Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước

Chương 46

Trong phòng nghị sự, một đứa trà đồng đang quỳ gối cầm cây cời gạt bớt vụn than trong lò, bên trêи chiếc lò, bình đồng sôi ùng ục, bốc hơi nước nghi ngút.

Lý Nguyên Mẫn làm nóng ấm chén, rửa trà, hãm, sau đó lọc trà xong, mới vươn cánh tay nhỏ gầy trắng nõn rót trà cho người trước mặt, gương mặt mang theo ý cười hòa nhã: "Đại nhân nếm thử tay nghề của bản vương xem sao?"

Tiết Tái Hưng bưng trà lên nhấm một ngụm, khen ngợi không dứt miệng.

Lý do hôm nay hắn lại đây là do nhân dịp có trà ngon, muốn mời y cùng phẩm. Mà thức trà này không phải hạng tầm thường, là trà xuân thúy ngọc dùng để tiến cống. Lĩnh Nam là vùng đất có tiếng về trồng trà, trà xuân thúy ngọc chính là đặc sản độc nhất vô nhị nơi đây, hằng năm đều được tiến cống lên ngự tiền. Một năm chỉ thu hoạch tổng cộng năm chung trà, vô cùng trân quý.

Dùng cống phẩm hoàng gia vào việc riêng là trái với quy chế. Lý Nguyên Mẫn là kẻ vô cùng thận trọng, sao có thể phạm vào lỗi lầm sơ đẳng như vậy được, thế nhưng, y lại làm như không hay biết gì —— Không phải là vì y không tìm được cớ để khước từ, mà do y hiểu rõ hàm ý của kẻ kia: Hắn ta coi y là người của mình.

Lý Nguyên Mẫn là kẻ thức thời, dĩ nhiên là thuận nước đẩy thuyền, nhận lấy ý tốt của hắn.

Thiên hạ đã sắp đổi chủ, vị trọng thần bên người Đại hoàng tử này là nhân vật mà y không thể nào đắc tội được, hơn nữa, bấy giờ Đại hoàng huynh đang bắt đầu nghi ngờ y, cho nên y đành phải dựa vào tên quan tổng đốc này để tìm cơ hội xoay chuyển tình thế.

Y vốn không phải kẻ tự cho là thanh cao, nhất quyết không vướng bụi trần, y cũng có mặt hèn nhát, cũng biết lợi dụng chút tâm tư ong bướm của gã đàn ông kia, để rồi lúc thì ân cần khi thì xa cách, vừa phải duy trì khoảng cách nhất định với gã, nhưng thỉnh thoảng cũng phải ra chiều thân cận, từng hành động cử chỉ đều phải tính toán thận trọng từng li từng tí.

Thật ra y cũng không sợ gã sẽ ve vãn đèo bòng mình quá lâu, bởi vì kẻ này sắp sửa rơi đài đến nơi rồi.

Đại hoàng tử Lý Nguyên Càn cực kỳ đa nghi. Kiếp trước, gã đoạt vị thất bại chính là bởi vì cái thói đa nghi này. Khi Minh Đức đế gần hấp hối, đã từng hạ chỉ phong gã là Thái tử. Một khi vị trí Đông cung vững vàng, gã bèn lập tức phế truất Tiết Tái Hưng, chia nhỏ quyền lực của ông ta cho những người khác, gián tiếp khiến cho quân tâm và sĩ khí của Đại doanh Giang Bắc bị phân tán, cuối cùng không thể chống lại gia tộc Tư Mã.

Nghĩ đến việc kẻ trước mắt sắp sửa bị lật thuyền, Lý Nguyên Mẫn lại càng thêm cảnh giác. Trong thời điểm nghìn cân treo sợi tóc này, y nhất định không cho phép bản thân đi nhầm đường.

"Đại nhân không phải đang trêи đường tới Giang Bắc để trấn áp nạn cướp biển ư? Sao lại có thời gian rảnh rỗi đến đây phẩm trà thế này?"

"Chẳng qua chỉ là mấy tên cướp biển cỏn con, không cần bản quan phải nhọc lòng, để mấy tên phó tướng đi là được rồi."

Tiết Tái Hưng cười khẩy, thổi đi hơi nóng trêи cốc trà.

Mới cách đây ít lâu còn ban bố một bài hịch văn kêu gọi vô cùng thống thiết, sao nay lại trở thành 'mấy tên cướp biển cỏn con' rồi? Lý Nguyên Mẫn vốn thông minh, lập tức đoán ra rằng hẳn là quy mô toán cướp biển lần này không lớn, nếu không thì Tiết Tái Hưng đã chẳng ung dung như thế. Dám chắc rằng hắn ta chỉ viện cớ dẹp yên nạn cướp biển để công khai bòn rút chi phí quân dụng của triều đình mà thôi. Có điều, không biết đây là kế sách của Tiết Tái Hưng hay là của vị trong kinh thành kia, chỉ biết rằng có người lợi dụng việc này mà tham ô nhũng nhiễu.

Nhưng Lý Nguyên Mẫn không vạch trần, chỉ cười rồi đổi đề tài, hàn huyên những chuyện linh tinh khác.

Vừa hết hai lần nước trà, bỗng có người hầu chạy vào thưa rằng: "Điện hạ, Nghê Tham lĩnh vừa trở về, đang chờ ngoài sảnh ạ."

Sao lại về sớm như vậy?

Lý Nguyên Mẫn khẽ cau mày, y đương nhiên không muốn để Nghê Liệt thấy cảnh mình và Tiết Tái Hưng lá mặt lá trái, bèn đặt cốc trà xuống, làm ra vẻ lơ đãng nói: "Bảo hắn đi kiếm việc mà làm đi, bản vương còn chưa thưởng trà xong đây này."

Người hầu vừa định ra ngoài truyền lời, bỗng nghe thấy Tiết Tái Hưng gọi lại: "Chờ đã."

Tiết Tái Hưng cười khẽ, ra vẻ tò mò rằng: "Nghe đồn Nghê Tham lĩnh dũng mãnh hơn người, tiếc là chưa từng có duyên gặp mặt, nhân dịp này, hay là để bản quan được diện kiến một lần?"

Lý Nguyên Mẫn khoát tay đáp: "Làm gì có, chẳng qua chỉ là một kẻ mãng phu thấp hèn, chỉ sợ hắn không cẩn thận, lại xúc phạm đến đại nhân thôi, chúng ta cứ nên tiếp tục dùng trà thì hơn."

"Điện hạ nói gì thế?" Tiết Tái Hưng gõ tay lên bàn, đầy ẩn ý mà rằng, "Hạ quan cũng xuất thân từ hạng võ tướng, chẳng lẽ trong mắt điện hạ, hạ quan cũng chỉ là kẻ thất phu chăng?"

Lý Nguyên Mẫn đành phải cười xòa một tiếng, nhưng trong lòng lo lắng vô cùng. Y biết rằng nếu cứ khăng khăng từ chối thì nhất định sẽ khiến Tiết Tái Hưng nghi ngờ, bèn buông cốc ngọc xuống.

"Thôi cũng được, nếu đại nhân đã muốn gặp, vậy cho gọi Nghê Tham lĩnh vào đây."

Chỉ trong phút chốc, trong phòng tối sầm lại, một con người cao to kiên cường đi đến trước cửa, hắn nhìn vào trong một lúc rồi bước vào. Trêи người hắn vẫn còn mặc một bộ áo giáp, có thể dễ dàng đoán ra được là mới từ chỗ doanh trại bên ngoài thành trở về.

Tiết Tái Hưng âm thầm quan sát người thanh niên kia, gương mặt kiên nghị, khí độ bất phàm, thể trạng to lớn, cơ bắp trêи thân không quá phô trương, cuồn cuộn, nhưng đường nét lưu loát rắn rỏi như đúc từ sắt thép, quả thật là một hạt giống tốt! Hắn khen thầm trong bụng.

Lý Nguyên Mẫn bình tĩnh nhìn Nghê Liệt, lời nói ra vô cùng cao ngạo, bề trên: "Vị này là quan phụ mẫu của nhà ngươi, hôm nay có thể cùng ngồi phẩm trà với ngài là phúc phận mấy đời của ngươi đấy. Đừng có đứng trơ ra đó, mau ngồi xuống."

Sắc mặt Nghê Liệt trầm lặng, chỉ cúi chào rồi ngồi vào một góc khác.

Đương nhiên, mục đích hôm nay Tiết Tái Hưng tới đây không phải là để gặp mặt hắn, khóe miệng của gã hiện lên một ý cười bí ẩn, rồi lại quay sang Lý Nguyên Mẫn, tiếp tục hàn huyên, lời nói cử chỉ càng thêm thân mật.

Nghê Liệt vẫn ngồi đó, giống như một kẻ dư thừa, cũng may, hắn vốn là kẻ trầm lặng ít lời, chỉ biết lẳng lặng ngồi một chỗ, chẳng hề xen vào dù chỉ nửa câu.

Lý Nguyên Mẫn uống một hớp trà, ghé mắt nhìn sang người thanh niên vẫn ngồi lặng thinh ở đó, trong lòng có chút bất an.

Tiết Tái Hưng tự tay cầm ấm trà trước mặt, đổ đi bã trà rồi thêm trà mới, lại cho nước nóng vào, rồi rót một ly trà nóng cho Lý Nguyên Mẫn.

"Điện hạ chỉ biết lừa ta thôi."

"Ồ?" Nghe thấy giọng điệu ve vãn hờn giận như oán phụ của hắn ta, Lý Nguyên Mẫn nổi gai ốc hết cả mình mẩy, nhưng vẫn không thể không nhảy vào cái bẫy của hắn: "Ta lừa ngài cái gì?"

"Điện hạ có nhớ đã từng hứa với hạ quan chuyện gì không?"

Lý Nguyên Mẫn không rõ hắn có ý đồ gì, chỉ đành cười xòa: "Bản vương không rõ mình đã thiếu sót gì, kính mong đại nhân nhắc nhở đôi chút."

"Ôi chao, quả nhiên là không nhớ thật rồi!" Tiết Tái Hưng rướn người về phía trước, tròng mắt sâu thẳm.

"Nhớ mấy trước điện hạ từng nói sẽ đưa hương liệu người thường dùng đến cho Tiết mỗ, nhưng sao đến giờ vẫn chưa thấy đâu?"

Cả người hắn ta vươn hẳn về phía trước, đến gần Lý Nguyên Mẫn, lỗ mũi phập phồng, hít ngửi, "Hương thơm này quyến rũ tuyệt diệu, thật là khiến người ta nhớ mãi không quên."

Lý Nguyên Mẫn biết rõ gã cố tình làm vậy, nếu là khi khác, y sẽ vờ vịt mà đối đáp một phen, nhưng lúc này y không cách nào tưởng tượng ra vẻ mặt hiện giờ của Nghê Liệt. Đương lúc y định nói gì đó cho qua chuyện, bên tai chợt vang lên tiếng gió mạnh, Tiết Tái Hưng đã bị người đẩy ra, vai gã bị giữ chặt lại.

"A Liệt!" Lý Nguyên Mẫn hốt hoảng đứng lên.

Tiết Tái Hưng nheo mắt, đầy mặt nham hiểm, gã ta cố gắng tránh thoát, nhưng bàn tay đang đè gã lại cứ như móng vuốt chim ưng, không sao nhúc nhích được. Dù gì gã cũng là võ tướng số một số hai ở Bắc An, vậy mà lại bị kẻ này khống chế, không cách nào phản đòn. Gã thấy vậy thì giận lắm, trừng mắt nhìn Nghê Liệt.

Chỉ thấy vẻ mặt người thanh niên trước mắt này lạnh lẽo, trong mắt như có băng giá, dường như muốn ăn tươi nuốt sống gã, chẳng biết vì sao, trong lòng Tiết Tái Hưng chấn động, lớn tiếng quát:

"Nghê Tham lĩnh muốn phạm thượng à!"

Lý Nguyên Mẫn hết sức lo lắng, nghĩ thầm những lúc hành quân đánh trận, Nghê Liệt luôn lý trí bình tĩnh, tại sao ngay tại lúc này lại dễ dàng bị kϊƈɦ động như vậy?

Bèn lạnh mặt, mắng: "Nghê Liệt!"

Ánh mắt Nghê Liệt đỏ như máu, lồng ngực phập phồng kịch liệt, từ từ buông tay ra. Cả người Tiết Tái Hưng đã đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, bả vai đau đến tê dại, gã vừa định mở miệng làm khó dễ thì Lý Nguyên Mẫn đã cướp lời:

"Người đâu!"

Hai người thị vệ vội vàng chạy vào.

"Nghê Tham lĩnh phạm thượng! Kéo ra ngoài đánh hai mươi gậy, phạt một năm bổng lộc!"

Thị vệ hết nhìn Lý Nguyên Mẫn, lại nhìn sang Nghê Liệt, vẻ mặt đầy do dự.

"Còn đứng đó làm gì!" Lý Nguyên Mẫn cả giận mắng.

Thị vệ đành phải tiến lên, nhỏ giọng nói hai chữ thứ lỗi, rồi mới áp giải Nghê Liệt ra ngoài.

Tiết Tái Hưng cuối cùng cũng lấy lại sức, nén giận nói: "Điện hạ hành động rất nhanh, sợ nó rơi vào tay bản quan rồi thì không có kết cục tốt?"

Lý Nguyên Mẫn nhướng mày, ra vẻ giận dỗi: "Chút mẹo vặt của bản vương đúng là không qua mặt được Tổng đốc, sao nào, chẳng lẽ đại nhân còn muốn tính sổ với ta ư?"

Vẻ mặt hờn giận này của y khiến trong lòng Tiết Tái Hưng rung động, ngứa ngáy vô cùng, nhưng gã vẫn còn hơi tức giận, bèn nói một câu đầy hàm ý: "Trong lòng điện hạ, có vẻ như Nghê Tham lĩnh... là một người rất quan trọng đây."

"Đương nhiên là quan trọng chứ, phải nói là cực kỳ quan trọng mới đúng." Lý Nguyên Mẫn hơi cong môi, "Nó hầu hạ bản vương từ nhỏ, mọi sự đều do bản vương tự tay giáo ɖu͙ƈ, bản vương coi nó như tay với chân mình vậy."

Y liếc mắt nhìn Tiết Tái Hưng, nhỏ giọng trách một câu: "Tay chân của bản vương với tay chân của đại nhân là mấy, đại nhân so đo với tay chân của mình làm gì!"

Tiết Tái Hưng sững sờ, bật cười ha ha.
Bình Luận (0)
Comment