Trầm Chu

Chương 158

Vào đúng ngày đó một tuần sau, Hạ Hải Lâu chuyển từ viện điều dưỡng đến căn nhà Cố Trầm Chu thuê trong thành phố Vân Trực.

Về căn nhà có diện tích không khác với căn ở huyện Thanh Hương, Cố Trầm Chu không cần phải ngày nào cũng lái xe đến viện điều dưỡng ngay sau khi tan tầm, cũng sẽ không đến mức gục đầu ngủ ngay sau khi lái xe từ viện điều dưỡng về nhà, vừa tỉnh ngủ đã lập tức đi làm.

Nhưng cho dù bỏ qua được chuyện ở viện điều dưỡng đã chiếm mất một phần lớn trong quỹ thời gian của anh, công việc của Cố Trầm Chu cũng không ít hơn bao nhiêu, chẳng qua hiện giờ anh đã có thêm thời gian để xử lý vài chuyện mà lúc trước chưa kịp để tâm đến.

– Ví dụ như những chuyện trong giới chính trị.

Điều chuyển từ thành phố Phúc Châu đến thành phố Vân Trực hoàn toàn là quyết định của một mình Cố Trầm Chu, trước đó anh không hề thông báo với gia đình. So sánh việc đảm nhiệm chức vị Bí thư Tỉnh ủy ở thành phố mà cha mình cai quản với việc chuyển đến một tỉnh thành khác mà mình không hề có chút căn cơ nào, sự thay đổi trực tiếp nhất chính là thái độ của đồng sự xung quanh cùng các vị lãnh đạo cấp trên.

Nhà họ Cố có căn cơ thâm sâu ở kinh thành không hề sai, nhưng có căn cơ thâm sâu ở đất nước này lại không chỉ có một mình nhà họ Cố. Có một miếng bánh ngọt lớn như thế, kẻ dưới người trên đều muốn chiếm cho được thật nhiều, ngoại trừ phần vốn đã thuộc về mình kia thì còn phải đánh giết để chiếm cả thứ trong bát người khác.

Lúc hạ quyết định thuyên chuyển, Cố Trầm Chu đã biết trước con đường chính trị của mình ở thành phố Vân Trực sẽ không quá thuận lợi, chắc chắn sẽ không chỉ có một phe thế lực muốn nhân dịp này kéo anh xuống, muốn giáng cho nhà họ Cố một đòn thật mạnh đến tận gốc.

Đây chính là nguyên nhân khiến Cố Tân Quân cực kỳ phẫn nộ và thất vọng khôn cùng.

Nhưng Cố Trầm Chu vẫn đưa ra quyết định như thế, không hoàn toàn là vì Hạ Hải Lâu mà giống với những điều mà anh đã nói với cha mình trước đó hơn: Anh có tự tin, có nắm chắc, cũng có năng lực.

Trong thể chế này, anh hiện giờ có lẽ vẫn chưa thể giống như cá gặp nước, nhưng đến cuối cùng anh nhất định có thể bơi lội trong hồ nước cực lớn này, còn có thể có được quyền lực tuyệt đối.

Trên con đường đi tới, toàn bộ chướng ngại sẽ không còn là chướng ngại nữa.

Giờ đã bước sang tháng Bảy, những ngày nóng nhất trong năm cũng đến ngay sau đó. Hạ Hải Lâu dạo gần đây luôn có hơi lười biếng, ngay cả món canh ngọt lúc trước không thèm động đến cũng sẽ thỉnh thoảng nấu một ít, uống vào coi như giải nóng.

Buổi sáng thức dậy, Cố Trầm Chu thấy Hạ Hải Lâu nằm ngủ bên cạnh vẫn còn chút mỏi mệt nên sau khi kéo đối phương dậy súc miệng ăn và mấy miếng cháo ngọt xong thì không quấy rầy đối phương nữa, để mặc cho hắn nằm xuống ngủ tiếp. Mãi đến mười một giờ trưa, Cố Trầm Chu kết thúc công việc trong buổi sáng của mình ở thư phòng lại quay về phòng ngủ, chọn một bộ quần áo cho Hạ Hải Lâu từ trong tủ quần áo ra ném lên giường, cũng đánh thức người dậy:

“Dậy mau.”

Người nằm trong chăn ú ớ mấy tiếng, lát sau mới nói:

“… Đừng quấy rầy em, bữa trưa anh nấu!”

Cố Trầm Chu nói:

“Hôm nay là Chủ nhật, đến chỗ bác Hạ ăn cơm.”

Hạ Hải Lâu đang trùm chăn kín đầu cố ngủ lập tức nguyền rủa một tiếng, hất chăn ra nhìn trần nhà chằm chằm một hồi, vài giây sau lại quay đầu nhìn ánh mặt trời gay gắt ngoài cửa sổ:

“Có cần thiết cuối tuần nào cũng phải báo giờ chuẩn xác như vậy không hả? Nói không chừng Thủ tướng Hạ còn thấy anh phiền lắm đấy!”

Cố Trầm Chu chẳng hề gấp gáp, anh vừa thay quần áo vừa từ tốn nói:

“Em có thể ở nhà, một mình anh qua đó.”

“Em không đi thì anh qua đó làm gì?”

Hạ Hải Lâu bĩu môi, nhổm dậy khỏi giường, lại soi mói bồi thêm một câu:

“Mấy năm rồi anh cũng không hiếu thuận tận tụy với cha mình đến mức như vậy nhỉ?”

Sau đó hắn mới bắt đầu thay quần áo – Thực ra hắn cũng chỉ nói vậy thôi, trong một hai tháng qua, cho dù hắn đã cố gắng kiềm chế ham muốn chiếm hữu của mình dành cho Cố Trầm Chu, hắn vẫn như cũ chỉ hận không thể gắn chặt lấy anh giống như trẻ song sinh, một ngày có hai mươi bốn giờ thì phải ở cạnh nhau đến bốn mươi tám giờ. Bởi vậy, cho dù Hạ Hải Lâu cựckì không muốn gặp Hạ Nam Sơn, hắn cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc cùng quay về với Cố Trầm Chu.

“Em cũng biết đó là cha anh cơ đấy.”

Cố Trầm Chu thản nhiên nói.

Hạ Hải Lâu đưa mắt dò xét Cố Trầm Chu một lúc, hắn cảm thấy những lời này của đối phương rất có thâm ý.

Quả nhiên câu tiếp theo của Cố Trầm Chu chính là:

“Đáng tiếc hiện giờ người anh cần lấy lòng là Thái Sơn đại nhân tương lai, không phải là ông bố của mình.”

Hạ Hải Lâu lập tức bị nghẹn đến phát cáu, lát sau lại như cười như không nói với Cố Trầm Chu:

“Này, anh lại nghe được tin vịt ở đâu hả? Em nói rõ cho anh biết nhé, ông già đó không phải cha em, nhiều nhất cũng chỉ tính là ông bác mà thôi.”

“Cho dù là bác, ông ấy cũng nuôi dạy em như con trai mình.”

Cố Trầm Chu nói thẳng, sau đó anh ra hiệu kêu Hạ Hải Lâu mau đi đánh răng rửa mặt.

Hạ Hải Lâu buồn bực xỏ quần rồi đi vào trong nhà tắm, sau khi xả nỗi buồn vào bồn cầu xong mới đi đến trước bồn rửa mặt, ngậm bàn chải cọ cọ hai cái, chưa cả ngậm nước súc miệng đã lại ú ớ hỏi Cố Trầm Chu ở bên ngoài phòng tắm:

“Thủ tướng Hạ không quan trọng, anh nói thử xem đợi quay về em phải ‘giải quyết’ cha anh như thế nào đây?”

Hắn hỏi xong, đợi một lúc thật lâu cũng không có được câu trả lời.

Hạ Hải Lâu thấy lòng mình lạnh lẽo:

“Chẳng lẽ cha anh không vừa mắt em đến vậy?”

Cố Trầm Chu đã ăn mặc chỉn chu và gấp gọn chăn màn cuối cùng cũng đi vào phòng tắm:

“Em kêu cha anh vừa mắt em kiểu gì đây hả?”

Hạ Hải Lâu:

“… Nói cũng phải.”

Cố Trầm Chu lại nói:

“Đừng nói em, anh hiện giờ… Cũng không biết phải giải quyết cha anh như thế nào nữa.”

Hạ Hải Lâu quay đầu đi rửa mặt, vừa ngẩng đầu lên đã bắt được vẻ buồn bực trên gương mặt Cố Trầm Chu mà anh chưa kịp che giấu, hắn lập tức cảm thấy rất vui vẻ, vươn thẳng người dậy hôn chu chu lên hai má Cố Trầm Chu, an ủi anh:

“Đợi về rồi chúng ta cùng nghĩ cách!”

Cố Trầm Chu thở dài:

“Thôi kệ đi, đợi đến ngày nào đó cha nguôi giận là ổn… Em cũng đừng lề mề nữa, đi qua đó sớm chút thôi, em cho rằng bác Hạ thật sự nhàn rỗi vậy à? Nếu không phải vì chờ em, bác ấy liệu có rảnh gặp anh mỗi cuối tuần không?”

Là Phó Thủ tướng kiếm Bí thư Tỉnh ủy của một tỉnh, Hạ Nam Sơn quả thật không nhàn rỗi, nhưng ông cũng không bận rộn đến mức không có nổi thời gian ăn một bữa cơm cuối tuần. Trong hai tháng vừa rồi, trọng tâm công tác của ông chủ yếu nằm ở tỉnh Phúc Huy nên không ở mấy trong kinh thành, công việc bận rộn nên đa số thời gian ông cũng ở lại trong tòa nhà lớn ở tỉnh Phúc Huy. Đây chính là nguyên nhân mà mỗi cuối tuần Cố Trầm Chu đi qua đều có thể gặp được người.

Lúc Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu đi vào khuôn viên lớn thuộc Tỉnh ủy, Hạ Nam Sơn đang ngồi đọc sách trong phòng khách. Nhân viên bảo an từ lúc hai người bước vào đã thông báo cho Hạ Nam Sơn, bởi vậy khi người giúp việc ra mở cửa, hai người Cố Trầm Chu cùng đi vào thì Hạ Nam Sơn cũng chẳng hề bất ngờ. Ông khẽ gật đầu, ra hiệu cho hai người ngồi xuống.

Hạ Hải Lâu ngồi một mình trên một ghế sô pha đơn trông rất ngả ngớn.

Cố Trầm Chu ngồi xuống đối diện Hạ Nam Sơn, động tác thuần thục lấy lá trà ra pha một ấm trà mới, cung kính bưng bằng cả hai tay đưa một chén cho đối phương, lại rót thêm một chén cho Hạ Hải Lâu, cuối cùng anh mới rót đầy nước trà vào trong cái chén trước mặt mình.

“Hai ngày nữa bác sẽ về kinh thành.”

Xem xong hết một đoạn nội dung, Hạ Nam Sơn đánh dấu trang, khép sách lại nói với Cố Trầm Chu.

Ý của lời này chính là cuối tuần sau không cần phải sang đây nữa, Cố Trầm Chu ngầm hiểu trong lòng, nhưng đây không phải đề tài cho câu chuyện tiếp theo mà chuyển đến việc vì sao Hạ Nam Sơn lại quay về kinh thành:

“Bác Hạ, chẳng lẽ chính phủ đã có quyết sách cho vấn đề biển đảo gần đây?”

Hạ Nam Sơn khẽ gật đầu.

Hạ Hải Lâu ngồi bên cạnh ngay từ đầu đã không hề lên tiếng. Ánh mắt hắn di chuyển giữa Hạ Nam Sơn và Cố Trầm Chu, một lát sau lại ngẩng đầu lên thảnh thơi ngắm nghía trần nhà: Hắn không cần chú ý tình hình trước mắt thêm nữa đã có thể đoán ra nội dung tiếp theo… Thực ra mấy lần trước đã vậy, mỗi lần hai người họ trò chuyện với nhau liền giống như có cùng sóng não vậy, từ mức độ vừa gặp đã thân lúc đầu đã thăng cấp thành bạn vong niên giống như bây giờ.

Hạ Hải Lâu nhàm chán nghĩ như vậy, tuyệt đối không chịu thừa nhận rằng bản thân đang có hơi ghen tị.

Nói thật ra, mấy thứ này nếu hắn muốn nghe sẽ hoàn toàn nghe hiểu được, nhưng nếu muốn giống như Cố Trầm Chu, đối phương vừa mới nhắc đến vấn đề cách xa trọng điểm đến vạn dặm đã có thể nhạy bén bắt được điểm mấu chốt… Hạ Hải Lâu thừa nhận bản thân mình chắc không làm nổi.

Hắn không đủ tập trung, cũng không thực sự bước vào trong đó.

Bàn ăn có ba người đàn ông cũng giống như bàn ăn hai người, như thường lệ vẫn không có quá nhiều tiếng động. Nhưng đến sau bữa cơm, lúc Cố Trầm Chu đi theo Hạ Nam Sơn vào trong thư phòng thì bắt đầu trò chuyện nhiều hơn, chủ đề không chỉ giới hạn trong mảng chính trị nữa; nhưng dù có nói tập trung vào mỗi chủ đề chính trị, Hạ Hải Lâu dám chắc ít nhất Hạ Nam Sơn sẽ muốn nghe Cố Trầm Chu nói.

Hai người ngồi một bên nói chuyện với nhau, hắn thì nhàm chán đi một vòng trong nhà coi như tản bộ sau bữa cơm, không đến mấy phút sau đã quay về thư phòng, bắt đầu xen vào câu được câu không: Đứng một mình làm phông nền làm quái gì, đúng là quá nhàm chán!

Có lẽ là vì Hạ Hải Lâu hiếm có được một lần cùng tham gia nói chuyện, Hạ Nam Sơn vốn cực kỳ kiệm lời vẫn giữ Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu ở lại đến chiều muộn, ngay cả bữa tối cũng cùng ăn với nhau.

Lúc rời khỏi tòa nhà lớn của Tỉnh ủy quay về căn nhà hai người thuê thì đã là tám giờ rưỡi tối, Cố Trầm Chu xử lý nốt vài việc khác, thấy thời gian cũng không còn sớm liền kéo theo Hạ Hải Lâu cùng lên giường nghỉ ngơi.

Ban ngày đã có một trận mưa ra nên cơn gió buổi đêm đã mang theo chút hơi mát mẻ.

Cố Trầm Chu ngủ từ tối muộn đến nửa đêm thì chợt bừng tỉnh, anh quờ sang bên cạnh theo bản năng, lập tức hoàn toàn tỉnh táo vì cảm giác lạnh lẽo nơi tay.

Anh mở to mắt ngồi dậy liền thấy Hạ Hải Lâu vốn nên ngủ bên cạnh anh lại đang đứng ngoài ban công, hai tay chống lên lan can nhìn về phía xa xa.

Cố Trầm Chu day day trán rồi nhìn sang chiếc đồng hồ, hai giờ năm mươi ba phút, đang là nửa đêm.

Anh không ngủ tiếp được nữa, sau khi ngồi trên giường thêm một lúc liền nhấc cốc nước trên tủ đầu giường lên uống một hớp, sau đó mới đứng dậy đi về phía ban công nối liền với phòng ngủ.

“Nửa đêm không ngủ được à?”

“Cảm thấy hơi nóng.”

Hạ Hải Lâu nhìn những khối kiến trúc trùng trùng điệp điệp trong bóng đêm trước mặt, nói với Cố Trầm Chu:

“Lúc tỉnh lại giữa đêm, em đột nhiên rất muốn nhảy từ đây xuống dưới.”

“Cũng may là không nhảy.”

Cố Trầm Chu đánh giá.

Hạ Hải Lâu mỉm cười tự đắc:

“Đương nhiên, nếu dễ dàng làm theo cảm tính như thế thì em đã sớm nhảy một trăm lần.”

Cố Trầm Chu:

“Rất tốt, tiếp tục giữ vững.”

Hạ Hải Lâu bật cười, lát sau lại nói:

“Tiểu Chu, trước đây không nhảy là vì em không cam lòng: Vì sao em phải nghe theo lời chúng nó? Người em cần nghe theo chỉ có ‘Bản thân em chân chính’, chúng nó là thứ quái gì mà muốn thao túng em? Cho dù em có muốn nhảy thì cũng phải là tự mình muốn nhảy xuống. Còn bây giờ…”

Hắn dừng lại, giọng nói đột nhiên trở nên rất nhẹ:

“Tiểu Chu, chỉ cần vừa nhìn thấy anh, vừa nghĩ đến anh là em không dám nhảy nữa. Em tốn nhiều công sức như thế, hao hết sức lực mới bắt được một bảo bối quý giá đến vậy…”

Hắn từ tốn nói tiếp:

“Anh nói xem sao em có thể bỏ được chứ?”

“Bảo bối ấy, cả một đời này vốn nên chỉ thuộc về một mình em, mà một đời lại dài đến thế…”

Bảo bối ‘ừ’ một tiếng, cầm lấy tay Hạ Hải Lâu.

Hạ Hải Lâu cúi đầu liếc nhìn bàn tay hai người đang đan cài vào nhau, đột nhiên nhếch miệng cười vui vẻ:

“Tiểu Chu!”

Hắn nói vừa khẽ khàng lại vừa nghiêm túc:

“Em sẽ kiềm chế chính mình, ngày qua ngày, năm kế năm – Em còn muốn đi cùng anh hết sáu mươi năm nữa cơ mà.”
Bình Luận (0)
Comment