Trầm Chu

Chương 62

Xung quanh đều có người qua lại. Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm chọn mộtnơi rồi cùng đi đến dưới tòa nhà lớn duy nhất mà Cố Trầm Chu nhìn thấy lúc chạy vào đây, chậm rãi đi lên.

Vệ Tường Cẩm ngược lại thực sự không làm gì nhiều, dứt khoát chỉ thấp giọng nói chuyện với Cố Trầm Chu, nói về mặt này thì buổi tối hôm nay anh ta mang theo Cố Trầm Chu đi theo hành động là rất sáng suốt – ít nhất còn có một người nói chuyện với anh ta tiêu bớt thời gian không phải sao?

Cố Trầm Chu vừa thấp giọng đáp lại vừa đi về phía trước, ánh mắt chú ý đến khắp nơi, khi đi đến dưới tòa nhà lớn kia thì Cố Trầm Chu chợt đưa mắt ra hiệu cho Vệ Tường Cẩm.

Vệ Tường Cẩm nhìn theo ánh mắt của Cố Trầm Chu thì cũng khựng lại một chút: Dưới bóng đen của tòa nhà lớn lại có một máy đo điện nằm vắt ngang đang chậm rãi chuyển động! Anh ta im lặng không lên tiếng rút súng ra, mở chốt, ra hiệu cho Cố Trầm Chu cùng làm như vậy, đồng thời vẫy tay ra hiệu cho hai dân cảnh ở đằng sau.

Dân cảnh lúc này cũng nhìn thấy Vệ Tường Cẩm chỉ vào cái máy đo điện vẫn còn đang chuyển động kia.

Bọn họ kiềm chế ham muốn nhìn ra xung quanh, rút súng lục ra cẩn thận đi lên cầu thang.

Một tầng, hai tầng, ba tầng… Một bóng đen bất chợt xuất hiện!

Đoàn người đang đi lên trên giật nảy mình, hai dân cảnh đi ở đầu tiên không biết là căng thẳng hay bị làm sao, quát lớn lên:

“Đứng lại! Không được cử động! Hai tay đặt sau đầu ngồi xổm xuống, bằng không chúng tôi sẽ nổ súng!”

Bóng đen kia rõ ràng là hơi co rúm lại, sau đó bất chợt quay người bỏ chạy!

Hai dân cảnh cũng không lập tức nổ súng như đã đe dọa mà bổ nhào về phía trước đấu xáp lá cà với bóng đen, một người trong đó lao đến từ bên trái đè chặt bóng đen xuống đất, người bên phải đúng lúc xông lên trực tiếp dùng báng súng đánh lên lưng và đầu của đối phương.

Bóng đen kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất.

Vệ Tường Cẩm đứng ở cuối cùng lúc này mới hơi buông ngón tay ra khỏi vị trí cò súng, đồng thời đứng tránh sang một bên để Cố Trầm Chu được che chắn ở phía sau mình đi lên phía trước.

“Đi qua xem xem.”

Vệ Tường Cẩm nói rồi bước hai bước lên trước, rút đèn pin ra bật lên chiếu lên gương mặt kẻ nằm dưới đất.

Sau khi chiếu sáng một lát thì Vệ Tường Cẩm phất phất tay:

“Các người tiếp tục tìm kiếm, người này để tôi xem – hai người cùng đi đi, an toàn làm đầu.”

Nếu không có việc gì thì tốt, nhưng một khi có chuyện gì người ở nơi này quả thực giống như trứng chọi đá, hai dân cảnh nhận lệnh rồi tiếp tục đi lên hành lang tầng ba, vừa cầm súng lục cùng đèn pin vừa tìm kiếm, trọng điểm vẫn là cái máy đo điện vẫn còn đang chuyển động ở trong phòng.

Dân cảnh đi rồi, Vệ Tường Cẩm bước lên xách người đã bị còng lên rồi hỏi Cố Trầm Chu:

“Có nhớ tên này không?”

“Cậu còn nhớ rõ thì sao mình không nhớ rõ được?”

Cố Trầm Chu hỏi ngược lại.

“Lần này đúng là vừa khéo.”

Vệ Tường Cẩm cười nói, túm lấy tóc người kia lên cho gã một báng súng, ném ngược gã về phía sau đá thêm một cái rồi lại gạt gã ngã xuống đất.

“Mẹ nó. Gã dám lái xe đâm mình!”

Tuy rằng hơn nửa năm đã qua nhưng bất kể là Cố Trầm Chu hay Vệ Tường Cẩm đều không hề xa lạ với kẻ nằm dưới đất – Đó là một trong hai kẻ lái xe đâm Vệ Tường Cẩm vào chín tháng trước. Lái xe tên Bành Hữu Xuân bị Cố Trầm Chu dùng súng bắn bị thương giờ vẫn còn ngồi trong trại giam, một lái xe khác vẫn chưa tìm thấy được, không ngờ trong một lần đến huyện Đức Xương thực hiện nhiệm vụ lại ngoài ý muốn gặp được kẻ này.

“Biến mất suốt chín tháng, sao gã lại xuất hiện ở đây…?”

Đợi Vệ Tường Cẩm xả cơn tức đủ rồi, Cố Trầm Chu mới có chút đăm chiêu lên tiếng.

“Sao mình biết được?”

Vệ Tường Cẩm đè nén lửa giận đáp, anh ta nheo mắt nhìn gã lái xe đang nằm dưới đất rên rỉ một lúc, gần như là muốn trực tiếp cướp cò súng xử lí đối phương – Việc này thực ra không phải là không thể, nếu anh tự đưa đội ra ngoài làm nhiệm vụ, lại có đánh chết người trước rồi báo cáo lên là thân phận một phần tử khủng bố, mà thân phận này thực ra không hề oan uổng cho đối phương!

Vừa nghĩ như vậy thì Vệ Tường Cẩm càng cảm thấy buồn bực, lại kéo còng tay ra khóa chặt người lên trên lan can rồi lùi lại bước ra bên ngoài vài bước, lấy một điếu thuốc từ túi áo ra nhét vào trong miệng, châm lửa lên hít sâu một hơi.

Cố Trầm Chu cho tay vào trong túi áo, chậm rãi đi đến bên cạnh Vệ Tường Cẩm.

Bọn họ không đứng ở chỗ tầng ba mà đi đến đoạn cầu thang nằm giữa tầng hai và tầng ba, như vậy vừa có thể nhìn một chút quang cảnh ở bên ngoài lại có thể giám sát gã lái xe ở tầng trên, giọng nói lại đè thấp hơn một chút, họ còn chưa ngu đến mức để gã lái xe nghe được cuộc nói chuyện của mình.

Bởi vì đã sắp xếp từ trước cho nên lực lượng cảnh sát mang ra buổi tối hôm nay gần như đều phân tán ra, đang tìm kiếm khắp các hướng trong khu công nghiệp, hai người Vệ Tường Cẩm và Cố Trầm Chu đứng từ chỗ cầu thang nhìn xuống không hề thấy được một ai. Bọn họ lại nhìn bầu trời đêm sâu thẳm, cũng nhìn mấy hàng cây thấp bé phía xa xa.

Vệ Tường Cẩm chợt lên tiếng:

“Có những lúc mình đã nghĩ, có khi nào thì mình sẽ khiêng một khẩu súng trực tiếp xông lên tông mạnh hai kẻ kia xuống không –“

Cố Trầm Chu bật cười:

“Trong trò chơi nặn mô hình thì cậu đã tông mạnh vào một trăm lần đi.”

Vệ Tường Cẩm:

“Này! Còn không bằng mình đi luyện bắn bia ngắm đâu!”

“Xã hội do luật pháp cai trị mà.”

Cố Trầm Chu bỏ tay ra.

“Vệ thiếu gia bình tĩnh một chút.”

“Nếu không bình tĩnh thì mình còn có thể đứng bên cạnh nói chuyện với cậu hay sao?”

Vệ Tường Cẩm liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái, sầu lo hỏi:

“Cậu nói xem màn tranh đấu chính trị này sẽ còn tiếp tục đến bao giờ đây?”

“Nếu nhanh thì năm nay sẽ có kết quả, nếu chậm thì có thể nói tranh đấu năm năm hay mười năm kết cục cũng vẫn chưa định đâu.”

Cố Trầm Chu cười nói, vẻ mặt tỏ ra rất bình thản.

Có lẽ bởi vì hai gia đình một là quân đội một là hành chính nên Vệ Tường Cẩm và Cố Trầm Chu tuy rằng lớn lên cùng nhau, nhưng người trước vừa rõ ràng lại vừa trực tiếp, người sau tuy rằng không dông dài nhưng có rất nhiều lúc càng lộ vẻ thâm trầm mềm mỏng như bông – theo cách nói của Vệ Tường Cẩm chính là ‘Trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa’.

Vệ Tường Cẩm lắc đầu, đưa tay cầm điếu thuốc rồi không nói gì nữa.

Lúc này, tiếng bước chân nhanh chóng lại dồn dập đột nhiên truyền đến từ trên cầu thang. Hai người cùng ngẩng đầu nhìn lên trên thì chỉ thấy một người trong số cảnh sát đi theo bọn họ chạy xuống nói:

“Thiếu tá Vệ, phát hiện được một đường ngầm bí mật ở phía trên!”

Điếu thuốc trong tay Vệ Tường Cẩm rơi xuống. Anh và Cố Trầm Chu cùng chạy lên trên theo cảnh sát kia, khi đến căn phòng đầu tiên ở hành lang bên trái trên tầng ba thì gã lái xe bị xích trên tầng ba đột nhiên bắt đầu kêu la:

“Tôi bị oan! Tôi chưa làm gì cả! Tôi chỉ mới đến đây lúc chập tối, sao các người không phân rõ tình hình đã tùy tiện bắt người?”

Tiếng của gã càng lúc càng lớn, giọng điệu cũng càng lúc càng hùng hồn:

“Tôi nhất định sẽ đi tố cáo các người! Các người đây là cưỡng bức vượt luật trả thù!”

Mỗi một câu đều chọc đúng vào tâm bệnh của Vệ Tường Cẩm, Vệ Tường Cẩm mắng một câu ‘Mẹ nó’ rồi quay đầu lại nâng đế giày lên đá thẳng vào miệng và hai má của đối phương!

Cảnh sát chạy xuống báo có đường hầm ở phòng đầu tiên bên trái. Trong khoảnh khắc Vệ Tường Cẩm quay đầu lại thì Cố Trầm Chu và cảnh sát chạy xuống kia cùng một cảnh sát khác đều đã chạy vào. Bên trong không bật đèn, bọn họ bật đèn pin vọt vào phòng tắm cùng cảnh sát đầu tiên, ánh sáng từ đèn pin chiếu sang bên kia liền chiếu sáng một lối đi lộ ra dưới sàn toilet.

Cố Trầm Chu đang muốn bước lên liền nghe thấy bên ngoài vọng đến một tiếng hét thảm!

Mọi người nhìn nhau, Cố Trầm Chu hơi chau mày quay người nhìn ra ngoài:

“Xảy ra chuyện gì?”

Anh hỏi Vệ Tường Cẩm.

Vệ Tường Cẩm đứng ở bên ngoài đương nhiên là nghe được tiếng kêu thảm thiết kia rõ ràng hơn cả. Giờ phút này anh đang cau mày đi vài bước xuống cầu thang đến chố giữa tầng hai và tầng ba, nhìn về phía đối diện với tòa nhà – chính là kho hàng mà mọi người đi vào đầu tiên.

“Tiếng kêu truyền đến từ bên kia.”

Vệ Tường Cẩm nói.

“Phát ra từ trong kho hàng.”

Ngừng lại một chút, anh lại hỏi Cố Trầm Chu:

“Trên tầng sao rồi?”

“Dưới toilet có một con đường đi xuống dưới.”

Cố Trầm Chu trả lời.

Vệ Tường Cẩm gật gật đầu, ấn xuống bộ đàm một cái liền nghe được mệnh lệnh mới nhất bên trong –Người ở gần nơi có tiếng kêu thảm thiết kia đến xem thử tình hình.

Vệ Tường Cẩm đợi đến khi mệnh lệnh được nhắc lại một lần nữa xong thì mới báo cáo vào trong bộ đàm về phát hiện ở bên này, sau khi xác nhận đối phương đã nhận được thì mới nói với hai dân cảnh:

“Hai người canh giữ ở đây, tôi đi qua đó nhìn xem.”

Anh nói chỗ đó đương nhiên là chỉ kho hàng ở đằng sau tòa nhà này.

“Mình qua đó với cậu.”

Thời gian quá gấp, Cố Trầm Chu không nghĩ nhiều liền chạy đi cùng Vệ Tường Cẩm, nhưng sau khi chạy được một đoạn đến chỗ kho hàng thì bước chân của anh liền hơi chậm lại, mọi chuyện phát triển thuận lợi quá mức, bắt đầu từ lúc anh đến huyện Đức Xương thì quả thực là hết việc này nối tiếp đến việc kia…

“Tiểu Chu?”

Vệ Tường Cẩm đang chạy vào bên trong không khỏi quay đầu lại gọi một tiếng nhắc nhở Cố Trầm Chu, nhưng không hề dừng lại hay chạy chậm hơn – Trong bộ đàm không thấy người ở đầu kia đáp, dù thế nào cũng không phải là hiện tượng tốt.

Cố Trầm Chu ừ một tiếng, anh quay đầu nhìn lướt qua tòa nhà, ánh mắt hơi lóe lên lại nhìn kho hàng gần trong gang tấc nhưng cũng không nói gì, bước chân đột nhiên nhanh hơn vượt qua Vệ Tường Cẩm phóng về phía kho hàng – thay vì mất thời gian đứng tự hỏi, thà rằng bọn họ chạy về phía trước nhanh hơn là có thể trực tiếp nhìn thấy kết quả.

Cửa kho hàng vẫn rộng mở.Đèn bên trong bật sáng, trong bóng đêm mờ mịt thì ngọn đèn ấy không hề soi tỏ con đường trước mắt mà ngược lại còn tranh sáng tranh tối đầy quỉ bí.

Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm chạy đến trước kho hàng, Vệ Tường Cẩm trái với vẻ gấp gáp vừa rồi, từ vẻ mặt đến thân thể anh đều trở nên trầm tĩnh. Anh rút súng mở chốt, ra hiệu cho Cố Trầm Chu đứng ở bên ngoài, còn mình thì chậm rãi đi về phía trước.

Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn Vệ Tường Cẩm một cái, không nói gì cả mà trực tiếp kéo họng súng đã đưa về phía trước của đối phương, đi theo bên cạnh Vệ Tường Cẩm vào trong kho hàng.

Vài bước cuối cùng trên con đường xi măng, cửa sắt lớn của kho hàng hé mở, vòng qua cửa sắt là hai kệ sắt chất đầy hàng hóa cùng một kho hàng lớn –

Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm vừa bước vào kho hàng liền lập tức nâng súng lên nhắm thẳng về phía trước.

Tĩnh lặng không có bất cứ một tiếng động nào.

Hai người nhìn lướt qua nhau, không nói một lời chia ra hành động, sau khi nhanh chóng mà cẩn thận tuần tra xung quanh một vòng thì Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm lại hợp lại.

“Không có ai.”

Vệ Tường Cẩm vừa nói vừa đi đến chỗ để lại vết máu, đưa tay ra chấm vào thử độ ấm rồi nói:

“Người đâu rồi?”

“Chúng ta lập tức quay về.”

Ánh mắt Cố Trầm Chu cực lạnh lùng:

“Nếu tiếng kêu kia là dành cho chúng ta thì có lẽ người mất tích ngay lúc đó không chỉ có một người.”

Đây là đang nói đến gã lái xe bị còng.

Vệ Tường Cẩm siết chặt nắm tay hít sâu một hơi, không hề dùng bộ đàm mà trực tiếp xoay người chạy về, nhưng lần này hai người chạy được nửa đường liền chạm mặt người phụ trách đội cảnh sát đang mang theo đội quay về.

“Thiếu tá Vệ, đi cùng đi!”

Người phụ trách nói ngắn gọn với Vệ Tường Cẩm rồi vung mạnh tay lên, chạy về phía tòa nhà lớn.

Bởi vì tin tức vừa rồi của Vệ Tường Cẩm, những nhóm chia ra tìm dấu vết đều vội vã quay về, một quãng đường không dài không ngừng có người sát nhập, chờ đến khi mọi người đi đến bên dưới tòa nhà thì ngoại trừ những cảnh sát đang canh giữ ở ngoài cửa ra vào ra, về cơ bản toàn bộ thành viên đã quay về đơn vị.

Trên tầng ba, gã lái xe vẫn bị xích ở lan can cạnh cầu thang, hai cảnh sát một đứng canh chừng bên cạnh lái xe, một canh giữ trước cửa căn phòng kia đều đang cảnh giác nhìn xung quanh, cho đến khi thấy quân đội lớn đến đây thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm thấy một màn này cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, không nói gì đi theo người phụ trách cùng đi đầu đội quân.

Lái xe bị còng thấy nhiều người cùng đến thì lại lập tức bắt đầu kêu to rằng mình bị cảnh sát dùng hành động bạo lực vu oan.

Người phụ trách đội cảnh sát liếc mắt nhìn gã lái xe một cái, thấy dấu giày trên mặt đối phương thì hơi nhíu mày, ánh mắt nghiêm khắc đã lướt qua người cảnh sát trông chừng gã lái xe.

Cảnh sát kia thực lòng có cảm giác hết đường chối cãi, anh ta chỉ có thể ra hiệu ám chỉ về phía Vệ Tường Cẩm.

Người phụ trách đội cảnh sát thuận thế nhìn lướt qua, trong lòng lại ngầm hiểu được, không nói gì cả mà chỉ hỏi:

“Đây là ai?”

“Kẻ này đột nhiên xuất hiện lúc chúng tôi đi lên tầng, vì để đề phòng nên chúng tôi canh chừng gã trước…”

Cảnh sát địa phương mới giải thích được một nửa thì Vệ Tường Cẩm đã tiếp lời:

“Kẻ này có liên quan đến một vụ án của quân đội, chúng tôi đang tra xét cặn kẽ.”

Mọi người thầm nghĩ bạo lực thì bạo lực, lại còn có thể liên quan đến vụ án của quân đội – Thật tin cậu mới là đồ ngốc!

Nhưng dù sao đây cũng không phải là chuyện gì khiến người ta cần để tâm quá mức, người phụ trách đội cảnh sát làm biểu tình tin tưởng không hề nghi ngờ:

“Thì ra là như vậy!”

Ông ta nhanh chóng chuyển đề tài, tiếp tục vụ án trùm thuốc phiện mà ông ta đang tra xét:

“— Người này cứ còng ở đây, chúng ta đi nhìn lối đi kia!”

Một cái phòng đương nhiên không thể chen chúc nhiều người như thế.

Người phụ trách đội cảnh sát gọi riêng hai người lão luyện rồi ba người đi vào trong, tiếp đó nhanh chóng mở cửa phòng đi vào toilet.

Nhân viên chuyên nghiệp đi đầu tiên cầm đèn pin chiếu sáng trước mắt, đột nhiên hơi sửng sốt rồi lại cầm đèn pin đảo qua một lượt – sau đó xoay người đi bật đèn toilet.

Đèn trong toilet lấp lóe, tiếp đó ánh sáng màu trắng lập tức lan tỏa khắp nơi.

Tầm mắt mọi người đang chen chúc ở cửa phòng tắm theo đó di chuyển xuống dưới sàn nhà tắm – nhưng nào còn lối đi nữa? Có cũng chỉ là mấy mảnh gạch men bị đập vỡ, gập ghềnh giống như còn có một ít đất ở bên dưới.

Nhân viên chuyên nghiệp đi đầu sau khi bật đèn lên dường như còn ngại không đủ, đi lên trước cầm dụng cụ trong tay đẩy gạch men vỡ vụn ra trước rồi gõ xuống.

Tiếng vang rõ ràng, xi măng rắn chắc.

Người phụ trách đội cảnh sát thấy một màn này thì vẻ mặt lập tức thay đổi, cực kì nghiêm khắc hỏi:

“Thiếu tá Vệ, cậu giải thích một chút xem đây rốt cuộc là chuyện gì? Lối đi mà cậu nói đâu?”

Sau một giây khiếp sợ ngắn ngủi, Vệ Tường Cẩm không kìm được nhìn về phía Cố Trầm Chu đứng ở bên cạnh.

Mà Cố Trầm Chu đứng bên cạnh anh thì gương mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc rõ ràng.

Trong sự kinh ngạc này dường như còn có một chút giật mình mà người khác không quá chú ý đến.
Bình Luận (0)
Comment