Thỉnh thoảng hắn chậm rãi bước đi trong màn đêm, nói cười vui vẻ với bóng tối bên cạnh.
Đôi khi hắn tự hỏi trong màn đêm, bóng tối hóa thành quái thú muốn cắn nuốt hắn.
Hắn vẫn ở bên chúng.
Bọn họ như bóng với hình.
******
Giả thuyết cho rằng trong vũ trụ rộng lớn này có vô số không gian cùng thời gian, có một loại không gian có thể nói là giống hệt với không gian chúng ta đang sống, chúng ta thường gọi đó là không gian song song. Trong không gian song song nay, vận mệnh của mỗi người khi còn nhỏ đều có một điểm cong, đó là lần gặp mặt đầu tiên của Cố Trầm Chu sáu tuổi và Hạ Hải Lâu năm tuổi vào mười tám năm trước.
Cách mà bọn họ gặp nhau có đôi chút đặc biệt.
…
Những giọng nói bên tai ong ong đáng ghét giống hệt như tiếng muỗi kêu.
Hạ Hải Lâu ngồi trên chiếc sô pha cao cao, nhàm chán muốn chết dùng tay gảy gảy đường chỉ thêu màu sắc sặc sỡ trên ghế sô pha. Hai người lớn đang trò chuyện với nhau đã chuyển mắt qua nhìn cậu lần thứ hai.
Cậu đang chờ đợi.
“Cậu bạn nhỏ, thường ngày cháu thích chơi cái gì?”
A ha, xem đi, đúng như trong dự kiến.
“Vẽ tranh.”
Cậu ngẩng mặt lên mỉm cười với đối phương.
Người vừa mới đến nhà thăm hỏi này cũng mỉm cười, sau đó quay đầu sang nói thêm vài câu với bác cậu, lại như không muốn khiến cậu cảm thấy bị bỏ quên nên quay qua hỏi tiếp:
“Thích vẽ à, vậy có thể cho chú xem bức tranh của cháu được không?”
Cậu giữ nguyên nụ cười tươi rói, nhẹ nhàng đáp lại đối phương:
“Đừng có giả làm chú chiếc gì, tôi biết ông là bác sĩ đến khám bệnh cho tôi, tôi biết tôi có bệnh –“
Cậu thấy sắc mặt đối phương hơi thay đổi, cậu cảm thấy vừa thú vị vừa buồn cười.
“Mỗi người trong các người đều thấy tôi như vậy mà.”
Nhưng sắc mặt người này cũng chỉ hơi thay đổi một chút, gần như ngay khi cậu vừa nói xong, đối phương đã lập tức thu thái độ lại, dùng ngữ giọng ôn hòa nói:
“Chú xin lỗi vì lúc đầu đã không nói ngay cho cháu biết. Như vậy đi Hải Lâu, cháu có thể cho chú xem những bức tranh mà cháu vẽ thường ngày không?”
Hạ Nam Sơn ngồi bên cạnh đã dặn người giúp việc lấy mấy thứ ấy xuống.
Hạ Hải Lâu không cười nữa, cậu lại bắt đầu cảm thấy không thú vị.
Một đống tranh vẽ chất đống trong một ngăn tủ được người giúp việc mập mạp lấy từ trên tầng xuống.
Vị bác sĩ tự xưng là chú một mặt thì trưng cầu ý kiến của cậu, một mặt không thèm đợi cậu trả lời đã trực tiếp cầm lấy tranh vẽ của cậu.
Ánh mắt cậu cũng theo đó rơi xuống trên những bức tranh do chính tay cậu vẽ – màu sắc sặc sỡ, đường cong vặn vẹo, một đống hình vẽ dính chồng vào nhau bị tô đẫm tầng tầng lớp lớp màu sắc.
Cậu cảm thấy như vậy có thể gọi là xấu xí.
Bác sĩ lại hỏi cậu thêm mấy câu hỏi nữa, đại loại như: ‘Vì sao lại vẽ nhưng hình này?’, ‘Cháu cảm thấy những bức tranh này thế nào?’, ‘Những bức tranh này có nghĩa là gì?’, ‘Bình thường cháu hay nhìn thấy những gì?’, ‘Cháu có từng thử trò chuyện với chúng chưa?’.
Cậu hờ hững đáp lại vài câu, bác sĩ cũng không miệt mài truy hỏi mà quay sang thấp giọng trò chuyện với bác cậu, hình như đang hỏi biểu hiện thường ngày của cậu như thế nào.
Cậu nhàm chán nhảy từ trên sô pha xuống đất, chạy hết một vòng trong phòng thì cậu lại nghe thấy những giọng nói không biết từ lúc nào bắt đầu thì thầm khe khẽ, cậu thấy phiền không chịu nổi. Chạy từ phòng này sang phòng khác, từ chỗ người nọ sang chỗ người kia, bác vẫn trò chuyện với bác sĩ không để ý đến cậu. Người giúp việc mập mạp lại oán giận một câu, cậu bắt đầu cười to, vừa cười vừa chạy qua chạy lại bên chân bà ta, sau đó đá mạnh lên từng cánh cửa phòng!
‘Rầm! –‘, ‘Rầm! –‘, ‘Rầm! –‘
Cuối cùng cậu cũng chạy về đến phòng mình. Trong nháy mắt đóng sầm cánh cửa lại, cậu thấy được một cậu bé mập mạp ở cách cậu một mặt tường trắng như tuyết.
Cậu bé mập mạp cũng nhìn thấy cậu.
Cả hai cùng kinh ngạc tột độ.
“Tiểu Lâu, tôi nói cậu nhỏ đừng có như vậy nữa được không? Đừng có đóng sầm cửa lại mạnh như thế, đã nói bao nhiêu lần rồi, có khách khứa đến thăm nhà ở dưới, Chủ nhiệm Hạ cũng cần sự yên tĩnh để làm việc –“
Người giúp việc mập mạp dùng chìa khóa để mở cửa, bắt đầu công cuộc lải nhải đã thành lệ của bà ta.
“Xem kìa.”
Cậu chỉ vào cậu bé mập mạp rồi nói với bảo mẫu:
“Có một người đứng ở kia, hình như lớn bằng cháu.”
Người giúp việc nhìn thoáng về phía bức tường theo hướng ngón tay cậu chỉ, sau đó lại thu tầm mắt về rồi nhìn cậu.
Bà ta tựa như đang nhìn thấy một con quái vật.
Bác và vị bác sĩ đến khám bệnh cho cậu nhanh chóng chạy đến đây.
Người giúp việc đi theo sau bọn họ đang nhỏ giọng thuật lại những lời nói cùng hành động của cậu vừa rồi, tuy rằng đã cố gắng đè nén nhưng vẻ mặt vẫn khác thường như trước.
Bác cậu nhìn vào bức tường không nói gì, bác sĩ thì đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu, bắt đầu hỏi cậu:
“Tiểu Lâu, cháu xem dáng vẻ của cậu bé kia là như thế nào? Có phải không giống với những thứ mà bình thường cháu hay nhìn thấy không? Có phải là trông cậu bé ấy cũng bằng tầm tuổi cháu, đang chào lại cháu không?”
Cậu nhìn chằm chằm vào bức tường.
Ở ngay chính giữa bức tường trắng như tuyết dường như xuất hiện một lớp màng mỏng trong suốt màu xám giống như cánh cửa, bên trong lớp màng mỏng là phòng của cậu, bên ngoài lớp màng mỏng là một căn phòng khác. Cậu có thể thấy được chân giường trải ga kẻ ô vuông, ghế dựa và giá sách bằng gỗ, còn có cả mô hình Người Kiến đặt ở trên giá sách nữa.
Cậu để ý thấy mô hình Người Kiến này còn thiếu rất nhiều mảnh, không giống cậu đã thu gom được cả một bộ rồi.
Vẻ mặt của cậu bé mập mạp kia đã chuyển từ kinh ngạc sang khó hiểu, ánh mắt cậu ta nãy giờ vẫn di chuyển suốt khiến Hạ Hải Lâu có cảm giác cậu ấy đang nhìn mỗi một người ở bên mình.
Cậu ta hình như có chỗ không giống với mấy thứ thường ngày.
Nhưng không giống ở đâu mới được?
Bác sĩ ở bên cạnh kiên nhẫn nhắc lại câu hỏi một lần nữa, lần này bác của cậu cũng trò chuyện cùng bác sĩ. Cậu có thể nghe được loáng thoáng bọn họ đang nói:
“Ngài cảm thấy Hải Lâu vì thiếu bạn chơi cùng nên mới tự khép kín thế này?”
“Chủ nhiệm Hạ, cậu bé quả thực có điểm quái gở, bình thường phải chơi với nhiều trẻ con hơn, cũng phải để cậu bé tiếp xúc với nhiều người, mở rộng thế giới…”
Cậu chợt hiểu ra.
Chúng nó chỉ vây quanh cậu, chúng nó chỉ chú ý đến mình cậu.
Mà người ở bên kia bức tường lại đang chú ý đến thế giới của cậu.
Cậu ngẩng mặt lên, miệng mỉm cười bắt đầu trả lời câu hỏi của bác sĩ:
“Tôi thấy một cậu bé hơi mập, lớn bằng khoảng tôi, không giống với những thứ tôi thấy bình thường, cậu ấy không chào tôi mà chỉ nhìn tôi rất khác lạ…”
Cậu vẫn nhìn chăm chú vào bức tường. Ở phía bên kia bức tường, cửa căn phòng được mở ra, có người đi vào.
Là một người phụ nữ trông còn khá trẻ.
Toàn bộ sự chú ý của cậu bé mập mạp lập tức chuyển lên người phụ nữ đó.
Cậu không vui, cũng may là ngay sau đó cậu có thể xác nhận được cậu bé ở đối diện không thích người phụ nữ vừa vào thông qua vẻ lạnh nhạt cùng hành động thỉnh thoảng liếc về phía này của cậu ta, hơn nữa cậu ta còn cực kỳ để ý đến cánh cửa cùng người đứng sau cánh cửa.
Cậu lại cảm thấy vui vẻ. Tâm tình tốt đẹp ấy không hề bị phá hỏng ngay cả khi ông bác sĩ bên cạnh bắt đầu với những câu hỏi ngu xuẩn hơn:
“Có phải cậu ấy đứng trước bức tường gọi cháu qua đó hoặc chuẩn bị đi sang đây không?… Trên tay cậu ấy cầm thứ gì? Quần áo trên người trông như thế nào?…”
“Cậu ấy không đứng trước bức tường, cậu ấy đứng đằng sau bức tường. Cậu ấy có phòng của riêng mình. Cậu ấy không định gọi tôi qua đó, cũng không định sang đây. Trên tay cậu ấy không cầm gì cả, thế nhưng trong căn phòng ấy có rất nhiều thứ. Cậu ấy mặc áo gấu Pooh và quần gấu Pooh…”
Hạ Hải Lâu tuyệt đối không quan tâm việc bác sĩ rời khỏi vị trí cạnh cậu lúc nào. Cậu ngồi vào bàn ăn nhanh chóng giải quyết xong bữa cơm chiều, sau đó lại chạy ngay về phòng mình nhìn chằm chằm vào bức tường đã xem lúc chiều.
Cánh cửa trên bức tường chưa biến mất, nhưng căn phòng ở phía đối diện đã biến thành một mảnh u ám, trong đó cũng không có người, chỉ có một chút ánh đèn lọt vào từ khe hở của cánh cửa.
Cậu kiên nhẫn chờ đợi.
Mãi cho đến tám giờ rưỡi tối, cậu thấy cánh cửa của căn phòng đối diện đột ngột mở ra, hai bóng người một lớn một nhỏ đi vào.Ngay khi công tắc đèn được ấn xuống, đèn neon sáng bừng lên, cậu bé mập mạp đứng trong phòng lúc trước đã quay lại, cậu ta bị người đàn ông cao lớn dắt đến trước giường.
Ánh mắt hai người lại một lần nữa, dưới tình huống không một ai biết, chạm nhau.
Trong căn phòng ở bên ngoài bức tường, cậu bé mập mạp cởi quần áo leo lên giường, người đàn ông tuổi tác không kém bác cậu bao nhiêu mở miệng nói hai câu, cậu bé mập mạp cũng đáp lại một câu, nhưng cậu hoàn toàn không thể nghe thấy tiếng gì.
“Cậu là ai? Các người đang nói cái gì đó?”
Cậu đột nhiên hô to lên với cậu bé ở bên kia bức tường, còn nhắc lại ba lần liên tiếp.
Nhưng ngoại trừ hành động lén lút liếc về phía bên này như lần trước của cậu bé mập mạp ra, cậu không hề có được bất cứ đáp án nào khác.
Cậu ý thức được rằng bọn họ không thể nghe thấy tiếng nói của nhau.
Người đàn ông kia nói xong thì lập tức nhanh chóng rời khỏi phòng, trước khi đi còn tắt đèn điện trong phòng.
Đúng là đồ nhiều chuyện. Cậu không vui nghĩ như vậy, nhưng ngay sau đó đèn điện lập tức bị cậu nhóc mập mạp đang ngồi trên giường nhảy xuống bật lên. Cậu bé mập mạp đứng cạnh ghế dựa, cơ mặt căng cứng lại, dáng vẻ vô cùng cảnh giác. Cậu ta đang mở miệng nói gì đó với cậu.
Hạ Hải Lâu hoàn toàn không nghe thấy tiếng của đối phương.
Lần này cậu lười không muốn tìm hiểu nữa mà trực tiếp làm chuyện mà lúc trước cậu đã muốn làm: Cậu cầm mô hình Người Kiến đã được chuẩn bị sẵn trong ngăn kéo ra, trực tiếp ném thẳng về tấm màng mỏng màu xám trên tường!
Mô hình màu đỏ bạc xuyên thẳng qua tấm màng mà không gặp chút chướng ngại nào, rơi xuống sàn một căn phòng khác rồi bắn ra xa.
Cậu thấy nhóc mập mạp đứng cạnh ghế dựa chần chừ nhìn mô hình nằm dưới đất, đầu tiên là ném một quyển sách lên chiếc mô hình nằm dưới đất, sau khi xác định mô hình sẽ không đột nhiên nhảy dựng lên cắn người mới chậm rãi đi đến trước mô hình rồi nhặt nó lên… Sau đó cậu ta lại ném mô hình về bên này!
Cậu bực mình khom người nhặt mô hình của mình lên, ném trở lại.
Lần này, đối phương ném lại về rất nhanh.
Cậu lại ném qua, đối phương lại ném về… Đền lần cuối cùng, nhóc mập mạp kéo chiếc ghế dựa trước bàn đến trước tấm màng mỏng màu xám, cậu cũng dùng giấy bút để tiến hành trao đổi cơ bản với đối phương.
– Mình tên là Hạ Hải Lâu, cậu tên là gì?
– Cố Trầm Chu. Năm này mình sáu tuổi, cậu mấy tuổi?
– Năm tuổi.
Cậu phát hiện ra Cố Trầm Chu hoàn toàn không giống ‘đám kia’ một chút nào.
Chúng xoay xung quanh cậu, chú ý đến cậu, tựa như chúng chỉ có thể xoay xung quanh và để ý đến mình cậu mà thôi.
Nhưng Cố Trầm Chu – nhóc mập mạp kia – cậu ta có cuộc sống của chính mình.
Cậu không thể luôn luôn nhìn thấy cậu ta ở trên bức tường, nhưng cậu đoán đó là phòng của cậu ta, cho nên gần như vào buổi tối mỗi ngày, cậu có thể nhìn thấy cậu ta bị đủ loại người dắt về phòng rồi lên giường nghỉ ngơi.
Mỗi lần đến thời điểm này, cậu đều tràn đầy hứng thú nhìn Cố Trầm Chu mang theo vẻ mặt rối rắm nhìn chăm chú vào mỗi người lớn dắt cậu ta đi, đồng thời còn dùng khóe mắt nhìn về phía cậu. Cậu cảm thấy Cố Trầm Chu rất muốn nói cho mấy người lớn kia rằng bức tường này không bình thường, nhưng lần đối phương biểu hiện rõ ràng nhất là khi cậu ta chỉ về phía tấm màng mỏng màu xám với một ông cụ, sau đó ông cụ ấy cúi đầu hỏi Cố Trầm Chu điều gì đó, Cố Trầm Chu nhìn cậu rồi chậm rãi lắc đầu. Sau đó ông cụ nói thêm một câu, lúc này Cố Trầm Chu cũng gật gật đầu.
Sau đó chiếc ghế dựa đặt trước tấm màng mỏng màu xám bị chuyển về vị trí ban đầu.
Lại tiếp đó, đợi đến khi tất cả mọi người đã rời đi, hai căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Cố Trầm Chu viết một hàng chữ thẳng thớm trong vở, giơ lên cho cậu xem.
– Cậu là người ngoài hành tinh à? Vì sao lại xuất hiện ở trong tường? Vì sao những người khác đều không nhìn thấy cậu?
– Mình không biết, nhưng ngôn ngữ chữ viết của chúng ta giống nhau, cách bài trì trong phòng cũng không khác nhau nhiều, chúng ta chắc chắn đều không phải là người ngoài hành tinh, nói không chừng chúng ta đều là quỷ của nhau.
– Đây là suy nghĩ mê tín.
– Thầy giáo nói à?
– Người lớn đều nói như vậy.
– Hừ, đúng là tiểu quỷ.
Quyển vở xuyên qua tấm màng mỏng bay thẳng về phía cậu, cậu né sang bên cạnh, dễ dàng tránh được thứ ám khí này.
Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.
– Cậu vẫn muốn nói với người khác rằng bức tường này có vấn đề à? Vì sao không chịu nói ra? Vừa rồi cậu cũng muốn nói nhưng không nói đúng không?
– Mình cảm thấy hơi kỳ lại, mọi người đều không nhìn ra được chỗ này có vấn đề… Sao cậu không nói cho người khác biết chỗ này có vấn đề?
– Lần trước mình đã nói, đáng tiếc là không ai tin, bọn họ đều cảm thấy mình bị bệnh.
Cậu tùy tiện viết ra những chuyện thường ngày mình cảm thấy, ví dụ như không hiểu sao lại nghe được những tiếng nói, ví dụ như luôn thấy được những bóng ma muốn thoát ra… Liền thấy người ở phía bên kia bức tường viết lên giấy: Cậu bệnh rồi.
Hạ Hải Lâu lập tức lạnh mặt. Cậu không nói không rằng cất giấy bút đi, đứng dậy tắt đèn rồi lên giường.
Trong khung cảnh bị bóng tối bao phủ, giấc mơ vẫn toàn thứ quái đản như trước.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, người giúp việc lớn tiếng gọi cậu dậy ăn cơm, cậu bước xuống giường liền thấy bên dưới lớp màng xám mỏng có một mảnh giấy xé từ vở viết.
Cậu đi qua nhặt lên, trên giấy có viết: Xin lỗi nhé, mình không nên nói như vậy. Nhưng cậu đã đi chữa trị ở đâu chưa?
Cậu vui vẻ cười rộ lên, ngẫm nghĩ rồi viết thêm một hàng chữ ở bên dưới: Vẫn đang chữa trị chưa bao giờ gián đoạn, nhưng mình tha thứ cho cậu, bởi vì cậu là quỷ của mình.
Sau khi viết xong, cậu gấp tờ giấy lại, lúc cậu ném về phía tường thì để ngón tay chạm một cái lên tấm màng mỏng, vị trí chạm vào lập tức mất đi toàn bộ cảm giác giống như nơi đó không hề tồn tại.Cậu giật mình kinh ngạc, lập tức rút ngón tay lại, vẩy mạnh mấy cái mới từ từ khiến ngón tay khôi phục được cảm giác, nhưng theo đó là cơn lạnh lẽo cùng đau đớn giống như bị kim châm kéo đến, không khác lắm với cảm giác thân thể cứng ngắc tột độ được rót thêm một dòng máu nóng.
Cậu xé thêm một tờ giấy vở, viết lên trên: Cẩn thận! Màng xám rất cổ quái! Nó có thể cướp mất cảm giác trên thân thể của cậu đấy!
Sau đó cậu gấp mảnh giấy viết lại thả xuống phía bên kia bức tường. Vài chục phút sau, Hạ Hải Lâu xuống nhà ăn xong bữa sáng quay lại vẫn không thấy quỷ của mình đâu, nhưng cậu nhận được câu trả lời của đối phương: Mình biết từ sớm rồi, lần trước mình đã bất cẩn chạm vào một lần.
Hừ, thế mà không nói cho mình biết! Cậu viết trên giấy, sau khi viết xong còn vẽ một gương mặt dữ tợn ở bên cạnh, như vậy còn chưa đủ, cậu còn cầm bút sáp màu trên bàn đến tô hết tầng màu này đến tầng màu khác lên trên giấy, cuối cùng mới ném tờ giấy sang bên kia bức tường.
Màn trao đổi như vậy tiếp tục kéo dài.
Cậu biết được một vài chuyện của Cố Trầm Chu. Ví dụ như mẹ ruột cậu ta vừa qua đời, cậu ta không thích mẹ kế của mình; ví dụ như cậu ta đang học violon cùng thư pháp, thư pháp tạm được, nhưng đàn violon cậu ta đã học một năm nhưng chỉ tiến hóa được từ tay mơ không thuần thục thành tay mơ thuần thục mà thôi; ví dụ như cậu ta không thích ăn cà rốt, thích ăn gan heo, không thích gặm xương nhưng lại thích uống canh xương; lại ví dụ như tên bự con tên Vệ Tường Cẩm không lớn hơn bọn họ bao nhiêu mà lần trước cậu ta dẫn vào phòng cùng chơi, đó là người bạn tốt nhất của cậu ta, cậu ta còn chỉ bức tường này cho đối phương, nhưng đối phương đương nhiên chẳng thấy được thứ gì…
Hạ Hải Lâu dùng câu chữ sửa lại cho đối phương: Cậu là người bạn tốt nhất của mình.
– Người bạn tốt nhất của mình là Vệ Tường Cẩm.
– Là mình!
– Vì sao lại là cậu?
– Chỉ có chúng ta có thể thấy được lẫn nhau, bất cứ người nào khác đều không thấy được, không đúng ư?
Người phía bên kia tường im lặng một lúc.
– Người bạn tốt nhất của mình là Vệ Tưởng Cẩm, nhưng quả thực cậu cũng không giống những người khác… Mình cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng cậu không sống ở trong thế giới của mình, cho nên chuyện mình nói cho cậu biết sẽ không bị tiết lộ… Chuyện của mẹ mình mình không nói cho ai biết cả, cả Vệ Tường Cẩm cũng không, chỉ có cậu…
– Cậu cảm thấy mẹ cậu là bị người ta chọc tức mà chết?
– Ừ.
– Bị ai chọc tức?
– Giờ vẫn chưa thể nói cho cậu.
– Vì sao?
– Đây là bí mật.
– Cậu đã nói cho mình một bí mật rồi.
– Đây là bí mật quan trọng nhất, chờ mình chắc chắn và cùng có năng lực để xử lý những kẻ đó, mình sẽ nói cho cậu biết.
Được. Hạ Hải Lâu viết trên giấy, vui vẻ lấy lòng quỷ của mình: Chờ cậu chắc chắn rồi có thể nói cho mình biết, không cần chờ đến khi có khả năng xử lý những kẻ đó. Chúng ta có thể cùng xử lý, mình sẽ giết họ giúp cậu.
– Việc này là phạm pháp.
– Vậy cũng là mình phạm pháp.
– Cảm ơn, mình rất cảm động.
– Đừng khách sáo, mình muốn cậu cảm động, quỷ của mình.
– Vì sao cậu cứ luôn cho rằng mình là quỷ thế?
– Nếu cậu không vui thì cũng có thể nói mình là quỷ.
– Đây là tư tưởng mê tín! Vì sao cậu không nghĩ đây là vấn đề khoa học liên quan đến việc không gian có lỗ hổng hay thứ gì khác chứ? Nói không chừng bức tường này của chúng ta là một đường hầm ở nếp gấp của không gian, vì thế có thể nối liền hai vị trí khác nhau lại?
– Sao cậu cứ cố chấp với loại ‘Khoa học’ còn chưa được chứng thực này thế nhỉ?
– Mình cảm thấy dấu ngắt cậu của cậu hơi quá đó.
– Cảm ơn, đừng nói sang chuyện khác.
– Mình không hề, đây là mình đang đi sâu vào chủ đề khác. Sở dĩ mình cố chấp là vì trong hai đề tài hoàn toàn không đáng tin, ít nhất đề tài phía sau sẽ được người lớn thảo luận, trông sẽ có vẻ cao cấp hơn.
– Vậy cậu có để ý thấy rằng hàng năm bọn họ đều đốt tiền vàng mã cho người chết không?
– Đương nhiên.
– Giả như ‘Không có quỷ’ giống như lời mà bọn họ nói, vậy thì bọn họ hóa tiền vàng mã là để cho ai? Nếu bọn họ kiên định cho rằng Âm tào Địa phủ chỉ là trí tưởng tượng, vậy cần gì phải đốt cả nhà ở bằng giấy và xe cộ bằng giấy xuống dưới kia chứ?
– Ý của cậu là…
– Người lớn toàn nói những điều khác với suy nghĩ trong lòng họ.
– Mình cảm thấy lời của cậu khá có lý.
– Đương nhiên rồi.
– Cậu rất thông minh.
Cậu vui vẻ cười rộ lên.
– Cảm ơn, mình cũng cảm thấy cậu rất thông minh. Ngoài ra, mình cảm thấy mình có thể coi cậu là quỷ của mình, cậu cũng hoàn toàn có thể coi mình là một người khác ở một không gian khác, dù sao bản chất của chúng ta sẽ không thay đổi.
Vở dùng để trao đổi từ một quyển biến thành hai quyển, từ hai quyển biến thành bốn quyển.
Cậu hoàn toàn chìm vào trong loại tiếp xúc riêng tư bí mật ấy, cậu cảm thấy trên thế giới không chỉ có một mình mình khác biệt mà còn có đồng loại bình thường khác có thể trao đổi với cậu. Sự khác biệt như vậy khiến cậu thoát ra được khỏi hai chữ ‘Cô độc’, lại khiến cậu có được sự phân biệt ‘Không giống nhau’ với những người khác. Cậu cực kỳ thích cảm giác như vậy, cũng thích cả người bên trong bức tường nữa.
Cậu những tưởng những ngày như vậy sẽ còn tiếp tục kéo dài vĩnh viễn.
Nhưng một ngày nọ, đối phương viết một hàng chữ xuống giấy:
– Hạ Hải Lâu, khoảng hai ngày nữa mình phải đi rồi, cha mình được điều đi nhậm chức ở tỉnh ngoài.
Cái gì?Cậu chưa kịp viết xuống giấy hai chữ ấy. Ngay khi cậu thấy đối phương viết ra một hàng chữ kia, thân thể cậu đã tự ý hành động: Cậu bổ nhào đến trước bức tường, cánh tay không hề do dự vươn về phía trước, như muốn vươn về phía đối phương xuyên qua bức màn mỏng màu xám –
Từ ngón tay đến bàn tay, từ bàn tay đến cánh tay, từng tấc từng tấc da thịt vùi vào trong, cảm giác cũng theo đó biến mất từng chút từng chút một.
Cậu nhìn người sau bức màn xám.
Khoảng cách không quá một mét. Cậu có thể nhìn thấy, nhưng lại không thể nói, không thể nghe, cũng không thể chạm được.
Người trong bức tường chần chừ một lát rồi cũng vươn tay ra, đưa vào trong bức màng xám.
Hàng trăm triệu vì sao cùng lướt qua khe hở.
Hai bàn tay nắm lấy nhau.
******
Hạ Hải Lâu chợt bừng tỉnh từ trong giấc mơ. Trong nháy mắt hắn cảm thấy hơi hỗn loạn, sau đó mới chậm rãi nhớ lại nội dung của giấc mơ trong ánh trăng màu xám trăng chiếu vào trong phòng qua ô cửa sổ.
Nếu hắn và Cố Trầm Chu gặp nhau cách một lớp màng như vậy vào mười tám năm trước giống như giấc mơ ấy… Hắn quay đầu lại liền thấy ngay được người đang ngủ say bên cạnh.
Đó chắc chắn sẽ là một câu chuyện hoàn toàn khác. Hắn nghĩ như vậy, nhưng có thể chắc chắn được một điều, hắn tuyệt đối sẽ giành được người này từ ngay mười tám năm trước.
Cố Trầm Chu chỉ có thể là của Hạ Hải Lâu hắn, điểm này không thể nghi ngờ.
“… Sao thế? Giữa ngày hè em không thấy nóng hả?”
Người nằm bên cạnh đột nhiên hé mắt ra, giọng hơi ngái ngủ, vừa nói anh vừa gạt bàn tay đặt trên ngực mình ra.
Hạ Hải Lâu dứt khoát dán cả người mình lên, kéo nhẹ vành tai anh:
“Nhớ anh.”
Cố Trầm Chu nhắm mắt lại:
“Chỉ trong thời gian nhắm mắt lại rồi mở mắt ra?”
“Chỉ liếc mắt không gặp đã như cách ba thu mà.”
Hạ Hải Lâu nói:
“Em cũng không hiểu vì sao em càng ngắm anh lại càng muốn ngắm nữa, anh nói xem nếu như ngày trước chúng ta đã gặp nhau…”
“Vậy thì đúng là tai vạ.”
Cố Trầm Chu cũng từ từ tỉnh táo lại, nhận xét một câu.
“Anh không chờ mong ư?”
Hạ Hải Lâu cực kỳ phiền muộn. Nhưng chưa đến một giây sau, hắn lập tức khoái trá nói:
“Nhưng em chờ mong là được rồi.”
Cố Trầm Chu mở mắt, nắm lấy ngón tay đang hết cào tóc lại xoa mặt anh của Hạ Hải Lâu:
“Được rồi, anh thích nhận tai vạ này, em vừa lòng chưa?”
Hạ Hải Lâu hôn ‘chụt chụt’ lên hai má anh:
“Anh biết rõ là em luôn vô cùng hài lòng về anh mà!”