Trẫm Không Dám Nữa

Chương 29

Có lẽ không nghĩ nàng lại trở về vào lúc tối muộn như thế, Dung Xu có chút kinh ngạc, nhìn nàng sửng sốt một hồi.

Cẩm Họa nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, đứng yên tại chỗ không có đi qua.

Dung Xu từ trên giường đứng lên, đi tới chỗ nàng, thấy dáng vẻ này của nàng, mở miệng như muốn nói chút gì, nhưng lời tới miệng lại thành: “Bệ hạ sớm nghỉ ngơi đi.”

Hắn muốn đi sao?

Cẩm Họa trong lòng không vui.

Giận à? Đến mức này sao? Không phải chỉ là……

Chỉ là vừa rồi thấy hắn ngồi ở mép giường nàng, bộ dáng kia thoạt nhìn thật là có chút đáng thương? Cẩm Họa cả trái tim đều căng thẳng, thấy hắn đi lướt qua người mình, liền nhịn không được, cắn răng một cái túm lấy ống tay áo hắn.

Quốc Sư đại nhân dừng bước, kinh ngạc nhìn nàng.

Cẩm Họa ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, “Ngươi đang giận trẫm hả?”

“Vi thần không dám.” Hắn ngữ khí bình tĩnh, không có cảm giác cưng chiều như trước giờ.

Hình như vẫn còn để trong lòng lời nói của nàng hôm đó.

Cẩm Họa cảm thấy uất ức cực kỳ, hắn chưa từng đối với mình không lạnh không nhạt, vừa rồi lời Sơ Vân nói, nàng suy nghĩ kỹ càng một lần, cảm thấy rất có đạo lý.

“Ngươi rõ ràng là giận.”

Cẩm Họa nhỏ giọng nói, “Ngươi trước nay đều không nói với ta vì sao vẫn luôn ở bên cạnh ta, giúp đỡ ta, cũng như lai lịch của ngươi, quá khứ của ngươi, ta cái gì cũng không biết. Ngươi tự cho là tốt với ta, thân cận với ta, nhưng mà, Dung Xu, ngươi có nghĩ tới ta... đối với ta mà nói, ta nhìn thấy ngươi, sẽ rất sợ hãi không…”

Hình như đã bắt được một tin tức quan trọng, hắn nhịn không được nhìn nàng lâu hơn một chút, thấy nàng khóe mắt ươn ướt, sắp khóc ra.

Hắn không thể chịu nổi nhất là bộ dạng uất ức này của nàng, do dự duỗi tay xoa xoa đầu nàng, nhưng không ngờ cả người nàng liền nhào tới.


Cái ôm chặt chẽ, giống như chỗ trống trong lòng đã được lấp đầy.

“Sơ Vân nói, ngươi là nam tử tốt nhất trên thế gian, ngươi đối với ta toàn tâm toàn ý, vẫn luôn bảo vệ bên cạnh ta, có ngươi ở đây, ta cái gì cũng không cần lo lắng. Nhưng mà ngươi có biết không? Ta rất sợ hãi.”

Lại là sợ hãi.

Từ trước đến nay hắn đều không nghĩ tới, hắn hết sức cẩn thận chờ đợi bên cạnh nàng, từng chút một tiếp cận nàng, vậy mà vẫn làm nàng sợ hãi.

Quốc Sư đại nhân thu hai tay lại, để thân mình nàng áp vào ngực, hắn cảm thấy lồ,ng ngực mình ấm áp và ướt đầm, là nước mắt nàng. Mèo con hắn vẫn luôn bảo vệ, bây giờ lại nói với hắn... nàng sợ hắn.

Hắn xoa mặt nàng, nhìn lệ quang doanh doanh phản ánh hình ảnh của mình, hắn trước giờ đều không nỡ để nàng rơi một giọt nước mắt. Hai vầng trán kề nhau, Quốc Sư đại nhân giọng nói run run, “Thật sự sợ lắm sao?”

Cẩm Họa thành thật gật đầu, hai hốc mắt khóc đến hồng hồng.

Quốc Sư đại nhân thở dài một hơi, chân mày dưới Bạch Ngọc Diện cụ cũng nhíu lại, lòng bàn tay lưu luyến trên mặt nàng, dịu dàng dùng ống tay áo lau nước mắt cho nàng, thanh sắc nhu hòa: “Là ta không tốt.”

Là hắn không tốt, không làm cho nàng hiểu.

Nghe giọng nói hắn dịu dàng như vậy, Cẩm Họa “òa” một tiếng khóc rống lên, Quốc Sư đại nhân hoàn toàn bị dọa choáng váng... hắn, hắn chẳng lẽ là lại làm nàng sợ rồi sao?

Hình như mình cũng không có đáng sợ như vậy mà?

Bàn tay to phủ lên lưng nàng trấn an, Quốc Sư đại nhân hoàn toàn không có biện pháp nào, đành chặn ngang bế thiếu nữ trong lòng ngực lên, ngồi xuống trên giường lót nệm. Chỉ là nàng vẫn là vùi đầu trong lòng ngực khóc thút thít, Quốc Sư đại nhân đầu óc trống rỗng, mờ mịt không biết làm sao.

“Ngoan, đừng khóc, được không?” Hắn cúi người hôn hôn lên tóc nàng.

Thiếu nữ trong ngực vẫn không ngẩng đầu, còn cất giọng lên án: “Ngươi ôm người ta, hôn người ta, còn cùng chung chăn gối, vậy mà lại nói về sau không vượt quá bổn phận, Dung Xu, ngươi khốn kiếp!” Vừa nói xong liền vung nắm tay hung hăng đấm lên ngực hắn.

Hắn vẫn ôm nàng, để mặc nàng xả giận, đúng là con mèo hoang.


“Ừ, ta khốn kiếp.” Quốc Sư đại nhân rất thong dong thừa nhận bản thân khốn kiếp.

Quốc Sư đại nhân khốn kiếp thân mật hôn hôn lên mặt nàng, ngữ khí ôn nhu không thể tưởng tượng, “Đừng khóc nữa được không?”

“Nhưng mà, hai chữ lần trước kia, về sau không được nói nữa.” Hắn giọng điệu nghiêm túc, dọc theo khuôn mặt hôn lên đôi mắt nàng, âm thanh nhẹ nhàng như có như không, lại khiến người khác tâm thần nhộn nhạo, “Ta vẫn luôn xem nàng như trân bảo.”

Nàng là bảo vật hắn cẩn thận giữ gìn, sao có thể là món đồ chơi được.

Lúc đó, hắn quả thật rất giận dữ.

Mèo con của hắn, hóa ra lại nghĩ hắn như vậy.

Cẩm Họa nghe vậy, có chút chột dạ, cho nên cũng không ồn ào nữa, hết sức cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn, cái hôn trên mặt lưu luyến, lại có chút ngứa.

Nàng nghĩ mình cũng thích hắn, nếu không… sẽ không cảm thấy quen thuộc với sự thân mật của hắn.

Lúc nãy nàng còn buồn sầu, bây giờ đã có thể mỉm cười, vươn hai tay ôm cổ hắn, tay áo chảy xuống dọc theo cánh tay, lộ ra cánh tay trắng nõn như ngó sen.

Nàng chủ động hôn lên môi hắn, thẹn thùng nói: “Ta biết rồi.”

Nàng đã sớm biết hắn rất tốt, lúc này càng an tâm.

Quốc Sư đại nhân vui mừng kinh ngạc, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Từ khi trọng sinh đến nay, không có lúc nào nàng yên tâm hơn so với thời khắc này.

Cẩm Họa: “Dung Xu.”


Quốc Sư đại nhân: “Hửm.”

Cẩm Họa: “Ta muốn nhìn bộ dạng của chàng.”

Quốc Sư đại nhân: “…Một...một thời gian nữa, được không?”

Cẩm Họa: “Ta thật sự không ngại chàng tướng mạo khó coi đâu.” Xem nàng lòng dạ rộng rãi không.

Quốc Sư đại nhân: “……”

***

Quân thần yêu đương thật là không tốt.

Đặc biệt là một hôn quân vô dụng và một trung thần năng lực cực lớn.

Ví dụ như hiện tại, đường đường Đại Chiêu Quốc bệ hạ đang lười biếng nằm trong lòng Quốc Sư đại nhân, à…cùng phê duyệt tấu chương.

“Đừng quấy rối...” Quốc Sư đại nhân nhìn bệ hạ trong lòng ngực không an phận, mở miệng tràn đầy cưng chiều.

Cẩm Họa nghe vậy, cọ cọ ngực hắn, khuôn mặt nhỏ cười ngâm ngâm, cậy sủng sinh kiêu nói: “Không được hung dữ với ta.”

Quốc Sư đại nhân gác cây bút trong tay xuống, duỗi tay xoa xoa đầu nàng, “Vi thần làm sao dám chứ?”

Tự nhiên là không dám. Cẩm Họa đắc ý dào dạt.

Hiện giờ đã tỏ nỗi lòng, thằng nhãi này nửa điểm cũng không dám chọc mình.

Thật là quá hưởng thụ!

Nữ đế bị hiếp đáp lâu như vậy, bây giờ rốt cuộc cũng có thể thở ra nhẹ nhõm, sớm biết như vậy, nàng đã sớm chút, thu hắn vào hậu cung là xong.

Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của nàng, Quốc Sư đại nhân dung sắc nhàn nhạt nói: “Suy nghĩ cái gì vậy?”

Cẩm Họa duỗi tay ra móc lên cổ hắn, cả người đều treo trên người hắn, đôi mắt không hề chớp nhìn hắn, hết sức tự nhiên đáp: “Nghĩ tới chàng đó.”


Quốc Sư đại nhân ánh mắt ngẩn ra, nhẹ nhàng ho một tiếng.

Cẩm Họa cười vô cùng vui vẻ, đặc biệt khi nhìn thấy lỗ tai có chút đỏ của hắn, nhìn xem đi... tên Quốc sư đại nhân thường hay ức hiếp nàng bây giờ cũng biết thẹn thùng rồi.

Chơi vui quá.

Cẩm Họa cười đến hoa chi loạn chiến, Quốc Sư đại nhân bất đắc dĩ thở dài một hơi, lại cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ kia, Cẩm Họa chỉ có thể ô ô ô mà la hét.

Đôi môi mềm mại mang theo hơi thở cực nóng, Cẩm Họa cảm thấy cả người đều run rẩy, nàng lẳng lặng túm lấy vạt áo người trước mặt, ngẩng đầu lên đáp trả nụ hôn của hắn.

Đột nhiên trong đầu xuất hiện một số hình ảnh mơ hồ, thân mình Cẩm Họa run lên, cả trái tim cũng thắt lại.

“Làm sao vậy?” Quốc Sư đại nhân vỗ về nàng, dịu dàng hỏi.

Cẩm Họa vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, lắc lắc đầu.

Chuyện về Sở Diễn, nàng nên nói như thế nào với hắn?

Đang lúc Cẩm Họa khó xử vô cùng, Minh Xảo lại vội vàng đi vào.

Tiểu cung tì này đã sớm biết gian tình giữa bệ hạ nhà mình và Quốc Sư đại nhân, cho nên thấy hai người thân mật cũng là gặp nhiều không trách.

Minh Xảo ở trước mặt nàng không có quy củ gì cũng không phải là một ngày hai bữa. Cẩm Họa cũng cảm thấy rất bình thường, vừa mân mê ống tay Quốc Sư đại nhân vừa hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Minh Xảo giương mắt nhìn nhìn bệ hạ nhà mình, lại nhìn nhìn Quốc Sư đại nhân, vẻ mặt khó xử.

Cẩm Họa cảm thấy có chút kỳ lạ, “Ngươi cứ nói đi.” Hiện giờ quốc sư đâu phải là người ngoài.

Thấy bệ hạ nói như vậy, Minh Xảo cũng không dám im lặng nữa, ấp úng nói: “Bệ…… Bệ hạ, Sở Nhất đã về cung, người … có muốn cho hắn ở lại không?”

Nghe hai chữ ‘Sở Nhất’, Cẩm Họa hơi ngẩn ra, nàng có thể cảm nhận được thân thể người phía sau hơi hơi khựng lại.

Sở Nhất...

Bình Luận (0)
Comment