Trẫm Là Một Hôn Quân Như Thế

Chương 59

Quận chúa tán thưởng sự lãng mạn của ông anh hong gió xong thì nhớ tới vấn đề quan trọng, bèn hỏi trẫm: “Tại sao gái lại vượt thời không về bằng hồn phách được nhỉ, trước nay tớ chưa mơ kiểu này bao giờ mà? Rõ ràng cách xuyên không của tụi mình giống hệt nhau.”

Trẫm không đành lòng nói ra sự thật mất lòng, bèn nói khéo: “Tớ đoán đấy là tác dụng hai bên của mẹ tớ với Hoàng thúc, bên kia kéo bên này đẩy, nên mới có hiệu quả.”

Quận chúa bỗng nhiên lặng đi.

Quận chúa ôm mặt, buồn bã rầu rĩ thở dài.

Quận chúa nói: “Cũng đúng. Mẹ tới hoặc cho rằng tớ đã chết, không thì cũng đang thắm tình mẹ con với kẻ chiếm thân thể tớ rồi. Nhỡ xảy ra xích mích gì, biết đâu bả còn đang mắng tớ bất hiếu, đẻ tớ chẳng thà đẻ quả trứng mà ăn, chỗ này càng chẳng có ai mong tớ biến lại thành đàn ông.”

Quận chúa buồn bã rầu rĩ ba giây.

Trẫm đang định vỗ về an ủi cậu ta.

Thì Quận chúa đột nhiên vỗ đùi đánh bốp.

Quận chúa ảo não nói: “Sao tớ lại không nghĩ tới việc giả trai lừa tình em gái nào đấy gạt ẻm yêu tớ nhỉ? Vậy là sẽ có người mong tớ biến về làm đàn ông rồi! Lỗi cũng tại tớ mềm lòng và tốt tánh quá, người tốt đi đâu cũng thiệt, hầy!”

Tại sao trẫm lại không nhẫn tâm làm tổn thương một tên ngớ ngẩn thần kinh thô hơn đại thụ EQ âm điểm như này nhỉ.

Để rồi thằng cha này quay ngoắt lại móc mỉa mình ngay.

Mi nói lừa tình gạt người khác yêu mình là thế nào?

Tuy rằng đúng là trẫm có lừa tình Hoàng thúc, có gạt Hoàng thúc thật.

Nhưng trẫm yêu Hoàng thúc chân thành mà ok?

Cũng có phải trẫm lấy chuyện xuyên không làm động cơ lừa người ta đâu!

Mà nữa, ngực khủng tận 36D còn đòi giả trai, đằng ấy tưởng con gái mù hết à?

Quận chúa hoàn toàn không ý thức được mình đã đắc tội trẫm, nhéo cằm thở than: “Hâm mộ gái ghê, gái có thể xuyên không về bằng hồn phách, quay lại làm bản thân luôn. Chẳng như tớ, còn phải đi phẫu thuật chuyển giới. Gái nói thử xem, con kiu do bác sĩ phẫu thuật chuyển giới làm có giống kiu thật được không? Có đầy đủ hết chức năng không nhỉ?”

Trẫm tàn nhẫn đập tan tành ảo tưởng của cậu ta: “Mơ mộng nỗi gì? Ngực bằng silicon có cho con bú được không?”

Quận chúa ngây ngẩn cả người.

Quận chúa kết hợp những kiến thức Sinh học đã nghe ở trường cấp 3, suy ngẫm cẩn thận lại, cảm thấy trẫm nói có lý lắm.

Quận chúa đáp: “Ngực nhựa còn dễ làm, hình dạng giống là được, dù gì cũng có nhiều chị em độ hàng giả mà. Cái món kia của đàn ông phức tạp lắm, không chỉ dùng để đi tiểu, mà còn phải phóng được tinh hoa, họ dùng vật liệu gì để bắt chước nhỉ?”

Mau im đi được không dù bề ngoài trẫm là đàn ông nhưng nội tâm trẫm vẫn là một thiếu nữ hường phấn ngây thơ đấy.

Tại sao trẫm phải thảo luận về nguyên lý hoạt động chim cò của đàn ông với đằng ấy.

Huống chi bây giờ trông trẫm có giống đàn ông đâu.

(Tiện thể nếu mọi người tò mò bộ phận sinh dục được tái tạo của người chuyển giới trông thế nào, thì em gửi các bác bộ ảnh. NSFW nhé. Link.)

Quận chúa sấn lại gần, nói: “Tớ thấy dùng nguyên liệu nhân tạo không bắt chước được đâu, chỉ nhổ từ người khác trồng cái có sẵn vào là ngon thôi. Hay là gái đừng xuyên về bằng hồn, gái vượt thời không bằng da thịt với tớ đi, gái chặt nó đi lắp vào cho tớ là vừa xinh!”

Ha ha, trong quá trình đấy còn có thể live stream cho mọi người xem để trả nợ lời hứa trước kia của trẫm đúng không?

Quận chúa càng nói càng hăng: “Chưa nói đến việc người bình thường không sẵn lòng quyên cái này, nhưng dù có quyên, lúc trồng kiu vẫn có phản ứng thải trừ vật lạ. Nhưng gái thì khác, gái với tớ có quan hệ huyết thống mà, biết đâu hai đứa mình không có phản ứng thải trừ thì sao? Tốt quá rồi, chắc chắn đây là trời cao an bài đấy! Cứ làm vậy đi!”

(Phản ứng thải trừ trong ghép tạng hay còn gọi là phản ứng thải ghép cấp, là tình trạng mô cấy ghép bị hệ thống miễn dịch của người nhận từ chối và phá hủy mô cấy ghép đó. Link tìm hiểu: Link.)

Quận chúa kéo trẫm như thể muốn lôi trẫm khỏi giường đi xuyên không cắt chim lắp vào cho cậu ta ngay.

Trẫm chỉ muốn đá lăn kẻ cản trở giấc ngủ nướng của mình xuống khỏi giường.

Đáng tiếc là với võ nghệ của Quận chúa, trẫm không thể đạp cậu ta nổi.

Trẫm phải năn nỉ ỉ ôi mãi, Quận chúa mới rốt cuộc đồng ý để trẫm ăn bữa sáng rồi mới xuyên không, tránh sức khỏe không tốt lại ảnh hưởng tới cơ quan cấy ghép.

Trẫm ăn xong bữa sáng thì cũng gần tới bình minh.

Trẫm tiếp tục bị Quận chúa kéo đến kho vũ khí lấy miếng da dê quan trọng ghi chép chìa khóa giải mã cỗ máy thời gian kia.

Phủ nha của thứ sử Lan Châu nằm khá gần phủ của Quận chúa, kho vũ khí ở ngay cạnh phủ nha.

Kho vũ khí quả nhiên là nơi canh phòng ngặt nghèo số một để sẵn sàng đánh trận bất cứ lúc nào.

Có rất nhiều người canh gác giới nghiêm ngoài cửa, còn cả một ít người vận chuyển vật tư nữa.

Một người trong số đó mặc khôi giáp màu bạc, dáng vóc cao ráo.

Trẫm thấy tấm lưng ấy thì vội vàng quay đầu bỏ đi.

Quận chúa giữ chặt trẫm lại bằng một tay: “Sao lại đi thế?”

Đằng ấy nói thử xem là tại sao?

Đi theo người ta 8 năm ròng mà không nhận ra bóng lưng người ta à?

Quận chúa khó hiểu: “Không phải gái lặn lội tới đây chỉ để gặp chú tớ sao? Giờ thấy ổng rồi, sao gái lại ngại?”

Đúng vậy, rõ ràng là vì muốn gặp Hoàng thúc nên trẫm mới đôn đáo ngàn dặm tới đây.

Nhưng khi thật sự nhìn thấy Hoàng thúc.

Trẫm lại gần làng lòng sợ hãi, chỉ muốn né tránh theo bản năng.

(Gần làng lòng sợ hãi: một câu trong bài Độ Hán Giang, thơ Đường. Bản dịch của Trần Trọng Kim, Đường thi, NXB Văn hoá thông tin, 1995. Link.)

Nhất định là vì hôm nay trẫm chỉ mặc đồ con gái mà không trang điểm nên sợ làm Hoàng thúc đau mắt đây!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại.

Hóa ra Quận chúa biết trẫm lặn lội đến đây chỉ để gặp Hoàng thúc à?

Trẫm còn tưởng cậu ta tự sướng cho là trẫm tới tìm cậu ta thật.

Quận chúa kéo trẫm tới núp đằng sau cây.

Quận chúa bảo: “Gái không muốn gặp thẳng mặt ổng cũng không sao, tụi mình chờ ở đây. Chú tớ quay về điều động vật tư vũ khí, lát ổng đi ngay. Dạo này ổng toàn tuần tra canh phòng ở biên giới, chắc ổng không ở đây lâu đâu, gái ngắm thêm mấy lần đi.”

Trẫm không thể không thừa nhận.

Quận chúa thần kinh thô hơn đại thụ EQ âm toàn diện.

Mà đôi khi cũng tinh tế thấy sợ.

Trẫm núp đằng sau cây tham lam ngắm Hoàng thúc.

Tuy rằng chỉ có bóng lưng.

Trẫm nghĩ bụng, ngắm Hoàng thúc một lần là bớt đi một lần được ngắm rồi.

Nên trẫm ngắm vô cùng nhập tâm.

Bấy giờ, lại có người vận chuyển một xe hàng hóa ra khỏi kho, Hoàng thúc bỗng giơ tay chặn lại, nói: “Dừng lại, đây là cái gì?”

Binh lính gỡ một món đồ trên xe xuống đưa cho Hoàng thúc.

Hoàng thúc đưa lưng về phía bọn trẫm, cúi đầu ngắm nghía. Lính gác canh cửa kho hàng trả lời: “Khởi bẩm điện hạ, đây là thứ hôm qua Quận chúa lấy về nhập kho, nói là đồ quan trọng thu thập được ở bên Đảng Hạng, sai thuộc hạ trông coi cẩn thận.”

Hoàng thúc mở hai tay ra, trẫm và Quận chúa đều thấy rõ.

Thứ Hoàng thúc đang cầm rõ ràng là một miếng da dê đặc kín chữ.

Quận chúa vội vàng nhảy ra từ đằng sau cây: “Thúc phụ! Đấy là đồ của con ạ!”

Hoàng thúc nghe thấy tiếng cậu ta, quay đầu lại.

Trẫm thấy mặt ảnh, tim thắt lại, không khỏi rụt người về đằng sau thêm.

Hoàng thúc hỏi Quận chúa: “Ta biết chữ của Đảng Hạng, tại sao lại không hiểu được nội dung viết trong này? Hơn nữa tổng cộng chỉ có bốn chữ, ngôn ngữ của tộc nào mà lại có thể diễn đạt chỉ bằng bốn chữ cái?”

Quận chúa nói: “Đây không phải chữ viết ạ, mà là nhạc phổ lưu truyền ở bộ lạc Đảng Hạng bên núi Lục Già. Họ gõ ra tiếng nhạc bằng dụng cụ đá, tổng cộng chỉ có bốn âm, thể hiện bằng bốn ký hiệu này. Con thấy rất thú vị nên thuận tay lấy về thôi, ha ha. Để con ngâm cho người nghe nhé, đồ rê mi đồ mi đồ mi, rê mi fa fa mi rê fa…”

Công phu tùy cơ ứng biến ăn bốc nói phét của Quận chúa phải ngang ngửa trẫm.

Hoàng thúc nửa tin nửa ngờ, lại nhìn miếng da dê mấy lần. Ảnh cảm thấy không giống có tin tức gì quan trọng, nên trả lại cho Quận chúa.

Quận chúa ôm da dê quay đầu chạy về phía trẫm.

Hoàng thúc đột nhiên hỏi: “Ban nãy tại sao con lại nhảy ra từ đằng sau cây?”

Hoàng thúc nghi ngờ, đi mấy bước về phía cái cây, nhìn quanh quất.

Trẫm vội vàng rụt vào trong góc thêm chút nữa.

Tiếc là cây chắn được mặt trẫm chứ không che được chân, Hoàng thúc phát hiện ra vạt váy phía dưới.

Hoàng thúc lạnh lùng quát hỏi: “Ai núp ở đó lén lút nhìn trộm kho vũ khí? Ra đây!”

Không phải trẫm núp sau cây lén lút nhìn trộm kho vũ khí đâu.

Trẫm đang núp sau cây lén lút nhìn trộm chàng đó.

Mỗi lần lén nhìn trộm Hoàng thúc, trẫm đều bị Hoàng thúc phát hiện.

Trẫm nghe thấy tiếng binh lính tuốt đao thương khỏi vỏ sẵn sàng đón quân địch, đành phải đi ra từng đằng sau cây.

Trẫm biết ngay.

Bây giờ trẫm mặc đồ con gái để mặt mộc giữ nguyên mặt vua.

Hoàng thúc chắc chắn lại thấy đau mắt cho coi.

Không thấy vành mắt Hoàng thúc đỏ lên vì đau đấy à.

May mà đám lính gác sĩ tốt ở đây chưa từng gặp trẫm bao giờ.

Không thì trẫm biết giấu mặt mũi đi đâu.

Nhưng thôi.

Dù sao trẫm cũng sắp vượt thời không về nhà đến nơi rồi.

Trẫm còn để ý mặt với chả mũi làm gì.

Vốn trẫm cũng làm gì có mặt mũi đâu.

Vành mắt Hoàng thúc hoe đỏ. Trước tạo hình gây đau mắt của trẫm, ảnh vẫn khẳng khái lừng lẫy thấy chết không sờn đi về phía trẫm.

Hoàng thúc đi thẳng đến trước mặt trẫm, giơ tay lên. Tay ảnh khựng lại một lát giữa không trung, rồi đặt lên vai trẫm thật cẩn thận.

Đôi mắt Hoàng thúc nhòe cả đi vì nhìn trẫm đau mắt quá.

Hoàng thúc lẩm bẩm nói: “Đúng là em rồi…”

Bây giờ có phải trẫm nên nhân lúc Hoàng thúc bối rối mê ly mà nhào vào lòng ảnh dê ảnh không?

Trẫm vừa bước một bước, Hoàng thúc bỗng nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng bỏ tay ra.

Hoàng thúc ra lệnh cho đám sĩ tốt: “Chọn xe theo danh sách Cô vương đã liệt kê, nửa canh giờ sau tập kết xuất phát.”

Sau đó ảnh quay đầu liếc Quận chúa với ánh mắt sắc bén, thấp giọng nói: “Đi với ta.”

Trẫm và Quận chúa rầu rĩ đi theo Hoàng thúc đến một khoảng sân trống vắng ở ngay bên cạnh.

Lúc này Hoàng thúc đã chống đỡ được đòn tấn công đau mắt của trẫm, quay về vẻ bình tĩnh tỉnh táo như bình thường.

Vào tới sân, Hoàng thúc quỳ xuống hành đại lễ với trẫm ngay, nói: “Bệ hạ cải trang rời cung du ngoạn trong kinh thành thì thôi, nhưng lại tới nơi xa xôi hẻo lánh thường xảy ra bạo loạn chiến tranh này mà không có người bảo vệ thì tùy hứng quá.”

Sau đó ảnh tận tình khuyên nhủ trẫm một bài.

Trẫm đi xe suốt mười ngày vượt ngàn dặm đường, không phải là để nghe Hoàng thúc nói cái này.

Trẫm ngắt lời Hoàng thúc: “Em tới đây chỉ để gặp chàng thôi.”

Giọng Hoàng thúc khựng lại, không thốt ra nổi những lời khuyên bảo tiếp theo nữa.

Trẫm lại nói: “Em tới nói lời từ biệt với chàng.”

Môi Hoàng thúc mấp máy, dường như có rất nhiều lời định nói, nhưng cuối cùng ảnh chỉ đáp: “Hôm ấy ở vương phủ, bệ hạ đã từ biệt thần rồi.”

Trẫm nói: “Lần này là từ biệt thật đó.”

Lần trẫm từ biệt Hoàng thúc ở vương phủ.

Tuy trẫm đã chuẩn bị sẵn tinh thần đời này không thể gặp lại Hoàng thúc nữa.

Nhưng biết đâu ngày nào đó Hoàng thúc đột nhiên đổi ý quay về thì sao?

Hoặc là như bây giờ, trẫm nhất quyết giá lâm đến Lũng Tây, Hoàng thúc vẫn phải tiếp giá đấy thôi?

Nhưng lần này, là thật sự không bao giờ gặp nhau được nữa.

Trẫm nói tiếp: “Em tới nói với chàng hai việc. Thứ nhất, đừng gọi em là bệ hạ, cũng đừng gọi em là Thanh Li nữa, tên thật của em là Tĩnh Tĩnh (静).”

Lời trẫm vừa dứt, Kính Kính (敬) và Tĩnh Tĩnh (靖) đều ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn trẫm chằm chằm.

Trẫm bị bốn con mắt nhìn chằm chằm, quên sạch hết lời thoại để thúc đẩy tình cảm mà mình đã chuẩn bị sẵn.

Trẫm đành phải chèn một câu giải thích vào: “Chữ Tĩnh trong yên tĩnh, không phải jing trong tên hai người đâu.”

Ban nãy trẫm định nói gì nhỉ?

Trẫm dừng lại suy nghĩ cẩn thận một lát, rốt cuộc nhớ ra lời thoại hoàn hảo mà trẫm luôn trăn trở suy tư nghĩ sẵn trong đầu từ trước.

Trẫm giơ tay phải lên ấn vào ngực mình, trịnh trọng nói: “Thứ hai, em muốn nói với chàng, vẻ bề ngoài có thể đánh lừa đôi mắt, kỳ thực ở chỗ này, em thật sự là một cô gái.”

Ánh mắt Hoàng thúc liếc vội xuống dưới, sau đó lại lập tức quay lên mặt trẫm.

Mặt Hoàng thúc hơi đỏ.

Này này chàng nghĩ đi đâu đấy ý trẫm là trái tim! Là trái tim! Không phải zú!

Sắp hết truyện đến đít rồi để người ta sến súa tình cảm tí được không!

Trẫm đã tuyệt vọng với quyển truyện ngu đần và mấy anh xì trây này quá rồi.

Trẫm sống không còn gì luyến tiếc, quay sang bảo Quận chúa: “Được rồi tớ nói xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Quận chúa chớp mắt blink blink: “Ờ.”

Quận chúa ôm da dê đi ra khỏi sân với trẫm.

Hoàng thúc gọi trẫm từ đằng sau: “Chờ đã! Những điều bệ hạ nói vừa rồi… nghĩa là sao?”

Trẫm không quay đầu lại.

Trẫm ngẩng đầu nhìn lên không trung theo một góc 45 độ, nói bằng giọng điệu mờ mịt hư ảo tươi đẹp buồn bã: “Chàng nghĩ nó là nghĩa gì, thì nó là nghĩa đấy. Còn nữa, thật sự đừng gọi em là bệ hạ nữa.”

Hoàng thúc lại hỏi: “Bệ… Vậy bây giờ em muốn đi đâu?”

Trẫm trả lời: “Em phải đi về.”

Quận chúa xen mồm một câu cụt cả hứng: “Còn cả con nữa, con cũng phải về đây.”

Trẫm và Hoàng thúc chẳng có lòng nào để ý tới cậu ta.

Hoàng thúc hỏi trẫm: “Về đâu?”

Trẫm nói: “Về nơi mà em tới.”

Sau đấy, Hoàng thúc không nói gì thật lâu.

Trẫm không nhìn thấy ảnh, cũng không biết ảnh đang có cảm tưởng gì.

Trẫm yên lặng thở dài, hạ quyết tâm định nhấc chân rời đi.

Quận chúa tự dưng dặn dò Hoàng thúc một câu lạy ông tôi ở bụi này: “Đúng rồi, trong ít nhất một ngày từ lúc này trở đi, người nhất định không được mong ngóng cô ấy biến thành con gái nữa nhé!”

Quận chúa vừa nói xong câu đó.

Trẫm liền cảm thấy choáng váng toàn thân, đầu nặng chân nhẹ, người như đang bay lên.

Trẫm đã quá quen thuộc với cảm giác này.

Tư duy của con người là vòi nước hay sao mà bảo tắt là tắt ngay được?

Đằng ấy không đề cập tới vấn đề này, thì Hoàng thúc chỉ thi thoảng mới nhớ tới nó thôi.

Đằng ấy nhắc một cái là ảnh nghĩ ngay đó, ok?

[HẾT CHƯƠNG 59]
Bình Luận (0)
Comment