Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước

Chương 97



Nghê Liệt nhìn bộ cung trang thêu hoa mai được trải ra trước mắt mình, con ngươi đột nhiên co rút lại.

Hắn đứng bật dậy, tóm lấy tấm áo trên bàn, nhanh chóng lật ra xem phần tay và cổ áo, tuy cung trang đã cũ kỹ ố vàng, nhưng giống hệt như trong ký ức, nhất là hình thêu hoa mai kia.

Ánh mắt hắn tràn đầy kích động, sải bước tiến lên, vươn tay nhấc bổng kẻ còn đang quỳ trên đất, để mặc gã lơ lửng trên không trung: "Ai sai ngươi tới, nói mau!"
Kẻ kia bị sức lực phi thường của hắn làm cho sợ hãi, nơm nớp mà rằng: "Tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ thu bạc của hắn rồi mang thứ này đến Dịch sứ quán."
Nghê Liệt phẫn nộ ném gã sang một bên, nắm chặt tấm áo kia, chợt nghe được tiếng cạch khe khẽ, một cuộn giấy nho nhỏ rớt ra ngoài, nhịp thở của hắn chững lại, vội nhặt lên rồi mau chóng mở ra, thấy bên trong chỉ viết mấy chữ xiêu vẹo.

"Cung nữ Thu Thiền của Hoán Y Cục, mong chàng đến cứu."
Nghê Liệt hít thở dồn dập, đầu óc nóng lên: "Tào Cương!"
Tào Cương từ ngoài chạy vào, ông ta còn chưa kịp vái chào, Nghê Liệt đã tiến lên, tay còn nắm chặt tấm áo, tâm tình hết sức kích động: "Ta tìm được rồi!"
Ánh mắt của hắn nóng rực, giơ bộ cung trang lên trước mặt Tào Cương, thần sắc vặn vẹo: "Đời này, cuối cùng đã tới kịp!"
Ban đầu Tào Cương chẳng hiểu gì cả, nhưng đầu óc vốn nhạy bén, trông thấy Nghê Liệt vì một bộ cung trang tầm thường mà thất thố như vậy, lập tức hiểu ra nguyên nhân, trái tim cũng đập thình thịch: "Đại nhân..."
Quai hàm Nghê Liệt banh chặt, hơi hơi híp mắt, sau đó đột nhiên mở lớn, kiên quyết nói: "Nhất định phải bảo vệ người này!"
Hắn đến trước mặt Tào Cương, mở miệng ra lệnh, uy thế không gì ngăn được: "Sai Vương Hỉ hỗ trợ."
Tào Cương cả kinh, đây chính là quân cờ bí mật của bọn họ, lần đầu tiên sử dụng lại là vì một ả cung nữ —— Vương Hỉ là kẻ như thế nào? Gã là Đại tổng quản hậu cung, quan hàm Nhất phẩm, có vai trò chiến lược trong cuộc chiến này, cũng chính là một trong những trợ lực lớn nhất cho mai sau, sao có thể dễ dàng vọng động?
Nghê Liệt nhác thấy vẻ mặt Tào Cương có phần chần chờ, hắn hiểu rõ những băn khoăn của thuộc hạ, nhưng ánh mắt vẫn lóe lên tia sáng lạnh lẽo: "Việc này ngươi không được qua loa, phải làm cho thật ổn thỏa."
Hắn hòa hoãn lại, bắt đầu bình tĩnh hơn, nói: "Nhưng cũng không cần đánh rắn động cỏ, hiện tại không cần cứu nàng ra, chỉ cần đảm bảo nàng bình an là đủ rồi.

Việc này không được xảy ra sai lầm, bằng không ta sẽ hỏi tội ngươi đấy!"
Hắn bồn chồn mà đi đi lại lại vài bước, chà xát mặt, ngẫm nghĩ trong chốc lát, đoạn bảo: "Điều tra mọi thứ về nàng ấy, không được bỏ sót điều gì."

Tào Cương cúi đầu vái lạy: "Vâng!"
Sau khi Tào Cương ra ngoài, nội tâm vốn nóng nảy bất an của Nghê Liệt mới thoáng dịu đi đôi chút.

Hắn ngắm nhìn cung trang ố vàng trên tay, hầu kết giần giật, bước chân lùi về sau, rồi chậm rãi ngồi lên ghế, vầng trán áp lên tấm áo lạnh lẽo kia, ký ức trở về với đêm mưa tầm tã năm ấy.

Khi đó hắn hãy còn là thiếu niên, đôi tay níu chặt áo nàng, cung trang trên người nàng đã ướt sũng, nàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt ướt nhẹp của hắn, dịu dàng động viên: "A Liệt này...!Sau này ta không che chở em được nữa, em ở ngoài đó, một thân một mình...!Phải biết tự chăm sóc cho mình."
Tiếng sấm rền vang, kinh thiên động địa.

Nàng dịu dàng như nước, hắn tan nát cõi lòng, lại chỉ có thể nhìn bóng nàng mờ dần nơi đáy mắt, chậm rãi ngất đi.

Trong một thoáng chớp mắt, chợt một đôi mắt sóng sánh dịu dàng thoáng qua tâm trí hắn, ngay cả chiếc mặt nạ xấu xí ấy cũng không thể che khuất một đôi mắt như vậy, sóng mắt người ấy trong trẻo và lả lướt như những nhành liễu rủ ven đường, khiến trái tim hắn rung động.

Nhưng bỗng nhiên, tâm trạng Nghê Liệt chợt thảng thốt, đương lúc hắn ý thức được mình lại lẫn lộn, mặt mũi lập tức sa sầm.

Hắn đột nhiên nhắm mắt lại.

Hàm răng nghiến chặt, nghĩ thầm, hắn sẽ không cho y bất kỳ cơ hội nào nữa, nhất quyết không cho phép y dễ dàng đảo loạn trái tim mình.

***
Sứ đoàn Ngõa Lạt ùn ùn tiến vào kinh đô, sau khi thu xếp xong xuôi, Thái tử Lý Nguyên Càn phụng mệnh Minh Đức đế, cho bày yến tiệc theo nghi lễ cao quý nhất để tiếp đón.

Màn đêm buông xuống, trong Nghi Điện to lớn, chỉ thấy dáng lung linh của thềm hoa đệm ngọc, điệu văng vẳng của sáo trúc đàn ca, lại thêm rượu ngon thức mới, thành thử chủ khách cùng vui.

Ở vị trí chủ tọa, Thái tử Lý Nguyên Càn và Quốc chủ Dã Tiên của tộc Ngõa Lạt đương chúc tụng lẫn nhau, chuyện trò vui vẻ.

Dã Tiên năm nay đã ngoài bốn mươi, thân hình cao lớn vạm vỡ, nhưng quầng mắt thâm đen, củng mạc ngả vàng, chứng tỏ thận hư khí ứ, hẳn là do ham mê tửu sắc quá lâu mà hư thân mất rồi.

Thái tử đã từng nghe qua đủ chuyện mỉa mai nực cười về Hoàng tộc Ngõa Lạt, trong lòng rất khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn hòa nhã: "Từng nghe rằng Quốc chủ Ngõa Lạt phong thái uy nghi xuất chúng, nay gặp mới biết trăm nghe không bằng mắt thấy."
"Thái tử quá khen, Dã Tiên không dám nhận." Dã Tiên thích ý cười khanh khách, cũng nâng tay rót rượu cho gã rồi tâng bốc lại vài câu, bầu không khí rất mực hài hòa.

Bấy giờ yến tiệc có hơn trăm người, quan viên từ Nhị phẩm trở lên đều có mặt, Tả tướng Triệu Cấu và Trấn Bắc Hầu Tư Mã Kỵ đều ngồi hàng đầu bên dưới, Tư Mã Dục và Nhị hoàng tử Lý Nguyên Lãng cũng ở trong đám này.

Các quan chức còn lại thì ngồi vào chỗ được sắp xếp theo phẩm bậc.

Nghê Liệt thân là chủ soái Đại doanh Lưỡng Giang nên cũng được tham gia, có điều, địa vị của võ tướng ở Bắc An không cao, cho nên hàng võ tướng đều ngồi ở mé ngoài.

Đối diện chỗ ngồi của quan chức Bắc An là sứ đoàn Ngõa Lạt, địa vị cao nhất chính là Đại tướng Lương Cáp Đa dưới trướng Dã Tiên.

Nghê Liệt tự tay rót rượu cho mình, ánh mắt lại lướt qua kẻ ấy.

Một đời trước, sau khi Ngõa Tiên chết thảm trong cung, chính tên Lương Cáp Đa này đã cấu kết với trăm vạn đại quân Thát Đát cùng tiến về phía Nam, chỉ suýt chút nữa đã san bằng vương triều Bắc An.

Mà trong lúc này, kẻ thù cũ của hắn trong kiếp trước hãy còn ra sức ca ngợi Dã Tiên, thái độ rất mực kính cẩn trung thành, chẳng hề có chút bóng dáng sau này.


Nghê Liệt cười nhạt, lại rũ mắt uống rượu, nhưng khi môi vừa khẽ chạm vào vành ly, trực giác nhạy bén như thú hoang của hắn bỗng nhiên cảm nhận được có điều bất thường, ánh mắt như lôi điện lập tức phóng về phía trước, bắt gặp một tên nọ vội vàng dời mắt đi.

Nhác thấy Tư Mã Dục vẫn làm ra vẻ điềm nhiên như không, đôi mắt Nghê Liệt hơi nheo lại.

Nhưng chẳng mấy chốc, sắc mặt hắn trở lại bình thường, tiếp tục ngẩng đầu uống rượu, chủ soái Ngô Kỳ của quân Thanh Châu ngồi bên cạnh thấy vậy lại rót đầy ly cho hắn.

Không biết Lương Cáp Đa lại mua vui chuyện gì, mà cả Thái tử và Dã Tiên cùng cười to, lại thêm đám quan chức xung quanh ton hót nịnh bợ, không khí cực kỳ vui vẻ.

Đến nửa sau tiệc, ai nấy đã ngà ngà say, Dã Tiên lảo đảo đứng lên, bắt chéo tay trước ngực, gã thực hiện một nghi thức của Ngõa Lạt, xong mới cười nói: "Đất Trung Nguyên dồi dào của báu, hẳn là điện hạ đã chẳng lạ gì những châu sang ngọc quý.

Có điều, phong tục dân Ngõa Lạt chúng ta khi đến làm khách nhất định phải mang theo quà, bản quân đây cũng có mang một phần lễ vật đến cho điện hạ, chỉ hiềm nỗi không biết có hợp ý điện hạ không thôi."
"Quốc chủ sao lại khiêm tốn như vậy." Lý Nguyên Càn cười nói: "Nếu ngài không ngại, chi bằng cứ đem ra đây để bản cung được dịp mở mang tầm mắt."
Dã Tiên cười to, lại đi về phía trước vài bước, đoạn vỗ tay mấy cái, tức thì cửa điện tối sầm lại, một bầy vũ cơ chân trần, người khoác lụa mỏng ùa vào, người nào người nấy vóc dáng yểu điệu, dung mạo diễm lệ, tựa như tiên tử trên bích họa.

Sau khi các ả vây thành một vòng bán nguyệt, một nàng đeo khăn che mặt chậm rãi bước ra đứng chính giữa những vũ cơ ấy.

Tuy rằng mỹ nhân không lộ diện, nhưng hào quang từ nàng cũng đủ để làm lu mờ những vũ cơ khác, cả đại điện bỗng chốc yên tĩnh lại.

Tiếng nhạc mang âm hưởng dị vực vang lên, các mỹ cơ bắt đầu nhảy múa, đặc biệt là vũ cơ mang khăn che mặt, da non trắng ngần như tuyết, vóc mai lả lướt uyển chuyển, mỗi bước nhảy vừa cao khiết như thần nữ, lại ma mị tựa yêu tinh, quả thật là xinh đẹp tột cùng, quyến rũ vô song.

Tiếng ồn ào huyên náo trong đại điện ngừng bặt, chỉ còn lại tiếng nhạc ngân nga.

Nếu có chăng vũ khúc từ thiên đường, ắt cũng chỉ đến như thế mà thôi.

Khúc nhạc kết thúc, các mỹ cơ đồng loạt quỳ trên mặt đất, chỉ còn người con gái kia nhấc đôi chân trần đi từng bước về phía trước, chuông đồng đeo trên cổ chân cất tiếng lanh lảnh.

Nàng nhìn thẳng vào Thái tử, đôi mắt phượng tuyệt đẹp chẳng hề có chút e lệ, chỉ nhoẻn cười rồi hướng về phía đài cao.

Nội thị sau lưng Thái tử thấy cô gái này vô lễ như vậy thì toan mở miệng trách cứ, nhưng Thái tử lại giơ tay ngăn cản, gã cười híp mắt, vươn tay ra cầm lấy tay người đẹp, kéo nàng đến ngồi bên cạnh mình.

Bấy giờ mỹ cơ mới tháo mạn che mặt, để lộ ra một gương mặt muôn phần xinh đẹp, lại phảng phất nét ngây thơ, cả đại điện chợt đồng loạt vang lên tiếng hít sâu, không một ai dám lên tiếng.

Nhưng mỹ cơ vẫn dửng dưng như không, chỉ cười khẽ, nhích lại gần: "Để A Nguyễn hầu rượu cho Thái tử điện hạ."
Thái tử ngắm nghía khuôn mặt nàng chốc lát, bỗng nhiên cười to, nhìn về phía Dã Tiên đầy ẩn ý: "Lễ này của Quốc chủ thật là quý hóa quá."
Dã Tiên cũng cười sang sảng, khuôn ngực gã rung động phập phồng.

Ngô Kỳ hoàn hồn lại, nuốt ực một tiếng, nghiêng người nói với Nghê Liệt: "Cái chốn Ngõa Lạt khỉ ho cò gáy kia vậy mà lại có người xinh đẹp bực này, chà chà, e rằng đào khắp Bắc An cũng tìm không ra được một người như vậy!"
Nghê Liệt cũng thấy được dung nhan của người phụ nữ kia, quả thật là thế gian hiếm có, nhưng hắn là kẻ đã trải qua hai đời, nên biết rõ người đàn bà này không phải hạng tầm thường.

Tương lai sau này, nàng ta chính là nữ vương đầu tiên của tộc Ngõa Lạt.

Nghe đâu nàng chính là người tình của Lương Cáp Đa từ thuở thanh mai trúc mã, ấy vậy mà tên Lương Cáp Đa này cũng có thể nhịn nhục, tự tay dâng người thương cho cho Quốc chủ, rồi Quốc chủ lại hiến cho Thái tử Bắc An.


Không biết về sau, khi Lương Cáp Đa bị người phụ nữ này hạ độc chết, trong lòng cảm giác thế nào.

Đường đường là nam tử hán, không chết trên sa trường mà lại đi chết trên giường giai nhân.

Trong lòng Nghê Liệt thầm cười nhạo.

Ngô Kỳ ngồi bên cạnh hắn hãy còn thở vắn than dài: "Người đẹp như thế, không biết kiếp này có còn..."
Anh ta chợt im bặt, hiển nhiên là nhận ra mình có phần vạ miệng, mới không nói nữa, chỉ đành thở dài một hơi.

Nghê Liệt nghe vậy, trong lòng chợt động, cũng liếc mắt nhìn người phụ nữ tên là A Nguyễn kia, nghĩ thầm, đẹp thì có đẹp đấy, nhưng mà...!Hắn cau mày, trong đầu bỗng hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp khác, tóc đen buông xõa, nét mày dường cau, sóng mắt tình tứ như nước đang nhìn hắn.

Trái tim Nghê Liệt chợt đập nhanh, cạch một tiếng, ly rượu trên tay bị hắn bóp nát.

Hắn nghiến chặt răng, cố giữ cho mình không đến nỗi thất thố tại chỗ.

Cũng may là Ngô Kỳ ngồi bên cạnh còn đang nhìn mỹ nhân trên đài, không chú ý đến hắn, Nghê Liệt nhìn những mảnh vỡ của chén rượu trong lòng bàn tay, trong lòng giận dữ không thôi.

Quả nhiên là độc tận xương tủy!
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng gột sạch hình ảnh vừa rồi ra khỏi đầu.

Cả sảnh đường vang lên tiếng chúc tụng ồn ào, mừng cho Thái tử được người đẹp.

Ngay cả kẻ luôn trầm lặng như Lý Nguyên Lãng cũng hùa vào những lời khen ngợi, gã cười nói: "Năm xưa hậu cung của phụ hoàng cũng từng có mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, hôm nay đại ca cũng được giai nhân tuyệt sắc nhường này, cũng xem như một giai thoại."
Dã Tiên vừa nghe vậy thì lập tức tò mò, đôi mắt tựa chuông đồng của gã trố ra: "Có phải là đệ nhất mỹ nhân Khương Cơ của Tây Vực hai mươi năm trước không?"
Lý Nguyên Lãng đáp: "Đúng vậy."
Trên mặt Dã Tiên hiện lên vẻ ước ao, thở dài: "Nghe nói rằng mỹ nhân ấy không chỉ đẹp tuyệt, bẩm sinh còn có mùi thơm lạ lùng, đáng tiếc...! không có duyên gặp gỡ."
Gã vừa dứt lời, sắc mặt chúng quan viên Bắc An liền có phần khó coi, bụng rủa thầm tên man di này thật không biết phép tắc, tuy ả Khương Cơ kia không phải hàng phi tần cao quý gì, nhưng cũng là cơ nữ của Minh Đức đế, sao dám cả gan bàn luận ngông cuồng như thế.

Thế nhưng Lý Nguyên Lãng lại vờ như không để ý, cười nói: "Khương Cơ ấy chính là mẹ ruột của Tam đệ của ta.

Tam đệ ta không có gì nổi trội, nhưng được khuôn mặt giống mẫu thân như đúc."
"Ôi chao!" Dã Tiên nghe vậy thì lấy làm mừng rỡ, vội vàng xoay người về phía Thái tử, cúi người vái lạy, thành khẩn rằng: "Không biết liệu bản quân có được vinh hạnh gặp gỡ người ấy, để cho thỏa tâm nguyện nhiều năm?"
Sắc mặt Thái tử vẫn không đổi, khóe miệng ngậm cười, sau một hồi lâu thì rốt cuộc mở miệng: "Cho người mời Quảng An Vương đến đây.".


Bình Luận (0)
Comment