Giang đặc trợ trong lòng tràn đầy oán khí: Ai? Ai vừa mới chạy đi cho mấy con cẩm lý tròn quay kia ăn no nê? Là ai nói rằng cá càng béo thì càng chiêu tài hả?
Hơn nữa, đám cá này vốn nuôi ở bể bơi tầng dưới, là ai sợ đối thủ cạnh tranh bỏ độc mà tự tay bới từng con lên văn phòng để chăm sóc đặc biệt?
Giờ thì hay rồi, vừa thấy tiểu thiếu gia đến là liền ném hết tội cho tôi?
Được thôi, được thôi, đúng là ông chủ của tôi, không sai được.
Lộ Hành Chu cười cười gật đầu nói: "Thật ra, anh có thể cho chúng ăn ít lại. Nhìn chúng mà xem, sắp thành quả bóng rồi."
Giang đặc trợ đẩy kính, mặt không đổi sắc mà nói vô cùng nghiêm túc: "Được, tôi sẽ ghi lại."
Nói thì nói vậy, chứ ánh mắt hắn khẽ lướt sang Lộ Kỳ Dịch, biểu cảm tràn đầy tố cáo. Lộ Kỳ Dịch ánh mắt đau lòng nhìn bầy bảo bối nhỏ béo ú của mình. Trong lòng anh trào dâng một cảm giác tội lỗi lẫn bất lực. Mấy tiểu bảo bối đáng thương của anh, từ nhỏ đã rời xa mẹ, đến công ty giúp anh chiêu tài, có gì sai khi anh cho ăn nhiều một chút?
Chỉ vì giữ gìn hình tượng cá thần chiêu tài của mình, mà giờ chúng lại phải khổ sở... giảm béo.
Anh quay đầu, yên lặng thở dài.
Lộ Hành Chu chống cằm nhìn anh cả: "Anh cả, anh còn bao lâu nữa tan làm?"
Lộ Kỳ Dịch liếc sơ qua khối lượng công việc: "Nửa tiếng nữa. Sau đó anh sẽ đưa em đi một chỗ."
Cậu gật đầu. Cùng lúc, Lộ Vân Nhĩ đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào điện thoại, ánh mắt dần trầm xuống.
Tiểu Hoàng Mao đã khai: hắn cố tình tiếp cận và dụ dỗ Tư Ưu, chỉ để dụ cô ở cùng mình, rồi lén chụp một vài bức ảnh thân mật để uy h**p.
Sau đó, hắn sẽ đưa ảnh cho một người tên Long ca để đổi lấy một khoản tiền lớn. Với số tiền đó, hắn định bán nhà, chuyển về quê sống một thời gian dài, thoải mái.
Tư Đan suýt nữa thì nổi điên. Họ vẫn chưa tra ra được thân phận thật sự của "Long ca" kia, càng không biết mục đích thực sự của hắn khi muốn những bức ảnh đó.
Dù phần lớn khả năng là nhằm uy h**p Tư Đan, nhưng y tự biết bản thân không có thù oán gì sâu nặng đến thế. Chỉ còn khả năng: đối phương đang nhằm vào Lộ Vân Nhĩ.
Y đã kể lại toàn bộ cho Lộ Vân Nhĩ. Và chỉ trong khoảnh khắc, Lộ Vân Nhĩ liền nhớ lại lời Lộ Hành Chu từng nói lần đầu tiên cậu gặp Tư Đan.
Nếu không cẩn thận, Đan ca sẽ bị bán ra nước ngoài.
Khi nghe thì còn cảm thấy kịch tính, nhưng giờ đối chiếu với sự thật, cảm giác ớn lạnh lan dọc sống lưng hắn. Nếu hôm đó kế hoạch thật sự thành công... hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.
Lộ Vân Nhĩ siết chặt di động. Hắn đã nghĩ kỹ rồi, không cần đợi phim ra mắt nữa, cũng không cần giữ lại bất kỳ mối quan hệ nào. Cố Sâm không muốn ở bên hắn sao? Được. Hắn sẽ cho gã một cơ hội để hối hận.
Lộ Hành Chu đã ra ngoài ngồi ở đình hóng gió trong khu Hoa Viên. Ánh nắng nhè nhẹ chiếu qua tán cây, những chiếc lá lay động trong gió.
Giang đặc trợ đưa tới cho cậu một ly đồ uống nóng.
Lộ Hành Chu chớp mắt nhìn cái ly trước mặt. Hơi nước nhẹ bốc lên, mùi sô-cô-la ngọt dịu quyện cùng sữa béo ngậy.
【Ồ... hóa ra cái ly cà phê sáng nay của anh cả... bên trong là chocolate sữa bò à?】
Lộ tổng tài đang xử lý văn kiện, chuẩn bị đưa em út nhà mình đi xem xét mọi việc. Ai ngờ vừa nghe thấy câu chocolate sữa bò, suýt chút nữa thì đem ly cà phê trong tay ném thẳng ra ngoài. Lộ Vân Nhĩ liếc nhìn chiếc ly trong tay đại ca nhà mình, nhướng mày đầy nghi ngờ.
Lộ Kỳ Dịch im lặng, rất khẽ dịch chiếc ly về phía mình, gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản của một CEO điển hình. Vì để duy trì hình tượng tổng tài chín chắn ổn trọng, anh đã bí mật yêu cầu quản gia đổ đầy sữa sôcôla vào hũ đựng hạt cà phê.
Anh thật sự không thích vị đắng của cà phê, nhưng làm một bá tổng, anh không thể công khai uống đồ ngọt như trẻ con. Không thể OOC như thế được!
Anh lạnh lùng liếc Giang đặc trợ một cái, ánh mắt như đạn bắn. Không cần hỏi cũng biết, chính là hắn!!
Kẻ phản bội, dám vạch trần bí mật anh giấu bao năm!
Chắc chắn là Giang đặc trợ đang âm thầm trả thù vì anh từng phá nát hình tượng tinh anh lạnh lùng của hắn.
Lộ Hành Chu cười híp mắt nhìn mấy con cẩm lý béo ú trong hồ. Một con cá trắng đỏ tròn vo lướt qua mặt nước, quẫy mạnh mấy cái rồi nỗ lực bật nhảy lên khỏi mặt nước, cố gắng chạm vào đầu ngón tay của Lộ Hành Chu.
Nhưng thể lực có hạn, nó vừa nhảy lên liền "phịch" một tiếng rơi trở lại, lắc mình rồi chui vào góc hang đá nghỉ ngơi.
Lộ Hành Chu bật cười thành tiếng, lắc đầu cảm thán: Tuy béo... nhưng khá dẻo dai đấy.
Sau đó cậu thảnh thơi ngồi trong đình hóng gió, lướt điện thoại. Khi rảo bước về phía sau núi giả, một hồ bơi lớn hiện ra trước mắt. Bên mép hồ là một lớp kính trong suốt trải dài, từ đây nhìn xuống có thể thấy dòng xe cộ và người qua lại phía dưới đông như kiến.
Ngay lúc cậu chuẩn bị quay về, một tiếng kêu chim sắc bén vang lên trên bầu trời.
Lộ Hành Chu ngẩng đầu, một bóng xanh lao vút qua, vẽ nên một đường cong sắc lẹm giữa không trung.
Ôi chu cha, Lộ Hành Chu trừng lớn mắt, huýt sáo một tiếng thật dài.
Con chim kia vừa nhìn thấy Lộ Hành Chu liền rẽ gấp, lao thẳng tới chỗ cậu và hạ cánh nhẹ nhàng.
Nó khẽ nghiêng đầu, cất giọng: "Mỹ nhân, mỹ nhân!"
Lộ Hành Chu ngạc nhiên, đưa tay v**t v* bộ lông đỏ bóng mượt: "Nhóc là một con anh vũ mà lại có giọng của đại bàng à?"
Lục anh vũ tự hào ngẩng đầu, há mỏ cất tiếng hót trong trẻo, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo. Cậu cười khẽ, từ túi lấy ra một quả hạch đưa tới.
Anh vũ cúi đầu mổ mổ, đôi mắt đen nhánh lấp lánh ánh sáng, thân mật cọ nhẹ vào tay cậu: "Mỹ nhân! Mỹ nhân! Tôi là điểu của ngài!"
Lộ Hành Chu cười nói: "Sao vậy? Nhóc muốn đi theo tôi sao?"
Trước mắt lục anh vũ gật đầu tiếp tục kêu lên: "Chủ nhân, chủ nhân."
Lộ Hành Chu dẫn lục anh vũ vào bên trong. Vừa thấy nó, Lộ Vân Nhĩ ồ lên một tiếng: "Đây không phải là anh vũ sao? Lông bóng mượt thế này!"
Anh vũ nghiêng đầu, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại, rồi cạc cạc đáp: "Ngu ngốc! Mỹ nhân chủ nhân, ngu ngốc anh trai!"
Mọi người có mặt đều phá lên cười. Quả là một con chim thông minh, không phải dạng vừa.
Lộ Hành Chu bật cười, vuốt nhẹ đầu nhỏ của nó, nghiêm túc nói: "Không được vô lễ, đây là anh hai tôi."
Anh vũ lập tức phành phạch đôi cánh, đáp xuống trước mặt Lộ Vân Nhĩ, cạc cạc lên tiếng: "Anh hai, anh hai."
Vốn đang bị trêu đến nghẹn lời, Lộ Vân Nhĩ cũng không nhịn được cười, nhìn Lộ Hành Chu hỏi:: "Anh vũ từ đâu ra?"
Lộ Hành Chu chỉ chỉ bên ngoài nói: "Tự bay tới."
Anh vũ chen ngang, không quên khoe mẽ: "Bị mỹ nhân hấp dẫn tới!"
Phòng phát sóng trực tiếp lập tức nổ tung:
{Tôi làm chứng, con chim này đúng là bị Chu Chu hấp dẫn tới ăn vạ không đi.}
{Đúng là thời buổi này rồi, ngay cả vẹt cũng biết tự tìm cho mình một chỗ ăn ngon mặc ấm. Tôi cũng muốn vậy đó. Chu Chu, nhóc thấy chị thế nào? Biết ăn, biết về nhà đúng lúc.}
{Cái khác chưa nói, con này thật sự thông minh, nói chuyện cũng rõ ràng nữa chứ.}
{Phải, nói rất mạch lạc. Kiểm tra thử xem có chủ chưa?}
{Chim có chủ thì trên chân thường sẽ có gì đó mà, đúng không?}
Đặng Mai vừa nhìn làn đạn vừa quay sang Lộ Hành Chu nói: "Cậu kiểm tra thử xem chân con chim này có đeo gì không, biết đâu có dấu hiệu từng có chủ."
Lộ Hành Chu gật đầu nói: "Được. Nào, đưa chân lên, có người hỏi nhóc trước đây có chủ nhân chưa kìa."
Tiểu anh vũ ngoan ngoãn giơ chân nhỏ lên. Chân chim trơn nhẵn, chẳng có gì cả. Đôi mắt đen như hạt đậu lộ vẻ khinh thường, nó cạc cạc mắng: "Không chủ nhân! Không chủ nhân! Đều là ngu ngốc! Đều là ngu ngốc! Chỉ có mỹ nhân mới xứng làm chủ nhân của điểu!"
Lộ Hành Chu không nhịn được bật cười, những người khác thì đều lộ vẻ bất đắc dĩ. Lộ Vân Nhĩ bật cười lên tiếng: "Không chỉ mình tôi đâu nhé, theo con chim này thì ở đây ai cũng là ngu ngốc cả."
Lộ Hành Chu xoa đầu con chim nhỏ nói: "Nhóc thật sự muốn đi theo tôi sao?"
Anh vũ dang cánh, cạc cạc kêu to như tuyên bố: "Điểu là mỹ nhân điểu! Muốn mỹ nhân phụ trách! Không có mỹ nhân, điểu không sống!"
Lộ Hành Chu bật cười, vươn tay ra: "Vậy thì tôi đặt cho nhóc một cái tên nhé."
Tiểu anh vũ lập tức bay tới đậu lên tay cậu. Lộ Hành Chu nhìn nó, nhẹ giọng nói: "Gọi nhóc là Phúc Bảo đi, bảo bối mang lại phúc khí."
Tiểu anh vũ liền cạc cạc cười lớn, nhảy lên vai Đặng Mai, reo to: "Điểu gọi Phúc Bảo! Mỹ nhân Phúc Bảo!"
Đặng Mai vẻ mặt đen thui, miễn cưỡng gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng, Chu Chu Phúc Bảo."
Không thể phủ nhận, chỉ số thông minh của con chim này quả thật không thấp. Nó xoay người nhìn Lộ Hành Chu, kêu lớn: "Điểu muốn đi tìm bạn bè! Mỹ nhân chờ tôi!"
Vừa dứt lời, nó đã bay vút lên bầu trời, biến mất vào không trung.
Lộ Kỳ Dịch nhìn theo bóng dáng con chim, quay sang Lộ Hành Chu nói: "Chu Chu, nếu sau này Phúc Bảo sinh trứng, có thể cho anh một con không?"
Con chim này thông minh như vậy, chắc chắn gien cũng rất tốt, sinh ra chim con hẳn cũng chẳng kém.
Lộ Hành Chu dở khóc dở cười: "Phúc Bảo là con đực anh à, nó phải tìm được vợ thì mới có trứng được. Khi nào nó sinh, em sẽ hỏi giúp anh."
Lộ Kỳ Dịch hài lòng gật đầu, cúi đầu tiếp tục làm việc. Lộ Vân Nhĩ cẩn thận liếc nhìn Lộ Hành Chu, chưa kịp mở miệng thì đã bị cậu chặn lại: "Cũng giúp anh hai hỏi luôn rồi."
Không lâu sau khi Lộ Kỳ Dịch hoàn tất công việc, Phúc Bảo lại bay trở về. Nhưng lần này, khác biệt rõ rệt, nó dẫn theo một nhóm anh vũ con nho nhỏ. Mấy chú chim con này màu sắc khác nhau, bộ lông có phần lộn xộn hơn, sắc lục cũng nhạt đi đôi chút.
Lộ Hành Chu hơi ngẩn ra. Phúc Bảo đập cánh, cạc cạc kêu: "Gọi người tới!"
Ngay lập tức, một chú chim nhỏ với bộ lông xanh nhạt và má hồng bay tới, cất tiếng lanh lảnh: "Mỹ nhân, mỹ nhân."
Những con khác cũng đồng loạt bắt chước: "Mỹ nhân! Mỹ nhân!"
Phúc Bảo dang cánh, nghiêm túc giới thiệu từng con một: "Chủ nhân! Chỉ có điểu mới được kêu!"
Lộ Hành Chu mím môi nói: "Phúc Bảo, bọn họ là con của nhóc sao?"
Phúc Bảo ưỡn ngực, ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh, tất nhiên rồi, đều là nhãi con của nó!
Lộ Hành Chu liếc mắt nhìn anh cả mình. Lộ Kỳ Dịch lập tức hiểu ý, đi đến gần nhóm chim con.
Chỉ một cái liếc mắt, anh đã bị thu hút bởi con chim nhỏ với bộ lông huyền phượng độc đáo, đứa nhỏ này đúng là vừa đáng yêu vừa đặc biệt.
Lộ Hành Chu hỏi Phúc Bảo nói: "Con của nhóc có nguyện ý theo anh cả tôi không?"
Phúc Bảo quay sang nhóm con mình, con huyền phượng lập tức bay tới đậu lên vai Lộ Kỳ Dịch, dùng đầu nhỏ cọ cọ vào má anh, miệng kêu to: "Chủ nhân! Chủ nhân!"
Những con khác không kìm được, lập tức bỏ qua huyền phượng, phớt lờ mọi thứ mà bay thẳng tới chỗ Lộ Hành Chu, có ý định đào góc tường cướp mỹ nhân của cha chúng.
Cảnh tượng đó khiến Phúc Bảo nổi giận đùng đùng, giơ cánh lên tát từng đứa một, dạy dỗ chúng ngay tại chỗ.
Khi nhóm chim non đã bay tứ tán, Phúc Bảo lại yên tĩnh đậu bên cạnh Lộ Hành Chu như một chiếc bóng trung thành.
Lúc này, ở bên kia, Lộ Kỳ Dịch đã chẳng còn tâm trạng nào để tiếp tục xử lý công việc. Anh lặng lẽ liếc nhìn Giang đặc trợ. Người trợ lý hiểu ý, cũng không nói nhiều, chỉ nhìn tiểu huyền phượng trước mặt, khẽ thở dài một tiếng rồi lên tiếng: "Tôi đi chuẩn bị thêm một ít đồ dùng cho chim. Cũng đến lúc rồi."
Nói đoạn, hắn liếc sang Phúc Bảo bên cạnh Lộ Hành Chu, hỏi một cách nghiêm túc nhưng cũng mang chút đùa vui: "Phúc Bảo muốn tự mình đi chọn không?"
Tiểu huyền phượng còn nhỏ, trông vẫn còn ngây ngô, nhưng Phúc Bảo thì đã có chủ kiến. Nó lập tức bay đến đậu trên vai Giang đặc trợ, kêu lớn: "Mang điểu đi! Mang điểu đi!"
Lộ Kỳ Dịch thấy vậy liền gật đầu, dặn dò: "Vậy thì nhân tiện đưa Phúc Bảo đến Lộ gia luôn."
Anh đóng tập hồ sơ trong tay lại, coi như công việc hôm nay chính thức ngừng. Cũng đến lúc cha anh phải bắt đầu góp sức rồi.
Trong khi đó, tại nhà chính, Lộ Hữu Sâm nhận được tin liền lập tức thu dọn hành lý, chuẩn bị quay về.
Từ ngoài bước vào, Lộ Du Tư bất ngờ bắt gặp cảnh này. Anh hơi sững lại, có phần chua chát mở lời: "Chưa đi à? Trùng hợp thật. Đây là cái Chu Chu làm cho anh."
Lộ Hữu Sâm cúi đầu nhìn túi nhỏ được trao, mặt trên có thêu hai chữ bình an. Khi anh mở ra, bên trong là một tờ bùa vàng không giống những lá bùa thường thấy, nét chữ được viết bằng mực đỏ pha vàng, khác hẳn loại mực đen phổ biến ngoài thị trường.
Chỉ cần cầm nó trong tay đã có thể cảm nhận được sự an tâm nhẹ nhõm lan tỏa.
Anh khẽ mỉm cười, vẻ mềm mại lộ rõ trong ánh mắt, rồi cẩn thận nhét bùa vào túi áo ngực. "Cảm ơn."
Nói rồi, anh sải bước đi ra ngoài.
Lộ Khiếu nhìn theo con trai, nhíu mày hỏi: "Sao con mang ít đồ thế?"
Lộ Hữu Sâm quay đầu lại, giọng điềm nhiên: "Qua thời gian này con sẽ về, mang nhiều cũng không cần thiết."
Lộ Khiếu khẽ tặc lưỡi một tiếng. Trong lòng ông, Tống Khanh bật cười khẽ nói: "Gia đình này dạo gần đây càng lúc càng giống một gia đình thực sự rồi."
Nhưng Lộ Khiếu lại lập tức quay sang trừng mắt với Lộ Du Tư: "Còn con? Bao giờ đi?"
Lộ Du Tư thản nhiên ngả người lên ghế sofa, nhàn nhã đáp: "Chu Chu nói tối nay sẽ có gì đó cho con."
Lộ Khiếu bĩu môi. Đứa nào cũng không khiến ông bớt phiền lòng nổi.
Ông quay sang nói với vợ: "Chờ Chu Chu khai giảng rồi mình đưa bọn trẻ trong nhà đi du lịch một chuyến nhé."
Tống Khanh nhéo nhẹ eo ông: "Vậy công ty anh lại định ném hết cho thằng cả à?"
Đúng lúc đó, ông nội Lộ vừa chắp tay sau lưng đi ra, nghe thấy liền chen vào ngay: "Đúng đấy. Qua hai ngày con đi với ta đến công ty làm việc đi. Đừng để thằng cả phải mệt thêm."
Lộ Khiếu bất mãn lườm cha mình một cái, nhưng ông nội Lộ thì không buồn để ý đến ánh mắt đó, ung dung đi ra sân sau, nơi ông dự định chơi đùa cùng Hổ Béo.
Già rồi, ông nghĩ thầm, chi bằng đặt kỳ vọng vào đứa cháu hiểu chuyện còn hơn.
Về phần Lộ Kỳ Dịch, sau khi tuyên bố đình công, anh trực tiếp đứng dậy, đưa Lộ Hành Chu cùng những người khác lên xe, hướng thẳng về phía Tây thành.
Trên đường đi, Lộ Hành Chu nhìn phương hướng rồi chớp mắt hỏi: "Bên kia là Tây thành thật à anh?"
Lộ Kỳ Dịch vừa lái xe vừa cười đáp: "Ừ, vốn trước kia nơi đó còn khá hoang vu. Anh chỉ mới đề xuất một chút ý định phát triển, vậy mà cấp trên đã gửi tài liệu tới rồi đấy."
Về phía Bắc thành, Lộ Kỳ Dịch thu liễm ánh mắt sắc bén, nét mặt nghiêm nghị. Dù Lãnh Hiểu Thiên đã xuất ngoại, nhưng trong lòng anh, cuộc chiến ở trong nước chưa bao giờ có dấu hiệu kết thúc. Ra nước ngoài không đồng nghĩa với bỏ cuộc ở quê nhà.