Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 153

Secha phát ra những tiếng thở gấp hổn hển, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần xe. Khóe mắt liếc sang một bên, chỉ thấy thiếu niên kia như thể đội vương miện vàng đang đứng ở trên cao, từ trên nhìn xuống, khinh miệt đánh giá toàn bộ tội lỗi hắn đã gây ra.

 

Lộ Hành Chu nghiêng đầu, lạnh nhạt nói: "Gặp được tôi hôm nay có khi là vận may duy nhất đời chú."

 

Nam nhân há miệng th* d*c, trước mắt chỉ là một mảnh sương mù hỗn loạn. Trong khoảnh khắc đó, hắn thật sự nghĩ có lẽ, mình nên cảm thấy may mắn.

 

Cậu giao người lại cho vệ sĩ. Chuyện còn lại, Lộ Kỳ Dịch sẽ xử lý sạch sẽ. Dù sao chỉ cần Chu Chu muốn làm gì, anh đều sẽ toàn lực hỗ trợ.

 

Còn người đàn ông ban nãy đến cầu cứu, giờ cũng chuẩn bị quay về nhà.

 

Hôm nay là lần đầu tiên hắn bước chân ra ngoài thực hiện nhiệm vụ lôi người về. Kết quả là không kéo được ai, tinh thần hoàn toàn sụp đổ. Hắn không muốn ai khác phải chịu cảnh tuyệt vọng như mình từng trải qua. Có lẽ chính vì thế mà hắn vẫn luôn làm cho có, không dám thật sự mạnh tay.

 

Vậy thì vì sao lại đi cầu cứu Lộ Hành Chu?

 

Chỉ đơn giản là trực giác. Một cảm giác mơ hồ, giác quan thứ sáu mách bảo và suốt bao năm qua, chính giác quan đó đã không biết cứu hắn bao nhiêu lần rồi.

 

Xe tiếp tục lăn bánh, hướng thẳng về phía mỏ phỉ thúy. Khi đến nơi, nhìn thấy mỏ đá trước mắt, Lộ Hành Chu khẽ nheo mắt. Cậu giơ tay chọc nhẹ vào cánh tay Lộ Vân Nhĩ, nhỏ giọng nói: "Nơi này..."

 

Lộ Vân Nhĩ mở mắt ra, nhìn về phía mỏ đá rồi khẽ gật đầu: "Bên kia là đống quặng đã bị loại bỏ. Tất cả đều là hàng phế phẩm của chúng ta. Vì đã bị vứt đi, không có giá trị, nên bọn họ liền gom lại đem đến đây như quà tặng."

 

Đôi mắt của Lộ Hành Chu lập tức sáng rực như biến thành hai viên kim nguyên bảo. Cậu điên cuồng chọc vào cánh tay Lộ Vân Nhĩ, giọng lạc cả đi: "Phế quặng??? Đó là kim phỉ quặng siêu quý phía dưới đấy!!!"

 

Lộ Vân Nhĩ giật nảy người, nhìn Lộ Hành Chu đầy ngơ ngác: "Em nói cái gì cơ?!"

 

Không nói thêm lời nào, Lộ Hành Chu lao như bay về phía Lộ Kỳ Dịch. Lúc này, Lộ Kỳ Dịch đang cầm bản đồ địa hình 3D của toàn bộ khu mỏ, tính toán khu vực khai thác cho đợt đầu tiên.

 

Lộ Hành Chu không khách khí, nhảy thẳng lên lưng anh mình, ghé sát tai thì thầm về phát hiện kim phỉ quặng.

 

So với phỉ thúy thông thường, kim phỉ quặng có tính chất đặc biệt, phỉ thúy khai thác được có màu vàng kim rực rỡ, bên trong hàm chứa hàm lượng kim nguyên tố cao, giá trị cực kỳ quý hiếm.

 

Gần đây nhất, một miếng kim phỉ được khắc thành long bài (thẻ ngọc hình rồng) đã được đấu giá lên đến 100 triệu.

 

Mà màu vàng, đối với người Hoa luôn tượng trưng cho phú quý, quyền lực và may mắn, kim sắc phỉ thúy tự nhiên, càng là đỉnh cao trong giới ngọc thạch.

 

Nghe đến đây, nụ cười trong mắt Lộ Kỳ Dịch gần như không giấu nổi. Anh đỡ lấy Lộ Hành Chu khỏi trượt xuống, xoa đầu cậu đầy sủng nịch: "Chu Chu đúng là phúc tinh của anh."

 

Lộ Hành Chu cười toe toét, tự tin gật đầu: "Không sai, em siêu cấp lợi hại."

 

Lộ Kỳ Dịch buông cậu ra, rồi đưa iPad cho cậu: "Đánh dấu khu vực đi, chuẩn bị khai thác."

 

Lộ Hành Chu nhìn vào bản đồ địa hình 3D, cầm bút vẽ một vòng lên màn hình, dứt khoát chỉ rõ: "Chính là khu vực này."

 

Lộ Kỳ Dịch đưa iPad cho người phụ trách bên cạnh, ra lệnh: "Bắt đầu đào khu phế quặng bên kia."

 

Người phụ trách muốn nói gì đó nhưng lại thôi, dỗ em trai kiểu này có hơi quá tay thì phải? Nhưng biết làm sao được, người ta là ông chủ.

 

Đợi đến lúc thật sự khai thác ra được thứ gì đó, người phụ trách gần như không thể tin vào mắt mình, kích động đến suýt bật khóc.

 

Lộ Hành Chu cẩn thận sờ từng khối đá, cuối cùng rút ra một cục, giơ lên nói: "Khai khối này."

 

Người thợ lập tức dựa theo phạm vi mà Lộ Hành Chu đã đánh dấu, bắt đầu cắt đá. Chỉ chốc lát sau, một vệt ánh vàng lấp lánh hiện ra, người thợ lập tức phấn khích hét lên: "Kim phỉ thúy! Là kim phỉ thúy!"

 

Người phụ trách cũng giật mình lao tới, vệt kim sắc ẩn hiện dưới ánh nắng như có ma lực, vô cùng mê người. Người thợ lập tức cẩn thận mài giũa xung quanh, tưới nước để lộ vân đá. Ánh sáng vàng rực rỡ phản chiếu dưới nắng trưa như một lớp ánh sáng thần thánh, đúng là kim phỉ thúy!

 

Sư phó vui đến mức cười không thấy tổ quốc đâu, hưng phấn nói: "Tuyệt thật! Khai được khối này, tôi có thể ăn nói oai cả năm!"

 

Lộ Hành Chu gật đầu đầy hài lòng, chỉ thị: "Làm cho ta một chuỗi vòng tay kim phỉ, thêm một mặt dây chuyền khắc rồng lập thể."

 

Người phụ trách liếc nhìn Lộ Kỳ Dịch, thấy anh khẽ gật đầu, liền lập tức hạ lệnh: "Nghe Chu Chu."

 

Khối kim phỉ nhanh chóng được mang đi điêu khắc. Trong khi đó, nhóm người chuẩn bị thêm một đợt đá thô, lên xe tiến về khu phố phỉ thúy nổi tiếng của Miến Bộ.

 

Tại đó, họ cũng có một cửa hàng. Cục đá mới được vận chuyển trực tiếp đến đó, chờ khách tới đập đá đoán ngọc, trò chơi đánh cược vận may xem trong đá có phỉ thúy hay không.

 

Thắng hay thua chỉ trong một nhát chém.

 

Cả nhóm vừa bước xuống xe, chưa kịp vào cửa hàng thì đột nhiên bị một thiếu niên có gương mặt thanh tú đâm sầm vào.

 

Thiếu niên ngồi bệt dưới đất, bộ dạng choáng váng.

 

Lộ Hành Chu đứng đó, nhìn người vừa lao tới mà cạn lời.

 

【Không phải chứ? Tên này có bệnh à? Bọn mình nhiều người như vậy, cậu ta lại thẳng thắn lao đầu vào, còn tránh hết bảo tiêu mà đâm đúng mình. 】

 

Lộ Kỳ Dịch cau mày, ánh mắt lạnh lẽo như phủ sương, cúi đầu nhìn thiếu niên từ trên cao: "Cậu là ai?"

 

Thiếu niên đôi mắt đỏ hoe, vừa đứng dậy vừa xoa thắt lưng, giọng đầy phẫn nộ như bình trà sắp bể: "Các người đi đường kiểu gì vậy? Không thấy tôi đang đi tới à? Không biết tránh ra một chút sao?!"

 

Lộ Vân Nhĩ trợn mắt trắng dã, phản bác không thương tiếc: "Chúng ta nguyên một đoàn người đông như vậy, là người thì cũng biết tránh ra. Cậu mới là người mù không thấy đường đấy!"

 

Thiếu niên tức tối liếc nhìn Lộ Vân Nhĩ, hừ lạnh một tiếng rồi ngẩng cao cằm, định bỏ đi.

 

Ngay lúc đó, giọng Lộ Hành Chu lạnh lùng vang lên: "Cậu tên gì?"

 

Thiếu niên xoay người lại, cười tươi đáp: "Tôi tên Lộ Hành Châu. Hành động 'hành', châu Đại Dương 'châu'."

 

Lộ Hành Chu trong lòng ồ một tiếng rõ to.

 

【Hỏng rồi, nhắm vào mình rồi. 】

 

Cậu quan sát kỹ thiếu niên này, hơi nhướng mày, chậm rãi nói: "Thật là trùng hợp ghê."

 

Bên cạnh, sắc mặt Lộ Kỳ Dịch không được tốt cho lắm. Anh chăm chú quan sát thiếu niên trước mặt, ngoại hình không giống Chu Chu, nhưng khí chất và vài đường nét đúng là không khác là bao.

 

Ánh mắt anh trầm xuống, trong lòng không khỏi nảy sinh vài suy đoán: Là nhắm vào Chu Chu thật sao?

 

Lộ Hành Chu hơi cau mày, âm thầm dò xét một chút, rồi thở nhẹ:

 

【Ồ, không sao cả. Thì ra là nhắm vào anh cả mình. 】

 

Lộ Kỳ Dịch lập tức hiện dấu chấm hỏi trên mặt: Cái gì cơ? Cậu ta đến là vì mình á??

 

Lộ Hành Chu khẽ cười lạnh, liếc nhìn Lộ Hành Châu nói: "Cậu cũng phiền thật đấy."

 

Thiếu niên đứng đó, hốc mắt càng đỏ hoe. Hắn chớp mắt nhìn Lộ Kỳ Dịch, giọng mang theo uất ức gọi một tiếng: "Đại ca, anh có thể quản lại em trai anh được không?"

 

Lộ Kỳ Dịch khẽ hừ một tiếng, khoanh tay lạnh nhạt nói: "Cậu đã biết nó là em tôi, còn kêu tôi quản nó? Tôi là kiểu người giúp thân không giúp lý. Chu Chu làm gì, trong mắt tôi đều là đúng."

 

Thiếu niên c*n m** d***, gương mặt như muốn khóc, cuối cùng đẩy đám người ra rồi quay đầu chạy đi.

 

Lộ Hành Chu nhìn theo bóng lưng hắn, khẽ lắc đầu.

 

【 Người này... đúng là cố tình. Chạy tới diễn trò như vậy, chỉ để gây sự chú ý với anh cả mình. 】

 

Nhưng Lộ Kỳ Dịch căn bản không thèm để tâm.

 

Chú ý? Chú ý gì chứ, thứ duy nhất có thể khiến anh chú ý là tiền.

 

Chuyện nhỏ vừa rồi chẳng mấy chốc đã bị gạt qua một bên. Nhóm người quay về cửa hàng. Cửa hàng trưởng nhanh chóng cầm loa công suất lớn, dõng dạc tuyên bố: "Tập đá phỉ thúy mới vừa về kho! Trong đó còn có kim phỉ thúy, cơ hội vàng cho người có vận may!"

 

Lời còn chưa dứt, cả cửa hàng đã đông nghịt người. Một đám dân chuyên đổ thạch ào tới.

 

Kim phỉ thúy? Thật hay giả vậy?

 

Một người đàn ông râu cá trê nheo mắt nhìn cửa hàng trưởng, hoài nghi hỏi: "Đừng có lừa người. Kim phỉ thúy dễ tìm vậy sao? Ở cái chỗ cấp ba này cũng có?"

 

Cửa hàng trưởng chỉ nhàn nhạt mỉm cười nói: "Nếu là giả, chúng tôi đền gấp mười lần. Đảm bảo bên trong có kim phỉ."

 

Cả đám người đưa mắt nhìn nhau. Tuy trong lòng vẫn hoài nghi, nhưng Lộ gia gần đây nổi như cồn, phỉ thúy họ đưa ra chất lượng không tồi. Dù có không trúng kim phỉ thì đá cũng không đến mức vô dụng. Mọi người gật gù: "Được. Tốt nhất là thật!"

 

Bên ngoài cửa hàng lúc này đã náo nhiệt thành một mảnh. Từ tầng trên nhìn xuống, Lộ Hành Chu nheo mắt quan sát đám đông bên dưới. 

 

Ánh mắt cậu nhanh chóng dừng lại ở một nam sinh vóc dáng nhỏ bé đang len lỏi giữa dòng người. Cậu nhướng mày.

 

【Không phải chứ? Thời đại nào rồi mà còn chơi trò nữ giả nam? Chưa nghe tới áo nịt ngực y khoa à? Người tinh mắt liếc qua là biết ngay tóc giả, giọng mềm, xương vai cũng không giấu nổi...】

 

Lộ Vân Nhĩ thò đầu ra, ánh mắt cũng nhanh chóng bị thu hút. Hắn nhìn đám đông chen lấn phía dưới mà như nhìn thấy một bầy người bị tụt IQ tập thể. 

 

Ngay lúc đó, một nam nhân cao lớn trong đám đông bị dẫm phải, hắn quay lại, phẫn nộ đẩy thẳng vào 'nam sinh' nhỏ kia, giọng đầy khinh thường: "Dẫm cái gì mà dẫm?! Nhóc con còn chưa mọc đủ lông đủ cánh mà cũng học đòi ra phố? Về nhà bú sữa mẹ đi!"

 

"Thiếu niên" kia phẫn nộ trừng mắt, ngẩng đầu hét lên: "Dẫm trúng anh là do tôi thấp, nhưng không có nghĩa anh có thể sỉ nhục tôi!"

 

Dứt lời, hắn liền lao lên định đánh nhau. Kết quả chưa kịp đụng vào, đối phương đã nhẹ nhàng đẩy một cái, trực tiếp ngã dúi dụi lần nữa. Nam nhân cười khẩy: "Gầy gò như thế này mà cũng đòi học người ta gây chuyện? Thật hết nói nổi. Coi bộ mệnh còn dài ghê."

 

Hắn vừa định động thủ lần hai thì đám đông bỗng tách ra, một người đàn ông mặc tây trang, vẻ mặt lạnh tanh, đi tới cùng hai vệ sĩ. Hắn đỡ lấy thiếu niên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, giọng trầm thấp dịu dàng: "Ai dám động tay đánh người của tôi?"

 

Thiếu niên ngước nhìn người đàn ông kia, đôi mắt đỏ hoe đầy ủy khuất: "Lục Trạch là hắn khi dễ em..."

 

Trên tầng, ánh mắt Lộ Hành Chu sáng rực như vừa vớ được kịch hay. Cậu chớp mắt, vẻ mặt đầy hưng phấn:

 

【 Aaaaa! Trời ơi, là Lục Trạch! Nam chính hệ tổng tài dịu dàng trong bộ đam mỹ 'Song hành tiểu ngọt gia'! Còn trong lòng hắn bây giờ chính là vai chính chịu ngược kia đó!】

 

Mắt thấy tình tiết truyện tranh sống động trước mắt, Lộ Hành Chu như đang xem livestream chất lượng cao. Cậu hí hửng chọc chọc Lộ Vân Nhĩ, cười tủm tỉm: "Đi nào, xuống dưới xem chút cho rõ đi anh."

 

【 Đợi thêm chút nữa thôi, một nam chính công khác sẽ xuất hiện. Phải tận mắt xem Tu La trường diễn ra ngay tại hiện trường mới đã, bỏ lỡ thì tiếc lắm luôn!】

Bình Luận (0)
Comment