0’00’’000 km/h
0’01’’116,54 km/h
0’03’’715,103 km/h
0’05’’458,200 km/h
Tiếng motor ầm vang là tiếng động duy nhất mà các tay đua có thể nghe được vào giờ phút này.
Trong vòng sáu giây tăng tốc từ 0 đến 200, tất nhiên lực tác động sinh ra giống như một đôi tay vô hình đè chặt bả vai Cố Trầm Chu lại, đặt anh ở trên ghế ngồi. Vài giây trước làm gió còn dịu dàng triền miên nháy mắt đổi mặt, lộ ra dáng vẻ dữ tợn hung áo, gào thét vấn vít bên cạnh anh, chỉ chờ một khe hở nào đó liền hóa thân mình thành một thanh kiếm sắc xé mở da thịt và máu thịt của anh.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Trái tim đang reo hò như đánh trống bên tai, tiếng máu chảy bị phóng đại đến mức anh có thể nghe thấy rõ ràng. Anh mở miệng muốn hít sâu một hơi lại bị làn gió mạnh mẽ chặn cổ họng lại.
Anh bắt đầu cười to, tiếng cười rất lớn rất lớn, tiếng cười rất suồng sã, không có ánh mắt trưởng bối đánh giá, không có ánh mắt khủng hoảng của những kẻ cùng trang lứa, không có anh mắt đuổi theo của nam nữ, không còn ánh mắt căm thù của kẻ địch. Tinh thần anh tập trung cao độ lại hoàn toàn thả lỏng. Có vài chiếc xe bị anh đuổi sát, có vài chiếc xe lại bỏ qua anh.
Tiếng gió rống giận biến thành tiếng thét chói tai, tiếng motor vừa rồi còn vang vọng ù ù bên tai không biết từ lúc nào đã đi xa.
Chỗ rẽ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt anh, anh mang theo tươi cười chính mình cũng không biết là dạng gì, cuối cùng đạp mạnh chân ga!
Xe đua màu lam bạc và xe đua màu đỏ xám cùng vòng qua chỗ rẽ đầu tiên.
Hai người lái xe giống như có thần giao cách cảm mà nghiêng đầu nhìn lướt qua nhau tại một giây này.
Là tươi cười giống nhau.
Phân tâm trong nháy mắt, Hạ Hải Lâu lại chuyển ánh mắt về phía trước một lần nữa, đồng thời dồn lực xuống chân, xe đua giống như tia chớp xuất hiện trong bóng tối, tựa sấm sét đánh ra!
Cùng thời khắc đó, ánh mắt của Cố Trầm Chu quét về phía mặt đồng hồ trên xe đua của mình, kim đồng hồ chỉ tốc độ đã vượt qua vị trí 300. Anh cảm giác trái tim đang đập dồn nhanh chóng trong ***g ngực, một đoạn thẳng tắp ở phía trước vào lúc xe đạt tốc độ cực hạn giống như sinh ra chút vặn vẹo. Lý trí níu lấy lỗ tai anh gào thét, điên cuồng lại nắm lấy chân phải của anh, cười dữ tợn khiến anh đạp mạnh xuống chân ga!
Mọi người trên khán đài đều đang chú ý đến tình hình trận đấu.
Trần thiếu gia cầm một cái kính viễn vọng cẩn thận nhìn trường đua một hồi khiến Ôn thiếu gia đang ngồi bên cạnh anh ta chăm chú nhìn trận đấu cũng phải phân tâm ghé mắt:
“Dùng thứ này xem càng thấy kích thích hơn sao?”
“Không.”
Trần thiếu gia thu kính viễn vọng lại từ tốn nói:
“Tôi chỉ ham chút đồ mới mẻ thôi.”
Ôn thiếu gia không nói gì:
“Cậu thật đúng là thú vị nhỉ!”
Anh ta còn muốn nói thêm hai câu nhưng trường đua lại bắt đầu báo giờ — đã có xe đua vượt qua điểm kết thúc của vòng thứ nhất!
Ôn thiếu gia vội vàng đưa mắt nhìn xuống trường đua một lần nữa, vừa vặn nhìn thấy chiếc xe đua màu đỏ xám đuổi theo sát nút chiếc xe màu lam bạc xông qua vạch kẻ, anh ta nhìn qua bảng thời gian ghi rõ thời gian hoàn thành gần như than lên sợ hãi:
“Còn chưa đến hai phút! Hai cái tên điên này, lại dám tăng tốc độ lên đến mức đó! Bọn họ thật sự nghĩ rằng mình là tay đua xe chuyên nghiệp chắc?”
“Trận đua này là năm ngàn thước hay sáu ngàn thước?”
Trần thiếu gia vừa tiếp lời vừa nhìn hai ba chiếc xe đua sau một vòng gần như đã bị bỏ lại ở chỗ rẽ, nhịn không được nói:
“Nếu là tôi, tôi thật sự là không còn mặt mũi tiếp tục lái nữa.”
Lời này vừa nói ra, một chiếc xe đua đã ‘rầm’ một tiếng đâm lên vòng bảo hộ:
Ôn thiếu gia vừa muốn tiếp lời khẳng định liền nghẹn, liếc mắt nhìn Trần thiếu gia:
“Áp lực này… Quả thực có chút lớn…”
Nhân viên làm việc mọi lúc mọi nơi bên cạnh đường xe chạy lập tức tiến lên hỗ trợ, người ở trên khán đài dò xét một lúc phát hiện ra người trên chiếc xe gặp tai nạn kia vẫn còn có thể nhúc nhích, liền tiếp tục đặt lực chú ý lên cuộc đua ở giữa sân.
Đây không phải trận đấu có chế độ loại bỏ thứ hạng, nhưng chỉ vỏn vẹn hai ba vòng chưa đến thời gian mười phút liền loại bỏ hết toàn bộ những tay đua xe khác ngoại trừ Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu: Chuyện này cũng không kỳ lạ, thực sự kỳ lạ chính là lại có tay đua xe nghiệp dư dám đẩy tốc độ lên đến gần cấp độ của những người chuyên nghiệp.
Thật đúng là mấy tên điên không sợ chết! Giờ phút này gần như tất cả mọi người đều ghen tị trong lòng mà rủa xả.
Nhưng trên thực tế hai người đã thực sự đem tốc độ tăng lên đến gần 300 ngược lại đã không còn tâm trí để tự hỏi nhiều như thế. Dưới tốc độ cực hạn, Cố Trầm Chu gần như phân liệt thành hai nhân cách, một đang tập trung tăng tốc lái xe, một lại chiếm cứ vị trí cao hơn, lạnh lùng đánh giá cuộc đua này.
Chỗ rẽ, chỗ rẽ, lại là một chỗ rẽ!
Xe đua màu lam bạc cùng xe đua đỏ xám sau khi trải qua hơn nửa vòng đuổi bắt, ở một chỗ rẽ vì khoảng cách quá gần mà suýt chút nữa va chạm liền bắt đầu có ý thức thay đổi phương hướng, chèn ép đối phương lên khoảng không phía trước.
“Chạy tổng thời gian bao lâu?”
Ôn thiếu gia ở trên khán đài hỏi.
“Không đặt quy định, tổng cộng là chạy hai mươi phút.”
Lúc này đổi lại là Trần thiếu gia nhìn chằm chằm gắt gao vào cuộc đua, sau khi xe của Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu đều vượt qua tốc độ trung bình bình thường bỏ xa những xe đua khác khoảng một vòng, ít nhất hai phần ba xe đua khác đều lần lượt rời khỏi cuộc đua, tỏ vẻ là tự mình từ bỏ trận đấu.
Ôn thiếu gia nhìn đồng hồ, cách thời gian bắt đầu đã gần mười bảy phút.
“Thời gian lần này qua quá nhanh.”
Anh ta thì thầm một tiếng, lại hỏi:
“Cậu cảm thấy hai người này ai có thể thắng?”
“Khó có thể nói được, dựa vào may mắn đi?”
Trần thiếu gia nói.
“Có lẽ vậy.”
Ôn thiếu gia từ chối cho ý kiến.
Gió đã kêu gào lâu lắm, tiếng cười điên cuồng sắc nhọn biến thành tiếng kêu la khàn khàn.
Lưng Cố Trầm Chu tựa sáng vào ghế dựa, hít một hơi thật sau rồi lại thở ra một hơi thật dài, nhưng vẫn không có cách nào áp chế được cảm giác buồn bực đang dần dần dâng lên trong ngực.
Đó là trạng thái thiếu dưỡng khí nhẹ.
Anh ngẫm nghĩ, tay lái liền đánh mạnh sang bên trái, bánh xe của chiếc xe màu lam bạc đang ghé sát mép đường đua liền đâm nghiêng ra.
Giờ phút này đồng hồ tốc độ không giảm chỉ tăng, Cố Trầm Chu thiếu chút nữa không thể ổn định chiếc xe đua, nhưng cũng may chỉ là thiếu chút nữa.
Đèn chiếu sáng ở hai bên đường đua lần lượt sáng rọi, toàn bộ con đường trước mặt lộ rõ ra, tương phản với cảnh này, nơi ở cuối tầm mắt kia lại là một mảnh tối đen quỷ quyệt. Thật giống như con thú lâm vào đường cùng ôm chút hy vọng cuối cùng hoảng hốt chạy không chọn đường lao về phía trước lại đâm đầu vào cảng ác ma.
Chỉ hít thở được mấy giây, chiếc xe đua toàn thân lam bạc tụt về phía sau lại xông lên, tầm mắt của Cố Trầm Chu không hề lay động, chỉ dùng dư quang khóe mắt là có thể nhìn lướt qua mạt sắc thái càng thêm nổi bật trong đêm tối kia.
Chỗ rẽ và độ dốc cuối cùng…
Hai tay Cố Trầm Chu ở trong găng tay đã thấm ướt mồ hôi, mũ bảo hiểm giống như một khối sắt nặng nề đặt ở trên cổ, điên cuồng và bừa bãi lúc đầu đã bị rút sạch, đầu óc được nhiệt huyết chiếm cứ toàn bộ tỉnh táo lại một lần nữa, còn mang theo cảm giác mỏi mệt dày đặc.
Nếu là bình thường, khi mỏi mệt như vậy thì Cố Trầm Chu sẽ giảm tốc độ chậm rãi đi qua điểm cuối cùng: Anh không phải tay đua xe chuyên nghiệp, không cần vì vinh dự hay tranh đấu mà phải rèn luyện tinh thần cho đến giây cuối cùng.
Chơi bài, uống rượu, đua xe, hoặc là trao đổi hoặc là thư giãn, tất cả đều là thủ đoạn anh thực hiện vì một mục đích nào đó mà không phải là mục đích của chính bản thân mình. Anh sẽ chơi nhưng cũng không bắt mình chơi đến một mức độ nào đó; anh dùng những thứ này để củng cố địa vị của mình trong giới, nhưng cũng không dựa vào những thứ đó để tranh thủ địa vị ở nơi này.
Là ta sử dụng công cụ, không phải công cụ sử dụng ta.
Nhưng hôm nay có thể ngoại lệ, chỉ thỉnh thoảng một lần.
Mỏi mệt khiến anh hơi nheo mắt lại, tư duy dường như cũng chậm đi một hai nhịp.
Nhưng trên đường đua, chiếc xe đua đỏ xám và lam bạc vẫn như trước nhanh giống hệt như hồn ma, tiếng động cơ khi chạy vang lên bên tai, thân xe đã sớm không còn chìm trong bóng tối.
Chỗ rẽ cuối cùng.
Hai chiếc xe đua chạy song song cùng đâm nghiêng qua, chơi đua xe đã chừng năm năm, Cố Trầm Chu bằng vào kỹ xảo đã bỏ được Hạ Hải Lâu nửa thân xe. Nhưng chỗ rẽ sau chính là sườn dốc, hai chiếc xe tăng tốc độ lên cao nhất một trước một sau phóng lên một đoạn thật dài rồi mới lần lượt quay lại mặt đất.
Chấn động cực mạnh khiến ngay cả người lẫn xe của Cố Trầm Chu đều lung lay vài cái, chân phải gần như trượt xuống khỏi chân ga. Tốc độ của chiếc xe lam bạc bên cạnh còn cao hơn xe anh khiến bánh xe nghiến qua mép đường đua một khoảng cách thật dài.
Lúc này, vạch đỏ ở cuối cùng đã hiện vào tầm mắt; hiện tại, người trên khán đài đã xem không chuyển mắt; giờ đây, chiếc xe đua lam bạc bởi vì sai lầm mà cần ít nhất thời gian hai ba giây để điều chỉnh.
Một giây cũng đã đủ rồi!
Cố Trầm Chu đạp mạnh chân ga, ngay lập tức lướt qua xe đua màu lam bạc phóng thẳng về vạch đỏ cách vài trăm thước về phía trước.
Gần như cùng lúc đó, Hạ Hải Lâu cũng ổn định lại tay lái tiến về phía điểm cuối.
Đã quá muộn.
Ý niệm giống nhau cùng xuất hiện ở trong đầu hai tay đua xe.
Khoảng cách vài trăm trước đã không còn thời gian cho Hạ Hải Lâu bù đắp lại sai lầm.
Cố Trầm Chu điều khiển xe đua vẫn không thả lỏng, nhưng anh đã xác định được kết quả. Chỉ là anh không nhìn thấy, cũng không ai nhìn thấy, khoảnh khắc này, trên mặt của tay đua trên chiếc xe đua màu lam bạc lại hiện lên một nụ cười điên cuồng mà càn rỡ.
‘Két!’
Một tiếng vang nhẹ lại vô cùng ngắn ngủi, chỉ là tiếng động do lốp xe hơi chuyển hướng gây ra, một chút bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng ngay sau đó, xe đua lam bạc lại giống như một quả đạn pháo nhằm về phía xe đua màu đỏ xám!
Toàn bộ người nhìn thấy rõ ràng một màn này đều choáng váng.
Cố Trầm Chu cũng không ngốc, tiếng gió, tiếng motor, mồ hôi, mỏi mệt, chút kiêu ngạo nhàn nhạt khi sắp vọt đến chung kết… Giờ khắc này tất cả đều bỏ anh mà đi, chỉ có tiếng tim đập thình thịch phóng đại lên vô số lần, điên cuồng chiếm giữ màng tai anh.
Sao có thể?
Chớp mắt, ý niệm này trong đầu giống như một làn khói nhẹ xẹt qua tâm trí Cố Trầm Chu.
Kiểm cuối ở ngay trước mắt, xe đua cũng ở ngay trước mắt.
Như vậy, sao có thể?
‘Két ——‘
‘Thời gian kết thúc: 2’01’’215.’
Hàng chữ màu xanh lục cực lớn trên tấm bảng hiển thị rất rõ ràng trước mắt mọi người.
Trên khán đài vang lên tiếng thở dài ngắn ngủi.
“Hạ Hải Lâu…”
Trần thiếu gia mở miệng, trong giọng nói có chút căng thẳng rất nhẹ.
“Cái tên điên này… Hắn thật sự không sợ sẽ gây ra chuyện gì sao?”
Ôn thiếu gia nhìn chằm chằm gắt gao về phía đích. Trên bảng hiển thị, Cố Trầm Chu lăn qua vạch đích chỉ chậm hơn Hạ Hải Lâu đúng 0.3’’, ở phía trước cách chiếc xe đua màu đỏ xám bốn năm thước, Hạ Hải Lâu đi từ chiếc trên chiếc xe đua màu lam bạc xuống đi về phía xe của Cố Trầm Chu.
“Hắn chắc chắn là Cố Trầm Chu sẽ tránh.”
Ôn thiếu gia nói.
“Sao cậu lại khẳng định như vậy?”
“Chỉ cần nhìn Hạ Hải Lâu chơi thoải mái như thế, đại khái là vẫn chưa muốn lập tức đi vào trong nhà giam. Cố Trầm Chu là loại người nào? Cậu ta đua xe đã năm năm, nếu không có chút tài năng mà còn dám chạy đến tốc độ này?”
Ôn thiếu gia nhẹ giọng nói.
“Từ nhỏ đã chơi đùa ở trong giới này, cậu cũng không phải là không biết Cố Trầm Chu. Cậu nói đã khi nào cậu ta trải qua chuyện gì chưa nắm chắc chưa? Cậu nhìn xem nhiều năm như vậy chuyện duy nhất cậu ta gây ra là chuyện gì? Người khác bị trục xuất ra nước ngoài, chuyện ấy lại bung bét gây ầm ĩ khắp nơi, mọi người nói tới nói lui nhưng người thực sự tin thì có mấy?”
“Hiện giờ đã qua ba năm, có lẽ người ta dù như thế nào cũng sẽ không giống trước kia nữa đi. Kết quả là mới hai tháng, bao nhiêu người chạy đến đây xem bọn họ đua xe? Cậu nói xem nếu Cố Trầm Chu đứng ra tổ chức chuyện gì đó thì có thể làm đến mức độ nào?”
Ôn thiếu gia hỏi.
Trần thiếu gia không nói lời nào.
“Xem đi.”
Anh ta nói.
“Cậu, tôi, hoặc là những người khác đi lên, tôi không biết kết quả ra sao. Nhưng Cố Trầm Chu cậu ta tránh được, đây là sự thật. Trong giới này nếu có một chỗ dễ ngồi như thế, vì sao không phải cậu tôi, nhà họ Thẩm, nhà họ Khâu?”
“Nhưng Hạ Hải Lâu chính là một kẻ điên, tôi tán đồng quan điểm của cậu.”
Anh ta chốt lại một câu cuối cùng như vậy.
Mà lúc này, Hạ Hải Lâu chạy đến trước mặt Cố Trầm Chu.