Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Chương 13

Sáu năm sau.

Nơi xa là bầu trời bao la, trên đỉnh núi từng đám mây trắng lững lờ lượn quanh, đám chim vụt bay qua con đường về quê, có đôi chân gầy nhỏ đi qua một biển hoa rực rỡ.

Trong biển hoa đó, có một dáng người yểu điệu xinh đẹp như ẩn như hiện, cô mang bao tay bận rộn xới từng miếng bùn đất.

Cô đi từ bờ bên này sang bờ bên kia, rất nghiêm túc quan sát sự phát triển của mỗi khóm hoa, càng nhìn càng thấy cô giống một người mẹ dịu dàng che chở từng gốc cây hoa.

Cô đã làm việc từ sáng sớm, một phút cũng không nhàn nhã, hạnh phúc và thành công của cô chính là được nhìn từng đóa hoa nở rộ.

Đột nhiên, cô có cảm giác hơi ngứa, nên cởi bao tay gãi một chút, sau đó lẳng lặng nhìn đôi tay mình.

Hai bàn tay này đã cách đàn dương cầm càng lúc càng xa, cũng không thể theo kịp giấc mộng trước đây của cô, nhưng cô lại có được… một hạnh phúc khác – một bảo bối trân quý…

“Cho nên, hiện tại em đang hạnh phúc.” Cô thì thào tự nói, rồi nở nụ cười yếu ớt:

“Còn anh thì sao?”

Gió từ từ nổi lên thổi bay vài cánh hóa, từng cánh hoa ùa vào trái tim cô, cô ngẩng mặt lên cảm thụ một phút yên tĩnh này.

Đây là lời của thiên nhiên đáp lại sao? Nói cho cô biết, anh cũng đang hạnh phúc.



“Nó đã thay đổi rồi.” Một người đàn ông đi vào văn phòng, đặt một quyển tạp chí xuống bàn làm việc của người phụ nữ.

Người phụ nữ liếc qua quyển tạp chí, im lặng xem ảnh bìa và tiêu đề thực kích thích, trên tấm ảnh là một chàng trai trẻ tuổi với khuôn mặt lạnh lùng, anh đi giày Tây, ánh mắt rất sắc bén, đôi môi mỏng chứa đựng sự lạnh lùng khó gần.

“Nó lại biện hộ giúp kẻ xâm phạm tình dục, đây là ý em muốn sao?” Người đàn ông chất vấn.

“Hắn không phải kẻ phạm tội xâm phạm tình dục bình thường, hắn là Nghị viên của Quốc Hội.”

“Đức Dung…”

“Được rồi, em biết anh đang muốn nói gì.” Phương Đức Dung vẫy tay bác bỏ ý kiến của bạn thân. “Em đã nói qua rất nhiều lần rồi, đây mới là con đường Quang Hy phải đi, lựa chọn của nó rất chính xác, nếu trận này quan tòa phán thắng kiện thì danh tiếng của nó sẽ được nâng cao, đến lúc đó các nhân vật nổi tiếng sẽ đến tìm nó biện hộ.”

“Không sai, lúc đó nó sẽ càng nổi tiếng, nhưng đây chính là lựa chọn thật sự xuất phát từ trái tim nó sao?”

“Em không hiểu ý của anh.”

“Em hiểu.” Tiểu Lâm thở dài. “Cuộc sống giả dối này cũng do em thiết kế cho nó, là em thuyết phục nó tin mình là người như vậy, em muốn nó đi theo đường của em.”

“Em là mẹ nó, em cũng chỉ muốn điều tốt cho nó!” Phương Đức Dung hơi tức giận. “Huống chi em thấy Quang Hy cũng không có ý kiến bất mãn nào cả, hiện tại quan hệ giữa chúng em đã được cải thiện.”

“Bởi vì bây giờ nó đều nghe theo lời em nói.” Tiểu Lâm nhíu mày, còn muốn nói thêm nữa, nhưng Phương Đức Dung đã liếc mắt lạnh lùng ngăn cản ông nói tiếp.

“Anh có thời gian nói những chuyện không có ý nghĩa này thì không bằng giúp em khuyên nhủ Quang Hy sớm kết hôn với Dĩ Thiến một chút, hai đứa này tuổi không còn trẻ lại luôn lấy sự nghiệp làm trọng, cũng không biết muốn kéo dài tới ngày nào nữa.”

Đây là Hoàng Đế không vội, thái giám đã vội sao? Tiểu Lâm mỉm cười, đang muốn mở miệng thì tiếng chuông di động chợt vang lên, ông tiếp điện thoại, nghe đối phương nói một lát, dường như đã có chuyện.

“Có chuyện gì vậy?” Phương Đức Dung tò mò hỏi.

“Là một người bạn làm việc ở tòa gọi tới.” Tiểu Lâm cúp điện thoại rồi do dự giải thích. “Ông ấy nói Quang Hy đã công khai đánh thân chủ của mình trên tòa.”

“Cái gì!?” Phương Đức Dung khiếp sợ.



“Đã nói không có gì, chỉ bị Quan toà phán làm phục vụ công ích xã hội 300 giờ thôi.” Quang Hy không kiên nhẫn nhìn mọi người trên bàn cơm.

Bữa tối hôm nay, tâm trạng anh vô cùng khó chịu, từ lúc ngồi xuống bàn ăn, mẹ, Dĩ Thiến, chú Hà và Tiểu Lâm đều thay phiên nhau ném bom về phía anh, đều hỏi anh vì sao lại xúc động làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy trên tòa.

Dĩ Thiến còn không vui thông báo rằng cô ghét người sử dụng bạo lực lung tung nhất.

“Con có biết mình đã đánh ai không? Hắn là Nghị viên của Quốc Hội đó!” Phương Đức Dung lớn tiếng cường điệu.

“Vậy thì sao?” Anh chẳng hề để ý:

“Dù sao trên tòa con đã giúp hắn thắng kiện, theo lý mà nói hắn ta phải cảm ơn con.”

“Quang Hy, con…”

“Được rồi được rồi.” Chủ tịch Hà cười làm người hòa giải. “Kỳ thật bây giờ Quang Hy bị phạt tới thôn Hoa Điền làm công ích xã hội cũng không tệ, vừa vặn giúp chú làm một việc.”

“Giúp gì ạ?” Quang Hy nhíu mày.

“Nói chung là việc tranh chấp đất đai, rõ ràng bọn họ đã muốn bán đất cho tập đoàn Hoàn Vũ xây dựng, kết quả trong thôn lại có vài gia đình đổi ý, cháu xuống đó giúp chú thuyết phục bọn họ.” Chủ tịch Hà đem công việc quan trọng phó thác cho con rể tương lai.

“Vậy thôi ạ?” Quang Hy sảng khoái tiếp nhận nhiệm vụ, chẳng qua cũng chỉ là vài người nông dân thiếu hiểu biết, anh khẳng định hai ba ngày sẽ có thể thu phục được họ. “Giao cho cháu đi, chú Hà.”

“Chú biết chỉ có thể giao cho cháu.” Chủ tịch Hà cười ha ha rồi nhìn về phía con gái. “Được rồi, Dĩ Thiến, con cũng đừng tức giận nữa, rót cho Quang Hy một ly rượu đi.”

“Muốn con rót rượu cũng được.” Dĩ Thiến nhìn thẳng Quang Hy. “Nhưng anh phải đồng ý với em, sau này không được phép tùy tiện ra tay đánh người, em cũng không muốn gả cho người đàn ông có khuynh hướng bạo lực.”

“Anh biết, em yêu.” Quang Hy cười xoa mặt vị hôn thê, Dĩ Thiến không thuận theo liếc mắt nhìn anh một cái, rót rượu cho anh. Anh nâng ly rượu uống, khóe miệng còn nở nụ cười, nhưng trong nháy mắt lồng ngực nặng nề, tầm mắt hạ xuống, cố gắng giữ chặt cổ tay mình.

Ngay cả chính anh cũng không hiểu được, sao lại đánh thân chủ của mình chứ? Chỉ vì sau khi tòa phán anh thắng kiện, ông Nghị viên kia đã cười nói với anh ─

“Thật ra cô gái đó nợ tôi, tôi lại cao hứng muốn chơi đùa với cô ta một chút, thực không hiểu cô ta lại kích động cái gì chứ? May có anh giúp tôi giải quyết mọi chuyện.”

Chính là những lời này đã khiến anh tự dưng nổi giận, nhịn không được đánh tên Nghị viên không biết liêm sỉ là gì kia.

Cuối cùng là tại sao anh lại tức giận như vậy? Anh vẫn không hiểu…



“Bây giờ chúng ta phải làm gì? Mảnh đất ấy không thể bán hả?”

Tại thôn Hoa Điền, một đám nông dân họp tại quán Karaoke của dì Hoa, ồn ào thảo luận vấn đề mua bán đất đai gần đây đang quấy nhiễu mọi người.

“Mọi chuyện không phải đều do thằng cháu trai dốt nát của trưởng thôn hay sao!” Một người nông dân căm giận mắng:

“Dám trộm khế đất của trưởng thôn mang đi bán, tuy trưởng thôn là chủ, nhưng chúng ta cũng là nông dân! Muốn bán đất cũng phải có sự đồng ý của chúng ta, nếu chủ đất tương lai hủy bỏ khế ước làm việc của chúng ta thì chúng ta phải dựa vào cái gì mà kiếm ăn đây?”

“Đúng đó.” Một người nông dân khác nhanh chóng tán thành:

“Chúng ta nhất định phải có kiến nghị để Chính phủ cho Uỷ ban đến giải quyết với chủ điền cho chúng ta thuê ruộng… Đúng rồi, không phải nghe nói có luật sư biện hộ sắp tới sẽ xuống đây sao? Sao giờ còn chưa tới à?”

Đây là tuyên bố của trưởng thôn:

“Vừa rồi Ủy ban tỉnh có gọi điện thoại cho tôi, ngày mai luật sư sẽ tới.”

“Thật là tốt quá, thôn Hoa Điền này được cứu rồi!” Nhóm thôn dân đơn thuần nghe thấy có cứu binh tới, nhất thời đứng dậy hoan hô ầm ầm, tất cả mọi người đều hớn hở, cảm thấy tương lai có hy vọng.

“Dì Hoa, chuyện này bà cũng có thể an tâm rồi chứ?” Bà mối trong thôn bắt lấy tay bà chủ Hoa:

“Sau khi kết thúc chuyện đất đai, kế tiếp nên tìm một cuộc hôn nhân cho con trai bà, có cần tôi sắp xếp một buổi xem mặt không?”

“Sắp xếp một buổi xem mặt à?” Một bà tám khác nghe được, không cho là đúng mà xen mồm vào. “Con của dì Hoa đã sớm có người trong lòng rồi, bà đừng làm bậy nữa.”

“Ai nói?” Sắc mặt của dì Hoa nghiêm nghị. “Thác Dã nhà chúng tôi rất ngây thơ, làm gì có người trong lòng chứ?”

“Dì Hoa, bà không biết hay đang giả vờ vậy? Thác Dã ngày nào cũng ở cạnh Lương Mộ Tranh, toàn thôn mọi người ai ai cũng biết cả.”

“Hai đứa nó chỉ là bạn bè bình thường thôi!” Dì Hoa đập bàn tức giận. “Con dâu nhà họ Hoa chúng tôi nhất định phải là người trong sạch, sao có thể là kẻ không rõ lai lịch chưa lập gia đình đã có con trai chứ?”

“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?” Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo liền đi tới, Hoa Thác Dã đang cầm một túi phân bón đi ra. “Mẹ đừng sỉ nhục Mộ Tranh như vậy.”

“Mộ Tranh Mộ Tranh, con cả ngày mở miệng ngậm miệng đều nói tên cô ta!” Dì Hoa buồn bực. “Thật không biết con hồ ly tinh kia đã cho con ăn thuốc mê hồn gì nữa?”

“Cô ấy không phải hồ ly tinh, cô ấy là bạn tốt của con.” Thác Dã mở lời thanh minh. “Sau này mẹ đừng nói cô ấy như vậy nữa, cũng đừng trách mẹ con mình trở mặt vô tình.”

“Con, cái thằng bất hiếu này!” Dì Hoa tức giận.

Thác Dã không để ý mẹ đang tức giận, mà xoay người bỏ của chạy lấy người.

“Con đi đưa phân bón cho Mộ Tranh đây.”



Kỳ quái, gần đây đất ở thôn Hoa Điền hình như hơi kỳ lạ, gốc cây không hiểu lý do gì luôn bị thối rữa, ngay cả làn da của cô cũng bị dị ứng khác thường.

Không phải nước tưới có vấn đề đấy chứ? Mộ Tranh dừng công việc lại, giật mình ngắm nhìn những nốt đỏ trên cánh tay mình.

“Mộ Tranh, anh tới rồi!” Một giọng nói mạnh mẽ vang lên sau lưng cô.

Cô cười quay đầu lại:

“Thác Dã, sao anh lại tới đây?”

“Anh tới đưa phân bón cho em, đang ở trên xe đó.” Thác Dã chỉ chỉ vào chiếc xe vận tải đang đậu ven đường bên kia.

“Được, chờ em tính xong rồi trả tiền cho anh.”

“Không cần, chúng ta là bạn thân, tính toán cái này làm gì?”

“Vậy cũng không được, vẫn nên tính cho rõ ràng, bằng không dì Hoa sẽ tức giận.”

“Ngày nào mẹ anh không tức giận thì hôm đó mới là kỳ tích!”

Nhắc tới mẹ mình, Thác Dã liền nhớ tới những lời bà đã vũ nhục Mộ Tranh vừa rồi, làm chân mày nhíu lại.

Mộ Tranh nhìn biểu hiện của anh, đoán ra anh lại vì cô mà cãi nhau với mẹ, cô lặng im thở dài:

“Thác Dã, anh đừng vì em mà cãi nhau với mẹ anh nữa, như vậy em cũng không dễ chịu trong lòng đâu.”

“Mẹ anh cũng quá đáng quá, luôn cùng mấy bà tám trong thôn nói xấu em.” Thác Dã cũng vì bất công cho cô nên mới lên tiếng.

“Không sao, em không buồn, họ thích nói gì cứ để họ nói.” Mộ Tranh rất thản nhiên, từ sáu năm trước tới thôn Hoa Điền, cô đã thành tiêu điểm để người dân trong thôn bàn tán, cũng đã thành thói quen rồi.

“Dù sao người dân nơi đây cũng thật thà chất phác, cũng khó có thể chấp nhận một cô gái chưa chồng đã có con.”

“Chưa chồng mà có con thì sao? Em ngại hả?” Thác Dã vẫn đang tức giận.

“Được rồi, đừng giận nữa.” Mộ Tranh mỉm cười khuyên anh.

Nụ cười dịu dàng điềm tĩnh của cô như cơn mưa xuân, trong nháy mắt đã xoa dịu cơn lửa giận trong lòng Thác Dã, anh ngây ngốc ngắm nhin cô, nửa ngày sau, mới tìm được đề tài nói chuyện.

“Thời gian cũng không còn sớm, anh thuận đường đưa em đến vườn trẻ đón Tiểu Lạc nhé.”

“Cũng được.” Mộ Tranh vỗ vỗ tay, dịu dàng đứng dậy:

“Chúng ta đi thôi.”



“Tiểu Lạc, nghe nói cậu không có ba hả?” Đường Đường vừa mới chuyển tới đây dùng giọng nói mềm mại non nớt tò mò hỏi Tiểu Lạc.

Tiểu Lạc rất thích giọng nói của cô bé, cũng thích khuôn mặt béo mũm mĩm giống hoa hồng đỏ của cô, cậu đang nhập vai siêu nhân, nên cố gắng phô trương sức mạnh trước người bạn gái yêu quý của mình.

“Ai nói mình không có ba chứ? Ba mình rất lợi hại, ba mình là người ngoài hành tinh đó.” Bé kiêu ngạo tuyên bố.

“Người ngoài hành tinh?” Đường Đường không hiểu. “Đó là cái gì?”

“Chính là người ngoài vũ trụ đó, bọn họ không được đến địa cầu.” Tiểu Lạc hăng hái bừng bừng giải thích:

“Mẹ mình nói, ba mình đã hoàn thành nhiệm vụ ở địa cầu nên đã về nhà rồi.”

“Có nghĩa là sau này chú ấy sẽ không trở lại nữa?” Bé gái nhỏ hồn nhiên hỏi khiến Tiểu Lạc cứng miệng. “Không phải thế! Ba mình nhất định sẽ quay về, ngày nào đó ba sẽ tới thăm mình.”

“Ngày nào đó? Là ngày nào?” Một bé trai khác tên là Hoa Oanh đi tới, ác ý cười nhạo:

“Cậu cứ nói thật đi, ba cậu quên cậu rồi phải không, còn nói dối là người ngoài hành tinh nữa! Trên đời này căn bản không có người ngoài hành tinh, cậu muốn lừa ai chứ?”

“Ai nói không có? Rõ ràng có mà!”

“Vậy ở đâu? Cậu hãy chứng minh cho mình xem đi.” Hoa Oanh sẵng giọng.

Tiểu Lạc nổi giận, từ nhỏ đến lớn, bé ghét nhất bị người ta chế nhạo là đứa trẻ không có ba, không phải bé không có ba, chỉ là ba đã trở về quê hương rồi, vì sao những người này không hiểu chứ?

“Sao nào? Cậu không nói được gì à? Tiểu Lạc nói dối, Tiểu Lạc là kẻ lừa đảo, thích nói dối nhất.”

“Mình không gạt cậu, những điều mình nói là thật…”

“Tiểu Lạc là kẻ đại lừa đảo, xấu hổ xấu hổ xấu hổ, không biết xấu hổ.”

“Mình không phải kẻ đại lừa đảo, mình không nói dối!”

Tiểu Lạc tức giận, đưa tay đẩy Hoa Oanh một cái, hai bé trai nhất thời đánh nhau loạn thành một đám.

Khi Mộ Tranh đến, vừa vặn thấy được chuyện này, vội vàng kéo năm sáu đứa trẻ ra.

“Dừng tay dừng tay cho mẹ, không được đánh nhau nữa!”

“Mẹ.” Tiểu Lạc nhìn thấy mẹ thì rất ủy khuất:

“Hoa Oanh bảo con nói dối, nhưng con không có, ba là người ngoài hành tinh đúng không mẹ? Con không nói dối, đúng không mẹ?”

Bé vội vàng lấy mẹ ra làm chứng.

Mộ Tranh ngẩn người, thì ra con trai cô vì chuyện này mà đánh nhau, cô đau lòng vuốt ve hai má Tiểu Lạc, giờ phút này, cô bỗng nhiên cảm thấy mình không nên nói dối con.

“Đúng, Tiểu Lạc không nói dối, Tiểu Lạc rất ngoan.”

“Thấy chưa, mẹ mình cũng nói vậy.”

Vẻ mặt Tiểu Lạc vui mừng quay sang nhìn Hoa Oanh.

Hoa Oanh làm mặt xấu.

“Mẹ cậu cũng giống cậu, đều đang nói dối, mẹ mình nói, nếu cô không phải hay đi gạt đàn ông thì chính là bị đàn ông lừa…”

“Tên tiểu quỷ này! Nói cái gì đó?” Thác Dã đứng bên cạnh nghe được rất tức giận trong lòng, làm ra vẻ đánh người.

“Được rồi, Thác Dã.” Mộ Tranh vội vàng quát bảo anh dừng lại. “Nó chỉ là một đứa trẻ thôi, so đo với nó làm gì?”

Cô thản nhiên mỉm cười, nắm tay Tiểu Lạc. “Đi thôi, chúng ta cùng về nhà nào.”
Bình Luận (0)
Comment