Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 151

Lộ Hành Chu mặt không cảm xúc nhìn cánh cửa bí mật, nơi này rõ ràng đâu phải bảo tàng gì chứ...

 

Cửa mở ra, bọn họ cầm đèn pin đi vào, men theo cầu thang đi xuống dưới. Khi bật đèn lên, bất kể là người xem livestream hay chính Đầu Heo Thịt, suýt nữa đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hồn bay phách lạc.

 

Cái quỷ gì đây? Bảo tàng á???

 

Màu đỏ lẫn đen loang lổ khắp nơi, từng bộ xương khô vặn vẹo vẫn còn sót lại vài mảnh vải rách rưới, trong không khí lơ lửng một mùi máu tanh kỳ quái, giữa căn phòng là một cái đầu lâu bị đè ép xuống.

 

Bên cạnh còn có một quyển sách, bìa ghi hai chữ: Ký Lục.

 

Đầu Heo Thịt há hốc miệng th* d*c, quay đầu nhìn về phía Lộ Hành Chu, người duy nhất trong nhóm dường như không hề bất ngờ.

 

Sắc mặt Liên phu nhân trong thoáng chốc trở nên âm trầm và vặn vẹo, nhưng ngay sau đó, bà lại nở nụ cười kỳ lạ, giọng nói nhàn nhạt: "Xem ra nơi này không phải là bảo tàng trong truyền thuyết, mà đúng hơn... là một chỗ tà môn."

 

Lộ Hành Chu cầm quyển sách lên đọc. Giọng cậu rất êm tai là loại giọng trong trẻo của một thiếu niên đang trưởng thành nhưng nội dung được đọc ra thì lại khiến người nghe lạnh cả sống lưng.

 

Tà thuật.

 

Cướp đoạt khí vận.

 

Lợi dụng việc các cô gái bị đẩy vào cảnh nhà tan cửa nát, rồi đóng giả làm người cứu giúp, đưa họ vào Hồng Quán. Tất cả những điều này, hoàn toàn không giống với bản ghi chép ban đầu.

 

Rất nhiều người không tin. Đặc biệt là người nhà họ Hồng, họ spam làn đạn rằng: tất cả đều là do Lộ Hành Chu dựng nên.

 

Lộ Hành Chu không đáp lời, chỉ nhàn nhạt đọc hết nội dung quyển sách. Sau đó cậu đặt nó xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn khắp căn mật thất.

 

Đáng sợ thật.

 

Người ác thật đáng sợ a.

 

Cảnh tượng này khiến Lộ Hành Chu nhớ đến những gì kiếp trước cậu từng nhìn thấy.

 

Cậu mang quyển ký lục đi, còn những thứ còn lại thì chụp ảnh lại. Đầu Heo Thịt sau khi hoàn hồn, nhìn quanh rồi nói khẽ: "Nơi này..."

 

Lộ Hành Chu bước lên phía trước, chỉ nói một câu: "Lấp lại đi."

 

Liên phu nhân lắc đầu, ánh mắt mang theo chút cầu xin nhìn về phía Lộ Hành Chu, nhẹ giọng nói: "Thật ra để lại cũng được mà."

 

Như vậy, các nàng mới có thể vĩnh viễn được người đời nhớ đến.

 

Lộ Hành Chu hơi nhướng mày, nhưng chỉ gật đầu: "Cũng được."

 

Chuyện sau đó đã không còn liên quan đến Lộ Hành Chu nữa. Tuy những cô gái ấy đã chết từ lâu, nhưng các nàng vẫn có thể nói được rất nhiều điều về nơi này.

 

Sau đó, Lộ Hành Chu và Lộ Vân Nhĩ cùng nhau đến tìm Đặng Mai để chọt điện thoại, bọn họ muốn quay một bộ phim.

 

Chỉ là độ nổi tiếng của Lộ Hành Chu hiện tại vẫn chưa đủ. Cậu muốn mua một kỹ năng dung hợp đem không gian và linh tuyền kết hợp với nhau.

 

Sau khi nhận được tin nhắn, Đặng Mai lập tức sắp xếp ổn thỏa, còn bảo đảm với Lộ Hành Chu rằng: Trước Tết, mọi thứ nhất định sẽ chuẩn bị xong xuôi.

 

Tháng 11 vừa mới bắt đầu, Lộ Kỳ Dịch cũng đã quay về. Anh dẫn theo Phúc Bảo, mà vừa thấy Lộ Hành Chu, Phúc Bảo đã bay vèo một cái, lao thẳng vào lòng cậu.

 

Nó cất giọng đầy u sầu: "Chu Chu à, mỹ nhân à, chim nhớ ngài muốn chết luôn đó!"

 

Huyền phượng thì lại đậu trên vai trợ lý Giang. Lộ Hành Chu nhìn Phúc Bảo, rồi lại liếc sang Huyền Phượng, vẻ mặt không thể tin nổi: "Anh... Đây là Huyền Phượng hả?"

 

Sao lại có con Huyền Phượng to đùng như vậy chứ!?

 

Cậu bắt đầu hoài nghi sâu sắc: Không lẽ công ty phong thủy của anh trai mình có vấn đề thật rồi? Bằng không thì sao cứ nuôi con gì là béo ú na con đó?

 

【 Mình nói chứ, anh trai chắc nên chuyển qua nuôi heo đi! Dù sau này trong nhà làm ăn có sa sút, chỉ cần anh ấy đi nuôi heo là chắc chắn phát tài! Huyền Phượng với anh vũ mà cũng bị nuôi thành heo, còn bay nổi nữa không!? 】

 

Trong lòng thì điên cuồng phun tào như thế, nhưng vì sợ làm tổn thương trái tim mong manh của con chim nhỏ tên Huyền Phượng, Lộ Hành Chu vẫn lựa chọn im lặng. Cậu chỉ vỗ vỗ Phúc Bảo trong lòng, dịu giọng nói: "Về nhà thôi, trong nhà có thêm mấy bạn mới đó."

 

Hôm nay ánh nắng ngoài trời thật sự hiếm có vừa dịu vừa ấm. Ra tới hậu viện, chỉ cần nhìn quanh là thấy mèo mèo cún cún ở khắp nơi. Một con Tạng Ngao khổng lồ đang lười biếng nằm kế bên một con hổ béo ú, nhìn thì rõ ràng là hai loài rất không nên lại gần nhau, nhưng nằm bên nhau ngủ gà ngủ gật, lại trông cực kỳ hòa hợp và dễ thương đến lạ.

 

Người hầu trong phủ thì cứ thế đi ngang qua như không có gì lạ, đúng là cũng quen rồi.
Dù sao thì một con luôn nghĩ mình là mèo đại béo, ngoài chuyện quá khổ ra thì không khác mèo là mấy, còn con kia thì mang kiểu Phật hệ, suốt ngày bị làm phiền cũng chẳng buồn phản ứng.

 

Lộ Kỳ Dịch nhìn khung cảnh ấy, trong lòng bất giác cũng yên ổn lại. Anh xoa đầu Lộ Hành Chu, cười tủm tỉm nói: "Chu Chu, có muốn theo anh đi Miến Điện xem mỏ ngọc không?"

 

Lộ Hành Chu tất nhiên là đồng ý. Dù sao Ngọc Lộ nhà cậu vẫn còn thiếu một cái lu ngọc to to mà...

 

Phim thì phải chờ chuẩn bị đến tận dịp Tết Nguyên Đán, khoảng thời gian này cậu cũng không định làm gì nhiều. Mấy tháng trước chạy đôn chạy đáo, chuyện gì cũng dính vào, nay ngoại trừ tai kiếp của anh ba vẫn chưa xong, thì mọi thứ trong nhà coi như đã yên ổn. Cậu quyết định nằm im nghỉ ngơi dưỡng sức một chút.

 

Vả lại tính ra, hình như anh năm bên kia cũng sắp bắt đầu Đông Lệnh Doanh.

 

Sau một giấc ngủ ngon lành, sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, Lộ Du Tư đã đem cái bản mặt to bự của mình dí sát mặt Lộ Hành Chu. Lộ Hành Chu suýt nữa hồn lìa khỏi xác, hoảng hốt ôm gối hét: "Anh! Dọa người đó! Dọa người ta muốn chết luôn!"

 

Lộ Du Tư với vẻ mặt đầy ai oán nhìn Lộ Hành Chu, khổ sở nói: "Bảo~ Giúp anh một chút đi, anh xin em đó..."

 

Lộ Hành Chu đứng dậy, tiện tay cởi áo ngủ, để lộ vòng eo trắng nõn, mảnh khảnh đến mức khiến người ta nghiến răng nghiến lợi. Cậu cúi đầu nhìn eo mình, trong lòng tức muốn chết: Cái eo gì mà gầy vậy trời, một múi cơ cũng không có.

 

Thật là bực muốn chết.

 

Cậu quay đầu lại nhìn anh tư mình, lạnh nhạt nói: "Nói. Có chuyện gì?"

 

Lộ Du Tư đang ngồi bắt chéo chân trên giường lớn nhà Lộ Hành Chu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Anh bị bệnh tương tư rồi. Yếu đuối, đau khổ, tàn tạ..."

 

Lộ Hành Chu mặt đầy hắc tuyến, lườm một cái: "Là A Ngao không thèm để ý tới anh chứ gì?"

 

Lộ Du Tư lập tức bĩu môi, đầy ấm ức nói: "Đúng vậy! Nó thật sự rất nhẫn tâm! Một con cún mà cũng phũ thế này sao?!"

 

Hắn vội giải thích tiếp: "Anh còn mua vợ cho nó rồi mà! Chẳng lẽ nuôi sai kiểu rồi không có mùi hấp dẫn à?!"

 

Lộ Hành Chu nghe tới đây, hơi sững người: "Nuôi vợ...?"

 

Lộ Du Tư cười hí hửng, tự hào khoe: "Ừ thì~ Một em ngao khuyển cái, ba tháng tuổi, trắng trẻo mập mạp, cực kỳ dễ thương!"

 

Lộ Hành Chu trợn mắt lật trắng dã: "Cái này cũng tính là nuôi à?! Mua rồi thì cho A Ngao ở nhà canh cửa đi! Đừng đem nó ra làm chính thất rồi ép buộc tình cảm!"

 

Lộ Du Tư xoay người một cái, hứng thú bừng bừng nói: "Không giống đâu! A Ngao cho ta một cảm giác rất đặc biệt, Rất tuyệt!"

 

Lộ Hành Chu vừa thay đồ, vừa rửa mặt. Vừa súc miệng xong, cậu phun nước ra nói: "Được rồi, đi thôi. Để em giúp anh hỏi thử xem."

 

Dạo gần đây, A Ngao sống ngày tháng đúng chuẩn gọi là nhàn rỗi hưởng thụ. Nó dẫn theo tiểu đệ của mình, cả đám ăn bám ở Lộ gia, ăn no ngủ kỹ, nhàn rỗi bán manh, chuyên đi nịnh hót hai vị nữ chủ nhân trong phủ. Thỉnh thoảng, nó còn cùng Thiểm Quang huấn luyện mấy tiểu đệ cho ra dáng cẩu nhà võ. Cuộc sống ấy, thật sự thoải mái đến mức suýt nữa nó quên mất cái chuyện bị chủ nhân cũ vứt bỏ, còn định giết mình.

 

Nhưng mà, có một chuyện khiến A Ngao luôn buồn phiền. Anh trai của lão đại, mỗi ngày đều đến bên cạnh thủ thỉ nói chuyện...

 

A Ngao thật sự rất rối rắm.

 

"A Ngao."

 

A Ngao ngẩng đầu nhìn là lão đại kêu nó. Nó lập tức đứng dậy, chạy lại gần, rúc rúc vào người Lộ Hành Chu.

 

Lộ Hành Chu cúi đầu nhìn miệng vết thương của nó, phần lông phía dưới đã bắt đầu mọc lại.

 

Cậu gật gù: "Khôi phục không tệ."

 

Đằng sau, Lộ Du Tư chậc một tiếng, lên giọng khoe: "Chứ còn gì nữa! Không nhìn xem ai là người đổi thuốc, bồi bổ dinh dưỡng cho nó sao."

 

Lộ Hành Chu chậc một tiếng nói: "Tiểu bạch."

 

Ngay lúc đó, bác sĩ Bạch ló đầu ra: "Sao vậy? Thiếu gia gọi tôi à?"

 

Lộ Hành Chu vẫy tay: "Không có gì, anh cứ tiếp tục chuẩn bị phẫu thuật đi."

 

Gần vào đông, Tiểu Bò Sữa lại mang về không ít mèo cún lang thang. May mà lúc trước Lộ Kỳ Dịch đã chuẩn bị khu vực đủ lớn, nên mèo chó mới có chỗ ở ổn thỏa. Chỉ là...

 

Lộ Hành Chu cảm thấy, có lẽ mình nên tìm người tới nhận nuôi bọn mèo cún này.

 

Phải nói là nhờ có nước linh tuyền mà cậu để lại, đám mèo chó hồi phục cực kỳ nhanh chóng, sinh khí tràn trề, lông lá mượt mà, sức sống bừng bừng.

 

Lộ Hành Chu lúc này đang ngồi giữa một biển lông xù, ôm đầy mèo chó mềm mịn. Một chú mèo con lông trắng như sữa đang ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng cậu. Đây là bé nhỏ nhất trong đám, mẹ nó không biết đã đi đâu, là Tiểu Bò Sữa mang nó về.

 

Lộ Hành Chu nhẹ nhàng v**t v* lớp lông mềm của mèo con, mắt khẽ liếc sang A Ngao đang nằm bên cạnh, khẽ hỏi: "Nhóc... có muốn theo anh tư anh không?"

 

A Ngao gâu gâu hai tiếng, ánh mắt ướt át: "Uông... Nhớ tiểu đệ..."

 

Lộ Hành Chu bật cười: "Lại có phải là không thể quay về đâu. Đến lúc đó đi cùng anh tư về là được rồi. Anh tư thích nhóc đến vậy, nhóc nhất định cũng rất quý anh ấy."

 

Bằng không thì, đã sớm dứt khoát từ chối rồi chứ còn gì.

 

Thiếu thốn tình cảm của A Ngao, bị Lộ Du Tư dùng ái tình chữa khỏi, chuyện này phải gọi là chuyện tốt đó chứ!

 

A Ngao trừng đôi mắt cún tròn xoe nhìn lão đại, rồi chợt nhận ra, đúng rồi! Nó trước giờ cứ nghĩ mình không thể trở lại nữa... Dù nó có thông minh đến mấy, rốt cuộc cũng vẫn là một con chó.

 

Với nó, một khi đã bị vứt bỏ là sẽ không còn đường lui. Nhưng con người thì lại khác, con người có thể quay đầu, có thể chờ, có thể cho cơ hội mới...

 

A Ngao kích động vẫy đuôi liên tục, như cây lau nhà đang quét sàn. Lộ Du Tư nhìn sang Lộ Hành Chu. Lộ Hành Chu gật đầu. Anh tư lập tức reo lên một tiếng, ôm chặt lấy A Ngao:

 

Huhu, thủ vệ trinh tiết nhân của tôi!

 

Bảo bối của tôi!!

 

Gần đây hắn thật sự sốt ruột rồi, bởi vì...Dù là tiểu sư huynh bên Nghiêm lão sư hay tiểu sư huynh bên Mạnh lão sư, ánh mắt họ nhìn hắn dạo này đều có gì đó sai sai.

 

Cho nên hắn càng cần A Ngao hơn bao giờ hết.

 

Chỉ có A Ngao mới khiến hắn cảm thấy an toàn, trong sáng và thuần khiết. Cùng lúc đó, từ đằng xa, một con cún chạy băng băng đến. Điểm nổi bật là trên mắt nó đeo một chiếc kính gọng vàng không có tròng. Nó ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ đầy khí chất trí thức.

 

Lộ Hành Chu chớp mắt: "Khoan đã... A Mục, nhóc thành tinh rồi à?"

Bình Luận (0)
Comment