Có hai con đường, đi đường thứ nhấtMàn đêm thâm trầm, bóng tối đen đặc phủ kín trời đất, như thể muốn tràn lên tường thành mà ập vào vậy.
Sau khi Mộ Chẩm Lưu đuổi sai dịch về, y cũng không trở lại giường mà thắp một ngọn nến, lặng lẽ đến thư phòng. Đám người cục thừa thấy y chẳng mang theo gì, hành trang ít ỏi đến đáng thương, liền tự bỏ tiền túi, chuẩn bị vài bộ sách cùng một bộ văn phòng tứ bảo
(gồm: bút, giấy, mực, đá mài).Sách là Tứ thư Ngũ kinh, vô cùng quy củ, vô cùng đứng đắn.
Mộ Chẩm Lưu trải giấy ra bàn, mài mực, nhấc bút, chậm rãi viết một chữ Liêu.
Cửa khẽ đung đưa, chiếc bóng trên mặt đất hơi lay động.
Mộ Chẩm Lưu ngẩng đầu.
Túc Sa Bất Thác mặc áo đơn, đứng trước cửa: “Ngươi đang viết điếu văn sao?”
Mộ Chẩm Lưu lắc đầu, nói: “Ta và Liêu công mới gặp mặt một lần, muốn viết cũng không đặt bút được.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Có gì khó đâu? Chỉ cần viết, chức quan không lớn không nhỏ, ra đi không trẻ chẳng già, trong nhà thê thiếp thành đàn, mỗi ngày trái ôm phải ấp. Sinh thời hưởng lạc, chết chẳng hối tiếc.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ngươi điều tra rồi sao?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Có gì hay mà tra đâu? Tổng cộng một vợ tám lẽ mười hai thông phòng*, sinh được mười hai đóa kim hoa, chín nàng đã lấy chồng, còn lại ba nàng. Một nàng tám tuổi, một nàng sáu tuổi, một nàng hai tuổi.”
(*chỉ nô tỳ theo các cô vợ xuất giá, có thể cùng động phòng luôn)Mộ Chẩm Lưu nói: “Không có con trai à?”
Túc Sa Bất Thác hừ lạnh, nói: “Sân sau âm thịnh dương suy, chả có gì kỳ quái.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Lời đồn mười mấy vạn lượng ngân phiếu là thật sao?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Ta không biết ông ta có mười mấy vạn lượng ngân phiếu hay không, ta chỉ biết là, với bổng lộc của ông ta thì tuyệt đối không cung cấp nổi cho đủ nhu cầu chi tiêu của các bà vợ trong nhà.”
Mộ Chẩm Lưu đặt bút xuống, nhấc tờ giấy lên nhìn thử, rồi chậm rãi xé bỏ, ném vào trong thùng rác, cầm ngọn nến đi ra ngoài, lúc bước qua Túc Sa Bất Thác, bước chân khẽ ngừng lại: “Ngươi cũng muốn viết chữ?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Quan văn nào cũng như ngươi vậy à?”
“Như thế nào?”
“Đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ, không có việc gì liền đến thư phòng luyện chữ?”
Mộ Chẩm Lưu cười: “Người chăm chỉ như ta đây không có nhiều đâu.”
Túc Sa Bất Thác thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cũng may người như ngươi không có nhiều.”
“Sao lại thế?”
Túc Sa Bất Thác chắp tay bước qua y: “Không phải người bên gối nào bị đánh thức giữa đêm hôm khuya khoắt cũng nói chuyện tử tế như ta thế nào đâu.”
Mộ Chẩm Lưu: “…”
Chuyện tiền chưởng cục Cục Quân Khí tự sát đã dấy lên sóng to gió lớn trong thành Bình Ba! Lại thêm vụ tin đồn người nhà ông ta đổi được mười mấy vạn lượng ở hiệu cầm đồ, trong thời gian ngắn, đủ loại đồn đãi dồn dập xôn xao. Từ chỗ lão chưởng cục “tự sát”, khi không lại tăng thêm hai chữ “sợ tội”.
Đám người cục thừa sáng sớm đã đến nha môn thám thính tin tức, luôn miệng nói: “Hành động lần này của Liêu đại nhân đúng là quá sức tưởng tượng mà!”
Mộ Chẩm Lưu bảo bọn họ bình tĩnh đừng nóng, an tâm chờ tin của Tri phủ. Dù lão chưởng cục là người của Cục Quân Khí, nhưng án mạng lại là chức trách của Tri phủ, người đến thông báo đêm qua cũng là người thuộc nha môn Tri phủ.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, đám người cục thừa không còn tâm trạng làm việc, ngồi túm tụm một chỗ liên tục bàn luận.
Mộ Chẩm Lưu vẫn giữ nguyên thái độ bình thản, một mình ngồi xem công văn.
Qua buổi trưa, Tri phủ đột nhiên phái người đến gọi bài thất lệnh.
Bài thất lệnh giật nảy mình, hỏi: “Truyền… truyền ta đến làm gì?”
Nha dịch nói: “Tiểu nhân phụng mệnh Tri phủ đại nhân làm việc, những việc còn lại không biết.”
Sau khi bài thất lệnh bị đưa đi, mấy tên thất lệnh còn lại lo âu sốt ruột, quả nhiên, không lâu sau đó, nỗ thất lệnh, cung thất lệnh, giáp thất lệnh cùng tạp thất lệnh đều bị lần lượt đưa đi. Tạp thất lệnh là người cuối cùng, sau khi gã đã đi, cục thừa nói giọng bi thương: “Đại nhân, chỉ sợ tiếp theo sắp đến lượt hai ta.”
Mộ Chẩm Lưu ngẩng đầu khỏi đống sổ sách: “Tra hỏi theo quy định thôi, cục thừa đại nhân không cần lo lắng.”
Cục thừa hạ thấp giọng nói: “Đại nhân có chỗ không biết đấy thôi, tay Tri phủ này là người của Cù phó các.”
Mộ Chẩm Lưu lập tức sáng tỏ ý ông ta.
Cù phó các mà ông ta nói chính là phó các chủ Lăng Tiêu Các, Cù Khang Vân. Trong Trang triều, chỉ có gia nhập Lăng Tiêu Các mới có thể được được gọi là tướng. Cũng như Thẩm Chính Hòa hiện giờ là các chủ Lăng Tiêu Các, tương đương đại tướng, Cù Khang Vân là phó các chủ, tức là phó tướng. Tuy rằng Phương Hoành Tà quyền lực nghiêng ngả triều chính, nhưng chức vị trước sau vẫn là phủ chủ phủ Thiên Cơ, không thể xưng tướng.
Năm đó, Phương Hoành Tà vẫn chưa xuất thế, Lăng Tiêu Các do Thẩm Chính Hòa và Cù Khang Vân nắm giữ, hai người này tự do làm theo ý mình, tranh đấu nhiều năm. Về sau, Thẩm Chính Hòa chịu sự chán ghét của hoàng đế, Cù Khang Vân thì bị chèn ép, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Lăng Tiêu Các đã đổi chủ mấy lần, thế lực không còn lớn như ngày trước, Phương Hoành Tà dẫn đầu phủ Thiên Cơ tạo thành thế lực mới, Lăng Tiêu Các bị mất quyền lực, không còn là trụ cột triều chính.
Lần này, Nam Cương Vương tấn công hoàng thành, khiến Phương Hoành Tà mất đi sự sủng ái của thánh thượng, Thẩm Chính Hòa thừa cơ vực dậy, Lăng Tiêu Các lại được trọng dụng, Cù Khang Vân trước nay ẩn mình giấu nghề cũng nhân cơ hội ngóc đầu trở lại. Thế cục trong triều biến hóa, thế lực các nơi tất nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Ví dụ như thành Bình Ba.
Tri phủ là người của Cù Khang Vân, là Cù đảng.
Tổng binh là người của Phương Hoành Tà, là Phương đảng.
Bản thân mình coi như người của ân sư, là Thẩm đảng.
Hơn nữa, bởi vì Cục Quân Khí lệ thuộc trực tiếp vào phủ Thiên Cơ, nên y lại trực tiếp quy vào dưới cờ Phương Hoành Tà.
Nước trong thành Bình Ba quả thực là đục đến rối tinh rối mù.
Cái chết của lão chưởng cục trở thành một hòn đá bị ném vào trong vũng nước đục, không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu kẻ thừa nước đục thả câu, cũng không biết sẽ dẫn tới bao kẻ nuôi ý định cháy nhà ra hôi của.
“Ta chỉ hi vọng có thể sớm tra rõ chân tướng, an ủi linh hồn Liêu đại nhân trên trời.” Mộ Chẩm Lưu sốc lại tâm trạng, điều chỉnh thái độ.
Cục thừa lắc đầu nói: “Đại nhân nghĩ quá đơn giản rồi. Liêu đại nhân đã lao lực hơn nửa đời người, ngay thời điểm được về nghỉ ngơi dưỡng thọ, sao lại đột nhiên tự sát? Mà Liêu đại nhân qua đời chưa tới một ngày, tin tự sát đã truyền đi xôn xao khắp nơi, ai cũng nói năng hùng hồn như thật. Lẽ nào đại nhân không cảm thấy kỳ quái sao?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Theo ý cục thừa đại nhân tức là?”
Mặt mũi cục thừa não nề u sầu, lắc đầu nói: “Một tên cục thừa nhỏ nhoi như ta, sao có thể thấu tỏ bí mật bên trong chứ. Đại nhân là học trò của Thẩm tướng, có mắt nhìn xa trông rộng, tất nhiên nhìn xa hơn ta.”
Đang nói dở, Tri phủ đã phái nha dịch tới đưa cục thừa đi mất.
Lúc ông ta ra đi, trên mặt bộc lộ nỗi niềm thương cảm thỏ chết cáo buồn, Mộ Chẩm Lưu trông thấy thì trong lòng âm thầm nảy lên.
“Đang yên đang lành, diễn trò sinh tử biệt ly, lưỡng tình quyến luyến cái gì?”
Túc Sa Bất Thác vừa chêm lời vào, bầu không khí bi thương liền bị quét sạch sành sanh.
Mộ Chẩm Lưu bất đắc dĩ nói: “Sao hôm nay ngươi lại ở trong phủ?”
Túc Sa Bất Thác nói u oán: “Mộ đại nhân không truyền đạt nhiệm vụ, đương nhiên ta không dám đi lung tung khắp nơi.”
Mộ Chẩm Lưu liếc hắn, nói: “Từ bao giờ Túc Sa công lại trở nên ôn thuận nghe lời như thế nhỉ?”
Ôn thuận nghe lời đã chạm tới vảy ngược của Túc Sa Bất Thác, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, đặt mông xuống ghế, hai chân gác trên bàn trà, rung rung mấy cái, rồi lại bỏ xuống: “Binh tôm tướng tép của ngươi đều bị đưa đi hết rồi à?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Vẫn còn một người ở lại.”
“Đâu?”
Mộ Chẩm Lưu nhìn hắn.
Túc Sa Bất Thác phẫn nộ nói: “Ngươi nói ta là binh tôm tướng tép?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Hay là ngươi thích làm thừa tướng rùa hơn.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Vào loại thời điểm như thế này mà ngươi vẫn còn tâm trạng nói đùa à?”
“Vì sao không thể có tâm trạng nói đùa?”
“Phụ tá đắc lực của người đều bị chém sạch rồi, tiếp theo đương nhiên sắp đến lượt ngươi.” Túc Sa Bất Thác nói, “Trong cái thế đạo ngày nay, quan chưa từng xử án oan còn ít hơn người chưa từng ăn muối. Coi như ngươi là môn sinh của Thẩm Chính Hòa đi, ở đây trời cao hoàng đế xa, ngươi tiến vào rồi, Thẩm Chính Hòa cũng không bảo vệ nổi ngươi.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Vậy theo ý ngươi, ta phải làm sao?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Ngươi có hai con đường, một là chờ đợi. Hai là cầu cứu.”
Mộ Chẩm Lưu bình tĩnh nói: “Mong túc Sa công tử chỉ điểm thêm.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Chờ đợi ấy mà, tất nhiên là chờ cái vị Quảng Phủ huynh kia của ngươi rồi. Hắn là Tuần phủ, thay trời tuần tra thủ hộ, hắn nhiệt tình tới rồi, chém vài tên Tri phủ cũng chẳng phải chuyện to tát gì.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Vậy cầu cứu thì sao?”
Túc Sa Bất Thác chỉ chỉ chính mình.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Túc Sa công tử có thể cứu ta?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Nếu ngươi thành tâm khẩn cầu, ta cũng có thể miễn cưỡng cố gắng cứu ngươi một mạng.”
Mộ Chẩm Lưu ngẩng đầu, nhìn thấy nha dịch của Tri phủ theo người gác cổng đi tới, vừa đứng dậy vừa nói: “Nếu Túc Sa công tử đã miễn cưỡng như thế, ta vẫn nên chờ một chút đi vậy.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Ta cũng sớm đoán được rồi.”
“Sao?”
“Ngươi chính là loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Đang nói dở, nha dịch đã tới cửa: “Tri phủ đại nhân mời chưởng cục đại nhân tới nha môn một chuyến.”
Túc Sa Bất Thác rung chân, nhìn Mộ Chẩm Lưu ung dung ra ngoài, thản nhiên nói: “Bây giờ ngươi hối hận còn kịp đấy.”
Mộ Chẩm Lưu móc ra một phong thư từ trong ngực áo, đưa cho hắn, nói: “Nếu ngươi gặp được Quảng Phủ, giúp ta đưa thư cho hắn.” Y ngừng một chút, lại nói, “Nếu không gặp được, thì thôi bỏ đi.”
Túc Sa Bất Thác chờ y đi theo nha dịch rồi, không chờ được vội xé mở thư ra.
Trong phong thư lại là một phong thư khác, trên đó viết: Thư mật gửi Quảng Phủ huynh, Túc Sa công tử xin đừng mở ra.
...
Túc Sa Bất Thác lạnh mặt xé mở phong thư.