Trầm Chu

Chương 168

Cố Trầm Chu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ ở bên Hạ Hải Lâu lâu như thế, từ nửa năm đến một năm, từ một năm đến cả đời. Kế hoạch được anh vạch ra tỉ mỉ trên sổ ghi chép giống như bị nét bút nguệch ngoạc của con nít tô vẽ làm hỏng mất, sau đó phát triển theo phương hướng không thể khống chế nổi –

Cho đến cuối cùng, anh liền vui vẻ chịu đựng điều này.

Cố Trầm Chu phát hiện thực ra mình cũng không hiểu rõ về Hạ Hải Lâu giống như anh luôn nghĩ.

Lần đầu anh nhìn thấy Hạ Hải Lâu đã không e ngại tận dụng sự ác ý để suy đoán về đối phương, kết quả là ác ý của đối phương còn sâu hơn cả anh, anh còn nhìn thấy… Căn phòng mà anh luôn không muốn nhớ lại ấy.

Sau này kẻ chủ mưu vụ tai nạn của Vệ Tường Cẩm bại lộ, quan hệ giữa hai nhà rơi xuống vực thẳm, quan hệ giữa anh và Hạ Hải Lâu đương nhiên cũng thay đổi theo, anh cho rằng bản chất của bọn họ vốn giống nhau, đối phương sẽ có sự lựa chọn giống như anh, thế thực trên thực tế thì sau vài lần lén hợp tác, quan hệ giữa Cố Hạ ngày càng mờ ám đều là do Hạ Hải Lâu dùng lợi ích làm mồi câu trước, anh lại vì lợi ích mà chủ động cắn câu.

Đối diện với lợi ích tuyệt đối, ngay cả hận thù cũng không thể không phai nhạt.

Thế nhưng mối quan hệ chỉ dựa vào lợi ích làm cầu nối ấy, một khi lợi ích cạn hết thì hận thù đương nhiên sẽ lại xuất hiện.

Đó là lần đầu tiên anh không thể hiểu nổi Hạ Hải Lâu: Bọn họ đều chạy theo lợi ích, Hạ Hải Lâu lại dành quá nhiều sư chú ý và cố chấp với anh. Là vừa gặp đã yêu ư? Điều này không phù hợp với bọn họ. Mà nếu chỉ đơn thuần là ham muốn chiếm hữu, vậy ham muốn chiếm hữu này phải mạnh mẽ đến mức độ nào mới có thể chống đỡ cho Hạ Hải Lâu – dưới tình huống hai nhà bọn họ đối đầu và có thể ám hại đối phương đến chết bất cứ lúc nào – tiếp tục theo đuổi anh không bỏ?

Mọi chuyện thực sự có bước ngoặt từ vụ động đất ở huyện Thanh Hương.

Trong trận động đất ở huyện Thanh Hương, Hạ Hải Lâu cùng anh chạy ra khỏi khách sạn, cùng anh giúp đỡ những nạn nhân khác trong vụ động đất, cuối cùng Hạ Hải Lâu còn cứu Vệ Tường Cẩm, kết quả là đầu còn bị thanh thép quệt qua lập tức hôn mê.

Đây là lần thứ hai anh không thể hiểu nổi Hạ Hải Lâu: Nhiệm kỳ mới đã chấm dứt, hai nhà tuy rằng đã ăn ý hợp tác cùng lùi xuống, nhưng sau chuyện này, chút ăn ý khó lắm mới có được giữa hai nhà rõ ràng là sẽ bị dùng sạch sẽ. Lần sau gặp lại, chỉ cần là trong tình huống có khả năng thì đôi bên đều sẽ dốc sức đạp đổ đối phương, mà quan hệ giữa anh và Hạ Hải Lâu là gì? Trao đổi nước bọt vài lần, vuốt ve thân thể đối phương vài cái, vậy thì sao? Dù sao cũng chỉ là xúc động nhất thời, thân thể của đàn ông phần lớn đều sẽ bộc lộ sự xúc động rất rõ ràng. Là đang yêu đương hẹn hò ư? Đúng là nực cười.

Nhưng Hạ Hải Lâu lại xông lên đúng vào khoảnh khắc đáng sợ ấy.

Là kích động quá mức? Hay là do hoàn toàn không cân nhắc đến khả năng có thể phải gánh chịu rủi ro?

Hành động trắng trợn như thế, kết quả trực tiếp đến vậy, anh không thể không nhìn thẳng vào, Vệ Tường Cẩm cũng không thể không nhìn thẳng vào.

Anh không tham gia nhưng có biết chuyện xảy ra sau đó, Hạ Nam Sơn cùng ngày hôm đó đã đến gặp Vệ Thành Bá, hai người trò chuyện vài câu, không hề nói về vụ tai nạn giao thông của Vệ Tường Cẩm trước đó hay chuyện Hạ Hải Lâu cứu Vệ Tường Cẩm lần này, thái độ lại đạt được sự ăn ý thống nhất: Chuyện lúc trước và bây giờ cùng xóa bỏ đi thôi.

Thực ra trên thế giới này, còn có được bao nhiêu chuyện quan trọng hơn cả sinh mệnh?

Cuộc giải phẫu của Hạ Hải Lâu có rủi ro.

Anh biết được điều từ cuộc điện thoại của cha mình nhưng không hề có mặt vào ngay lúc đó, bởi vì như vậy cũng vô dụng.

Sau đó cuộc phẫu thuật của Hả Hải Lâu thành công, chuyện đầu tiên anh làm sau khi quay về kinh thành chính là đến thẳng bệnh viện chờ Hạ Hải Lâu tỉnh lại, sau đó đồng ý với yêu cầu lúc trước của đối phương: Anh có chút hứng thú với Hạ Hải Lâu, cũng cảm kích hành động cứu người của Hạ Hải Lâu lần ấy, nhưng cho dù hai loại cảm xúc này tăng tiến thêm bao nhiêu, muốn trở thành tình yêu vẫn là quá xa vời.

Nhưng không có vấn đề gì cả.

Đây chỉ là một lần báo đáp, thật thật giả giả anh đã sớm chơi vô cùng thuần thục.

Cảm giác khi ở bên Hạ Hải Lâu thực ra tốt hơn so với tưởng tượng của anh lúc trước rất nhiều.

Người ở cùng nhau lâu sẽ tự nhiên nảy sinh tình cảm, bất kể là thời gian cùng tâm tư mà đối phương đặt lên anh, hay là thời gian cùng tâm tư anh đặt lên đối phương, trải qua thời gian hòa trộn và lên men đều sẽ biến thành một bình rượu ngon say lòng người.

Anh thích gương mặt của Hạ Hải Lâu, lúc lên giường cùng đối phương cũng rất phù hợp.

Anh và Hạ Hải Lâu đều biết bản thân mình nói những chuyện gì, cũng nghe hiểu được đối phương đang nói cái gì.

Quan niệm của họ phần lớn đều luôn nhất trí cao độ, thủ đoạn của bọn họ cực kỳ giống nhau lại có thể dung hòa lẫn nhau.

Bọn họ sống cùng dưới một mái nhà, mỗi lần tiếp xúc đều là hơi thở của đối phương; ngủ nghỉ cùng trên một chiếc giường, thứ nhiễm lên người chính là nhiệt độ từ cơ thể đối phương.

Anh phát hiện ra tinh thần của Hạ Hải Lâu quả thực rất bất ổn, nhưng phần lớn thời gian Hạ Hải Lâu luôn rất tốt, hơn nữa còn càng ngày càng tốt, đối phương thậm chí còn bỏ thêm cả vài lời chú giải chỉ vì trong lòng anh vẫn chưa có hình tượng cụ thể về đối tượng yêu đương.

Tiết Minh San là dịp cuối cùng anh dùng để quan sát Hạ Hải Lâu.

Việc này không ẩn chứa quá nhiều hàm nghĩa sâu sắc, không có cố ý che giấu cũng không có gì gọi là thử thách, bọn họ hiểu được tâm tư và suy nghĩa của nhau, đây là một sự lựa chọn rất đơn giản.

Anh làm một việc khiến Hạ Hải Lâu không vui, Hạ Hải Lâu có thể nhẫn nhịn, cũng có thể đập bàn trở mặt.

Nếu như là lựa chọn đằng sau, quan hệ của bọn họ sẽ trở nên vô cùng đơn giản: Chỉ là một trò chơi mà đôi bên cùng vui vẻ, đằng nào cũng có một bên không vui, vậy thì cứ kết thúc trò chơi rồi chia tay thôi.

Nhưng nếu là lựa chọn đằng trước, anh nghĩ rằng quan hệ giữa bọn họ sẽ tiến được thêm một bước. Anh sẽ nghiêm túc yêu thương người mà mình thích, anh không biết hai người sẽ đi được đến mức nào, nhưng nếu Hạ Hải Lâu luôn tùy tiện vui giận bất thường có thể bởi vì không muốn hai người chia tay mà nhẫn nhịn được chuyện lần này –

Trò chơi có thể phóng túng, cuộc sống chân thật lại không thể nào không có va chạm và thỏa hiệp.

Khi tình yêu đã lặng lẽ xuất hiện, nếu Hạ Hải Lâu chấp nhận nhẫn nại và thỏa hiệp vì anh, anh cũng chấp nhận buông bỏ toàn bộ tâm tư mà thử nghiêm túc một lần với đối phương, xem hai người có thể tiến xa đến thế nào.

Dù là tiến được đến đâu, anh đều có thể thừa nhận.

Nhưng dù vậy, việc này cũng không có nghĩa anh có thể chấp nhận việc Hạ Hải Lâu chuốc thuốc cho anh.

Ngay khi anh vừa mới thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ của hai người với cha mình, ngay khi anh vừa mới thật lòng đáp lại Hạ Hải Lâu, hắn lại bỏ thuốc vào trong rượu, mà anh cũng uống hết rượu không một chút nghi ngờ.

Cơn phẫn nộ giống như cơn buồn ngủ cùng kéo đến nuốt chửng lấy anh.

Đây là lần thứ ba anh không thể hiểu nổi Hạ Hải Lâu: Đây hoàn toàn là do vấn đề về tinh thần ư? Không thể nào, đây là sự sắp xếp chu đáo cẩn thận của Hạ Hải Lâu theo ý thức chủ quan của chính hắn. Hạ Hải Lâu thực sự thích anh ư? Hắn chỉ đang chuẩn bị phá hủy anh; ngay từ đầu Hạ Hải Lâu đã không thích anh đúng không? Vậy thì một loạt chuyện hắn làm trước đó, thậm chí còn có một lần khiến tính mạng của bản thân bị đe dọa ấy lại là vì cái gì? Anh không có ý định ở bên một người mà ngay cả từng hành vi đều không thể giải thích được một cách hợp lý, nhưng Hạ Hải Lâu lại vĩnh viễn nằm ngoài dự đoán của anh.

Hạ Hải Lâu thừa nhận rằng bản thân hắn muốn phá hủy anh.

Hạ Hải Lâu thừa nhận rằng hắn không thể khống chế được hành vi của bản thân.

Hạ Hải Lâu hoàn toàn không thèm để ý mà giao điểm yếu của hắn vào trong tay anh, thậm chí còn chờ mong và hưởng thụ quá trình anh phá hủy hắn.

Vụ việc trên du thuyền ở giữa biển khiến anh hoàn toàn không thể cảm nhận được chút tình yêu nào mà Hạ Hải Lâu dành cho anh. Nhưng lần này, anh gần như có thể cảm nhận được rằng Hạ Hải Lâu đang căm hận chính bản thân hắn.

Nếu như đối phương còn có thể đối xử với chính bản thân hắn như thế…

Anh nghĩ, nếu như vậy thì anh chấp nhận thử tha thứ, cũng thử tiếp nhận đối phương một lần nữa.

Thực ra giống như anh không nhìn thấu Hạ Hải Lâu vậy, Hạ Hải Lâu cũng không hiểu rõ về anh được bao nhiêu.

Bằng không ở trên giường bệnh sau trận động đất ngày đó, khi anh đồng ý thử ở bên Hạ Hải Lâu, vì sao vẻ mặt của Hạ Hải Lâu lại lộ rõ sự kinh ngạc như thế? Bằng không khi ở viện điều dưỡng Lê Sơn, khi anh hỏi Hạ Hải Lâu có đau hay không, vì sao toàn thân Hạ Hải Lâu lại run rẩy đến vậy?

Hạ Hải Lâu dường như vẫn luôn không cảm thấy rằng anh sẽ yêu cậu ấy, không nghĩ rằng anh sẽ thực sự yêu cậu ấy.

Nhưng khi hai người cực kỳ phù hợp với nhau ở tất cả các mặt, cũng từ vài lần hợp tác ăn ý ban đầu, vài lần cùng trải qua nguy hiểm, thời gian dùng để điều tra đối phương còn nhiều hơn là thời gian dùng để để ý đến bản thân, cũng càng ngày cảng cảm thấy hứng thú đối phương hơn… Nếu như như vậy còn không phải là yêu, vậy còn phải như thế nào mới có thể là yêu?

Cán cân sau khi nghiêng lệch cực độ đương nhiên sẽ lật ngược lại, từ ngờ vực vô căn cứ đến tin tưởng, từ khinh thường đến thừa nhận, từ căm hận đến yêu nhau.

Anh cũng sẽ đau đấy.

Bất kể là khi bị người mình yêu thương tổn, hay là khi nhìn thấy người yêu thương mình tự tổn thương chính bản thân cậu ấy.

Hạ Hải Lâu, khi anh tổn thương chính mình em cảm thấy vô cùng đau đớn, vậy khi em không chút e dè tổn thương chính bản thân em thì anh cũng sẽ đau, đau đớn vô cùng.

******

Năm thứ hai sau khi Vệ Tường Cẩm kết hôn liền sinh được một cặp song sinh. Người đàn ông thành công thăng cấp thành bố trong một tháng đầu tiên gặp được ai cũng đều tươi cười ngớ ngẩn, qua một tháng đó thì nụ cười ấy cũng biến mất khỏi gương mặt đối phương, nhưng tâm tình tốt đẹp lại không thể xóa bỏ được, gặp người thân thuộc chưa nói được hai câu thì đề tài đã lại quặt lên con trai cùng con gái vẫn chỉ biết phun nước bọt phì phì của mình.

Theo thời gian trôi qua, khi hai đứa bé từ chỗ chỉ có thể nằm trong tã lót đến khi có thể lật mình ngồi dậy trên giường rồi chạm chân xuống đất chạy nhảy khắp nơi, Cố Trầm Chu cảm thấy hai đứa con của Vệ Tường Cẩm mỗi một năm qua lại càng đáng yêu hơn.

“Cậu thực sự không định có một đứa con?”

Hai người đàn ông đã sắp đến tuổi trung niên đứng trên ban công nói chuyện. Từ khi trong nhà có trẻ con, địa điểm hút thuốc của Vệ Tường Cẩm đã lặng lẽ chuyển từ trong nhà ra bên ngoài.

“Chẳng phải đã sớm thành cha nuôi từ hai năm trước rồi?”

Cố Trầm Chu hỏi lại.

“Ừ, cha nuôi.”

Vệ Tường Cẩm hừ cười một tiếng:

“Mình là nói một đứa bé thực sự gọi cậu là cha ấy. Mình cũng không tán thành việc cậu tìm người sinh hộ, nhưng nhận nuôi một đứa trẻ cũng không được à?”

“Thôi, trong nhà sẽ quậy điên đảo lên mất.”

“Thế sau này cậu tính sẽ thế nào?”

Cố Trầm Chu gần như bật cười:

“Hiện giờ đang lưu hành mốt nhận con nuôi để dưỡng già?”

“Đừng có lái vòng vèo sang chuyện khác với mình, mình nói không lại cậu.”

Vệ Tường Cẩm bực mình nói:

“Chúng ta nói thẳng ra đi: Không chỉ người nhà cậu muốn cậu có một đứa con, chính cậu cũng muốn nuôi một đứa đúng không? Vì sao cứ mãi không quyết định đi, chẳng lẽ chỉ bởi vì Hạ Hải Lâu không thể chịu nổi chuyện có một đứa trẻ phân tán sự chú ý của cậu mỗi ngày?”

“Lý do này còn chưa đủ?”

Hai má Vệ Tường Cẩm giật nhẹ:

“Cậu thực sự cảm thấy lý do vậy là đủ? Không kêu Hạ Hải Lâu sinh con, cũng không để cậu sinh con cùng người khác, thậm chí không tìm người sinh hộ hay nhận con nuôi –“

“Tường Cẩm.”

Cố Trầm Chu chặn lời đối phương:

“Mấy năm qua mình quả thực từng có ý định có một đứa con, nhưng đây chỉ là một sự lựa chọn theo hứng thú mà có hay không đều không quan trọng, có đương nhiên là tốt, nhưng không có thì cũng không phải vấn đề gì lớn.”

Vệ Tường Cẩm:

“Từ nhỏ đến giờ mình chưa từng thấy cậu phải chịu ấm ức như thế!”

“Nếu cậu đã biết từ nhỏ đến lớn mình chưa từng khiến bản thân phải chịu ấm ức, sao cậu biết được hiện giờ mình đang để bản thân phải chịu ấm ức?”

Cố Trầm Chu hỏi ngược lại đối phương, còn nói thêm:

“Cậu chỉ thấy rồi cho rằng mình khó chịu, sao biết được có phải mình đã cảm thấy thỏa mãn rồi hay không? Đúng rồi…”

Anh liếc qua chiếc đồng hồ trên tay:

“Tám giờ.”

Vệ Tường Cẩm thoáng ngừng lại, cũng cúi đầu nhìn xuống chiếc đồng hồ của mình: Còn kém ba mươi tám giây nữa là đúng tám giờ.

Kim giây chỉ trong vài cái chớp mắt đã tích tắc đi hết được nửa vòng tròn, chiếc xe Hạ Hải Lâu lái đến cũng xuất hiện cùng lúc ngay dưới ban công bọn họ đang đứng.

Vệ Tường Cẩm tức đến độ mỉm cười:

“Không kém một giây! Đã bao nhiêu năm rồi hả? Hạ Hải Lâu đúng là không chịu để cậu rời khỏi tầm mắt nhiều hơn một giây! Ông đây đúng là đã bị các cậu đánh bại!”

Cố Trầm Chu chỉ khẽ mỉm cười.

Ngày hôm nay không có bất cứ điều gì khác biệt so với mỗi ngày bình thường. Buổi tối khi lên giường nghỉ ngơi, giọng nói của Hạ Hải Lâu vang lên bên tai anh:

“Tiểu Chu, anh muốn có một đứa con à?”

Thân thể ấm áp tựa lên trong bóng tối, anh không nhìn thấy được vẻ mặt của đối phương, nhưng chuyện này cũng chẳng có gì cần phải giấu diếm, anh vươn tay ôm lấy phần eo đối phương, thành thật trả lời:

“Không sai.”

Trán tựa lên trán.

Khoảng khắc yên tĩnh ngắn ngủi chiếm lấy toàn bộ bóng đêm, tiếp đó giọng nói của Hạ Hải Lâu từ tốn vang lên:

“Tiểu Chu, em muốn thỏa mãn mỗi một ý tưởng của anh, dù là ý tưởng xấu hay tốt, hợp lý hay không hợp lý, có thể hay không thể… Nhưng em biết rằng em không chịu nổi, không chịu nổi khi lại có một người nào khác chia bớt sự chú ý của anh mỗi ngày, em chỉ mới đặt giả thiết một chút mà đã cảm thấy muốn giết người…”

“Ừ, anh biết.”

Cố Trầm Chu đáp.

Hạ Hải Lâu không nói gì thêm.

Cố Trầm Chu đợi thêm một lúc, sau đó anh đột nhiên cười rộ lên:

“Em cảm thấy anh chưa từng nghĩ đến chuyện này khi quyết định ở bên em hay sao?”

Đèn treo tường trong phòng ngủ đột nhiên sáng bừng lên.

Dưới ánh sáng êm dịu, Hạ Hải Lâu tỉ mỉ ngắm nghía vẻ mặt của Cố Trầm Chu, sau đó hắn lầm bầm một tiếng rồi không nhịn được cũng cười ha ha:

“Ừm, em cảm thấy anh nhất định là đã nghĩ đến –“

“Anh đương nhiên là đã nghĩ tới.”

Cố Trầm Chu khẳng định lần nữa với đối phương. Hạ Hải Lâu nhìn anh, anh lại nói với đối phương:

“Anh đặt giả thiết, đưa ra lựa chọn, sau đó lựa chọn em –“

Âm cuối tựa như một âm tiết trầm bổng không thuộc về nhân gian, rất đỗi nhẹ nhàng lại khiến tâm người kích động.



Ở trong sinh mệnh của chúng ta, có lẽ chúng ta sẽ gặp được một người như thế:

Người đó thích bạn, bạn thích người đó; bạn yêu người đó, người đó cũng yêu bạn.

Hai người hoàn toàn thuộc về nhau, bất kể là ai hay chuyện gì cũng không thể phá vỡ.

Như vậy cho dù người đó không hoàn mỹ vô khuyết, cho dù bạn vì người ấy mà mất đi điều gì đó, vậy thì sự mất mát ấy dù là thực sự mất đi cũng nhất định khiến bạn cảm thấy thỏa mãn và sẵn sàng chịu đựng một cách vui vẻ.

– Toàn Bộ Truyện Kết Thúc –

Hoàn thành biên tập và chỉnh sửa ngày 27/09/2015

Cảm ơn Sở Hàn Y Thanh đã viết nên một câu chuyện tuyệt vời.

Cảm ơn các độc giả dễ thương đã đồng hành và dõi theo bước đường của bản biên tập suốt thời gian qua.

Thân ái,

Tịch Vu.

Brought to you by Tịch Vu (yenvancu2015@wp)
Bình Luận (0)
Comment