Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 82

Lộ Hành Chu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hai ngày trước, em họ cậu nói muốn đi gặp một người bạn quen trên mạng, cậu lo lắng nên đã đi theo. Kết quả, người mà em họ gặp không phải là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi như lời kể, mà lại là một cô bé cùng trường, chỉ khác lớp.

 

Lúc đó, cậu còn đang bối rối không biết nên phản ứng thế nào. Nhưng không lâu sau, cậu nghe tin người đàn ông kia bị nghi ngờ có hành vi liên quan đến quan hệ với trẻ vị thành niên, và đã bị bắt giữ.

 

Khi đó, Lộ Hành Chu còn âm thầm suy đoán, chẳng lẽ những chuyện người đàn ông kia từng làm trước đây cuối cùng cũng bị phơi bày?

 

Dù sao thì... kết quả như vậy cũng xem như là tốt.

 

Về phần anh họ Bách Tân, trước đó anh có quay về một chuyến. Anh kể rằng khi đang đi bộ vào ban đêm thì gặp một người đàn ông bị thương. Ban đầu định đưa đi cấp cứu, nhưng nhớ lại lời dặn của người khác, anh cẩn thận quan sát kỹ hơn rồi quyết định đưa thẳng người đó đến đồn công an.

 

Kết quả là người kia chính là tội phạm đang bị truy nã. Nhờ vậy, Bách Tân được thưởng một khoản tiền. Dù tiền vẫn chưa về tay, nhưng anh đã lên kế hoạch trích một phần cho Lộ Hành Chu.

 

Lộ Hành Chu trầm mặc. Cậu nghĩ rằng anh họ mình chắc chắn sẽ gọi xe cứu thương hay báo bệnh viện, không ngờ lại có thể xử lý dứt khoát như vậy, giao thẳng cho công an.

 

Chậc chậc, xem ra từ đây cốt truyện tiếp theo sẽ hoàn toàn rẽ sang hướng khác.

 

Nhưng mà, kết cục này cũng tốt rồi ~

 

Sau khi việc quay phim kết thúc, tòa nhà chính thức được đưa vào tu sửa. Cùng ngày hôm đó, những người đã liên hệ từ trước cũng lần lượt đến. Cữu công sau khi biết tin liền nói sẽ giúp trông coi. Vì Lộ Hành Chu và đoàn còn phải đến nơi khác quay vài cảnh bổ sung, nên ngay trong ngày kết thúc livestream, họ đã rời đi.

 

Hôm đó, khi chuẩn bị rời khỏi, dân trong thôn đều ra tiễn. Ở đây chỉ một thời gian ngắn thôi, mà khi phải đi lại khiến người ta bịn rịn, luyến tiếc khôn nguôi.

 

Rốt cuộc, Lộ Hành Chu thật sự rất thích bầu không khí nơi thôn này.

 

Về đến nhà, việc đầu tiên cậu làm là ngã người xuống giường nghỉ ngơi. Ngày mai cả đoàn sẽ đến phim trường ở thành phố để quay tiếp. Thật ra nếu quay tiếp ở nhà cậu cũng không tệ, nhưng chủ yếu là Lộ Hành Chu muốn tiện đường ghé gặp đạo diễn họ Vương, người mà cậu đã tình cờ quen được trước đó.

 

Vừa về chưa lâu, Tiểu Bò Sữa đã chạy đến ngay khi nghe tin cậu trở về.

 

Vừa thấy Lộ Hành Chu, nó lập tức nhảy bổ vào lòng, cọ tới cọ lui, kêu meo meo đầy nũng nịu: "Chu Chu, mèo rất nhớ anh nha ~ meo!"

 

Lộ Hành Chu ôm Tiểu Bò Sữa vào lòng, vùi mặt vào người nó rồi nói: "Anh cũng vậy, thật sự rất nhớ Tiểu Bò Sữa của anh."

 

Tiểu Bò Sữa cong đuôi, rồi bất ngờ lên tiếng: "Chu Chu, anh biết không? Dì Triệu Nguyệt đã tìm được con gái mình rồi đó! Bà còn ly hôn với người đàn ông kia và kiện luôn cả người phụ nữ đó nữa!"

 

Lộ Hành Chu lập tức hứng thú. Trong khoảng thời gian ở thôn, cậu thư thái đến mức gần như không đụng tới điện thoại, hoàn toàn không hay biết gì về chuyện xảy ra bên ngoài.

 

Sau khi nhận được món đồ Lộ Hành Chu giúp chuyển, Triệu Nguyệt lập tức hành động. Trước tiên, bà nhờ anh trai giúp đỡ, cử người theo địa chỉ ghi trên tờ giấy để tìm con gái. Còn bản thân thì tìm luật sư, chuẩn bị hồ sơ kiện, đồng thời bắt đầu thu thập chứng cứ.

 

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, bà phản công. 

 

Công ty của chồng bà vốn do nhà họ Triệu hậu thuẫn. Bà nắm trong tay không ít cổ phần, nên khi mọi chuyện vỡ lở, anh trai bà giận đến mức lập tức bán hết cổ phần và công khai đối đầu người đàn ông kia, khiến hắn tổn thất nặng nề.

 

Khi tên đàn ông kia không còn đường lui, quay lại tìm Triệu Nguyệt cầu xin tha thứ, bà lập tức nộp đơn ly hôn. Hắn đương nhiên không muốn, nhưng Triệu Nguyệt không chỉ kiện hắn ra tòa mà còn kiện luôn cả cô bồ nhí.

 

Trước tiên, bà yêu cầu thu hồi số tiền chồng mình đã đưa cho tiểu tam, vì đó là tài sản chung của hai vợ chồng. Sau đó, bà lập tức báo cảnh sát, đồng thời nộp toàn bộ chứng cứ. Người phụ nữ kia bị bắt ngay sau đó.

 

Khi người đàn ông hay tin, thì tiểu tam đã bị kết án. Mọi chứng cứ đều rõ ràng, xác thực, lại thêm sức ảnh hưởng từ nhà họ Triệu, nên vụ án nhanh chóng được giải quyết.

 

Người đàn ông tức đến mức suýt ngất, chỉ tay vào Triệu Nguyệt mà mắng: "Đàn bà độc ác!", thậm chí còn định ra tay đánh bà.

 

Nhưng Triệu Nguyệt đâu dễ để bị đánh. Bà vuốt mái tóc, nhìn gương mặt mình gần đây đã trắng trẻo, xinh đẹp hơn rất nhiều ánh mắt không còn chút cảm tình nào với hắn, rồi thẳng chân tung một cú đá.

 

Tất cả những chuyện này đều bị thiên kim giả, cô gái từng giả làm con bà tận mắt chứng kiến.

 

Hiện tại, tiến độ vụ việc là tòa án đã xác nhận người đàn ông phạm tội trùng hôn, đơn ly hôn được phê chuẩn và hắn bị buộc phải dọn ra khỏi nhà.

 

Về phần con gái ruột của Triệu Nguyệt đã được bà đón về sống cùng. Giờ đây hai mẹ con thân thiết không rời, như hình với bóng. Ngay cả con trai của Triệu Nguyệt, khi biết rõ sự thật, cũng thấy ghê tởm người cha của mình. Cô ấy lập tức chọn đứng về phía mẹ. Còn người cha kia, cứ để sau này muốn dưỡng lão thì hãy tự lo đi.

 

Chờ thiên kim giả quay về, mới phát hiện tất cả mọi thứ đều thay đổi. Gia đình mà cô ta nghĩ là của mình, giờ chẳng còn ai, từ bên nội đến bên ngoại, đều không còn chỗ cho cô.

 

Cô ta định khóc lóc cầu xin Triệu Nguyệt, nói rằng mình không biết gì cả. Nhưng Triệu Nguyệt lạnh lùng ném một tấm ảnh gia đình vào mặt cô, rồi trả cô ta lại cho người cha thật, một phượng hoàng nam*

 

*Phượng hoàng nam :ý chỉ người đàn ông nghèo khó, dựa hơi vợ mà leo lên địa vị xã hội.

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Lộ Hành Chu chỉ buông một câu: "Thật sảng khoái!"

 

Tiểu Bò Sữa l**m móng vuốt, dù không hiểu gì, nhưng cũng chẳng sao cả chỉ cần Chu Chu vui là được rồi.

 

Còn về phía đạo diễn Vương:

 

Lộ Hữu Sâm và cộng sự của Cụ Phong đã lặng lẽ trao đổi thông tin. Nhờ vậy, khi đạo diễn Vương đến, việc tiếp cận Cụ Phong diễn ra khá thuận lợi.

 

Tuy nhiên, sau khi đưa Cụ Phong tới, phó đạo diễn bắt đầu dẫn đạo diễn Vương đi xem cảnh quay dùng bom giả.

 

Phó đạo diễn hỏi: "Đạo diễn Vương, cảnh cuối cùng chúng ta cần dùng đến đạo cụ là chú chó, hiện tại có nên làm một bản mô hình theo thân hình thật của Cụ Phong không?"

 

Đạo diễn Vương rít sâu một hơi thuốc, khói trắng tỏa ra che khuất nửa khuôn mặt ông ta. Trong ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn lạnh lẽo: "Không cần mô hình. Đến lúc đó để Cụ Phong lên diễn thật. Dùng bom thật. Chỉ như vậy mới có được hiệu ứng chân thực nhất. Đây mới là nghệ thuật chân chính!"

 

Phó đạo diễn đứng bên cạnh khựng lại, lộ rõ vẻ chần chừ: "Nhưng... làm vậy không ổn đâu ạ. Dù sao Cụ Phong cũng là công huân khuyển, từng lập được không ít chiến công, lại có không ít người biết đến..."

 

Đạo diễn Vương bật cười khẩy, giọng đầy mỉa mai: "Tiểu Trần, cậu nhát gan từ khi nào vậy? Là công huân khuyển thì sao? Suy cho cùng cũng chỉ là một con chó. Cùng lắm đền tiền. Cậu phải hiểu, đây là hiến thân vì nghệ thuật! Nó được góp mặt vào tác phẩm của tôi, được chết oanh liệt như vậy, là vinh dự của nó!"

 

Người được gọi là Tiểu Trần – phó đạo diễn cúi đầu, bàn tay siết chặt lại. Trong mắt hắn ánh lên vẻ hoảng sợ. Hắn đã xác minh rằng chuyện này hoàn toàn là thật, không phải lời nói đùa trong lúc cao hứng của Vương đạo.

 

Nếu thật sự xảy ra chuyện, với thế lực và các mối quan hệ quốc tế của đạo diễn Vương, ông ta hoàn toàn có thể cao chạy xa bay, trốn tránh mọi trách nhiệm.

 

Còn hắn thì không. Không quyền, không thế, không bối cảnh. Một khi bị điều tra, sự nghiệp, danh dự thậm chí cả cuộc đời đều sẽ tiêu tan.

 

Phó đạo diễn đã chụp lại đầy đủ hình ảnh, đồng thời trích xuất đoạn ghi âm từ camera hành trình trong xe. Hắn thầm nghĩ: Người không vì mình, trời tru đất diệt. Tôi không muốn chết theo ông đâu, đạo diễn Vương.

 

Sau vài giây lặng im, hắn gật đầu làm ra vẻ tán thành, rồi hỏi như vô tình: "Nhưng mà... đạo diễn, hình như công huân khuyển cũng có quân hàm thì phải...?"

 

Vương đạo phá lên cười, giọng đầy khinh thường: "Thì sao? Chó có quân hàm cũng là chó. Chết thì là chết. Cậu tưởng tượng đi đến lúc nổ, máu thịt bắn tung tóe, khung hình đó mà chiếu lên màn ảnh thì khán giả phải nổi da gà! Hơn nữa, nếu cần, tôi sẽ tìm người chịu tội thay. Ở đời, thiếu gì người cần tiền!"

 

Phó đạo diễn nuốt nước bọt, cố giữ giọng bình tĩnh: "Vậy đến lúc đó, bên mặt trận mình vẫn dùng lý do cũ để thoái thác trách nhiệm?"

 

Vương đạo rít thêm một hơi thuốc, ánh mắt sắc lạnh lướt qua Tiểu Trần, gật đầu chắc nịch: "Đương nhiên. Cứ theo kịch bản cũ mà làm."

 

Toàn bộ đoạn hội thoại này đã bị camera hành trình trong xe ghi lại, từng câu từng chữ không sót một lời. Ngay sau khi đưa đạo diễn Vương về đến nhà, phó đạo diễn lập tức sao lưu đoạn video, rồi nhanh chóng chuyển nó cho Lộ Hữu Sâm.

 

Lộ Hữu Sâm – người từng cộng tác nhiều năm với Cụ Phong sau khi xem hết đoạn clip, tức đến đỏ bừng cả mặt, lồng ngực phập phồng vì phẫn nộ. Không chần chừ, anh lập tức gọi điện cho bộ phận điều phối, yêu cầu rút Cụ Phong khỏi dự án.

 

Cộng sự của Cụ Phong dù hơi nghi ngờ, nhưng vẫn đồng ý không nói gì.

 

Sáng hôm sau, nhóm của Lộ Hành Chu khởi hành đến phim trường. Trùng hợp, phim trường bên cạnh chính là nơi đoàn phim của đạo diễn Vương đang ghi hình.

 

Bên đoàn kia, đạo diễn Vương cùng ê-kíp cũng dậy sớm để đón chú chó diễn viên mới được điều đến. Họ không hề biết rằng con chó họ sắp nhận không phải là Cụ Phong công huân khuyển nổi danh mà là một chú chó khác. Huấn luyện viên lần này cũng không phải ai xa lạ, mà là một người có lý lịch đặc biệt, tình cảm với chó sâu sắc, và cũng rất có chính kiến.

 

Tất cả đều là sắp xếp có chủ đích của Lộ Hữu Sâm. Ngay từ tờ mờ sáng, anh đã chủ động gặp huấn luyện viên của Cụ Phong để thương lượng. Trùng hợp là Cụ Phong gần đây có dấu hiệu mệt mỏi, tinh thần và thể lực đều không ổn định, rõ ràng không thích hợp để tham gia các cảnh quay nguy hiểm.

 

Lúc ấy, một huấn luyện viên trẻ tuổi trong đội đã chủ động xung phong nhận nhiệm vụ, đề xuất để mình và chú chó đồng hành thay thế. Dạo gần đây, anh ta không nhận nhiệm vụ nào, cấp trên sau khi xem xét cũng nhanh chóng phê duyệt. Và thế là Tiền Đa Đa cùng chú chó Vàng được cử tới đoàn phim.

 

Ở lối vào phim trường, Lộ Hành Chu đang đợi người thì trông thấy một thanh niên mặc thường phục tiến lại gần. Cậu bước lên, chủ động bắt chuyện: "Chào anh, tôi là Lộ Hành Chu. Anh ba tôi là Lộ Hữu Sâm, anh ấy có nhắc đến anh với tôi."

 

Người thanh niên cười tươi, nụ cười mang theo chút ngại ngùng: "Chào cậu, tôi là Tiền Đa Đa. Còn đây là cộng sự của tôi, Vàng."

 

Vàng ngồi sát cạnh Tiền Đa Đa, tư thế ngoan ngoãn, mắt dõi theo động tĩnh xung quanh nhưng không hề lơ là nhiệm vụ. Dù có vẻ rất thích Lộ Hành Chu, nhưng với tư cách là chó nghiệp vụ đã qua huấn luyện bài bản, nó vẫn giữ nguyên quy tắc không được hành động tùy tiện.

 

Lộ Hành Chu cười với Tiền Đa Đa, nhưng chưa kịp nói thêm thì một con mèo đen nhỏ từ đâu chạy tới, nhảy vọt vào lòng cậu. Lộ Hành Chu nhẹ nhàng ôm lấy con mèo, cười nói: "Vàng đẹp trai thật đấy! Gần đây tôi cũng đang quay phim ở đây, là phim kinh dị. Còn đây là 'diễn viên nhí' trong đoàn mèo đen Hắc Huyền."

 

Tiền Đa Đa nhìn con mèo trong tay cậu, vừa uyển chuyển lại lanh lợi, bèn hỏi: "Cậu nuôi nó à? Ngoan thật."

 

Thông thường, mèo khi ra ngoài phải được bỏ trong túi chuyên dụng, kẻo chúng hoảng loạn mà chạy mất. 

 

Nhưng con mèo này thì lại ngoan một cách đáng kinh ngạc.

 

Lộ Hành Chu lắc đầu, trả lời: "Không hẳn. Nó là mèo hoang gần nhà tôi. Hồi đó tôi dùng cá khô dụ nó lại, vậy là nó ở luôn."

 

Tiền Đa Đa nghe xong thấy thú vị, đang định trò chuyện thêm thì nhân viên bên đoàn đạo diễn Vương đã tới gọi anh về chuẩn bị. 

 

Trước khi đi, anh còn quay đầu nói: "Trưa tôi dẫn Vàng qua thăm cậu nhé."

 

Lộ Hành Chu gật đầu: "Ok!" rồi bế Hắc Huyền trở về đoàn phim.

 

Buổi quay hôm đó diễn ra suôn sẻ. Nếu không có gì thay đổi, chỉ trong hai ngày nữa là có thể hoàn thành. Phim kinh dị chủ yếu tập trung vào xây dựng bầu không khí và biểu cảm sợ hãi của diễn viên, chỉ cần tạo dựng được cảm xúc, tiến độ sẽ được đẩy nhanh.

 

Đến giữa trưa, Lộ Vân Nhĩ và Lộ Hành Chu đang ngồi nghỉ thì Tiền Đa Đa dẫn Vàng đến. Vàng cực kỳ lễ độ, ngoan ngoãn nằm cạnh chủ, không gây tiếng động nào.

 

Lần này họ quay phần sau của phim, bắt buộc phải có sự tham gia của chó nghiệp vụ, vì các cảnh hành động có độ khó cao mà chó thường không thể đáp ứng được. Trước đó, chỉ là vài phân cảnh huấn luyện đơn giản và sinh hoạt hằng ngày, nên chó diễn bình thường là đủ.

 

Lộ Hành Chu bế Hắc Huyền, Tiền Đa Đa thì dắt Vàng. Cả nhóm cùng vào phòng nghỉ của Lộ Vân Nhĩ. Đúng lúc ấy, Nhan Thanh xách theo một túi lớn đồ ăn bước vào: "Đến giờ ăn trưa rồi!"

 

Cô nàng vẫn còn nguyên lớp hóa trang kinh dị, vừa xuất hiện đã khiến Lộ Vân Nhĩ giật bắn mình.

 

Hắn chau mày, mặt lạnh tanh: "Cô có thể gỡ cái tóc giả kia xuống không?"

 

Nhan Thanh hất mái tóc rối bù ra sau: "Chiều còn quay tiếp, tháo ra lại phải gắn lại, phiền lắm."

 

Tiền Đa Đa ngồi một bên tay run khẽ, quay đầu nhìn Lộ Hành Chu nhỏ giọng hỏi: "Phim kinh dị thật à?"

 

Lộ Hành Chu bật cười, chớp mắt: "Ừ, sao thế?"

 

Tiền Đa Đa khẽ thở dài một hơi, nghiêm túc nói: "Không sao, lúc nào chiếu nhớ báo tôi. Tôi sẽ dắt cả đội đi cổ vũ."

 

Lộ Hành Chu cười: "Chắc đầu tháng sau."

 

Tiền Đa Đa không rành lắm về ngành giải trí, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Mấy phim của cậu không cần kiểm duyệt hay xét duyệt gì sao?"

 

Lộ Hành Chu nhún vai đáp: "Có chứ. Nhưng chiếu ở rạp của nhà tôi là được. Chỉ cần qua kiểm duyệt nội dung là xong."

 

Tiền Đa Đa gật đầu: "Vậy thì tốt."

 

Cuối tháng, đoàn phim chính thức hoàn thành toàn bộ các cảnh quay. Công việc bước vào giai đoạn hậu kỳ: biên tập, cắt dựng, nộp hồ sơ duyệt, lên kế hoạch quảng bá và chuẩn bị công chiếu.

 

Những việc này không liên quan nhiều đến Lộ Hành Chu, bởi cậu chỉ là một biên kịch nhỏ trong đoàn. Nhưng với Đặng Mai, công việc bắt đầu dồn dập.

 

Vì vậy, khi đoàn khác bắt đầu khởi quay bộ phim đề tài Phật giáo, Lộ Hành Chu đành phải đích thân ra trận, phụ trách cảnh quay cuối.

 

Trùng hợp làm sao, đúng lúc ấy bên phía Tiền Đa Đa cũng đang chuẩn bị quay cảnh cuối cùng.

 

Lộ Hành Chu và Lộ Vân Nhĩ liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng dừng bước, lặng lẽ quay sang theo dõi.

 

Lộ Hành Chu đang đứng bên ngoài khu phim trường, mắt vô thức lướt quanh một vòng. Cậu bỗng liếc thấy phó đạo diễn Trần gương mặt hắn tái nhợt, mồ hôi vã ra như tắm dù trời không hề nắng. Hắn liên tục liếc đồng hồ, bước tới bước lui như đang đứng trên đống lửa.

 

Trong đầu Lộ Hành Chu lập tức vang lên cảnh báo. Cậu quay sang nhìn Tiền Đa Đa, khẽ vỗ vai anh: "Đây là cảnh cuối cùng à?"

 

Tiền Đa Đa không rời mắt khỏi chú chó của mình, Vàng lúc này đang được gắn thiết bị vào lưng. Giọng anh hơi trầm, mang theo áp lực không giấu được: "Ừ. Quay xong cảnh này là kết thúc. Đạo diễn nói chỉ cần Vàng chạy một đoạn, rồi sau đó sẽ cắt ghép mô hình, phối hợp hiệu ứng nổ giả."

 

Lộ Vân Nhĩ đứng cạnh, nhíu mày nhìn thiết bị lạ kia, ánh mắt lướt nhanh qua từng chi tiết gắn chặt trên cơ thể chú chó, cau mày, khẽ nói: "Thứ đó... không giống thiết bị giả lắm đâu."

 

Lộ Hành Chu cũng bước lại gần, nhìn kỹ. Cậu ngửi ngửi, rồi đột ngột cau mày: "Không phải đạo diễn nói sẽ quay bằng mô hình sao? Sao lại gắn thứ này lên người thật thế kia?"

 

Tiền Đa Đa giải thích, giọng không giấu được nghi ngờ: "Đạo diễn bảo chỉ quay cận cảnh Vàng chạy tới. Còn cảnh phát nổ sẽ thay bằng mô hình và thuốc nổ giả. Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng vì cảnh này gấp nên chưa kiểm tra kỹ..."

 

Lộ Hành Chu lại cúi xuống, hít nhẹ lần nữa, rồi mặt cậu đanh lại: "Không đúng. Đây không phải thuốc nổ giả. Tôi ngửi thấy mùi thật rất rõ."

 

Tiền Đa Đa sững người. "Không phải thuốc nổ đều có mùi như vậy sao?"

 

Lộ Hành Chu lập tức lắc đầu: "Không đâu. Thuốc nổ giả dùng trong quay phim không có mùi. Nếu có, cũng chỉ là mùi khói tạo hiệu ứng sau khi phát nổ. Nhưng cái này là mùi của thuốc thật, mùi kim loại nồng, rất rõ ràng."

 

Cậu ngẩng đầu, chỉ tay về phía xa, nơi một khu phim trường khác được rào chắn cẩn thận, đặt biển Khu vực kiểm soát cho phép dùng chất nổ thật: "Thấy không? Chỉ khu đó mới được phép tạo vụ nổ thật. Bên mình là khu dân dụng quay cận cảnh, không có bất kỳ phê duyệt nào để dùng thuốc nổ thật. Không ai được mang thuốc thật vào đây."

 

Sắc mặt Tiền Đa Đa lập tức thay đổi. Anh không nói thêm lời nào, bước vội về phía khu quay. Giọng anh vang lớn, dứt khoát: "Khoan đã! Đừng quay! Tạm dừng toàn bộ!"

Bình Luận (0)
Comment