Chu Hành Lộ đương nhiên sẽ không bỏ qua cho bọn họ, dù sao thì kim nguyên bảo vẫn có thể chia nhỏ thành tiểu kim nguyên bảo.
Lộ Hành Chu ngồi xếp bằng trên ghế sofa, hắc khí trên người tràn ra, lan đến người Phương Viễn Châu. Đầu Phương Viễn Châu đau nhức, cả người bỗng nhẹ bẫng.
Hắn chớp mắt, mọi thứ trong đầu dường như đã biến mất, chỉ còn lại chương trình học.
Lộ Hành Chu cũng cảm nhận được rằng cái hệ thống bồi thường kia lại vừa nuốt mất một món gì đó của hắn. Rất có thể chính là cái hệ thống mị hoặc của Phương Viễn Châu.
Không sai, hệ thống mị hoặc...
Một khi ai đó nảy sinh thiện cảm với Phương Viễn Châu, hệ thống mị hoặc sẽ nhận được điểm số và nhờ đó, Phương Viễn Châu có thể đổi lấy phần thưởng trong hệ thống.
Ngoài ra, hệ thống mị hoặc còn phát ra các nhiệm vụ. Nếu không hoàn thành đúng hạn, cơ thể của Phương Viễn Châu sẽ xuất hiện một số biến hóa sinh lý kỳ lạ.
Bởi vì vẫn chưa tiếp xúc với nam chính, nên hiện tại các nhiệm vụ vẫn còn khá đơn giản, dễ dàng hoàn thành. Nhờ vậy, Phương Viễn Châu đã đổi được một ít chương trình học từ hệ thống.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, khi thế giới phát triển vượt quá giới hạn thì đến một lúc nào đó, nền tảng của thế giới sẽ không còn chịu nổi và từ đó dẫn đến hủy diệt.
Tuy nhiên, sau khi hệ thống bồi thường của Lộ Hành Chu nuốt mất cái hệ thống kia, thì phần chương trình học còn sót lại vẫn đủ để Phương Viễn Châu tiếp tục nghiên cứu. Nhờ vậy, thế giới này có thể phát triển một cách từ tốn và ổn định.
【Chỉ mong anh ấy có thể sống sót một cách trọn vẹn, để rồi có được một cuộc đời khác, một cuộc đời thật sự thuộc về chính mình.】
Chu Hành Lộ nhẹ nhàng xoa mái tóc của Lộ Hành Chu. Chu Chu của y, thật sự quá đỗi đáng yêu.
Thực ra, Lộ Hành Chu vẫn luôn nghi ngờ. Lúc đó Phương Viễn Châu chọn cách tự sát, rất có thể do hệ thống kia gây ra.
Lộ Hành Chu khẽ mỉm cười với Chu Hành Lộ. Chu Hành Lộ bèn đặt một đôi tai mèo l*n đ*nh đầu cậu. Từ tai mèo kéo dài ra một sợi thần kinh nhỏ, nối với một miếng dán cảm ứng thần kinh.
Miếng dán ấy gắn lên đầu Lộ Hành Chu, cậu chỉ cảm thấy một luồng mát lạnh, dễ chịu lan tỏa khắp người.
Chu Hành Lộ nhìn cậu nhẹ giọng nói: "Nhắm mắt lại."
Cậu khẽ nhắm mắt, ý thức chậm rãi trôi dạt vào trong thế giới giả lập được xây dựng theo một giả thuyết tinh vi.
Khi mở mắt ra, cậu khẽ khựng lại một nhịp, rồi nhìn về phía Chu Hành Lộ người đang ngồi đó, chăm chú xem điện thoại. Chu Hành Lộ buông điện thoại xuống, bước tới gần. Y nhẹ nhàng tháo thiết bị trên đầu Lộ Hành Chu hỏi: "Thế nào rồi?"
Lộ Hành Chu chậm rãi hít thở, giọng vẫn còn mang theo vẻ bàng hoàng: "Thứ đó... thật sự quá kinh khủng."
Hắn biết rõ đó chỉ là giả. Nhưng trái tim vẫn không kìm được mà đập thình thịch. Đó chính là cảm giác của một người bị lạc vào trong một cảnh tượng mỹ lệ đến mức gần như ám ảnh.
Lộ Hành Chu chớp mắt nói: "Cái này..."
Chu Hành Lộ bật cười: "Còn chưa phải là bản hoàn chỉnh đâu. Vẫn phải tiếp tục nghiên cứu thêm. Bây giờ chưa có cảm giác đau, chưa có khứu giác, thế nên vẫn giống như đang nằm mơ. Chỉ khác là giấc mơ này, em có thể tự mình điều khiển."
Nếu một ngày nào đó họ thật sự có thể tái hiện đủ ngũ cảm trong trò chơi thực tế ảo thì khi ấy, thế giới này sẽ chính thức bước vào kỷ nguyên mới.
Lộ Hành Chu lặng lẽ ngồi dậy, hướng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu xoa xoa trán, rồi thấp giọng hỏi: "Em chơi bao lâu rồi?"
Chu Hành Lộ kéo cậu dậy, cười nói: "Hai tiếng. Đi thôi, tôi dẫn em đi ăn chút gì đó."
Lộ Hành Chu gật gù, khẽ nói: "Thật sự có cảm giác như bước hẳn vào thế giới đó vậy. Thị giác ở ngôi thứ nhất nhưng không hề khiến người ta choáng váng. Ở trong đó, em có thể tự do điều khiển cơ thể, tự mình thăm dò mọi thứ, các nhân vật bên trong cũng chân thực đến mức khó tin."
【Chỉ là Sở Nhân Mỹ ấy mà, thực ra không cần phải chân thật đến mức đó đâu.】
Chu Hành Lộ bật cười: "Em thích à? Nếu thích thì tôi có thể nạp thêm điểm vào trò chơi cho em, muốn quay lại chơi lúc nào cũng được."
Lộ Hành Chu gật đầu khẽ: "Thích thì có thích nhưng mà vẫn nên từ bỏ thôi. Cái đó chẳng phải là hàng mẫu bên các anh dùng thử sao?"
Chu Hành Lộ vừa ấn nút thang máy vừa đáp: "Không phải đâu. Đó là tôi cố ý giữ lại riêng cho em đấy. Hàng mẫu thật sự thì đã chuẩn bị sẵn cả rồi."
Y nghiêng đầu nhìn sang Lộ Hành Chu, thuận miệng hỏi: "À đúng rồi, về phòng bên cạnh em có ý tưởng gì chưa? Lát nữa về, tôi chia cho em một cái phần mềm thiết kế. Em có thể trực tiếp bắt đầu trang hoàng trong đó, thiết kế xong thì gửi bản ghi lại cho tôi, tôi sẽ tìm người đến làm theo đúng như vậy cho em."
Lộ Hành Chu có chút ngượng ngùng, ánh mắt tránh đi, nhẹ nhàng nói: "Như vậy, thật sự quá phiền cho anh rồi."
Chu Hành Lộ quay đầu lại, đôi mắt y nghiêm túc, giọng điệu cũng không còn nhẹ nhàng như trước: "Không phải đâu, em có chuyện gì thì đâu có phiền. Hơn nữa gần đây, tôi cũng không bận gì cả."
Lộ Hành Chu cảm thấy trái tim mình lập tức đập thình thịch, như thể nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong lòng cậu thầm kêu lên một tiếng. Không phải vậy đâu, sao lại có cảm giác này chứ...
【A! Lại tái phát rồi, bệnh cẩu hoảng nữa rồi...】
Những sợi tóc nhỏ mềm mại theo chuyển động của Chu Hành Lộ hơi phiêu động, mỗi đường cong tinh xảo trên khuôn mặt y như khắc sâu vào tâm trí Lộ Hành Chu.
Tuy nhiên, Lộ Hành Chu chỉ thưởng thức trong lòng, cậu thầm thề mình sẽ không để điều này chi phối cảm xúc.
Mới vừa đến nhà ăn, hai người ngồi xuống chưa lâu, một giọng nói ngọt ngào vang lên: "Lộ ca ca ~"
Lộ Hành Chu lập tức cảm thấy đôi mắt mình sáng lên, giống như ánh đèn lập lòe trong đêm tối. Cậu đã đoán trước điều này, biết rằng Lộ ca ca chắc chắn không phải gọi mình, nhưng giọng nói này lại khiến cậu cảm thấy lạ lẫm. Cậu không quen biết người này.
Cậu quay đầu lại, một cô gái mặc chiếc váy nữ tính, kiểu dáng nhẹ nhàng và duyên dáng, đang tiến về phía họ. Trên khuôn mặt cô ta là một nụ cười tinh nghịch, không hề ngần ngại mà ngồi xuống bên cạnh Chu Hành Lộ. Cô ta hơi khom người, nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Thật tốt quá, thật không ngờ lại gặp được anh ở đây."
Lộ Hành Chu nhìn cảnh tượng này, nhưng chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn, cảm thấy mình như bị bỏ qua hoàn toàn một cách rất sạch sẽ.
【Ồ oa, đào hoa ~】
Chu Hành Lộ liếc nhìn biểu cảm của Lộ Hành Chu rồi nhẹ nhàng đáp nhưng trong giọng nói lại mang theo một chút xa cách: "Từ tiểu thư, chúng ta không có mối quan hệ thân thiết đến mức ấy đâu."
Từ tiểu thư chu môi, giọng điệu có chút nghịch ngợm: "Mẹ em và dì Hình thân thiết như vậy, em cũng coi như là em gái của anh rồi, sao lại không thân?"
Lộ Hành Chu nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt như thể đang xem một vở kịch, điều này khiến Chu Hành Lộ cảm thấy một chút bất đắc dĩ. Y nhìn Từ tiểu thư một lúc, rồi nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước, lên tiếng: "Cách xa tôi một chút, nước hoa của cô hơi nồng. Từ tiểu thư, dù mẹ tôi và mẹ cô có quan hệ tốt như vậy, đó là chuyện của các bà, không có nghĩa là chúng ta phải có mối quan hệ tốt như vậy. Tôi không có em gái, cũng không muốn nhận em gái mà không có lý do."
Từ tiểu thư vẫn giữ vẻ mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt cô ta dường như mang chút ủy khuất khi nhìn về phía Chu Hành Lộ. Ngồi xuống cạnh y, cô ta nhìn Lộ Hành Chu với vẻ mặt không vui nói với giọng điệu không giấu được ghét bỏ: "Cậu là bạn tốt của Lộ ca ca sao? Tới nơi này mà không mặc đẹp một chút, đừng làm Lộ ca ca mất mặt."
Lộ Hành Chu nhướng mắt, thở dài một hơi, mỉm cười lễ phép nhưng lại vô cùng châm biếm: "Tôi tưởng mình đang mặc cái gì đấy, sao lại phải bận tâm việc của cô chứ? Đúng không, Lộ ca ca~"
Cuối câu, giọng điệu của cậu càng thêm âm dương quái khí, hoàn toàn giống như một trò đùa tinh quái.
Chu Hành Lộ nghe vậy, không nhịn được, đáp lại với vẻ mặt bình thản: "Đúng vậy, Chu Chu thích mặc cái gì cũng được."
Từ tiểu thư mặt đỏ lên, không phải xấu hổ, là tức giận.
Chu Chu? Gọi thân mật như vậy. Từ Nhược Vân nhìn Lộ Hành Chu với ánh mắt đầy nguy hiểm, đôi mắt cô ta hung hăng trừng cậu một cái.
Lộ Hành Chu vẫn không hề bối rối, chỉ lặng lẽ nhìn lại Từ Nhược Vân nói một cách đầy châm biếm: "Từ Nhược Vân, năm nay 27 rồi à? Cũng không tệ, nhìn không ra trông như còn trẻ lắm. Chỉ là nếu đã trên mặt dám động tay động chân, chuyện này tôi tôn trọng chúc phúc. Nhưng mà Từ tiểu thư, nếu ngoài kia cô nuôi bốn năm tên đàn ông, mà ở đây lại cứ kêu Lộ ca ca như vậy, chẳng phải đang đi con đường chẳng mấy rõ ràng sao?"
Từ Nhược Vân ngẩn người, đôi mắt cô ta tròn xoe khi nghe Lộ Hành Chu phơi bày tuổi tác thật sự của mình. Điều này gia đình mới biết tuổi của cô ta, còn đối với bên ngoài, cô ta luôn nói mình mới chỉ 22 tuổi.
Từ Nhược Vân nghe xong, sắc mặt bỗng thay đổi, vẻ mặt nàng trở nên căng thẳng và có chút hoảng hốt. Cô ta không ngờ Lộ Hành Chu lại có thể biết rõ những chuyện mà cô ta đã cố giấu kín. Cô ta hơi lùi lại một chút, rồi nhíu mày, trong lòng đầy hoang mang.
Bởi vì lúc sinh ra cô ta đã gặp phải khó khăn, nên phải dưỡng thật lâu. Sau này gặp một vị đạo sĩ, ông ấy nói rằng chỉ có cách giảm tuổi tác thì mới có thể bảo vệ được sức khỏe
Cho nên chỉ có thể nói mình ít tuổi hơn năm tuổi.
Chuyện này tạm thời chỉ có nhà bọn họ biết. Cô ta đã tổ chức yến hội sinh nhật nhưng hiện tại cũng chưa có gì đặc biệt. Chỉ có 18 tuổi, thời điểm đó làm một lần.
Còn nữa! Người này sao lại biết cô ta đang nuôi đàn ông?!!!
Cô ta đối với Chu Hành Lộ rất có hứng thú. Người này có nhan sắc, có tiền, hơn nữa trong nhà cũng không tồi, cho nên cô ta cũng có ý tưởng muốn bắt lấy y.
Tuy nhiên, người này lại không tiếp chiêu.
Vừa mới nhìn thấy y che chở một tiểu thiếu niên bước vào, cô ta cố tình đến đây tìm chút rắc rối, tiện thể xem náo nhiệt. Mười hai chỉ đạo náo nhiệt không thấy, nhưng chính cô ta lại trở thành nhân vật náo nhiệt. Cô ta vội vàng bỏ đi, người này có vẻ hơi kỳ lạ.
Từ Nhược Vân ai oán nhìn Chu Hành Lộ, chỉ tay vào thiếu niên trước mắt nói: "Cậu đừng có nói bậy, tôi sẽ kiện cậu tội phỉ báng! Hơn nữa, tôi kêu Lộ ca ca quản cậu chuyện gì?"
Lộ Hành Chu khẽ cười một tiếng, lúc này đồ ăn đã được đưa lên. Cậu ngửi thấy mùi hương thơm từ thức ăn, không muốn so đo với người này bèn nói: "Cô vẫn nên mau đi đi, bốn tiểu tình nhân của cô lại đây, cẩn thận một hồi họ lại đánh nhau."
Từ Nhược Vân không tin lời cậu nói. Hôm nay, cô ta đã hẹn một người, nhưng người đó vẫn chưa đến, vì vậy cô ta mới đến đây. Nhìn vào Chu Hành Lộ bên cạnh, lạnh lùng và xa cách, cô ta hừ một tiếng, dậm chân rồi quay lại vị trí của mình.
Chu Hành Lộ nhìn Lộ Hành Chu, ánh mắt dần trở nên ấm áp lên tiếng: "Bốn tiểu tình nhân?"
Lộ Hành Chu hơi lay người một chút nói: "Đúng vậy, cô ta nuôi bốn sinh viên, mỗi người một loại hình, có khốc ca, chó sữa, chó săn, ôn nhu học trưởng, đủ cả."
Cách vách, một người tò mò lại gần. Hắn ngượng ngùng cười rồi nói: "Tôi không phải nghe lén đâu, chỉ là vừa rồi cái thanh âm kia quá lớn, thật sự có bốn người sao? Bọn họ thật sự đều sẽ quay lại sao?"
Lộ Hành Chu liếc mắt nhìn người nọ rồi đáp: "Thật sự có, đợi lát nữa họ sẽ tới, vì cô ta đã gửi thông báo cho họ, chắc chắn sẽ đến."
【Đây vẫn là tiểu tùy tùng của cô ta giúp cô ta phát thông báo. Lúc ấy, cô ta đã lấy ra tờ giấ nhờ tiểu tùy tùng hỗ trợ, kết quả. Hôm nay thì đúng có bốn người đến, nhưng thật ra chẳng ai đánh cô ta cả. Tuy nhiên, bốn người đó lại đánh nhau, sự việc bị ghi lại rồi phát tán lên mạng, khiến danh tiếng của Từ Nhược Vân cũng bị ảnh hưởng. Cái này, nói thẳng ra, cũng chẳng cần phải bận tâm. Người ta thật sự có quan hệ bao dưỡng, không phải quan hệ yêu đương, tất cả đều là tự nguyện.】
【Bốn người kia vẫn là cùng học một trường đại học. Dù cho họ có bị bao dưỡng, nhưng họ cũng không thể chấp nhận được việc kim chủ của mình lại có người khác.】
Người bên cạnh cười lên tiếng nói: "Thật là ngu ngốc. Có một cô em gái ngốc như vậy, tôi thật sự rất bất hạnh."
Chu Hành Lộ lạnh lùng liếc nhìn Từ Nhược Hằng nói: "Từ thiếu gia, thu liễm một chút, đừng để người khác nghĩ rằng đây là chuyện không lễ phép."
Bên cạnh Chu Hành Lộ, một thiếu niên không lớn tuổi lắm, vươn đầu lên, cười hì hì chào hỏi: "Hello~"
Chu Hành Lộ mặt lập tức đen lại, cảm thấy thật khó chịu. Mỗi người đều có đủ tật xấu, y chỉ muốn hẹn hò, thế mà những người này lại khiến y bực mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thiếu niên nhìn Lộ Hành Chu trước mặt, ánh mắt sáng lên. Hắn vẫy tay về phía Lộ Hành Chu rồi nói: "Chào cậu, tôi là Từ Nhược Khải, cậu là Chu Chu phải không? Tôi biết cậu rồi, mấy ngày nữa mong cậu chiếu cố nhiều hơn nhé."
Lộ Hành Chu ngơ ngác, trên mặt hiện lên dấu chấm hỏi. Từ Nhược Khải cười hì hì tiếp lời: "Hai ngày nữa tôi sẽ đi tham gia luyến tổng, sẽ cùng cậu làm quan sát viên. Anh và chị của tôi cũng sẽ cùng tham gia."
Từ Nhược Hằng hừ nhẹ một tiếng nhìn Lộ Hành Chu rồi nói: "Đến lúc đó mong cậu chiếu cố nhiều hơn, cũng đừng quên giữ miệng, đừng để chuyện gì không hay xảy ra."
Lộ Hành Chu cười cười nói: "Yên tâm."
【Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ hảo hảo lưu tình...】
Tuy nhiên, cậu nhìn hai người rồi hỏi: "Các người và Từ Nhược Vân..."
Từ Nhược Khải và Từ Nhược Hằng thở dài một tiếng. Chu Hành Lộ lười biếng nhìn hai người, rồi nói: "Từ Nhược Vân là em ruột của Từ Nhược Hằng. Bọn họ không quá đối đầu với nhau, từ nhỏ đã không có vấn đề gì."
Lộ Hành Chu bừng tỉnh, gật đầu rồi nói: "À, vậy ra là thế..."
Ở bên này, các chỗ ngồi được ngăn cách bằng hàng rào và bố nghệ, có khoảng cách rõ ràng. Bọn họ vốn chỉ đến đây để ăn cơm, bình thường chỉ nói chuyện về những việc hàng ngày, nhưng ai ngờ lại đụng phải Từ Nhược Vân, cái cô điên này.
Chu Hành Lộ thật sự không biết phải nói gì nữa, y và Từ gia chắc chắn sẽ xảy ra xung đột.
Chưa kịp để Từ Nhược Vân đi đâu, bên cạnh lại xuất hiện Từ Nhược Khải và Từ Nhược Hằng. Y tức giận nói: "Này, không phải đã bảo hai người đừng gây chuyện sao?"
Từ Nhược Khải vẫy tay, cười nói: "Lộ ca ca, đừng như vậy mà, sao lại không cho chúng ta xem náo nhiệt chứ~"
Lộ Hành Chu nhìn đồng hồ nói: "Im lặng một chút, người ta sắp tới rồi."
Bốn người hướng về phía Từ Nhược Vân nhìn lại, đang chờ cô ta. Con chó con Từ Nhược Vân nhạy bén cảm nhận có người đang nhìn mình, cô ta vừa quay đầu lại, Từ Nhược Khải và Từ Nhược Hằng lập tức lẩn tránh.
Khi nhìn thấy Lộ Hành Chu và Chu Hành Lộ, cô ta hừ một tiếng, kiêu ngạo rồi quay đầu đi.
Không lâu sau, một thiếu niên có làn da trắng nõn và diện mạo đáng yêu xuất hiện trước mặt Từ Nhược Vân. Hắn mỉm cười rạng rỡ, từ miệng có thể nghe thấy hắn gọi cô ta là "chị."
Từ Nhược Vân lúc này quay đầu, đắc ý nhìn bọn họ liếc mắt một cái.
Lúc sau, cô ta hoàn toàn chuyên tâm trò chuyện với chú chó con, ngọt ngào và ấm áp.
Từ Nhược Hằng và Từ Nhược Khải thò đầu ra. Từ Nhược Khải chậc chậc chậc rồi nói: "Tên đó, chắc cũng không khác tôi bao nhiêu, nhỏ đó thật sự không thể buông tay."
Từ Nhược Hằng thì chăm chú chụp ảnh nói: "Chờ xem, lần này tôi nhất định sẽ khiến nhỏ đó phải lộng lên."
Lộ Hành Chu có phần bất lực, còn Chu Hành Lộ thì đã thấy quá nhiều nên không còn bất ngờ nữa.
Nhưng...
【Hắc hắc hắc, đi đi đi, mọi người đều đi đi, mình có thể yên tâm ngồi ăn dưa xem diễn rồi.】
Chu Hành Lộ đáy mắt lướt qua một tia ý cười, y sờ sờ cằm, nghĩ đến Lộ Kỳ Dịch. Tiết mục này sửa lại bản trực tiếp, quan sát viên tham gia là người thân, mỗi người tham gia có thể mang theo một người thân.
Vậy nhà y có thể gọi ông lão quang côn đến. Đến lúc đó chỉ cần đá một cái là xong. Chu gia thì không được, vì tuổi tác không phù hợp, xem ra vẫn phải tìm người từ bên mẹ.
【AAAAA, người thứ hai tới, ha ha ha ha. 】
Người thứ hai cũng không tồi, mang phong cách mặt lạnh, khốc ca. Hắn bước đến trước mặt Từ Nhược Vân, khi thấy biểu cảm kinh ngạc của cô ta, hắn giơ tay lên, chỉ vào cằm nói: "Không giới thiệu một chút sao?"
Từ Nhược Khải chậc một tiếng, còn Từ Nhược Hằng thì vẫn tiếp tục chụp ảnh.
Lộ Hành Chu khẽ lén lút thăm dò qua, như thể đang ngửi thấy mùi thức ăn ngon.
【Ai hiểu được chứ, hùng thế nhưng lại là Tu La tràng mà! Cái này cũng quá k*ch th*ch, chị này thật là... Ngầu!】
Chu Hành Lộ có thể nói gì được chứ? Y chỉ biết mỉm cười. Mỗi lần Từ Nhược Vân nhìn thấy y, cô ta đều phải ghê tởm y một lần, nhưng đó có lẽ chính là phúc báo của y.
Từ Nhược Vân không ngờ rằng lời của Lộ Hành Chu lại trúng phóc. Cô ta há miệng th* d*c, chưa kịp nói gì thì một nam sinh dáng người không tồi xuất hiện. Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt rồi nhíu mày hỏi: "Tình huống thế nào vậy?"
Từ Nhược Vân suýt nữa ngất đi. Không thể nào, sao cô ta lại xui xẻo đến mức này chứ?