… Thế này thì đau cỡ nào đây.
Tôn Phái Minh nhìn cái bàn và tay của Cố Trầm Chu, trong đầu nhịn không được liền toát ra một ý niệm như vậy.
Ngược lại là Cố Trầm Chu, sau khi trải qua cơn giận dữ trong nháy mắt thì rất nhanh thu hồi cảm xúc lại, một lần nữa tựa vào sô pha nói với Tôn Phái Minh:
“Ảnh chụp này là người kia đưa cho Tôn thiếu gia?”
Tôn Phái Minh gật nhẹ đầu:
“Không có chút mồi câu như vậy, vì sao nhà họ Tôn lại cắn câu chứ? Mấy thứ này vốn là muốn thả vào trong xe của Vệ thiếu gia, Cố thiếu gia đến thật là đúng lúc.”
“Chuyện này tôi đã biết.”
Chỉ trong thời gian nói vỏn vẹn mấy câu, sắc mặt và ngữ điệu của Cố Trầm Chu đã không còn có thể xoi mói.
“Tôn thiếu gia còn chuyện gì khác muốn nói cho tôi không?”
“Không còn nữa.”
Chuyện mấu chốt nhất đã nói xong, Tôn Phái Minh trả lời dứt khoát.
Cố Trầm Chu gật đầu, đứng dậy:
“Tôi nhớ kỹ.”
Chỉ đợi cho được một câu này. Tôn Phái Minh mỉm cười vừa lòng, vốn là đang bất mãn việc lần này Hạ Hải Lâu không nói một lời đã rời đi với Cố Trầm Chu nên muốn châm ngòi mối quan hệ giữa Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu một chút, lại cảm thấy như vậy vừa không thú vị lại vô dụng –loại đả kích trên chính trị này, nói trắng ra là thật sự không có quan hệ gì với đám đời thứ ba như bọn họ, ngược lại thì rất có liên quan đến đối tượng giao thiệp và thái độ cùng việc qua lại với giới chính trị — ý niệm như vậy vừa xoay chuyển trong đầu đã vội ném đi, tiếp đó liền đứng dậy đưa Cố Trầm Chu ra ngoài:
“Tôi chỉ nói một vài chuyện mà tôi biết được cho Cố thiếu gia mà thôi, những lời tôi vừa nói, những gì Cố thiếu gia vừa nghe được, nhớ được thì nhớ không thì bỏ đi. Cố thiếu gia đi thong thả.”
Nói đên đây, gã vẫn là không nhịn được chôn một cái đinh xuống cho Hạ Hải Lâu ở trước mặt Cố Trầm Chu:
“Lần này Hạ thiếu gia nhận được lời mời của Cố thiếu gia, ngay cả người bạn mình thích nhất cũng không mang theo, không nói hai lời đã thu xếp rời đi với Cố thiếu gia, có thể thấy được việc mời không phải trọng điểm mà mời được người mới là quan trọng.”
Lời này là đang nói quan hệ của Hạ Hải Lâu và Cố Trầm Chu không cạn – nhưng hai người nào có quan hệ gì? Âm thầm chỉ ra Hạ Hải Lâu như vậy rõ ràng là rời đi theo Cố Trầm Chu, hoặc là trong nhà đã có chỉ thị từ trước hoặc chính là có dụng ý không tốt.
Cố Trầm Chu cười khẽ. Chỉ cần về đến kinh thành thì loại tiếng gió như thế này mỗi ngày anh đều có thể nghe thấy đến mức lỗ tai muốn mọc kén, từ lúc mười tuổi đến nay vẫn luôn là vào tai phải ra tai trái. Dù sao cũng giống như lời Tôn Phái Minh vừa nói, gã vừa nói những gì, anh cũng nghe được những thứ đó.
Huống chi loại chuyện này sớm đã có ăn ý, nếu không phải Cố Vệ Hạ có hẹn ước từ trước sao anh lại đi mời Hạ Hải Lâu? Chẳng lẽ thật sự là mắt không dùng tốt coi Hạ Hải Lâu thành Vệ Tường Cẩm?
… Nhưng Hạ Hải Lâu. Cố Trầm Chu nghĩ.
Buổi sáng ngày mai còn phải đến bệnh viện thăm đối phương, nhỡ như thật sự xảy ra chuyện gì thì quả thực là giống hệt như trong giấc mơ, trên người có mọc thêm một trăm cái miệng cũng không nói rõ được.
Tiếp theo thật không có chuyện gì đặc biệt. Cố Trầm Chu lười không muốn chạy nữa, quay lại tiểu viện ở chân núi Thiên Hương tự mình làm một chút đồ ăn, tiếp đó nằm trên giường ngủ cả một buổi chiều, đến năm giờ rưỡi chiều muộn mới về nhà trước một chuyến chào hỏi Cố Tân Quân, sau đó đúng giờ đi đến nhà Vệ Tường Cẩm ở gần sát nhà anh chỉ cách một đường xe chạy.
Vừa đi vòng qua đường mòn trong vườn hoa, Cố Trầm Chu liền bước đến sát cửa, đối diện với một con chó săn lớn đang vểnh tai cảnh giác theo dõi anh.
“Uông!”
Chó săn lớn màu vàng đất sủa một tiếng uy nghiêm với anh rồi lại lập tức âu âu hai tiếng.
Cố Trầm Chu mỉm cười, ngổi xổm trước mặt nó thân mật gãi gãi bộ lông xõa tung trên cổ chó săn
“Đã vài ngày không gặp rồi, nhớ tao không? Buổi tối sẽ mời mày ăn một khúc xương to!”
Xương này đương nhiên là lấy từ bàn cơm của Ngu Nhã Ngọc, bởi vì anh thích uống canh xương nên sau khi Ngu Nhã Ngọc phát hiện ra thì mỗi lần anh đến đều nấu một nồi canh lớn rất đậm kêu anh uống đến no căng bụng. Còn lại một ít ăn không hếtđều bị anh và Vệ Tường Cẩm lấy đi làm hoa hiến Phật.
Con chó vàng lớn kia cũng không biết là có nghe hiểu hay không, cúi đầu lè lưỡi muốn đuổi theo liếm bàn tay của Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu cười ha ha chơi với con chó vàng một lúc lâu, cho đến khi Ngu Nhã Ngọc đang nấu ăn ở trong bếp ló đầu ra từ cửa sổ oán trách mấy tiếng thì mới đi vào nhà.
“Bác gái, hôm nay bác nấu món gì ngon ạ?”
Đi vào nhà, Vệ Thành Bá vẫn chưa về, hình như giữa chừng có chút việc. Anh liền đi thẳng vào phòng bếp giúp đỡ Ngu Nhã Ngọc.
Ngu Nhã Ngọc năm nay đã gần năm mươi tuổi, là phó Hiệu trưởng trường đại học kiêm giáo sư Trung văn, lúc đi làm thì làm nghiên cứu Trung văn, khi tan tầm liền làm đồ ăn ngon và chăm sóc hoa cỏ, khí chất thanh nhã lại không hay nổi giận, nhìn qua xinh đẹp không khác gì người mới đầu bốn mươi.
“Đương nhiên là món cháu thích ăn.”
Ngu Nhã Ngọc cười tủm tỉm nói cười, rõ ràng là rất vui vì Cố Trầm Chu có thể đến đây ăn cơm, lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe, từ cửa sổ phòng bếp có thể nhìn thẳng ra cổng trước, Ngu Nhã Ngọc nâng mắt lên nhìn thấy liền nói với Cố Trầm Chu:
“Bác trai cháu về rồi đấy, đi ra ngoài nói chuyện với ông ấy đi, thuận tiện kêu ông ấy uống một ngụm trà, sắp ăn cơm rồi.”
Cố Trầm Chu đáp lời, đi ra khỏi phòng bếp chưa được bao lâu liền nghe thấy Ngu Nhã Ngọc kêu một tiếng ‘Ăn cơm’.
Bữa cơm chiều này cũng không đặc biệt phong phú nhưng vô cùng hợp khẩu vị của Cố Trầm Chu. Sau bữa cơm, Cố Trầm Chu ngồi với Vệ Thành Bá một lúc, khi Ngu Nhã Ngọc thu dọn bàn ăn liền cầm chỗ xương còn lại đi ra bên noài, đứng ở một bên vừa nhìn chó vàng gặm xương phát ra tiếng răng rắc vừa lấy di động ra bấm gọi vào dãy số của Vệ Tường Cẩm.
Điện thoại vang vài tiếng, người ở đầu bên kia tiếp máy:
“Trầm Chu?”
“Đang bận à?”
Cố Trầm Chu hỏi.
“Vừa mới ăn no đang nghỉ ngơi, sao thế?”
Vệ Tường Cẩm trả lời, đầu điện thoại bên kia rất im ắng, không hề có tiếng nói chuyện hay ồn ào.
“Hôm nay mình biết được một tin.”
Cố Trầm Chu nói.
“Là tin gì khiến cậu phải đặc biệt gọi điện thoại nói với mình?”
Vệ Tường Cẩm ngạc nhiên, đùa giỡn.
“Không phải là cậu vừa mắt cô gái nào dự định theo đuổi về làm bạn gái đấy chứ?”
Cố Trầm Chu không cười, anh thản nhiên nói:
“Mình nghe được tin tức liên quan đến Thi San.”
Đầu điện thoại bên kia không còn tiếng động nào.
“Ngày đó lúc cậu rời đi trước là vì Thi San gọi điện đến?”
Cố Trầm Chu hỏi.
“… Hài.”
Vệ Tường Cẩm cười khổ một tiếng.
“Là cô ấy.”
Cố Trầm Chu không nói gì, Vệ Tường Cẩm cũng không nói gì, tiếng bản tin vọng ra từ cửa sổ đổ xuống cùng ánh sáng, con chó vàng lớn vẫn chăm chỉ cắn xương phát ra tiếng răng rắc khiến người ta thấy ê răng. Nhưng bất kể là sinh mệnh nào, tự nhiên hay là tiếng máy móc đều dần dần xa xôi, trời đất trong nháy mắt giống như yên tĩnh cả lại.
“Tiểu Chu, cậu hãy nghe mình nói…”
Vệ Tường Cẩm muốn nói lại thôi.
“Cô ấy, mình chỉ là –“
“Tường Cẩm.”
Cố Trầm Chu chặn ngang lời nói có chút gấp gáp của đối phương.
Người ở đầu kia điện thoại giống như đã cắn đứt đầu lưỡi, lập tức yên lặng.
“Thật xin lỗi.”
Cố Trầm Chu hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra. Trong hai mươi ba năm từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành anh rất ít khi giải thích, thỉnh thoảng có vài lần cũng không giống hối lỗi mà là tạm thời cân nhắc và thỏa hiệp. Anh chưa bao giờ thực sự tự kiểm điểm bản thân và cũng không hề ý thức đến việc đó, cho dù là với người anh em tốt nhất của mình anh cũng vẫn kiêu ngạo và tự cao như cũ.
“Tường Cẩm, chuyện Thi San, mình rất xin lỗi, là lúc trước mình làm không đúng.”
Anh thực tâm thực lòng nói với Vệ Tường Cẩm, tỏ ra có lỗi và áy náy với những việc mình từng làm.
“… Hôm nay cậu bị bệnh hả?”
Thật lâu sau, Vệ Tường Cẩm nói với Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu bật cười:
“Biến sang một bên đi, từ nhỏ đến lớn lúc cậu không biết phải trả lời thế nào cũng chỉ nói những lời này! Ngôn ngữ không khỏi quá nghèo nàn đi?”
Không khí giữa hai người nháy mắt trở nên thoải mái, Vệ Tường Cẩm ở trong điện thoại cười nói:
“Phải học theo cách nói của cha mình: Thứ đồ bỏ ấy thì có tác dụng gì?”
Anh ta dừng lại một chút.
“Đúng rồi, rốt cuộc là làm sao? Sao cậu lại đột nhiên có được tin tức của cô ta…. Ai nói với cậu?”
Cố Trầm Chu cũng không nói nhảm nữa, kể lại tóm tắt chuyện anh nói với Tôn Phái Minh.
Đầu bên kia điện thoại lại im lặng một lần nữa, lúc sau, Vệ Tường Cẩm nói:
“F*ck! Kỹ nữ!”
Nghĩ lại chuyện này, Cố Trầm Chu tự giễu cười nói:
“Mình cũng có chỉ số thông minh bằng một kỹ nữ.”
Lúc trước Thi San gặp gỡ Vệ Tường Cẩm, anh không thích màn diễn xuất của cô ta, nói vài lần với Vệ Tường Cẩm mà Vệ Tường Cẩm vẫn luôn đồng ý ở bên ngoài nhưng không đến vài ngày sau lại bị cô ta dỗ ngọt lại. Anh liền dứt khoát bày ra một ván cờ, chỉmất chưa đến một tháng đã để cho Vệ Tường Cẩm nhìn thấy Thi San cởi quần áo trước mặt anh ở trong phòng…
Khi đó mình đang làm cái gì vậy?
Đây rốt cuộc tính là chuyện gì?
Cố Trầm Chu nhớ lại bản thân năm năm trước, không khỏi nhắm mắt lại tự động vẽ phác ra một gương mặt lạnh lùng cao ngạo.
Thật sự cũng là Vệ Tường Cẩm tính tình tốt, từ nhỏ đến lớn đều thương anh giống như em trai, nếu đổi lại là anh thì lúc ấy đã đánh chết kẻ kia rồi… Người đàn bà này cũng không phải là gì, cũng là vì lúc ấy Vệ Tường Cẩm mới biết thích con gái, anh rõ ràng là có rất nhiều cách ôn hòa hơn nhưng lại cố tình chọn cái kịch liệt nhất cũng khó coi nhất.
— Anh khi đó, rốt cuộc là có thật sự đặt Vệ Tường Cẩm ở trong lòng hay không?
“Được rồi.”
Vệ Tưởng Cẩm nói.
“Anh em bao nhiêu năm nói mấy cái này làm gì. Năm đó là cậu cho mình xem, không cần thiết phải chụp ảnh lại, mình cũng không thể nào đi làm mấy cái này. Ảnh chụp là –“
“Đương nhiên là Thi San chụp.”
Cố Trầm Chu thản nhiên nói.
“Cuốn hút được ấn tượng tốt của cậu, sau đó lại làm chút chuyện khiến mình chán ghét, mình nghĩ rằng cô ta là đồ ngốc, kết quả là đối phương coi mình như một con khỉ mà đùa giỡn.”
Vệ Tường Cẩm tức đến mỉm cười:
“Thật sự là một bàn cờ hay! Cậu đã nói cho chú Cố hay cha mình chưa?”
“Vẫn chưa.”
Con chó vàng đã gặm xương xong rồi đang chạy vòng quanh Cố Trầm Chu muốn tiến hành hoạt động đi dạo tiếp theo, Cố Trầm Chu ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu xoa dịu nó.
“Mình vừa mới cơm nước ở nhà cậu xong đã gọi điện thoại cho cậu trước tiên.”
“Việc này để mình nói cho cha mình.”
Vệ Tường Cẩm quyết đoán nói.
“Bên chú Cố giao lại cho cậu, để bọn họ điều tra nguồn gốc của Thi San một chút.”
“Chỉ sợ là không điều tra ra được bao nhiêu.”
Cố Trầm Chu phân tích.
“Nếu đã bày ra, khẳng định là cũng đã lau dọn sạch sẽ… Bây giờ mình ngẫm lại, lần đó đại khái là tôi rất nhanh, bằng không lái xe của cả hai chiếc xe đều sẽ lập tức tử vong.”
Vệ Tường Cẩm không nói gì, nếu không có chuyện của Thi San thì anh sẽ không nghĩ vậy; nhưng nếu đối phương đã bắt đầu xuống tay từ năm năm trước – có chuyện gì có thể sạch sẽ hơn người chết?
“Trước tiên cứ như vậy đi.”
Cố Trầm Chu dừng câu chuyện lại.
“Chúng ta nói chuyện lâu như vậy, Đại Hoàng cũng sắp xù lông lên rồi, mình cho nó đi chạy một chút.”
“Con chó đó sẽ nổi điên.”
Vệ Tường Cẩm nói.
“Đúng rồi, mình nghe nói Hạ Hải Lâu phải nhập viện quân khu?”
“Tin tức của cậu cũng thật nhanh nhạy đấy.”
Cố Trầm Chu kể lại đơn giản về chuyến du lịch dã ngoại của hai người.
“Ngày mai mình còn phải đến bệnh viện quân khu thăm cậu ta.”
“Cậu và hắn đi du lịch cùng nhau làm gì?”
Vệ Tường Cẩm sửng sốt.
“Có chút hứng thú với cậu ta, vừa vặn có cơ hội thì tiếp xúc một chút xem – Hạ Hải Lâu vô cùng thích hoạt động dã ngoại, lúc trước vào năm đầu khi mới đến đây, có người mời cậu ta đi du lịch dã ngoại cậu ta nhất định sẽ đi, hơn nữa cũng không mang theo những kẻ kia.”
Cố Trầm Chu giải thích.
“Cậu là nói Hạ Hải Lâu có cảm tình đặc biệt với việc dã ngoại.”
Vệ Tường Cẩm nói câu được câu mất, lại hỏi.
“Ngày mai chừng nào cậu đi?”
“Chín giờ, làm sao?”
“Không có gì, mình chỉ hỏi vậy thôi.”
Vệ Tường Cẩm nói thêm hai câu nữa liền cúp điện thoại.
Cố Trầm Chu cất điện thoại đi, cởi dây xích sắt vẫn buộc chú chó vàng, khẽ nói:
“Đi!”
Con chó vàng kêu âu một tiếng rồi vung bốn chân lên, kéo theo Cố Trầm Chu chậm rãi chạy thẳng về phía trước.