Trẫm Là Một Hôn Quân Như Thế

Chương 15

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trẫm bị Hoàng thúc ép tới góc tường.

Đối mặt với màn kabedon của Hoàng thúc, trẫm càng trăn trở hơn.

Không biết nhà nào bên kia tường đang ăn khuya, hương chua cay dậy mũi, làm người ta thèm thuồng quá thể.

Bụng trẫm quặn lên vì thèm, nảy (đầu) lên (óc) ý (đoản) tưởng (mạch): “Bệ hạ muốn ăn món súp tiêu cay bán ở phố bên, thèm lâu lắm rồi nên cố ý sai em ra ngoài mua cho ngài ấy ạ!”

(Súp tiêu cay: Hualatang, một món đặc sản bắt nguồn từ tỉnh Hồ Nam, nhưng nổi tiếng tại Thiểm Tây.)

tải xuống 1

Súp tiêu cay là món ăn vặt của tầng lớp nhân dân lao động dưới đáy xã hội, trộn thịt bò xay, đậu đỗ, và một số loại đồ ăn hằm bà lằng khác, quậy với bột và nước thành hỗn hợp sền sệt, thêm thật nhiều hạt tiêu và giấm chua, ăn xong sẽ ra rất nhiều mồ hôi.

Trong cung đình đương nhiên không có món này, đám người giàu có quyền quý càng khinh thường thứ đồ ăn quê mùa ấy.

Trẫm muốn ăn món ăn phố phường tục tằng, nhưng sợ kẻ khác biết lại bị đánh giá là kém sang, nên phái cung nữ tin cậy lén ra ngoài mua về, chuyện rất hợp lý.

Đằng ấy tin hay không thì tùy, nhưng trẫm thì tin đấy.

Về phần tại sao trẫm ăn ngon mặc đẹp trong cung quen rồi mà lại tự dưng thèm ăn súp tiêu cay, thì đừng để ý tiểu tiết quá.

Dù sao Hoàng thúc không ở kinh thành mười mấy năm, trẫm thích bịa sao thì bịa.

Trẫm âm thầm suy nghĩ nhỡ Hoàng thúc lại sửng cồ dọa dẫm hỏi gặng thì nên ứng phó thế nào.

Một lúc lâu sau, vẫn không thấy Hoàng thúc mở miệng.

Trẫm ngẩng đầu, thấy đôi mắt Hoàng thúc dại ra như đang lạc trong suy tưởng, thẫn thờ nhìn về phương xa.

Hoàng thúc thở dài: “Không ngờ lâu thế rồi mà bệ hạ vẫn nhớ rõ… Cô đi theo ta đi.”

Cua gì gắt thế?

Hoàng thúc đưa trẫm quay lại chỗ gia nô đang dẫn ngựa chờ ngoài cửa cung.

Hoàng thúc cưỡi ngựa, trẫm đi theo đằng sau.

Hoàng thúc ngồi trên ngựa, trông càng thêm phần cao lớn anh tuấn uy nghi.

Trẫm nhìn lên Hoàng thúc, cẩn thận hỏi: “Điện hạ tính đưa nô tỳ đi đâu ạ?”

Hoàng thúc nói: “Những thứ đồ bán ngoài phố phường khó biết ngon dở, sao có thể mang bừa về cho bệ hạ ăn. Trong phủ của Cô vương có một đầu bếp xuất thân nghèo khổ, nấu súp tiêu cay rất giỏi, để cậu ta nấu rồi cô mang về dâng bệ hạ đi.”

(Cô/Cô vương: cách tự xưng của vua chúa thời cổ đại.)

Hoàng thúc muốn đưa trẫm về nhà ảnh!

Đương nhiên trẫm rất muốn đến nhà Hoàng thúc, nhưng lại hơi lo lắng nói nhiều vạ miệng bị Hoàng thúc nhìn ra sơ hở, cũng hơi luyến tiếc chợ đèn phồn hoa náo nhiệt. Hay là tìm cớ từ chối thì tốt hơn nhỉ…

Hoàng thúc quay đầu lại, liếc xéo từ trên cao, nói: “Còn không đuổi theo?”

Cái liếc mắt của Hoàng thúc lại đốn tim trẫm rồi.

Trẫm tung ta tung tăng chạy đuổi theo sau.

Phủ nhà Hoàng thúc cách hoàng cung không xa, ra khỏi cửa cung, đi về phía Nam hai con phố là tới.

Hoàng thúc về đất phong ở Lũng Tây từ thuở 15, không có vương phủ chính thức ở kinh thành, nhà tổ cũng đã được chia chác cho các chú bác anh em khác. Lần này về, ảnh ở căn nhà vườn riêng mà nhà mẹ đẻ của Thái Hậu cho mẹ ảnh làm của hồi môn.

Nơi này không to lắm. Vì chẳng mấy khi có người cư trú, nên căn nhà có vẻ thiếu vắng hơi người.

Trẫm đặc biệt để tâm quan sát, từ lúc đi vào đến giờ vẫn chưa thấy tỳ nữ cơ thiếp trẻ trung xinh đẹp nào, gia nô và vú già phụ trách lau nhà quét tước hầu hạ đều có tuổi rồi.

Lòng trẫm thấy an ủi vô cùng.

Không hổ là người mà trẫm ưng cái bụng, giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc.

Cũng không gần nam sắc.

Bình tĩnh đã, Hoàng thúc vừa không gần nữ sắc vừa không gần nam sắc.

Hoàng thúc không nhảy nhạc nào á.

Chuyện này hình như cũng chẳng phải tin tốt lành gì với trẫm.

Trẫm theo sau Hoàng thúc, thò đầu nhìn lén tình hình trong phủ.

Hoàng thúc quay đầu lại bất thình lình, hỏi: “Đang nhìn gì đấy?”

Trẫm vội cười lấy lòng: “Nô tỳ chỉ hơi kinh ngạc thôi ạ. Không ngờ điện hạ là quận vương cao quý mà lại ăn ở giản dị thế này, người hầu kẻ hạ trong nhà hình như không nhiều lắm.”

Hoàng thúc nói: “Hành quân đánh giặc bên ngoài, tất cả cơm ăn áo mặc hằng ngày đều giản lược, quen rồi.”

Trẫm cảm thấy lại bị chọc trúng chỗ thốn.

Đám cậu ấm áo tới duỗi tay cơm tới há mồm không gánh vác được thứ gì kia hoàn toàn không thể so sánh với Hoàng thúc.

Tuy rằng trẫm chính là một cậu ấm “áo tới duỗi tay cơm tới há mồm không gánh vác được thứ gì” thứ thiệt.

Hoàng thúc nói đầu bếp nấu súp tiêu cay kia cũng được mang về từ quân ngũ, họ Tần.

Thầy bếp Tần —— gọi người ta như thế thì không thỏa đáng lắm, vì trẫm thấy người này còn rất trẻ, cùng lắm chỉ 17-18 tuổi thôi.

Gọi là cậu bếp Tần vậy.

Cậu bếp Tần hay tin mình sắp nấu súp tiêu cay cho hoàng đế bệ hạ thì lấy làm kinh ngạc vì được sủng ái. Cậu ta đặc biệt thay bộ quần áo đẹp nhất của mình vào, vái ba vái về phương Bắc, rồi chững chạc đường hoàng đi xuống bếp.

Chẳng bao lâu sau, nồi súp tiêu cay đã nấu xong. Cậu ta múc ra hai bát, để trẫm nếm thử trước xem có hợp yêu cầu của bệ hạ không.

Câu này nghe kì cục hết sức.

Trẫm bưng một bát lên, thấy Hoàng thúc cầm một bát khác, không đừng được mà cất tiếng hỏi: “Quận vương điện hạ cũng ăn món này ạ?”

Hoàng thúc ngước mắt liếc trẫm từ thành bát: “Bệ hạ còn ăn, sao ta lại không thể ăn?”

Trẫm đớ người vì ánh mắt của ảnh.

Ăn đi ăn nữa đi ăn cho thích thì thôi đi, chàng đẹp chàng xinh chàng nói gì cũng đúng.

Dáng chàng ăn súp cũng đẹp đến mức trẫm không khép được chân vào.

Hoàng thúc múc mấy thìa súp tiêu cay, nếm thử rồi lại buông, nói: “Ăn cùng bệ hạ, đương nhiên bản thân phải nếm thử trước.”

Trẫm hiểu rồi, không chỉ là nếm hương vị, mà còn để thử xem có độc không.

Nhưng Hoàng thúc ơi!

Thứ chàng dâng cho trẫm, dù có cố tình bỏ độc dược vào.

Trẫm cũng vui vẻ chịu đựng.

Dại trai vậy đấy.

Cậu bếp Tần ở cạnh nói: “Điện hạ hơn xa đám quyền quý quen được hưởng phúc không chịu được khổ trong kinh thành. Năm kia đánh giặc với người Đảng Hạng, vào sâu nội địa bị nhốt trong tuyết, lương thực không còn thừa là bao. Cả quân chỉ dựa vào món súp tiêu cay nấu từ chút bột mì, thịt khô và hạt tiêu của tiểu nhân để chắc bụng xua rét. Quân ta cố gắng chịu đựng hơn hai mươi ngày, đại phá Đảng Hạng với viện quân tả hữu, trong vòng mười năm chúng sẽ không thể tấn công bờ cõi phía Tây nước ta nữa! Ngày đại thắng là hôm 15, từ ấy về sau cứ đến giữa tháng, tiểu nhân đều nấu súp tiêu cay khao toàn quân để ăn mừng đấy ạ! Hôm nay vừa đúng là ngày Mười lăm tháng Giêng, thật là trùng hợp!”

Nghĩ đến việc trẫm ăn chơi đàng điếm sống mơ màng hồ đồ trong hoàng cung, các tướng sĩ —— đặc biệt là Hoàng thúc —— lại phải chịu đói chịu lạnh anh dũng hy sinh thân mình ngoài biên cương, trẫm thật là áy náy.

Trẫm bưng bát súp tiêu cay trong tay lên: “Không ngờ món súp tiêu cay nhỏ bé này lại là công thần bảo vệ quốc gia! Hôm nay bệ hạ bỗng nhiên muốn ăn súp tiêu cay, phải chăng là do định mệnh sắp đặt, tâm ý tương thông với điện hạ và các tướng sĩ ở biên thùy phía Tây?”

Trẫm nói búa xua bậy bạ như thế mà tự trẫm còn thấy hợp lý thuyết phục.

Có bao nhiêu món ăn vặt dân gian, tại sao trẫm không nói thịt dê xiên, không nói bánh kẹp thịt, không nói bánh xèo, không nói gà xào ớt, thậm chí không nhắc tới kẹo hồ lô, mà lại nói súp tiêu cay?

Nhất định là trẫm với Hoàng thúc tâm ý tương thông!

Trẫm cầm bát, đưa về phía trước: “Trẫ… Chắc chắn phải kính hai người một ly! Nào, chúng ta lấy súp thay rượu, bát súp này, xin được an ủi các tướng sĩ ở biên quan!”

Trẫn dâng trào hào khí ngửa cổ, tu hết bát súp tiêu cay này ——

Không tu hết được.

Bây giờ đương nhiên không giống thời chiến tranh thiếu ăn thiếu mặc, đây còn là món chuẩn bị riêng cho hoàng đế, nên cậu bếp Tần cực kì hào phóng bỏ thêm rất nhiều nguyên liệu phong phú vào súp tiêu cay, cái còn nhiều hơn cả nước.

Phong cách nấu nướng của cậu ta vẫn là style hoang dại trong quân đội, bỏ đẫy hạt tiêu. Trẫm hớp một hớp to, hơi cay nóng xộc thẳng từ dạ dày ngược lên cổ họng, trẫm chảy cả nước mắt vì cay.

Trẫm ôm bàn kho sù sụ.

Nhớ khi xưa trẫm còn là hiệp nữ trong giới ăn cay, phải cay mới phê, nhúng thẳng đậu phụ đông vào chảo dầu đỏ lè. Lâu không rèn luyện, còn bị chút hạt tiêu mọn hạ gục, thật là mất mặt.

Cậu bếp Tần cười nói: “Không ngờ nữ sử tỷ tỷ lại là một cô gái mạnh mẽ như thế, dũng cảm khí khái ghê.”

Một bàn tay vuốt lên lưng trẫm, nhẹ nhàng vỗ về.

Trẫm không khỏi ngẩn ra.

Trong phòng chỉ có 3 người là trẫm, Hoàng thúc và cậu bếp Tần.

Cậu bếp Tần ngồi quỳ ở đầu bàn bên kia, cách trẫm hơn 1m.

Cho nên người vỗ lưng cho trẫm chỉ có thể là Hoàng thúc thôi.

Hoàng thúc dịu dàng yêu thương vỗ lưng cho trẫm!

Vì thế trẫm càng ho dữ dội hơn.

Trẫm hận chẳng thể ho ra hết tim gan tì phổi, Hoàng thúc có khi còn thương yêu trẫm gấp bội hức hức hức…

Tiếc thay Hoàng thúc chỉ vỗ một tí rồi bỏ tay ra ngay.

Cậu bếp Tần lại nói: “Muốn rượu thì nhiều lắm, cần gì phải thay bằng súp tiêu cay? Tiểu nhân xin đi lấy ngay!”

Vừa nghe thấy có rượu, hai mắt trẫm tỏa ra ánh sáng.

Hoàng thúc hỏi: “Con gái cũng biết uống rượu à?”

Kìa, sao con gái lại không biết uống rượu.

Trẫm còn uống được một xị rượu trắng 50 độ nữa là.

Món rượu gạo ít độ không qua chưng cất ở chỗ các người, trong mắt trẫm còn không phải là rượu, cùng lắm chỉ là đồ uống có cồn.

Nhưng trẫm vẫn khiêm tốn nhún nhường giải thích: “Ngày thường bệ hạ ban thưởng nhiều, đôi lúc em cũng được ban một ly.”

Cậu bếp Tần hình như rất thích trẫm, vui tươi hớn hở nói: “Bệ hạ thỉnh thoảng mới thưởng chút ít, chắc chắn không thể uống cho thỏa. Hôm nay Nữ sử tỷ tỷ tới thăm, cái khác tiểu nhân không dám nói, nhưng rượu và thức ăn chắc chắn có đủ!”

Chỉ một lát sau cậu bếp Tần đã ôm bình vại lên, còn mang thêm mấy món nhắm.

Cậu bếp Tần rót rượu cho trẫm và Hoàng thúc.

Trẫm dũng cảm đẩy chén rượu đi, cầm cái bát lớn dùng để múc canh: “Nếu đã kính các tướng sĩ ngoài biên thùy, dùng chén nhỏ thế này, thì còn coi các tướng sĩ ra gì? Phải dùng bát to thế này chứ!”

Cậu bếp Tần đáp: “Nói đúng! Tiểu nhân rót đầy cho ngài!”

Trẫm bưng bát rượu lớn đầy tràn, đưa lên mời Hoàng thúc và cậu bếp Tần: “Xin kính trước bát này!”

Sau đó trẫm tu ừng ực hết bát, uống xong còn lật ngược đế bát.

Trẫm cảm thấy hôm nay trẫm ngầu quên sầu.

Hoàng thúc chắc chắn đang khiếp sợ trước hào khí của trẫm.

Hoàng thúc quả thật khiếp sợ trước hào khí của trẫm.

Hoàng thúc không cụng ly với trẫm.

Hoàng thúc buông chung rượu trong tay, cúi người nhìn trẫm, hỏi: “Giọng cô bị sao thế?”

Đệch.

Trẫm nhất thời hào hùng quá độ, hồn nhiên quên mình.

Quên mất phải nói năng thỏ thẻ.

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên liệu trong súp tiêu cay là đậu phộng, nhưng phải sau này đậu phộng mới được du nhập vào Trung Quốc, nên mị đổi thành đậu đỗ.

Đừng để ý đến chi tiết này.

Trong phần bình luận ở chương trước chị nào bảo đi mua đồ ăn thì mị tặng bao lì xì nè~

Mụ nào kêu mua thuốc X tránh xa!

Còn có bác bảo Quý phi muốn ăn thịt rồng nên trẫm dấn thân vào con đường giết rồng, trẫm vái bác luôn bác còn sáng tạo hơn cả trẫm nữa!

[HẾT CHƯƠNG 15]
Bình Luận (0)
Comment