Lòng hiếu kỳ của trẫm cũng không được thỏa mãn.
Trẫm còn chưa tìm thấy cơ hội tận dụng mọi thứ để tìm hiểu lý do trong cuộc khiến Quận chúa đánh Tể tướng, một người đã đi vào từ bên ngoài.
Ban ngày ban mặt mà người này lại mặc trang phục đi đêm đen tuyền. Anh này không nói lời nào, đi vào quỳ một gối với Tể tướng, dâng một mẩu giấy nhỏ lên, sau đó lại không nói không rằng bỏ đi ngay.
Hay lắm, tuy rằng chẳng có câu thoại nào, nhưng tạo hình và ngôn ngữ cơ thể đã nói cho trẫm biết người này được gọi là “Thám tử”.
Tể tướng đọc xong tờ giấy nhỏ mà thám tử đưa tới.
Mừng rớt nước mắt.
Không không không, Tể tướng không rớt nước mắt.
Tể tướng chỉ mừng quá độ thôi.
Nhưng Tể tướng đang dán miếng gạc to tổ bố trên mũi, mắt bên thâm bên tấy, khóe miệng còn nứt toác.
Vẻ mặt mừng rỡ của Tể tướng cũng chẳng khác mừng rớt nước mắt là bao.
Tể tướng nói: “Bệ hạ quả nhiên là người trong thiên mệnh, ý trời cũng hướng về bệ hạ! Lũng Tây vương chỉ là đốm đom đóm le lói, làm sao dám tranh cướp hào quang với trăng sáng!”
Tể tướng khen trẫm như thế, trẫm thật là hổ thẹn.
Nếu nói đến trăng sáng, thì Hoàng thúc hiển nhiên sáng trăng hơn trẫm nhiều.
Trẫm thầm mường tượng tới vẻ đẹp trai lai láng của Hoàng thúc, cảm thấy phiền muộn.
Tể tướng vui lên là eo không đau, lưng không mỏi, chân cũng không chuột rút nữa. Anh ta nhét tờ giấy nhỏ vào tay áo, lập tức nhảy xuống khỏi giường.
Tể tướng khập khiễng mào đầu với trẫm: “Mời bệ hạ khởi giá về cung ngay, thần muốn tặng bệ hạ một niềm vui bất ngờ lớn!”
Tể tướng cùng về cung với trẫm, quẹo bảy tám ngóc ngách dẫn trẫm vào một cung điện cũ nát trẫm chưa nhìn thấy bao giờ.
Nếu không có Tể tướng dẫn đường, trẫm tuyệt đối không thể đi được tới đây.
Tuy rằng cung điện cũ nát, nhưng lại tràn đầy sức sống.
Lớp sơn đỏ ngoài tường vây bị tróc một nửa, đã được đè sơn mới lên. Không biết ai đã vẽ thêm hai chú rồng chibi lượn theo mối chắp má.
Giàn mướp hương và đậu que gieo từ mùa trước được dựng dưới góc tường, dây leo khô héo bò lên đầu tường theo thừng cỏ.
Hoa cỏ trong vườn hoa đã bị nhổ sạch từ lâu, đất được chia thành từng ô ruộng, trồng ngập các loại rau dưa. Mùa này chỉ có mấy luống rau hẹ và tỏi là còn xanh.
Mấy cây đại thụ trăm năm trong sân vẫn còn tồn tại, từng sợi thừng vắt lên hai cây gần nhau, phơi đầy quần áo chăn bông kiểu cũ.
Hình như trẫm còn loáng thoáng nghe thấy tiếng gà vịt kêu.
Bỗng dưng phát hiện một nơi thế này trong hoàng cung.
Cảm giác này y như đang ở khu CBD toàn nhà chọc trời, bỗng quành vào ngõ nhỏ thấy xóm nghèo lụp xụp gần đấy vậy.
(Khu CBD: Beijing central business district, hay Beijing CBD, là khu trung tâm kinh doanh lớn ở Bắc Kinh, gồm rất nhiều công trình hiện đại, tòa nhà chọc trời.)Mỗi gian nhà ở đây hình như đều có người ở, chật chội chen chúc. Đằng trước hành lang và sau tòa nhà còn có rất nhiều công trình cơi nới phi pháp lộn xộn.
Trẫm bước vào sân, lại lộn về nhìn lướt qua tấm bảng treo ngoài cổng.
Lớp sơn trên bảng đã tróc hết.
Trẫm đành phải hỏi Tể tướng: “Đây là chỗ nào?”
Tể tướng nói: “Lãnh cung.”
Đây là niềm vui bất ngờ siêu to khổng lồ mà Tể tướng chuẩn bị cho trẫm ư? Đi dạo Lãnh cung à?
Thêm nữa, phong cách của Lãnh cung này cũng dị phết.
Đúng ra Lãnh cung phải âm u hẻo lánh, không có sinh khí, cỏ dại mọc thành cụm trong khe gạch, mạng nhện treo kín góc tường mái hiên, thi thoảng còn có cung nữ già hoặc phi tử bị thất sủng điên điên khùng khùng đầu bù tóc rối chạy tới chạy lui gào “Bệ hạ” chứ?
Style “Nông trại vui vẻ” này là thế nào?
Trẫm nhìn về phía những căn nhà cũ nát lùn xủn hai bên. Đúng lúc này, một người phụ nữ mở cửa đi ra.
Bộ quần áo trên người chị ta vô cùng cũ kỹ, nhưng chị ta không đầu bù tóc rối điên điên khùng khùng, mà ăn vận rất sạch sẽ thoải mái, tóc cài trâm gỗ, tay ôm rá đậu nành ra phơi.
Trẫm thấy chị ta hơi quen, bèn cẩn thận lục lọi ký ức, ngỡ ngàng: “Chử Quý phi?”
Chử Quý phi cũng thấy trẫm.
Trẫm băn khoăn không biết khi phi tử trong Lãnh cung cuối cùng cũng gặp lại hoàng đế, liệu mấy bả có nhào lên ôm đùi trẫm, rưng rưng nước mắt không?
Trẫm cẩn thận đề phòng bị tập kích bất ngờ vào ngực.
Nhưng Chử Quý phi không hề nhào lên.
Chử Quý phi không hoang mang tẹo nào, chị ta đặt rá đậu nành xuống chỗ nắng dưới cửa để phơi, sau đấy mới từ tốn đi về phía trẫm.
Hình như trẫm còn thấy chị gái này thoáng đảo mắt khinh bỉ.
Chử Quý phi đi đến trước mặt trẫm, quỳ xuống nói: “Thần thiếp đã không còn là quý phi nữa rồi.”
Nói vậy trẫm lại áy náy quá.
Chử Quý phi lớn hơn trẫm một tuổi, là nguyên lão kỳ cựu cùng được gả vào hậu cung chung với Hoàng Hậu.
Quý phi đứng đầu bốn phi, địa vị chỉ sau Hoàng Hậu, có thể thấy ngày xưa trẫm rất yêu chiều chị ta.
Nhưng cái loại đàn ông cặn bã lăng nhăng đa tình thích nếm hoa thơm cỏ lạ, tú nữ 16 còn chê quá già như trẫm chắc chắn chẳng chung tình được bao lâu.
Chỉ thấy người nay cười, đâu nghe người xưa khóc.
Chử Quý phi thật lòng khuyên nhủ trẫm nên cần chính. Thuốc đắng giã tật sự thật mất lòng, trẫm không thích mất lòng, nổi quạu truất chị ta xuống làm Tần, sau đấy đày vào Lãnh cung.
Trẫm chẳng những đày Chử Quý phi, còn đày Vệ Chiêu dung, Tưởng Tiệp dư, Hàn Mỹ nhân, Dương Tài nhân…
Số lượng phi tử và cung nữ từng được trẫm chiều chuộng rồi vứt bỏ thực sự rất nhiều.
Thảo nào Lãnh cung lại nhộn nhịp đến nỗi sắp hết chỗ ở thế này.
Trẫm nâng Chử Quý phi dậy, chỉ vào cái rá đậu nành và vườn rau hẹ tỏi kia, hỏi: “Chuyện này là sao?”
Chử Quý phi thờ ơ nói: “Lượng gạo được cấp hằng ngày trong Lãnh cung có hạn, nhưng vẫn phải sống qua ngày ạ.”
Hóa ra trẫm chẳng những có mới nới cũ bội tình bạc nghĩa tùy tiện vứt bỏ vợ.
Trẫm còn bủn xỉn kẹt sỉ không gửi đủ tiền chu cấp!
Trẫm quả thực tồi tệ kinh thiên động địa hết thuốc chữa!
Trẫm ngoài cứng rắn trong yếu mềm, lườm thái giám quản lý Lãnh cung đi theo đằng sau: “Phi tử của trẫm, ở trong hoàng cung của trẫm, mà lại phải khổ sở vì kế sinh nhai như đám đàn bà nông dân lam lũ ngoài kia ư?”
Vẻ mặt của thái giám quản lý rất kiểu “Cái lùm mía rõ ràng ông mới là thằng khốn nạn bủn xỉn với vợ ông, liên quan quái gì tới tôi”.
Nhưng trẫm là vua mà, dù bất mãn thì vẫn phải chịu đựng, lão quỳ xuống tạ tội, nói: “Bệ hạ thứ tội! Nô tài sao dám bỏ bê các nương nương, chỉ có điều số lượng củi gạo chi phí hằng tháng mà Lãnh cung nhận được từ cục Thượng Thực có hạn, tới lúc chia theo đầu người thì…”
Ý tứ là trẫm chẳng những rất ki bo tiền chu cấp, mà còn liên tục nhét người vào Lãnh cung, khiến chi phí sinh hoạt không đủ để mọi người được sống ấm no.
Tóm lại tất cả chỉ vì trẫm sống chó má quá.
Trẫm thề thốt mình nhất định sẽ cải thiện đời sống của các phi tần trong Lãnh cung.
Chử Quý phi phản ứng nhạt toẹt, cảm tạ ân điển thay các phi tần khác theo một kiểu rất mang tính tượng trưng.
Trẫm cảm thấy chị ta chỉ thiếu điều viết dòng “Nói gì cũng vô dụng, bà đã nhìn thấu bản chất khốn nạn của mi và hết hi vọng lâu rồi” lên mặt mình.
Tạ ân xong, Chử Quý phi nói: “Lãnh cung ti tiện dơ bẩn, bệ hạ là chúa của muôn dân, thật sự không nên tới nơi này.”
Trẫm hiểu điều chị ta ngầm nói.
Thấy mi là tức ngực, mau cút đi, nhắm mắt làm ngơ.
Trẫm thở than sầu não đau lòng.
Trẫm thực sự muốn lôi bản thân mình của ngày xưa ra xử bắn 5 phút.
Trẫm nắm tay Chử Quý phi, đang định tự kiểm điểm bản thân, gợi đắng khơi ngọt bù đắp tình cảm.
Thì Tể tướng đứng cạnh bỗng nhiên xen vào hỏi: “Trong Lãnh cung có một cung nhân họ Chu, chẳng hay Quý khi có biết không?”
Mặt Chử Quý phi tỏ vẻ đề phòng, chị ta nói: “Lãnh cung lắm người nhiều miệng, chưa chắc ta đã biết hết, không biết Tể tướng muốn nhắc tới cung nhân họ Chu nào.”
Tể tướng cười cười: “Chính là người có một đứa con trai 8 tuổi đấy.”
Hoàng cung chẳng hiếm thứ gì, nhưng con trai thì hiếm lắm.
Đặc biệt là trong tình hình trẫm chưa đẻ được đứa nào.
Chử Quý phi lạnh mặt không lên tiếng.
Tể tướng lại nói: “Đứa trẻ đã tám tuổi rồi, nếu công bố nó là con trai của tội thần trong Dịch Đình, biết đâu hôm nào đấy nó bị kéo đi tịnh thân làm hoạn quan, đến lúc ấy e rằng Quý phi cũng chẳng giữ được nó.”
Mặt Chử Quý phi rốt cuộc cũng biến sắc.
(Dịch Đình: là nơi cung nữ cư trú, đồng thời cũng phụ trách giam giữ những phi tần, công chúa có tội, thêm cả vợ con của những quan lại có tội đã bị kê biên và sung công. Một số phi tần không được sủng ái cũng ở đây. Đây cũng là chỗ ở của các thái giám.)Trẫm hiểu rồi.
Có một cung nữ nuôi con trong hậu cung.
Chử Quý phi bảo vệ họ, nên công bố đứa trẻ là cái thai của cung nữ với người khác trước khi bị phạt đày làm nô lệ, nhưng thực tế thì không phải là có bầu trước khi vào cung.
Không phải bầu trước khi vào cung, vậy thì là con của gã đàn ông nào đấy trong cung.
Một cung nữ sinh con với một gã nào đấy trong hoàng cung, vậy ngoài trẫm ra còn ai được nữa!
Đây chẳng phải là tình tiết trong bài《 Cung tường liễu 》 trên đài Chiết Giang mà mẹ em Tĩnh đã nghe ở nhà vô số lần, lần nào nghe cũng khóc rưng rức hát theo đấy sao!
(Cung Tường Liễu: nhạc phim Diên Hy Công Lược, phim này phát sóng trên đài Chiết Giang Trung Quốc. Thể hiện bởi Lý Xuân Ái. Link vietsub: Link. Thứ cho em không xem phim này nên không biết tình tiết.)Niềm vui bất ngờ siêu to khổng lồ mà Tể tướng tặng trẫm quả là siêu vui siêu bất ngờ!
Trẫm bỗng dưng nhặt được một thằng con!
Trẫm không cần ngủ với 3000 giai lệ chốn hậu cung để sinh con trai nữa!
Trẫm muốn xông lên ôm Tể tướng một cái thật chặt!
Không không không, trẫm cũng không thể ôm Tể tướng một cái thật chặt được.
Làm thế thì thật sự nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa hết quan hệ cầm nhầm nên mặc chung một cái quần này.
Trẫm vừa không muốn ngủ với 3000 giai lệ.
Cũng không muốn ngủ với Tể tướng.
Trẫm chỉ muốn ngủ với Hoàng…
Thôi, trẫm vẫn nên ngủ một mình trong tĩnh mịch thì hơn.
Chu thị và con của cô ta nhanh chóng được đưa tới trước mặt trẫm.
Trẫm ngắm thằng con từ trên trời rớt xuống mà mình mới nhặt không được này.
Trông cu cậu có vẻ hơi hơi giống trẫm, mà hình như cũng không giống mấy.
Trẫm lại ngắm nghía mẹ thằng bé – Chu thị.
Trước kia trẫm từng nói, trẫm rất không muốn nhớ lại chi tiết việc ABC XYZ kín đáo của trẫm với các phi tần ngày xưa.
Trẫm lựa chọn quên hết những chi tiết này.
Cô Chu thị đây, thuộc về loại mà trẫm đã quên sạch sành sanh.
Trẫm còn chẳng có chút ấn tượng nào về cô ta.
Tin tức trẫm đích thân ngự giá đến đây lan đi, các phi tử trong Lãnh cung sôi nổi ra chào.
Trong đó không thiếu những cô mừng vui hơn hớn cộng kèm nước mắt lưng tròng chỉ muốn nhào tới ôm đùi trẫm.
Trẫm nhìn những khuôn mặt rưng rưng nước mắt kia, phát hiện mình không có ấn tượng với rất nhiều người.
Trẫm càng cảm thấy mình quá khốn con nhà bà nạn.
Chu thị nói cổ vốn chỉ là một cung nữ làm việc nặng, hầu ở các Tây, vì hầu hạ trẫm thay quần áo mà được lâm hạnh.
Các Tây cũng không phải một tòa đình các gác mái phía Tây, mà là cách gọi uyển chuyển nhã nhặn của nhà vệ sinh nằm phía Tây cung đình.
Trước trẫm cũng từng nói về “thay quần áo” rồi đấy, nó chính là đi cầu tiêu.
Trẫm mường tượng tới cảnh Chu thị được trẫm lâm hạnh.
Lập tức cảm thấy không thể nhìn thẳng.
May thay trẫm chẳng nhớ được gì sất.
Tác giả có lời muốn nói:Có ai chèo thuyền mới Trẫm X Quý phi không?
Trẫm từ chối thuyền Trẫm X Chu thị nhé.
Hậu cung của trẫm càng ngày càng khổng lồ, trẫm sầu quá đê.
[HẾT CHƯƠNG 10]