Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Chương 65

Sầm Duệ thản nhiên liếc mắt một cái, đẩy tay hắn ra: "Đa tạ Thái Phó."
"Nghe nói nàng giữ tiểu nhi tử của Yến Vương lại à?" Phó Tránh nhìn thần sắc bất hòa của nàng, môi hơi mím lại.
"A Chiêu rất hợp ý với Dục Nhi, nên trẫm nói chuyện với Yến Vương để giữ Dục Nhi lại trong cung." Sầm Duệ ngăn tiếng ho tới bên miệng, nói chậm và nhẹ: "Trẫm đã đồng ý với Yến Vương là cho Dục Nhi bái Thái Phó làm thầy, ngày khác sẽ để hai người gặp mặt."
Chưa tới nửa tháng, mà người trước mắt đã gầy yếu tới mức này, tựa như một cơn gió thổi qua cũng có thể cuốn nàng đi. Tay Phó Tránh buông thõng chợt siết thành quyền, tạo thành vết thật sâu trong lòng bàn tay, hắn đã hỏi Trương Dịch, bệnh này của Sầm Duệ là tâm bệnh, tâm bệnh không thông, kéo theo thân mình cũng ngày càng sa sút.
Tới tận bây giờ, hắn vẫn nghĩ chuyện hòa thân là cần phải làm, nhưng hắn cũng hối hận, hối hận không thể dùng biện pháp ôn hòa hơn để Sầm Duệ xử lý chuyện này.
Trước mặt bách quan, đầy bụng muốn nói mà không thể cất lên, im lặng một lát, hắn nói: "Nàng an bài là được rồi." Rốt cuộc thì dụng ý nàng giữ đứa bé kia lại là gì, tạm thời hãy để hắn tin đó là quân cờ khiến Yến Vương ném chuột sợ vỡ đồ đi.
Sau đó, Sầm Duệ không nhìn hắn nữa.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi này của Sầm Duệ và Phó Tránh rơi vào trong mắt bao người, dù là kẻ ngốc tới đâu cũng nhận ra được sự xa cách và lạnh lùng của Sầm Duệ với Phó Tránh. Cũng đúng thôi, chuyện của Đức Ý công chúa do một tay Tần Thị Trung bày ra, mà Tần Thị Trung này còn là môn sinh của Thái Phó đại nhân, bệ hạ giận chó đánh mèo cũng là bình thường.
Nếu nói lúc này có ai dám động chạm vào hai vị quân thần này thì khắp triều cũng chỉ có một người.
"Bệ hạ đừng lo lắng." Ngụy Trường Yên bình tĩnh nhìn thần sắc cô đơn của Sầm Duệ, bước từng bước tới bên cạnh nàng, thấp giọng trấn an: "Có Bá Phù, công chúa nhất định sẽ tới nơi an toàn."
Sầm Duệ đánh mắt về phương Bắc: "Ta chỉ lo lắng cho an nguy một đường này của nàng thôi sao?" Không nói tới phong tục của thảo nguyên khác Cung quốc, một khi hai nước khai chiến, người đứng mũi chịu sào chính là Tri Mẫn. Từ ngày Sầm Duệ ấn ngọc tỷ xuống chiếu thư hòa thân, đêm nào nàng cũng nằm mơ.
Có khi mơ thấy Long Tố Tố ngồi sóng vai với nàng trên bờ ruộng, cùng nhau ngẩng mặt nhìn đèn trời đang bay lên; có khi lại mơ thấy Từ Tri Mẫn ngồi trước cửa sổ trong Dưỡng Tâm Điện, nâng tú châm tuyến, uyển chuyển hàm xúc như họa; thỉnh thoảng cũng mơ thấy mình ngồi trong nhà ở quận Thanh Thủy, mẫu thân ủ rượu dưới tàng cây mai, ngâm nga khúc hát "Nữ nhi tết tóc buộc dây hồng, mặt mày trong sáng."
Hay mơ nhất là nàng lẻ loi đứng một mình trên hành lang dài dằng dặc tối đen, trơ mắt nhìn bóng người phía trước khuất sau cánh cửa đóng chặt, khi nàng chạy tới đẩy cánh cửa ra thì lại quay về hành lang đó, mà bóng người kia vẫn không nhanh không chậm đi phía trước. Vòng đi vòng lại, nàng vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp.
Mỗi khi bừng tỉnh, cả người Sầm Duệ đều ướt đẫm mồ hôi, hồi lâu mới mệt mỏi không chịu nổi mà ngã xuống giường, người kia là ai, trong lòng nàng biết rất rõ.
"Thần từng nghe người ta nói, nằm lâu trên giường chỉ hại không lợi. Không bằng thử ra ngoài giãn gân cốt, biết đâu còn hiệu quả hơn ngày nào cũng uống thuốc." Ngụy Trường Yên chân thành tha thiết đề nghị: "Bãi săn mới cũng sắp hoàn thành rồi, nếu bệ hạ có hứng, thần bồi bệ hạ đi hai vòng nhé?"
Sầm Duệ trầm ngâm một lát, gật đầu: "Theo ý ngươi đi."
Phó Tránh nhìn hai người nói chuyện như không có người ngoài, trong mắt lướt qua ánh sáng lạnh, tiểu tử này đúng là kẻ cơ hội! Mới nâng tay lên lại bất đắc dĩ hạ xuống, bây giờ ngay cả nói thêm một câu với hắn Sầm Duệ cũng không muốn, uổng cho hắn đọc đủ thi thư, cả một bụng kinh luân sử sách mà không dạy nổi hắn nên làm thể nào để khiến người khác vui vẻ.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Từ hôm ấy, mỗi ngày Sầm Duệ đều rút ra một canh giờ ở trong bãi săn. Mới đầu nàng chỉ có sức ngồi trên ngựa, chậm rãi chạy vòng vòng, nhưng dù thế cũng chỉ có thể chạy chậm. Cuối thu khí trời trong lành, có nắng nhưng không gắt, ngự mã của Sầm Duệ chạy lướt gió, cả người cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Ngụy Trường Yên không theo sát nàng, cưỡi ngựa bên cạnh không xa không gần, chỉ khi Sầm Duệ gọi, hắn mới kẹp bụng ngựa chạy tới.
"Cho dù mục đích của Vệ Dương hầu là gì thì tình trạng bây giờ của bệ hạ cũng tương đối có lợi cho cơ thể." Trương Dịch nhìn bóng người phía xa, nói.
Phó Tránh khoanh tay đứng sau bóng cây, tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng từ đôi mắt lãnh liệt có thể thấy được tâm tình của hắn thật sự không tính là sung sướng.
Trương Dịch đã sớm nhìn ra Phó Tránh và Sầm Duệ có gì đó, chẳng qua một người là quân một người là thần, con đường tương lai sẽ còn nhiều hiểm trở. Sầm Duệ là bằng hữu tốt của hắn, hắn tận mắt thấy nàng từng ngày trở nên thâm trầm và nội liễm. Hắn là đại phu, chỉ biết xem bệnh, hoàn toàn không biết gì về việc triều đình, hắn dùng góc độ bằng hữu để hỏi Phó Tránh một câu: "Ngươi có vài phần thật tình với Sầm Duệ phải không?"
Hai mắt của Phó Tránh thâm thúy, vẫn luôn nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của Sầm Duệ, lòng bàn tay rất nhanh lại buông ra, thanh ngữ thấp tới mức không thể nghe thấy: "Vài phần? Ta cũng không thể nói rõ vài phần ấy. Nếu có thể nói rõ, làm sao ta lại tự khổ tự ưu tư tự não nề thế này?"
Trương Dịch nghe xong thở dài một tiếng, đúng là thông minh nhất thế hồ đồ nhất thời, thế này thì làm sao nói được mấy lời tâm tình để dỗ Sầm Duệ chứ?
"Bệ hạ, thần bồi ngài nhiều ngày như vậy mà không được ban thưởng gì sao?" Ngụy Trường Yên đỡ Sầm Duệ xuống ngựa, nửa đùa nửa thật nói.
Sầm Duệ quấn roi ngựa lại, cười mắng: "Lại muốn thưởng gì? Nói đi."
"Binh phù của U Vân lục châu."
Nụ cười trên khóe môi Sầm Duệ lập tức cứng lại, cười như không cười nhìn Ngụy Trường Yên: "Ngự Lâm quân đã là của ngươi rồi mà còn không thỏa mãn sao? Hay là ngươi muốn nắm giữ binh mã khắp thiên hạ?"
"Nếu bệ hạ đã có ý tước phiên thì bước đầu tiên không phải là thu hồi binh quyền sao?" Ngụy Trường Yên nhoẻn miệng cười, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.
"Ai nói với ngươi trẫm muốn tước phiên? Phó Tránh? Tần Anh hay là Từ Sư?" Sắc mặt của Sầm Duệ trở nên lãnh lệ, ánh mắt rét lạnh đâm thẳng vào mặt Ngụy Trường Yên: "Lời nói đại nghịch như vậy mà cũng dám nói khỏi miệng, ta thấy Vệ Dương hầu được sủng mà kiêu, không muốn sống nữa rồi đấy!"
Ngụy Trường Yên không bị khí thế bức người của Sầm Duệ đẩy lùi, quỳ gối xuống đất ôm quyền: "Thần nguyện lấy tánh mạng của Ngụy thị ra thề, thần một lòng một dạ suy nghĩ cho giang sơn xã tắc của bệ hạ, tuyệt đối không hai lòng."
Sầm Duệ nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, bên môi xẹt qua nụ cười nhạt tới mức không thể thấy, hạ thấp giọng: "U Vân lục châu là địa bàn của Yến Vương, Yến Vương là dạng người gì chẳng lẽ ngươi không biết? Cho ngươi chẳng khác nào trực tiếp xé rách mặt với hắn. Như vậy đi, mười vạn binh mã của quận Giang Ninh sẽ giao cho ngươi điều động." Quận Giang Ninh là đất phong của Kim Lăng vương, tứ ca này của Sầm Duệ vẫn luôn thờ ơ với quân chính, đây là quả hồng dễ niết nhất trong tất cả phiên vương.
"Thần tạ long ân của bệ hạ." Ngụy Trường Yên ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời lấp lánh, nồng cháy tựa ánh nắng chói mắt.
Sóng mắt của Sầm Duệ chớp động, tránh khỏi tầm mắt của hắn.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Một lần dưỡng bệnh của Sầm Duệ ở Thượng Lâm là dưỡng liền hai tháng, chính vụ trên triều toàn quyền giao cho Phó Tránh cùng hai vị tướng gia, lại còn mơ hồ có xu thế buông tay mặc kệ. Triều thần mấy độ muốn đến Nghi Xuân cung tiến gián thỉnh quân về triều, đều bị nàng cự tuyệt ngoài cửa cung, có một lần ầm ĩ tới mức nàng phải đích thân đi ra cửa cung, đế vương trẻ tuổi đi ủng mặt áo khoác lông cừu trắng như tuyết, hai gò má không có tí huyết sắc nào, mệt mỏi nói: "Nếu các ngươi không muốn trẫm sống tới sang năm thì cứ quỳ tiếp đi."
"..." Bách quan quỳ gối dưới bậc thang chịu áp lực cực lớn, xám xịt đứng dậy bái biệt, còn quỳ nữa không phải là rủa hoàng đế bệ hạ nhanh chết sao?!
Trở về trong điện, Sầm Duệ đón lấy cái khăn từ tay Lai Hỉ, lau sạch bột phấn trên mặt mình, hừ một tiếng: "Đúng là không dọa không biết sợ."
"..." Bệ hạ, ngài như vậy là lừa gạt lòng thiện lương của các vị đại nhân đó!
Ngồi quỳ trước án thư xem sách gần một canh giờ thì khi Lai Hỉ bưng trà tới nói Trương Thái y tới thỉnh mạch bình an, Sầm Duệ nhấp một ngụm, không để ý Lai Hỉ đang nháy nháy mắt với mình, còn nói: "Hôm trước hình như Dục Nhi nóng người thì phải? Dẫn nó tới đây cho Trương Dịch nhìn một cái."
Sầm Duệ nghe thấy tiếng bước chân, tập mãi thành quen đưa tay qua, oán giận nói: "Bệnh của ta đã gần như ổn rồi, ngươi không bắt ta uống thuốc một ngày sẽ chết sao."
"Là thuốc sẽ có ba phần độc, không uống cũng được."
Tay Sầm Duệ rụt về trong phút chốc, ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn Phó Tránh vén áo quỳ xuống, giận tái mặt: "Thái Phó mạo danh thái y, cố tình xâm nhập vào tẩm cung của trẫm là muốn vào ngục lao của Ngự sử đài sao?"
Phó Tránh ngồi nghiêm chỉnh, từ từ nói: "Trương Thái y ở ngoài điện, sao thần lại có tội mạo danh được? Còn nữa, không phải bệ hạ từng mệnh thần tới gặp Dục tiểu thế tử sao, chẳng lẽ bệ hạ quên rồi?"
Đầu óc của Sầm Duệ tê cứng, giờ mới nhớ nàng từng nhắc với Phó Tránh việc này, chỉ tại sau khi Dục Nhi tới đây phải vội vàng bồi dưỡng cảm tình nên quên mất... Sầm Duệ trộm véo lên đùi mình một cái, ho khan hai tiếng: "Sao trẫm quên được chứ? Nếu không sao còn sai người đón tiểu thế tử tới đây?"
Phó Tránh nhợt nhạt đáp tiếng, tầm mắt dừng trên án thư: "Bệ hạ đang xem "Tứ hải đồ chí" sao?" Ngày ấy rõ ràng nàng đã tỏ ra mất hứng thú với đế vị, còn nay nếu không phải lòng mang kế hoạch lớn, sự nghiệp to lớn, thì vì sao phải xem loại sách như vậy? Bảo hắn tính kế lòng người, bày mưu nghĩ kế không phải vấn đề khó, nhưng hắn chưa bao giờ có thể nắm chắc tâm ý của Sầm Duệ, điều này làm cho Phó Tránh ảo não và nôn nóng một cách khó hiểu.
Sầm Duệ cứng ngắc khép sách lại, đặt nó sang một bên, bất tri bất giác quay về xưng hô ngày thường khi nói chuyện với Phó Tránh: "Ta không xem, là chuẩn bị cho Dục Nhi xem."
"Hắn mới mấy tuổi, xem sách này hơi sớm." Phó Tránh chuyển tay qua chồng sách cao ngất đặt bên cạnh nàng, cực kỳ kiên nhẫn xem qua một lượt, lắc đầu nói: "Những thứ này cũng không hợp, lúc nào về ta sẽ tìm hai quyển đưa lại đây."
"Tiểu thúc thúc!" Giọng trẻ con thanh thúy non nớt vang lên trong điện, một trận tiếng bước chân thùng thùng vang lên, tiếp đó là một cục bông tròn xoe nhào vào lòng Sầm Duệ làm nũng: "A Dục không còn nóng nữa rồi, đừng cho Thái y ghim kim được không?"
Sắc mặt của Phó Tránh đang không chút thay đổi nhìn đứa bé trong lòng Sầm Duệ, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười.
Sầm Duệ giật nảy mình một cái, mỗi lần Phó Tránh cười như vậy là không có chuyện gì tốt đẹp cả, Sầm Dục không có tý ý thức nguy cơ nào, nhìn Phó Tránh, thơ ngây khả ái nói: "Đây là vị đại nhân nào vậy?"
Phó Tránh hơi khép cánh môi: "Ngươi không nên gọi ta là đại nhân, nên gọi một tiếng lão sư."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Trong khi tin tức hoàng đế bệ hạ bệnh nặng lặng lẽ truyền ra, loại tình cảm kính ngưỡng của Sầm Dục đối với Phó Tránh thậm chí đã vượt qua cả sự ỷ lại với Sầm Duệ, cũng không biết Phó Tránh có thủ đoạn gì mà có thể thu phục nó nhanh như vậy, một ngày có hơn phân nửa thời gian là ở phủ Thái Phó. Buổi tối lúc cùng nhau dùng bữa, nếu không phải là nói với Sầm Duệ hôm nay học cái gì, thì cũng là thao thao bất tuyệt thổi phồng lão sư của nó.
"Hoàng đế ca ca, A Chiêu đã lâu rồi không gặp Dục Nhi." Không ai cùng lứa tuổi làm bạn, hoàng hậu nương nương thật sự cô đơn.
Sầm Duệ vuốt mái tóc dài của nàng, an ủi: "Dục Nhi phải đi theo Thái Phó học tập."
Tuy là nói như vậy, nhưng tới chạng vạng vẫn không thấy xe ngựa trở về từ quý phủ của Phó Tránh, người phái đi cũng không công, ngay cả Lai Hỉ cũng khó xử nói: "Ngay cả cửa thư phòng Thái Phó đại nhân cũng không cho tiểu nhân vào, tiểu nhân không có cách nào cả."
A Chiêu vừa nghe thì quệt quệt miệng muốn khóc: "Dục Nhi đã đồng ý với ta là tối nay sẽ chơi ném thẻ vào bình rượu rồi!"
Sầm Duệ nghiêm mặt nhìn sắc trời dần tối, vung tay áo: "Chuẩn bị xe!" Dám cướp người của nàng, rốt cuộc ai mới là hoàng đế chứ?!
Xe ngựa lăn bánh trên đường Nghi Bình, cánh hoa quế trắng bạc phủ kín hai bên đường, hương thơm thoang thoảng quanh quẩn dưới ánh trăng mờ nhạt.
Màn xe được vén lên, Sầm Duệ đang định nhảy xuống thì thấy trước của phủ của Phó Tránh có chiếc xe ngựa màu xanh đang dừng lại, một thị nữ đứng trước đỡ người trong xe xuống dưới.
Cánh cửa mở ra phát ra tiếng "y nha", thư đồng nhà họ Phó ló nửa người ra ngoài, vừa thấy là Sầm Duệ thì mặt mày hớn hở: "Đại nhân chờ đã lâu, cuối cùng ngài..."
"Tiểu đồng tử." Chủ nhân của một chiếc xe khác bước ra: "Phó Tránh đâu?"
Cằm của Phó tiểu thư đồng sắp rơi xuống đất rồi, hoảng sợ vạn phần xoa mắt mấy lần: "Phu, phu nhân?!"

Bình Luận (0)
Comment