Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 102

Nó tiểu đao đã khô khát khó nhịn, dù sao bọn họ cũng có thể tự mình phục hồi như cũ, vậy thì đừng trách nó ra tay tàn nhẫn.

 

Ngày hôm sau, Hồ Thất nhất quyết phải đi theo. Cả con hồ ly bám chặt trên cổ Lộ Hành Chu, sống chết không chịu xuống.

 

Lộ Hành Chu chỉ còn cách ôm ba lô nhét nó vào, rồi cùng ngồi lên xe việt dã của Lộ Hữu Sâm. Bọn họ hướng về phía quân đội mà xuất phát.

 

Đến cổng, Lộ Hành Chu đăng ký tên và thân phận của mình rồi mới được cho vào. Lộ Hữu Sâm liền kéo Lộ Hành Chu đi về phía ký túc xá của hắn.

 

Trên đường còn gặp không ít chiến hữu của Lộ Hữu Sâm.

 

Bọn họ ai nấy đều tò mò nhìn Lộ Hành Chu. Đây là lần đầu tiên Lộ Hữu Sâm dẫn người nhà của mình tới mà, rốt cuộc là ai vậy?

 

Dĩ nhiên là nhìn mặt trước đã..

 

Lộ Hữu Sâm thuộc về một đơn vị đặc biệt. Tuy thường ngày huấn luyện ở đây, đồng thời phụ trách huấn luyện tân binh, nhưng đội ngũ của bọn họ không chịu sự quản lý của nơi này mà trực thuộc cấp trên, chuyên tiếp nhận các nhiệm vụ đặc biệt do cấp trên giao xuống.

 

Tính ra, địa vị của Lộ Hữu Sâm cũng được xem là khá siêu nhiên.

 

Trong đội của bọn họ có rất nhiều người tài năng, đánh giỏi thì ai cũng giỏi, nhưng xét về thực lực, có thể xếp vào hàng đầu. Lộ Hành Chu còn nhớ, ngoài anh ba cậu là đội trưởng, những đội viên còn lại cũng đều rất lợi hại.

 

Hơn nữa, trong đội còn có cả nữ đội viên.

 

Không phải nói nữ binh thì không được, nhưng về thể lực, phụ nữ vốn dĩ yếu hơn đàn ông, đặc biệt là trong môi trường huấn luyện quân sự hóa, sự chênh lệch lại càng rõ rệt.

 

Còn về Lộ Hữu Sâm, quân hàm của anh là Thiếu tướng, cấp chính quân, tương đương với chức vụ cấp chính của một tỉnh.

 

Nhưng tình hình trong nội bộ lại rất phức tạp. Nếu thực sự dựa theo hệ thống chức vị mà tính, thì cho dù Lộ Hữu Sâm có bị chặt đứt cả hai chân, cũng không thể rơi vào tình cảnh thảm hại như vậy. Dù có phải giải ngũ, anh cũng hoàn toàn có thể nhận được đãi ngộ cực kỳ tốt.

 

【 Quả nhiên là tiểu thuyết đô thị kiểu Long Ngạo Thiên, logic gì đó hoàn toàn không tồn tại. Chỉ cần đắc tội với nam chính, cho dù có là thiếu tướng cũng phải thê thảm bị lôi ra chơi đến chết. 】

 

Sắc mặt Lộ Hữu Sâm vẫn như thường. Thật ra anh rất muốn bật cười khinh một tiếng, bởi cậu cũng không hiểu nổi mọi chuyện rốt cuộc là thế nào. Nhưng cũng chẳng sao cả, anh sẽ không để bản thân biến thành như vậy.

 

Đến ký túc xá, Lộ Hành Chu chờ ở bên ngoài. Lộ Hữu Sâm trực tiếp xách một cái bao lớn đi ra, rồi lại dẫn Lộ Hành Chu đi thẳng lên chỗ cấp trên để xin nghỉ phép.

 

Tiện thể, anh cũng báo cáo tình trạng biến đổi gần đây của cơ thể mình, để cấp trên tiếp tục trình lên phía trên nữa.

 

Lộ Hành Chu ngoan ngoãn đứng chờ bên ngoài. Một người đàn ông với gương mặt góc cạnh như được đao tước bước ngang qua Lộ Hành Chu lập tức đồng tử co rút lại. 

 

Ôi mai gót, chẳng lẽ... đây chính là nam chính của tiểu thuyết đô thị?!

 

Hiện tại nam chính dường như vẫn chỉ là một thiếu tá, thấp hơn anh trai cậu ba bậc. Dù sao thì, một người trẻ tuổi mà đã là thiếu tướng như anh cậu, đúng là hiếm thấy vô cùng.

 

Cũng may mà tác giả quyển sách này đã thiết lập như vậy, anh cậu quả thật xứng đáng với địa vị đó.

 

Đợi đến khi anh trai bước ra, Lộ Hành Chu cẩn thận hỏi: "Người vừa rồi... tên là gì?"

 

【Anh ta không quay đầu lại... chẳng phải chính là nam chính Huyền Bắc Vọng sao?】

 

Lộ Hữu Sâm chậm rãi phun ra ba chữ: "Huyền Bắc Vọng..."

 

Lộ Hành Chu chậm rãi thở ra một hơi nói: "Gương mặt sắc bén thật đấy."

 

Lộ Hữu Sâm nhìn Lộ Hành Chu với vẻ mặt nghi hoặc. Lộ Hành Chu bật cười, lắc đầu: "Anh khỏe rồi chứ?"

 

Lộ Hữu Sâm gật đầu: "Anh ổn. Đi thôi."

 

Lộ Hành Chu cúi đầu, thầm nói trong lòng với Hồ Thất:【 Đi theo anh ta xem thử, đừng để anh ta có cơ hội giở trò.】

 

Hồ Thất khẽ gật đầu, đáp lại một tiếng, rồi thuận theo mà nhắm mắt hóa thân rời đi.

 

【 Theo cốt truyện phát triển, hiện tại anh ba vẫn chưa cảm nhận được ánh mắt của Huyền Bắc Vọng. Tuy nhiên, sau vài ngày huấn luyện, đoàn trưởng sẽ lấy anh ba làm ví dụ, kể lại tình huống của anh để khích lệ tinh thần cho mọi người. Kết quả, Huyền Bắc Vọng ghi hận trong lòng. Hắn cảm thấy một người như anh ba, tuổi trẻ mà đã là thiếu tướng, chẳng khác gì một kẻ có bản lĩnh giả tạo. Hắn cho rằng quân hàm của anh ba không xứng với thực lực, từ đó bắt đầu cố ý, vô tình khiêu khích anh ba...】

 

Lộ Hữu Sâm không biết mình có bao nhiêu phần thắng khi đối đầu với người thừa kế võ thuật, nhưng có một điều anh chắc chắn: mình có niềm tin vào bản thân.

 

【 Cũng thật hài hước, nam chủ cứ luôn ỷ vào bản thân là người thừa kế võ thuật, tự cho mình là cao thủ, coi mọi người chẳng ra gì, như thể đang nghiện việc khoe khoang vậy. Kết quả, sau khi cố gắng khiêu khích anh ba, hắn vẫn không thể thắng được, thậm chí chẳng thể khiến anh ba tức giận chút nào...】

 

Biết được đối thủ là ai, Lộ Hữu Sâm cảm thấy mọi thứ phía sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Anh mang theo Lộ Hành Chu, chuẩn bị lên đường về nhà.

 

【 Nam chủ của chúng ta, Huyền Bắc Vọng, có thể nói là hồng nhan tri kỷ trên toàn cầu. Chưa cần nói đến Hạ Nhật Quốc, ngay cả bên Mỹ cũng không thiếu những người phụ nữ xung quanh hắn. Mỗi lần, hắn chỉ im lặng, không nói gì, rồi nhẹ nhàng cười một tiếng, bắt đầu vả mặt đối phương. Sau đó, những nữ nhân lại lao vào ngực hắn, hắn chỉ lặng lẽ tiếp nhận...】

 

【Thật sự không hiểu nổi, hắn rốt cuộc là như nào mà có thể chạy khắp nơi từ trời nam đất bắc như vậy? Mỗi khi nữ nhân của hắn bị khi dễ, hắn lập tức xuất hiện, như thể luôn theo dõi mọi động tĩnh vậy...】

 

Lộ Hữu Sâm càng nghe càng cảm thấy không ổn.
Lộ Hành Chu nghiêng đầu, nhìn sang bên cạnh, thấy một lão nhân đang cầm cây chổi lớn. Cậu cảm thấy tê tê một tiếng.

 

【 Không phải là... Hạ Nhật Quốc sao? Sao hắn lại ở quân khu này?】

 

Lộ Hữu Sâm yên lặng ghi nhớ mọi chuyện, trong khi Lộ Hành Chu cũng chuẩn bị ghi lại để sau này nói với anh hai.

 

【Nga, người phụ nữ này... 50 vạn... Cô ta đã ly hôn, lão công mang theo con xuất ngoại. Mặt ngoài thì như thế, nhưng thực tế cô ta đã bị hủ hóa...】

 

Lộ Hữu Sâm trầm mặc, anh không ngờ rằng việc mang theo Lộ Hành Chu lần này lại mang đến một kết quả bất ngờ như vậy.

 

Yên lặng ghi lại tên, anh trực tiếp chuyển thông tin lên cấp trên.

 

【Nói thì nói vậy nhưng cô ta vẫn là hồng nhan tri kỷ của nam chủ... Thật là...】

 

Lộ Hữu Sâm chưa bao giờ cảm nhận thế giới này quá mức như hôm nay. Anh không thể lý giải tất cả những điều này. 

 

Trầm mặt, nó tiến tới cục cảnh sát, rồi ngay lập tức nhảy lên, lẻn vào từ bên trong và xuất hiện trước mặt Lộ Hành Chu.

 

Từ giờ, chủ nhân của nó chính là Lộ Hành Chu.

 

Lộ Hành Chu xoa đầu Thiểm Quang, làm cho mắt hồ ly trong bao mở ra.

 

Hồ ly nhanh chóng lên tiếng: "Nam nhân kia mang theo một cái bao màu đen, bên trong áo choàng còn có mặt nạ, hắn đi ra ngoài."

 

【 A, mình quên mất, hắn kỳ thật là... hắc ám chi chủ.】

 

Lộ Hữu Sâm đầy thắc mắc, Cái gì gọi là ngoạn ý? Hắc ám chi chủ?

 

Không, liệu có phải mình đang nghĩ quá nhiều không?

 

Lộ Hành Chu trong lòng yên lặng phun tào, thật sự không hiểu giả thuyết này.

 

【Một binh vương, nhưng lại lén che giấu thân phận là hắc ám chi chủ. Hắn là vị vua ngầm của một tổ chức bí mật tại Hoa Quốc. Mặc dù gia truyền, quyền lực vô biên, nhưng hắn vì tâm hướng quang minh nên đã lựa chọn đảm nhận vai trò binh vương, thay vì tiếp tục con đường bóng tối. 】

 

【Không được, cốt truyện gần như đã quên hết, không có gì khác biệt lắm. Quay lại, sửa một chút những điểm yếu. 】

 

Khi về đến nhà, Lộ Hành Chu mở cửa xe, cậu chỉ vào Lộ gia nói: ''Thiểm Quang, từ nay về sau đây sẽ là nhà của nhóc..."

 

Thiểm Quang sủa vài tiếng, ngồi xổm trước mặt Lộ Hành Chu, chờ mệnh lệnh của cậu. Lộ Hành Chu nói: ''Đi thôi, đi làm quen chút đi.''

 

Thiểm Quang tuân lệnh, lập tức chạy vọt đi ra ngoài. Lộ Hành Chu quay đầu nhìn về phía Lộ Hữu Sâm hỏi: 'Anh sao vậy?'

 

Lộ Hữu Sâm hồi phục tinh thần, lắc đầu nói: ''Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ về một vài chuyện."

 

May mắn hôm nay anh đã trở về, buổi tối hẳn là có thể nghe được đại khái nội dung...

 

Lộ Hành Chu gật đầu nói: ''Vậy em vào trước đây ~''

 

Nằm trên giường, Lộ Hành Chu yên lặng mở cuốn sách Đô Thị Binh Vương ra.

 

【Huyền Bắc Vọng, giải nghệ lính đánh thuê... Hắc Ám Chi Vương, ông vua không ngai của Hoa Quốc ngầm, vì tâm theo đuổi ánh sáng và chính nghĩa, cho nên hắn đã chọn gia nhập quân đội...】

 

Đoạn lời nói phía trước có phần thái quá, không cần phải quá lợi hại... Lộ Hành Chu thực sự không chịu nổi, liền trực tiếp mở mục lục ra, xem qua phần tóm tắt trong mục lục.

 

【 Thái quá... Lửa thiêu thần xí, lửa thiêu Nhà thờ Đức Bà Paris, lửa thiêu Đại Anh viện bảo tàng, ba chương này thật là... Pháp ngoại cuồng nhân, tuy nói điều đầu tiên đáng được khẳng định, nhưng nguyên nhân anh em thiêu thần xí lại là vì người bạn tri kỷ của hắn ở Hạ Nhật Quốc bị người bên phía thần xí đùa giỡn...】

 

Lộ Hành Chu tự an ủi bản thân một chút, tính toán, suy nghĩ thì chẳng có gì quan trọng.

 

【 Một nghìn chương, có 800 chương đều là những cuộc tán tỉnh với các loại mỹ nữ, trong đó có một trăm chương là vả mặt. Những chương còn lại nói về sự cường tráng của hắn, không có quá nhiều, nhưng lại dùng thông tin để thể hiện.】

 

Lộ Hữu Sâm chậm rãi thở ra một hơi, những thứ đó đã đủ rồi. Anh ban đầu cho rằng Huyền Bắc Vọng chỉ giỏi luồn cúi, nhưng kết quả lại phát hiện tư tưởng của hắn cũng có vấn đề, thân phận của hắn cũng có vấn đề.

 

Người như vậy... còn gọi là binh vương, đi mà ăn phân đi.

 

Lộ Hữu Sâm lần đầu có những suy nghĩ th* t*c như vậy, anh thật sự cảm thấy vô cùng bất lực.

 

Vì vậy, anh chuẩn bị trực tiếp đăng báo, còn chờ, chờ cái búa.

 

Anh thật sự muốn nổi giận, không nổi giận thì thật sự không thể chịu nổi người này nữa.

 

Lộ Hữu Sâm gọi một cuộc điện thoại vào đội nói: ''Alo, xin giúp tôi tiếp tổng tham mưu"

 

Điện thoại được chuyển tiếp, Lộ Hữu Sâm chào hỏi trước, sau đó hỏi: ''Văn tham mưu, tôi muốn hỏi một chút về tình huống của Huyền Bắc Vọng.''

 

Bên kia nghe thấy giọng điệu không ổn, liền hỏi: 'Có chuyện gì vậy?'

 

Lộ Hữu Sâm trong giọng nói mang theo sự lạnh lẽo đáp: ''Thân phận của cậu ta không đúng lắm"

 

Văn tham mưu im lặng một lúc nói: ''Mười phút, mười phút nữa tôi sẽ gửi tài liệu của cậu ta cho cậu."

 

Lộ Hữu Sâm ừ một tiếng, anh dựa vào sô pha, bắt đầu hoài nghi về thế giới này.

 

Lộ Hành Chu thì đã nằm trên giường ngủ rồi, còn Thiểm Quang chạy từ bên ngoài vào. Sau khi dạo xong khu vực của mình, nhìn thấy Lộ Hữu Sâm nằm trên sô pha với vẻ mặt suy sụp, Thiểm Quang liền tiến lại gần, cọ cọ vào Lộ Hữu Sâm. Cảm nhận được cánh tay ấm áp của Lộ Hữu Sâm, anh mở mắt ra. Anh không nên hoài nghi về thế giới này, mà nên thay đổi tâm thái của mình, chẳng phải mình đã điên rồi sao, điên thì điên thôi...

Bình Luận (0)
Comment