Chiếc phi cơ tư nhân mà bọn họ đang sử dụng lần này không phải loại bình thường. Đây là chuyên cơ được định chế theo yêu cầu riêng, bên trong có đầy đủ tiện nghi: phòng chiếu phim, phòng bida, khu vực ăn uống, phòng ngủ, phòng tắm... tất cả đều vô cùng sang trọng.
Đây là lần đầu tiên Lộ Hành Chu được bước chân lên một chiếc máy bay như thế này. Vừa vào trong, đập vào mắt cậu là một hành lang dài, hai bên là các phòng chức năng. Phòng ngủ rộng rãi với giường lớn, kèm theo một phòng tắm riêng biệt. Cậu không khỏi choáng váng.
Không chỉ có mình cậu, mà ngay cả tổ sản xuất cũng chết lặng hoàn toàn không ngờ tới. Họ nghĩ chuyến đi chỉ là ghi hình gia đình, không ngờ lại lên hẳn phi cơ đẳng cấp giới thượng lưu như thế này.
Tầng trên chủ yếu là khu vực nghỉ ngơi và tiếp khách. Bên trong còn có năm, sáu phòng ngủ dành cho khách, giường đều là loại có thể gập xuống thành giường tầng, đủ sức chứa cho đoàn người.
Đi sâu hơn sẽ thấy khu vực nhà hàng cùng nơi nghỉ ngơi cho nhân viên phục vụ.
Tầng dưới là thiên đường giải trí: phòng chiếu phim cá nhân, bàn bida, khu ngắm cảnh ban đêm tiện nghi đến mức khiến người ta không nỡ xuống máy bay.
Lộ Vân Nhĩ hoàn toàn không ngờ cha mình lại điều chiếc máy bay này ra. Chiếc máy bay vốn là một phần trong bộ sưu tập hiếm có của cha, hắn đã để ý từ lâu nhưng chưa bao giờ được đụng tới. Giờ thì tốt rồi, Lộ Hành Chu lên máy bay một cái là được đi luôn.
Chiếc chuyên cơ này vốn được cải tạo từ dòng máy bay dân dụng cao cấp. Giờ muốn mua cũng chưa chắc mua được, huống hồ là bay thử.
Ngay cả khán giả trong phòng livestream cũng "hóa đá" khi theo dõi:
{Tôi nói thật, lần đầu tiên thấy trên máy bay có giường ngủ luôn đấy...]
{Thứ tôi nói thẳng. Phòng ngủ này còn to hơn nhà tôi nữa...}
{Thì ra đây là cuộc sống của người giàu. Nhớ lại hình ảnh Vân Nhĩ ăn cơm hộp, tôi rớt nước mắt.}
{Giàu mà vẫn cố gắng quay chương trình, tôi chính thức bái phục Vân ca.}
{Tôi chưa từng dám mơ tới cảnh này...}
Phía đuôi máy bay là khu nghỉ ngơi dành cho thú cưng. Mập Mạp được sắp xếp ở đó, không gian rộng rãi thoáng mát, đủ cho nó xoay người thoải mái.
Lộ Hành Chu và Lộ Vân Nhĩ mỗi người chọn một phòng chính để nghỉ ngơi. Các thành viên trong tổ sản xuất thì ở phòng khách chung, tiện cho làm việc.
Thời gian bay đến tỉnh Tương không lâu, chỉ khoảng ba đến bốn tiếng. Trời hôm nay trong xanh, đường bay thuận lợi, thời tiết cực kỳ dễ chịu. Khoảng mười giờ sáng, họ đã đến nơi.
Thậm chí còn không có thời gian để ăn trưa.
Phi cơ trực tiếp đậu thẳng vào toàn nhà Lộ gia, bên này cũng có sân bay.
Vì nhà tổ ở vùng núi, nên sau khi xuống máy bay, họ phải đi tiếp bằng thuyền. Chiếc thuyền nhỏ cập bến, từ đó xuôi theo dòng nước hướng về phía trấn.
Trên thuyền, Lộ Hành Chu ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài. Những ngôi nhà sàn dựng thẳng lên từ mặt nước, tầng dưới là cọc gỗ vững chãi, tầng trên là chỗ ở. Cảnh sắc vùng sông nước xen lẫn núi rừng này khiến cậu có cảm giác như đang bước vào một thế giới khác vừa nguyên sơ, vừa lạ lẫm.
Phúc Bảo đứng vững trên vai Lộ Hành Chu, đôi mắt to lấp lánh ngó xung quanh. Là một con anh vũ, đây là lần đầu tiên nó thấy một nơi kỳ lạ thế này. Nó nghiêng đầu, há mỏ cạc cạc: "Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, ta đi thám thính tình hình một chút nha!"
Lộ Hành Chu xoa đầu Phúc Bảo, cười nhẹ: "Nhớ đường về đó. Cẩn thận nha."
Phúc Bảo ưỡn ngực nhỏ, giơ cánh lên chào nghiêm trang: "Phúc Bảo sẽ giữ gìn trinh tiết thật tốt!"
Nói xong liền giương cánh bay đi, bộ dáng đầy phấn khích.
Cậu quay trở vào khoang cabin, qua lớp cửa kính nhìn thấy bên bờ có một bà cụ người Miêu đang ngồi trước nhà phơi nắng. Nơi đây đa phần là người dân tộc Miêu tộc sinh sống, tập tục truyền thống vẫn được giữ nguyên vẹn.
Thuyền đi sâu vào khu trấn nhỏ. Khi cập bến, Lộ Hành Chu và mọi người cùng xuống thuyền, bắt đầu hành trình mới tại tổ trạch Tống gia, nơi đầy ắp những ký ức cũ và những câu chuyện chưa kể.
Khi đến nơi, nhóm người Lộ Hành Chu không thu hút quá nhiều sự chú ý. Dù sao nơi này cũng là một khu du lịch cổ trấn, du khách đến lui tấp nập, người lạ xuất hiện cũng không hiếm lạ gì.
Cảnh sắc ở đây thật sự rất đẹp, phía sau là núi non trùng điệp và rừng xanh rậm rạp, phía trước là những bức tường thành cổ nhuốm màu thời gian, xen kẽ giữa những ngôi nhà sàn gọn gàng sạch sẽ. Những con đường lát đá xanh trải dài khắp thị trấn, mỗi bước chân đều vang vọng cảm giác cổ kính.
Bọn họ dự định tiếp tục leo núi, lúc này xe máy điện của Lộ Hành Chu liền phát huy công dụng.
Chiếc xe máy nhỏ có hình dáng độc lạ, vừa lôi ra đã lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người. Lộ Hành Chu ngồi lên yên xe, một giọng nói máy móc trẻ con vang lên: "Xin chào Chu Chu, xin xác nhận địa điểm ~"
Giọng nói ngọt như đường khiến Lộ Vân Nhĩ cũng phải ngoái lại nhìn. Hắn liếc Lộ Hành Chu với ánh mắt trêu ghẹo, còn cậu thì vờ như không thấy, bình thản nói: "Định vị, tổ trạch của bà ngoại Tống."
Ngay lập tức, một chùm ánh sáng quét qua phía sau, trên màn hình hiển thị trước xe liền nhảy ra một hình ảnh bé con tròn trịa hoạt bát, cười toe toét: "Nhà cũ của bà ngoại Tống đã được định vị! Chuẩn bị đi nào, Tiểu Chu Chu, xuất phát thôi ~!"
Lộ Vân Nhĩ lập tức trèo lên ngồi phía sau, hiển nhiên chiếc xe nhỏ này chỉ đủ chỗ cho hai người.
Lộ Hành Chu điều khiển xe chạy chậm, giữ khoảng cách với đội quay phim phía sau để không bỏ lại ai. Cậu không gấp, chỉ thong thả như đang dạo chơi.
Đặng Mai đứng phía sau nhìn theo, trong lòng cực kỳ ngưỡng mộ: chiếc xe này thật sự quá ngầu.
{Chiếc xe kia đẹp quá, tôi tìm khắp mạng rồi mà không thấy loại nào tương tự.}
{Lên website chính thức của Lộ thị đi, đó là phiên bản định chế độc nhất.}
{Tôi thấy rồi! Là món quà sinh nhật mười sáu tuổi của Chu Chu. Được đích thân Lộ đại thiếu đặt làm riêng, đá quý trên thân xe đều là hàng thật...}
{Giá tuỳ theo loại đá quý, thấp thì vài trăm vạn, cao thì hàng triệu. Nó có chống trộm, chống giật, năng lượng hoạt động là lõi xanh, có thể sạc bằng ánh sáng mặt trời. Tôi muốn quá trời luôn.}
{Đại thiếu không bán đâu. Mà dù có bán... cũng chẳng tới lượt tôi mua nổi..}
{Chỉ sợ mua không nổi.}
Chiếc xe nhỏ chậm rãi leo dốc núi. Khi đến gần khu vực rừng rậm, họ bị chặn lại bởi một nhóm người đang canh gác.
Đặng Mai bước lên nói chuyện với người gác, sau một hồi thương lượng, bọn họ mới được phép vào trong.
Đặng Mai quay đầu lại nhìn Lộ Hành Chu, vẻ mặt có chút kỳ quái: "Nơi này không mở cửa cho người ngoài. Nguyên nhân chủ yếu là trong núi có rất nhiều rắn rết, côn trùng, chuột kiến, lại thêm thú hoang ẩn náu. Cậu có biết ngôi làng phía trước là làng gì không?"
Lộ Hành Chu gật đầu, Đặng Mai tiếp tục nói: "Là một ngôi làng cổ của người Miêu. Dân trong làng không thích bị quấy rầy. Nhờ có ông ngoại của cậu, chúng ta mới liên hệ được với họ."
Lý do sâu xa phía sau thì không ai nói rõ. Đặng Mai chỉ nghe người ta đồn, là do chủ nhân của tòa nhà trên núi đã trở về, nên họ mới đồng ý mở đường cho đoàn ghi hình.
Lộ Hành Chu gật đầu. Băng qua một đoạn rừng rậm, cuối cùng họ cũng đến nơi.
Đứng trước căn nhà, Lộ Hành Chu hoàn toàn hiểu được câu nói của ông ngoại: Bà ngoại của cháu vốn xuất thân giàu có.
Sau lưng ngôi nhà là một thác nước lớn, nước từ trên cao đổ thẳng xuống mái hiên rồi chảy dọc theo suối nước trong sân. Đây không phải là kiểu nhà được thiết kế bởi kiến trúc sư chuyên nghiệp mà là phong cách dân gian cổ xưa, nhưng kết cấu lại vô cùng đặc biệt.
Cánh cổng phía trước có chút tối tăm, rêu phong bám đầy, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra dáng vẻ lộng lẫy thuở xưa. Hai cánh cửa nhỏ ở hai bên, bên cạnh cửa lớn sơn đỏ, là lối đi cho nha hoàn, nô bộc ngày trước.
Bên trong là hành lang dài bao quanh khoảng sân trung tâm. Vì cỏ dại mọc kín nên không thể nhìn rõ nền gạch ban đầu. Qua khỏi cổng vòm hình tròn là kiến trúc treo lơ lửng. Bên dưới được chống đỡ bằng các cây cột mộc, nhưng những cây cột này khá ngắn, tựa như được dựng thêm sau này để gia cố.
Toàn bộ ngôi nhà cũ hiện ra trước mắt như một bức tranh cổ, trầm mặc mà sâu sắc.
Nơi này chỉ được dọn dẹp sơ sài, miễn cưỡng gọi là dọn dẹp một chút mà thôi. Cỏ dại vẫn mọc um tùm dưới chân tường, bụi bặm phủ dày trên các xà ngang và cột trụ. Lộ Hành Chu liếc nhìn những cột gỗ chống đỡ phía dưới, dòng suối chảy xuôi dưới chân nhà vẫn còn trong vắt, rõ ràng đã tồn tại từ rất nhiều năm nay, chưa từng cạn.
Đi sâu vào bên trong, khu vực đối diện chính là sảnh tiếp khách, hai dãy nhà bên cạnh là nơi dùng để nghỉ chân, đón khách đến thăm.
Càng tiến vào sâu, nơi tận cùng chính là từ đường, linh khí lặng lẽ tụ lại nơi này. Ngay trước từ đường có một hồ nước tròn rộng lớn, làn nước tĩnh lặng như gương. Nước từ đâu mà đến? Tất nhiên là từ thác nước trên núi sau nhà. Dù đôi khi có giọt nước bắn tung tóe theo gió nhưng phần lớn đều được dẫn vào hồ, rồi chảy xuôi sang hướng khác qua một lối thoát được xây ngầm.
Hai bên hành lang là những mái vòm cổ kính, nối thông ra khu vườn sau và vườn thú bên hông. Vườn thú đã bỏ hoang, còn khu vườn sau thì cỏ hoang chen kín.
Sau lưng từ đường mới là nơi gia chủ sinh sống, chính là phần trạch viện riêng tư nhất, cũng là nơi kín đáo và cổ xưa nhất toàn nhà.
Lộ Hành Chu không đi loạn nữa, cậu chỉ lặng lẽ đứng giữa hành lang, yên tĩnh ngẩng đầu nhìn cổ trạch đã trải qua bao năm mưa gió mà vẫn kiên cường tồn tại.
Cậu khép mắt lại, lắng nghe âm thanh rì rào của thác nước phía xa, tiếng gió luồn qua hành lang, tiếng côn trùng vang vọng trong bụi rậm, tất cả âm thanh đều như thì thầm về quá khứ nơi này đã từng có bao nhiêu năm huy hoàng, bao nhiêu kiếp người đi qua.
So với sự thả lỏng của Lộ Hành Chu, Lộ Vân Nhĩ thì chẳng được tốt như vậy. Toàn bộ sơn gian vốn đã âm u, râm mát, nay lại thêm cỏ cây hoang tàn, rêu xanh phủ đầy, không khí mang theo độ ẩm lạnh lẽo.
Mặc dù trời đang nắng chang chang, cổ hắn vẫn cảm thấy lạnh rờn, như thể có ai đó đang đứng sau thổi hơi vào gáy.
Lộ Vân Nhĩ âm thầm nuốt nước miếng, quay đầu nhìn xung quanh, lòng thì thầm: Mặc dù là nhà bà ngoại thật nhưng cái cảm giác âm khí nặng thế này... diễn xuất thôi mà, có cần phải thật quá không vậy?
Lúc này, Lộ Hành Chu lại đang nở nụ cười nhàn nhạt. Cậu đứng yên trong bóng râm, tay chắp sau lưng, ánh mắt đầy ý vị nhìn về phía hồ nước và thác đổ phía xa.
【Không ngờ bên kia giờ lại đang tiến hành cuộc thi chọn Hầu Vương. Ai đánh thắng sẽ lấy được con gái của Hầu Vương đời trước, rồi kế vị làm Hầu Vương tiếp theo. Nhưng vấn đề là hai con khỉ đầu bảng đều thích nam Hầu hiện tại. Một con yêu thầm, một con là tình địch theo đuổi công khai.】
Lộ Vân Nhĩ quay sang nhìn Lộ Hành Chu, ánh mắt đầy hoài nghi: ...Em bây giờ còn có thể ăn dưa cả trong thế giới khỉ luôn à? Em đúng là không kén chọn thật đấy nhưng tiếp tục đi! Anh cũng muốn ăn! Mau kể tiếp đi!