Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Chương 6

“Anh ta sẽ không đến đâu.” Mộ Tranh cố gắng bình tĩnh nói rõ ràng.

“Cô biết?” Trương Ngải chau mày.

“Tôi không biết các người muốn làm gì, nhưng Nhậm Quang Hy không có quan hệ gì với tôi cả.”

“Không có quan hệ, vậy sao anh ta lại nửa đêm hộ tống cô về nhà? Cô định lừa ai đây?”

“Tóm lại, anh ta sẽ không đến đâu. Mấy người đừng nghĩ lấy tôi uy hiếp anh ấy, chỉ sợ là đã tìm lầm người rồi.”

“Anh ta có đến hay không chúng ta chờ coi sẽ biết, nếu anh ta không đến cũng tốt, nhưng nếu anh ta thật sự đến đây…” Trương Ngải bĩu môi. Đôi mắt hiện lên nét đố kỵ. “Tôi tuyệt đối sẽ cho anh ta đẹp mặt!”

Khi phụ nữ ghen tuông quả nhiên rất đáng sợ. Mộ Tranh cắn môi, vừa lo lắng cho hoàn cảnh của mình cũng sợ Quang Hy thật sự đơn thương độc mã tới cứu cô, ở nơi này đang có một đám người to khỏe đang đứng chờ dạy dỗ anh.

Cầu xin anh, Quang Hy, trăm ngàn lần đừng tới.

Cô âm thầm cầu nguyện trong lòng, cô lo cho sự an nguy của anh, lại không nghĩ tới nếu anh không đến, thì kết cục của cô có thể sẽ rất thê thảm.

Tiếng chuông di động lại vang lên lần nữa làm tim cô đập nhanh hơn.

“Nếu tôi không nhầm thì của Nhậm Quang Hy gọi tới?” Trương Ngải đi giày trượt tiến đến trước mặt cô, lấy điện thoại trong túi cô ra. “Nhậm Quang Hy, chỉ còn mười phút thôi, anh còn không mau hơn à? Không lẽ anh muốn thấy nhỏ cơm hộp chịu khổ vì bị gậy cầu đả thương à?”

“… Cô là ai? Cô muốn làm gì Mộ Tranh?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Thác Dã.

“Chết tiệt, nhầm người rồi!” Trương Ngải hung hăng buông di động ra.

“Là ai… gọi tới?” Mộ Tranh run giọng hỏi, cảm giác thân nhiệt đang từ từ giảm xuống.

“Sao nào? Cô để ý à? Nói cho cùng, cô vẫn rất hy vọng anh ta đến làm anh hùng cứu mỹ nhân thôi.” Trương Ngải thầm đánh giá Mộ Tranh, càng nhìn càng thấy tức. “Thực không hiểu con hồ ly tinh này đã dùng thủ đoạn gì mê hoặc Quang Hy nữa? Đợi lát nữa anh ta đến, tôi sẽ để anh ta thấy cô bị các cầu thủ Đại học G thay phiên hôn môi…”

Cô chưa kịp nói xong, thì một chai bia lớn bỗng chốc từ xa bay tới ném chuẩn xác trúng A Nặc.

“Shit! Là đứa nào?” A Nặc xoa cánh tay, tức giận bừng bừng hỏi.

“Là tao.” Từ cửa sân bóng truyền tới một giọng nói trầm ấm, là Quang Hy, dưới chân giẫm gậy cầu, trên tay nắm cầu côn, một thân thoải mái thong dong bước vào.

Anh thật sự đã đến đây…

Mộ Tranh nhìn anh mà trong lòng rối loạn không thôi, cô nên cảm thấy nên vui hay buồn đây.

“Không ngờ mày lại là người như vậy đấy, A Nặc, trong trận trước chúng mày thua trường tao. Chúng mày lại muốn dùng cách này báo thù à? Các thành viên đội khúc côn cầu Đại học G thật không có chí khí nhỉ?”

“Mày nói cái gì!?” A Nặc bị chọc tức đến mức đỏ mắt, vung tay lên, “Các anh em! Lên!”

Sáu đội viên Đại học G ùa lên, bao quanh Quang Hy, Quang Hy không nhìn bọn chúng mà nhìn chằm chằm vào kẻ chủ mưu là Trương Ngải.

“Đây là trò chơi cô bày ra à? Trương Ngải, chẳng lẽ cô không cảm thấy sau khi chia tay mà người con gái lại cứ thích dây dưa với người con trai, thì rất không có cá tính à?”

“Anh dám nói tôi không có cá tính?” Lòng tự trọng của Trương Ngải bị động chạm khiến cô ta vừa thẹn vừa giận. “Nhậm Quang Hy, anh cho là hiện tại ai đang là người không chế cục diện?”

Nói xong, cô dùng sức tát Mộ Tranh một bạt tai.

Quang Hy biến sắc, ánh mắt phút chốc tối lại.

“Rốt cuộc cô muốn gì? Trương Ngải, có điều gì bất mãn có thể nhằm trực tiếp vào tôi.”

“Sao nào? Anh đau lòng à?” Trương Ngải ghen ghét trừng mắt nhìn anh. “Thế này đi, tôi cũng không muốn làm khó dễ anh, đội bóng Thánh Đức dưới sự dẫn dắt của anh đã thắng Đại Học G bốn năm liền, nói vậy lần này chắc hẳn cũng sẽ không thua nhỉ?”

A Nặc khoát tay hạ lệnh, hai cầu thủ Đại học G hiểu ý liền đem Mộ Tranh đẩy mạnh tới trước cầu môn.

“Lần này anh sẽ đảm nhiệm thủ môn, chỉ cần anh có thể bảo vệ tốt khung thành trước sự công kích của Đại học G, không cho bọn họ để thủng lưới một viên cầu thì tôi sẽ để hai người rời đi bình yên, được chứ?”

Quang Hy không trả lời cô, anh thấy rõ tất cả cầu thủ bên Đại học G đều mặc đủ đồ bảo hộ, nhưng trên người anh lại không mang dụng cụ bảo hộ nào, trong lòng biết rất rõ lần này bọn họ muốn chơi anh.

Nhưng bất luận tình thế có khắc nghiệt cỡ nào, thì anh cũng phải đứng chắn cho Mộ Tranh, anh không biết vì sao mình lại muốn bảo vệ cô gái này, anh chỉ biết rằng anh không thể để cho bất luận kẻ nào tổn thương cô.

“Đến đây đi!” Anh nhanh chóng tiến đến trước cầu môn, bày tư thế phòng thủ.

“Kiên quyết thế à?” A Nặc nhíu mày, cầm lấy một viên băng cầu. “Mày phải biết rằng, tao đã đổi chất lỏng trong quả cầu này thành chì, nên nó rất nặng, lỡ bị đụng tới, nói không chừng có thể chết người đấy.”

“Sao lại như vậy?” Mộ Tranh lo sợ không yên, đúng vậy, cô sợ Quang Hy sẽ bị thương. “Nhậm Quang Hy, anh đi mau, không cần giúp tôi…”

“Im miệng! Ngoan ngoãn xem tôi chơi bóng.”

“Nhưng…”

“Tôi nói im miệng! Tôi không yếu ớt như cô nghĩ đâu.” Quang Hy cậy mạnh mắng cô, đôi mắt tinh anh nhìn chằm chằm một loạt các cầu thủ đô con của Đại học G ngay trước mặt. “Được, nếu tôi chặn được sáu trái, các người phải để Mộ Tranh đi.”

“Chờ mày chặn được rồi nói tiếp!” A Nặc cười lạnh, cầu côn linh hoạt đảo qua, băng cầu hướng thẳng tới cầu môn.

Mới đầu, Quang Hy còn miễn cưỡng có thể ngăn cản, nhưng băng cầu quá nặng, gia tốc lại kinh người, dần dần anh cũng không ngăn được, đành phải dùng thân thể của mình làm lá chắn đỡ cho Mộ Tranh, khiến anh đau tới mức quỳ rạp xuống đất.

“Nhậm Quang Hy!” Mộ Tranh hoảng sợ kinh hô.

“Tôi không sao.”

Anh cố gắng bắt mình đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đứng vững, thì một quả cầu khác lại đánh tới khiến đầu óc anh choáng váng.

Mộ Tranh đau lòng không thôi, kêu về phía các cầu thủ Đại học G:

“Không cần đánh nữa! Cầu xin các người đừng đánh nữa!”

“Vẫn chưa xong đâu.”

Một viên cầu khác lại bay tới, hướng bay thẳng tới đầu Quang Hy, máu tươi từ trán anh chảy xuống, nhỏ từng giọt trên sân băng, nhìn thật ghê người.

“Thế nào? Nhậm Quang Hy, anh nhận thua chưa?” Trương Ngải cười hỏi.

Quang Hy không nói, chỉ thở hồng hộc đứng dậy. “Còn một viên nữa.”

“Cái gì?” Trương Ngải không thể tin được, sắc mặt tái mét, oán hận liếc nhìn Mộ Tranh một cái. “Vì nhỏ cơm hộp kia mà ngay cả mạng anh cũng không cần sao?”

“Ít nói nhảm, thật dài dòng, rốt cuộc các người có đánh hay không?” Quang Hy chán nản đáp lại cô.

“Đáng ghét!” Trương Ngải mím môi. “Đánh cho tôi!”

Viên cuối cùng, A Nặc cướp quyền phát bóng, dùng hết sức vung lên một gậy không chút lưu tình nào.

Sẽ chết, anh thật sự sẽ chết mất…

Đôi mắt Mộ Tranh đẫm lệ, từng giọt mông lung nhìn thân người Quang Hy đang lung lay sắp đổ, vì sao anh lại muốn bảo vệ cô? Vì sao chứ?

Băng cầu nhanh chóng bay tới, tim cô đập thật mạnh, cô không kịp nghĩ nhiều, chỉ giãy dụa đứng thẳng lên, rồi che toàn thân Quang Hy, cô ghé vào lưng anh, băng cầu bay tới giữa chân khiến cô đau tới mức rên lên.

Tất cả mọi người sửng sốt, nhất là Quang Hy, anh quá hoảng sợ liền vội đứng dậy, vội tới kiểm tra vết thương của cô, nhìn thấy bắp chân cô đang xanh tím một mảng, không hiểu sao lại cảm thấy rất đau lòng.

“Cô là đồ ngốc hả? Sao lại chắn hộ tôi? Nếu chân cô bị thương thì phải làm sao?”

Cô mỉm cười, cố gắng mở đôi mắt tràn đầy đau xót. “Không thể để mình anh bảo vệ tôi, tôi cũng muốn… bảo vệ anh.”

Quang Hy xúc động, chưa từng có người nào nói với anh như vậy, chưa từng có người nào nguyện ý mặc kệ mọi thứ để bảo vệ anh.

“Ngu ngốc, đúng là ngốc hết thuốc chữa.” Anh thấp giọng quở trách, ngoài mặt có vẻ nghiêm túc, nhưng thật ra đang cảm động không nói được thành lời.

“Đủ rồi! Đây không phải lúc để đôi cẩu tặc nam nữ chúng mày nói chuyện yêu đương.” Trương Ngải thấy khó chịu. “A Nặc, anh còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Lên cho em…”

“Dừng tay!” Một vị khách không mời mà đến đột nhiên xông vào sân băng. “Sinh viên Thánh Đức đánh nhau với các thành viên đội bóng Đại học G, việc này truyền ra ngoài thì ai cũng đừng mong sẽ được tốt nghiệp!”

“Anh là ai?” Trương Ngải nổi giận đùng đùng tiến tới trước người vừa đến. “Anh tới giúp đỡ Nhậm Quang Hy à?”

Là Thác Dã? Mộ Tranh ngạc nhiên.

“Làm sao có thể?” Thác Dã phản bác. “Tôi với thằng nhóc kia có rất nhiều mâu thuẫn.”

“Các người đã từng đánh nhau?”

“Đúng vậy, cho nên để tôi cũng đến tham gia một chân đi.”

Thác Dã mỉm cười, nói thì chậm nhưng hành động lại rất nhanh, thừa dịp Trương Ngải chưa chuẩn bị, anh đã tiến tới một bước, nhanh chóng dùng tay khống chế ả, ép ả ra bên ngoài.

“Mày… mày! Không muốn sống nữa hả?” A Nặc giận dữ kêu lên, thấy người yêu bị không chế làm hắn lo lắng vô cùng.

“Nếu không muốn cô ta bị thương thì hãy thả Mộ Tranh ra!” Thác Dã cũng cảnh cáo.

“Mày…” A Nặc buồn bực.

Quang Hy nhân cơ hội cởi giầy trượt băng ra rồi lấy lưỡi trượt cắt dây trói cho Mộ Tranh, hai người giúp đỡ nhau lảo đảo đứng dậy.

“Đi mau!” Thác Dã ra hiệu.

Mộ Tranh do dự, lo lắng nhìn anh.

Anh trấn an mỉm cười nhìn cô. “Anh đã gọi thầy giáo, họ lập tức sẽ tới, hai người đi trước đi.”

“Cảm ơn.” Quang Hy biết nơi đây không nên ở lâu, nên anh vội nắm tay Mộ Tranh rời đi.

A Nặc muốn chạy đuổi theo, nhưng Thác Dã lại đột nhiên đẩy Trương Ngải ra, túm lấy gáy áo của A Nặc, toàn thân tràn đầy sát khí, dùng sức quật A Nặc ngã xuống sàn.

“Đội trưởng!”

Vài đội viên khác nhìn thấy đội trưởng mình bị vậy thì vừa sợ vừa giận, cả lũ đồng thời xông lên, Thác Dã thân thủ nhanh nhẹn đã đoán trúng ý đồ.

“Rốt cuộc anh là ai?” Trương Ngải hoảng sợ hỏi.

“Nhìn không hiểu à? Tôi là bạn của Mộ Tranh.”

“Bạn? Tôi thấy anh yêu thầm cô ta thì đúng hơn.” Trương Ngải châm chọc.

“Cô nói cái gì?” Thác Dã căm tức gào lên.

“Tôi nói anh là thằng ngốc yêu thầm Lương Mộ Tranh!” Trương Ngải không cam lòng yếu thế.

Thác Dã nghe xong, vừa vội lại vừa giận khiến mặt hơi nóng lên.

“Đúng, tôi thích Mộ Tranh thì làm sao? Từ khi tôi hai tuổi đã bị người khác bắt nạt, chính cô ấy đã giúp đỡ tôi, từ lúc đó tôi đã thích cô ấy.”

Trời ạ, không thể nào? Nhất kiến chung tình[1] chỉ vì một hành động nhỏ vậy á? Tên này cũng ngây thơ quá đi?

[1] Nghĩa là: yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Thấy vẻ mặt quái dị của mọi người làm Thác Dã càng tức giận hơn. “Thái độ đó của các người là sao? Thế nào? Có ý kiến hả? Có ý kiến thì nói ra!”

“Mày cũng ngu quá, vừa rồi còn chạy tới cứu cô ta, đáng tiếc mà, trong mắt cô ta chỉ có Nhậm Quang Hy kia thôi, nhìn xem cô ta cũng không liếc mắt nhìn mày một cái.” A Nặc châm chọc.

“Thằng này! Mày không biết tao là ai hả? Khi còn học trung học tao chính là Quán quân Karate toàn quốc đó. Dám cười tao à? Tao sẽ đánh cho chúng mày chịu không nổi!”

Nói xong, anh đem A Nặc cùng các thành viên khác trong đội bóng vừa rất vất vả mới có thể đứng lên lại một lần nữa quật họ nằm sấp xuống sàn, vừa đánh vừa lảm nhảm.

“Tất cả đều do chúng mày chuốc khổ vào thân! Nếu chúng mày không bắt cóc Mộ Tranh thì nào có cơ hội để tên Nhâm Quang Hy kia làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ? Đáng ghét! Nếu bọn họ về sau càng ngày càng gần gũi… Nằm úp sấp xuống làm gì? Đứng dậy cho tao! Ông đây còn chưa có đánh đủ đâu!”

Bên trong sân băng vang lên những tiếng khóc thê lương thất thanh liên miên không dứt.



“Đầu anh chảy máu kìa, mau đi bệnh viện thôi.”

Sau khi nhanh chóng rời khỏi sân băng, Mộ Tranh và Quang Hy nhảy lên xe buýt trước cổng trường, khi hai người ngã vào chỗ ngồi ở hàng ghế cuối cùng thì thở dốc không dừng.

“Tôi không sao.” Quang Hy lắc đầu. “Nhưng còn cô, chân cô không sao chứ?”

“Tôi không sao.”

Ánh mắt hai người giao nhau, đều thấy trong mắt đối phương là sự quan tâm mãnh liệt, khiến không khí nhất thời có chút kỳ lạ, Quang Hy nhanh chóng hoàn hồn, cổ họng nghẹn lại.

“Người vừa nãy là bạn cô à?”

“Ừ, anh ấy tên Hoa Thác Dã.”

“Là người tới thư viện mượn sách cho cô à?”

“Là anh ấy.”

Quang Hy nhíu mày. “Một mình anh ta đối phó những người đó, không có việc gì chứ?”

“Thác Dã rất giỏi Karate, tôi nghĩ chắc anh ấy có thể đối phó được, hơn nữa anh ấy nói đã kêu bảo vệ tới rồi.” Mộ Tranh nói nhỏ. “Đợi tôi gọi thử cho anh ấy xem tình huống thế nào.”

Quang Hy gật đầu. “Cô thân với anh ấy lắm hả?” Anh không chút để ý hỏi.

“Ừ, chúng tôi đã quen nhau rất lâu rồi, là bạn tốt của nhau.”

Chỉ là bạn tốt thôi sao? Quang Hy giễu cợt nhếch môi, mới vừa rồi anh thấy rõ tình cảm trong mắt Hoa Thác Dã không hề giống quan hệ bạn bè đơn thuần.

“Không biết xe buýt này xuống trạm nào nhỉ? Để tôi đi hỏi bác tài.”

Nói xong, Mộ Tranh vội đứng dậy.

“Không cần đâu.” Quang Hy dùng tay giữ chặt cô. “Tôi thấy hơi mệt, có thể ngồi với tôi một lát, lát nữa hay đi được không?”

“Vậy… được rồi.”

Mộ Tranh ngồi xuống, nhìn Quang Hy đang từ từ nhắm hai mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, vết máu trên trán còn chưa khô.

“Thật kỳ lạ.” Anh đột nhiên thấp giọng chia sẻ:

“Mỗi lần ở cạnh cô, tôi đều cảm thấy rất an tâm. Bất kể là vì cô hay tiếng đàn của cô.”

Thật sao? Tim Mộ Tranh đập loạn, kinh ngạc nhìn anh.
Bình Luận (0)
Comment