Ngày 18 tháng 10 năm 1995.
Ngày 1 tháng 1 năm 1997.
Ngày 28 tháng 8 năm 2009.
Ngày 13 tháng 2 năm 2010.
Mấy ngày ngày ở trong cuộc đời hai mươi ba năm của Cố Trầm Chu giống như những dấu vết được khắc sâu rõ ràng.
Ngày đầu tiên là ngày mẹ ruột anh mất.
Ngày thứ hai là ngày anh tiếp đón mẹ kế.
Ngày thứ ba là ngày anh vì Chu Hành xích mích với nhà họ Cố rồi bị đưa ra nước ngoài.
Ngày thứ tư là ngày anh ở nước ngoài một mình trải qua cái Tết Âm lịch đầu tiên, cũng là lúc anh bắt đầu nằm mơ.
— Đến tận bây giờ anh vẫn muốn coi đó là mơ.
Ấy là một cơn ác mộng.
Việc ngoài ý muốn xảy ra trong cuộc đời của Cố Trầm Chu không tính là quá nhiều.
Mẹ anh mất lúc anh năm tuổi là một, năm hai mươi tuổi anh gặp phải Chu Hành là hai.
Chuyện ngoài ý muốn thứ nhất khiến tình cảm giữa Cố đại thiếu gia và cha mình tụt dốc không phanh đến mức cuối cùng hai bên nhìn mặt nhau đã thấy ghét; chuyện ngoài ý muốn thứ hai khiến loại quan hệ đã ngưng tụ thành băng này ầm ầm nổ tung, toàn bộ những thứ mãnh liệt nhất ẩn dưới vẻ ngoài bình tĩnh đều cuồn cuộn trào ra gâytổn thương vô số.
Cố Trầm Chu rất khó nói rõ cảm giác của mình với Chu Hành.
Có lẽ là tò mò, có lẽ là muốn nếm thức ăn tươi, có lẽ là chán ghét phải lựa chọn, có lẽ là tùy ý giống như một idol luôn được tâng bốc muốn nuôi tình nhân mà thôi.
Cũng có lẽ, ít nhiềugì anh cũng có một chút tình cảm.
Ngay từ đầu anh cũng không dự định để đoạn tình cảm này lộ ra bên ngoài. Là con trai trưởng của nhà họ Cố, cho dù quan hệ với người trong nhà lạnh như băng thì anh trước sau gì vẫn phải gánh vác kỳ vọng của nhà họ Thẩm và nhà họ Cố cùng với sự dạy dỗ ân cần chu đáo của ông mình.
Nhưng vì một chuyện ngoài ý muốn, mối quan hệ này bị công khai ra bên ngoài.
Ở trong giới này, bọn họ — cái gọi là đám Thái tử đời thứ hai –không hề trắng trợn giống như người ngoài tưởng tượng: Bọn họ quả thật có thể giao thiệp nhiều hơn nhưng tất cả chuẩn mực của hành động đều bị hạn chế trong một phạm vi vô hình. Nhất là những gia tộc lão thành cách mạng, cho dù bình thường quản thúc không được cũng tuyệt đối không thể để yên cho con cháu nhà mình ra bên ngoài gây chuyện thị phi hoặc có cuộc sống thối nát.
Sau khi chuyện với Chu Hành bị phơi bày, Cố Trầm Chu lập tức bị gọi về nhà họ Cố, có thể nói là sau vài lần tranh đấu và nói chuyện thì giống như lời anh nói với Vệ Tường Cẩm, anh bị đánh gãy chân, sau đó bị đưa ra nước ngoài ngay trong đêm.
Tiếp đó anh dưỡng thương trong bệnh viện ở nước ngoài, cũng không có cố ý đi hỏi thăm mọi chuyện, nhưng lại luôn có tin tức gián đoạn truyền vào trong tai.
Ví dụ như Vệ Tường Cẩm chạy đến thăm anh bị người bên ngoài ngăn cản đuổi về, sau khi về nước lại phát hiện lời đồn đãi bị tung lên ầm ĩ huyên náo, tức giận đến mức nói muốn dạy dỗ Chu Hành, kết quả còn chưa kịp ra tay thì Chu Hành liền quay đầu leo lên giường Tôn Phái Minh, bản thân Vệ Tường Cẩm còn bị ông cụ nhà họ Vệ gọi đi mắng một trận, mấy ngày liền không ngóc nổi đầu dậy.
Lại ví như sau khi mọi chuyện xảy ra, người bạn nào đó của anh im lặng không nói gì, một vài người bạn khác ngoài mặt thì lòng đầy căm phẫn phản bác, trên thực tế lại mờ ám giúp đỡ.
Lại ví như sau khi Tôn Phái Minh ngủ với Chu Hành xong lại công khai nói với người trong giới rằng‘Cũng không có gì đặc sắc’.
Lại ví như một tháng sau khi Chu Hành lên giường với Tôn Phái Minh liền lấy tiền mình đưa để làm ông chủ.
Mọi chuyện xảy ra từng cái từng cái một, nhà họ Cố thân ở trong lốc xoáy chỉ nhẹ nhàng phẩy tay một cái: Đưa Cố Trầm Chu ra nước ngoài, truy ra ngọn nguồn lời đồn đãi nhưng không lập tức dùng sức mạnh phong tỏa lời đồn lại, dễ dàng từ chỗ Chu Hành cắt đứt được mối quan hệ này, đạt được mục đích thực sự của mình. Về chuyện tin đồn trong gần một tháng kia chính là một lần dạy dỗ với Cố Trầm Chu, ảnh hưởng thực sự tới nhà họ Cố lại cực kỳ nhỏ bé: Xét cho cùng Cố Trầm Chu là người kế nghiệp đời thứ ba nhà họ Cố, cũng còn đang là một sinh viên đi học, vấn đề riêng tư tuy rằng được người ta để mắt đến nhưng cũng sẽ không biến thành kết quả không thể cứu vãn được.
Đánh một ván cờ, không có ai đúng ai sai, chỉ có thủ đoạn của ai cao minh hơn, ai suy nghĩ đầy đủ trọn vẹn hơn.
Cố Trầm Chu ở nước ngoài sau khi nghe nói Chu Hành trèo lên lên giường của Tôn Phái Minh thì cũng từ bỏ người này. Nguyên nhân khiến anh xích mích với người trong nhà là Chu Hành, nhưng Chu Hành thậm chí cũng không tính là lý do, nhiều nhất cũng chỉ là đụng vào quả bom sắp nổ mà thôi.
Lý do thực sự từ đầu đến cuối chỉ có một: Anh mất mẹ, mẹ kế và em trai, anh và cha mình mười lăm năm qua ở chung lạnh lùng.
Hộ chiếu bị giữ, không được cho phép về nước, ra vào có người đi theo giám thị… Cố Trầm Chu dứt khoát ở nước ngoài làm một thiếu gia ăn chơi, chơi gái uống rượu, đua xe đánh nhau, thậm chí trốn học liên miên, cuộc sống như vậy không được tốt nhưng là cũng không tệ lắm, Cố Trầm Chu an an ổn ổn ở nước ngoài đến Tết Âm lịch năm 2010.
Sau đó toàn bộ vẻ giả dối tĩnh lặng bên ngoài đều bị đánh vỡ.
Từ sáu tháng cuối năm 2009 đến tháng 2 năm 2010, thời gian nửa năm, lời đồn đãi trong thành Tứ Cửu vừa bình ổn, anh không được thông báo gọi về nước, hai bộ đội đặc chủng đi theo anh sang đây ngược lại còn có kỳ nghỉ đông, về nhà ăn Tết.
Đêm giao thừa, một mình anh đứng ở nhà xem liên hoan lúc nửa đêm, qua không mấy tiết mục liền được người khác gọi ra ngoài uống rượu, ở trong quán bar gây sự với một người khác xung đột, lúc đánh nhau bị mảnh vỡ của bình rượu cắt qua trán, bởi vì không quá nghiêm trọng nên anh không vào bệnh viện băng bó mà trực tiếp quay về nhà nghỉ ngơi.
Đêm hôm ấy anh đã có một giấc mơ.
Máu và thuốc súng nhuộm bầu trời ảm đạm, rừng cây loang lổ, nhà cao tầng nghiêng sụp. Anh nhìn thấy rất nhiều gương mặt, người ngoài, chính mình, người nhà, bạn bè, người quen, người lạ….
Anh nhìn thấy một cơn ác mộng dường như rất chân thật.
Vệ Tường Cẩm trong vài năm anh ở nước ngoài gặp tai nạn xe cộ bỏ mình, cụ ông nhà họ Vệ chịu không nổi đả kích, nghe được tin liền bị tắc nghẽn cơ tim phải vào bệnh viện, mấy tiếng sau không cứu vãn được bỏ mình. Nhà họ Vệ bắt đầu đi xuống từ đó.
Anh lập tức về nước nhưng không thực sự quay về trung tâm của gia tộc. Sau này lập trường chính trị của nhà họ Cố sai lầm, dưới sự che chở của ông nội tuy rằng an ổn vượt qua, nhưng ông nội thân thể không tốt đã sớm nghỉ ngơi lại bởi vì một lần phí sức hao tổn tâm tư này mà sức lực tinh thần không bằng trước, nhanh chóng cũng bị bệnh nằm liệt giường.
Lúc ấy anh không biết vì sao lại quấn quít không rõ cùng với một Chu Hành.
Cha đã đưa ra ý muốn trục xuất anh khỏi gia tộc.
Ông nội trước khi hấp hối đã gặp anh một mình, câu nói đầu tiên là ‘Quay về đi’, câu thứ hai là‘Dẫn đường cho nhà họ Cố, đền đáp Tổ quốc’.
Anh không quay về…
Nhà họ Cố lại đứng sai chỗ một lần nữa.
Ba nhà Trần, Ôn, Hạ hợp lực tiến thành tẩy trừ thế lực, nhà họ Tôn vùng lên, nhà họ Hạ bước lên đỉnh. Hai nhà Vệ, Cố trở thành lịch sử…
Cơn ác mộng đứt quãng đè nát linh hồn này quanh quẩn quấn lấy anh tròn một tháng.
Không có người nhà, không có bạn bè, thậm chí không có người giám thị, anh mỗi đêm mỗi đêm đều bừng tỉnh, mỗi lần đều mệt mỏi muốn chết nhưng không thể nào đi vào giấc ngủ, cuối cùng tinh thần suy nhược đến mức thậm chí còn liên hệ với vài bác sĩ, uống một đống thuốc lại không có bao nhiêu tác dụng.
Cho đến một tháng sau, ác mộng ngoài dự đoán giống như lúc xuất hiện, nóbiến mất không hề để lại chút dấu hiệu nào.
Cuộc sống của anh giống như quay về quá khứ, nhưng chỉ là giống như.
Cơn ác mộng liên tục trong một tháng giống như một cái gai độc đâm mạnh vào trong ngực anh.
Anh cũng không muốn thừa nhận, nhưng so với cảnh tượng ở trong ác mộng, mười lăm năm xung đột đối đầu với cha mình trong quá khứ theo thời gian trôi qua dường như càng ngày càng không là gì cả.
Tròn một tuần liền sau cơn ác mộng, Cố Trầm Chu quyết định liền vạch ra kế hoạch học tập, cũng cắt đứt liên hệ với những bạn chơi lúc trước: Khi anh làm một kẻ ăn chơi trác táng cũng không mang người về chỗ nhà ở, liên hệ với nhau đều dùng một dãy số mới, chỉ cần xóa bỏ là có thể giải quyết được phần lớn phiền toái – chuyện này thậm chí còn đơn giản hơn cả chơi gái uống rượu, hay gây sự đánh nhau.
Trong thời gian hai năm, một học vị thạc sĩ, ba học vị cử nhân.
Hai năm sau anh về nước, dùng mấy trò ‘ảo thuật’ nho nhỏ tìm lại những người năm đó bị Tôn Phái Minh đạp xuống.
Nếu giả sử tương lai thật sự giống như những gì anh đã trải qua trong cơn ác mộng, đối đầu tranh chấp có tác dụng không lớn như vậy, đối với anh mà nói liệu còn có ý nghĩa gì?
Trời còn tối đen.
Cố Trầm Chu giãy dụa tỉnh lại từ trong cảnh mơ lung tung, anh đưa tay lên day day thái dương, từ hai năm trước sau khi bị người đập vỡ đầu rồi mơ thấy ác mộng suốt một tháng, anh liền có tật xấu này: Chỉ cần uống rượu thì buổi tối sẽ ngủ không quá an ổn.
4 giờ 35 phút, rạng sáng.
Anh dứt khoát ngồi dậy đẩy cửa sổ ra cho gió lạnh thổi vào xua đi oi bức bên trong, cầm lấy di động liên lạc đường dài với bên nước ngoài mình làm cố vấn đầu tư trong suốt thời gian trước.
Năm đó nhà họ Cố và nhà họ Thẩm là điển hình cho loại hôn nhân kết hợp quan trường, sau khi anh mười tám tuổi thì di sản mẹ anh để lại chính thức được chuyển đến danh nghĩa của anh, chỉ là trước đây vẫn luôn để cho người khác xử lý, cho đến hai năm này anh mới chính thức nhúng tay vào quyết định sách lược đầu tư.
Trò chuyện đường dài khoảng hơn một tiếng, mạt ánh sáng trắng đầu tiên nơi chân trời đã xuyên qua mây mù hiện lên phía xa xa.
Cố Trầm Chu rửa mặt, uống một cốc sữa lót dạ rồi đi ra khỏi phòng, đi ra sân bãi giản dị được ngăn cách bởi vườn hoa phía sau, bắt đầu hai tiếng luyện tập mỗi ngày.
Đánh quyền, đá ngắn, đánh ngang, móc câu.
Đá sang bên cạnh, mở tay, chém chéo, thúc khuỷu tay.
Bộ quyền của quân đội này lúc đầu là học cùng với Vệ Tường Cẩm, hai nhà có quan hệ mấy đời khiến hai người ở một mức độ nào đó cùng hưởng sự chăm sóc như nhau. Sau đó lúc ở nước ngoài anh lại tìm vài huấn luyện viên đến tiến hành huấn luyện, căn cứ theo thói quen và tình trạng thân thể của mình tiến hành điều chỉnh, lấy việc vận dụng vào thực tế làm chính.
Luyện đến gần đủ thời gian, Cố Trầm Chu vừa muốn thu thế thì bên cạnh liền truyền đến một tiếng hô trầm thấp:
“Cẩn thận!”
Giọng nói truyền đến từ phía sau bên cạnh, Cố Trầm Chu cũng không quay đầu lại, chân quặt sang bên, cánh tay giống như roi da đánh qua!
Tiếng va chạm trầm đục lập tức vang lên, người đến lùi về phía sau một bước ổn định thân thể, vẫy vẫy hai tay tê dại ngạc nhiên nói:
“Hiện tại mình thật sự tin tưởng là tự cậu giải quyết hai tên bộ đội đặc chủng kia.”
Vệ Tường Cẩm không có dự định tiếp tục, Cố Trầm Chu cũng thuận thế thu thế, cầm lấy khăn mặt treo ở một bên lau mồ hôi hỏi:
“Sao sớm thế này đã đến đây?”
“Ở nhà không có việc gì làm, đến đây tìm cậu sớm một chút.”
Vệ Tường Cẩm trả lời, đi vài vòng quanh sân thìphát hiện trên cành cây có hai con sóc to bằng bàn tay đang dựa vào nhau, lại thấy trong hồ nước có mấy con ếch đang sôi nổi nhảy trên lưng rùa, chậc lưỡi nói:
“Nơi này không tệ đâu, chỉ là có hơi hẻo lánh một chút, mua hết bao nhiêu tiền vậy?”
“Không cần tiền, đã ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa, dự định đến tìm cậu rồi cùng đi ăn.”
“Vậy đúng lúc, mình đã đặt nồi cháo.”
Cố Trầm Chu nói rồi đi vào phòng bếp chuẩn bị một chút, thực sự mang ra một nồi cháo cùng mấy thứ lót dạ.
Vệ Tường Cẩm đang đánh giá khu nhà từ trên xuống dưới nhìn lại, lập tức vui vẻ:
“Ha, đi ra ngoài ba năm cậu thật đúng là cái gì cũng tự tay làm, Cố thiếu gia không phải trời sinh không đến gần nhà bếp sao?”
Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn Vệ Tường Cẩm một cái thầm nói trong lòng vào bếp thì sao chứ? Trong khoảng thời gian anh mơ thấy ác mộnganh còn dây dưa không rõ với một người phụ nữ hư hỏng nữa đấy:
“Ăn một bữa cơm cũng nói nhiều như thế?”
“Cố thiếu gia tự mình xuống bếp, tất nhiên phải nể mặt!”
Vệ Tường Cẩm hỉ hả hai câu, cũng không khách sáo mà cùng Cố Trầm Chu vùi đầu vào ăn cháo, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Lúc trước khi học những điều này cậu cũng không quá để tâm, sao lại đột nhiên lấy mấy thứ ấy ra?”
“Thư giãn.”
Cố Trầm Chu thờ ơ nói.
“Lý do này…”
Vệ Tường Cẩm không nói gì nhìn lướt qua Cố Trầm Chu.
“Người không biết còn tưởng rằng cậu rất hứng thú với võ thuật đấy!”
Cố Trầm Chu cười cười, ăn hai miếng cháo trước rồi bất chợt hỏi:
“Chu Hành thế nào rồi?”
Vệ Tường Cẩm cau mày:
“Cậu hỏi gã làm gì?”
“Có chút tò mò.”
Nhưng cũng không muốn nghe được, Cố Trầm Chu thực ra không quá chắc chắn Vệ Tường Cẩm còn chú ý đến người này không.
“Có tin tức của gã sao?”
“Thật là có.”
Vệ Tường Cẩm nói, vẻ mặt có hơi khó coi.
“Lần trước còn gặp gỡ trong buổi đấu giá bán hàng từ thiện nữa, người ta rất phát đạt, đi ra đi vào còn được người khác gọi là Tổng giám đốc Chu.”
Cố Trầm Chu nhướn mày.
“Tiền của Tôn Phái Minh, ha.”
Vệ Tường Cẩm cười lạnh hai tiếng nói một câu đầy chế giễu.
Có thể mời được Vệ Tường Cẩm tham gia bán đấu giá từ thiện thì người ra vào ít nhiều gì cũng có trăm ngàn, Cố Trầm Chu cười cười:
“Gã đúng thật là tận hết sức lực tâng bốc người khác.”
“Đầu óc của Chu Hành cũng không tệ, trong hai năm tăng số tiền Tôn Phái Minh cho lên ba bốn lần, tuy rằng Tôn Phái Minh cũng mở cho gã không ít đèn xanh.”
Xét đến cùng cũng không tính là gì, nghe lời nói của Cố Trầm Chu Vệ Tường Cẩm ngược lại đánh giá một câu đúng trọng tâm, cuối cùng còn bổ sung:
“Sớm biết gã dễ dàng vào tay khác như vậy năm đó cậu còn bức ép làm gì? Ném chút tiền không phải là tốt rồi? Bớt nghĩ nhiều lại tốn ít sức.”
Cố Trầm Chu gõ gõ bàn:
“Sớm biết gã dễ thu phục như vậy, năm đó người nào đó còn không kiềm chế ầm ĩ cái gì? Ném chút tiền kêu gã đứng ra làm sáng tỏ lời đồn đãi không phải là tốt rồi sao? Còn bị ông nội Vệ gọi đến mắng một trận, thật sự là mất nhiều hơn được.”
Lời này… Vệ Tường Cẩm nói:
“Thuyền lật trong mương.”
Cố Trầm Chu cảm thấy lời này thật sự có chút thích hợp với mình…
Tiếp đó hai người đều không nhắc lại chuyện khiến tâm tình cả hai không tốt, tùy tiện nói chuyện với nhau, đề tài nói tới nói lui lại quay về cái nhà này. Nói đến chuyện này, Cố Trầm Chu ngược lại nghĩ ra:
“Nhà này không mất tiền, nếu cậu muốn ở bên cạnh thì trực tiếp tìm một mảnh đất xây một tòa nhà là được. Khu đất này từ hai năm trước đã sớm được mình mua lại rồi.”
“Mua? Bao gồm toàn bộ đỉnh núi ở phía sau?”
Vệ Tường Cẩm có chút kinh ngạc.
“Nơi lớn như thế này không có chút động tĩnh nào sao?”
“Sao có thể không có động tĩnh gì.”
Cố Trầm Chu mỉm cười.
“Nến biết được khẳng định là đều biết, cũng chỉ là vì cậu không chú ý đến nơi này, bằng không khẳng định cũng biết.”
Anh dừng lại một chút, lại giải thích:
“Lúc trước khi mình mua thì không có chạm đến quan hệ bên này, là đi đường bên chỗ ông ngoại mình.”
“Sao đột nhiên lại muốn biết đến cái này?”
Vệ Tường Cẩm hỏi.
“Về sau mọi người cũng có chỗ yên lặng để họp mặt.”
Cố Trầm Chu thuận miệng nói, lời còn chưa có nói hết thì bên ngoài đã truyền đến tiếng gọi ồn ào của Cố Chính Gia:
“Anh, anh có ở bên trong không?”
Hai người đang nói chuyện với nhau cùng nhìn về phía đồng hồ, 8 giờ 24 phút, Vệ Tường Cẩm hắc một tiếng mỉm cười với Cố Trầm Chu:
“Là tổ điều tra đến đấy!”