Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 171

Nói thật thì, ngay cả bản thân Lộ Hành Chu cũng không ngờ rằng hiệu quả cuối cùng lại bùng nổ, k*ch th*ch đến vậy.

 

Nguyên bản vai chính là một thiếu gia nhà giàu, bị ma cà rồng để mắt đến, rồi bị bắt đi trở thành túi máu sống. Hắn dĩ nhiên là không cam lòng, nhưng lại không thể chống cự được. Khoảnh khắc bị hút máu kia cảm giác lạ lẫm truyền khắp toàn thân khiến hắn chỉ có thể mềm nhũn ngã vào vòng tay ưu nhã của ma cà rồng, ánh mắt mê ly nhìn gương mặt yêu dị đầy tinh xảo kia. Khi cảm nhận được đầu nanh c*m v** cổ mình, làn da va chạm với sự lạnh lẽo rợn người, hắn chỉ còn lại cảm giác...

 

Một chút đau đớn, nhưng kế đó là cả người như tan chảy, toàn thân vô lực, hơi thở rối loạn mờ mịt.

 

Khi quay cảnh này, các cô gái trong đoàn phim người nào người nấy đều nắm chặt vạt áo, suýt nữa thì hét thành tiếng.

 

Hai người vai chính thật sự quá đẹp. Đặc biệt là bầu không khí trong cảnh đó, hoàn toàn đỉnh cao.

 

Thiếu niên ngã nhào vào lòng ma cà rồng, mềm yếu vô lực, còn người kia thì như vừa giành được món đồ chơi yêu thích, khuôn mặt tràn đầy hứng thú và sung sướng. Gương mặt thiếu niên vốn còn mang chút giận dữ và xấu hổ, vậy mà tận sâu trong đáy mắt lại ánh lên một tia bối rối tỉnh ngộ.

 

Mạng xã hội thì bị Chiến Thần đè cho không kịp thở, hết cú tát này đến cú tát khác với những drama thông thường. Còn thể loại cường thủ hào đoạt, còng tay nhà giam mạ vàng, trói buộc chiếm hữu thì lần lượt thay phiên nhau lên sóng.

 

Lộ Hành Chu bọn họ đúng là kiếm tiền đầy bồn đầy chậu.

 

Đợi đến khi quay xong toàn bộ, Lộ Hành Chu cũng chuẩn bị trở về nước.

 

Trong thời gian đó, họ đã hoàn toàn trở thành bạn bè thân thiết với nhóm của Doyle. Trước ngày Lộ Hành Chu rời đi, vài người rủ nhau đến quán bar bên Italy tụ họp lần cuối.

 

Đó là bữa tiệc chia tay mà Doyle bọn họ đặc biệt chuẩn bị.

 

Ngồi trên ghế sofa trong quán bar, ánh mắt Doyle liếc qua một bên, đột nhiên dừng lại. Hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

 

Vừa nhìn thấy người kia, Doyle lập tức ngồi thẳng người. Lộ Hành Chu cũng vừa uống một ngụm rượu, thấy vậy thì hơi ngạc nhiên, quay đầu theo ánh nhìn của Doyle.

 

Nhìn thấy người ở bên kia, Lộ Hành Chu liền đặt ly rượu trong tay xuống.

 

Cậu l**m môi, ánh mắt chuyển sang nhìn Doyle.

 

Doyle quả nhiên bước lại gần, thấp giọng nói: "Là Kylo và Sofie..."

 

Arthur nhướng mày, hỏi nhỏ: "Hai người đó lại thế nào nữa đây?"

 

Bên cạnh, Cather bật cười, cũng hạ giọng chen vào: "Trước kia bọn họ không phải từng làm ầm lên một trận rất lớn sao?"

 

Lộ Hành Chu im lặng nhìn, vừa nghe bọn họ bàn tán, trong lòng lại sớm đã hiểu rõ mọi chuyện.

 

【Đúng là từng ầm ĩ đến mức chẳng còn thể diện, mà nguyên nhân chẳng phải là vì cha của Kylo thích Sofie, rồi trực tiếp mang cô ta đi luôn sao.】

 

Arthur và hai người còn lại đưa mắt nhìn nhau. 

 

Gì cơ? Cái kiểu tình tiết này, cha chồng đoạt con dâu à???

 

Lộ Hành Chu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bước tới, nhỏ giọng nói: "Tôi nghe nói cha của Kylo và Sofie từng ở bên nhau. Sau đó Sofie suýt nữa lấy cái chết để ép buộc, giờ thì hai người đang ở giai đoạn chung sống hòa bình..."

 

Arthur suýt nữa bật thốt "Ôi mẹ ơi," loại chuyện này cũng quá kịch tính đi! Mà bên ngoài thì tuyệt nhiên không có tin tức gì, ai nấy chỉ biết Kylo và Sofie từng suýt ly hôn, chứ chuyện Sofie và cha chồng tương lai thì vẫn giấu rất kỹ.

 

Nếu không phải Lộ Hành Chu tình cờ nghe được trong một buổi phát sóng trực tiếp, e là hắn cũng chẳng hay biết gì.

 

Lộ Vân Nhĩ khẽ tặc lưỡi hai tiếng, cười nói: "Chuyện này nghe rất giống mấy thứ tôi đang xem gần đây."

 

Lộ Hành Chu quay sang nhìn cậu ta với vẻ mặt nghi hoặc: "Gần đây a đannhg xem gì đó?"

 

Lộ Vân Nhĩ cười tủm tỉm đáp: "Tất nhiên là mấy tác phẩm văn học k*ch th*ch, nhiều máu chó một chút."

 

Anh lại quay sang nhìn Lộ Hành Chu, cười càng gian xảo hơn: "Chu Chu à, em có ý tưởng gì không? Anh muốn quay thứ gì đó thật cẩu huyết, thật kịch tính một chút."

 

Lộ Hành Chu trầm mặc. Cậu cảm thấy anh trai mình đúng là hơi b**n th**. Nhưng mà không dám nói ra.

 

Huhu, bạn trai y dạo gần đây còn đang bận nhận đơn diễn xuất, cậu chỉ muốn được gặp Chu Hành Lộ thôi.

 

Lộ Vân Nhĩ nằm xoài trên sofa, nhìn vẻ mặt của Lộ Hành Chu rồi thản nhiên nói: "Đừng có nghĩ nhiều quá, thật ra cũng không phải chuyện tốt lành gì. Chỉ là dạo gần đây anh thấy có hơi bị lên đầu."

 

Arthur tò mò quay sang hỏi: "Cái gì gọi là tác phẩm văn học cẩu huyết k*ch th*ch thế?"

 

Lộ Hành Chu ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm trả lời: "Quân đoạt thần thê. Cha chồng con kế. Cha chồng cướp con dâu."

 

Ba chữ một cụm vừa thốt ra, mấy người bên cạnh đang nghiên cứu văn học Hoa Quốc gần đây lập tức ngồi không yên. Họ ngơ ngác nhìn Lộ Vân Nhĩ, ánh mắt đầy nghi hoặc: "Cậu... bị k*ch th*ch à?"

 

Lộ Vân Nhĩ xua tay, cười nói: "Không hẳn thế. Ban đầu tôi đang nghiên cứu kịch bản mới, định làm một phim lịch sử cho ra hồn. Kết quả thì vô tình thấy vài thứ quá mức k*ch th*ch, thế là thấy cũng có cảm hứng thật sự."

 

Lộ Hành Chu cúi đầu suy nghĩ một lát. Có thể là do lúc quay phim ma cà rồng lần trước quá mức bốc, cậu đột nhiên cảm thấy, đúng là có chút cảm hứng thật.

 

Cậu liếc nhìn Lộ Vân Nhĩ: "Hay về rồi làm thử xem?"

 

Lộ Vân Nhĩ lập tức sáng mắt, cười tủm tỉm: "Thử thì thử, ngại gì."

 

Arthur và nhóm bạn nhìn nhau một cái, rồi Cather từng tuyên bố không bao giờ dính vào mấy thứ trò chơi máu chó lại cười vô cùng sảng khoái. Hắn nghĩ đến lịch trình gần đây của mình, thân là nhị đại, lại có người nâng đỡ, bản thân vốn dĩ làm gì cũng tùy hứng. Nghĩ vậy hắn quay sang Lộ Hành Chu, cười hớn hở: "Tôi có thể theo các cậu về nước không? Tôi cũng muốn thử xem!"

 

Lộ Hành Chu chớp mắt, không thấy có gì phải từ chối: "Dĩ nhiên, tôi không có ý kiến."

 

Cather lập tức hăng hái xin thêm một chỗ ngồi. Dù sao bọn họ vốn dĩ đã dùng chuyên cơ tư nhân, đến cả vé máy bay cũng chẳng cần đặt nữa.

 

Arthur và nhóm người kia đều tiếc nuối không thôi. Bọn họ hiện tại trong nhà đang có chuyện, lại nghe được vài tin tức riêng đến từ Lộ Hành Chu gần đây đang tiến hành thâu tóm một số thế lực gia tộc khác cho nên tạm thời chỉ có thể chờ đợi.

 

Về đến quốc nội, Chu Hành Lộ đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài. Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Hành Lộ, Lộ Hành Chu không kìm được, lập tức bổ nhào vào lòng y.

 

Chu Hành Lộ dang tay ôm chặt lấy Lộ Hành Chu, một tay còn thuận thế nhấc cả người cậu lên. Lộ Hành Chu dụi mặt vào sườn mặt anh tuấn của y, khẽ làm nũng: "Anh trai, em nhớ anh lắm..."

 

Chu Hành Lộ hôn nhẹ lên môi cậu, giọng ôn nhu: "Anh cũng nhớ em."

 

Lộ Vân Nhĩ khẽ ho một tiếng, trợn mắt liếc nhìn Chu Hành Lộ cảnh cáo. Lộ Hành Chu vội vàng nhảy xuống khỏi người y, bộ dạng hơi chột dạ.

 

Bọn họ trở về đúng lúc, chỉ mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Lộ Hành Chu.

 

Vừa về đến nhà, Hồ Thất đã nhào đến. Lộ Hành Chu vội ôm lấy con hồ ly tròn vo, đáng yêu như cục bột ấy. Hồ Thất gào lên anh anh anh, đầy uất ức chủ yếu là vì lúc Lộ Hành Chu xuất ngoại đã quên mang nó theo. Tuy nó có thể chạy nhảy khắp nơi trong nước, nhưng ra nước ngoài thì không phải địa bàn của tiên gia Hoa Quốc nữa rồi.

 

Vạn nhất gặp phải thứ gì kỳ quặc, đến lúc đó thì không ai lo được.

 

Lộ Hành Chu xoa đầu Hồ Thất, ôn nhu dỗ dành. Trạm cứu trợ mà cậu mới thành lập cũng đã chính thức đi vào hoạt động. Bây giờ trong trạm không chỉ có chó mèo, mà còn có đủ loại động vật nhỏ khác, tất cả đều đang được chăm sóc rất chu đáo.

 

Nói thế nào thì cũng nhờ Lộ Hành Chu tiền nhiều. Khoản chi này hoàn toàn nằm trong khả năng chi trả của cậu. Hơn nữa, nghiệp vụ nhận nuôi cũng đang chuẩn bị mở rộng.

 

Chỉ là... mỗi trường hợp nhận nuôi đều phải được chính tay Lộ Hành Chu ghi nhận và phê duyệt qua hồ sơ.

 

Trong quá trình này, cậu cũng ăn được không ít dưa khô thị phi.

 

Về phần bộ phim kịch bản cẩu huyết k*ch th*ch mà Lộ Vân Nhĩ muốn quay, Lộ Hành Chu cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Hai bộ liên tiếp, chỉ đợi sau sinh nhật là khởi quay luôn.

 

Lộ gia hiện tại đúng là như mặt trời giữa trưa, sự nghiệp phát triển không ngừng nghỉ. Lộ Kỳ Dịch thì hoàn toàn đắm chìm trong việc kiếm tiền, tiền bạc gần như trở thành tín ngưỡng của anh.

 

Lộ Vân Nhĩ khỏi cần nói, theo sát Lộ Hành Chu ăn dưa, đóng phim, hóng chuyện, vô cùng vui vẻ.

 

Lộ Hữu Sâm thì đã chính thức rút khỏi tầng lớp cao tầng, bắt đầu chuyên tâm đào tạo học sinh, xây dựng đội ngũ mới.

 

Lộ Du Tư thì hăng hái phát triển dược phẩm, không ngừng mở rộng hướng đi mới trong ngành y học.

 

Còn Lộ Lâm Vụ bên phía căn cứ điện tử thể thao mà hắn phụ trách cũng khí thế ngất trời. Không ít đại thần e-sports lần lượt tỏa sáng, đội ngũ của hắn còn giành được chức vô địch thế giới.

 

Về phần ông nội Lộ và bà nội Lộ, sau khi mừng sinh nhật Lộ Hành Chu xong, hai người cũng thuận tay nắm tay bắt đầu chuyến du lịch khắp Hoa Quốc.

 

Nhờ hàng năm được tẩm bổ bằng linh tuyền và dược liệu quý, cho dù tuổi tác đã cao, hai người già trong nhà vẫn vô cùng minh mẫn và sung sức. ông nội Lộ thậm chí còn có thể cầm gậy đuổi theo cha của Lộ Hành Chu chạy vòng quanh Lộ gia hai vòng không biết mệt.

 

Về phần ba mẹ, cặp đôi ấy vẫn ngọt ngào như thuở ban đầu. Từ sau khi Lộ Kỳ Dịch hoàn toàn tiếp quản việc kinh doanh gia tộc, hai người bọn họ cũng bắt đầu nắm tay nhau đi khắp nơi du lịch, dạo phố, hưởng thụ cuộc sống về hưu.

 

Thỉnh thoảng, họ sẽ đăng vài tấm ảnh tình tứ lên mạng hoặc gửi vài món đặc sản địa phương về nhà.

 

Còn Lộ Hành Chu, trong những năm kế tiếp, đã tham gia quay không ít phim điện ảnh, truyền hình và cả một số tiểu phẩm mạng. Tác phẩm của cậu không chỉ nhận được vô số giải thưởng, mà còn khiến cậu trở thành một biên kịch danh tiếng được người người ca tụng.

 

Trên mạng lan truyền một câu nói: Lộ đại biên kịch mỗi lần viết xong một bộ chính kịch, liền sẽ tự thưởng cho mình một tiểu phẩm cẩu huyết phía trên, mà đến cả tiểu phẩm cũng hay không kém gì chính kịch.

 

Mà Chu Hành Lộ, cuối cùng cũng đợi được đến ngày Lộ Hành Chu bước vào độ tuổi hợp pháp để kết hôn. Y bế tắc chờ đợi bao lâu, rốt cuộc cũng có thể dắt tay Tiểu Chu Chu đi đăng ký.

 

Tất nhiên, trước khi đi đăng ký, y cũng đã được toàn thể Lộ gia đồng thuận thông qua.

 

Ngày cầm trên tay quyển sổ đỏ nhỏ kia, Chu Hành Lộ cười đến mức không khép được miệng.

 

Còn Lộ Hành Chu thì hoàn toàn bước vào cuộc sống trong mơ của mình, gia đình hòa thuận, sự nghiệp ổn định, được làm điều mình yêu thích, ở bên người mình yêu và có đủ tiền để làm tất cả những gì bản thân muốn làm.

 

Vườn thú cá nhân của cậu cũng được xây dựng hoàn chỉnh ở trang viên ngoại thành, chuyên nuôi dưỡng những động vật nhỏ được giải cứu nhưng không còn khả năng sinh tồn ngoài tự nhiên.

 

Khi đang nằm trong vòng tay Chu Hành Lộ, Lộ Hành Chu ngước mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Cậu dụi đầu vào hõm cổ của người kia, giọng thì thầm nhẹ như gió thoảng: "Chúng ta tổ chức một lễ cưới đi."

 

HOÀN CHÍNH VĂN

Bình Luận (0)
Comment