Trầm Chu

Chương 87

Hạ Hải Lâu suýt chút nữa không kìm được tiếp một câu: ‘Anh có gan thì thử xem.’

Đương nhiên nói như vậy thì một trăm phần trăm là Cố Trầm Chu sẽ trở mặt, hơn nữa làm không tốt thì anh ta chắc chắn sẽ đi tìm phụ nữ ngay trước mặt hắn để thử xem… Từ từ, hướng đi này hình như có hơi gây tò mò thì phải? Làm gì đó ngay trước mặt hắn… Vẻ mặt Hạ Hải Lâu không nhịn được trở nên kì quái, hắn ho hai tiếng loại bỏ hình ảnh kì dị nào đó trong đầu, vẻ mặt không hề dao động cười đáp:

“Dù sao anh cũng không có hứng thú với Uông Tư Hàm đúng không? Ngay từ đầu đã chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi. Hiện giờ nhìn lại thì đó chẳng phải chính là một bữa tối có hương vị không tệ sao?”

Hắn giơ tay tỏ ra bản thân vô tội.

Cố Trầm Chu lấy tàn thuốc đã tắt trên miệng xuống ném thẳng vào thùng rác, không nói gì cả mà đi thẳng về phía sảnh chính.

Bả vai Hạ Hải Lâu hạ xuống, tự động đi theo sau đối phương.

Hai người song song quay về chỗ ngồi lúc trước, Uông Tư Hàm và Liễu Liễu đều đã quay về, đồ ăn trên mặt bàn đã được thu dọn sạch sẽ, hai cô gái mỗi người bưng một tách trà xanh ngồi sát cạnh nhau đùa giỡn.

Vị trí của Uông Tư Hàm là đối diện với lối vào hành lang, lúc Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu đến gần thì cô nhìn thấy hai người trước Liễu Liễu, tiếng nói chuyện lập tức hơi ngừng lại.

Liễu Liễu dường như cũng phát hiện ra nên quay đầu lại nhìn lướt qua, cũng thấy được hai người. Vẻ mặt cô không có bao nhiêu khác biệt nhưng thái độ rõ ràng là có phần câu nệ.

Uông Tư Hàm đứng dậy nói:

“Hai người các anh đã về rồi, hôm nay kết thúc ở đây nhé?”

Liễu Liễu đột nhiên chen vào:

“Tư Hàm, chúng mình đi với nhau đi, tùy tiện dạo chơi một lát!”

Uông Tư Hàm quay đầu mỉm cười:

“Chúng ta nghĩ thật giống nhau – Vừa rồi mình cũng đang định nói vậy với cậu!”

Hai cô gái đều đã quyết định, Cố Trầm Chu cũng không nhắc lại chuyện sẽ đưa người về nhà, cùng đi ra bên ngoài rồi gọi xe tiễn hai cô gái đi, Cố Trầm Chu xoay người đi lấy xe, Hạ Hải Lâu cũng chậm rãi đi theo bên cạnh anh về vị trí đỗ xe ngay sát cạnh xe anh.

“Lần sau gặp.”

Cố Trầm Chu đứng cạnh cánh cửa chỗ ghế lái, vừa dùng chìa khóa xe mở khóa vừa nói với Hạ Hải Lâu.

Hạ Hải Lâu ‘ừ’ một tiếng nhưng không hề nhúc nhích, vị trí đỗ xe của hai người liền nhau, Cố Trầm Chu đứng cạnh cửa chỗ ghế lái, hắn cùng đến đây nhưng không đi về phía cánh cửa bên chỗ ghế lái mà là đứng trước vị trí ghế phó lái.

Cố Trầm Chu cũng không quá để ý, xoay người mở cửa xe, vừa mới kéo cửa xe ra khoảng cách vài li thì một bàn tay đã vươn qua chặn ngay trên cửa xe, sau đó ấn cửa xe ‘sầm’ một cái đóng chặt lại! Cùng lúc đó, Hạ Hải Lâu nghiêng người về phía Cố Trầm Chu, ở trong bãi đỗ xe ngầm không có ai hôn chuẩn xác lên môi đối phương.

Chậc chậc chậc, bị đánh hay bị đá gì đó… khoảng khắc hôn lên đôi môi kia Hạ Hải Lâu vẫn còn nghĩ như vậy, nhưng giây tiếp theo lại phát hiện hình như đối phương không hề phản ứng lại.

Là đang ngây người hay là…?

Hạ Hải Lâu không kìm được điều chỉnh tầm mắt nhìn về phía Cố Trầm Chu, thầm nghĩ muốn thấy rõ vẻ mặt của đối phương.

Khoảng cách giữa hai người quá gần.

Da thịt gần gũi chạm vào nhau, hơi thở thân thiết quấn quít, cảm giác gần sát đến mức có thể cảm nhận từng cử động rất nhỏ của đối phương – lại thân cận đến mức hoàn toàn không nhìn thấy rõ gương mặt của nhau.

Ý tưởng mơ hồ nào đó xẹt qua tâm trí Hạ Hải Lâu. Nhưng hắn không hề tự hỏi, chỉ nhẹ nhàng cắn nuốt đôi môi trước mắt theo bản năng.

Thật mềm mại.

Giống hệt như trong trí nhớ.

Dường như còn giống cả nước suối trong veo.

Hương vị của Cố Trầm Chu là đây?

Không không, người này không hề có cảm giác nhạt nhẽo như thế.

Vậy anh ta…?

Người vẫn đứng thẳng bất chợt có phản ứng.

Không quá mãnh liệt cũng không hẳn là ôn hòa, nhưng anh ta bắt đầu đáp lại, hơn nữa tốc độ cũng không chậm.

Lúc này Hạ Hải Lâu thực sự là bị làm cho kinh ngạc, sự ngạc nhiên lớn đến vậy khiến hắn theo bản năng muốn nhìn thấy rõ mặt Cố Trầm Chu nên nhịn không được hơi lùi về đằng sau một chút.

Có lẽ là cảm nhận được động tác của Hạ Hải Lâu, cũng có lẽ là vì đúng lúc, đầu lưỡi của Cố Trầm Chu liếm nhẹ một cái lên môi đối phương.

Ướt át, nóng rực.

Cảm giác nóng bỏng trong nháy mắt cùng sự ẩm lạnh đến ngay sau đó khiến đáy lòng Hạ Hải Lâu chấn động mạnh!

Hắn lập tức từ bỏ ý tưởng muốn nhìn rõ mặt đối phương của bản thân, ngược lại càng hung ác nhào đến khiến đối phương càng xâm nhập trao đổi với mình nhiều hơn.

Môi cùng môi quấn quít, răng nanh va vào răng nanh, đầu lưỡi quấn quýt với đầu lưỡi.

Hạ Hải Lâu tập trung toàn bộ tinh thần vào nụ hôn sâu trao đổi nước bọt này, theo lý mà nói đây là cơ hội mà hắn đã mong chờ rất lâu nên không có thời gian để thất thần tự hỏi những chuyện khác, nhưng thực tế thì nó rất kì lạ, hắn vừa đắm chìm vào trong hành vi thân mật này và cũng hoàn toàn chắc chắn rằng bản thân hết sức tập trung; nhưng song song hắn cũng vô cùng tinh tường cảm nhận được tư duy của mình đang phát triển, hắn đang suy nghĩ về Cố Trầm Chu, người này ngay khoảnh khắc này đang hoàn toàn nắm giữ tư duy của hắn, cũng đang lấp đầy mỗi một tấc một góc trong đầu hắn.

Hắn kinh ngạc, vui sướng, nghi hoặc, suy tư, đắc ý, thỏa mãn… Toàn bộ tất cả cảm xúc đều đơn giản là vì sự thân mật không thể đoán trước được này, cũng đơn giản chỉ vì người trước mắt mình.

Cố Trầm Chu.

Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu –

Giọng nói vô hình vang lên trong tâm trí và trái tim hắn, nhắc đi nhắc lại cùng một cái tên.

Không khí tích trữ trong ***g ngực dần trở nên mỏng manh, trái tim nhảy nhót dữ dội phối hợp cùng giọng nói vô hình kia như đang đánh trống reo hò gì đó.

Hạ Hải Lâu đắm chìm trong nụ hôn môi với Cố Trầm Chu.

Bọn họ ướm thử, truy đuổi, tranh đấu, sau đó lại chẳng thể phân biệt thắng bại mà tạm thời yên lặng, sau khi tự nghỉ ngơi một lát thì lại bắt đầu một vòng tranh đấu mới –

Toàn thân Hạ Hải Lâu đều tập trung vào vận động khiến người ta mê muội này, đồng thời hắn cũng chắc chắn rằng Cố Trầm Chu cũng tập trung như hắn: Có lẽ không phải là cả thân lẫn tâm, nhưng trong chuyện này đối phương tuyệt không hề chán ghét mà là hưởng thụ.

Cố Trầm Chu là loại người gì?

Cố Trầm Chu chính là loại người như thế này: Anh ta có lẽ sẽ ẩn nhẫn, cũng có thể dối trá, nhưng ẩn nhẫn cùng dối trá đều là quá trình để anh đạt được mục đích cuối cùng xứng đáng với sự ẩn nhẫn đó, mà không phải là vì bản thân mình.

Đây là một người đàn ông không bao giờ khiến bản thân phải chịu ấm ức.

Hạ Hải Lâu lẳng lặng nghĩ, lại ngầm mỉm cười trong lòng: Đúng vậy, anh ta cần gì phải khiến bản thân chịu ấm ức?

Mỗi một việc anh ta làm, có thể không xuất phát từ mong muốn của bản thân nhưng nhất định là bắt nguồn từ ý định của chính mình.

Mỗi một trình tự đều đã được người đàn ông này thiết lập sẵn.

Vậy giờ phút này thì sao?

Thâm ý cùng thiết lập của anh ta là gì?

Hoặc là, lúc này đây anh ta chỉ đơn thuần là không muốn kiềm chế nữa, không cần phải tự khống chế, cảm giác không quan trọng, cảm giác có thể thử được, cảm giác muốn thử xem –

Không vội. Hạ Hải Lâu mỉm cười với chính mình. Nhìn đi, cuối cùng cũng đến lúc này thôi.

Vị rỉ sắt cực nồng đột nhiên lan tỏa giữa hai đầu lưỡi đang quấn quít.

Hô hấp của Hạ Hải Lâu chợt khựng lại, vị tanh mặn tràn ngập trong khoang miệng, vừa khiến người ta cảm thấy buồn nôn lại vừa cho người ta sự sảng khoái say mê, tư duy của hắn nhanh chóng tan rã, phút chốc lại giống như dã thú truy đuổi con mồi nên liều lĩnh mà xâm nhập thật sâu.

Cố Trầm Chu đột nhiên nghiêng đầu.

Môi hai người lướt nhẹ qua nhau, đầu lưỡi nhanh chóng tách ra, chút tia sáng màu bạc cũng chợt lóe lên trong không khí rồi biến mất.

Sau đó khóe môi Cố Trầm Chu hơi nhếch lên.

Vành tai của Hạ Hải Lâu không kìm được thoáng giật nhẹ. Hình như hắn nghe thấy đối phương nói gì đómà lại như không phải, nhưng quả thực có một luồng khí ấm áp quét qua hai má hắn, giống như đóa mây trời mềm mại bồng bềnh không thể chạm đến.

Tiếng cửa xe va chạm lại vang lên một lần nữa.

Hạ Hải Lâu tỉnh táo lại nhìn về phía trước: Chỉ trong thời gian mấy chục giây hay thậm chí là vài giây ngắn ngủi mà Cố Trầm Chu đã ngồi vào vị trí ghế lái, khởi động xe rồi thành thạo lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.

Hạ Hải Lâu nhìn chiếc xe của Cố Trầm Chu biến mất khỏi tầm mắt, vai lưng cùng thả lỏng, người cũng tựa lên cửa xe ở đằng sau.

‘Hương vị không tệ’ ư?

Hạ Hải Lâu ngẫm nghĩ về câu mà Cố Trầm Chu vừa nói với hắn.

Tuy rằng hương vị quả thực không tệ, nhưng những lời này rõ ràng hẳn là tôi nói mới đúng… Hắn vươn tay sờ sờ lên môi, cảm giác buồn bực vì bị cướp mất lời thoại chợt dâng lên.

9 giờ 43 phút tối, Uông Tư Hàm chia tay với Liễu Liễu về đến nhà mình.

Uông Bác Nguyên đang ngồi xem văn kiện trong phòng khách, ông nghe thấy tiếng mở cửa liền vẫy tay với con gái mình:

“Về rồi? Bữa tối thế nào?”

Nói đến ăn, Uông Tư Hàm liền tự động bày ra gương mặt tươi cười rạng rỡ đầy thỏa mãn:

“Rất ngon ạ!”

Uông Bác Nguyên:

“…”

“Cha sao thế?”

Trên mặt Uông Tư Hàm liền xuất hiện vẻ nghi hoặc đầy vô tội mà nhìn Uông Bác Nguyên, sau đó cô bật cười:

“Ý con là bữa cơm tối ăn rất ngon ấy mà!”

Uông Bác Nguyên lắc đầu bất đắc dĩ, mặc kệ trò bỡn cợt của con gái mà tiếp tục xem văn kiện.

Uông Tư Hàm ngược lại nhẹ chân đi đến bên cạnh sô pha, dựa vào Uông Bác Nguyên ngồi xuống rồi chủ động nói về chuyện của buổi tối hôm nay:

“Cố Trầm Chu rất tốt nhưng con không cảm thấy có gì đặc biệt, con mới gặp anh ta hai lần thôi mà cha.”

Điều cô muốn nói cũng không phải cái này, Uông Bác Nguyên đương nhiên là quan tâm đến cuộc sống của con gái, nhưng cũng không phải người sốt ruột canh chừng, phải nắm giữ tình hình kết bạn của con gái mình đến từng giây từng phút. Cô chủ yếu muốn nói đến chuyện xảy ra sau đó:

“Cha, hôm nay con gặp được Hạ Hải Lâu.”

Nghe đến cái tên đó, chân mày của Uông Bác Nguyên lập tức cau lại:

“Sao con lại gặp nó?”

Ông biểu lộ một chút không hài lòng. Là một quan chức của thành phố trực thuộc Trung ương, Uông Bác Nguyên đương nhiên là không đặt Hạ Hải Lâu vào trong mắt; nhưng là một người cha có con gái lại rất thương yêu quý trọng đứa con gái đó, kẻ như Hạ Hải Lâu cần phải đề phòng cảnh giác!

“Gặp được ở Ngư Trang đó cha, lúc chúng con sắp dùng cơm thì Hạ Hải Lâu đưa Liễu Liễu cùng đến.”

Uông Tư Hàm giải thích:

“Liễu Liễu chính là Liễu Tân Dĩnh, bạn tốt của con.”

Uông Bác Nguyên đặt văn kiện trong tay xuống:

“Sao đó thì sao?”

“Sau đó con đề nghị mọi người cùng dùng bữa.”

Uông Tư Hàm nói:

“Hôm qua con mới nói với Cố Trầm Chu rằng muốn đến Ngư Trang dùng bữa, hôm nay Hạ Hải Lâu đã biết được địa điểm lại còn có thể quen được bạn của con…”

Nói đến đây cô liền nhíu mày:

“Con cảm thấy có hơi kỳ quái, cha, vì sao Hạ Hải Lâu phải làm như vậy? Trước đó con vốn không hề gặp mặt anh ta lần nào, hơn nữa quan hệ giữa cha và Chủ tịch Úc lại là đối lập…”

Phân tích đến đây thì đáp án thực ra đã rất rõ ràng.

Một bữa cơm trước đó cũng chỉ có vài người, nếu không phải vì cô thì đáp án chỉ có thể là Cố Trầm Chu.

“Con thấy quan hệ giữa hai người đó thế nào?”

Uông Bác Nguyên hỏi, ông cũng không thể nào đi để tâm đến chuyện của đám con cháu.

Uông Tư Hàm cúi đầu ngẫm nghĩ một lát:

“Con cảm thấy Hạ Hải Lâu không thể nào không chú ý đến.”

“Hử?”

“Không có loại cảm giác không hợp, huống chi sự xuất hiện của Hạ Hải Lâu có chỗ nào hợp lí? Cố Trầm Chu với con không có quan hệ như thế kia, Hạ Hải Lâu mang theo người lại quá kì lạ, Liễu Liễu vốn không phải người trong giới chúng con, ngoại trừ là bạn của con ra thì đưa cô ấy theo có gì khác với việc mang theo một cô gái bình thường khác?”

Uông Tư Hàm phân tích, sau đó nghĩ đến một câu ‘Anh thích món ăn thanh đạm’ của Hạ Hải Lâu lúc ở trên bàn cơm cùng những đối thoại trong lúc dùng bữa, cô có phần do dự bổ sung:

“Con cảm thấy quan hệ giữa Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu hình như có chỗ kì quái… Hai người đó dường như rất ăn ý…”

Uông Bác Nguyên không nói gì cả, một lát sau mới khẽ gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment