Trẫm Không Dám Nữa

Chương 33

Động phòng.

Hai chữ này được Quốc Sư đại nhân kéo dài đến cực điểm, trêu chọc nhân tâm.

Cẩm Họa mặt “ngẩn ngơ” một chút, rồi lập tức đỏ bừng như thiêu đốt.

Quốc Sư đại nhân đặt môi đè xuống, như có như không hôn hôn lên cánh môi đã đỏ bừng của nàng, giọng điệu y như một tên lừa đảo, “Đã sắp động phòng rồi, vậy nàng nên gọi ta là gì?”

Phu… Phu quân?

Không được, nàng... nàng kêu không ra miệng được.

Cẩm Họa cắn môi không nói lời nào.

Thấy người dưới thân bộ dạng thẹn thùng e lệ, khiến Quốc Sư đại nhân nhịn không được muốn ăn ngay vào bụng. Nhưng đợi lâu như vậy, hắn tự nhiên là phải nhấm nháp cho thỏa lòng.

Mèo con của hắn.

“Ưm…” Cánh môi bỗng nhiên bị phong bế, kèm theo là hơi thở cực nóng ngang nhiên cướp lấy hô hấp của nàng, cái tay trước ngực đã bắt đầu cởi váy áo nàng ra.

Cẩm Họa vừa khẩn trương vừa ngại ngùng, ưm ưm ưm kêu không ngừng.

Nhưng người phía trên đã chìm vào trầm mê, chỗ cực nóng kia để giữa h.ai chân nàng cũng đang kêu gào, khiến nàng không dám cựa quậy. Rõ ràng ngày thường nhìn qua là một nam tử ôn nhuận nhẹ nhàng như ngọc, vậy mà giờ phút này lại cực kỳ ngang ngược.

Không có ai dám nghĩ đến, Quốc sư đại nhân phong tư vô song như trích tiên hạ phàm lại cũng có lúc như thế này.

Quần áo trước ngực đã chậm rãi được gỡ bỏ, lộ ra một cái yếm màu hồng diễm lệ, da thịt mềm mại, mịn màng trắng như tuyết, Cẩm Họa hô hấp cứng lại, tư thế nhu thuận chúi đầu vào lòng hắn.

Vẫn còn… rất xấu hổ.

Hắn bắt đầu hôn cổ nàng, cổ trắng ngần bị nhiễm ướt bởi nụ hôn mơ.n trớn, Cẩm Họa cảm giác được thân thể mình bắt đầu nóng lên. Nàng biết đây là phản ứng bình thường, nhưng mà… vẫn cố gắng cắn môi sợ bản thân mình sẽ phát ra âm thanh kỳ quái gì đó.

Cho đến khi cái yếm trước ngực trễ xuống, cặp tuyết trắng no đủ hoàn toàn lộ ra.

“Ưm…” Quả anh đào bên trái bị ngậm vào miệng, thân mình Cẩm Họa lập tức run rẩy, rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được, ưm một tiếng.


Hắn ngậm lấy nhũ tiên của nàng, đầu tiên nhẹ nhàng liế.m láp, mú.t vào, sau đó bắt đầu dùng răng khẽ cắn, Cẩm Họa chịu không nổi trêu chọc như vậy, nàng cảm giác ngực mình nóng lên, lại còn dường như sưng to lên nữa.

Cái hôn triền miên vừa rồi đã làm thân thể nàng có cảm giác bản năng, bây giờ càng ngày càng nóng, khiến nàng nhịn không được muốn cùng hắn thêm thân cận hơn.

Sau khi hôn đủ, Quốc Sư đại nhân liền kề sát mặt nàng, giọng nói dịu dàng lại hơi khàn khàn khó che giấu: “Chúng ta về phòng, được không?” Bên ngoài tuy không lạnh, nhưng lò than lại dễ làm thân thể bị ảnh hưởng không tốt, hắn đương nhiên sẽ không để hai người hoa.n ái xảy ra ở đây.

Cẩm Họa không còn phản ứng gì nữa, tựa vào lòng ngực hắn, lung tung gật đầu.

Quốc Sư đại nhân cười cười, sau đó lấy thảm bọc thân mình nàng lên, ôm trở về phòng.

***

Lộ trình ngắn ngủn này hắn cũng đi một cách không nhàn rỗi, ngậm lậy môi nàng, vừa gặm vừa cắn, Cẩm Họa nhẹ giọng nức nở, nhưng đều bị hắn hôn làm cho uất nghẹn không nghe rõ là gì.

Cho đến khi phịch một tiếng, hai người ngã xuống phía trên đệm chăn êm ái.

Sau lưng nàng đã gối lên cánh tay hắn, đương nhiên là không bị chạm dù là một chút, nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc trống rỗng. Nhưng Quốc Sư đại nhân cũng không định cho nàng kịp hoàn hồn, trực tiếp cúi người xuống, hung hăng tiếp tục hôn nàng.

Bây giờ mới thật sự khai tiệc.

Hắn duỗi tay xốc tấm thảm bọc nàng lên, thân thể thiếu nữ trắng nõn nà cứ như vậy hiện ra trước mắt hắn.

Bàn tay to dọc theo vòng eo nàng uốn lượn đi xuống, cho đến khi dừng ở giữa h.ai chân nàng thì mới ngừng lại, ngón tay hướng tới chỗ kia nhẹ nhàng ấn một cái, thiếu nữ dưới thân yêu kiều "ưm" một tiếng.

Thanh âm mềm mại yểu điệu, giống như tiếng kêu một con mèo con.

“Đừng mà…” Cẩm Họa đã sắp khóc ra, ngón tay hắn cứ đặt ở chỗ kia của nàng như vậy. Cả người nàng trầ.n trụi, còn hắn lại y quan chỉnh tề, thật không công bằng.

Cẩm Họa co rụt thân mình không cho hắn chạm vào, bàn tay nhỏ lung tung vuốt ngực hắn, sau đó bắt đầu cởi đai lưng hắn.

Quốc Sư đại nhân vui sướng cười, để mặc nàng thay mình cởi quầ.n áo, hắn ôm mặt nàng vừa hôn vừa cắn, “Không cần gấp, từ từ mà cởi.”

Cẩm Họa vừa nghe vậy, liền không phục cắn lên má trái hắn một cái, ai gấp chứ? Chính hắn mới gấp đó!!!

Quốc Sư đại nhân bị tay nhỏ linh hoạt của nang cởi đến không còn một mảnh, vòm ng,ực trơn bóng trắng như sứ lộ ra. Cẩm Họa vô cùng vừa lòng với kiệt tác của mình, nhưng nhìn theo vòm ng,ực hắn xuống dưới, đến chỗ dây quần sau cởi ra lại xấu hổ vừa giận dữ không thể hiểu được.


“Chàng…” Tay Cẩm Họa bị hắn nắm lấy, sau đó bị đưa tới đặt lên chỗ kia.

Vật đó nóng rực như thiết hơ trên than lửa, lúc nàng chạm vào lại còn không biết khiêm tốn sưng lên mấy lần, Cẩm Họa cắn môi không dám đụng vào nữa. Nhưng Quốc Sư đại nhân cứ liên tục hôn nàng, dụ dỗ nàng: “Ngoan, cầm nó đi.”

Cẩm Họa mặt đỏ lên, nhưng vẫn ma xui quỷ khiến nắm lấy nó, nàng ngây ngốc mà chạm vào, lại ngẩng lên nhìn hắn trên người mình, một đôi mắt ướt long lanh hết sức đáng thương.

Quá nóng, quá thô, tay nàng căn bản là nắm không hết.

Khi bàn tay nhỏ bé kia cầm lấy thứ nóng rực của mình, Quốc Sư đại nhân thoải mái thở nặng nhọc ra một hơi, tuy rằng nhìn bộ dạng nàng hết sức đáng thương nhưng hắn thật càng muốn ức hiếp nàng thêm một chút, nhưng rồi lại có chút không đành lòng.

Hắn hôn hôn lên mặt nàng, dịu dàng dỗ dành, “Được được, không nắm nữa, đừng khóc, hửm?”

Quốc Sư đại nhân giọng điệu chân thành như thế, ôn hòa như thế, Cẩm Họa đã sắp bị sự ‘khoan dung’ của hắn làm cảm động.

Cho đến khi vật cực nóng kia đã đặt vào chỗ ướt át giữa h.ai chân nàng, thì nàng mới bừng tỉnh: Không nắm nữa… là vì thằng nhãi này muốn tính toán trực tiếp cho nàng sử dụng luôn!

Rồi vật thô to kia chậm rãi tiến vào.

“Ưm…” Chỗ đã ướt đẫm, nhưng vì là lần đầu, nàng vẫn cảm thấy vô cùng không thích ứng, gần như chỉ mới có cái đầu tiến vào, thì nàng đã cảm thấy đau đớn hết sức.

Cẩm Họa hức hức khóc lên, toàn bộ thân thể đều đang run rẩy, Quốc Sư đại nhân thở hổn hển, vừa ôm thân hình nàng vào lòng lại vừa dỗ dành, chuyện tới bước này, là tên đã lên dây không thể không bắn, hắn sao có thể dừng lại được.

“Ngoan, cố gắng một chút thôi, được không?” Hắn biết nàng đau, nhưng mà… hãy để nàng đau vì hắn một lần, chỉ một lần thôi.

Hắn trước nay đều không nỡ để nàng chịu uất ức dù chỉ một chút.

Cẩm Họa sớm đã nước mắt lưng tròng, khóc như hoa lê dính mưa, Quốc Sư đại nhân nhìn bộ dạng nhỏ nhắn đáng thương, lại càng thêm hứng khởi, thật sự muốn ức hiếp nàng một chút.

Nghĩ vậy, cũng thực sự làm vậy.

Hắn cúi người xuống cắn quả ăn đào trước ngực nàng một cái, khiến nàng phân tâm một chút, cho đến khi nàng dần dần thích ứng thứ cực nóng của hắn, không khóc không nũng nịu nữa, mới từ từ nâng cặp mông phấn mịn của nàng, mạnh mẽ xuyên qua.

“A!” Thân thể bị cái thứ cứ.ng rắn kia xâm nhập, hai chân trắng nõn thon dài vốn kẹp trên eo hắn, liền lung tung đá đạp mấy cái, sau đó vô lực rũ xuống.


Đau, quá đau.

Chỗ kia của nàng quá chặt, hắn thì quá lớn, lần này, quả thực là gần như xé rách cả cơ thể nàng.

Hai người ôm nhau thật khăng khít, thân thể tương liên, làm chuyện thân mật nhất thế gian này, Quốc Sư đại nhân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng, đau lòng không thôi, nhưng trong lòng lửa nóng và dụ.c vọng quả thực đang từng chút từng chút cắn nuốt tâm trí hắn.

Hắn cố nén, trên trán càng ứa ra mồ hôi tinh mịn, dịu dàng hôn lên má nàng, nhẹ giọng trấn an. Qua một lúc lâu sau, cho đến khi cảm thấy thân thể nàng dần dần thả lỏng lại, hắn mới nhịn không được bắt đầu cử động một chút.

“A…” Cẩm Họa bị hắn hôn nói không nên lời, chỗ kia lại bị hắn chiếm lấy, hắn mỗi một chút va chạm là mỗi một lần cọ xát, đều khiến nàng không kềm chế được r.ên rỉ, ngâm nga.

Dần dần cảm thấy không còn đau nữa, nàng thích ứng với việc hắn ở bên trong thân thể mình, hai chân trắng muốt lại theo bản năng kẹp lấy eo hắn.

Động tác thuận theo này khiến Quốc Sư đại nhân đáy mắt hoàn toàn bốc cháy, hai tay nâng cánh mông tròn căng của nàng, mạnh mẽ ra vào.

Rõ ràng đã biết nàng là lần đầu, hắn phải thật cẩn thận, nhưng mà Quốc Sư đại nhân dục hỏa đốt người vẫn hóa thân thành dã thú hung mãnh cắn nuốt đường đường Đại Chiêu Quốc bệ hạ vào bụng.

Thân thể của nàng mịn màng non tơ, chỗ kia càng ướt át chặt chẽ, đến mức khó mà tưởng tượng, mềm mại lại khít khao, vây quanh xoắn lấy vật t.o lớn của hắn, mỗi một lần va chạm đều làm hắn cảm thấy chỗ xương cùng dâng lên một cảm giác sung sướng khó có thể miêu tả, rồi lan tràn ra khắp toàn thân.

Cùng người mình yêu nhất làm chuyện thân mật nhất, thể xác và tinh thần đều cảm thấy vui vẻ sảng khoái, không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Hắn cúi đầu hôn thiếu nữ dưới thân mình, hai quả đào trước ngực bởi vì thân thể đong đưa mà run rẩy, đẹp đến mức hắn nhịn không được lại há miệng ngậm lấy.

Sống lâu như vậy, chưa từng muốn một người đến thế.

Hiện giờ, trái tim nàng, thân thể nàng, đều là của hắn.

Hắn nhắm mắt lại, không ngừng ra vào, lần lượt tiến đến chỗ sâu nhất, bên tai là tiếng anh anh khóc nỉ non và tiếng rê.n rỉ yêu kiều của nàng, không ngừng làm hắn thêm xúc động, càng đẩy nhanh hơn tốc độ.

Thân hình Cẩm Họa không ngừng bị va chạm, lắc lư, cảm giác đau đớn khó chịu vừa rồi đã dần dần trôi đi, vật vừa nóng vừa cứng như bàn ủi kia vẫn luôn ra ra vào vào. Nhưng thân thể cứ giống như càng lúc càng bị lấp đầy, làm nàng nhịn không được lại muốn nhiều hơn, từng thanh âm nhỏ vụn đáng xấu hổ kia từ chính miệng nàng thốt ra, Chỉ là nàng không có biện pháp nào đè nén lại.

Loại chuyện thân mật cùng người mình thích này, sao có thể đè nén được?

Thân thể tê tê, ngứa ngứa, nàng đã sớm không còn sức lực, nhưng cái tên trên người nàng lại không hề biết mệt, không ngừng rút r.a c.ắm vào, từng đợt sung sướng khiến ý thức nàng dần dần trở nên mơ hồ, rồi sau đó mềm nhũn nằm dưới thân hắn, cho đến cú ra vào cuối cùng kia thì nàng nhịn không được thở gấp liên tục, cuối cùng trước mắt dường như xuất hiện một luồng bạch quang, một thứ chất lỏng cực nóng phun vào chỗ sâu bên trong nàng, khiến toàn thân nàng đều co rút lại từng cơn.

Vật kia vẫn còn chôn sâu trong thân thể nàng, sau lần đầu tiên, Quốc Sư đại nhân ôm nàng đang lõa thân, hôn lên bờ vai trắng nõn mượt mà của nàng, vẻ mặt vui sướng tràn trề.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có sự thỏa mãn đến mức này.

Tuy rằng hắn còn muốn, nhưng vẫn là muốn ngại cho thân thể nàng yếu ớt.

Nghỉ ngơi một lát, Quốc Sư đại nhân lại nhịn không được, vô cùng không có nguyên tắc, ôm nàng đòi thêm một lần…


Mèo con của hắn sớm đã mồ hôi đầm đìa ngã vào khuỷu tay hắn, hắn vẫn luyến tiếc rời khỏi thân thể nàng ra ngoài, thoả mãn hôn lên má, lên đôi môi anh đào của nàng, sau đó ôm nàng cùng nằm lên đệm chăn.

Hai tròng mắt đen như mặt ngọc đầy nhu tình, hắn lẳng lặng nhìn mặt nàng, duỗi tay vén sợi tóc trên mặt nàng ra hai bên tai, sau đó ấn lên một nụ hôn nhẹ nhàng.

Hai lần này chẳng qua chỉ làm hắn thực tủy biết vị, vẫn chưa đủ thỏa mãn.

Nhưng ngày tháng còn dài, hắn không nỡ lại làm nàng đau đớn thêm.

***

Cổ vừa tê vừa ngứa khiến Cẩm Họa không vui nhíu nhíu mày, nàng chậm rãi mở to mắt, toàn thân đau nhức khiến nàng càng thêm nhíu chặt chân mày.

Sao lại thế này?

Đau quá.

Cẩm Họa nhịn không được kêu lên một tiếng.

Không đúng. Cẩm Họa cảm thấy được sau lưng có tiếng hít thở đều dặn nhẹ nhàng, sự ôm ấp ấm áp khiến nàng nhịn không được toàn thân đều nổi gai.

Eo bị người ta ôm chặt, phía sau nàng…

Phía sau nàng… Cẩm Họa sợ hãi hít sâu một hơi.

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Cẩm Họa lại hít vào một cái, chậm rãi xoay người, cho đến khi thấy rõ người nằm bên cạnh mình, trong đôi mắt lại dâng lên sự mê mẩn bất ngờ.

Nam nhân này thật là tuấn tú.

Nhưng mà… Bây giờ cái mà nàng nên nghĩ không phải là cái này chứ…

Nam nhân có lẽ nghe được động tĩnh, hai mắt chậm rãi mở ra, hắn dịu dàng nhìn thiếu nữ trong lòng, sau đó hôn lên trán nàng, hai tay thu lại, lập tức siết lấy nàng càng chặt, tiếp tục nhắm mắt lại yêu chìu nói, “Ngoan, ngủ thêm một lát đi.”

Cẩm Họa bị dọa hoảng hốt, thanh âm run rẩy nói: “Ngươi… Ngươi sao lại ở trên giường trẫm?”

Nam nhân nghe lời này, nhanh chóng mở mắt, hắn kinh ngạc nhìn thiếu nữ trong lòng, nói không nên lời.

Cẩm Họa bị ánh mắt hắn làm hơi sợ, nhưng mà đôi mắt này, còn có giọng nói vừa rồi…

Sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, quả thực không thể tin: Là… Là quốc sư sao?!

Bình Luận (0)
Comment