Khi Thẩm Tri Vi tỉnh lại rồi thì ngay cả thời gian thích ứng với thế giới này cũng không dành cho mình, lập tức không ngủ không nghỉ để nghĩ biện pháp cứu Vân Duệ Phong. Lúc này Vân Duệ Phong đã tỉnh, nhìn biểu hiện của anh ta thì xem ra tinh thần chắc không bị tổn thương gì. Một loạt tiến trình kiểm tra thân thể và tâm lý sau đó đã có chuyên gia phụ trách, không còn chuyện gì phiền đến tiến sĩ Thẩm nữa, cuối cùng tiến sĩ Thẩm cũng có thể lê cơ thể mệt mỏi đến cực điểm về phòng, vừa đặt đầu lên giường liền ngủ say, ngay cả quần áo cũng không cởi.
Nói cũng lạ, mấy ngày nay cậu làm việc liên tục vậy mà không hề cảm thấy kiệt sức, còn lúc Vân Duệ Phong mở mắt tỉnh dậy cậu lại lập tức cảm thấy mệt mỏi cực kỳ. Sợi dây căng thẳng trong lòng chợt đứt mất, tất cả mỏi mệt ùa đến, đại não không thể tiếp tục cưỡng chế thân thể hoạt động, có thể gắng gượng quay về phòng đã là cực hạn rồi, tiến sĩ Thẩm tuyệt đối không cho phép mình ngã lăn ra ngủ trong phòng máy, đây là quy tắc của bản thân.
Hiện tại thứ mà Thẩm Tri Vi phải chịu không chỉ có mệt nhọc vì làm việc hai ngày hai đêm, mà còn là mười mấy năm lưu lạc trong thế giới trò chơi. Lượng tin tức quá lớn nên sức ép mà đại não phải gánh cũng lớn tương đương. Vì thế Thẩm Tri Vi có cảm giác bản thân đã ngủ mất 72 giờ, trong khi ngủ hình như còn có lúc mơ mơ màng màng đi tiểu đêm, nhưng vì quá buồn ngủ nên chính cậu cũng không nhớ rõ nữa.
Mỗi lần khi đi tiểu đêm thì bên giường cậu luôn có một người ngồi hệt như tình tiết trong phim kinh dị, nhưng bởi vì khuôn mặt của người đó rất quen thuộc, cảnh tượng cũng quen thuộc, tiến sĩ Thẩm căn bản không chú ý tới! Không chỉ không chú ý tới, khi ngủ cậu còn bất giác nhích lại gần bên, không gian chung quanh đều là khí tức của người đó. Tay cậu còn khoát lên cái đùi rắn chắc của người ta, ngủ còn sâu hơn lúc trước.
Vân Duệ Phong: “…”
Được rồi, chuyện này chứng tỏ tiến sĩ nhỏ rất là tin tưởng mình, cậu ấy vẫn còn ký ức của tiểu hoàng đế.
Sau khi ý thức được điểm ấy, trong lúc nhất thời con người rắn rỏi như Vân Duệ Phong thiếu chút nữa đổ lệ.
Anh vốn đã muốn buông tay, anh vốn đã cho rằng đoạn tình yêu say đắm này vĩnh viễn không có kết cục, anh vốn cho rằng mình sẽ sống một đời cô đơn, dùng hết nửa đời về sau đi thương nhớ tiểu hoàng đế.
Nhưng mà ông trời đã cho anh món quà vô giá, tiểu hoàng đế tỉnh lại còn sớm hơn cả anh, còn cứu anh tỉnh dậy.
Khoảnh khắc khi biết được chân tướng từ miệng của Thẩm nguyên soái và cấp dưới, Vân Duệ Phong vốn không tin thần phật cơ hồ muốn thắp cho mỗi một miếu thờ trên tinh cầu một nén nhang. Kiếp trước của anh đến tột cùng đã tu chừng mấy vạn năm để rồi kiếp này mới có được hạnh phúc như vậy ?
Kiên nhẫn làm xong kiểm tra, khi chuyên gia nói hết thảy đều bình thường, tình trạng của anh còn tốt hơn so với toàn bộ những người chơi khác, Vân Duệ Phong lập tức giống như phát cuồng tìm kiếm Thẩm Tri Vi, rồi mới biết được tiến sĩ đang nghỉ ngơi ở chỗ của Thẩm nguyên soái.
Anh không thể nhẫn nại hơn nữa, liền lạm dụng chức quyền lấy cớ bảo vệ mà biết được mật mã phòng của tiến sĩ, len lén đi vào, dù cho chỉ thấy được gương mặt lúc ngủ của cậu ta cũng được.
Cho dù là một gương mặt hoàn toàn khác với trước kia.
Gương mặt kia đúng là rất xa lạ lại thật trẻ tuổi, tuổi thọ trung bình của nhân loại là một trăm năm mươi năm, lúc ba mươi tuổi nhiều người còn đang học đại học, mà tiến sĩ nhỏ đã là nhân tài giỏi nhất của quốc gia. Cậu vẫn nhỏ hơn so với anh, một người đã ba mươi tám tuổi.
Dung nhan xa lạ khiến lúc đầu Vân Duệ Phong còn hơi chần chờ, nhưng khi anh thấy tiến sĩ nhỏ ngủ mà cũng không an ổn, cũng cau mày hệt như tiểu hoàng đế, anh nhịn không được vươn tay vuốt lên chân mày của Thẩm Tri Vi một cái. Động tác của anh đã chẳng những không làm cho Thẩm Tri Vi tỉnh lại, ngược lại còn giúp cậu ngủ say hơn. Tiến sĩ nhỏ được vuốt chân mày thoạt nhìn thư thái không ít, hai má cọ cọ trong lòng bàn tay của Vân Duệ Phong, rất là ngoan ngoãn.
Vân Duệ Phong ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau, anh mới thấp giọng nói: “… Thực xin lỗi…”
Tiểu hoàng đế của anh, từ khi nào lại có tật xấu ngủ không an ổn. Thẩm Quân Duệ không thẹn với lương tâm, cậu dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ người thì không dùng, bất cứ thời điểm nào cũng thẳng thắn vô tư, lúc đối phó với những thần tử không an phận trong triều cũng dùng kế sách quân tử. Cậu ta quang minh lỗi lạc, không làm chuyện thẹn lòng, ngủ thẳng từ đêm đến hừng đông, rất ít khi không an giấc.
Ngược lại, lúc đồng sàn cộng chẩm với tiểu hoàng đế mà không ân ái, cõi lòng Vân Duệ Phong như gió lướt qua cỏ, luôn ngứa ngáy rộn ràng, luôn ngủ không an ổn, lăn qua lộn lại chỉ muốn sờ tiểu hoàng đế một cái.
Nên vì sao Thẩm Tri Vi đã mệt nhọc như thế lại vẫn ngủ không yên?
Chỉ có thể là do mấy năm nay cậu chưa từng được ngủ ngon giấc.
Bởi vì bên gối không còn người làm cậu an tâm, khiến cậu nhớ nhung khôn nguôi, cả đêm đều cau mày. Cảnh Nhân đế biết mình cần phải ngủ, nếu không có khí lực tốt thì sẽ không gánh nổi chính sự nặng nề mỗi ngày, cho nên dù ngủ không ngon, cậu vẫn cưỡng ép mình phải ngủ.
Đây là một người yêu cầu nghiêm khắc với bản thân từ trong ra ngoài, chưa bao giờ lộ sự yếu đuối của mình ra trước mặt người khác, cũng chưa bao giờ phóng túng để tình cảm của mình làm ảnh hưởng đến công việc.
Cảnh Nhân đế trong quá khứ là như thế, hiện tại tiến sĩ Thẩm cũng là như thế.
Phải có tinh thần và nghị lực rất mạnh mẽ mới có khả năng vừa mới mười bảy năm kiếp sống đế vương liền lập tức tiến vào trạng thái tiến sĩ, để thiết kế một trình tự, để cứu một người. Nhớ tới những từ lúc trước cậu nói, nào là “Phụ hoàng”, “Trẫm”, “Tiếu Tướng quân” … tiến sĩ nhỏ chắc là thích ứng rất vất vả.
Một bên nhìn Thẩm Tri Vi ngủ, một bên nghĩ đến những chuyện ở quá khứ, hiện tại và tương lai, dần dần, gương mặt của người trong trí nhớ và của Thẩm Tri Vi hợp lại làm một, đều là cùng một người, cùng một tính cách không thay đổi, một tấm lòng kiên cường dũng cảm lại có trách nhiệm, đều áp chế tình cảm ngăn bản thân hành xử tùy tiện, tiểu tiến sĩ ngoan vô cùng.
Ngay cả khi hình dáng đã thay đổi, linh hồn vẫn như lúc ban đầu, tiểu hoàng đế cũng tốt, tiến sĩ nhỏ cũng được, đều là người mà đời này anh yêu nhất.
Càng nhìn khuôn mặt của Thẩm Tri Vi càng cảm thấy thích, Vân Duệ Phong nhịn không được cúi đầu hôn môi tiến sĩ Thẩm một chút, vẫn giống như trong trí nhớ, Thẩm Tri Vi bị hôn trộm sẽ chép chép miệng, xoay người tiếp tục ngủ.
Vào lúc trước kia, khi hoàng hậu mới thích Cảnh Nhân đế, liền thường xuyên đánh lén một chút khi hắn ngủ, khi đó tiểu hoàng đế cũng giống như vậy, chép chép miệng, xoay thân ngủ tiếp.
Đó là do vô cùng yêu thích và tín nhiệm mình.
Giường của tiến sĩ Thẩm rất lớn, đủ cho hai người nằm. Vân Duệ Phong cũng mới vừa tỉnh lại không lâu sau khi linh hồn kẹt trong trò chơi nhiều năm, bây giờ anh cũng vô cùng mỏi mệt. Vừa vặn có tiến sĩ nhỏ ở ngay bên người, hai người bọn họ ở xã hội hiện thực phải là ngủ cùng nhau.
Vươn cánh tay ra, ôm Thẩm Tri Vi vào trong ngực. Quả nhiên tiến sĩ nhỏ ngoan ngoãn mà tựa đầu vào ngực mình, giống hệt với trước kia.
Cậu nằm trong lòng anh, thật tốt; anh không cần tiếp tục suy nghĩ bọn họ có tương lai hay không, thật tốt; bọn họ có được thời khắc hiện tại, thật tốt.
Có thể ở cùng em dưới một bầu trời, thật tốt.
Vân Duệ Phong ôm Thẩm Tri Vi tiến vào giấc mộng ngọt ngào.
Cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, Thẩm Tri Vi tỉnh lại liền cảm thấy hình như mình bị tụt huyết áp, khi mở mắt chỉ cảm thấy trước mặt một mảnh tối đen. Cậu lẳng lặng nằm trong một lúc rồi mới chậm rãi định thần.
Cậu cần ăn chút gì đó.
Nhưng mà vừa nhớ tới cái loại cơm dinh dưỡng mà Ngự thiện phòng… phòng bếp làm, cậu đã cảm thấy đau đầu. Ký ức của tiến sĩ Thẩm cho cậu biết, thế giới này là như vậy. Vừa muốn tiện dụng vừa muốn cung cấp đủ dinh dưỡng nên việc nấu cơm đã chuyển từ con người sang máy móc, nguồn nhân lực cơ bản chuyển từ sử dụng sức lao động thành sử dụng trí tuệ. Đương nhiên, ở nhà hàng hạng sang vẫn có người chuyên làm thức ăn, nhưng mà căn tin trong công ty của bọn họ không có khả năng này.
Thẩm Tri Vi đương nhiên là người có tiền, một hợp đồng bản quyền sáng chế của cậu đủ để cậu ăn sang cả đời. Nhưng mà ở thế giới chỉ toàn là thức ăn nhanh này, mọi người đều bận rộn với công việc, làm sao có thời gian đi nấu cơm cho cậu, vừa lãng phí thời gian lại lãng phí nguồn sinh lực.
Chẳng lẽ phải ăn mấy thứ dính dính này cả đời, Thẩm Tri Vi hít một hơi thật sâu. Vươn tay bấm điện đàm
, cậu đành an phận gọi m phòng bếp mang lên một phần thức ăn.
Ai biết vừa vươn tay sờ, cư nhiên lại đụng phải một thân thể vừa mềm dẻo vừa rắn chắc bên cạnh.
Đổi thành những người khác, e là đã sợ tới mức nhảy dựng ngay lập tức. Còn tiến sĩ Thẩm lại từng có ký ức về việc này, đoạn thời gian yêu hoàng hậu vẫn còn trong trí nhớ, cho dù có lúc cậu bị hoàng hậu gây sức ép đến mức không muốn đến Tê Phượng điện ngủ, buổi tối ngủ một mình ở Tử thần điện, hoàng hậu cũng sẽ mò qua nằm bên cạnh mình. Mỗi sáng rời giường đều cảm thấy bên cạnh có người đang nằm, Thẩm Tri Vi đã tập quen thành thói.
Không cần biết là hiện thực hay trò chơi, Vân Duệ Phong đều chỉ dùng gương mặt và thân thể của bản thân, nên cậu không hề có cảm giác có gì không đúng. Thẩm Tri Vi vô cùng thuận tay mà đẩy anh một chút, thấy người nọ mơ mơ màng màng mở to mắt, liền cau mày nói: “Là kẻ nào dám cho ngươi ngủ trên giường trẫm?”
Vân Duệ Phong vốn đang nửa mê nửa tỉnh, nghe thấy Thẩm Tri Vi nói như vậy, lập tức cười ra tiếng: “Phụt! Bệ hạ, thần thiếp là hoàng hậu của người, đương nhiên phải hầu hạ người ngủ.”
Nếu như không có tiếng “Phụt” kia, màn hỏi đáp sẽ giống hệt như trong trò chơi, nhưng vì có thêm tiếng “Phụt”, Thẩm Tri Vi liền thẹn quá hóa giận.
Khác với cơn giận của người khác, trước giờ Thẩm Tri Vi khi phẫn nộ đều thực lãnh tĩnh, cậu chỉ bước xuống giường, cao cao tại thượng nhìn Vân Duệ Phong trong chốc lát, sau đó lại ấn điện đàm trước giường.
“Xin chào tiến sĩ Thẩm, tôi là tiểu Lý ở tổ phục vụ, xin hỏi có thể giúp gì cho cậu?”
“Thứ nhất, đưa một phần cơm dinh dưỡng không chứa gia vị đến; thứ hai, trong tẩm điện của trẫm có thích khách xông vào, truyền thị vệ!”
Tiểu Lý: “… Xin lỗi tiến sĩ, có thể lặp lại yêu cầu thứ hai của cậu một lần nữa được không?”
Hai má Thẩm Tri Vi ửng đỏ, đang định dùng ngôn ngữ xã hội hiện đại để lặp lại lần nữa, Vân Duệ Phong vội vàng nói: “Thứ hai, tôi là thiếu tướng Vân Duệ Phong, tôi đang ở trong phòng bàn chuyện với tiến sĩ, làm ơn giúp tôi mang thêm một phần cơm dinh dưỡng không chứa bất luận gia vị gì đến.”
Tiểu Lý: “Được Vân thiếu tướng, hai phần cơm dinh dưỡng lập tức được đưa đến.”
Vân Duệ Phong tắt điện đàm đi, nắm tay Thẩm Tri Vi không buông, ôn nhu nói: “Là lỗi của anh. Em vốn dĩ hoàn toàn hấp thu số liệu trò chơi, hiện tại sẽ khó thích ứng với cả hai phần ký ức. Anh biết em đã rất vất vả rồi, anh không nên cười em.”
Thẩm Tri Vi không phải người cố tình gây sự, nghe Vân Duệ Phong nói như vậy, mặt cũng không còn đỏ nữa, cơn giận chực hóa thành nụ cười, nhưng cậu vẫn duy trì tư thái lạnh lùng mà nói: “Ai cho ngươi tự tiện vào phòng của trẫm … của tôi? Ngươi đến đây lúc nào?”
“Sau khi làm kiểm tra xong thì tới, về phần người cho phép… Không phải là bệ hạ sao?” Vân Duệ Phong dán trán của mình lên trán Cảnh Nhân đế, nói cực kì thân mật, “Thần thiếp và bệ hạ là phu thê, bệ hạ từng nói qua thần thiếp không cần câu nệ.”
Thẩm Tri Vi: “… Cơm dinh dưỡng đến rồi, ngươi đi lấy.”
Biết tiểu hoàng đế khẳng định sẽ không thuận theo mình nhanh như vậy, lòng Vân Duệ Phong có chút mất mát, bất quá anh vẫn rất vui vẻ ra cửa mang cơm dinh dưỡng vào. Người đưa cơm là trợ lí riêng của tiến sĩ Thẩm, thấy người mở cửa là Vân thiếu tướng quần áo không chỉnh tề, tóc tai rối loạn, mà lúc mở cửa trong phòng còn rất tối, chỉ có một ngọn đèn thật mờ, tiến sĩ Thẩm đang lười biếng ngồi ở trên giường, quần áo cũng không chỉnh tề liền cảm thấy như mình đã biết được bí mật gì đó, trợ lý không nói thêm được một lời, giao cơm dinh dưỡng cho Vân thiếu tướng xong liền biết điều đi mất.
Vân Duệ Phong thực vừa lòng với thái độ của cậu ta, đi đến bên giường, giao phần cơm dinh dưỡng cho Thẩm Tri Vi.
Thẩm Tri Vi lúc nhận cơm dinh dưỡng thì khẽ nhíu mày, động tác của cậu vô cùng nhanh, mấy ngày hôm nay những người cùng ăn cơm cùng làm việc với cậu đều không nhận ra, mà người quen quan sát cảm nhận của Thẩm Tri Vi như Vân Duệ Phong lập tức phát hiện cậu không thích.
“Rất khó ăn.” Vân Duệ Phong nuốt một muỗng dịch dinh dưỡng, phát hiện anh cũng không thích ứng nổi cái loại hương vị này.
Thẩm Tri Vi không nói gì, yên lặng mà ăn, yên lặng mà nhẫn nại.
Vân Duệ Phong nhìn thấy đau lòng, tiểu hoàng đế chính là người như vậy. Khi ở Mạc Bắc, cậu cùng tiến lùi với quân dân, rõ ràng là tiểu hoàng đế thân kiều thể quý, lại cùng với đại binh Mạc Bắc uống nước lạnh ăn bánh mì cứng đến nhai không nổi, đưa hết lương thực và thịt cho người già, phụ nữ, trẻ em và người bệnh ăn.
Rõ ràng cậu có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất thiên hạ, vậy mà lại không chọn bất cứ thứ gì.
“Hương vị như vậy một ngày cũng không chịu nổi, ” Vân Duệ Phong nói, “Anh sẽ đi học nấu ăn, về sau mỗi ngày đều nấu cơm cho em ăn.”
Thẩm Tri Vi đã hút xong dịch dinh dưỡng, nghe thấy Vân Duệ Phong nói như vậy, hơi dừng tay, sau đó lạnh lùng nói: “Vân thiếu tướng là tướng quân trẻ tuổi nhất quốc gia, sao có thể không ra tiền tuyến.”
“Anh đã nộp đơn xin phép trước khi đến phòng của em, ” Vân Duệ Phong nghiêm túc nói, “Tiến sĩ Thẩm là bộ não tốt nhất của quốc gia, an toàn của em phải do cả một đội quân bảo hộ. Anh nộp đơn xin làm đội trưởng đội hộ vệ của tiến sĩ Thẩm, luôn luôn bảo hộ tiến sĩ Thẩm.”
Tiến sĩ Thẩm an tĩnh mà nhìn Vân Duệ Phong: “Một vị tướng sĩ, chỉ có ra chiến trường mới có thể bảo vệ quốc gia rồi thăng quan tiến tước, làm một hộ vệ, cơ bản là tự chặt đứt tiền đồ của mình. «
“Bây giờ là thời hòa bình, không có chiến trận, dù có lui về hậu phương cũng sẽ không ảnh hưởng đến chiến tuyến. Lui một bước tiến mười bước, nếu thật sự có ngày phát sinh chiến tranh, khi đó anh sẽ ra chiến trường, bất quá hiện tại không cần.” Vân Duệ Phong mỉm cười nói, “Về phần thăng quan tiến chức, mấy thứ đó thật ra không quan trọng đối với anh, hiện tại anh đã có sứ mệnh và tín ngưỡng của riêng mình.”
Vân Duệ Phong nghiêm túc nhìn Thẩm Tri Vi mà nói: “Thẩm Tri Vi là tín ngưỡng của anh. Làm bạn với em một đời, là hạnh phúc lớn nhất của anh.”