Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 120

{Hiếu kỳ, hiếu kỳ, siêu cấp hiếu kỳ, cảm giác tổng thể về người này... chắc chắn đầu óc có vấn đề.}

 

{À... vị hôn phu cũ... Đại hiếu kỳ gia.}

 

{Người này... trong xương cốt chắc chắn có tật.}

 

Chu Hành Lộ tiếp tục nói: "Caaju ta và tiểu thư Mạc là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ, nghe nói cách đây không lâu còn tổ chức tiệc đính hôn, chuẩn bị kết hôn. Kết quả là vị Thượng Quan tiên sinh kia lại không đến dự tiệc, mà lại công khai yêu đương với một người khác..."

 

Lộ Hành Chu suýt nữa thì chậc chậc chậc ra tiếng, hắn chớp chớp mắt hỏi: "Vậy lần này anh ta đến đây làm gì?"

 

Đạo diễn Trần cũng trố mắt ra: Không đúng chứ, đây là chương trình nói rõ phải không có hôn ước, không có người yêu mới được đăng ký! Nếu vi phạm thì phải bồi thường tiền hợp đồng đó!!

 

Trước đây tiền vi phạm ít quá, khiến mấy người tham gia đều tự tung tự tác, nên lần này đạo diễn Trần rút kinh nghiệm xương máu, tăng phí vi phạm lên gấp mười lần!

 

Người này có phải bị gì không? Tới đây là để đưa tiền cho đoàn à???

 

Lộ Hành Chu cũng cảm thấy kỳ lạ. Còn chưa kịp mở thư mời ra xem thì hệ thống của hắn cuối cùng cũng đã hoàn tất nâng cấp.

 

Từ lần trước nuốt hệ thống khoa học kỹ thuật, hệ thống đã bắt đầu quá trình nâng cấp. Giờ thì hoàn tất rồi.

 

Lộ Hành Chu mở hệ thống ra xem. Trông thì giống hệt trước đây, hình như... chẳng có thay đổi gì?

 

Cậu lặng lẽ đóng lại hệ thống: Thôi kệ, không quan trọng. Giờ chỉ cần điểm giá trị nhân khí tăng thêm một chút là có thể mua được đan phương ngẫu nhiên và nhiều món đồ khác rồi.

 

Dù gì thì cũng toàn là thứ tốt, cứ mua sạch là được. Nhiều nhất cậu ở lại đây thêm bảy ngày nữa, rồi còn phải đưa Hồ Thất đi Đông Bắc nữa.

 

Hồ Thất có chuyện cần làm, còn hắn muốn đi xem thử vị Quỷ Vương kia là ai.

 

Lỡ như Quỷ Vương thật sự xuất thế, mà Hồ Thất lại đang ở bên hắn, rất dễ khiến cốt truyện bị lệch nhịp. 

 

Quỷ Vương mà kéo tới thì phiền to.

 

Nghĩ tới đây, Lộ Hành Chu âm thầm trong lòng mắng Bạch Vô Thường: Tất cả là lỗi của ông ta!

 

Ở Địa phủ xa xôi, Bạch Vô Thường hắt xì một cái. Nhìn năng lượng trong tay đang yếu ớt truyền đến chỗ Lộ Hành Chu, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Chu Chu không thể trách ta chứ, ta đã chuyển hết năng lượng của mình cho hắn rồi để tích công đức. Phải có thật nhiều công đức thì nhà ta mới không bị liên lụy chứ! Tiên hồ mà cũng đã xuất thế rồi còn gì!"

 

Lộ Hành Chu thì không biết những chuyện đó. Cậu chậc một tiếng, nhìn căn phòng livestream phía trước. Mạc Chiêu Hựu đã đến biệt thự từ lúc nãy, tìm một chỗ ngồi xuống. Cả biệt thự vắng hoe, ba người còn lại vẫn chưa có ai xuất hiện.

 

Hôm nay đúng là đã thông báo trước sẽ ghi hình, nhưng ba người kia tối hôm qua chơi bài tới khuya cùng Lộ Hành Chu, nên hôm nay đều chưa chịu dậy. Hơn nữa hôm nay chủ yếu là đón khách mới đến, nên họ vẫn chưa có mặt.

 

Đạo diễn Trần cũng đã nhìn ra nhóm người này chỉ coi là chơi cho vui thôi, cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa. Dù sao kim chủ còn chưa có ý kiến, một đạo diễn nhỏ có thể nói gì chứ?

 

Chỉ còn cách nửa đêm nằm ôm gối khóc thầm trong chăn thôi.

 

Nhưng cũng không thể so sánh được mỗi người mỗi kiểu. Nhớ tới Đặng Mai, đạo diễn Trần lại thấy mình vẫn có hy vọng!

 

Vì không có ai khác trong biệt thự nên Mạc Chiêu Hựu hơi buồn chán. Cô ngồi yên tại chỗ chờ khách quý tiếp theo. Lúc này, trên lầu vang lên tiếng động, Mạc Chiêu Hựu ngẩng đầu nhìn một người với diện mạo gần như hoàn mỹ, khí chất lạnh nhạt, cả người như một pho ngọc sống bước ra từ đầu cầu thang.

 

Lộ Vân Nhĩ vừa ngủ dậy, khuôn mặt không biểu cảm đứng ở đó nhìn xuống dưới. Khi nhìn thấy Mạc Chiêu Hựu, anh khẽ gật đầu chào, sau đó bước xuống lầu uống một ly sữa bò, tinh thần mới thoải mái hơn chút.

 

Đối mặt với Mạc Chiêu Hựu, sắc mặt anh có phần hòa hoãn hơn. Anh mở miệng nói: "Xin chào, tôi là Lộ Vân Nhĩ, cũng là khách mời của chương trình này."

 

Mạc Chiêu Hựu lập tức đứng dậy, mỉm cười đáp lễ: "Chào anh, tôi là Mạc Chiêu Hựu, là khách mời mới đến."

 

Đối diện với khí trường áp suất thấp của Lộ Vân Nhĩ, Mạc Chiêu Hựu lại cảm thấy an tâm. Dù sao, vị hôn phu cũ của cô là kiểu người ôn hòa, điềm đạm như ngọc, nhưng chỉ có cô mới biết, bên trong hắn điên cuồng và lạnh lẽo đến mức nào.

 

Nhớ lại ngày tiệc đính hôn hôm đó, cô cụp mắt xuống. Người đó tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa!

 

Cô đã tổn thương đến tận tâm can. Chính vì thế, khi nhận được lời mời từ đạo diễn Trần, cô lập tức đồng ý đến tham gia chương trình để giải khuây. Hoa Quốc lớn như vậy, cô đâu nhất thiết phải ở mãi bên Cảng Đài.

 

Hơn nữa, cha cô cũng đang chuẩn bị lấn sân vào thị trường nội địa. Lần này cô đến đây ngoài việc muốn thử xem liệu mình có thể gặp được người thật sự yêu thích, còn muốn tìm hiểu tình hình trong nước.

 

Lộ Vân Nhĩ thì cô cũng có nghe qua con nhà giàu số một Hoa Quốc, tài lực vượt xa gia đình cô không biết bao nhiêu lần. Tuy trông có vẻ lạnh lùng, nhưng người ta cảm xúc ổn định, lễ phép, so với cái tên Thượng Quan Tuyên kia tốt hơn nhiều lắm.

 

Hai người bắt tay nhau. Mạc Chiêu Hựu chủ động bắt chuyện: "Lộ tiên sinh mới vừa thức dậy?"

 

Lộ Vân Nhĩ khẽ gật đầu, đặt chiếc ly vào khu vực rửa ly chuyên dụng rồi thản nhiên nói: "Hôm qua tôi chơi bài với em trai tôi và mấy người kia hơi muộn một chút. Nghe giọng của Mạc tiểu thư hình như không phải giọng trong nước thì phải?"

 

Mạc Chiêu Hựu mỉm cười dịu dàng gật đầu: "Tôi là người bên Cảng Đài. Lần này đến đây, chỉ mong có thể tìm được một người mình thích và người đó cũng thích mình rồi cùng nhau yêu đương bình thường thôi."

 

Lộ Hành Chu suýt nữa cười ngất, bật cười nói: "Trọng điểm là yêu đương bình thường đó. Xem ra Mạc tiểu thư không biết Thượng Quan tiên sinh cũng đến nhỉ?"

 

Chu Hành Lộ ôm gối cười tủm tỉm: "Chắc chắn là không biết. Mà cũng không rõ bên phía Thượng Quan tiên sinh rốt cuộc là có chuyện gì."

 

Cả nhóm cùng quay sang nhìn vào phòng livestream của Thượng Quan Tuyên. Trời thì nắng gắt, mà đây còn là hòn đảo nhiệt đới, ánh nắng chói chang như thiêu đốt. Bộ vest ban đầu chỉnh tề của hắn giờ đã bị cởi ra, mái tóc cũng rối loạn vì gió và mồ hôi. Thượng Quan Tuyên kéo vali hành lý, bước thẳng tới biệt thự.

 

Phòng livestream lúc này đang rộn ràng, người xem tràn đầy mong đợi, ai cũng háo hức chờ đợi khoảnh khắc Thượng Quan Tuyên gặp Mạc tiểu thư sẽ như thế nào.

 

Lộ Hành Chu chậc chậc hai tiếng, cười nói: "Tôi thật sự rất tò mò lát nữa lúc hai người họ gặp mặt sẽ xảy ra chuyện gì..."

 

Rồi lại cười toe: "Tôi ghen tị với nhị ca quá trời."

 

{Haha, Chu Chu đang ghen tị vì Vân ca được xem phim truyền hình trực tiếp à?}

 

{Tui cũng muốn xem tại chỗ! Chỉ có xem trực tiếp mới cảm nhận được bầu không khí vi diệu đó!}

 

{Cảm giác hai người đó kiểu gì cũng có cả đống trò hay để coi.}

 

{Nói sao nhỉ, thấy Thượng Quan Tuyên không xứng với Mạc tiểu thư chút nào.}

 

Lộ Hành Chu nhìn phòng livestream, cười toe toét, trong đầu thì đã bắt đầu dựng luôn kịch bản tiểu thuyết:

 

【 À há, bởi vì đạo diễn Trần tác động nên nội dung tiểu thuyết mới bị lệch hướng. Mạc Chiêu Hựu bắt đầu nhận ra Hoa Quốc rộng lớn như vậy, cô hoàn toàn có thể rời khỏi Cảng Đài nếu không muốn gặp lại hắn. Kết quả là, kế hoạch của Thượng Quan Tuyên bị phá sản. Hắn buộc phải đuổi theo cô đến tận đây, hy vọng nhờ Mạc Chiêu Hựu mà được Mạc lão gia giúp đỡ, nâng đỡ cho hắn...】

 

Đang trò chuyện, Mạc Chiêu Hựu bỗng khựng lại, cô vừa nghe thấy một giọng thiếu niên vang lên. Hơn nữa, những điều cậu nói hình như có liên quan đến cô?

 

Cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía cổng lớn. Lộ Vân Nhĩ vốn đã biết sơ qua chuyện của Mạc Chiêu Hựu khi nghe thấy giọng Lộ Hành Chu, liền biết là sắp có trò hay. Anh cũng quay đầu nhìn về phía cửa chính, nơi có tiếng bước chân vang lên.

 

Một bóng người thẳng tắp xuất hiện. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy người đó, tim Mạc Chiêu Hựu như bị siết chặt...

 

Thượng Quan Tuyên thực sự tới rồi???

 

Cô hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh tâm trạng, để tránh ngất xỉu tại chỗ.

 

Vậy là Thượng Quan Tuyên tới đây là vì thế lực nhà cô? Nhẫn nhục chịu đựng để níu kéo cô sao???

 

Thượng Quan Tuyên bước vào trong mới có cảm giác mình thật sự đã đến nơi. Khi ánh mắt hắn chạm vào Mạc Chiêu Hựu, trong mắt hắn thoáng qua một tia hưng phấn.

 

Hắn không yêu Mạc Chiêu Hựu. Thậm chí, có thể nói là có chút căm ghét. Ngày xưa, Mạc Chiêu Hựu đem hắn giữ bên cạnh làm người hầu, chỉ vì hắn không quyền, không thế, địa vị trong nhà lại xấu hổ, hắn chẳng thể làm gì ngoài cúi đầu phục tùng, cố gắng làm vừa lòng cô.

 

Phải rất vất vả hắn mới dựa vào thế lực nhà họ Mạc để đánh bại các anh em trong nhà, giành được phần gia sản thuộc về mình.

 

Nhưng hắn cũng không thể quên. Năm đó, cô gái kia như một vầng thái dương nhỏ, lấp lánh rực rỡ, tỏa sáng đến mức khiến hắn chỉ có thể ngẩng đầu ngắm nhìn. Hắn hiểu, khi đó cô hay bắt nạt hắn cũng là để bảo vệ hắn. Bởi vì sau mỗi lần bị cô bắt nạt, những người khác lại buông tha cho hắn một thời gian. Nhờ vậy hắn mới có thể thở được thêm vài ngày.

 

Nhưng rồi, Mạc Chiêu Hựu đã mang hắn đi, dứt khoát kéo hắn ra khỏi cuộc đời mình...

 

Lúc này, hắn lại một lần nữa chạm mặt mặt trời nhỏ của hắn, điều khiến người ta vui mừng chính là mặt trời nhỏ ấy... gia đình đã phá sản.

 

Không còn là vầng thái dương xa xôi không thể với tới, giờ đây hắn có thể dễ dàng tiến gần, ôm vào lòng.

 

Chỉ là ai mà ngờ được, Mạc Chiêu Hựu lại nhắc đến chuyện đính hôn. Mà lúc đó hắn vừa mới cùng mặt trời nhỏ của mình trải qua một giai đoạn ngươi đuổi - ta trốn, khó khăn lắm mới đến được với nhau. Bảo hắn từ bỏ sao? Hắn không cam lòng!

 

Nhưng vì kiêng dè thế lực nhà họ Mạc, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn gánh lấy. Kết quả là...

 

Đáy mắt Thượng Quan Tuyên thoáng hiện vẻ lạnh lẽo. Hôm ấy, đúng ngay ngày tổ chức tiệc đính hôn, mặt trời nhỏ của hắn bị người ta bắt cóc, hắn đành phải bỏ lại Mạc Chiêu Hựu để chạy đi cứu người.

 

Sau khi quay lại, Mạc Chiêu Hựu vẫn không chịu buông bỏ, còn truy hỏi chất vấn. Trong lúc tức giận, hắn đã nói vài lời khó nghe và Mạc Chiêu Hựu bỏ đi.

 

Lúc ấy công ty của hắn đang trong giai đoạn phát triển mạnh. Mất đi sự hỗ trợ của nhà họ Mạc, rắc rối cứ nối tiếp xảy ra. Hắn đành nghĩ cách đuổi tới đây, mong có thể dỗ dành Mạc Chiêu Hựu quay về, dù sao cô ấy cũng rất dễ dỗ mà.

 

Ngay khi ánh mắt hắn chạm vào Mạc Chiêu Hựu, hắn lập tức diễn ra vẻ mặt si tình, mở miệng gọi: "Hựu Hựu..."

 

Lộ Hành Chu suýt nữa thì nôn ngay tại chỗ, trong lòng âm dương quái khí chửi thầm: 【 Ai mà ngờ anh ta gọi Hựu Hựu? Không biết là gọi mặt trời nhỏ U U của anh ta hay kim chủ Hựu Hựu nữa cơ.】

 

Ban đầu Mạc Chiêu Hựu còn có chút xúc động khi nhìn thấy hắn, nhưng chỉ trong chớp mắt, cảm xúc hoàn toàn tắt lịm. Cô lạnh lùng nhìn hắn nói: "Anh đến đây làm gì?"

 

Lộ Hành Chu chậc hai tiếng.

 

【 Còn đến làm gì nữa? Tới tìm kim chủ đại nhân nhờ giúp đỡ chứ gì. Ăn cơm mềm quen rồi, giờ chịu không nổi, nên quay lại tìm cách mang phần cơm mềm ấy về ăn tiếp, chậc chậc chậc...】

 

【Ngày tổ chức tiệc đính hôn mà bỏ trốn, đúng là hết biết xấu hổ. Nói thì nói là mặt trời nhỏ U U của hắn bị bắt cóc, nhưng ai rảnh mà đi bắt một minh tinh hết thời, gia cảnh phá sản chứ? Đã vậy còn lộ liễu như tự biên tự diễn, mà Thượng Quan Tuyên lại chẳng thấy có gì sai?】

Bình Luận (0)
Comment