh lại bị vấp một cái, thân thể mất thăng bằng lập tức lăn từ trên bậc thang xuống boong tàu, sau đó lại bởi vì du thuyền đột nhiên nghiêng ngả mà trượt thẳng đến bên cạnh lan can.
Dây thừng vắt ngang trước cửa khoang thuyền bị kéo ra một đoạn thật dài, khóe môi Hạ Hải Lâu nhẹ nhếch lên, hai tay buông xuống tiến lên vài bước, một chân hắn đạp lên bàn tay Cố Trầm Chu rồi di mạnh vài cái khiến bàn tay cầm súng của đối phương buông lỏng, sau đó hắn đá một cái khiến khẩu súng lục văng vào trong góc.
Ánh sáng phía chân trời dần lụi tắt, sóng gió trên mặt biển càng lớn hơn.
Hạ Hải Lâu cúi đầu nhìn người nằm trên boong tàu.
Lúc này có lẽ đối phương đã thực sự dùng hết chút sức lực cuối cùng, anh cố nâng cánh tay đã rũ xuống của mình vài lần mới bám chặt được vào đoạn lan can cuối cùng ở mép thuyền, anh cố gắng muốn ngẩng đầu mở mắt nhưng mí mắt cứ mãi sụp xuống, trước sau chỉ có thể hấp háy đôi chút.
Vẻ mặt anh đã trở nên mờ mịt, nhưng trong vẻ mờ mịt ấy lại lẫn thêm đôi chút mê say –
Vẻ mặt của của Hạ Hải Lâu dường như cũng có vẻ mê say, hắn khom lưng xuống muốn nâng người từ trên sàn tàu dậy, nhưng một cơn sóng biển chợt dâng lên khiến toàn bộ chiếc du thuyền chấn động mạnh một cái!
Hạ Hải Lâu theo phản xạ bắt lấy lan can tàu để giữ thăng bằng, cũng bị đám bọt biển tung lên che khuất mất tầm mắt. Hắn cau mày nâng tay lên che mắt, lại bất chợt nhìn thấy một bóng người trượt khỏi lan can rơi ra bên ngoài, nháy mắt đã bị sóng biển nuốt trọn.
Vẻ tự đắc cùng mê say trên gương mặt Hạ Hải Lâu nháy mắt đã biến mất, thoắt cái đã dừng lại ở hình ảnh khủng hoảng cực độ.