Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước

Chương 10

"Không được vô lễ!"

Vương Triều Loan tức giận quát khẽ, người ả nhắm đến lại là đứa con trai ruột của mình, Tứ hoàng tử Lý Nguyên Húc.

Lý Nguyên Húc lần đầu tiên thấy mẫu phi che chở người khác như thế, huống chi kẻ kia chỉ là một đứa ti tiện hạ đẳng, hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, đang định cự nự lại vài câu, nhưng nhìn thấy gương mặt mẫu phi nghiêm khắc mà mệt mỏi, dường như có tâm sự nặng nề, thành ra lại không dám cãi lại sợ làm mẫu phi tức giận, đành phải nuốt giận, cay nghiệt mà trừng mắt nhìn Lý Nguyên Mẫn.

Vương Triều Loan hít sâu một hơi, ghé mắt quan sát từ đầu đến chân Lý Nguyên Lãng, như cười như không: "Nhị điện hạ thật có bản lĩnh châm ngòi thổi gió đấy."

Lý Nguyên Lãng sợ hãi, vội chắp tay bẩm: "Nguyên Lãng không dám."

Trong lòng gã hối hận không thôi, lẽ ra nên làm cho kín đáo, như vậy thằng đần Lý Nguyên Húc kia sẽ chẳng khác gì con cờ cho mình bố trí, nhưng trước mặt kẻ đã sinh tồn trong hậu cung mười mấy năm như Vương Triều Loan, những mưu tính của gã nào có thể qua mặt được bà ta.

Vốn dĩ gã rất giỏi về nhẫn nhịn, nhưng trước mặt thứ ti tiện kia lại thất thố hết lần này đến lần khác. Không biết Vương Triều Loan có bỏ qua chuyện này không, nếu là không...

Hơi thở gã trở nên nặng nề, đương lúc lựa lời đáp cho qua chuyện, Vương Triều Loan đã xoay người rời đi, khiến gã không kịp lấp liếp, trong lòng càng thêm bất an, chỉ đành khoanh tay đứng sang một bên.

Hôm nay, Vương Triều Loan điểm trang vô cùng long trọng, từ y phục đến trang dung đều muôn phần tinh xảo, có điều, mấy nay ả vất vả cả ngày, ban đêm lại mất ngủ nên trong người mệt nhọc, mặc dù đã tỉ mỉ trang sức bằng đủ loại phấn mặt phấn hương, nhưng vẫn lờ mờ nhận ra vết thâm quầng. Tuy Thanh Hà khéo tay, nhưng vẫn không che được hết vẻ mỏi mệt trêи gương mặt ả ta, đôi mày ả chau lại, vì thiếu ngủ mà có phần buồn bực.

Không phải ả lo sợ vu vơ, suốt mấy ngày nay, vì tìm cách hoàn lại tiền bạc lương thực cứu tế Chiết Tây mà ả đã sứt đầu mẻ trán, lại thêm dịp Thu Tuyển này, như muốn vắt kiệt tâm huyết ả.

Đáng giận thay, phủ Trấn Bắc Hầu vẫn kín như bưng, không có một tiếng gió, không chỉ bọn họ, phe phái của Đại hoàng tử cũng bị từ chối từ ngoài cửa, như thể dịp Thu Tuyển mà mọi hậu duệ quý tộc đều quan tâm này chẳng hề liên quan đến Tư Mã gia nhà lão.

Trong chớp mắt, hai hoàng tử đều đã trưởng thành, có một số việc...... không thể không đẩy nhanh tiến độ. Đối với việc lôi kéo phe cánh của Trấn Bắc Hầu, tuy Đại hoàng tử cũng không chiếm được tiên cơ, nhưng ai bảo người ta có một ông cậu ruột quyền thế, môn sinh dưới trướng của Tả tướng Triệu gia Triệu Cấu vô cùng đông đảo, cho dù chưa thể mượn sức phủ Trấn Bắc Hầu, nhưng ông ta vẫn có thể khống chế một nửa thế lực trong triều, thế cục thế này, làm sao ả sống yên ổn được đây?

Con cáo già Tư Mã Kỵ này rốt cuộc đang tính toán điều gì?

Đương nhiên, ả không tin là Tư Mã Kỵ thật lòng muốn làm một lão thanh quan, cho dù lão ta có ý nghĩ như thế, cả phủ Trấn Bắc Hầu sau lưng lão cũng sẽ không để lão như nguyện —— giữa phân tranh quyền lực, làm gì có đại gia tộc nào có thể bo bo giữ mình? Các đời hoàng đế qua đi, thế lực trong triều khi thì nghiêng về bên này, khi lại nghiêng về bên khác, nếu ông ta không tranh thì đồng nghĩa bị kẻ khác đè đầu cưỡi cổ, thế gia trăm năm, sao có thể đứng ngoài cuộc.

Chỉ là, đến lúc này, mọi phỏng đoán đều là vô nghĩa, qua buổi trưa hôm nay, thế cuộc sẽ hình thành, cũng may từ xưa đến nay Tư Mã Kỵ và Triệu Tả tướng đã có hiềm khích, cơ hội thắng của mẹ con ả vẫn khả quan, nhưng chưa đến lúc ngả bài thì vẫn chưa yên tâm được. Nhiều năm sinh hoạt tại chốn hoàng cung này đã làm ả minh bạch sâu sắc một điều —— chưa đỗ ông nghè thì chớ đe hàng tổng.

Trong lòng lo lắng sầu muộn không thôi, lại thấy đứa con trai ruột của mình ngu dốt như vậy, mới hai ba câu mà đã mắc mưu Lý Nguyên Lãng, đần độn mà trở thành đao kiếm cho người ta, vậy mà còn kiêu căng tự mãn không biết gì cả, thật là bực mình. Thằng Lý Nguyên Lãng này... dù sao cũng đã trưởng thành, đuôi cũng dài ra rồi.

Trong lòng ả nổi lên kiêng kỵ, có điều bây giờ ả sẽ không làm khó nó, đợi đến hôm nay xong việc, ả phải dạy dỗ thằng oắt này một phen, nhắc cho nó nhớ vị trí của mình ở đâu!

Hết chuyện này đến chuyện khác liên tục xảy ra khiến lòng ả như lửa đốt, nhưng Vương Triều Loan nào phải người phụ nữ bình thường, ả dằn xuống uất giận trong lòng, cầm tay nói với Lý Nguyên Mẫn đôi câu an ủi, lại quở trách Lý Nguyên Húc một trận.

Ả không hoàn toàn tin tưởng "phép thuật" của Lý Nguyên Mẫn, nhưng giờ bảo ả chớ nên dè chừng, cứ đày đọa y như trước thì ả cũng không dám. Nếu ả có gan làm vậy, thì ả đã chẳng mất ăn mất ngủ mà vơ vét vay mượn để đắp vào khoản thiếu hụt ở Chiết Tây, cũng chẳng hao tâm tổn sức mà mời mọc nhờ vả Lý Nguyên Mẫn.

Hôm qua, ả đã dạy Lý Nguyên Húc rằng về sau không nên bắt nạt Lý Nguyên Mẫn như trước đây nữa, dù ả không giải thích nguyên nhân với nó, nhưng với thái độ thận trọng của ả, ả cứ nghĩ rằng thằng bé sẽ hiểu được tầm quan trọng của việc này, thế mà —— đứa con này, nó còn muốn ả gánh vác che trời cho nó đến khi nào nữa?

Vốn chỉ định giả vờ trách phạt mấy câu, nhưng cứ nghĩ đến những chuyện phiền lòng kia, lại không kiềm được mà bắt đầu nặng lời, Lý Nguyên Húc đã bực bội trong lòng, lại bị quở trách trước mặt nhiều người như vậy thì càng ghét hận. Cũng may hắn còn xem như hiếu thảo, không dám cãi lời mẹ, nhưng vẻ mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hắn âm thầm tính mối nhục này lên đầu Lý Nguyên Mẫn.

Sau khi làm dáng mà mắng Lý Nguyên Húc một trận, Vương Quý phi lại ra vẻ hiền từ mà an ủi Lý Nguyên Mẫn đôi câu.

Lý Nguyên Mẫn đương nhiên là vô cùng xúc động, cứ như vậy, chút phong ba bão táp ban sáng, giữa muôn vàn tâm tư, đã lặng lẽ trôi đi.

***

Hôm nay, khung cảnh Thái Học Viện trang nghiêm khác thường.

Vương triều Bắc An từ thuở lập quốc, đã noi theo tiền triều, thiết lập Tam tỉnh lục bộ. Tư Lễ Giám thuộc Lễ Bộ đã dành riêng ra một ban để tổ chức kỳ Thu Tuyển này, có thể thấy là vô cùng long trọng.

Tiếng chuông trống vừa vang lên ba lần, Minh Đức đế dẫn theo toàn bộ hậu cung, cùng với các quan lại làm lễ bái Khổng thánh, bắt đầu lễ tế thiên.

Sau một lúc lâu, tiếng trống ngừng lại, Minh Đức đế ngồi vào vị trí chính giữa, phía sau màn gấm rủ, Tư Mã hoàng hậu và chúng phi tần dựa theo phi vị mà ngồi vào chỗ.

Trêи đài cao, Minh Đức đế nâng tay, hướng về phía các quan lại đang quỳ, nói rằng: "Chúng ái khanh bình thân."

Tiếng hô vạn tuế vang vọng như núi.

Tả tướng đại nhân Triệu Cấu đã luống tuổi, mấy năm nay tai nghe không còn tốt nữa, hoàng đế ban cho đặc ân được ngồi dưới tòa, các quan lại còn lại thì dựa theo quan giai phẩm vị mà sắp xếp. Những ai ngồi gần nhất đương nhiên đều là trọng thần của thiên tử, hoặc là hoàng thân quốc thích. Trấn Bắc Hầu Tư Mã Kỵ ngồi ở bên tay trái, cùng với con trưởng Tư Mã ɖu͙ƈ năm nay cũng vừa mười sáu. Hai cha con nghiêm nghị ngồi đó, dung mạo và khí độ đều không tầm thường. Tư Mã Kỵ vốn là quan lại nhà binh, trong tang thương lại mang khí khái oai hùng, khiến người ta kính nể.

Thu Tuyển mang nhiều ý nghĩa, một là ân sủng của Thiên gia, hai là dịp để các hoàng tử lựa chọn cận thần. Đến khi các quan thần đều nhập tòa, Lễ quan của Tư Lễ Giám mới bắt đầu đọc chiếu văn, từ ca tụng ân đức hoàng gia cho đến chiêu cáo thiên địa, sau đó Minh Đức đế sẽ theo lệ mà răn dạy đôi lời. Nghi lễ cứ thế mà cử hành đến giờ Thìn.

Bốn vị hoàng tử đi vào từ cửa phía Nam, đi đầu là Đại hoàng tử Lý Nguyên Càn, sau đó là Tứ hoàng tử Lý Nguyên Húc, hai vị hoàng tử còn lại, Nhị hoàng tử Lý Nguyên Lãng, Tam hoàng tử Lý Nguyên Mẫn có mẹ ruột là cơ nữ nên đi ở phía sau.

Rồng sinh chín con, mỗi con một vẻ, có điều vị đứng cuối cùng kia... quá gầy yếu, không giống con cháu hoàng gia.

Quan viên ở đây ai cũng nghĩ như thế.

Lý Nguyên Càn nhanh nhẹn bước đến chỗ ngồi, tháng trước, gã vừa tròn mười sáu, đã cao lớn như một người trưởng thành, dung mạo gã đoan chính mà uy nghi, rất giống Minh Đức đế. Tuy Minh Đức đế yêu thương Tứ hoàng tử Lý Nguyên Húc hơn tất cả, nhưng cũng không hề bạc đãi Đại hoàng tử, sớm đã ân chuẩn cho đứa con này khai nha kiến phủ, ban tặng phủ đệ cho thân vương. Vương phủ của gã được Nội Vụ Phủ nhận lệnh đốc thúc, quy mô vô cùng xa hoa long trọng.

Ở phía xa, Tả tướng đại nhân ghé mắt nhìn đứa cháu trai oai hùng phấn chấn của mình, ông ta vuốt râu, ánh mắt nhìn gã vừa yêu quý vừa tán thưởng.

Vương Quý phi ngồi đằng sau bức rèm che, thấy Lý Nguyên Càn cao hơn con trai mình cả cái đầu, phong thái thản nhiên bình tĩnh thì ghen ghét không thôi, lại thấy Lý Nguyên Húc trốn tránh phía sau ngáp ngắn ngáp dài, thì càng bừng bừng lửa giận.

Tư Mã hoàng hậu đương nhiên cũng phát hiện điều ấy, bà ta cười nhẹ, Chử quý nhân phía sau thấy vậy thì hiểu ý, chau mày cười nói: "Xem ra Tứ điện hạ mấy nay khắc khổ vô cùng, vất vả cho Quý Phi nương nương của chúng ta."

Vương Triều Loan biết thứ chó săn này của hoàng hậu đang ngầm chế giễu ả ta, mới cười khẩy mà đáp lại: "Thằng bé này ngu dốt, bổn cung là mẹ nó, đành phải chịu cực một chút, cái khổ này làm sao muội muội hiểu được, Hoàng Hậu nương nương, người nói xem có phải như vậy không?"

Ý tứ của ả rất rõ ràng —— hai người các người làm gì có tư cách để được "khổ" như thế.

Sắc mặt Chử quý nhân đanh lại, hừ nhẹ một tiếng rồi quay lưng đi, Tư Mã hoàng hậu lại không tỏ vẻ gì, chỉ mắng: "Đương lúc làm lễ, chớ ồn ào."

Chúng phi tần còn lại sắc mặt mỗi người một vẻ, có giễu cợt, có tiếc nuối, có ẩn nhẫn, có đố kỵ... Chỉ có Triệu Thục phi, mẹ ruột của Đại hoàng tử là không hề để ý đến những giao tranh này, gương mặt cô ta hoảng hốt thẫn thờ, ánh mắt si ngốc mà nhìn một hình bóng nào đó dưới đài.

Bên trong rèm trướng là chiến trường không đao, bên ngoài cũng vậy.

Thu Tuyển sẽ khảo hạch các đề mục gồm: thơ, phú, văn bát cổ, luận, tuy trêи nguyên tắc là đề thi được bảo mật đến tận ngày ấy mới công bố, nhưng ai cũng biết những phe phái lớn mạnh như vây cánh của Tứ hoàng tử đã dùng đủ loại thủ đoạn để lấy trước đề thi từ Hàn Lâm viện, sau đó nhờ vả môn khách viết trước mấy bài văn mẫu, rồi lại tỉ mỉ chỉnh sửa thêm, quả nhiên mấy bài ấy trở thành những áng văn chương cực kỳ nổi bật.

Mặt trời dần dần chếch, đến giờ Tỵ canh ba, Lễ quan Tư Lễ Giám rung chuông, các hoàng tử đều buông bút. Để tránh cho có người nhận ra nét chữ, các vị thái giám đã thu toàn bộ bài thi đưa ra sau rèm rồi chép lại, sau đó đặt vào hộp kín rồi trình lên hoàng đế.

Minh Đức đế ngẫu nhiên mở ra một hộp, cầm xem hai quyển, trêи mặt hiện lên ý cười, liên tục khen hay, rồi lệnh cho Lễ quan mang quyển trục bày lên bảng gỗ trêи đài để cho quần thần bình luận. Bài thi được phân thành bốn đẳng cấp, xếp từ ưu đến khuyết mà chia thành các màu ngọc giản: Đỏ như son, Lam ngọc bích, Vàng nhạt và Đen tuyền.

Nhưng trọng điểm của hôm nay hiển nhiên không phải ở chỗ các hoàng tử làm bài xuất sắc ra sao, mà là các thế gia quan lại lựa chọn như thế nào, đương nhiên, phần lớn trong số đó đã chia phe kết cánh rõ ràng, biến số lớn nhất chỉ có Trấn Bắc Hầu Tư Mã Kỵ.

Tất cả mọi người làm bộ thưởng thức đánh giá văn tài, nhưng ánh mắt lại như có như không mà đổ dồn về phía Trấn Bắc Hầu Tư Mã Kỵ, thế nhưng ông ta dường như không hề để tâm, khoan thai mà đi đi lại lại, tay cầm ngọc giản, chuyện trò thật vui với Lâm biên soạn của Hàn Lâm Viện, thỉnh thoảng lại chỉ trỏ mấy bài văn chương thi phú trêи bảng gỗ.

Vương Triều Loan ngồi sau rèm đang nôn nóng vô cùng, ả đợi mãi cũng chưa thấy Tư Mã Kỵ đặt ngọc giản lên bài thi của ai, trái tim ả như nghẹn trong cổ họng, ả thầm mắng lão cáo già này làm bộ làm tịch, không để cho người ta thống kɧօáϊ.

Trêи Vân đài là những cơn sóng ngầm lưu động, ai cũng đang chú ý màu sắc và số lượng ngọc giản trêи quyển thi, chỉ riêng Lý Nguyên Mẫn không để tâm đến điều này, y rũ mắt, thẫn thờ mà nhìn chằm chằm vào mặt bàn trước mặt. Trêи mặt bàn màu nâu nhạt có một giọt mực lơ đãng rơi trêи đó, chậm rãi lan ra xung quanh, làm cho mặt bàn nhuộm phải một vệt đen không cách nào xóa được.

Nhìn vết mực đen kia, trái tim y bình tĩnh lạ thường.

Một lần nữa tương phùng, y cứ tưởng rằng bản thân sẽ kϊƈɦ động đến nỗi không cầm được cán bút.

Từ lúc bước vào Vân đài, y đã cảm nhận được một ánh mắt thủy chung dừng lại trêи người mình.

Y chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt với một đôi mắt dịu dàng tao nhã.

Kiếp trước, trong sóng mắt ấy, y từng bước từng bước mà tiến về vực sâu.
Bình Luận (0)
Comment