Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 113

Trần đạo phản xạ nhanh, hơi ngả người ra sau. Khi thấy màn hình điện thoại, ông lập tức che mặt, ngượng ngùng nói: "Tránh ra, tránh ra, tôi chưa rửa mặt mà!"

 

Lộ Hành Chu cười ha ha nói: "Không sao đâu, chưa rửa mặt cũng không che nổi dung nhan khuynh thành của đạo diễn đâu mà lo."

 

Trần đạo mắt trợn trắng nói: "Đi nhanh đi, dắt khán giả phòng livestream ra ngoài dạo đi."

 

Lộ Hành Chu không quên nhiệm vụ chính của mình. Cậu kéo Lộ Hữu Sâm chạy chậm ra bãi biển. Lúc này trời đã tối, trăng treo lơ lửng trên cao, ánh sáng bạc soi rọi mặt biển. Ban ngày biển xanh thẳm, giờ phút này lại tối mịt như vực sâu, sóng vỗ nhẹ vào bờ cát, bóng trăng in xuống mặt nước lấp loáng.

 

Lộ Hành Chu mỉm cười, khẽ huýt sáo. Tiếng huýt sáo vang lên du dương, linh hoạt, mang theo vẻ kỳ ảo lạ thường. Lộ Hữu Sâm liếc nhìn cậu, anh ấy từng nghe Lộ Hành Chu huýt sáo gọi mèo trong nhà, nhưng âm điệu lần này khác hẳn.

 

Huýt sáo lúc ở nhà vui tươi, líu lo. Còn lần này lại mềm mại, kéo dài, như mang theo ma lực gọi mời.

 

Tiếng huýt sáo vừa dứt, mặt biển vốn yên tĩnh bỗng bị khuấy động. Một bóng cá lấp lánh ánh bạc bất ngờ nhảy lên khỏi mặt nước. Chẳng mấy chốc, từng đàn cá nối tiếp nhau lao ra khỏi biển, vẽ nên những đường cong tuyệt đẹp giữa không trung, phản chiếu ánh trăng, như một điệu vũ thần kỳ giữa đêm thanh.

 

Ánh trăng phản chiếu xuống mặt nước, tạo nên từng gợn sóng lăn tăn, hoàn toàn khác với sự yên tĩnh ban đầu.

 

{Oa, như một vũ hội dưới ánh trăng vậy!}

 

{Cậu ấy thật sự rất lợi hại....}

 

{Emmmm... tôi không hiểu lắm, lũ cá này phát điên hết rồi sao? }

 

{Mọi người không biết đấy thôi, Chu Chu nhà chúng tôi là quán quân của chương trình 'Khách mời rừng xanh – Vua của muông thú' đó!}

 

{Cũng hơi trung nhị một tí, nhưng đáng yêu mà!}

 

Lộ Hành Chu vừa cười vừa đọc bình luận hiện trên màn hình, thỉnh thoảng trả lời vài câu.

 

Cậu nói: "Không phải gì ghê gớm đâu, chỉ là tôi có thể cảm nhận được ý muốn của chúng thôi."

 

Sau đó, Lộ Hành Chu dẫn mọi người đến khu biệt thự nơi các khách mời đang ở. Cậu nói khẽ: "Đi nào, tôi dẫn mọi người xem thử phía sau khu biệt thự này nhé."

 

Cậu quay ống kính về phía giàn hoa phía sau nhà. Nơi đó có một hàng tường vi đang nở rộ. Trong buổi phát sóng ban ngày, họ chưa từng đến đây.

 

Dưới ánh trăng, những đóa tường vi vẫn rực rỡ kiều diễm. Ánh đèn từ trong biệt thự hắt ra qua ô cửa kính, khiến cảnh đêm mang thêm phần thi vị và yên bình.

 

Lộ Hữu Sâm đứng cạnh khẽ động tai rồi nói nhỏ: "Có tiếng động bên trong."

 

Phía sau khu biệt thự là một khoảng rừng cây. Dãy biệt thự được thiết kế theo hình chữ L, phía của Lộ Hành Chu thì hướng ra biển, còn các khách mời khác ở dãy còn lại, quay về hướng rừng. Sau biệt thự là một con suối nhỏ, từ đó có đường dẫn vào sâu trong rừng.

 

Lộ Hành Chu mỉm cười quay sang nói với khán giả: "Có người kìa, chúng ta ra xem ai mà giờ này còn chưa ngủ nhé."

 

Khán giả trong phòng livestream cũng hết sức tò mò nửa đêm nửa hôm rồi, còn ai lang thang trong rừng cây thế?

 

Lúc này, cửa sau biệt thự bật mở. Từ Nhược Vân trong bộ đồ ngủ giản dị áo thun tay ngắn và quần đùi ngáp dài bước ra. Cô ngẩng đầu nhìn thấy Lộ Hành Chu liền nói: "Ơ? Giờ này rồi, chẳng phải buổi phát sóng đã kết thúc rồi sao?"

 

Lộ Hành Chu nhìn cô nói: "Tôi chỉ đưa khán giả đi dạo một vòng, xem thử nơi chúng ta ở và cảnh vật xung quanh thôi."

 

Từ Nhược Vân gật đầu, ánh mắt lấp lánh vẻ hứng thú. Với kinh nghiệm của mình, cô hiểu rõ hễ theo Lộ Hành Chu thì thế nào cũng sẽ có chuyện hay ho để xem. Hơn nữa... Cô liếc nhìn Lộ Hữu Sâm, dù trong lòng rõ là mình chẳng có cơ hội, nhưng... ngắm một chút sắc đẹp thì cũng đâu có hại gì.

 

Lộ Hữu Sâm vừa ra ngoài chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đơn giản, cơ bắp rắn rỏi nổi bật dưới ánh đèn, rõ ràng đến mức khiến người ta phải ngoái nhìn.

 

Từ Nhược Vân nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi đi cùng hai người."

 

Lộ Hành Chu hơi khựng lại, nhớ tới chiến lực hôm nay của cô... 

 

Cậu nhanh chóng gật đầu.

 

【Mình không đánh phụ nữ, nhưng thuê ngoại viện thì đâu có phạm luật. Chị Từ chắc chắn không làm mình thất vọng.】

 

Ngay sau đó, Lộ Vân Nhĩ cũng bước ra. Anh vừa nghe tiếng Lộ Hành Chu là ra ngay. Nhìn thấy ba người nói: "Cùng đi đi, vừa hay đi dạo một chút."

 

Lộ Hành Chu không ý kiến, Lộ Hữu Sâm liếc nhìn Lộ Vân Nhĩ, ánh mắt như thể đang nói: Anh à, anh không biết mình sắp bị kéo vào chuyện gì đâu...

 

Cả nhóm đi theo Tiểu Lộ ra sau biệt thự. Lộ Hành Chu vừa đi vừa giới thiệu nhỏ tiếng: "Con đường này dẫn tới một vườn hoa hải đường, có xích đu, dây leo phủ đầy, thác nước nhỏ nữa. Đây đều là những điểm cảnh đẹp được quy hoạch kỹ càng trên đảo."

 

Khi càng đi gần, âm thanh vọng lại từ phía trước càng rõ những tiếng thì thầm, tiếng th* d*c đứt quãng khiến cả nhóm khựng lại. Từ Nhược Vân đứng sững, ánh mắt chuyển về phía Lộ Hành Chu, còn cậu thì lặng lẽ dừng chân.

 

Mic thu âm trên điện thoại của cậu khá tốt, nên dù vẫn còn cách một đoạn, phòng livestream cũng bắt đầu nghe lờ mờ những âm thanh mờ ám.

 

Sau chuyện xảy ra ban sáng, khán giả như dần hiểu ra điều gì đó:

 

{Không thể nào!! Chu Chu chẳng lẽ sinh ra là để... bắt gian?}

 

{Quả nhiên, đi theo Chu Chu là có drama! Hơn nữa Chu Chu cực kỳ chân thành, có dưa là chia ngay!}

 

{Xông lên! Chu Chu, mau cho tụi này biết ai là nhân vật chính đi!}

 

Lộ Hành Chu cũng đã đoán được là ai. Cậu vừa định bước tới thì phía trước lại vang lên tiếng động mập mờ hơn nữa.

 

Lộ Hành Chu khựng lại, ngẩn người vẻ mặt có chút khó xử.

 

【Không lẽ là Cố Sâm và Lâm Cầm Ý?? Hai người đó chẳng phải lúc trước vẫn trong phòng yên ổn sao???】

 

Lộ Hành Chu trong lòng giằng xé. Một phần muốn xem kịch, một phần lại nhớ đến vụ của Chu Linh Linh và Mạc Nhiễm khiến cậu vẫn còn bực mình.

 

【Vai chính công thụ thì chắc sẽ không bị cắt vai đâu nhỉ... Nhưng bên kia hai người làm ra mấy chuyện quá đáng, không thể để yên được.】

 

Từ Nhược Vân thì gần như muốn hét lên vì kích động. Trời ơi, quá k*ch th*ch rồi!

 

Lộ Hành Chu nhanh chóng quyết định, dẫn mọi người đi về phía khu khác, nơi Chu Linh Linh và Mạc Nhiễm đang ở. Nhưng âm thanh bên đó cũng chẳng khá hơn.

 

Giọng Chu Linh Linh vang lên, xen lẫn tiếng thở gấp: "Nhớ kỹ... đến tìm Lộ Vân Nhĩ, đem... đem cửa phòng anh ta khóa lại giúp tôi..."

 

Giọng Mạc Nhiễm trầm thấp đáp lại, như đang nén sức: "Còn nghĩ tới người đàn ông khác khi ở bên tôi sao? Yên tâm, tôi mang thuốc rồi. Đến lúc đó cứ để tôi lo..."

 

Chu Linh Linh tất nhiên không từ chối, cười khúc khích: "Cưng thật tốt bụng. Nếu chuyện thành công, phần thưởng của cưng sẽ không thiếu đâu."

 

Từ Nhược Vân cũng nghe rất rõ ràng, ánh mắt cô đầy thương hại khi nhìn về phía Lộ Vân Nhĩ. Sắc mặt Lộ Vân Nhĩ sầm như đêm đen. Tuy anh đã sớm có dự cảm, nhưng khi tận tai nghe thấy vẫn không khỏi kinh ngạc. Trời đất ơi, Chu Linh Linh vừa ở cùng Mạc Nhiễm không xong chuyện, đã chuẩn bị tiếp cận anh tiếp theo sao?

 

Phòng livestream dậy sóng, khán giả ngẩn người:

 

{Trời má, khuya rồi mà còn đốt lửa vậy luôn hả?}

 

{Sáng mới ăn xong một quả dưa, tối lại có thêm trái nữa!}

 

Lộ Hành Chu mím môi, lặng lẽ vỗ vai Lộ Vân Nhĩ để an ủi.

 

Trong mắt Lộ Hữu Sâm hiện lên ý cười, anh ấy biết anh hai mình không đến mức gặp nguy hiểm thật sự, cho nên giờ phút này, thứ duy nhất anh ấy có thể làm là... cố nhịn cười. Anh hai của anh ấy quả thật xui tận mạng mà.

 

Lộ Hành Chu vẫn đứng yên không động đậy, bởi vì khoảng cách hiện tại đủ gần để cậu có thể nghe được hết và nếu bước thêm một bước, cậu e rằng đôi mắt mình sẽ... bị tổn thương không đáng có.

 

Từ Nhược Vân thì lại háo hức không chịu được, nhỏ giọng hỏi: "Đi tìm họ không?"

 

Lộ Hành Chu gật đầu nói: "Đi. Nhìn xem thế nào đã."

 

Cả nhóm tiến lên phía trước. Dưới ánh đèn điện thoại, hình ảnh chiếu lên rõ ràng gương mặt trắng bệch của Chu Linh Linh. Mạc Nhiễm hoảng loạn kéo lại quần áo.

 

Chu Linh Linh mặc váy nên hành động lúc nãy chỉ khiến váy rơi xuống, không ai thấy gì quá mức. Nhưng... Mạc Nhiễm thì không may mắn vậy.

 

Trong nhóm, chỉ có Từ Nhược Vân là nữ. Nhưng cô không hề xấu hổ, ngược lại chỉ khẽ bật tiếng tấm tắc như đang xem kịch hay.

 

Mạc Nhiễm kéo vội quần lên, mặt tái mét, cả người run rẩy như bị bắt quả tang gian tình. Hắn ta sững sờ nhìn đám người đang đứng trước mặt mình...

 

Lộ Hành Chu lễ phép mỉm cười: "Lời các người vừa nói, chúng tôi đều nghe rõ cả rồi. Tính kế anh hai tôi sao?"

 

Động tĩnh bên này cũng làm kinh động đến hai người còn lại, Lâm Cầm Ý và Cố Sâm. Họ vội vàng kết thúc cuộc chiến rồi chạy theo hướng phát ra âm thanh.

 

Thấy Lộ Hành Chu và nhóm người đứng đó, Cố Sâm hỏi, giọng lạ lẫm: "Sao lại thế này?"

 

Lộ Hành Chu tiếc nuối liếc nhìn hai người họ một cái.

 

【Nhanh vậy sao? Vai chính công cũng không được như lời đồn nhỉ...】

 

Từ Nhược Vân nhướng mày, đoạn chuyện này chẳng liên quan gì đến cô, nên cô thản nhiên kể lại đầu đuôi cho Lâm Cầm Ý và Cố Sâm nghe.

 

ghe xong, sắc mặt Cố Sâm lập tức tối sầm lại, còn Lâm Cầm Ý thì hơi tiếc rẻ chớp chớp mắt.

 

Không nói không rằng, Cố Sâm xông tới, tặng cho Mạc Nhiễm một cú đấm thẳng mặt.

 

Lộ Hành Chu a một tiếng. Vậy là khỏi cần bọn họ ra tay...

 

Còn về phía Chu Linh Linh, Lộ Hành Chu liếc nhìn Từ Nhược Vân rồi thì thầm: "Chị Nhược Vân... giúp một tay nhé?"

 

Từ Nhược Vân cười một tiếng nói: "Nếu em đã gọi là chị, thì tất nhiên chị phải giúp rồi."

 

Lần này, tiếng chị không đơn giản là xưng hô. Đó là lời kết giao, ai lại từ chối cơ hội xây dựng liên minh chứ?

 

Từ Nhược Vân tiến lên, vung tay tát cho Chu Linh Linh hai cái rõ kêu. Vừa tát vừa mắng: "Cho thuốc? Ép người? Ghê gớm đó Chu Linh Linh, gan cô to thật!"

 

Bên kia, Cố Sâm vẫn chưa nguôi giận, liên tục đấm Mạc Nhiễm đến mức máu mũi máu miệng hòa lẫn. Lộ Hành Chu ho nhẹ hai tiếng. Lâm Cầm Ý nhìn theo phản xạ.

 

Lộ Hữu Sâm chen lời: "Không kéo Mạc Nhiễm ra thì hắn sắp nằm luôn rồi."

 

Lâm Cầm Ý lúc này mới tỉnh ra, vội vàng ôm eo Cố Sâm kéo lại.

 

Cố Sâm thở hổn hển, nắm tay trầy xước cả lên. 

 

Lộ Vân Nhĩ liếc nhìn Cố Sâm, nói khẽ: "Tay cậu cũng nát hết rồi, đừng đánh nữa. Dẫn bọn họ về trước đi."

 

Cố Sâm lập tức nhìn Lộ Vân Nhĩ bằng ánh mắt vui sướng. Đây rõ ràng là quan tâm! Tiểu Vân ca ca đang lo cho gã!

 

Lâm Cầm Ý thì cúi thấp đầu, cảm xúc trong mắt không rõ.

 

Cả nhóm lôi Mạc Nhiễm và Chu Linh Linh, người thì bầm dập, người thì sưng mặt quay về biệt thự. 

 

Phòng livestream lúc này đã tràn ngập người xem kéo đến hóng biến.

 

{Trời ơi, ai cho tôi cái combo k*ch th*ch vậy!}

 

{Hai người này... Ghê tởm thật sự!}

 

{Thôi xong rồi, chính thức thoát phấn. Mạc Nhiễm, cậu không làm tôi thất vọng khi đi quá giới hạn luôn đó!}

 

{Aaaa! Tôi phát điên rồi! Tôi đã mua bao nhiêu merchandise của hắn...}

 

{Tôi thật sự muốn điên rồi, Mạc Nhiễm là loại người này!!}

 

Lúc đó, hình ảnh chợt lóe lên trong livestream cũng đủ để người ta thấy rõ hai người đang làm chuyện gì. Không thể không nói... mông của Mạc Nhiễm đúng là trắng thật.

 

Sau khi lôi hai người về, nhân viên y tế lập tức sơ cứu cho Mạc Nhiễm. May mắn là Cố Sâm vẫn còn giữ chừng mực nhìn thì thảm thật đấy, nhưng không nguy hiểm tính mạng.

 

Tiếng ồn ào bên dưới khiến cả tầng trên bị đánh thức.

 

 Mọi người mặc áo ngủ lục tục đi xuống, vừa ngáp vừa hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì à?"

 

Không lâu sau, Trần đạo đạo diễn chương trình được gọi xuống. Mặt ông tối sầm lại như muốn hắt nguyên cơn giận vào người. 

 

Ông nhìn Mạc Nhiễm và Chu Linh Linh, lạnh lùng nói:  "Lên làm thủ tục rút khỏi chương trình. Muốn đi ngay bây giờ hay sáng mai thì tùy, còn tiền vi phạm hợp đồng chuẩn bị sẵn đi."

 

Gia đình của Mạc Nhiễm và Chu Linh Linh cũng cuống cuồng chạy tới. Vừa thấy bộ dạng thảm hại của hai đứa con, suýt chút nữa ngã quỵ tại chỗ.

 

Mẹ của Mạc Nhiễm định mở miệng khóc lóc, nhưng Lộ Hành Chu đã chặn trước: "Giờ đừng khóc vội, còn khối chuyện phía sau để khóc. Con bà đạp bao nhiêu chiếc thuyền cùng lúc, toàn loại không dễ chọc đâu. Bà nên lo nghĩ xem đối phó ra sao đi, chưa kể Lộ gia chúng tôi sẽ không để yên chuyện này."

 

Nhân viên đưa hết thông tin cho mẹ Mạc Nhiễm. Bà ta nghe xong cũng hiểu chuyện. Ngay lập tức quay sang trút giận lên Chu Linh Linh, vừa giơ tay định đánh vừa mắng: "Tất cả là do cô! Nếu không phải cô dụ dỗ con trai tôi, nó đã không thành ra như thế này! Con tôi là người tốt, nếu không bị cô câu dẫn thì...!"

 

Chu Linh Linh tuy cũng bị đánh, nhưng so với Mạc Nhiễm thì còn khá hơn nhiều. Dù biết mình tiêu rồi, nhưng không thể để bà già này đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình.

 

Ả vùng khỏi, đứng sang một bên, cười lạnh: "Mạc Nhiễm là thứ tốt đẹp gì à? Nếu không phải hắn tìm tôi trước, tôi đâu có rảnh mà tự tìm đường chết? Còn nói hắn người tốt? Người tốt gì mà một lúc đạp mấy chiếc thuyền, ai cũng gặp qua hết rồi, ở đó mà diễn!"

 

{???? Một lúc mấy chiếc thuyền?}

 

{Tôi nhớ không nhầm, hình tượng của Mạc Nhiễm là kiểu thiếu niên tươi sáng, nắng gió cơ mà?}

 

{Ghê thật! Càng nghe càng thấy giống mảnh ruộng dưa siêu to khổng lồ!}

 

{Đừng nói nữa, tài khoản bóc phốt đã bắt đầu đăng bài rồi! Mau qua xem đi, đủ loại hình ảnh tin nhắn đây này!}

 

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ dưa của Mạc Nhiễm và Chu Linh Linh đã bị khui sạch. Từ tin nhắn mờ ám, lịch sử chuyển khoản, đến ảnh chụp các loại tất cả đều bị phát tán.

 

Ảnh của các cô gái đều được làm mờ mặt vì họ là nạn nhân. Nhưng phía Chu Linh Linh thì khác trong danh sách có cả người đã có chồng, có gia đình, thậm chí... có cả cháu.

 

Đáng sợ hơn, lời lẽ trong những đoạn chat của Chu Linh Linh lại vô cùng trong sáng như thể ả là kẻ bị hại, khiến người ta chỉ biết rùng mình.

 

Cả hai công ty quản lý lập tức rơi vào khủng hoảng, vội vàng đăng bài công khai xin lỗi.

 

Dù vậy, xin lỗi lúc này chẳng còn tác dụng gì. Sự thật như tảng đá đập thẳng xuống mặt không thể chối cãi, không thể vớt vát.

 

Lộ Hành Chu âm thầm tắt phát sóng trực tiếp, từ đó rút khỏi ánh đèn sân khấu, lặng lẽ rút về nơi sâu nhất trong danh vọng và quyền lực.

 

Sáng sớm hôm sau, Mạc Nhiễm và Chu Linh Linh đã theo người nhà rời khỏi chương trình. Trần đạo lặng lẽ đứng trên bờ cát, nhìn ra biển rộng mênh mông. Gió thổi vi vu, sóng xô dập dìu nhưng tâm trạng ông thì vô cùng bức bối và buồn bã.

 

Rốt cuộc là cái quái gì đang xảy ra vậy chứ...

 

Ông gọi điện cho Đặng Mai, đạo diễn chương trình bên khác. Lúc đó, Đặng Mai vẫn còn đang cuộn mình trong chăn. Nghe Trần đạo kể lại mọi chuyện, anh ta thở dài một tiếng đầy cảm thông, cắn góc chăn an ủi: "Ít ra anh còn may, mới bắt đầu quay thôi, giờ dừng lại một chút chỉnh sửa chờ tân binh tới thay là được... Còn tôi thì sao? Cái đám đó đều là dàn nghệ sĩ mà tôi đã quay tổng hợp xong cả rồi đấy!"

 

Trần đạo thở dài một hơi, giọng có phần nhẹ nhõm: "Tôi hiểu... Thật ra tôi gọi cho cậu cũng chỉ là muốn nghe giọng cậu than thở một chút, như thế tôi thấy lòng mình được an ủi lắm rồi..."

 

Nói thì nói vậy, nhưng nghĩ đến khoản tiền phạt hợp đồng khổng lồ sắp nhận được, Trần đạo thấy tâm trạng ổn định lại không ít. Ông chợt nói đùa: "À này, cậu sửa tên đi là vừa... Cũng chưa muộn đâu..."

 

"Cạch!" — Đặng Mai lập tức cúp máy không một lời. 

 

Anh ta nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầy tuyệt vọng: "Không lẽ... mình thật sự phải đổi tên à?"

 

Lộ Hành Chu ngủ một giấc thật no vì hôm nay không phải thu chương trình, mọi người cuối cùng cũng đã rời đi cả bốn người.

 

Hiện tại số người tham gia không đủ, chương trình đã sớm ra thông báo tạm dừng quay.

Bình Luận (0)
Comment