Trầm Chu

Chương 79

Thời gian đọc một tin nhắn chỉ khoảng năm ba giây.

Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu liếc mắt một cái đã đọc xong tin nhắn, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì nhưng lại không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau.

Tiếp đó Cố Trầm Chu liền ý thức được, cho dù hai người đang ở trong nước, trong phạm vi tầm mắt của mình không có người thứ ba… Hành động này cũng không mang tính đối đầu quá lớn. Anh không lộ ra chút cảm xúc chuyển ánh mắt đi, vẫy vẫy mấy giọt nước dính trên di động rồi nhét vào trong túi áo.

Bên cạnh truyền đến tiếng cười nhạo trầm thấp nhưng tràn đầy thâm ý của Hạ Hải Lâu.

Cố Trầm Chu vận dụng công pháp không nhìn trực tiếp bỏ qua đối phương, hơi dịch chuyển sang phiến đá bên cạnh rồi nhìn lướt qua phía sau.

Người đứng trên hành lang uốn khúc vẫn đang nói chuyện với nhau, hơn nữa một trái một phải còn ngồi xuống băng ghế gỗ cạnh hành lang, có vẻ như định nói chuyện dài lâu.

Cố Trầm Chu quay về vị trí cũ, nhịn không được đưa tay lên xoa mặt một cái.

Có thể tham gia tiệc đính hôn của Khâu Duyệt và Thẩm Đức Lâm thì không có ai là người tầm thường, nếu anh bị người ta thấy đang ở trong hồ giữa lúc tham gia tiệc đính hôn…

“Sao rồi?”

Hạ Hải Lâu cố ý vươn người từ đằng sau đến tựa sát vào đây.

“Đã nghĩ xem nên ra ngoài như thế nào chưa?”

“Hạ thiếu gia đã nghĩ xong rồi?”

Phẫn nộ lúc đầu qua đi, Cố Trầm Chu tiếp tục bày ra dáng vẻ đoan trang điềm tĩnh, cười nhạt thấp giọng hỏi.

“Khẳng khái tự nhiên đi ra ngoài.”

Hạ Hải Lâu vẫn rất bình tĩnh, lúc trước hắn còn có thể vác cái mặt bị Cố Trầm Chu đánh thành đầu heo đi ra ngoài lượn lờ, giờ còn sợ bị người khác thấy mình đang ở trong ao sao? – Cũng chỉ là một hồ nước thôi, không phải là hố phân, có gì mà phải sợ? Hắn từ tốn trả lời đối phương như đã nghĩ trước:

“Là tôi tự nhảy xuống, anh bị tôi kéo xuống – cứ ăn ngay nói thật thì sao?”

Đúng là không sao cả. Cố Trầm Chu thầm nghĩ, nhưng như vậy thật sự — rất ngu ngốc cũng rất nực cười.

Anh lười nói chuyện thêm với Hạ Hải Lâu nên lại lấy điện thoại di động trong túi ra, trước tiên hạ âm lượng xuống, sau đó mở điện thoại tìm số liên hệ của một người tên Lưu Bình Càn trong danh sách lưu số điện thoại thật dài, trực tiếp bấm gọi qua.

Điện thoại nhanh chóng kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng nói của một người trẻ tuổi:

“Cố thiếu gia, không phải anh đi tham dự tiệc đính hôn của Khâu đại tiểu thư à? Sao lại có thời gian gọi điện thoại đến đây?”

“Tôi thấy chú Lưu ở đây nên nghĩ đến anh. Sao rồi, anh không đến đây tham gia bữa tiệc mà lại đi hẹn hò với người đẹp nào?”

Cố Trầm Chu mỉm cười, thuận miệng hỏi.

“Haiz, anh cũng không phải không biết tôi luôn không có địa vị gì trước mặt Khâu đại tiểu thư, thôi thì cứ dứt khoát ngồi trong nhà không kiếm chuyện tự làm mình mất mặt.”

Giọng nam trẻ tuổi tiếp tục nói trong điện thoại:

“Nói đi nói lại thì tôi ở trong giới cũng không lọt được vào trong mắt xanh của đại tiểu thư giống như anh. Đúng rồi, giờ anh đang đứng gần chỗ có nước à? Tiếng nước bên cạnh anh hơi lớn.”

Cố Trầm Chu thầm nghĩ tôi không chỉ đứng gần nước, là đang đứng ở trong nước đây. Thực ra anh vốn không bận tâm đối phương đứng ở đâu, bỏ qua đề tài liên quan đến Khâu Duyệt rồi nhẹ nhàng chỉ điểm cho đối phương một chút:

“Ở trong nhà thật tốt, tôi chỉ đợi tham gia bữa tiệc xong là sẽ quay về.”

Thanh niên trẻ tuổi họ Lưu lập tức giật mình:

“Đáng tiếc là gần đây thời tiết không tệ, tôi vốn chuẩn bị đi cưỡi ngựa…”

“Nói không chừng thời tiết sẽ nhanh chóng thay đổi.”

Cố Trầm Chu trả lời đối phương, lại chặn ngang câu hỏi tiếp theo mà đối phương chắc chắn sẽ nói ra miệng.

“Lưu thiếu gia, hiện giờ chưa đúng thời điểm, qua một khoảng thời gian nữa tôi sẽ tìm cậu ra ngoài họp mặt.”

“Được, đến lúc ấy chỉ cần Cố thiếu gia gọi một tiếng là tôi sẽ lập tức có mặt!”

Lưu Bình Càn đáp lại một câu như vậy liền nghe thấy tiếng điện thoại bị ngắt. Cô bạn gái ngồi bên cạnh hắn nãy giờ không hề lên tiếng, lúc này mới dựa sát vào ôm cánh tay hắn:

“Lưu thiếu gia, người vừa rồi là ai?”

Lưu Bình Càn liếc mắt nhìn bạn gái của mình, rút cánh tay ra cười nói:

“Đã bao giờ nghe tiếng Cố thiếu gia ở kinh thành chưa? Chính là người này đấy.”

Cô bạn gái kia đúng là từng nghe thấy, có chút tò mò hỏi:

“Em từng nghe mấy cô bạn nhắc đến vị Cố thiếu gia đó, anh ta thì sao?”

Lưu Bình Càn cười đáp:

“Cha của anh ta là người quyền cao chức trọng, hiện giờ em mở TV bật bất cứ một kênh nào đều có thể nhìn thấy cha anh ta – còn về bản thân anh ta, có một cái mũi hai cái mắt, dáng vẻ không khác gì người bình thường, em muốn nghe cái gì?”

Cô bạn gái mỉm cười xinh đẹp:

“Lời này của Lưu thiếu gia đúng là không thật lòng, cha của Lưu thiếu gia chẳng phải cũng là người quyền cao chức trọng?”

Lưu Bình Càn vỗ vỗ vai bạn gái:

“Khi nào bộ Tổ chức họp, em cứ để ý vị trí ngồi của họ lúc họp thì biết.”

Nói đoạn cũng không bận tâm đến đối phương nữa mà lấy di động ra bấm gọi một dãy số.

Nhưng cô gái tựa cả nửa người vào Lưu Bình Càn dường như thật sự có chút tò mò với Cố Trầm Chu, tuổi cô không lớn, lúc cười rộ lên ngược lại thực sự có chút cảm giác thiện lương đơn thuần, tuy rằng bám riết lấy một vấn đề nhưng cũng không khiến người ta phiền lòng:

“Lưu thiếu gia, anh nói hai câu đi, em nghe nói anh ta cực kì có thế lực trong giới các anh đúng không? Không ngờ giọng nói lại dịu dàng như thế.”

Điện thoại nhất thời vẫn chưa kết nối, Lưu Bình Càn bị đối phương nhắc đến cũng nhận ra được giọng nói của Cố Trầm Chu vừa rồi đúng là vừa trầm thấp vừa dịu dàng. Hắn tranh thủ thời gian trả lời:

“Cố Trầm Chu dịu dàng? Đó là vì em chưa từng được nhìn thấy thủ đoạn của anh ta! Nhưng mà –“

Hắn nhìn bạn gái ngồi bên cạnh, chợt cười nói:

“Các em tò mò về anh ta như vậy, có phải từng nghe thấy lời đồn đãi anh ta không chơi bời bừa bãi ở bên ngoài?”

Cô bạn gái thẳng thắn gật đầu, thuận tiện còn tặng thêm nụ cười tươi tắn:

“Đúng vậy, biết được nội tình từ chỗ Lưu thiếu gia em cũng có thể ra ngoài khoe khoang với người ta một chút.”

Lưu Bình Càn:

“Lời đồn bên ngoài không hề sai, nếu nói không chời bời bừa bãi thì những điều các em biết về Cố Trầm Chu là thật sự.”

“Nghe nói vị đính hôn hôm nay cũng không ra ngoài tìm người?”

Cô bạn gái xen vào.

“Thẩm Đức Lâm? Thẩm Đức Lâm bề ngoài thì sạch sẽ, đằng sau thì…”

Hắn mỉm cười không nói gì nữa mà chuyển qua nói đến những người khác:

“Còn có một người không quá huênh hoang – Vệ Tường Cẩm, bạn từ nhỏ của Cố Trầm Chu, cũng không chơi bời bậy bạ. Người này thực sự là không hề buông thả, còn rất nghiêm túc tìm bạn gái. Nếu em muốn tiếp cận hai người kia nói không chừng nay mai còn thực sự trở thành bà Cố bà Vệ đấy.”

“Bà Cố bà Vệ cái gì?”

Giọng nam trầm thấp truyền đến từ đầu điện thoại bên kia.

Lưu Bình Càn đang đi nói xấu người khác lập tức run lên, nhanh chóng bỏ tay đang đặt trên người bạn gái xuống, thành thành thật thật ngồi nghiêm chỉnh, chỉ thiếu không cúi đầu khom lưng:

“Cha, cuối cùng cha cũng nhấc điện thoại?”

Cha Lưu hừ một tiếng:

“Con lại đi lêu lổng ở đâu?”

“Đâu có đi chỗ nào đâu cha, con đang ở trong nhà mà.”

Lưu Bình Càn cười nịnh nọt, thực ra vừa rồi lúc hắn nói chuyện điện thoại với Cố Trầm Chu thì đã ngầm chôn một ẩn ý – chữ ‘nhà’ trong lời hắn nói, người bình thường nghe vào đều sẽ nghĩ đến nhà họ Lưu, nhưng chữ ‘nhà’ này của hắn lại chỉ căn nhà viết dưới danh nghĩa của người khác nhưng thực tế là căn nhà mà hắn đang sử dụng – không có nguyên nhân nào khác, chỉ là đã quen với việc để cho mình một không gian để lui tới mà thôi, việc này cũng giống như rất nhiều vị lãnh đạo giao điện thoại cho thư kí lúc ở văn phòng, khi ở nhà thì giao cho bảo mẫu hoặc người giúp việc tiếp điện thoại, đều là để cho bản thân một không gian để hít thở, không muốn nghe điện thoại thì có thể không nghe, không muốn đồng ý chuyện gì cũng có thể từ chối.

“Đúng rồi cha.”

Lưu Bình Càn cũng không dài dòng mà lập tức nói tin tức gần đây nhất về ‘Biến động’ biết được từ chỗ Cố Trầm Chu cho cha mình.

“Chuyện này, con thấy là Cố Trầm Chu cố ý gọi điện thoại đến nhắc nhở chúng ta.”

Cha Lưu cũng là người theo phe Uông, con trai mình đã nói vậy thì ngược lại ông cũng không cảm thấy kì lạ: nhà họ Cố và nhà họ Hạ gần đây chèn ép nhau rất vui vẻ, phỏng chừng để lộ chuyện này ra chính là muốn thăm dò thái độ nhà bọn họ, xem có thể tìm kiếm được đồng minh nhỏ trong đồng minh lớn không, nếu bọn họ có ý này thì đối phương sẽ bắc cầu trước, sau đó thuận thế bước lên.

“Cha biết, con không còn việc gì về nhà sớm đi, cũng không nhìn cậu con nhà họ Cố đấy, một người rành mạch từ nhỏ đến lớn chưa từng gây ra chuyện gì quá kinh động!”

Nói xong câu này thì cha Lưu cúp máy, rõ ràng là trong lòng đã hiểu rõ ràng việc mà con trai mình vừa nói.

Cùng lúc này, Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu ở trong hồ nước đã nghe xong tiếng người nói chuyện điện thoại.

Một con cá chép màu trắng không biết đã bơi đến phía sau tảng đá này từ lúc nào rồi không chịu đi nữa, không thèm để ý đến Hạ Hải Lâu đứng bên cạnh, cũng không cọ cọ lên mu bàn tay Cố Trầm Chu đặt trong nước mà bơi vòng quanh eo anh, còn có ý định quẫy đuôi lách vào trong bộ quần áo.

Cố Trầm Chu sầm mặt, bàn tay đặt trong nước duỗi ra bắt được cổ tay của Hạ Hải Lâu, nhấc cả cổ tay của đối phương lẫn con cá chép màu trắng kia lên khỏi mặt nước.

Bắt được cả người và tang vật!

Cố Trầm Chu nhìn Hạ Hải Lâu.

Hạ Hải Lâu trấn định thả tay ra khiến con cá chép rơi xuống nước, sau đó lập tức bày vẻ mặt vô tội nhìn Cố Trầm Chu.

… Thôi đi, không cần để ý đến cậu ta, không cần để ý đến cậu ta.

Cố Trầm Chu thu hồi ánh mắt, thầm củng cố tư tưởng cho bản thân, đồng thời tiếp tục đặt sự chú ý lên hành lang uống khúc ở bên ngoài – chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, anh có thể nghe thấy tiếng hai người ở bên ngoài rời đi.

Hạ Hải Lâu bên cạnh cũng không có ý định phá hoại, chỉ huýt sáo một tiếng với Cố Trầm Chu:

“Dương Đông kích Tây.”

Cố Trầm Chu tiếp tục vận dụng đại pháp bỏ lơ tiếp tục củng cố hệ miễn dịch cùng vòng sáng bảo hộ khỏi sự tấn cônglên tinh thần của mình, cho đến khi bám vào tảng đá trèo lên bờ cũng không gọi người bên ngoài đến đưa quần áo gì cả — tiệc đính hôn giữa nhà họ Khâu và nhà họ Thẩm có thể nói là sự kiện được chú trọng nhất gần đây, có rất nhiều con cháu các quan chức cấp cao đến dự, bảo vệ trong ngoài chắc chắn là thuộc cấp bậc tối cao, muốn tìm người ở bên ngoài đưa quần áo đến đây, chỉ e đối phương còn chưa kịp vào cửa thì chuyện anh rơi xuống hồ đã truyền vào trong tai hai nhà Khâu Thẩm, đây đúng là trò cười thế kỉ — anh chỉ tìm nhân viên phục vụ ở đây đến, kêu cô tìm tạm một căn phòng để anh và Hạ Hải Lâu tắm rửa cùng hong khô quần áo.

Nhân viên phục vụ bị Cố Trầm Chu túm đến rõ ràng là đã quen với những tình huống đột ngột xảy ra, vẻ mặt không hề tỏ ra kinh ngạc mà chỉ vừa xin lỗi vừa đưa hai người đến căn phòng phía sau ngôi đình để tắm rửa và thay quần áo.

Đi thẳng một đường xuyên qua đình viện đi vào trong, Cố Trầm Chu đợi sau khi nhân viên phục vụ dùng thẻ quét mở một phòng thì không thèm nhìn cả vị trí đặt giường, vừa đi vừa cởi quần áo ướt đẫm trên người ném xuống đất, dặn dò đối phương đưa ngay một bộ quần áo mới vào rồi đóng cửa đi vào phòng tắm.

Quần áo dấp dính bong ra khỏi da, dòng nước nóng hổi tẩy rửa làn da, tẩy hết chút lạnh lẽo còn lại bám trên da thịt.

Cố Trầm Chu đưa thẳng đầu xuống dưới dòng nước tuôn chảy hồi lâu, đến tận khi cảm thấy không thở nổi thì mới giật mạnh đầu về phía sau, thở phào một hơi.

Máy hút không khí trong phòng tắm vẫn chưa mở, hơi nước quẩn quanh tràn ngập cạnh Cố Trầm Chu rồi nhanh chóng bám lên mặt kính bên ngoài, không bao lâu sau, đồ đạc bên ngoài cũng phủ lên một lớp mờ ảo.

Cố Trầm Chu nâng cánh tay bị dòng nước hun đỏ lên, dùng bàn tay ướt đẫm lau qua mặt một cái, tiếp đó anh tắt cần xả nước trên tường, đẩy cửa buồng tắm vòi hoa sen ra, lấy áo choàng tắm treo trên móc mặc vào người, ra khỏi phòng tắm rồi mở cửa khi tiếng chuông cửa vang lên –

Hạ Hải Lâu cũng mặc áo choàng tắm giống hệt, nhàn nhã đứng ở cửa giống như một bồi bàn cầm khay có đặt một chồng quần áo được sắp xếp gọn gàng, hắn nhìn ***g ngực Cố Trầm Chu lộ ra khỏi áo choàng tắm rồi huýt sáo:

“Rất quyến rũ nha Cố đại thiếu gia!”

“…”

Cố Trầm Chu im lặng.

Đại pháp lơ người thất bại! Tinh thần bị công kích trí mạng! Vòng sáng bảo vệ hoàn toàn bị phá vỡ!

Người này quả thực là quá mức, ngay cả kẻ mù cũng không bỏ qua được…
Bình Luận (0)
Comment