Chiếc notebook đặt trên bàn bắt đầu tiến vào trình tự tắt máy, di động ở bên cạnh chợt kêu vang. Cố Trầm Chu nhấc điện thoại lên, vừa mới ‘A lô’ một tiếng đã nghe thấy một giọng nói du dương uyển chuyển ở đầu điện thoại bên kia gọi một tiếng ‘Tiểu Chu’.
Người dùng loại ngữ điệu này để gọi anh là Tiểu Chu chỉ có một.
Cố Trầm Chu im lặng vài giây mới nói:
“Hạ Hải Lâu?”
Anh nhấc di động ra nhìn số hiển thị trên màn hình điện thoại, ba chữ cái lớn Hạ-Hải-Lâu trực tiếp nhấp nháy trên màn hình, đối phương đã dùng dãy số điện thoại cố định của bản thân để gọi đến, vậy mà vừa rồi anh lại hoàn toàn không chú ý đến.
Hạ Hải Lâu cười rộ lên trong điện thoại:
“Tìm người đến dọn dẹp phòng một lần hở? Trước sau em đã trang bị tổng cộng mười bảy thiết bị điện tử, anh thử kiểm lại xem đã tìm hết toàn bộ ra chưa? Những thứ được quay chụp lại ngoại trừ một phần được lưu trong notebook ra cũng không còn phần dự phòng nào khác. Đúng rồi, chiếc notebook đó không thể tiếp nhận bất cứ thiết bị ngoại vi nào khác, nếu cần chỉ việc đặt virus vào là sẽ lập tức phá hủy toàn bộ phần cứng. Nếu anh đã muốn xóa hết những thứ trong máy thì cứ thả vào luôn đi, đợi em về chỉ cần mày mò một lúc là có thể lấy lại được vài tài liệu quan trọng còn để trong đó.”
“Tài liệu quan trọng là những đoạn video này?”
Trong lời nói của Cố Trầm Chu không phải là không ẩn chứa thêm sự trào phúng.
Hạ Hải Lâu bật cười khanh khách:
“Nếu muốn em nói thật, vậy đúng là không còn thứ gì quan trọng hơn mấy cái đó.”
Cố Trầm Chu lập tức thực sự xuất hiện ý muốn tìm usb cắm vào rồi kích hoạt virus.
Mà lúc này, Hạ Hải Lâu lại lơ đãng nói thêm một câu:
“Đúng rồi Tiểu Chu, em vốn còn nghĩ rằng sẽ không gọi được cho anh đấy – anh vẫn chưa ném dãy số của em vào trong danh sách đen hở?”
“Làm vậy có tác dụng với cậu à?”
Cố Trầm Chu hỏi ngược lại, đoạn video về Tiết Minh San nhận được hơn hai tiếng trước là Hạ Hải Lâu dùng một số điện thoại khác gửi đến cho anh, anh có thiết lập danh sách đen hay không vốn không có gì khác biệt với Hạ Hải Lâu.
“Đương nhiên là vô dụng, nhưng dù thế nào cũng sẽ có đôi phần khổ sở đó –“
Hạ Hải Lâu dài giọng đáp.
Cố Trầm Chu trực tiếp cúp điện thoại.
Màn hình lớn tối đen của di động im lặng khoảng vài giây rồi lại đột nhiên rung lên, lần này là hiển thị có tin nhắn đến.
Cố Trầm Chu liếc qua màn hình, vẫn là tin nhắn do Hạ Hải Lâu gửi đến, anh không thèm mở ra đọc mà trực tiếp xóa bỏ.
Thế giới cuối cùng cũng trong lành yên tĩnh trở lại.
Nhưng chuyện đã xảy ra tối hôm nay, đối với hai người mà nói rõ ràng đều chỉ là một sự khởi đầu.
Bản thân Hạ Hải Lâu không hề xuất hiện trước mặt Cố Trầm Chu, nhưng sự liên hệ giữa hắn với Cố Trầm Chu – hay nên nói là sự liên hệ chỉ đơn phương từ phía một mình hắn với Cố Trầm Chu – lại không hề gián đoạn dù chỉ một ngày. Trong vài ngày liên tục, dù chỉ vỏn vẹn trong một buổi tối đi ngủ, Cố Trầm Chu chỉ cần mở hòm thư làm việc của mình là có thể thấy được trên mười tin nhắn chưa đọc đến từ cùng một người.
Toàn bộ đều là Hạ Hải Lâu.
Những tin nhắn này có cái cách nhau khoảng một tiếng, có cái cách nhau hơn mười phút, còn có mấy tin nhắn là vừa mới gửi xong thì chỉ khoảng một phút đồng hồ sau đã lập tức có một tin nhắn khác được gửi đến.
Những tin nhắn này nhiều cái chỉ là những lời nói không đâu vô nghĩa, có cái đính kèm theo ảnh chụp thành phố, còn có cái đính kèm cả video và âm thanh.
– Tiểu Chu, anh đã ngủ chưa? Chu kì sinh hoạt của em hình như lại đảo lộn rồi, ban ngày ngủ đến mức đầu óc choáng váng, buổi tối tinh thần lại cực kỳ tỉnh táo.
– Vừa rồi nhàm chán lại rảnh rỗi nên đàn một bản bằng piano, không hiểu sao lại nhớ đến bài Mariage D’amour kia, cũng đã thành thói quen mất rồi, ấn tượng khó phai quá…
– Thương lượng một chút được không anh? Tối anh đi ngủ đừng kéo màn kín như thế, em đặt kính viễn vọng bội số lớn lên may ra còn thấy được anh.
– Anh quả nhiên lại kéo kín màn… Thực ra có đèn là đủ rồi, vẫn có thể thấy bóng dáng anh đi qua đi lại đấy, mà đêm qua ngoài cửa sổ có một con côn trùng cứ vo va vo ve trước cửa sổ phòng anh không chịu đi, chẳng biết có phải là nó muốn bay vào giống như em lúc này không… Kết quả là sau khi anh ngủ côn trùng cũng chẳng đi, em cùng con trùng đó qua hết một buổi tối, đúng là quá nhàm chán… Phải rồi, cuối cùng anh cũng rời giường đứng dậy kéo màn, côn trùng bay đi, chỉ có mình em thấy anh! =w=
– Không biết vì sao em đàn khúc Marriage D’amour này càng ngày càng không chuẩn nữa, thật là kỳ lạ, giống như khi em đang đàn lại có người túm lấy tay em vậy… Mà việc này cũng chẳng lạ lắm, chúng nó cứ quay đi quay lại suốt…
– Tiểu Chu, ảnh chụp của anh đã bị em chất đầy xung quanh mình rồi, tường, đồ đạc, giường nữa… Em cảm thấy mình càng lúc càng khát khao hơn… Làm sao bây giờ? Đổi thành video liệu có tác dụng hơn chút không?
– Tiểu Chu, gió trên sân thượng hơi lạnh, anh nhớ phải mặc thêm quần áo đấy, thân thể anh rõ ràng rất khỏe mạnh mà sao lại sợ lãnh đến vậy chứ?
– Chúng nó vẫn vây quanh em hết cười lại khóc, hết mắng lại dỗ này… Quay qua quay lại chỉ có mấy chiêu này, chúng nó diễn không chán nhưng em thì ngấy quá rồi…
– Tiểu Chu, anh đang tham dự tiệc đưa tiễn vui vẻ đúng không? Lệnh điều nhiệm đã được đưa xuống rồi hả? Đợi lát nữa sẽ có một niềm vui bất ngờ dành cho anh nhé.
Lúc này, bữa tiệc tiễn đưa vui vẻ mà huyện Thanh Hương cố tình tổ chức cho anh đã kết thúc, mọi người đều lần lượt rời đi, Cố Trầm Chu đứng bên ngoài khách sạn nhận một cuộc điện thoại, sau đó mới đọc tin nhắn mà Hạ Hải Lâu gửi vào trong di động cho anh.
Anh đóng tin nhắn lại, đi qua ngã tư đường rồi xoay người bước lên một chiếc ô tô chờ sẵn ở phố đối diện.
Chiếc Sanata màu lục đậm lẩn vào trong con đường tấp nập người qua lại, nửa tiếng sau hai người trên xe đổi sang một chiếc xe khác đi đến trước cửa một kho hàng cũ, Cố Trầm Chu theo sau lái xe đi vào trong kho hàng, đập vào mắt là một người khá trẻ tuổi đang quỳ rạp dưới đất, bên cạnh là một người đàn ông mặc thường phục, tay cầm một chiếc máy ảnh ngồi ở ngay chỗ cửa.
Thấy hai người đi vào, người ngồi ở ngay cửa lập tức đứng dậy nói:
“Cục trưởng Cố, anh đến rồi, những thứ đó đều ở đây.”
Trong kho hàng cũ kỹ này chỉ mở một loạt đèn treo, ngọn đèn treo trên nóc cao cao cũng không thể chiếu sáng được toàn bộ diện tích trong kho, mấy cái bóng trong các góc hẻo lánh nhấp nhô không ngừng theo ánh đèn lóe lên tựa như có thứ gì đó cổ quái đang ẩn núp bên trong, chỉ chực chờ lao ra bất cứ lúc nào.
Cố Trầm Chu đón chiếc máy ảnh SLR trên tay đối phương nhưng không vội vã xem ngay mà đánh giá người đang quỳ dưới đất một lượt trước, sau đó anh mới vòng qua ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, mở máy ảnh ra bấm xem từng bức ảnh một.
Toàn bộ các tấm ảnh đều chụp anh.
Chính diện, từ bên cạnh, sau lưng, đang nói chuyện với người khác hay đang đi một mình,… mỗi tấm ảnh trong máy đều lấy anh làm chủ đạo.
“Đã hỏi được gì chưa?”
Cố Trầm Chu hỏi người đưa máy ảnh cho anh.
Đối phương trả lời rất kỹ càng:
“Chúng tôi cẩn thận theo dõi nửa tháng, không phát hiện ra bất cứ người nào khác ngoại trừ tên này. Tên này hình như cũng chỉ theo chụp ảnh mà thôi, gã nói rằng có người đến đặt mua ảnh chụp của gã, cứ ấn theo số lượng ảnh mà tính tiền.”
Anh ta dừng lại một quãng rồi nói thêm:
“Có vẻ như đố phương không biết rốt cuộc là ai mua ảnh chụp của gã.”
Cố Trầm Chu ‘ừ’ một tiếng rồi nói:
“Làm gã tỉnh dậy.”
Việc này rất đơn giản, người lái xe trực tiếp đưa Cố Trầm Chu đến đây hất một chậu nước xuống, người quỳ rạp dưới đất lập tức tỉnh dậy. Gã mơ mơ màng màng nhưng vẫn chưa hoàn toàn mở mắt ra được, miệng đã hô to:
“Đừng đánh, đừng đánh nữa! Tôi khai, tôi khai hết tất cả!”
Cố Trầm Chu cũng mặc kệ gã đang quỳ dưới đất, anh trực tiếp đưa một tờ giấy qua cho người bên cạnh, nói:
“Hỏi gã mấy câu về vài cái tên trên đây đi.”
Hai người kia chính là hai người lính mà Vệ Tường Cẩm tìm ra được trong quân cho Cố Trầm Chu, có thể xem là tay lão luyện trong việc dùng hình phạt để điều tra. Người nói chuyện với Cố Trầm Chu chỉ nhìn lướt qua đã nhớ kỹ toàn bộ mấy cái tên, anh ta không đón tờ giấy, chỉ đưa mắt qua trao đổi với bạn của mình rồi đi thẳng đến trước mặt người chụp ảnh, đá một cái khiến đối phương ngã lăn ra, vẻ mặt mang theo nét sắc bén, nói:
“Nói hết cái gì hả? Vừa rồi sao mới hỏi đã hô không biết gì?! Nói rõ cho mày biết, chúng tao đã nhận được tin tức rồi! Ông chủ Tưởng Tân Nhân của mày giờ đã khó tự bảo toàn bản thân, mày là cơ sở ngầm thứ mấy của bọn họ hả? Thủ hạ của Vương Hữu Sinh và Trác Quang Huy đã bị bắt hết, Phương Bình Lâm và Hạ Hải Lâu cũng đừng hòng chạy trốn, Todd vốn là người của chúng tao –“
“Tôi không phải! Tôi không phải! Tôi chỉ nhận vài công việc liên quan đến đời sống cá nhân thôi!”
Người quỳ dưới đất tránh tránh né né, đầu và mặt rịn đầy mồ hôi.
Người truy hỏi cười lạnh:
“Thật là có kẻ dám nhận công việc như vậy à? Tao thấy mày chính là thủ hạ cốt cán của Vương Hữu Sinh đấy…”
“Không không, tôi thật sự không phải, tôi không phải mà! Đúng rồi, tôi là Todd, là thủ hạ của mấy người –“
“Cục trưởng Cố, tôi thấy gã đúng thật là không biết.”
Trong lúc một người thẩm vấn, một người khác cũng đi đến bên cạnh Cố Trầm Chu, hạ giọng giải thích cho Cố Trầm Chu nghe:
“Vẻ mặt gã từ đầu đến cuối đều không hề thay đổi, người thường nếu chưa từng trải qua huấn luyện, dưới tình huống như vậy đột nhiên nghe được những cái tên quen thuộc sẽ rất khó không hề có chút dao động nào. Nếu gã là người đã từng được huấn luyện, cũng không thể nào không có một vài động tác né tránh.”
Cố Trầm Chu gật đầu. Anh cũng không cảm thấy người chụp ảnh này sẽ biết người ủy thác cho gã là ai, nhưng việc không cảm thấy và không xác nhận là hai việc khác nhau.
Nhưng nếu hiện giờ đã xác nhận, vậy không cần tốn thời gian thêm nữa. Cố Trầm Chu quay đầu lại nói với người đứng bên cạnh:
“Đủ rồi, cứ như vậy đi.”
Anh vừa dứt lời, tiếng chuông di động lại vang lên.
Còn vừa vặn gọi đến vào ngay thời điểm này –
Cố Trầm Chu cầm di động ra xem thì quả nhiên là Hạ Hải Lâu. Anh không nhấc máy mà trực tiếp ấn tắt, nhưng chưa được hai giây sau lại nhận được một tin nhắn.
– Lục soát chỗ cổ tay đối phương sẽ tìm được usb đó. Đây là món quà tặng cho anh.
Sắc mặt Cố Trầm Chu thoáng trầm xuống, quay sang nói với đứng cạnh:
“Kiểm tra áo đối phương.”
Người bên cạnh hơi ngạc nhiên, nhưng không nói nhiều lời mà bước lên phía trước nói một câu với người đang thẩm vấn, một lát sau áo của gã chụp ảnh bị cởi ra, tiền lẻ trong túi áo, chìa khóa, còn thêm chiếc áo khoác ướt một nửa, tất cả đều được đặt đến trước mặt Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu nhìn chăm chú thứ trên mặt bàn, tay lục lọi trong tay áo hai ba cái nhưng không chạm vào được thứ gì, anh lại lật tay áo ra, trực tiếp kéo mấy cái nút cài trên tay áo xuống, cầm lên đưa đến trước mắt quả nhiên thấy có một cái là một chiếc usb có thể cắm vào trong máy tính, lúc này tin nhắn của Hạ Hải Lâu lại đến.
– Có mang máy vi tính đến không? Hiện trường giờ thế nào? Đúng rồi, kêu hai người bên cạnh anh đứng cách xa ra một chút, bằng không tác phong nhanh nhẹn cùng hình tượng của Cố đại thiếu gia sẽ bị đe dọa đó.
“Có người nào mang theo máy vi tính đến không?”
Cố Trầm Chu đọc tin nhắn xong liền lên tiếng hỏi.
“Tôi có, Cục trưởng xin chờ.”
Đúng là có người mang theo, người lái xe đưa Cố Trầm Chu đến đây đáp xong liền đi ra ngoài, chỉ một lúc sau đã cầm theo một chiếc notebook để ở trong xe ra.
Cố Trầm Chu bật máy tính cắm usb vào, mấy thứ tài liệu nhảy ra đều là bản word cùng vài video. Anh hơi cau mày, con trỏ chuột dừng lại ở vị trí trên file video một lúc mới bấm mở ra.
Phần mềm ứng dụng khởi động, chất lượng hình ảnh quay trong video này rõ ràng là không được tốt lắm, không chỉ có màn hình rung lắc dữ dội mà màu sắc lúc đầu còn tối đen đến mức người xem không thể thấy được rõ ràng bao nhiêu… Nhưng những thứ đó đều không quan trọng, khoảng mười phút sau Cố Trầm Chu nhận ra có một nam trung niên cùng một cô gái đang quấn lấy nhau trong video –thật khéo làm sao, đây chính là một trong những vị lãnh đạo ở thành phố sau khi anh lên chức.
Mà cô gái đang nằm bên dưới vị lãnh đạo thành phố này dù thế nào cũng sẽ không thể trở thành phu nhân của anh.
Cố Trầm Chu tắt video này đi rồi mở ngay một vài video nữa lên, tất cả đều là tài liệu đen về những vị lãnh đạo của thành phố anh sắp được điều chuyển đến. Anh không xem nhiều thêm nữa mà trực tiếp rút usb ra, cầm di động lên gọi cú điện thoại đầu tiên trong vòng một tháng qua cho Hạ Hải Lâu.
Điện thoại nhanh chóng được chủ nhân bấm nhận, Hạ Hải Lâu ở bên kia cười nói:
“Sao rồi, anh vừa lòng không?”
“Cậu có ý gì đây?”
Cố Trầm Chu hỏi thẳng.
“Đó là quà.”
Hạ Hải Lâu vui vẻ hớn hở đáp.
“Anh lên chức mà, dù thế nào em cũng phải có chút quà biểu thị tấm lòng chứ!”
“Biểu thị như thế này?”
Cố Trầm Chu hỏi tiếp.
“Em phải tốn không biết bao nhiêu công sức đó! Không chỉ phải tận dụng thời gian tìm kiếm mấy thứ này, còn phải khớp theo cả thời gian bên chỗ anh, anh có thấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng không? Món quà của em là tốt nhất đấy chứ?”
Hạ Hải Lâu oán giận một tiếng, rõ ràng là đang vẫy đuôi chờ được khen ngợi.
Cố Trầm Chu mỉm cười, anh bóp chặt chiếc usb hình khuya áo kia giữa những ngón tay:
“Tôi thực sự là vừa kinh ngạc vừa vui mừng đấy, Hạ Hải Lâu, cậu còn dám đặt cả loại nhược điểm này vào trong tay tôi, cậu chắc chắn rằng tôi không hề có cách nào bắt được cậu đến vậy à?”
“Em làm sao dám.”
Hạ Hải Lâu thoải mái trả lời.
“Nhưng Tiểu Chu à, em vẫn đang đợi anh.”
Lời nói của Cố Trầm Chu hơi nghẹn lại trong cổ họng. Giọng nói nhẹ nhàng lại truyền đến từ đầu điện thoại bên kia:
“Tiểu Chu, em đã nhìn thấy anh rồi…”
“Một anh, hai anh, ba anh.”
“Có nhiều anh đang đứng cùng với chúng nó lắm, tất cả đều muốn kéo em xuống dưới.”
Bàn tay Cố Trầm Chu cầm điện thoại siết chặt lại một chút, anh đổi đề tài:
“Hiện giờ cậu đang ở đâu?”
Vừa hỏi như vậy, anh vừa dùng tay che điện thoại, nhẹ giọng nói với người bên cạnh:
“Có mang thiết bị định vị thông qua kết nối điện thoại không?”
Người đứng bên cạnh Cố Trầm Chu khẽ rùng mình, lập tức gật đầu rồi bước nhanh ra bên ngoài lấy thiết bị vào, cũng ra hiệu bảo Cố Trầm Chu đưa điện thoại di động sang đây để kết nối với thiết bị.
Cố Trầm Chu bấm nút loa ngoài trên điện thoại, giọng nói của Hạ Hải Lâu lập tức vang lên trong kho hàng:
“Tiểu Chu, anh yên tâm đi, trước khi anh thực sự đích thân đến đây, em sẽ không bị chúng nó kéo xuống –“
“Chẳng phải là cậu muốn gặp tôi đấy ư? Giờ tôi hỏi cậu đang ở đâu?”
Cố Trầm Chu thản nhiên hỏi, anh đưa mắt nhìn hai người trong kho hàng đang nhanh chóng gắn điện thoại vào thiết bị, đội tai nghe lên bắt đầu mở chức năng tìm kiếm.
Tiếng cười trầm thấp của Hạ Hải Lâu vang lên, hắn vẫn không trả lời câu hỏi của Cố Trầm Chu mà chỉ nói:
“Nhìn kìa Tiểu Chu, ánh trăng tối hôm nay cũng rất xinh đẹp. Em thực sự chờ mong có thể gặp lại anh một lần… Ngày ấy, sắc trời cũng sẽ đẹp như vậy sao?”
Điện thoại lập tức bị ngắt tín hiệu.
Sống lưng thẳng tắp của Cố Trầm Chu chậm rãi thả lỏng, anh chỉ nhìn hai người đang phụ trách điều tra địa điểm.
Một người đeo tai nghe lắc đầu:
“Thời gian quá ngắn, chỉ biết địa điểm ở cách nơi này rất gần, nhưng không thể xác định được phương hướng và vị trí cụ thể là nơi nào.”
Cố Trầm Chu bóp chặt chiếc usb hình khuy áo kia vào trong lòng bàn tay, sau một thoáng im lặng ngắn ngủi mới khẽ gật đầu.