*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chúng thần không chờ được đến lúc trẫm băng hà.
Điều khiến trẫm vui mừng chính là, khi Phùng Thái y tuyên bố trẫm được ông trời chiếu cố thoát khỏi hiểm nguy vô cùng kì diệu vào sáng hôm sau.
Trẫm cũng không phát hiện ra ai bộc lộ vẻ thất vọng.
Ngược lại còn có không ít kẻ mừng gớt nước mắt.
Cõi người vẫn còn chân tình đấy.
Đừng vạch trần trẫm là những kẻ đó chỉ vì lợi ích bản thân thôi.
Là một hôn quân vô dụng.
Mà còn có thể mang lại ích lợi cho phần lớn những người xung quanh.
Trẫm đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Còn đòi hỏi gì nữa.
Tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trẫm vẫn đau ốm tổn hại rất nhiều.
Trẫm phải nằm trên giường ước chừng năm ngày mới miễn cưỡng xuống giường được.
Ngày ngày, ngoài nốc thuốc, trẫm chỉ có thể khổ sở uống chút nước cơm nước đường.
Đến khi trẫm cuối cùng có thể xuống giường ra ngoài.
Thời thế đã đổi khác!
Không không không, đừng hiểu lầm.
Trẫm không bị người khác hất cẳng khỏi ngôi vua.
Trẫm vẫn là hoàng đế.
Nhưng trẫm cảm thấy như vầy.
Chuyện này còn khó giải quyết hơn việc trẫm bị hất cẳng khỏi ngôi vua.
Người bị hất cẳng là Hoàng tử.
Với cả Chử Quý phi.
Trẫm bị kẻ xấu hạ độc suýt bỏ mạng, Hoàng thúc mặt rồng giận dữ.
Không đúng, hình như cụm từ “Mặt rồng giận dữ” này chỉ dùng cho trẫm được thôi.
Nhưng trẫm cảm thấy dùng nó để miêu tả Hoàng thúc thì càng chuẩn xác hơn.
Đừng để ý đến chi tiết này.
Tóm lại Hoàng thúc tức giận. Ảnh góp nhặt những nhân chứng vật chứng có liên quan, giao cho Tông Chính Tự.
Dưới sự đốc thúc của Hoàng thúc, Tông Chính Tự lật tẩy tất cả mọi chuyện như gió thu cuốn hết lá vàng.
(Tông Chính Tự, hay phủ Tông Chính, phủ Tông Nhân: cơ quan quản lý nội bộ hoàng tộc thời quân chủ Trung Hoa và Việt Nam.)Lời làm chứng từ rất nhiều phi tần ở Lãnh cung đã được thả đi đợt trước, dẫn đầu bởi Hà Tiệp dư, cho thấy.
Trong thời gian ở Lãnh cung, Chử Quý phi và thái giám quản lý đã lừa trên gạt dưới giấu giếm tiền riêng ở khâu trung gian.
Đống tiền mà họ cắt xén không phải để hưởng riêng, mà là để mở rộng quan hệ.
Vậy nên mặc dù mấy năm nay Chử Quý phi luôn bị giam cầm trong Lãnh cung, nhưng chưa từng bưng tai bịt mắt lạc hậu với thời, mà luôn theo sát trào lưu bắt kịp thời đại, hiểu tình thế bên ngoài rõ như lòng bàn tay.
Tất cả đống sách vở Chử Quý phi dùng để dạy dỗ Hoàng tử đều giống hệt sách của Quốc Tử Giám.
Chị ta còn mua được cả đề thi năm ngoái từ sớm để làm đề ôn tập về nhà.
Wow Chử Quý phi máu quá!
Thất thế bị đày vào Lãnh cung mà còn chất chơi người Dơi như thế!
Quả thực đúng là boss game ngoài đời!
Trẫm cực kì bội phục những người có IQ cao!
Trẫm cảm thấy mình sắp thành fan của Chử Quý phi đến nơi!
Tông Chính Tự Khanh đang báo cáo, bỗng dừng lời nhìn trẫm.
Hình như anh ta thấy khó hiểu trước phản ứng của trẫm.
Trẫm dẹp ánh mắt lấp lánh mê muội đi, xen vào một câu để tỏ vẻ mình thực sự lắng nghe: “Thì ra là thế. Khi trẫm kiểm tra việc học của Hoàng tử, nghe thằng bé nói từng biết trước đề thi năm rồi, trẫm còn hơi kinh ngạc, có điều không ngờ chuyện lại là thế này.”
Đúng là trẫm có ấn tượng về chuyện này.
Sau đấy trẫm còn ra đề toán làm khó Hoàng tử nữa.
Nhưng với IQ của trẫm, chắc chắn lúc ấy trẫm chẳng thấy có gì sai cả.
Giờ chuyện qua rồi trẫm chém thế để cứu vãn tôn nghiêm mà thôi.
Nhưng trẫm lại ngẫm lại.
IQ của trẫm không đủ, không phát hiện được.
Nhưng IQ của Tể tướng cao mà, chẳng lẽ anh ta cũng không thấy có gì lạ ư?
Tông Chính Tự Khanh không cho trẫm cơ hội ngẫm ngợi cẩn thận.
Anh ta tiếp tục báo cáo rằng, ngoài vết đen mưu lợi cá nhân bằng quyền chức này của Chử Quý phi, các phi tần trong Lãnh cung còn mách là thân phận của Hoàng tử cũng rất đáng ngờ.
Tông Chính Tự lần theo ngọn nguồn, tra ra danh sách đăng kí nhân viên trong cung những năm qua.
Họ phát hiện trong cuốn sách kiểm kê dân cư đầu tiên có ghi nhận Hoàng tử, ngày sinh tháng đẻ của thằng bé đã bị sửa đổi.
Cung nhân hầu cạnh Hoàng tử cũng làm chứng rằng, mấy hôm trước Hoàng tử lỡ miệng, nói rằng mình thích bánh ú với trứng muối nhất, sinh nhật năm nào mẹ thằng bé cũng làm cho nó ăn.
(Bánh ú với trứng muối: món ăn thường thấy vào Tết Đoan Ngọ 5/5 âm lịch. Bánh ú gói trong chiếc lá tre, nhân mặn gồm thịt, trứng muối… hoặc nhân ngọt hay chấm cùng mật mía.)Trẫm lâm hạnh Chu thị vào ngày 15 tháng 7, sinh nhật của Hoàng tử trong ghi chép bây giờ là ngày mồng 9 tháng 4, thời gian ăn khớp.
Nhưng nếu Hoàng tử thật ra được sinh vào Tết Đoan Ngọ, vậy thì…
Tông Chính Tự Khanh báo cáo tới đây thì không nói tiếp nữa.
Để lại một dấu chấm lửng đầy ý nhị sâu xa.
Đương nhiên trẫm biết dấu chấm lửng này có nghĩa là gì.
Đấy là trẫm bị cắm sừng rồi thằng cu này không phải con đẻ của trẫm đâu!
Từ lâu trẫm đã cảm thấy Hoàng tử không giống con đẻ của trẫm.
Nên trẫm không ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa tẹo nào.
Trẫm cũng không ngại.
Có con trai là được, quan tâm ai đẻ ra nó làm gì, dù gì trẫm có đẻ được đâu!
Sao bảo đám quan lại sẽ biết cẩn trọng nhìn mặt đoán ý, nghiền ngẫm nghĩ cách lấy lòng làm vua vui cơ mà?
Không biết nghĩ cho nỗi lo của trẫm để trẫm hết lo mau sướng, vui sướng đâu cũng chẳng thấy.
Trái lại còn gây rắc rối cho trẫm.
Trẫm ngẫm đến bao công bao sức bao ngày.
Giờ lại về mo.
Lại quay về vấn đề mở đầu là xếp hình và sinh con với các phi tần.
Thế là trẫm cảm thấy đừng yêu nữa, em mệt rồi.
Tông Chính Tự Khanh cương trực công chính, chẳng hiểu sắc mặt người ta gì cả.
Tông Chính Tự Khanh nói: “Hoàng tử và Quý phi thân phận tôn quý, thần không dám tự tiện thẩm vấn. Xin bệ hạ ra chỉ, cho phép Tông Chính Tự thẩm vấn những kẻ có liên quan. Huyết mạch hoàng thất liên quan đến xã tắc, không thể bị vấy bẩn được, thần chắc chắn sẽ tra ra manh mối trong chuyện này!”
Bây giờ trẫm rốt cuộc đã hiểu tại sao rất nhiều trung thần nổi danh trong lịch sử đều không được vua coi trọng.
Vì gian thần nịnh thần dễ khiến người ta thích hơn chứ sao.
Trẫm đần thế nhỉ.
Bên cạnh chẳng có mống tiểu nhân ton hót xu nịnh nào cả.
Tông Chính Tự Khanh chẳng những cương trực công chính, mà còn làm việc với hiệu suất rất cao.
Trẫm đã nói khéo nói thẳng liên tục với anh ta là phải khách khí ôn hòa với Quý phi và cung nhân thôi, không được dụng hình.
Nhưng chỉ mất hai hôm là anh ta đã lấy được hết khẩu cung.
Trước rất nhiều bằng chứng, Chử Quý phi thừa nhận, quả thực chị ta đã làm giả sinh nhật của Hoàng tử.
Không lâu sau khi Hoàng tử ra đời, Chử Quý phi đã bóp méo tờ đơn đăng kí, đổi mồng 9 tháng 5 thành mồng 9 tháng 4.
Nhưng Chử Quý phi liều chết không nhận tội danh âm mưu soán vị, hạ độc hãm hại trẫm.
Trẫm cũng cảm thấy chắc hẳn Chử Quý phi không hạ độc hại trẫm đâu.
Dù gì chuyện tự tay cho thuốc xổ vào món chè mình nấu để hại vua tiêu chảy đến chết như thế.
Đến cả người IQ lùn như trẫm cũng không làm nổi.
Chử Quý phi không nhận tội, thì vụ án này chưa thể kết thúc được.
Hơn nữa ở đây có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Ví dụ như, Chử Quý phi đã bắt đầu mưu đồ giả mạo từ bảy năm trước, khi đó trẫm mới mười sáu tuổi, ai mà dự đoán được sau này trẫm không sinh được con trai? Thế thì lại giỏi tiên tri quá.
Hoặc là ví dụ thế này, Hoàng tử sinh ra ở trong cung, vậy bố nó là ai? Còn ai tham dự vào chuyện này nữa? Có phải là boss lớn thật sự nắm thóp đằng sau không?
Đoán bố cu cậu là anh thị vệ X nào đấy thì thiếu sáng tạo và hợp lẽ thường quá, nên mọi người bỏ qua luôn.
Đoán bố thằng nhỏ là anh giai lính gác, anh này vì yêu sinh hận, không chiếm được nên muốn đạp đổ tình địch á hả? Buông tha cho ảnh đi, tám năm trước anh giai ấy mới chỉ là trẻ con thôi.
Cũng không ít người đoán bố đẻ thằng bé là Tể tướng. Có lẽ vì Tể tướng là cây to đón gió, gây thù chuốc oán quá nhiều trong triều thôi, chứ người ta là một lòng đắm say Quận chúa thủ thân như ngọc vẫn là trai tân đấy ok?
Lại còn có kẻ đoán Hoàng thúc nữa! Hoàng thúc đi xây dựng bờ cõi phía Tây mười mấy năm không về, chẳng nhẽ cướp zin người khác từ ngàn dặm xa xôi hả?
Một khi ý Chử Quý phi đã quyết, thì phỏm nào cũng không ăn thua, không ai cạy nổi miệng chị ta.
Người của Tông Chính Tự bó tay với chị ta.
Nên lại quẳng trách nhiệm về cho trẫm.
Trẫm đến nhà giam nữ của Tông Chính Tự thăm Chử Quý phi.
Cuộc đời Chử Quý phi đã trải qua mấy bận sóng gió đổi thay, nên chị ta không màng hơn thua lâu rồi.
Dù sa cơ lỡ vận vào chốn lao tù, chị ta vẫn bình tĩnh thản nhiên như trước.
Chử Quý phi hành lễ với trẫm, nói: “Thấy bệ hạ bình yên vô sự, thần thiếp yên tâm rồi ạ.”
Lại nói: “Thần thiếp có tội, không nên khi quân phạm thượng, nhưng việc hạ độc thì tuyệt đối không phải do thần thiếp làm.”
Trẫm nâng chị ta dậy, đáp: “Trẫm biết.”
Trẫm biết nếu chị muốn trẫm chết, thì trẫm có 9 cái mạng cũng chẳng sống nổi đến bây giờ.
Chử Quý phi nói tiếp: “Thần thiếp nghe nói bệ hạ trúng độc Huyết Nha Đằng, có thật không ạ?”
Chị ta là người đầu tiên hỏi có phải trẫm trúng độc Huyết Nha Đằng thật không.
Trẫm đã bảo Phùng Thái y là trẫm không trúng độc không làm sao, nhưng Phùng Thái y chẳng chịu nghe gì sất.
Ngày nào ông bác cũng điên cuồng bắt trẫm nốc nước cam thảo đậu xanh kim ngân.
Dù sao nếu khỏe re thì uống cũng không chết được.
Thấy trẫm do dự không đáp, Chử Quý phi nở nụ cười đã hiểu.
Chử Quý phi nói: “Bệ hạ, thứ cho thần thiếp nói thẳng, mấy câu như cát nhân thiên tướng, ta chỉ nên nghe cho biết vậy thôi. Độc tính của Huyết Nha Đằng mãnh liệt, thần tiên khó cứu, nếu thật sự hai tên áo vàng thử thuốc kia ăn một miếng đã chết, thì lí nào bệ hạ ăn cả bát mà lại còn sống?”
(Áo vàng: Hoàng môn: được dùng để chỉ những quan hoạn mặc áo vàng trong cung cấm của vua.)Điều này trẫm quả thực nghĩ mãi mà không hiểu, hai cậu thái giám kia xơi hai miếng thuốc xổ, sao lại trúng độc chết bất đắc kì tử được?
Chử Quý phi cười khẩy nói: “Theo ý của thần thiếp, chuyện này vô cùng đơn giản. Có kẻ mua chuộc được người dưới trướng thần thiếp, bỏ thứ độc cấp thấp vô hại vào canh mà thần thiếp dâng bệ hạ, để bệ hạ trúng độc nhưng không nguy đến tính mạng. Sau đó kẻ ấy lại đe dọa dụ dỗ hoặc lừa hai tên quan hoạn kia ăn kịch độc, khiến người ta tưởng rằng họ trúng độc bỏ mình vì thử đồ ăn cho bệ hạ, vậy là chứng minh được tội danh hạ độc bệ hạ của thần thiếp.”
Chử Quý phi trưng ra vẻ mặt khinh miệt.
Vẻ mặt ấy rõ ràng đang nói: Có tí kỹ xảo mà dám tới khoe khoang trước mặt bà, chỉ là muỗi với bà thôi.
Tác giả có lời muốn nói:Trẫm cá là không chị nào đoán ra cha đẻ của Hoàng tử được đâu.
[HẾT CHƯƠNG 39]