Vừa mới dứt câu U U ngoan lắm, điện thoại của Thượng Quan Tuyên liền vang lên.
Gã ta cầm điện thoại lên xem, sắc mặt lập tức trắng bệch không còn giọt máu. Trước khi đến đây, gã đã xử lý mọi chuyện ở công ty thỏa đáng, lại thêm màn truy đuổi tình cảm cũng khiến Mạc lão tiên sinh có phần hài lòng. Gã vẫn nghĩ, chỉ cần dỗ dành được Mạc Chiêu Hựu, mọi việc sẽ đâu vào đấy.
Không ngờ... Mạc thị vừa mới bắt đầu giờ làm liền tuyên bố rút vốn toàn bộ!
Thượng Quan Tuyên buông tay khỏi Tôn U U, sắc mặt vặn vẹo khó coi. Gã không hiểu rốt cuộc khúc mắc ở đâu.
Nhìn gương mặt đang ngơ ngác của Tôn U U trước mắt, Thượng Quan Tuyên tựa như tìm được đáp án. Không sai là do cô ta! Nếu không phải cô ta mò tới, nếu không phải mọi chuyện bị phá rối, thì chắc chắn kế hoạch của anh sẽ tiến triển thuận lợi như dự tính!
Tôn U U chẳng hiểu sao Thượng Quan Tuyên lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy. Tim ả đập thình thịch, cảm giác như bản thân vừa đánh mất điều gì đó quan trọng lắm.
Thượng Quan Tuyên trầm mặc nhìn ả, rồi quay đi. Không được, tuyệt đối không thể thất bại lúc này, bây giờ chỉ còn cách bám lấy Mạc Chiêu Hựu!
Bên kia, Lộ Hành Chu vừa đặt đồ trong tay xuống, cười đến run người.
【Ha ha ha! Mạc tiên sinh ra tay nhanh thật đấy, nói triệt tư là triệt liền! Nhìn cái bản mặt trắng bệch của Thượng Quan Tuyên kìa! Biết ngay là quay lại cầu đầu tư chứ tình cảm gì!】
Lộ Hành Chu liếc qua phía Ngụy Diên và Mạc Chiêu Hựu, cả hai đang nói chuyện với nhau rất yên bình, khung cảnh như thể ánh mặt trời rơi xuống một đôi nhân duyên đẹp.
【Nhưng mà dù hắn có gấp gáp thì cũng vô ích thôi~ Mạc tiểu thư sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa đâu! A a a, hai người kia thật đẹp đôi ghê! Hắc bạch xứng, một trắng dịu dàng, một đen mạnh mẽ, nam nữ phối hợp, trời đất tác thành luôn đó!!】
Lúc này, Ngụy Diên đang nhìn Mạc Chiêu Hựu, bị ánh mắt cô làm cho tim đập thình thịch. Hắn không kiềm chế được, cười ngượng ngùng, gương mặt đỏ bừng.
Hắn nhớ lại lời cha dặn: lúc muốn theo đuổi ai đó, nhất định phải trang trọng mà nghiêm túc. Ngụy Diên hít sâu một hơi, nhìn Mạc Chiêu Hựu nói: "Mạc tiểu thư... Tôi biết có thể em vẫn còn chưa quên được mối tình trước. Nhưng tôi chỉ muốn nói, chuyện đó không phải lỗi của em. Tôi... tôi thích em. Em có thể cho tôi cơ hội theo đuổi em không? Tôi muốn dành cho em thật nhiều, thật nhiều yêu thương để cả đời này em không còn phải buồn nữa."
Mạc Chiêu Hựu sững người. Phòng livestream, làn đạn nổ tung trời:
{A a a! Thẳng cầu ra đòn mạnh quá rồi!!}
{Không ép buộc, không cưỡng cầu, còn xin phép theo đuổi! Trời ơi đàn ông như này còn ở đâu nữa không!!}
{Đây gọi là: bỏ lỡ mới là để gặp đúng người!}
{Tôi khái chết mất, hôm qua mới gặp mà nhìn ánh mắt anh ta đã không đơn thuần rồi!!}
{Chu Chu ơi, Chu Chu mau bật mic đi, tụi tui biết cậu nghe hết đó!!}
{Cầu tôi đổ, đầu tường nghiêng, tôi khái cùng tất cả CP!!}
Mạc Chiêu Hựu cũng bị cú thẳng cầu kia của Ngụy Diên làm cho ngượng đến đỏ mặt. Cô đối với anh vốn đã có thiện cảm, một thứ cảm giác lờ mờ, chưa rõ ràng, bởi từ lúc bước vào chương trình đến nay, đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô chưa kịp suy nghĩ rõ ràng.
Nhưng có một điều cô xác định được: khi nghe Ngụy Diên nói những lời ấy, lòng cô đã khẽ rung động. Cho nên, cô có cảm giác với anh là thật.
Cúi đầu, giọng cô nhỏ nhẹ: "Tôi không biết, nhưng mà... cứ xem anh thể hiện thế nào đi."
Nói đoạn, cô ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn anh: "Bảy ngày. Nếu trong bảy ngày ấy, anh có thể luôn kiên định chọn tôi, bất kể có người xinh đẹp hơn, giỏi giang hơn xuất hiện, vậy thì chúng ta có thể thử ở bên nhau."
Đời này không thiếu người tốt hơn cô. Nhưng nếu một người vẫn có thể kiên trì lựa chọn mình giữa vô vàn lựa chọn khác, thì ít nhất người đó xứng đáng để cô trao niềm tin một lần nữa.
Lúc này, Mạc tiên sinh vừa bật livestream chương trình giải trí tổng hợp, xem chưa được mấy phút thì bị bạo kích nặng. Ông run run ôm ngực, mắt nhìn sang đại thiếu gia đứng bên cạnh, định tìm một chút an ủi tinh thần. Kết quả phát hiện, sắc mặt con trai cả còn tái hơn cả mình.
Mạc tiên sinh quay đầu hỏi trợ lý: "Cái cậu trai kia... là người Đông Bắc đúng không?"
Trợ lý gật đầu cái rụp, thực ra anh ta cũng rất ủng hộ tiểu thư nhà mình và Ngụy Diên. Nhìn sắc mặt lão bản như đang cân nhắc đại sự, anh cẩn thận góp ý: "Thật ra... bây giờ đi lại tiện lắm ạ. Chuyến bay thẳng đầy đủ, đường cao tốc thông suốt, từ đây sang đó không tính xa đâu ạ."
Mạc tiên sinh nhíu mày suy nghĩ, lẩm nhẩm tính toán khoảng cách... hơn ngàn cây số. Nhưng ông còn chưa kịp nói gì, màn hình đã hiện lên cảnh con gái ông tươi cười gật đầu trả lời lời tỏ tình. Ông nhìn nụ cười rạng rỡ kia, thở dài một hơi, rồi vỗ vỗ tay lên vai quản gia bên cạnh, dứt khoát nói: "Thôi thì cũng không tính là xa lắm. Với lại con gái đi lấy chồng, mình làm cha, cũng nên chuẩn bị của hồi môn cho đàng hoàng. Công ty bên này giao cho thằng cả, còn tôi về hưu, theo con gái gả về Đông Bắc luôn."
Góc bên cạnh, đại thiếu gia vừa bị chỉ định gánh vác cả Mạc thị tươi cười mà lòng đau như cắt.
Đây là bị vứt bỏ rồi sao?
Hắn nghĩ một lúc, lại tự an ủi bản thân: Không sao, mình còn thằng hai mà! Tới lúc đó kéo thằng hai theo làm của hồi môn chung là được!
Cùng lúc đó, Mạc nhị thiếu đang ở nhà đột nhiên hắt xì một cái rõ to. hắn kỳ quái nói: "Lẽ nào bị cảm rồi?"
Lộ Hành Chu trong đầu đã âm thầm đặt dấu chấm hết cho quyển tiểu thuyết này.
Mà Thượng Quan Tuyên vừa bước tới thì trùng hợp nghe được đoạn tỏ tình kia, tâm lý vốn đã chông chênh lập tức đứt dây thần kinh chính, anh ta không nói không rằng liền nhào tới, túm chặt tay Mạc Chiêu Hựu định kéo cô rời đi.
Ngụy Diên sao có thể để hắn làm vậy. Anh lập tức tiến tới gạt tay Thượng Quan Tuyên ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn vệt đỏ hằn trên tay Chiêu Hựu vì bị kéo mạnh. Đôi mắt anh lúc này tràn ngập đau lòng, khó chịu.
Không nói một lời dư thừa, Ngụy Diên bật cười lạnh, tặng ngay một cú đấm vào mặt Thượng Quan Tuyên.
Tôn U U đứng gần đó tim như ngừng đập một nhịp, lập tức lao tới chắn trước Thượng Quan Tuyên, ngăn Ngụy Diên ra tay thêm.
Lúc này, Từ Nhược Vân ngáp dài đi tới, vừa thấy cảnh tượng hỗn loạn liền sững sờ: "Ơ... chuyện gì thế này?"
Tôn U U trừng mắt, chất vấn: "Anh dựa vào cái gì mà đánh anh ấy?!"
Lộ Hành Chu thò đầu ra, mặt mày hớn hở như được xem kịch hay: "Anh ta bị đánh là đáng lắm chứ sao! Người vừa tiện lại vừa giả tạo, mới nãy còn nói cái gì mà yêu thương Ngụy Diên. À không, là yêu thương Mạc Chiêu Hựu, chỉ vì muốn lấy lòng để xin đầu tư. Giờ thấy không được gì lại quay sang đòi dây dưa tiếp, không bị người ta đánh mới lạ!"
Mặc dù hậu viện có camera phát sóng trực tiếp, nhưng vẫn tồn tại một vài góc chết. Thượng Quan Tuyên và Tôn U U chính là chọn đúng chỗ đó để thì thầm to nhỏ.
Chỉ tiếc, họ không ngờ rằng Lộ Hành Chu lại biết rõ chuyện này.
Lộ Hành Chu ngẩng đầu, hất cằm đầy khinh bỉ: "Mạc thị vừa tuyên bố giải thể, anh liền cuống cuồng quay về tìm chị Chiêu Hựu? Cái mặt anh cũng dày thật đấy. Giờ lo mà chuẩn bị tiền đền bù hợp đồng rồi biến đi cho nhanh."
Đúng lúc đó, Phó Ngọc Bách và Lâm Dục cũng vừa lên tới. Nghe đến hai chữ vi phạm hợp đồng, sắc mặt họ lập tức tối sầm như đêm ba mươi. Thật sự là bọn họ chưa từng nghĩ điều khoản vi phạm hợp đồng lại chém mạnh đến thế.
Bởi vì khoản tiền này, hai người vừa về khách sạn đã cãi nhau một trận tơi bời, giờ còn chưa hết giận mà lại nghe thêm tin sốc này, sắc mặt xám xịt là điều dễ hiểu.
Mới vừa đến liền nghe chuyện đền tiền, không sầm mặt mới lạ ấy chứ!
Thấy hai kẻ kỳ ba kia lại mò tới, Lộ Hành Chu khẽ hừ một tiếng đầy khinh miệt. Nhưng hiện tại, tiêu điểm chẳng phải là bọn họ nữa.
Tôn U U liếc thấy Lộ Hành Chu bắt đầu âm dương quái khí, nói chuyện châm chọc đá xéo, tuy không dám chửi thẳng nhưng lời lẽ tuyệt đối chẳng dễ nghe chút nào.
Từ Nhược Vân đứng cạnh vừa nghe liền biến sắc, cái này thì không xong rồi! Lần trước Lộ Hành Chu vừa tặng cô đôi khuyên tai giá trên trời, cô vẫn còn chưa hoàn hồn.
Dù cô có tiền, nhưng chi ra khoản đó vẫn thấy đau ruột. Giờ Lộ Hành Chu lại chính là kim chủ ba ba của cô, là cây tiền biết đi, là nguồn sống tinh thần, là cơ hội đổi đời! Cô đã chuẩn bị sẵn sàng lăn lộn bên cạnh kim chủ, biết đâu còn nhặt được của hời.
Cho nên, vừa nghe Tôn U U lắm lời, cô không nói không rằng, lao xuống cầu thang, đi thẳng đến chỗ U U tặng ngay hai cái tát rõ kêu.
Tôn U U bị đánh đến mức mặt đỏ ửng như tôm luộc. Từ Nhược Vân đứng trên cao nhìn xuống, khí thế bức người, gằn từng chữ: "Còn dám mở miệng hỗn với em trai Chu Chu nhà bà, bà vả cho không trượt phát nào! Ai cho cô cái mặt mà dám hỗn?"
Lộ Hành Chu như chú hải báo nhỏ vui vẻ, vỗ tay cười toe, lúc Từ Nhược Vân quay đầu lại còn giơ ngón cái khen nức nở: "Chị Nhược Vân uy vũ."
Thượng Quan Tuyên đứng bên nhắm mắt thở dài. Trước kia hắn thích Tôn U U, bởi vì cô ta chưa từng gây tổn thất gì cho hắn. Nhưng giờ...
Hắn liếc nhìn Tôn U U, trong lòng bốc hỏa: cô ta dám đụng đến Lộ Hành Chu?
Mẹ kiếp, động đến Lộ thị là động đến lưỡi dao rồi. Lộ thị mà nhúc nhích một cái thôi, hắn còn không đủ tư cách ngồi mơ mộng đầu tư lại từ Mạc thị, thậm chí còn phải chuẩn bị nộp đơn phá sản!
Thượng Quan Tuyên hít sâu một hơi, rồi lên tiếng: "Vừa rồi là Tôn U U chủ động tìm tôi, nói muốn quay lại. Tôi thật sự không còn liên quan gì đến cô ấy nữa."
Sau đó, hắn quay sang cúi đầu xin lỗi Lộ Hành Chu và Lộ Vân Nhĩ, giọng khổ sở: "Thật sự xin lỗi. Là tôi sai khi để cô ấy đến tận đây. Tôi sẽ lập tức rút khỏi chương trình."
Lộ Hành Chu nhướng mày. Không định đền tiền à? Mơ đi cưng. Bộ phận pháp vụ sẽ liên hệ ngay thôi.
Mà bên kia, thấy Từ Nhược Vân vẫn chưa buông tha, đang lăm le động tay thêm lần nữa với Tôn U U, Thượng Quan Tuyên mặt đen như đáy nồi, trực tiếp tóm lấy Tôn U U ném luôn xuống đất: "Im đi, đừng gây chuyện nữa!"
Tôn U U không thể tin nổi, trừng mắt nhìn Thượng Quan Tuyên, giọng run rẩy: "Anh... anh đánh tôi?"
Người trước kia từng là một tiểu tuỳ tùng, từng bị ả bắt nạt vẫn cúi đầu theo đuổi, từng là một con chó l**m trung thành, giờ lại dám ra tay với ả?
Tính cách chảnh chọe trong ả lập tức bùng nổ, Tôn U U nhào tới định đánh lại. Nhưng Thượng Quan Tuyên vẫn nhớ mình đang trong chương trình phát sóng trực tiếp, nên chỉ có thể vội vàng ngăn cản cơn thịnh nộ của cô.
May mà đạo diễn Trần dẫn người đến kịp lúc, nhanh chóng kéo hai người ra khỏi khung hình.
Đạo diễn Trần đau đầu muốn chết, mạch máu trên trán giật liên hồi. Ông nhắm mắt lại, nghiến răng nói: "Hai người đi mà tâm sự cho kỹ đi!"
Mạc Chiêu Hựu đứng im, ánh mắt long lanh xúc động. Đợi đến khi hai người kia rời đi, cô quay sang Lộ Hành Chu và những người khác, nghiêng người cúi chào thật sâu: "Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ. Thật sự cảm ơn rất nhiều."
Lộ Hành Chu vội vã khoát tay, nói to: "Chuyện nhỏ thôi! Đám tra nam thì cứ lôi vào hỏa táng tràng mà thiêu cho sạch sẽ, thiêu xong cũng không tiếc!"
Mạc Chiêu Hựu bật cười rạng rỡ, nụ cười tỏa sáng: "Đúng! Tra thì không cần tiếc!"