Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Chương 20

Ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi rả rích.

Mưa phùn như tơ, như cây kim đâm xuống, đâm vào lòng Dĩ Thiến.

Cô tựa lưng vào cửa sổ, nhớ tới buổi tối hôm kia, vị hôn phu nói chuyện với cô.

“Anh có một đứa con trai, đã xét nghiệm ADN, xác thực đúng là con của anh.”

“Là… con của Lương Mộ Tranh?”

“Phải, tối hôm đó em cũng đã gặp qua, thằng bé tên Tiểu Lạc, anh muốn tranh quyền giám hộ thằng bé.”

Cô nhìn vẻ mặt phiền muộn của vị hôn phu, trong một đêm, mà cô lại cảm thấy anh đã trở nên xa lạ hơn:

“Anh muốn có thằng bé, đúng không?”

“Đúng, anh muốn có nó.” Anh thẳng thắn thừa nhận, trừng mắt nhìn cô bằng loại ánh mắt gần như trách cứ:

“Em cũng biết đến sự tồn tại của Mộ Tranh, biết rõ quá khứ trước đây của anh và cô ấy, vì sao chưa bao giờ em nói cho anh biết?”

Cô làm sao có thể nói cho anh đây? Cô phải lấy dũng khí ở đâu đây? Nói cho anh, đồng nghĩa với việc mất đi anh!

Nhưng hiện tại, cũng không khác việc mất anh nhiều lắm, tuy anh vẫn biểu đạt anh bằng lòng muốn thành hôn cùng cô, nhưng cô biết, trái tim của anh, đã không còn hướng về cô nữa rồi…

Nước mắt bỗng dưng chảy ra bên khoé mắt Dĩ Thiến, cô lấy tay gạt đi, không chịu đối mặt với sự thật.

Quang Hy là của cô, chỉ cần cô chấp nhận Tiểu Lạc, Quang Hy sẽ ở lại bên cô, dù sao sáu năm trước, là cô cùng anh đi qua những ngày tháng đau khổ nhất.

Quang Hy yêu cô, cô cũng yêu Quang Hy, anh và cô sẽ kết hôn, ai cũng không ngăn cản được…

“Bác sĩ Hà, bác sĩ Hà!” Một y tá kêu to: “Có ca cần cấp cứu gấp!”

Dĩ Thiến lấy lại tinh thần, cô chớp mắt nuốt lệ vào lòng, vội vàng chạy tới phòng cấp cứu, vài cô y tá cùng bác sĩ thực tập vây quanh một bé trai, trong đó còn có một người, là mẹ chồng tương lai của cô.

“Dĩ Thiến, cháu mau cứu đứa nhỏ này đi!” Phương Đức Dung nhìn cô, vẻ mặt lo lắng:

“Nó vừa mới ở chỗ hôn lễ, bác đuổi nó đi ngay nhưng không biết tại sao, nó liền té xỉu, cháu mau nhìn xem sao lại thế này?”

“Vâng, để cháu xem xem, bác đừng lo lắng.”

Cô an ủi Phương Đức Dung, chen lên để nhìn, thình lình phát hiện đứa bé nằm trên giường bệnh đúng là Tiểu Lạc.

Là con của Lương Mộ Tranh và Quang Hy.

Dĩ Thiến sững sờ tại chỗ, không nhúc nhích, bác sĩ thực tập báo cáo với cô số đo hô hấp của Tiểu Lạc và số liệu nhóm máu, cô ngoảnh mặt làm ngơ, mắt nhìn Tiểu Lạc dần dần mù mịt, trong đầu hiện lên một ý niệm đáng sợ.

Nếu đứa nhỏ này không còn, thì Quang Hy và người phụ nữ kia, sẽ không còn ràng buộc gì nữa, cô có thể hoàn hoàn toàn toàn độc chiếm Quang Hy.

Chỉ cần không còn đứa nhỏ này…



Quang Hy nhận được thông báo, anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện, Tiểu Lạc đang cấp cứu, nằm mê man trong phòng bệnh, mà mẹ của anh đang đứng ngoài cửa lo lắng nhìn xung quanh.

“Sao con lại tới đây?” Phương Đức Dung thấy anh, vẻ mặt bà vô cùng khiếp sợ:

“Ai nói cho con biết?”

“Là Dĩ Thiến.” Quang Hy vội vàng đáp lại, thầm muốn lập tức chạy vào phòng bệnh xem con:

“Tiểu Lạc như thế nào rồi? Nó có khỏe không?”

“Con… biết đứa nhỏ kia?” Sắc mặt của Phương Đức Dung thay đổi:

“Nói vậy con đã gặp Lương Mộ Tranh?”

“Con đã gặp Mộ Tranh, con muốn giành lấy mọi thứ.” Quang Hy thừa dịp tuyên bố với mẹ.

Bà sợ hãi, không thể tin được, nhìn bộ dạng con trai hốt hoảng, bà cảm thấy không ổn:

“Cho nên, con sẽ không phải… không được! Con không thể dây dưa với cô gái đó nữa, con cô ta thì sao, không liên quan đến con…”

“Ai nói không liên quan đến con? Tiểu Lạc cũng là con trai con!” Anh kích động gào lên khiến Phương Đức Dung sợ hãi.

“Nghe nói vì mẹ đuổi Tiểu Lạc đi, Tiểu Lạc mới bị phát bệnh.” Quang Hy lớn tiếng chỉ trích mẹ:

“Mẹ có biết hay không, mẹ thiếu chút nữa đã hại chết cháu nội của mình?”

Là cháu nội bà? Đứa bé đang nằm trong phòng bệnh, đúng là cháu nội của bà? Phương Đức Dung hoảng sợ không nói gì.

Quang Hy không để ý tới mẹ mà đi vào phòng bệnh thăm con, vài giờ sau, Mộ Tranh cũng đến đây, thấy con trai nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, khiến hy vọng của cô sụp đổ.

“Tiểu Lạc, Tiểu Lạc.” Cô đau lòng vỗ về khuôn mặt tái nhợt của con.

“Thằng bé không có việc gì, đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi.” Quang Hy ở một bên chăm chú nhìn cô, giọng nói khàn khàn.

Động tác của Mộ Tranh ngừng lại, hít sâu một lần lại một lần, lòng vẫn ngập đầy oán giận, cô nhảy người lên, dồn ép Quang Hy:

“Vì sao lại như vậy? Tại sao Tiểu Lạc lại ở đây? Là anh thừa dịp tôi không chú ý rồi mang nó đi sao? Tại sao anh có thể làm như vậy?”

Quang Hy nhíu mày, cô không tìm hiểu rõ đã trách mắng làm anh hết chật vật lại ảo não:

“Ở trong lòng cô, tôi là người xấu xa như vậy sao? Không nói một tiếng liền bắt trộm Tiểu Lạc từ bên người cô?”

“Vậy anh nói đi, không phải anh, còn ai lại dẫn nó đến Đài Bắc?” Cô túm vạt áo của anh, đôi mắt lóe lên sự đau lòng:

“Anh có biết tôi không tìm thấy Tiểu Lạc đã lo lắng biết bao nhiêu không? Đã quá thời gian con phải tiêm thuốc, tôi sẽ lo lắng bao nhiêu không? Tôi sợ con một mình phát bệnh bên ngoài, sợ con cô đơn, không có ai giúp con tôi, tôi dường như đã nghe thấy tiếng thằng bé đang khóc, khóc gọi mẹ ơi, tôi biết nhất định nó rất sợ hãi… Vì sao anh muốn làm như vậy? Làm sao có thể mang con tôi đi như vậy? Tôi hận anh, Nhậm Quang Hy, tôi hận anh…”

Mộ Tranh nghẹn ngào, không thể ngừng lại, Quang Hy trìu mến nhìn cô, muốn ôm cô vào lòng, cô lại dùng sức đẩy anh ra.

“Không được đụng vào tôi, không cho phép anh chạm vào tôi!” Cô gần như mắc bệnh tâm thần mà kêu gào, muốn nới lỏng khoảng cách giữa hai người.

Quang Hy cắn răng, giờ khắc này hiếu kỳ nhìn cô, muốn hung hăng mắng cô một chút, lại muốn ôm chặt lấy cô, an ủi cô đừng khóc.

Bởi vì trái tim anh đau, rất đau…

“Lương Mộ Tranh, cô có biết cô rất đáng giận không?”

“Người đáng giận là anh, chính anh cướp con tôi!” Cô chỉ trích:

“Tôi sẽ không để cho anh được như ý nguyện, quyết không để anh cướp Tiểu Lạc đi mất.”

“Lương Mộ Tranh…”

“Đừng cãi nhau nữa, hai người không được cãi nhau nữa.”

Tiếng nói mỏng manh non nớt vang lên, lọt vào tai hai người đang tranh chấp, làm hai người đồng thời quay đầu nhìn Tiểu Lạc đang trên giường bệnh.

Không biết thằng bé đã tỉnh lại khi nào, chỉ thấy bé ngồi trên giường bệnh, tủi thân khóc.

“Tiểu Lạc, con tỉnh rồi!” Mộ Tranh chạy về phía con:

“Con có khỏe không? Có đau không? Nói cho mẹ biết, con có chỗ nào không thoải mái không?” Cô kích động nhìn con từ trên xuống dưới.

Tiểu Lạc lại lạnh nhạt đẩy cô ra: “Con muốn ba cơ.”

“Cái gì?” Cô sửng sốt: “Tiểu Lạc, con nói cái gì?”

“Con muốn ba!” Tiểu Lạc kêu khóc:

“Mẹ rất xấu, mẹ không cho con và ba ở chung với nhau, mẹ chỉ muốn chia rẽ chúng con, mẹ là người xấu, Tiểu Lạc ghét mẹ nhất!”

Tiểu Lạc… ghét cô nhất?

Mộ Tranh chấn động, đứa con cô thương yêu nhất, tình nguyện muốn ba, chứ không cần người mẹ như cô?

Cô đứng yên tại đó, đôi mắt đau đớn, cô rất muốn khóc, nhưng nước mắt đã khô cạn, cổ họng lại chua xót, không thể nói được lời nào.

Cô nhớ tới năm đó, cô làm sao có thể chịu đựng được đau đớn lớn như vậy để sinh Tiểu Lạc, mà từ khi con sinh ra, nó đã nhỏ gầy, suy yếu, làm cô sợ vô cùng, sợ mình không thể bảo vệ được đứa nhỏ này.

Những năm gần đây, cô lúc nào cũng không dám lơi lỏng, sợ mình sơ sẩy một cái, lại hại đứa nhỏ phải chịu khổ, con sinh bệnh, cô cõng con đi bệnh viện, con phát sốt, cô thức trắng đêm không ngủ để chăm sóc con.

Cô yêu đứa nhỏ này, rất yêu rất yêu, chỉ cần nhìn thấy con tươi cười ngây thơ chất phác đáng yêu, cô liền cảm thấy cuộc đời mình tràn ngập màu sắc rực rỡ, con là bảo bối, là hy vọng sống của cô.

“Tiểu Lạc…” Cô run run vươn hai tay về phía con.

“Mẹ xấu lắm, vì sao mẹ không cho Tiểu Lạc ở cạnh ba? Con ghét mẹ, ghét mẹ nhất!”

Không nắm được tay con, tay cô khựng lại giữa không trung, cô suy sụp cúi đầu.

Lòng cô tan nát.

Quang Hy đứng ngoài hành lang, nhìn cô cuộn mình, khuôn mặt chôn vào hai đầu gối.

Có lẽ cô đang khóc, nhưng anh biết, cô sẽ không để cho anh thấy.

Tiểu Lạc xa lánh, làm cô chịu đả kích rất lớn, anh chưa từng thấy vẻ mặt tuyệt vọng như thế của cô.

Quang Hy ngóng nhìn Mộ Tranh, phát hiện hận ý mình đối với cô, giờ phút này, đều tan biến. Anh thầm nghĩ muốn bảo vệ người phụ nữ thương tâm tiều tụy này, anh thầm nghĩ sẽ làm nụ cười lại xuất hiện trên môi cô.

Anh lặng lẽ đi tới văn phòng của Dĩ Thiến, gõ cửa.

Dĩ Thiến mời anh vào, giống như sớm đoán được anh sẽ đến, vẻ mặt không hiện chút kinh ngạc nào:

“Ngồi đi, em chờ anh lâu rồi.”

Cô pha cho anh một ly cà phê.

Anh nhận cà phê: “Cảm ơn em đã cứu Tiểu Lạc.”

“Nên mà, vì em là bác sĩ.” Cô nhẹ giọng cười.

Anh không nói gì mà chỉ nhìn cô, trong dáng vẻ tươi cười của cô, anh nhìn thấy một chút miễn cưỡng.

Cô biết đã bị anh nhìn thấu, cũng không hề làm bộ nữa, chua xót mím môi:

“Kỳ thật trong phút chốc, em muốn trừ khử đứa nhỏ kia để nó không còn tồn tại.”

Quang Hy chấn động, bàn tay nắm lại thật chặt.

“Em thực đáng sợ, đúng không?” Dĩ Thiến cười khổ:

“Đến em nghĩ lại cũng cảm thấy thật khó tin, làm sao lúc ấy em lại có thể có suy nghĩ như vậy trong đầu chứ? Căn bản đã hoàn toàn mất đi tư cách làm một bác sĩ.”

Quang Hy không trách cứ cô, anh đoán được vì sao Dĩ Thiến lại có suy nghĩ này trong đầu, anh chỉ cảm thấy thật có lỗi:

“Đều là anh không tốt, thực xin lỗi.”

“Vì sao anh lại xin lỗi?”

“Bởi vì…” Ạnh hít sâu, nhắm chặt mắt: “Anh muốn hủy bỏ hôn ước của chúng ta.”

“Em biết, em sớm đoán được.” Dĩ Thiến run giọng nói nhỏ, cười không tự nhiên:

“Em biết nếu anh khôi phục trí nhớ, nhất định anh sẽ lựa chọn rời khỏi em, anh cho là mấy năm nay, vì sao em lại kéo dài hôn lễ của chúng ta? Vì em sợ ngày này sẽ đến.”

“Hoá ra em cũng vậy?” Quang Hy kinh ngạc.

“Có một số việc là do số mệnh, muốn trốn cũng không trốn được.” Dĩ Thiến buồn bã. “Giống như có ngày anh phải đối mặt với quá khứ đã quên, em cũng phải trả giá vì đã lừa gạt anh.” Cô thở sâu, đi về phía Quang Hy. Nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực anh:

“Ôm em một lần đi, Quang Hy, đây là lần cuối cùng.”

Hai người trong bóng đêm ảm đạm, ôm lấy nhau không nói gì.



Sau khi cùng vị hôn thê giải quyết mọi chuyện, Quang Hy lại trở về phòng bệnh của con, Mộ Tranh vẫn cô đơn ngồi ngoài cửa, anh liếc mắt nhìn cô một cái, rồi lẳng lặng đi vào phòng bệnh.

Tiểu Lạc ngủ không ngon giấc, mi mắt nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn thì thào. Sau đó, nó sợ hãi bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

“Sao vậy con?” Quang Hy cầm bàn tay nhỏ bé của nó.

“Ba ơi, Ba ơi.” Tiểu Lạc giống như muốn tìm sự an ủi, cứ gắt gao nắm chặt tay anh:

“Mẹ đâu ạ?”

“Mẹ con đi rồi.” Quang Hy cố ý nói.

“Đi rồi?” Tiểu Lạc ngây người:

“Đi đâu ạ?”

“Tiểu Lạc không phải nói muốn ba, ghét mẹ rồi sao? Nên mẹ con đi rồi, sẽ không đến đây làm con buồn nữa.”

“Không phải, không phải vậy…” Tiểu Lạc đột nhiên hét lớn:

“Tiểu Lạc không muốn đuổi mẹ đi đâu.”

“Nhưng mẹ nghe con nói con ghét mẹ, nên đau lòng bỏ đi mất rồi.”

“Làm sao bây giờ? Ba ơi, Tiểu Lạc phải làm sao bây giờ?”

“Ba cũng không biết.” Quang Hy làm bộ không có biện pháp.

Tiểu Lạc nóng nảy, bất chấp thân thể mình còn không thoải mái, mà giãy dụa muốn xuống giường:

“Con muốn đi tìm mẹ về!”

“Không được, bây giờ con còn đang truyền nước biển, không thể làm loạn.” Quang Hy ngăn cản con.

“Bỏ con ra, con muốn đi tìm mẹ!” Tiểu Lạc sợ hãi gào to, sợ từ nay trở đi mình thật sự mất mẹ:

“Mẹ, mẹ ơi! Là Tiểu Lạc không ngoan, mẹ đừng tức giận, đừng bỏ con lại!”

“Sao lại thế này?” Mộ Tranh nghe thấy trong phòng bệnh ồn ào, sợ hãi chạy vào:

“Tiểu Lạc, con không thoải mái sao? Con không sao chứ?”

“Mẹ!”

Tiểu Lạc nhìn thấy cô, thở mạnh một hơi, cả người bổ nhào vào lòng cô, kêu khóc nức nở:

“Mẹ không được tức giận, là con… là Tiểu Lạc không ngoan, con xin lỗi mẹ, mẹ không… không được bỏ con lại.”

Bé khóc thút thít nghẹn ngào, mỗi một câu đều làm lòng Mộ Tranh co rút đau đớn.

Cô ôm chặt con, trấn an bé:

“Ai nói mẹ muốn bỏ con lại chứ? Sao mẹ có thể bỏ Tiểu Lạc được chứ? Mẹ không đi đâu, mẹ ở đây, con đừng khóc, Tiểu Lạc, ngoan, đừng khóc.”

“Mẹ.” Tiểu Lạc vẫn tiếp tục khóc.

Quang Hy ở một bên xem hai mẹ con ôm nhau, anh mỉm cười:

“Người Tiểu Lạc yêu nhất, thật ra vẫn là mẹ, đúng không?”

“Vâng ạ.” Tiểu Lạc nghẹn ngào gật đầu, đưa tay gạt nước mắt: “Con yêu mẹ nhất.”

“Mẹ mới là quan trọng nhất, đúng không?” Quang Hy lại hỏi.

“Vâng, nhưng mà…” Bé cũng muốn ba nữa! Vì sao lại không thể vừa yêu mẹ, cũng vừa có ba? Nhất định chỉ có thể chọn một người thôi sao?

Tiểu Lạc ngẩng đầu nhìn ba, miệng mếu khóc.

“Ba biết, Tiểu Lạc muốn mẹ, cũng muốn ba.” Quang Hy hiểu được tâm tư của con, nghiêng người về phía trước, đưa tay đùa giỡn véo hai má trắng nõn của con trai:

“Như vậy đi, sau này ba người chúng ta cùng ở bên nhau, được không?”

Đôi mắt Tiểu Lạc sáng lên, khóe mắt còn vương nước mắt, môi đã cười:

“Thật sự có thể ạ? Tiểu Lạc thật sự có thể ở cùng với cả ba lẫn mẹ sao?”

“Chỉ cần mẹ con đồng ý là có thể.” Quang Hy chỉ tay về phía Mộ Tranh.

Cô chạm phải cái nhìn sâu sắc của anh, giật mình nhưng cũng không nói gì.



“Gả cho anh, Mộ Tranh, chúng ta kết hôn đi, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.”

Tiểu Lạc lại lần nữa đi vào giấc ngủ, Quang Hy lôi kéo Mộ Tranh ra hành lang để “đàm phán”.

“Em cũng hy vọng Tiểu Lạc có một gia đình đầy đủ, đúng không? Nó tha thiết muốn có ba, cũng cần có mẹ, chỉ cần chúng ta kết hôn, là có thể thực hiện được nguyện vọng của thằng bé.”

“Vậy… Hà Dĩ Thiến thì tính sao bây giờ?” Mộ Tranh chần chờ:

“Không phải anh muốn kết hôn với cô ấy sao?”

“Anh đã hủy bỏ hôn ước với cô ấy, cô ấy cũng đã đồng ý.”

“Anh…” Cô chau mi.

Anh chặn lời trước khi cô cự tuyệt, cảnh cáo:

“Em đừng nghĩ mình còn có thể cự tuyệt anh, chẳng lẽ em thật sự hy vọng chúng ta cãi nhau trên toà án tranh quyền giám hộ con sao?”

Cô rùng mình, trả lời anh với giọng điệu không hề vui vẻ:

“Tôi đây cũng không nhất định phải kết hôn với anh, lúc trước Thác Dã cũng đã cầu hôn tôi…”

“Em nói cái gì? Em dám lấy người đàn ông khác?” Quang Hy đột nhiên nắm chặt bả vai cô, tức giận đến phát điên:

“Em nghe đây, anh sẽ không cho phép, em và Tiểu Lạc đều thuộc về anh, dù là kẻ nào anh cũng sẽ không cho phép!”

Sáu năm trước, Mộ Tranh rời khỏi anh, cô tình nguyện lựa chọn Hoa Thác Dã, sáu năm sau, chẳng lẽ lại tái diễn sự việc?

Không được! Anh không cho phép, tuyệt đối không cho phép!

“Nói đồng ý, em chỉ có đáp án này!” Anh ra lệnh.

Người đàn ông này sao lại bá đạo vậy?

Mộ Tranh ấm ức cắn môi. Cô thực không hiểu, anh rõ ràng hận cô, vì sao còn kiên trì muốn lấy cô? Anh nghĩ một đôi nam nữ không yêu nhau mà kết hôn sẽ có hạnh phúc sao?

“Tôi biết, anh muốn trừng phạt tôi, đúng không?”

Cô đau thương nhìn anh, cho rằng mình đã tìm được lời giải, làm tâm trạng rơi xuống mức thấp nhất:

“Tùy anh muốn làm gì cũng được, tôi không quan tâm, mọi chuyện đều không quan trọng.”

Cô lại cho rằng bởi vì anh muốn trừng phạt cô, mới kiên quyết muốn kết hôn với cô.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng…

Được thanks

Xem thông tin cá nhân

Có bài mới 20.04.2014, 18:00

Hình đại diện của thành viên

Yến My

V.I.P

V.I.P

Ngày tham gia: 03.10.2012, 11:38

Bài viết: 26295

Được thanks: 33694 lần

Điểm: 9.46

Tài sản riêng:

Có bài mới Re: [Hiện đại] Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc - Lương Uẩn Như - Điểm: 10

Trạm kế tiếp, hạnh phúc

Tác giả : Lương Uẩn Như

Xếp Chữ : Cún

Beta : Be

Trạm Cuối : Bến đỗ hạnh phúc

Phần 1

Quang Hy cảm thấy mình như kẻ bại trận, anh rất khó chịu, rất chán nản, rốt cuộc ở trong lòng cô, anh là một người đàn ông như thế nào?

Sáu năm trước, cô không tin anh có thể gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông, làm cho cô hạnh phúc. Sáu năm sau, cô coi anh là kẻ tồi tệ muốn cướp con trai của cô.

Lương Mộ Tranh, em xem thường Nhậm Quang Hy này, là vì sao? Cô coi thường anh, không tin anh, anh bị điên rồi mới muốn lấy người phụ nữ này về nhà để mình phải chịu đau khổ.

Nhưng ngay cả như vậy, thì anh vẫn muốn kết hôn với cô, chỉ là muốn lấy cô, mà không phải chỉ vì muốn cho Tiểu Lạc một gia đình hạnh phúc, nhưng quan trọng hơn là, anh không muốn cô lại rời bỏ anh lần nữa.

Anh muốn mỗi ngày vừa mở mắt sẽ nhìn thấy cô đầu tiên, trước khi đi vào giấc ngủ cô cũng là người cuối cùng anh nhìn thấy, anh muốn cô cười với anh, cho dù rơi lệ, cũng chỉ có thể vùi đầu khóc trong lòng anh.

Tóm lại, anh không muốn cô ở bên cạnh bất cứ ai, dù là Hoa Thác Dã cũng không được!

“Anh sẽ làm Mộ Tranh hạnh phúc chứ?” Ở tiệc cưới, Thác Dã đã cảnh cáo anh:

“Chỉ cần để tôi biết cô ấy có một chút không vui nào thì anh sẽ chết chắc, Nhậm Quang Hy, tôi mặc kệ ánh mắt người đời thế nào, cũng sẽ tìm mọi cách giành Mộ Tranh từ bên cạnh anh về! Tốt nhất anh nên chuẩn bị sẵn tâm lý thì hơn.”

“Tôi biết, anh yên tâm, Mộ Tranh nhất định sẽ hạnh phúc.” Đây là câu trả lời của anh, mang chút khiêu khích nhưng cũng là để an ủi Thác Dã.

Nói thực ra, anh rất khâm phục người đàn ông này, có thể ở bên cạnh Mộ Tranh chờ đợi nhiều năm như vậy, si tình, chân thật và đáng tin.

Nhưng cũng bởi vì vậy đã khơi dậy ý chí chiến đấu của anh, anh tuyệt đối muốn chứng minh bản thân đáng giá để Mộ Tranh yêu thương hơn Thác Dã, anh sẽ làm cô lại yêu anh lần nữa, chỉ cần cô đồng ý cho anh một cơ hội.

Nếu cô nói cô đồng ý cho anh cơ hội…

Đêm tân hôn, Quang Hy chớp chớp mắt, có chút không thấy rõ biểu cảm trên mặt Mộ Tranh, cô dường như… hơi lạnh lùng? Lòng anh trùng xuống, có chút đau thương.

“Em chờ anh lâu không?” Anh thoải mái nằm ngửa, ngã vào giường: “Giúp anh cởi đi!”

Mộ Tranh cau mày, cô như đang chần chừ không biết nên làm gì với anh, sau đó, cô chậm rãi giơ tay ra, nhẹ nhàng giúp anh cởi áo khoác, tháo cà vạt.

“Còn có đây nữa.” Anh chỉ chỉ áo sơ mi.

Cô cắn cắn môi, giúp anh cởi cúc áo sơ mi, từng cái từng cái, động tác rất chậm, hai tay khẽ run. Khi còn lại một cái, thì cô dừng tay lại.

Anh híp mắt đánh giá cô: “Sao thế? Xấu hổ à?”

Cô xấu hổ, hai má ửng hồng: “Nhậm Quang Hy, anh đừng quá đáng!”

“Anh làm gì mà quá đáng? Em là vợ anh, anh là chồng em, bà xã giúp ông xã cởi quần áo, cái này gọi là thú vui nơi khuê phòng, em không biết à?”

Cô không đáp lại, chỉ oán hận trừng mắt nhìn anh.

“Được rồi, em đã không chịu giúp anh cởi, vậy một mình em cởi đi? Anh là chồng em, nhìn vợ mình cởi quần áo để mắt được giải trí, cũng không phải quá đáng chứ?” Quang Hy đểu giả nhếch khóe miệng.

Anh cứ tưởng Mộ Tranh sẽ phản kháng, thậm chí tức giận mắng anh một chút, nhưng cô vợ nhỏ của anh lại chỉ dùng ánh mắt quật cường nhìn anh, sau đó, bắt đầu cởi áo ngủ của mình.

Động tác kiên quyết lưu loát của cô, không chút do dự, ngược lại làm cả người anh ngây dại, động đậy nửa người trên, rồi kinh ngạc mở to mắt.

Chỉ chốc lát sau, áo ngủ nhẹ nhàng rơi xuống, cô chỉ mặc nội y, dáng người yểu điệu cao vút tựa như một đóa hoa Sen trắng tỏa hương.

Anh nhìn mà cổ họng khô nóng, dục vọng trong người cháy lên.

Nhưng cô lại bĩnh tĩnh đứng đó, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt ẩn chứa sương mù, không đặt anh vào mắt.

Cô đang suy nghĩ cái gì? Hay đang nhớ Hoa Thác Dã? Cô buồn vì mình bất hạnh phải trở thành vợ của anh? Cô không cam lòng gả cho anh?

Vừa nghĩ tới, Quang Hy bỗng dưng giận tái mặt, anh nhanh chóng đứng dậy, cầm chăn bao kín người Mộ Tranh, đem cô bọc chặt lại.

Cô sửng sốt: “Anh…”

“Lương Mộ Tranh, cô không cần phải cố gắng, Nhậm Quang Hy tôi cũng không thảm thương đến mức phải cưỡng bức một người đàn bà không thích mình.” Anh ngạo nghễ tuyên bố, lắc đầu, tùy tiện mặc áo sơ mi và áo khoác tây trang, rồi đi ra khỏi phòng.

“Anh đi đâu vậy?” Cô kinh ngạc truy hỏi.

Anh quay đầu lại, cười đểu:

“Nhậm Quang Hy tôi muốn làm chuyện gì, còn sợ không có người đẹp nào nhung nhớ sao?”

Ý này của anh là: Anh muốn ra ngoài tìm đàn bà?

Mộ Tranh á khẩu không nói được gì, suy sụp ngồi xuống giường, không gian xung quanh bỗng nhiên khiến cô cảm thấy rất lạnh, rất lạnh, lạnh đến mức toàn thân run rẩy, đôi mắt cũng trở nên chua xót.

Cuộc hôn nhân này có ý nghĩa gì? Sau này, cô phải đối mặt thế nào với người chồng không yêu mình?

Cô không biết…

Từ nay về sau, vợ chồng Nhậm trải qua cuộc sống bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Anh cuồng ngạo, cô cũng mạnh mẽ, ai cũng không chịu cúi đầu với đối phương, họ đều sợ mình mất mặt, sợ trái tim sẽ tổn thương, ở trong phòng cố ý bày ra bộ mặt lạnh lùng không cần nhau.

Quang Hy luôn lấy lý do công việc bận rộn đến khuya mới về nhà, thỉnh thoảng về sớm cũng luôn chơi với Tiểu Lạc, kể chuyện cổ tích để dỗ Tiểu Lạc ngủ, rồi sau đó vào phòng sách tiếp tục làm việc.

Anh không trở về phòng ngủ, Mộ Tranh cũng không gọi anh, vợ chồng hai người ở hai phòng khác nhau, trằn trọc đến hừng sáng.

Chỉ có khi ở trước mặt Tiểu Lạc, bọn họ mới có thể miễn cưỡng diễn xuất tiết mục vợ chồng ân ái để dỗ con vui:

“Mẹ, hôm qua ba kể chuyện Công chúa Bạch Tuyết cho con nghe đó.” Tiểu Lạc ngồi trên bàn ăn sáng vui vẻ báo cáo.

“Công chúa Bạch Tuyết?” Mộ Tranh nhíu mày:

“Không phải trước đây con nói không thích mấy truyện ẻo lả này à?”

Những truyện Tiểu Lạc thích nghe, chính là truyện người ngoài hành tinh mạo hiểm, hoặc là truyện Harry Potter có phép thuật kỳ lạ.

“Nhưng ba nói, một ngày nào đó, Tiểu Lạc cũng sẽ gặp được Công chúa Bạch Tuyết của mình, nên con cần học được cách làm thế nào để bảo vệ cô ấy.”

Con còn nhỏ xíu mà anh đã bắt đầu truyền thụ bí quyết tán gái rồi?

Mộ Tranh tức giận quay sang liếc nhìn Quang Hy một cái, anh chỉ nhún nhún vai, thoải mái nhàn nhã uống cà phê.

“Tiểu Lạc vốn thích Đường Đường, nhưng bây giờ đã chuyển đến Đài Bắc, cũng không gặp được cậu ấy nữa.” Tiểu Lạc than thở, thương tiếc mối tình đầu của mình trôi còn nhanh hơn bọt biển:

“Nếu Đường Đường làm Công chúa Bạch Tuyết, con nhất định sẽ giúp cậu ấy diệt con rồng lửa, không để cậu ấy ăn quả táo độc đâu.”

Trong truyện Công chúa bạch tuyết có xuất hiện rồng lửa sao?

Mộ Tranh nghi hoặc, Quang Hy đang nhàn nhã uống cà phê, lại chột dạ uống thêm ngụm nữa, nói thực truyện cổ tích này là bằng trí nhớ của anh mà thêu dệt lại, có thể đã kết hợp các đoạn truyện khác nhau.

“Ba nói, vì Hoàng tử bạch mã thích Công chúa Bạch Tuyết, nên mới có thể dùng nụ hôn đánh thức cô dậy.” Tiểu Lạc nói nửa ngày, cuối cùng mới hỏi câu trọng điểm:

“Mẹ, bình thường ba cũng dùng nụ hôn gọi mẹ rời giường ạ?”

“Gì cơ?” Mộ Tranh giật mình.

“Nụ hôn.” Tiểu Lạc chỉ chỉ môi mình: “Ba nói, ba cũng thường hôn môi mẹ.”

Tên này đã dạy trẻ con quan niệm kỳ quái gì vậy? Hai má Mộ Tranh nóng bừng, ai oán trừng mắt nhìn chồng:

“Tiểu Lạc đừng nghe ba con nói bậy, mẹ với ba con không chơi…”

“Dạ? Hai người không hôn nhau ạ?” Tiểu Lạc rất thất vọng: “Ba mẹ không yêu nhau ư?”

“Đương nhiên ba mẹ rất yêu nhau rồi.” Quang Hy tự nhiên tuyên bố, một tay đặt lên vai Mộ Tranh:

“Phải không? Vợ yêu, em rất yêu chồng mình, đúng không?”

Giọng điệu câu hỏi của anh rất đen tối, làm người ta buồn bực, Mộ Tranh nhíu mày, tim không khỏi đập nhanh hơn.

“Mẹ, mẹ không thương ba ư?” Tiểu Lạc truy hỏi, vẻ mặt bé lo lắng.

“Mẹ… mẹ đương nhiên yêu ba con rồi.” Vì muốn con hài lòng, Mộ Tranh đành phải trả lời.

“Vậy hai người nên hôn nhau chứ?”

“Đương nhiên, ba mẹ thường xuyên hôn nhau.” Quang Hy trả lời khẳng định, đưa bờ môi tới gần mặt vợ:

“Chúng ta sẽ có lúc phải thân mật, cũng có thể hôn như này.”

Nụ hôn phớt nhẹ nhàng dừng lại trên hai má, trán và đôi mắt của cô.

“A? Ba mẹ không hôn môi ạ?”

“Đương nhiên cũng hôn chứ.”

Một cái hôn cuối cùng, dừng trên đôi môi anh đào hơi lạnh của cô, hơn nữa, cũng không biết có phải cố ý hay vô tình, mà anh chợt dừng lại vài giây.

Xong rồi? Mặt Mộ Tranh nóng bừng lên, xấu hổ đẩy chồng ra, ánh mắt hai người ngưng lại, vốn là cô muốn biểu đạt oán giận, ánh mắt cũng không tự chủ được trở nên dịu dàng như nước.

Hai vợ chồng đều cảm thấy không phù hợp, đành đồng thời tách ra.

Tiểu Lạc không nhận thấy được luồng không khí xấu hổ của ba mẹ, chỉ vui vẻ vỗ tay, còn nói muốn học theo ba, tương lai sẽ mang đến rất nhiều rất nhiều tình cảm hạnh phúc cho Công chúa mình thích.

Nhưng vào lúc này, vừa lúc Phương Đức Dung cũng đến phòng bếp, bắt gặp một nhà hoà thuận vui vẻ, bà có chút kinh ngạc.

“Bà nội, buổi sáng vui vẻ ạ.” Tiểu Lạc thấy bà, bé lễ phép chào hỏi:

“Bữa sáng hôm nay ngon lắm ạ, mẹ cháu làm trứng ốp lết cuốn ạ.”

Nói xong, bé nhiệt tình kéo bà nội đến ngồi ngay cạnh mình.

Tiểu Lạc ngoan ngoãn khiến Phương Đức Dung không biết làm sao, đối với đứa cháu nội từ trên trời rơi xuống này, bà vẫn ôm một tâm tình phức tạp, tuy bà đã đồng ý hôn sự của Quang Hy và Mộ Tranh, nhưng chung quy vẫn không khỏi có chút oán hận, bởi vì sự tồn tại của Tiểu Lạc đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch, con bà từ nay về sau cũng sẽ không nghe lời bà nữa.

“Mọi người ăn đi.”

Bà từ chối lời mời của Tiểu Lạc, cảm thấy ở đây có bầu không khí gia đình ngọt ngào, làm bà có phần không hợp:

“Buổi sáng mẹ còn phải đến trường họp, mẹ đi trước.”

Tiểu Lạc nhìn bà nội rời đi, chu cái miệng nhỏ nhắn:

“Mẹ, mẹ có thấy hình như bà nội không thích Tiểu Lạc không ạ?”

“Kệ bà con đi.” Quang Hy giành lời trước, đưa tay xoa xoa đầu con trai:

“Tính cách bà nội con vốn như vậy, con đừng để ý bà là được.”

“Sao anh có thể nói những lời như thế với con chứ?” Mộ Tranh ở bên cạnh nghe xong, thấp giọng trách cứ chồng, quay sang nhìn Tiểu Lạc, rồi thản nhiên cười:

“Chỉ là bà nội không biết phải biểu đạt tình cảm thế nào thôi, bà rất thích Tiểu Lạc đó.”

“Thật ạ?” Tiểu Lạc không tin.

“Như vậy đi, cuối tuần sau chính là sinh nhật của bà nội, Tiểu Lạc tự tay làm thiệp chúc mừng tặng cho bà được không? Để bà nội biết, Tiểu Lạc rất muốn thân thiết với bà hơn.”

“Được ạ.” Tiểu Lạc gật đầu mạnh.

Quang Hy chau mày. “Sao phải làm vậy? Em biết rõ mẹ anh không thích những thứ đó.”

“Đó là vì anh không đủ hiểu mẹ thôi.” Mộ Tranh có chút thâm ý thở dài.

“Em có ý gì?”

“Kỳ thật, mẹ… cũng cần có tình yêu.”



Dưới lời gợi ý của Mộ Tranh, quả nhiên Tiểu Lạc đã tự tay vẽ một tấm thiệp chúc mừng thật đẹp, hai mẹ con vì Phương Đức Dung mà tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật ấm áp. Ở trong phòng khách, hai người treo rất nhiều bóng bay đa sắc màu, Tiểu Lạc còn cùng mẹ học làm vài cái mũ giấy đội đầu chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật.

Bánh ngọt do Mộ Tranh nướng, Tiểu Lạc dùng chocolate quét lên, từng nét chữ xiên xẹo được viết xuống ─ “Chúc bà nội sinh nhật vui vẻ”.

Phương Đức Dung về nhà, thấy được màn ngạc nhiên này, bà quả thực kinh sợ, đứng lặng người không biết phải làm sao.

Tiểu Lạc kéo pháo giấy về phía bà, một giây sau bay ra rất nhiều những mảnh giấy nhỏ:

“Bà nội, sinh nhật vui vẻ!”

Phương Đức Dung nói không nên lời, hôm nay là sinh nhật của bà ư? Bà cũng đã quên rồi.

Mộ Tranh cầm nến cầu nguyện cũng đi ra, cô hát bài “Chúc mừng sinh nhật”, Tiểu Lạc cũng lớn tiếng hát theo, bé dùng sức vỗ tay, hát xong, bé yêu cầu bà nội thổi nến cầu nguyện.

Phương Đức Dung hơi lúng túng, bà không đành lòng để cháu nội thất vọng, đành phải đem bực mình đổ hết lên người con dâu:

“Tôi không có thói quen tổ chức sinh nhật.”

“Đây là tâm ý của Tiểu Lạc ạ.” Mộ Tranh dịu dàng đáp lại:

“Mẹ coi như là vì cháu hát mừng bà, nên thổi nến thôi được không ạ?”

Bà còn có thể làm gì nữa? Cũng đành cùng đóng kịch thôi.

Phương Đức Dung ảo não trừng mắt liếc con dâu một cái, rồi cúi người xuống, thổi ngọn nến, ra vẻ đang cầu nguyện.

“Bà nội, đây là quà Tiểu Lạc tặng bà ạ.” Tiểu Lạc dâng thiệp lên.

Phương Đức Dung do dự tiếp nhận.

“Bà mau mở ra xem đi ạ!” Tiểu Lạc thúc giục.

Bà mở ra, thấy bức tranh trong thiệp là một già một trẻ đang nắm tay tản bộ trong vườn hoa.

“Tiểu Lạc hy vọng mỗi ngày đều có thể cùng bà nội đi tản bộ ngắm hoa ạ.”

Tiểu Lạc đi tới, chủ động nắm lấy tay bà, bàn tay nho nhỏ, nhưng ấm áp, mắt của bà sắp đỏ rồi.

Ngón tay cầm thiệp của bà run rẩy.

“Bà nội, có thể chứ? Tiểu Lạc có thể đi tản bộ với bà chứ?”

Bà thở dài, trái tim vì cảm động mà đập mạnh hơn: “Đương nhiên… có thể.”

Bà nắm bàn tay Tiểu Lạc, bàn tay to cùng bàn tay nhỏ, hai bàn tay thân mật đan vào nhau.

Mộ Tranh mỉm cười nhìn cảnh này, Phương Đức Dung quay đầu, không tiếng động nói lời cảm ơn với cô.

Cô lắc đầu, mẹ chồng nàng dâu bốn mắt nhìn nhau, giờ phút này, quan hệ lạnh như băng đã có cơ hội thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment