Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 122

Mạc Chiêu Hựu mỉm cười lịch sự với Từ Nhược Vân, cô nàng chỉ gật đầu qua loa rồi đặt mông ngồi luôn cạnh Triệu Thanh Y.

 

Tôn U U chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ, cười dịu dàng nói với Từ Nhược Vân: "Vị tỷ tỷ này hình như quen biết hết mọi người luôn đó nha~"

 

Từ Nhược Vân rùng mình, lạnh nhạt đáp: "Đừng gọi tỷ tỷ, tôi nghe không quen."

 

Mạc Chiêu Hựu chỉ lặng lẽ nhìn, không nói gì. Tôn U U vẫn luôn là như vậy.

 

Bên cạnh, Thượng Quan Tuyên nghe thấy lời của Từ Nhược Vân thì lập tức quay sang nhìn Tôn U U đầy xót xa. Quả nhiên, vẻ mặt Tôn U U có chút tổn thương, cô ta hừ nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nói: "Không gọi thì thôi, tôi đi lên trước vậy."

 

Cô ta quay sang hỏi đạo diễn: "Phòng của tôi ở đâu?"

 

Đạo diễn chỉ tay ra sau: "Chỗ khác. Nhưng giờ vẫn chưa chia phòng đâu, đợi đầy đủ mọi người đã rồi tính tiếp."

 

Tôn U U có chút xấu hổ.Mạc Chiêu Hựu chỉ cần nhìn là biết Tôn U U tới đây chẳng thèm chuẩn bị gì, bài tập tìm hiểu chương trình cũng không buồn làm, cứ thế xách túi lên mà đi.

 

Lộ Hành Chu bên kia suýt nữa cười lăn: "Xem ra... vị Tôn tiểu thư này chắc chắn không làm bài tập gì về chương trình."

 

Chu Hành Lộ cười phụ hoạ: "Có khi nôn nóng quá nên bay qua đây tìm người rồi."

 

{Trời ơi, diễn xuất lần này đỉnh thật!}

 

{Tiểu tỷ tỷ nhìn xinh đấy, nhưng hình như IQ không theo kịp nhan sắc.}

 

{Người ta tới truy phu đó, cơ mà hình như phu chẳng để ý gì tới cô ta?}

 

{Tôi chính thức bật chế độ xem kịch, đừng ai cản tôi nữa!}

 

{Đúng là không phí thời gian, còn hay hơn mấy mùa trước! Lộ Hành Chu với Chu đại lão là combo giảng giải, nói câu nào là châm biếm câu đó.}

 

{Nói thật thì, Tôn tiểu thư này đúng là nhắm vào Thượng Quan Tuyên, nhưng ban nãy rõ ràng cũng muốn bám lấy Vân ca mà!}

 

{Tôi mà là cô ta cũng bám luôn! Vân ca vừa đẹp trai, vừa lịch sự, lại đúng kiểu hình tượng bạn trai quốc dân.}

 

Lộ Hành Chu nhìn bảng danh sách khách mời lại bật livestream lên, cười híp mắt nói: "Rồi, lại thêm một vị nữa tới."

 

Người tới là một thiếu gia đến từ đường đua Xuyên Du.

 

Lộ Hành Chu lướt nhanh qua phần lý lịch liền cười tủm tỉm:

 

【Lạc Minh Vũ, thiếu gia quán trà Xuyên Du, gia đình kinh doanh ẩm thực. Ngoài mặt thì trông đáng yêu như búp bê, thực ra là hàng mãnh.】

 

Chu Hành Lộ liếc nhìn bộ đồ trắng đen gọn nhẹ của Lạc Minh Vũ, chỉ thấy một em trai trắng trẻo sạch sẽ, chưa dám kết luận gì thêm.

 

Lộ Vân Nhĩ thì ngược lại, tỏ ra tò mò: Đáng yêu kiểu gì? Nhìn thử xem.

 

Mạc Chiêu Hựu cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút hứng thú. Cô từng nghe qua về khu Xuyên Du, người ở đó sống phóng túng, khá nổi tiếng.

 

Không nhịn được, Mạc Chiêu Hựu khẽ cong môi cười nhẹ. Cô khác với Tôn U U, trước khi tới đã nghiên cứu kỹ nội dung và khách mời chương trình.

 

Lạc Minh Vũ bước vào cửa biệt thự với nụ cười tươi rói, vừa vào liền nhìn thấy Lộ Vân Nhĩ. Thực ra, mục tiêu chuyến đi này của cậu ta chính là vì muốn gặp thần tượng Lộ Vân Nhĩ.

 

【Ồ, vẫn là em trai mê anh hai nhà tôi đó! Cậu ta thật ra chẳng có tình tiết đặc biệt nào, chỉ là một người bình thường, tính cách cũng rất dễ thương. Nhưng bởi vì lớn lên quá đáng yêu nên thường xuyên bị người khác hiểu nhầm giới tính. Đường tình duyên cũng vì thế mà trắc trở. Mỗi lần cậu ta rung động với ai, đối phương lại chỉ xem cậu là em trai. Dù cậu ta có ra sức nhấn mạnh rằng mình là top thì cũng chẳng ai tin nổi.】

 

Lộ Vân Nhĩ khẽ cong khóe môi, quả thật là một nhóc con rất dễ thương. Gương mặt xinh như búp bê Tây, đôi mắt long lanh như có thể rơi nước bất cứ lúc nào, nụ cười lại còn có lúm đồng tiền.

 

Cậu bé đó vừa vào đã phá tan bầu không khí xấu hổ còn đọng lại vì Tôn U U, khiến cả phòng thoáng chốc nhẹ nhõm hẳn lên.

 

Ngụy Diên nhìn sang, cười lớn khen: "Cậu cũng xinh thật đấy!"

 

Lạc Minh Vũ không hề đổi sắc mặt, nụ cười vẫn tươi rói: "Anh cũng đâu kém gì."

 

Mọi người trong phòng bật cười rôm rả, không khí lập tức trở nên hòa nhã hơn.

 

Các khách mời khác cũng lần lượt xuất hiện. Trong đầu Lộ Hành Chu lúc này như đang chứa cả ba cuốn truyện tình cùng lúc.

 

Do lần này khách mời đông, đến lúc mọi người tụ họp đông đủ thì trời cũng đã tối.

 

Lộ Hành Chu và Chu Hành Lộ từ điểm phát sóng trực tiếp cố định khác quay trở lại biệt thự.

 

Phòng khách đã chật kín người. Bên trong phần lớn là gương mặt quen thuộc.

 

Trong số đó, bốn người đặc biệt được chú ý nhất chính là các luyến tổng vai chính, chuyên trị kiểu yêu đương làm mưa làm gió.

 

Một người trong đó là thiếu gia thật giả tráo đổi. Ban đầu hắn chỉ là giả thiếu gia, nhưng sau khi tham gia chương trình tình yêu lại thành công nghịch tập, tìm được chân ái, khiến cả gia đình từng vứt bỏ hắn nay đều hối hận.

 

Lộ Hành Chu lúc này định trực tiếp đi báo cáo luôn. Giỡn à? 

 

Luyến tổng là do anh trai cậu ấy đầu tư sản xuất đấy. Hai người đã kết hôn thì cứ thế mà sống với nhau đi, lên show để tìm cảm giác tồn tại làm gì nữa?

 

Đến lúc đó nếu bị phanh phui, cư dân mạng thì chỉ biết tung hô tình yêu ngọt ngào như phim, còn luyến tổng nhà người ta thì bị chửi te tua.

 

Chuyện này là không được, Lộ Hành Chu thật sự thấy không vui.

 

Còn một người nữa là Tôn U U, nữ chính trong số này, mà cũng là kiểu nhân vật rất khó ở chung.

 

Về phần người cuối cùng...

 

Ánh mắt Lộ Hành Chu khẽ dừng lại trên một người phụ nữ đang lặng lẽ ngồi trong góc. Đó là một người trọng sinh, nữ chính trong một bộ truyện báo thù.

 

Lộ Hành Chu không định can thiệp gì. Dù sao quá khứ của cô ấy thật sự rất thảm.

 

Mà người cô ấy định trả thù, lại chính là những kẻ đáng bị trừng trị.

 

Nghĩ vậy, cậu thở dài.

 

【 Kiếp trước, Nguyễn Yên Yên thật sự đáng thương. Vừa chào đời đã bị đưa vào trại trẻ mồ côi vì lý do gia tộc. Mãi đến năm mười lăm tuổi mới được đón về. Nhưng kể từ khi trở về, cô không hề cảm nhận được tình thân, các anh chị ruột thì khinh thường, ngay cả cha mẹ cũng chỉ tỏ ra quan tâm lúc đầu, rồi mặc kệ cô.】

 

Nguyễn Yên Yên nghe thấy giọng nói vang lên bên tai, hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn quanh nhưng không thấy ai. Cô nhíu mày.

 

Đúng, cô đã trọng sinh. Kiếp trước, sau khi kết hôn, cô bị chồng ngược đãi đến chết. Không ai đứng ra đòi công bằng. Thậm chí khi cô hóa thành hồn ma, còn tận mắt nhìn thấy chị gái mình nhận tiền để ém nhẹm mọi chuyện.

 

Rồi chẳng còn ai nhắc đến cô nữa. Cô tựa như một cái bóng mờ, một cái tên râu ria chẳng ai buồn nhớ. Khi biến mất rồi, cũng không để lại dấu vết.

 

Mười lăm tuổi được đón về nhà, cô từng rất mong chờ sự ấm áp gia đình. Nhưng cái đón chờ cô, lại còn tệ hơn cả trại mồ côi.

 

Ăn không đủ no, luôn bị dè bỉu chê bai, cô cắn răng học hành, cố gắng biến mình thành một người như họ. Vậy mà vừa đủ tuổi trưởng thành, cô đã bị ép đính hôn với con trai đối tác làm ăn của gia tộc.

 

Tên đó một kẻ b**n th**. Ban đầu còn giả vờ tử tế, cho đến một lần hắn uống rượu...

 

Cô bị đánh đập thừa sống thiếu chết. Hắn quỳ xuống khóc lóc xin tha thứ. Cô biết rõ, chuyện này mà tha một lần thì sẽ còn nhiều lần khác nữa. Cô quay về nhà xin giúp đỡ. Dù biết mọi người không thương mình, nhưng ít nhất cũng là người một nhà...

 

Vậy mà chính lần cầu cứu đó đã đẩy cô xuống vực thẳm. Tên kia cười lạnh, nói thẳng: "Cô chẳng qua là con ghẻ, nhà cô tuyệt đối sẽ không giúp đâu."

 

Cô không hiểu, thật sự không hiểu vì sao lại là mình.

 

Lần này, cô không đồng ý đính hôn. Cô quyết định tham gia show hẹn hò. Lý do rất đơn giản: chương trình trả tiền rất cao. Cô nói dối về tuổi để được tham gia.

 

Bên ngoài, đạo diễn cầm micro lên tiếng: "Chào buổi tối mọi người. Rất vui được gặp các bạn tại chương trình hẹn hò thực tế Luyến Tổng và Người Quan Sát. Xin hãy cùng chào đón hai vị khách mời đặc biệt Lộ Hành Chu và Chu Hành Lộ!"

 

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang hai người họ. Lộ Hành Chu ngẩng đầu cười tươi chào cả phòng: "Xin chào mọi người."  

 

Chu Hành Lộ thì chỉ gật đầu nhẹ một cái đầy lễ phép.

 

Đạo diễn Trần cười cười nói: "Được rồi, hiện tại trời cũng tối rồi, mọi người hôm nay đều mệt mỏi cả rồi. Giờ thì mỗi người tự phân chia chỗ ở đi. Ngoài căn biệt thự bên bờ biển là đã có người đặt trước, các chỗ còn lại đều có thể ở tạm. Mai chính thức bắt đầu ghi hình."

 

Nói xong, đạo diễn Trần dẫn cả ê-kíp rời đi. Toàn bộ biệt thự trừ khu vệ sinh đều được gắn camera. Cảnh quay sẽ được phát trực tiếp để ghi lại toàn bộ diễn biến của các khách mời. Bởi vì từng có sự cố, nên kể cả khu rừng nhỏ bên ngoài cũng đã lắp đèn và camera đầy đủ, điều này đã được nhắc đi nhắc lại ngay từ lúc họ mới đặt chân lên đảo.

 

Thời gian livestream sẽ bắt đầu từ lúc các khách mời thức dậy vào sáng sớm cho tới trước khi họ vào phòng ngủ buổi tối.

 

Vì hôm nay mới là ngày đầu, nên ngoài camera trong phòng thì các nhân viên đã được rút ra hết, nhường lại không gian tự do cho khách.

 

Thấy đạo diễn Trần vừa đi khỏi, bên này vẫn còn chưa phân phòng xong, mà có vẻ sắp xảy ra chút hỗn loạn, Lộ Hành Chu và Chu Hành Lộ liếc nhau một cái, lập tức rút lui có tổ chức.

 

Lộ Hành Chu liếc mắt đưa tín hiệu tự cầu phúc cho Lộ Vân Nhĩ, rồi kéo Chu Hành Lộ nhanh chóng rời khỏi hiện trường

 

Dù sao thì cậu cũng chẳng giúp được gì. Dẫu sao họ cũng không ở chung biệt thự. Mà bản thân cậu chưa đủ tuổi trưởng thành chỉ tới đây ăn dưa hóng drama, thật sự không có sức can thiệp chuyện bên trong.

 

Lộ Vân Nhĩ là người cực kỳ nhạy bén, vừa bắt được ánh mắt kia của Lộ Hành Chu liền mỉm cười lịch sự, đứng dậy nói: "Tôi và nhóm Ngô Quang, Thanh Y đã thỏa thuận phòng từ trước. Bọn tôi xin phép đi nghỉ trước. Mọi người cứ tự nhiên."

 

Lộ Vân Nhĩ nói rồi chuồn mất, Triệu Thanh Y và Chu Ngô Quang lập tức theo sát phía sau.

 

Từ Nhược Vân cũng nhanh nhẹn đứng dậy: "Tôi chọn phòng phía trước là được, tôi đi trước nhé."

 

Từ Nhược Vân nói rồi cũng nhanh chân chạy mất.

 

Mọi người còn lại nhìn nhau không nói gì. Lần này khách mời khá đông, chia phòng quả thật hơi phiền. Muốn giải quyết được, tốt nhất cần có người đứng ra làm chủ.

 

Nhưng ở đây toàn là phú nhị đại, ai cũng là tiểu tổ tông, phân biệt chỉ ở chỗ nhà ai có điều kiện hơn, mà mấy người có máu mặt nhất thì đã chuồn rồi. Giờ biết làm sao?

 

Thượng Quan Tuyên trong lòng nóng như lửa. Ban đầu đến đây chỉ vì muốn theo đuổi Mạc Chiêu Hựu, nhưng bây giờ nhìn thấy một đám phú nhị đại có xuất thân hiển hách như vậy, hắn liền nghĩ... Hay là nhân cơ hội kết giao làm quen cũng không tồi?

 

Vừa mới định mở miệng đứng ra dẫn dắt, thì Phó Ngọc Bách đã bước ra trước, kéo vali của Lâm Dục rồi nói: "Chúng ta về căn biệt thự ở cuối cùng kia đi. Biệt thự đó phòng nhiều, mọi người có thể tự tìm bạn cùng phòng quen thuộc mà ở chung."

 

Nói xong, xoay người rời đi luôn. Lâm Dục lúc đầu còn sững người, thấy vali mình bị kéo đi liền vội vàng chạy theo.

 

Hai người này chính là cặp đôi ẩn hôn nhưng vẫn lên show hẹn hò. Họ vốn là hôn nhân thương mại. Lâm Dục vì cãi nhau với Phó Ngọc Bách, tức giận nên đăng ký show. Còn Phó Ngọc Bách thì ôm kịch bản tổng tài nhẫn nhịn truy thê, khẩu thị tâm phi theo sau.

 

Về phía biệt thự, Lộ Hành Chu hừ một tiếng, ngồi phịch xuống sofa. Đạo diễn Trần đang ngồi đối diện cậu, uống trà thong thả. Ông cười hí hửng hỏi: "Ai lại chọc giận Chu Chu nhà tôi rồi?"

 

Lộ Hành Chu liếc nhìn đạo diễn Trần nói: "Đạo diễn à, lúc ông tuyển người có thực sự soi kỹ hồ sơ không đấy?"

 

Đạo diễn Trần nhìn Lộ Hành Chu đầy vẻ khó hiểu. Lộ Hành Chu tặc lưỡi, lắc đầu than: "Cái cặp Phó Ngọc Bách với Lâm Dục kia, hai người họ đã kết hôn rồi, cầm giấy chứng nhận hẳn hoi đấy."

 

Cậu chậm rãi thở dài: "Nếu hai người đó mà lại lên chương trình của chúng ta, rồi ở trong luyến tổng còn mỗi người tìm được chân ái riêng nữa thì đạo diễn nghĩ xem, chuyện này kết thúc kiểu gì cho được?"

 

【Cặp đôi này trong nguyên tác vốn có tuyến nhân vật phụ nam cực kỳ yêu thích cả hai, rồi còn hao tâm tổn trí theo đuổi. Kết quả khi hai người chính thức công khai đã kết hôn, nhân vật phụ liền bị coi là tiểu tam, bị mắng đến te tua. Uất ức quá, người đó còn quay ra kiện cả ekip sản xuất chương trình... Trong sách là luyến tổng nào thì không rõ, nhưng mà giờ họ đang tham gia chính là luyến tổng nhà chúng ta đấy!】

 

Lộ Hành Chu trong lòng đúng là không còn gì để nói, chỉ muốn ngửa mặt kêu trời.

 

Tuy chương trình bên họ không ngán thị phi, nhưng kiểu ẩn hôn rồi lại lên show tìm chân ái thì đúng là đi vào lòng đất. Thử hỏi vậy không phải là cố tình lừa gạt tình cảm người ta à?

 

Này không phải thuần thuần lừa gạt nhân gia cảm tình sao?

 

Đạo diễn Trần vừa cầm ly trà lên, nghe đến đây tay run phát suýt làm đổ cả chén. Ông trợn mắt: "Thật hả?!"

 

Nếu tin này mà lộ ra, chưa nói đến chuyện hình tượng đôi kia toang, chỉ riêng khoản vi phạm hợp đồng đã đủ ê-kíp bồi thường sấp mặt. Yêu đương thì còn có thể chối hoặc nói đã chia tay. Nhưng cưới rồi, có hôn thú đàng hoàng, vậy thì xong phim.

 

Không buồn uống trà nữa, đạo diễn Trần vội đặt chén xuống, đứng phắt dậy: "Tôi ra ngoài xử lý cái vụ này đã!"

 

Lộ Hành Chu vẫy vẫy tay: "Đi thong thả."

 

Ngay khoảnh khắc đạo diễn Trần vừa rời khỏi phòng, quyển sách nhiệm vụ của Lộ Hành Chu cũng tự động kết thúc không còn các tình huống kiểu hóa học nhiệm vụ luyến tổng nữa. Về sau hai người kia sẽ đi đâu, diễn biến thế nào, Lộ Hành Chu không rõ. Chỉ cần không ảnh hưởng đến túi tiền nhà cậu là được rồi.

 

Giải quyết xong một vụ, cả người Lộ Hành Chu nhẹ nhõm thấy rõ. Cậu về phòng, lăn ra giường, mở điện thoại bắt đầu đọc tiểu thuyết. Dù câu chuyện có cẩu huyết, có phi logic, thì cũng là một cách giết thời gian thú vị.

 

Nghĩ đến vẻ mặt giả bộ thâm tình của tên Thượng Quan Tuyên kia, Lộ Hành Chu cười khẩy, quyết định hôm nay sẽ bóc phốt hắn đến nơi đến chốn.

 

Không thấy một hồi, Lộ Hành Chu tức đến mức phổi cũng muốn nổ tung.

 

Cậu nằm trên giường, giơ nắm đấm loạn xạ vào không khí, trong lòng liên tục ba ba ba chửi Thượng Quan Tuyên là đồ cặn bã vô ơn.

 

【Rác rưởi rác rưởi rác rưởi! Vụ bỏ trốn khỏi tiệc đính hôn ngươi nói là do mặt trời nhỏ gì gì đó cũng tạm chấp nhận đi. Nhưng mà Mạc tiên sinh thì có lỗi gì với anh ta chứ?! Hồi nhỏ thấy anh ta đáng thương, người ta mới đưa về nhà cho ăn, cho mặc, nuôi dạy thành người. Vậy mà anh ta lại lấy oán trả ơn như vậy?!】

 

Hồ Thất tò mò ngẩng đầu nhìn Lộ Hành Chu, hỏi: "Cậu nói gì đó?"

 

Lộ Hành Chu liếc ra biển rộng ngoài cửa sổ. Biệt thự cách âm cũng tốt thật đấy, nhưng để chắc ăn, cậu chọn cách trò chuyện tâm linh với Hồ Thất.

 

【Tên tra nam kia vừa ăn trong chén vừa dòm trong nồi, làm Mạc tiên sinh tức đến chết...】

Bình Luận (0)
Comment