*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quận chúa nhìn Hoàng thúc, rồi lại nhìn trẫm.
Cuối cùng ánh mắt cậu ta dừng lại ở hai con vịt bát bảo.
Hai con vịt vừa mang tới đây, còn chưa chặt, đang tạo một cái dáng khôi hài.
Quận chúa và con vịt hầm nhìn thẳng vào mặt nhau.
Trẫm thấy câu “Vãi chưởng đã hứa hẹn mang cho tớ rồi cơ mà?” trong mắt cậu chàng.
Không không không, chuyện quan trọng lúc này không phải là rốt cuộc vịt này cho ai.
Chuyện quan trọng là trẫm lợi dụng việc công làm chuyện tư, dùng cách của Quận chúa để tới thăm Hoàng thúc, còn bị Quận chúa bắt quả tang tại trận.
Không không không, đây cũng không phải là chuyện quan trọng.
Chuyện quan trọng là Quận chúa vừa mới nói gì nhỉ? Cô nhóc bị điều tra?
Không không không, cái này vẫn chưa phải là chuyện quan trọng.
Chuyện quan trọng là Hoàng thúc đang định tỏ tình với trẫm thì lại bị ngắt lời!
Quận chúa, đằng ấy vui lòng lùi về đợi Hoàng thúc tỏ tình xong hẵng vào được không?
Cho đằng ấy cả 2 con vịt hầm mang về đấy được chưa?
Quận chúa dù gì cũng là người từng trải qua chiến trận.
Cậu ta thay đổi sắc mặt rất nhanh, cứu vãn tình hình ngay.
Quận chúa chỉ vào trẫm, khoa trương vỗ đùi: “Thanh Li! Sao lại là cô! Có duyên quá đi lại gặp nhau rồi ta còn đang định tìm cô đấy nào nào nào hai chị em ta qua đây trò chuyện đi thúc phụ ơi lát nữa con lại qua bảo người chuyện này nhá!”
Quận chúa dùng lí do sượng trân lòi kèn để lôi trẫm ra khỏi Hoàng thúc theo một kiểu cũng rất sượng trân.
Trẫm bị cậu ta kéo đi, lưu luyến không thôi quay đầu lại nhìn Hoàng thúc.
Hoàng thúc cau mày đứng ở chỗ cũ.
Hoàng thúc còn chẳng níu giữ trẫm chút nào.
Trẫm bị Quận chúa kéo đến một góc hẻo lánh.
Quận chúa lườm trẫm, hỏi: “Sao gái lại chạy tới đây? Mà sao hai con vịt kia lại ở chỗ này?”
Hình như Quận chúa cực kì canh cánh trong lòng với việc ý tưởng mà cậu ta hiến cho trẫm lại được dùng cho Hoàng thúc.
Tựa như bạn đi dạy một em gái cách cưa trai, ngoảnh đi ngoảnh lại ẻm tán mất thằng anh em tốt của bạn vậy.
Ngoài chuyện này ra thì Quận chúa có vẻ cũng ám ảnh đậm sâu với món vịt hầm bát bảo.
Xem ra Quận chúa yêu vịt hầm rất đỗi chân thành.
Vào những lúc thế này, nhất định phải tung ra tuyệt chiêu vu oan giá hoạ của trẫm.
Người chịu oan thì khỏi cần phải nói, tất nhiên là chính chủ trẫm đây.
Trẫm ấm ức nói: “Tớ làm theo lời đằng ấy dạy, nhân lúc bệ hạ dùng bữa, tớ nói Quận chúa cũng thích ăn vịt hầm bát bảo, nhưng bệ hạ không làm theo kịch bản á! Bệ hạ nói ban thưởng hai con tới phủ của Lũng Tây vương, cho Hoàng thúc một con, cho Quận chúa một con, vậy nên tớ đành phải đưa đến chỗ của Hoàng thúc.”
Tự mình đổ vấy cho mình, hoàn toàn không liên lụy đến ai khác.
Coi như trẫm vẫn là một người có lương tâm trong nghề vu vạ.
Quận chúa vừa nghe thấy trong hai con vịt có một con của cậu ta thì đã gần nguôi hết giận.
Giải quyết xong vụ tranh chấp vịt hầm, Quận chúa rốt cuộc nhớ ra một chuyện quan trọng khác.
Quận chúa sụyt một tiếng: “Hội con gái xuyên không đúng là không bao giờ ngừng chân, sểnh ra một bữa là làm chuyện xấu ngay. Không phải tớ đã dặn gái phải cẩn thận hơn sao? Lần trước gái khoe tiếng Anh bị chú tớ nhớ được câu People’s Republic of China, sao gái vẫn chưa chừa? Còn dám lắc lư trước mặt ổng nữa. Hai hôm trước ổng bắt đầu điều tra gái rồi đó, gái có biết không?”
Cái gì? Hoàng thúc đang điều tra trẫm á?
Vì ảnh thấy trẫm khác người thường quá sao?
Hay là vì trước khi tỏ tình cần biết rõ gia thế lai lịch của trẫm để tiện cầu hôn nhỉ?
Đương nhiên trẫm chỉ nghĩ thầm chuyện này trong lòng thôi.
Trẫm cũng không vô liêm sỉ tới mức hỏi thẳng ra đâu.
Trẫm hỏi: “Tại sao lại phải điều tra về tớ?”
Quận chúa khinh thường nghía trẫm: “Có phải gái cảm thấy mình che giấu rất giỏi, không ai nghi ngờ được đúng không? Hồi vừa tới đây, tớ đã phải cúp đuôi quan sát tình hình rất lâu đấy. Tớ còn đường đường là Quận chúa, gái chỉ là một cô cung nữ nhỏ nhoi thôi, gái gan quá nhỉ?”
Bạn ơi bạn cúp đuôi bao giờ, chả phải bạn nhịn 3 tháng là chạy ra biên cương đánh giặc với Hoàng thúc rồi sao?
Quận chúa quan sát ba tháng, trẫm làm hoàng đế cao quý, quan sát hơn bốn tháng mới bắt đầu gây sóng gió.
Trẫm cảm thấy mình đã bảo thủ lắm rồi.
Tiếc quá, bây giờ trẫm lại không thể phông bạt trước mặt Quận chúa.
Trẫm đành phải cúi đầu nghe dạy bảo.
Quận chúa nói tiếp: “Năm thứ ba đến đây, đã có chút công trạng trong quân đội, tớ mới dám đề xuất một chút một xíu cách cải tiến biên chế và vũ khí trong quân đội. Chỉ vậy thôi mà chú tớ còn gặp riêng tớ, hỏi tớ vì sao lớn lên trong khuê các từ nhỏ mà lại có kiến thức và cách nhìn như thế.”
Cái này dễ quá còn gì. “Thì bảo đọc sách thấy ghi thế.”
Quận chúa nhìn trẫm bằng ánh mắt “Gái đúng là ngây thơ quá”.
Quận chúa nói: “Chưa nói đến chuyện chú tớ đã đọc hết sách vở trong nhà tớ từ thuở 12, đọc xong là không đời nào quên. Dù ổng chưa đọc, nhưng nếu gái là chuyên gia quân sự đứng đầu thế giới, đột nhiên có một tên người ngoài hành tinh nhảy xổ ra dạy gái kỹ thuật của thế kỷ 31, gái lại chả nhận ra ngay à?”
Không nhận ra thiệt chớ.
So sánh kiểu này khó cảm nhận lắm, ok?
Đối với trẫm mà nói, kỹ thuật quân sự hàng đầu của thế kỷ 21 cũng chẳng khác quái gì kỹ thuật của thế kỷ 31.
Nhưng trẫm vẫn cảm thấy lo lắng cho Quận chúa: “Sau đó thì sao? Hoàng thúc biết đằng ấy là dân xuyên không hả?”
Nếu Hoàng thúc đã biết và chấp nhận được Quận chúa, vậy thì chuyện của trẫm dễ giải quyết thôi!
Quận chúa bĩu môi: “Làm sao thế được? Người thời bây giờ không thể chấp nhận chuyện đấy đâu. Hơn nữa nói thế chẳng khác nào thừa nhận tớ không phải là hàng auth, sẽ bị người ta coi là có ma ám mất. Nếu chú tớ không bao che cho tớ nữa, có trời mới biết đám người ngu muội mê tín thời này sẽ đối xử với tớ thế nào.”
Trẫm rất sốt ruột: “Vậy rốt cuộc Hoàng thúc biết hay là không biết?”
Quận chúa gãi gãi đầu: “Chắc là nửa biết nửa không.”
Bạn trả lời cá tính quá bạn ơi, nửa biết nửa không là thế quái nào?
Quận chúa nói: “Ban đầu tớ cũng thuận miệng nói bừa bãi như gái ấy. Nhưng về sau nhiều sơ hở quá bịa mãi không vẹn cả đôi đường được, tớ bèn bảo chú tớ là, trong mấy hôm tớ hôn mê sau khi đập đầu vào tường, ý thức của tớ bay tới một quốc gia kì lạ. Binh lính ở nơi đó đều cầm súng, có đạn pháo bay xa ngàn dặm, uy lực mạnh hơn cung tên của chúng ta rất nhiều lần. Tiếc rằng tớ chỉ lảng vảng bên ấy mấy ngày, chỉ học được tí tẹo. Cải thiện vũ khí của binh lính quân ta bằng ký ức của tớ, mạnh hơn chút nào hay chút ấy, đỡ để sau này người bên ấy đánh sang, quân ta lại không thể phản kháng được gì.”
Bạn nói thế nghe còn dở hơi bơi ngửa hơn bạn bảo bạn vượt thời gian đến đây á, okay? Sao Hoàng thúc lại tin được?
Bản thân Quận chúa cũng không chắc lắm: “Chắc là… tin thôi? Dù sao ổng cũng không túm tớ đi đốt đèn trời, còn dặn tớ không được nói chuyện này cho người khác.”
Trẫm cảm thấy ý của Hoàng thúc có thể là chuyện xấu nhà mình đừng để lan ra ngoài.
Tóm lại mấy nay Hoàng thúc ở sát bên trẫm, không phải vì ảnh cảm thấy trẫm đáng yêu.
Mà là ảnh thấy trẫm đáng nghi.
Trẫm thật là thất vọng.
Trái tim thiếu nữ của trẫm đã chịu 10,000 hit.
Nhưng trẫm không chịu chết dễ thế đâu.
Trẫm còn ôm một tia hy vọng xa vời.
Biết đâu trong lúc tiếp xúc với trẫm để điều tra, Hoàng thúc vô thức bị trẫm hấp dẫn, nảy sinh tình yêu đích thực với trẫm thì sao?
Cái này hợp kịch bản lắm nè!
Giác quan thứ sáu của trẫm tuyệt đối không sai được!
Quận chúa hỏi: “Sau khi nhập hồn, gái còn nhớ được những chuyện mà chủ cũ của thân thể này đã trải qua không?”
Đúng là trẫm có nhớ được một tẹo, nhưng bây giờ trẫm là Thanh Li, nên trẫm lắc lắc đầu.
Quận chúa nói: “Vậy gái khác tớ, tớ còn nhớ được một ít. Cô Quận chúa này còn hay báo mộng cho tớ lắm, bảo tớ là anh Trần nằm dưới đất thê lương biết mấy, bị chôn lẻ loi ở bãi tha ma không ai phúng viếng, kêu tớ tới đốt nhiều nhiều tiền giấy cho ảnh… Thế mà gái lại chẳng nhớ gì, vừa tốt mà cũng vừa không tốt. Mấy tháng nay có ai đến tìm gái không? Có nói gì kì quái không?”
Trẫm tiếp tục lắc đầu.
Quận chúa thở dài: “Vậy thì gái vẫn chưa biết Thanh Li rốt cuộc là tai mắt do người khác mua chuộc rồi.”
Trẫm hoảng sợ: “Tai mắt?”
Quận chúa thì lại rất bình tĩnh: “Các cung nữ thái giám bên cạnh vua, bị người khác mua chuộc để lấy tin tức, có gì lạ à? Nếu là hướng tích cực thì có thể là phi tần nào đấy muốn tìm hiểu sở thích của bệ hạ, hướng tiêu cực thì… Ha ha. Sáng sớm hôm bệ hạ mất tích, chú tớ đã phái người đi tra xét rồi. Cô Thanh Li này là người Lạc Dương, nhà cổ có cha mẹ và hai ông anh không nên thân. Sau khi cô ta tự tiến cung, cả nhà cổ luôn dựa vào tiền của và đồ đạc mà cổ gửi về để nuôi sống mười người trong gia đình. Chỉ với số lương tháng ít ỏi của cô ta thì hoàn toàn không thể nuôi nổi ngần ấy người, Thanh Li cũng hoàn toàn không được bệ hạ sủng ái —— à, đấy là trước khi gái tới đây —— không được ban thưởng mấy, cho nên chắc chắn có người đang hối lộ cô ta, còn đổ vào số tiền không nhỏ.”
Trẫm không có lòng nào để nghĩ về chuyện rốt cuộc ai đang mua chuộc Thanh Li.
Trẫm chỉ để ý đến việc thật ra hôm đó Hoàng thúc đã biết nhà Thanh Li ở kinh thành rồi ư?
Trẫm còn phét lác trước mặt ảnh.
Trẫm tưởng tượng đến quả comment “Đây không nói gì hết chỉ yên lặng nhìn đằng ấy chém gió phông bạt thôi” chạy ngang lòng Hoàng thúc lúc ấy.
Trẫm thấy khó ở cả người.
Trẫm nản lòng gục đầu xuống.
Quận chúa nghĩa khí vỗ vỗ vai trẫm: “Nhưng gái đừng lo, tớ sẽ bao che vụ này cho gái, tớ sẽ giải thích với chú tớ ha. May mà hôm nay tớ tới đúng lúc, gái còn tự đâm đầu vào họng súng nữa. Nếu tớ tới chậm một bước, có khi gái sẽ phải khóc lóc vì bị người ta kéo xuống ép cung bằng cực hình ấy chứ?”
Hóa ra Hoàng thúc đột nhiên nghiêm túc không phải là vì muốn tỏ tình với trẫm.
Mà là không chịu nổi kiểu vờ vịt phông bạt của trẫm nữa, tính ngả bài với trẫm.
Trẫm quả thực còn thấy đau lòng hơn bị tra tấn thẳng bằng cực hình.
Trẫm chẳng muốn nói gì cả.
Lòng trẫm chỉ hướng về em Tĩnh.
Và hướng cả về anh Kính nữa.
Tiếc là lòng anh Kính lại không hướng về trẫm.
Trẫm theo Quận chúa quay lại sảnh chính.
Quận chúa đi lên thì thào mấy câu với Hoàng thúc.
Hoàng thúc nhíu chặt mày, đôi mắt sắc bén nhìn trẫm mấy lượt, không nói gì thêm.
Hoàng thúc cúi đầu lạy, nói: “Xin nữ sử chuyển lời tâu với bệ hạ, Lũng Tây vương và Quận chúa Thanh Hà tạ bệ hạ ban thưởng.”
Trẫm xách hai con vịt hầm bát bảo có đôi có cặp tới.
Giờ ôm cái làn trống rỗng quay về.
Lòng trẫm trống trải hoang vu.
Đến cả lời hỏi han ân cần, nụ cười xán lạn như ánh dương của anh giai lính gác cũng không an ủi được nỗi chua xót của trẫm.
Vậy là trẫm đã thất tình thế đấy.
Vầng hào quang Mary Sue của trẫm vừa bừng lên đã tắt ngúm rồi.
Trẫm quay về nằm trên long sàng, lặng lẽ tự chữa thương cho mình.
Trẫm nằm vật ra giường thành hình chữ Đại
(大).
À không, bây giờ trẫm phải là hình chữ Thái
(太) mới đúng.
Nói đến đây, trẫm bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng.
Trước kia hình như trẫm đã gáy rất là to rằng, nếu Hoàng thúc không yêu trẫm thiết tha mê mỏi, trẫm sẽ live stream chặt họa mi.
Hoàng thúc hiển nhiên không yêu trẫm rồi.
Hoàng thúc chẳng những không yêu trẫm, mà ảnh còn thiếu điều bắt trẫm lại vì tưởng trẫm là phường gian tế lòng dạ khó lường.
Vậy trẫm nên chặt kiu hay là thôi đây?
Tác giả có lời muốn nói:May mà hôm qua tui đã công bố 4 anh nhân vật nam cứng cựa, kẻo không chương hôm nay lại có nhiều chị ship lộn couple.
Anh giai lính gác giỏi ghê hén, bảo vệ vững chắc ngôi vị nam phụ số 3 của ảnh.
Với lại, về vấn đề Tĩnh Tĩnh xưng hô với Hoàng thúc, tui rep comt nhiều lần lắm rồi.
Người khác cũng gọi nhau là “Hoàng thúc” được mà, mời tham khảo Lưu Hoàng Thúc Lưu Bị ha.
(Trong Tam quốc diễn nghĩa có đoạn, Theo đó, sau khi nương nhờ Tào Tháo và được dẫn về Hứa Đô, Lưu Huyền Đức đã có cơ hội gặp Hán Hiến Đế.Khi biết được ông là hậu duệ Hán thất, nhà vua đã rất vui mừng, cho người xét gia phả thì nhận ra vai vế của Lưu Bị thuộc vào hàng chú, từ đó liền kính cẩn gọi ông là Lưu Hoàng thúc.)[HẾT CHƯƠNG 33]