Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 94

Suy nghĩ một hồi lâu, Lộ Hành Chu chỉ đưa ra một yêu cầu rất đơn giản. Một chiếc thẻ VIP vĩnh viễn của nhà họ, cùng với việc bỏ ra một ngàn đồng để mua đứt nhân quả giữa nhà họ và con hồ ly này.

 

Chẳng bao lâu sau, con bạch hồ cũng được người ta ôm từ bên trong mang ra. Nó ngoan ngoãn nhảy vào lòng Lộ Hành Chu, tựa như đã sớm quen thân với cậu.

 

Chu Hành Lộ đưa tay tiếp lấy, tiện thể xách con hồ ly lên một cách dễ dàng, khẽ cười nói: "Con này nặng thế này, em ôm sẽ mệt lắm. Chẳng phải còn định đi dạo khắp vườn bách thú sao?"

 

Lộ Hành Chu nghe vậy mới bừng tỉnh, vội gật đầu: "Đúng rồi."

 

Nhưng bạch hồ hiển nhiên không hài lòng chút nào. Nó nhe răng trợn mắt, vừa ríu rít kêu gào vừa giãy dụa trong vòng tay Chu Hành Lộ. 

 

Đáng tiếc, tiếng kêu kia trong tai anh chỉ là những âm thanh kỳ quái chẳng mang nghĩa lý gì. 

 

Dù cho có đoán được, Chu Hành Lộ cũng chỉ làm bộ không biết. Trong lòng anh âm thầm cười lạnh. 

 

Đã thành tinh rồi mà còn muốn để Chu Chu bế? Đúng là mơ tưởng.

 

(Au: ủa anh:)))

Cuối cùng, Lộ Hành Chu đành phải đi mua một cái ba lô, nhét thẳng con hồ ly trắng vào trong. Chu Hành Lộ khoác ba lô sau lưng, còn con bạch hồ thì chẳng cam tâm chút nào, chỉ có thể phồng má trợn mắt nhìn y như cá chết, biểu tình đầy oán trách.

 

Hai người một hồ ly đi dạo quanh vườn bách thú. Trong khi Chu Hành Lộ nhàn nhã ngắm cảnh, thì Lộ Hành Chu lại vừa đi vừa âm thầm mở radar ăn dưa, tìm kiếm những tin tức có liên quan đến Hà Hoan.

 

Cậu gõ mấy từ khóa, nhìn nội dung hiện ra trên màn hình mà không khỏi rơi vào trầm mặc.

 

Trời đất ơi, Hà gia đúng là chưa bao giờ yên bình.

 

Ông cụ Hà năm nay đã 83 tuổi, cả đời cưới tới bốn lần. Hà Hoan và Hà Nghi Quân tuy không cùng cha mẹ, nhưng quan hệ giữa hai người lại thân thiết bất ngờ.

 

Người vợ đầu của ông cụ Hà, cũng chính là mẹ ruột của Hà Nghi Quân, là nguyên phối được cưới hỏi đàng hoàng. 

 

Bà sinh cho ông một người con gái duy nhất là Hà Nghi Quân. Bởi sức khỏe yếu nên không thể tiếp tục sinh nở. 

 

Thế nhưng, quãng thời gian bà còn sống, tình cảm giữa hai vợ chồng lại cực kỳ sâu đậm, đúng nghĩa phu thê đầu gối tay ấp, sống với nhau hòa thuận mặn nồng.

 

Đáng tiếc, sức khỏe bà ngày một kém đi. Đến năm Hà Nghi Quân 15 tuổi, người mẹ dịu dàng ấy đã ra đi.

 

Sự mất mát ấy như một nhát dao chém thẳng vào trái tim ông cụ Hà, khiến ông suy sụp suốt một thời gian dài. Tuy nhiên, vì nghĩ cho con gái, ông vẫn cắn răng chống đỡ, lo lắng chu toàn để Hà Nghi Quân không chịu quá nhiều thiệt thòi.

 

Ba năm sau, khi Hà Nghi Quân vừa tròn 18 tuổi, cô được đính hôn cùng con trai cả nhà họ Chu, Chu Hành Hạc. Khi ấy, tình cảm giữa hai người cũng khá tốt đẹp, khiến ông cụ Hà phần nào an tâm.

 

Thấy con gái đã được sắp xếp ổn thỏa, ông cụ bắt đầu buông lỏng bản thân. 

 

Từ đó, ông công khai qua lại với thư ký riêng. Đối với chuyện này, Hà Nghi Quân chẳng mấy để tâm. 

 

Trước lúc lâm chung, mẹ cô từng nắm tay dặn dò. Nếu cha con muốn tái hôn, con tuyệt đối đừng ngăn cản. 

 

Đàn ông khó sống cảnh cô độc cả đời, một khi đã ở bên mẹ mà không dính dáng tới ai khác, thế đã là người chồng tốt.

 

Nhớ lời dặn ấy, Hà Nghi Quân chưa từng oán trách, thậm chí còn cư xử hòa nhã với người vợ kế. Vị thư ký này sau đó sinh cho ông cụ một cậu con trai là Hà Chi Hàng.

 

Nhưng những ngày bình yên ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Rất nhanh, một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp khác chen chân vào, trở thành tam phu nhân. Sóng gió trong nhà lại nổi lên.

 

Còn Hà Nghi Quân? 

 

Cô chỉ đứng ngoài, lạnh lùng quan sát đám phụ nữ đó tranh giành quyền lợi. 

 

Trong mắt cô, tất cả đều chẳng đáng nhắc đến. Ông cụ Hà cũng chẳng bận tâm. 

 

Bởi từ rất lâu rồi, trái tim ông đã chôn cùng người vợ đầu tiên dưới mộ sâu. 

 

Những cuộc hôn nhân sau này, với ông, chỉ là sự thỏa hiệp cho những kẻ muốn trèo cao và sự buông thả của chính mình.

 

Đối với ông cụ Hà, Hà gia thực sự chỉ có ba người chính ông, người vợ đã khuất và cô con gái duy nhất là Hà Nghi Quân.

 

Hà Chi Hàng từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, luôn lẽo đẽo theo sau Hà Nghi Quân như một tiểu tùy tùng. Cũng đành vậy, giữa mẹ nhóc và tam phu nhân, những cuộc đấu đá ngầm chưa bao giờ dừng, ai nấy đều bận chèo chống thế cục của mình, chẳng còn hơi sức để ôm ấp một đứa trẻ.

 

Trong mắt Hà Nghi Quân, so với người mới kia, mẹ Hà Chi Hàng, vị thư ký năm xưa ít ra vẫn là người biết giữ chừng mực. 

 

Khi mẹ cô còn sống, bà ấy tuyệt chưa từng vượt rào đến cả sau khi mẹ cô mất, bà cũng đợi nhiều năm mới chính thức bước vào cửa. 

 

Bởi vậy, với Hà Chi Hàng, Hà Nghi Quân đã thật lòng coi nhóc là em trai.

 

Cũng nhờ vậy mà Hà Chi Hàng luôn rất quý chị gái, suốt ngày quanh quẩn bên Hà Nghi Quân như một cái bóng nhỏ. Miệng nhóc lúc nào cũng chị hai trước, chị hai sau, đi đâu cũng bám riết không rời.

 

Về sau, khi tam phu nhân chính thức thượng vị, nhị phu nhân, mẹ Hà Chi Hàng dần mệt mỏi và buông bỏ. 

 

Bà chỉ cười nhạt: "Lên được vị trí ấy thì đã sao? Người đàn ông ấy vốn bạc tình, tình cảm chân thành ít ỏi đã sớm dành hết cho người vợ cả."

 

Sống trong Hà gia bao năm, bà đã nhìn thấu tất cả.

 

Cuối cùng, nhị phu nhân chọn ly hôn, chỉ lấy một căn nhà cùng một khoản tiền. 

 

Hà Chi Hàng ở lại Hà gia, nhưng trong lòng nhóc chưa từng coi trọng tam phu nhân, đơn giản vì bà ta quá phô trương, thích khoe khoang thể hiện.

 

Ngay sau khi chính thức bước chân vào Hà gia, chẳng bao lâu tam phu nhân đã mang thai. Vừa sinh ra đã là một cặp song sinh, sau đó lại tiếp tục sinh thêm một cặp nữa. 

 

Trong khi ấy, Hà Nghi Quân đã kết hôn với Chu Hành Hạc và bắt đầu giữ vị trí chủ mẫu trong nhà, song cô vốn ít quan tâm đến chuyện hậu viện.

 

Hà Chi Hàng thì lựa chọn con đường du học, dứt khoát rời xa gia đình này. Điều đó khiến tam phu nhân càng thêm đắc ý, tưởng như con đường trước mắt bà đã rộng mở.

 

Bốn đứa trẻ do bà sinh ra đều được nuông chiều quá mức, trở nên ngạo mạn, chẳng coi ai ra gì, khó lòng dạy bảo. 

 

Ông Hà thì dường như chẳng mấy bận tâm. 

 

Trong mắt ông, người kế thừa chính thống là con gái lớn Hà Nghi Quân. 

 

Con trai thứ hai, Hà Chi Hàng cũng không tệ, lại có tình cảm hòa thuận với chị gái, sau này tất sẽ ra tay giúp đỡ. 

 

Bởi vậy, ông mặc kệ bọn nhỏ nhà tam phu nhân có ngạo mạn đến đâu, ông cũng chẳng buồn can thiệp.

 

Kết quả là đám người ấy ngày càng được đà lấn tới, thậm chí còn dám công khai khiêu khích Hà Nghi Quân. 

 

Tam phu nhân tham vọng hơn người, đến mức mơ tưởng đuổi cô ra khỏi Hà gia. 

 

Nhưng kết cục lại hoàn toàn ngược lại chính bà ta bị tống ra ngoài. 

 

Vì chuyện này, mấy đứa con của bà ta sinh lòng hận thù sâu nặng với Hà Nghi Quân và Hà Chi Hàng. 

 

Song dù hận, chúng cũng chẳng làm gì được, bởi bọn chúng đã tận mắt thấy địa vị vững như bàn thạch của Hà Nghi Quân trong Hà gia. 

 

Chúng chỉ có thể ôm hận mà ngấm ngầm mưu tính từng bước.

 

Sau tam phu nhân, đến lượt tứ phu nhân bước vào cửa. 

 

Lúc ấy gia đình bà gặp rắc rối, còn ông Hà đã ngoài năm mươi, sắp sang tuổi sáu mươi. 

 

Tuy tuổi đã cao nhưng ông vẫn say mê cái đẹp của tuổi trẻ. Gặp được tứ phu nhân, ông liền đem lòng, cuối cùng cưới bà về làm vợ.

 

Dù đã lớn tuổi, nhưng nhờ được chăm sóc tốt, ông Hà vẫn giữ được phong độ, vẻ ngoài nho nhã, điềm tĩnh. Hơn nữa, ông còn tự tay tổ chức hôn lễ đàng hoàng cho bà, đối đãi dịu dàng ôn tồn, khiến bà từng bước rơi vào lưới tình.

 

Chẳng bao lâu, Hà Hoan ra đời.

 

Đứa con út này là minh chứng cho việc ông Hà vẫn còn sung mãn, điều đó khiến ông vô cùng hân hoan, thậm chí lấy chữ Hoan đặt tên cho con, mong niềm vui ấy kéo dài.

 

Hà Hoan từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực, nhất là khi Chu Ngô Đồng cũng vừa chào đời. 

 

Hà Nghi Quân thường xuyên dẫn Hà Hoan đến Hà gia, nhờ đó mối quan hệ giữa hai đứa nhỏ càng thêm khăng khít. 

 

Từ bé, Hà Hoan đã xác định rõ con đường tương lai của mình, điều này càng khiến ông Hà mừng rỡ, hãnh diện.

 

Tóm lại, Hà gia bề ngoài huy hoàng, nhưng thực chất nội bộ chẳng mấy khi yên ổn. Tất cả đều bắt nguồn từ ông cụ Hà cùng ba người vợ và những đứa con của họ.

 

Lộ Hành Chu quan sát kỹ hơn, trong lòng thầm cảm thán: 【Chà, thật đúng là một vở kịch lớn. Bạn gái nhỏ của Hà Hoan vốn do lão tam sắp đặt, cậu em vợ của Hà Hoan lẫn nhân viên giao hàng kia cũng đều là quân cờ trong tay lão tam. Không ngoài dự đoán, đoàn phim tổng nghệ sĩ sắp ký hợp đồng với Hà Hoan, rồi đưa người đến tham gia chương trình phát sóng trực tiếp...】

 

Con hồ ly trắng gật đầu lia lịa, anh anh anh kêu lên phụ họa: "Đúng thế, đúng thế. Huống hồ, Hà gia bốn năm sáu đứa con kia đều chẳng dễ đối phó. Con cháu bọn họ cũng chẳng phải hạng xoàng. Hiện tại vẫn còn nằm trong vòng kiểm soát của Hà gia, đến khi nhập vào rồi, không biết liệu còn cơ hội sống sót không?"

 

Lộ Hành Chu khẽ xoa đầu con hồ ly để an ủi. Chu Hành Lộ thì im lặng, ôm chặt chiếc ba lô trước ngực, lắng nghe toàn bộ câu chuyện.

 

Anh biết, quan hệ giữa Hà Hoan và Chu Ngô Đồng vốn rất thân thiết, đối với anh cũng không tệ. Huống chi, chị dâu đã nuôi dưỡng anh như con ruột, nếu Hà gia xảy ra biến cố, chị dâu e rằng đau lòng đến mức chẳng thể chịu nổi.

 

Điều duy nhất Lộ Hành Chu thấy rõ ràng là những cái tên trong danh sách. Còn với Hà Hoan, cậu chỉ thấy các xưng hô thứ tự, không phân biệt được lão tam, lão tứ hay những người khác đang làm gì.

 

Lộ Hành Chu ngẩng đầu, tiến lại gần Chu Hành Lộ hỏi: "Hà Hoan có phải còn mấy người anh chị nữa không?"

 

Chu Hành Lộ gật đầu, ánh mắt rũ xuống nhìn con hồ ly đang nhốn nháo, rồi chậm rãi giới thiệu.

 

【Chà, trò này còn dài. Lão tam, Hà Huống Triều, vốn làm nghề bán hàng đa cấp, lại là kiểu Bắc phái khét tiếng. Lão tứ, Hà Huống Bảo, thì máu lạnh tàn nhẫn, mở sòng bạc ở Miến Bộ, còn cấu kết quân phiệt, chuẩn bị buôn lậu vũ khí. Lão ngũ cùng hai anh em hắn xem ra có vẻ hiền hơn, nhưng cũng chẳng sạch sẽ gì. Trốn thuế, lậu thuế chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí còn chơi bời trác táng, suýt hại chết mấy cậu trai trẻ. Còn lão lục thì giả mạo học thuật, định cướp công trình nghiên cứu của người khác để tự nâng danh tiếng.】

 

Lộ Hành Chu nghe mà chỉ thấy khó tin, sao bọn họ lại dám liều lĩnh đến thế?

 

Chu Hành Lộ thoáng hiện ý cười trào phúng nơi khóe môi, dường như chẳng cần nhìn cũng biết anh đang nghĩ gì.

 

Vì sao bọn họ lại liều lĩnh đến thế? Bởi vì trong mắt họ, mình là kẻ trên hết, là người nắm đặc quyền. Từ nhỏ, họ đã được mẹ dạy rằng dù có phạm phải chuyện gì thì cuối cùng vẫn sẽ có người đứng ra bảo vệ.

 

Con hồ ly trắng khẽ bật cười khổ: "Hà gia lớn như vậy, tôi chẳng động nổi. Nhưng giờ có cậu ở đây, tôi đặt kỳ vọng vào cậu đấy."

 

Lộ Hành Chu liếc nó một cái, trong lòng thầm nghĩ: 【Tôi sẽ tìm cách giao nặc danh những chứng cứ này ra ngoài. Tội trạng quá nặng, không thể để yên được. Quan trọng hơn, còn phải tìm cách kéo Chu Ngô Đồng ra khỏi vòng xoáy này.】

 

Con hồ ly trắng chớp mắt, liếc cậu bằng ánh nhìn quyến rũ: "Hà gia có thể giúp một tay được không nha~"

 

Lộ Hành Chu quay đầu đi, giả vờ không thấy ánh mắt kia, chỉ thầm nhủ: 【Tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với Hà Hoan, rồi tìm cơ hội trao đổi với Chu Ngô Đồng và cả mẹ chú ta nữa.】

 

Con hồ ly nghe vậy thì ngoan ngoãn im lặng. Dù sao, Hà Hoan từng cứu nó một lần, nó cũng không thể làm ngơ trước nguy hiểm mà người kia có thể gặp phải.

 

Buổi trưa, sau khi ăn xong trong vườn bách thú, con hồ ly ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi. 

 

Ánh mắt nó lộ rõ, đến mức Hà Hoan cũng khó lòng giả vờ không thấy. 

 

Sau cùng, anh nhìn thẳng vào Lộ Hành Chu: "Hành Chu, có chuyện gì thì nói thẳng ra."

 

Lộ Hành Chu hơi giật mình, liếc qua Chu Hành Lộ như muốn hỏi: Tôi lộ rõ vậy sao?

 

Chu Hành Lộ cúi đầu cười khẽ, thuận miệng nhắc: "Chẳng có gì lớn, chỉ là vấn đề liên quan đến Hà Hoan thôi."

 

Lộ Hành Chu im lặng chốc lát, rồi dứt khoát: "Cháu có một lời khuyên chú nên đuổi hết bốn người anh trai của mình ra khỏi gia môn."

 

Hà Hoan sững người, rồi bật cười nhạt: "Đại lão, ai đã cho cháu cái ảo tưởng rằng tôi có thể làm được chuyện đó?"

 

Dĩ nhiên Lộ Hành Chu biết rõ. Nhưng cậu cố tình nói như thế, chỉ để Hà Hoan nhận thức được mức độ nghiêm trọng.

 

Cậu nói tiếp: "Các anh trai của chú đã phạm không ít tội. Nhà chú tốt nhất nên sớm nghĩ cách xử lý. "

 

Anh ba làm đa cấp Bắc phái, hạn chế tự do, đánh đập nếu không nghe lời. 

 

Anh tư thì cấu kết quân phiệt Miến Bộ, còn có đường đưa người qua biên giới. 

 

Hai chuyện này nếu bùng nổ. Hà gia khó tránh khỏi liên lụy.

 

Những chuyện này bọn họ hoàn toàn không biết, bởi căn bản chẳng hề liên hệ với nhau. Nguyên nhân chủ yếu là Hà lão gia tử vẫn chưa thật sự quyết tâm đuổi mấy người kia ra khỏi gia môn. Nếu cứ kéo dài, khó mà nói trước Hà gia sẽ vướng vào tai họa gì.

 

Dù vậy, mấy kẻ kia lại càng kiêu ngạo không ai bì.

 

Hà Hoan lại lặng thinh, nhìn chằm chằm vào Lộ Hành Chu, dường như muốn đọc ra một ý nghĩa nào đó từ gương mặt cậu.

 

Chu Hành Lộ bên cạnh khẽ ra hiệu bằng ánh mắt. 

 

Cuối cùng, Hà Hoan mới gật đầu: "Cảm ơn cháu đã nhắc nhở. Tôi sẽ tự mình điều tra rõ ràng."

 

Lộ Hành Chu biết mình chỉ có thể nhắc nhở đến vậy. Cậu đã nói hết những gì cần nói, coi như làm tròn bổn phận.

 

Sau khi tạm biệt Hà Hoan, Chu Hành Lộ lái xe đưa Lộ Hành Chu về. 

 

Trên đường, anh bất ngờ mở miệng: "Trò chơi kia sắp hoàn tất, sắp online rồi. Em có muốn thử không?"

 

Đôi mắt Lộ Hành Chu lập tức sáng rực: "Được chứ. Ngày mai đi nhé, mai tôi đến công ty của anh được không?"

 

Chu Hành Lộ lắc đầu, khóe môi cong cong: "Ngày mai đến nhà tôi. Tôi có một bất ngờ muốn cho em."

 

Lộ Hành Chu gật đầu. 

 

Xuống xe, cậu ôm lấy con hồ ly trắng, tìm lại chiếc xe nhỏ rồi thong thả cưỡi đi. 

 

Trên đường, cậu chợt hỏi: "Cậu tên gì vậy?"

 

Con hồ ly nhìn khung cảnh hai bên đường, trong lòng chợt nhận ra đây chính là cơ duyên mà nó chờ đợi bấy lâu. 

 

Nó khẽ mở miệng, giọng người mảnh mai vang lên: "Tôi tên Hồ Thanh Thanh. Ở nhà thường gọi tôi là Hồ Thất, cũng có thể gọi tôi là Tiểu Thất."

 

Lộ Hành Chu hơi nhức đầu, xác nhận lại: "Hồ Thanh Thanh?"

 

Hồ Thanh Thanh gật đầu, đôi mắt mơ màng, giọng điệu lại như trêu ghẹo: "Đúng rồi, quan nhân, nô gia chính là Thanh Thanh."

 

Lộ Hành Chu lặng lẽ nhìn nó. Trong đầu, một cuốn sách huyền học chợt hiện ra, tên đề mờ ảo: Nãi Côn. 

 

Lộ Hành Chu cảm thấy thật khó hiểu. Hai chữ nãi côn này, cậu không cách nào lý giải được. Nhưng nhìn kỹ hơn, thì ra lại là nhóc con khí thần côn.

 

Trong sách miêu tả nhân vật chính hai mươi tuổi, nói năng ngọt ngào, tính cách đáng yêu nghịch ngợm, nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ. 

 

Hồ Thanh Thanh thì sao? Hoàn toàn là một phần của câu chuyện ngoại quải.

 

Thực chất, nội dung kể về một thiếu niên nhặt được một con hồ ly bị thương nặng. 

 

Sau khi cứu chữa, hồ ly kia liền trở thành bảo gia tiên của hắn. 

 

Ái nhân của thiếu niên lại là một Quỷ Vương nghìn năm, người vô cùng mê mẩn đôi chân trắng nõn mềm mại của hắn.

 

Lộ Hành Chu vừa nghĩ vừa dừng xe, ôm Tiểu Thất đi ra phía sau. 

 

Cậu vừa đi vừa hỏi: "Cậu trước đây có từng làm bảo gia tiên chưa?"

 

Hồ Thất lắc đầu: "Tôi vốn định đi ra ngoài làm mã tiên, nhưng không thích đệ tử xuất mã. Sau lại thấy mã tiên quá nhiều, tôi mới nghĩ thử làm bảo gia tiên. Trước cậu, tôi chưa từng gặp ai thích hợp cả. Tôi nói rõ với cậu, nếu cậu có ai khác, cứ báo trước cho tôi. Tôi không phải không cho người khác bước vào cửa, nhưng nếu cậu giấu, đừng trách tôi không khách khí, tôi sẽ cào rách mặt hắn."

 

Lộ Hành Chu nghẹn lời: "Cậu bình tĩnh một chút. Tôi hiện tại cũng chỉ có thể gặp mỗi cậu thôi, một bảo gia tiên là đủ. Nhưng tôi cũng không định đi tới Đông Bắc đâu."

 

Hồ Thất nghe vậy thì gật gù, hài lòng, còn l**m móng vuốt của mình. Ngay sau đó liền bị Lộ Hành Chu ấn thẳng xuống nước.

 

"Cậu làm gì vậy~" Hồ Thất kinh ngạc kêu to.

 

"Còn có thể làm gì? Tắm rửa cho sạch thôi." Lộ Hành Chu dửng dưng, rút hương sóng dành cho sủng vật ra.

 

Ban đầu Hồ Thất vùng vẫy dữ dội, như thể sắp bị ném vào vạc dầu. Nhưng chẳng mấy chốc, nó đã bị hương thơm mê hoặc, say sưa thả lỏng, gần như lim dim ngủ.

 

Chờ đến khi bị nhét vào trong rương, gió lạnh ngoài trời thổi qua, thân thể nó lại ngập tràn hơi ấm dễ chịu, khiến nó mơ màng như sắp chìm vào giấc mộng.

 

Khi bước ra, Hồ Thất kinh ngạc phát hiện bản thân biến thành một tiểu khả ái thơm tho sạch sẽ. 

 

Bộ lông mềm mượt sáng bóng, đến chính nó cũng phải ngẩn ngơ nhìn gương, đắm chìm trong vẻ đẹp của mình.

 

Trong khi đó, Lộ Hành Chu đã tiện tay gửi tin nhắn cho Chu Ngô Đồng, rồi lại tiếp tục mở quyển sách nãi côn văn ra đọc.

 

Chỉ mới vài chương thôi, cậu đã thấy muốn nôn.

 

Ai có thể tưởng tượng nổi, một người hơn hai mươi tuổi lại toát ra mùi sữa? Ai tin được một nam nhân trưởng thành mà khóc lên lại như đánh sữa? 

 

Một nam nhân động một cái là mắt đỏ hoe, rồi được miêu tả nào làn da mịn màng, nào môi đỏ anh đào, nào ánh mắt ngây thơ như thỏ.

 

Cậu đọc đến mức chỉ muốn đóng sách lại ngay.

 

Lộ Hành Chu thực sự bắt đầu thấy thú vị. Cậu không thể không thừa nhận, nhìn Hồ Thất, cứ như đang nhìn một vị thần nào đó.

 

Cậu tiếp tục ngắm nghía vẻ đẹp kỳ lạ kia, rồi bất chợt hỏi: "Vậy tôi nên làm gì bây giờ?"

 

Lộ Hành Chu thực sự không chắc chắn phải làm thế nào để Hồ Thất có thể hòa nhập vào cuộc sống của mình. Cậu cũng không rõ liệu gia đình sẽ phản ứng ra sao trước sự xuất hiện của một sinh vật kỳ lạ như thế.

 

Đi ra ngoài, Hồ Thất lập tức ngửi thấy một mùi lạ trong không khí. 

 

Nó nhảy khỏi người Lộ Hành Chu, đôi mắt sáng rực, mong chờ hỏi: "Có lão hổ sao?"

 

Lộ Hành Chu khẽ gật đầu, chỉ tay về phía trước: "Tôi dẫn cậu đi xem, nhưng đừng làm Mập Mạp sợ."

 

Hồ Thất liếc cậu, có chút bất mãn: "Tôi không phải loại hồ ly như vậy."

 

Vừa bước ra ngoài, Tiểu Bò Sữa đã chắn ngay trước mặt Lộ Hành Chu. Nó nhìn chằm chằm Hồ Thất, lỗ tai cụp xuống, dáng vẻ như sẵn sàng xông vào đánh nhau.

 

Hồ Thất hất cằm: "Linh khí tiểu miêu? Sao lại ở trong nhà cậu?"

 

Lộ Hành Chu ngồi xổm, ôm lấy Tiểu Bò Sữa, dịu giọng trấn an: "Tiểu Bò Sữa, đây là Hồ Thất. Sau này nó sẽ là bảo gia tiên của nhà chúng ta."

 

Tiểu Bò Sữa còn nhỏ, không hiểu bảo gia tiên là gì, nhưng biết Hồ Thất là người nhà, nên dần dần thu lại địch ý. 

 

Dù vậy, khi đối diện với Hồ Thất, nó vẫn thấy sợ hãi hơn nhiều so với khi gặp Mập Mạp.

 

Hồ Thất bước đi trên cỏ, mỗi bước đều để lại dấu chân ướt. Chưa thấy Mập Mạp đâu, nó đã hét lên thảm thiết.

 

Lộ Hành Chu nhìn rồi nhấc chân lên, bất lực nói: "Tôi vừa mới rửa sạch sẽ đấy."

 

Sau đó cậu khẽ thở dài: "Có muốn tôi làm cho cậu một đôi giày không?"

 

Hồ Thất ngẩn ra, rồi ánh mắt sáng rỡ: "Thật sao? Vậy ngày mai, khi tôi vào cửa, nhớ làm cho tôi một đôi nhé. Như thế, chúng ta còn có thể đi xuyên qua thời gian."

 

Đúng lúc này, Tiểu Bò Sữa kêu to: "Mèo cũng muốn một bộ y phục nhỏ. Có thể mua cho mèo không, Chu Chu ~"

 

Lộ Hành Chu vỗ vỗ đầu nó, đáp gọn: "Mua."

 

Tiểu Bò Sữa lập tức vui vẻ, dụi mặt vào người Lộ Hành Chu, giọng ríu rít như mèo con: "Chu Chu, cậu biết không? Con gái Tô gia đã đổi cha mình, Thần Tài thành Ultraman đó."

 

Lộ Hành Chu lặng im một lúc. Không đúng, hình như người Tô gia kia đang dùng máy bay không người lái,  kiểu này...

 

Cậu chau mày hỏi: "Cô ta không sợ bị phát hiện sao? Vừa nhìn là thấy ngay mà."

 

Tiểu Bò Sữa đáp ngay: "Có tấm vải đỏ che lên đó rồi."

 

Lộ Hành Chu chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện cho tiểu tể tử kia: 【 Dù sao thì, trang trí đẹp như vậy, mong là nó không bị phát hiện, cũng coi như tránh được một trận đòn.】

 

Trong nhà, Lộ Kỳ Dịch nghe tin liền nhướng mày. Thú vị thật, công việc lại do một tiểu hán tử gánh vác.

 

Bảo gia tiên rốt cuộc là cái gì?

 

Là một người không tin thần thánh, Lộ đại thiếu gia thực sự không hiểu rõ bảo gia tiên là gì. Anh tra cứu sơ qua, nhìn nội dung một lúc rồi trầm mặc.

 

Từ trong phòng ló đầu ra, anh gọi: "Chu Chu về rồi à? Cái kia rốt cuộc là gì thế?"

 

Lộ Hành Chu ngẩng đầu, cười tủm tỉm: "Nó là một con tiểu hồ ly."

 

【Cũng bởi mình đã thỉnh bảo gia tiên cho nhà. Dù những việc khác đã giải quyết xong thì không còn liên quan đến chúng ta, nhưng phòng khi có sự cố ngoài ý muốn, có bảo gia tiên vẫn an tâm hơn.】

 

Lộ Kỳ Dịch nhìn em trai, lo lắng cậu sẽ bị hồ ly kia mê hoặc. Nhưng khi đối diện ánh mắt Lộ Hành Chu, trong đó lại phảng phất bóng dáng một con hồ ly, khiến y ngập ngừng không nói gì.

 

Lộ Hành Chu mỉm cười nói rồi dắt Hồ Thất đi: "Em đi tìm Mập Mạp chơi."

 

Lộ Kỳ Dịch chỉ đành gật đầu. Lộ Hành Chu mang Hồ Thất đi tìm Mập Mạp. 

 

Con mèo béo chẳng có ý kiến gì về việc trong nhà lại xuất hiện thêm thú mới, nó vốn chỉ biết ăn no nằm ngủ, tâm trạng lúc nào cũng thảnh thơi, chẳng bận tâm chuyện đời.

 

Lộ Hành Chu sau đó ngồi dựa gốc cây, một lần nữa mở cuốn Chiến Thần của anh ba trong thành phố. Cậu đọc thật kỹ, mong tìm ra manh mối để giải quyết vấn đề.

 

"Cổ võ... nội lực... phương thuốc gia truyền..." Lộ Hành Chu nhíu mày. 

 

Quả nhiên vẫn là kiểu cổ võ vả mặt lưu mà.

 

Hơn nữa, chuyện anh ba còn liên quan đến một người đã từng được anh cứu mạng, nhờ vậy mà mới có người ra tay trợ giúp.

 

Lộ Hành Chu lại mở hệ thống bồi thường, nhìn loạt vật phẩm mới xuất hiện cung đình mỹ dung phối phương, võ công bí tịch, blind box đan phương, cổ khúc tinh thông.

 

Võ công bí tịch giá 50 vạn, cậu có thể mua nổi, nhưng sẽ sạch túi ngay lập tức. Đã vậy nó lại là blind box, mỗi lần mở đều ngẫu nhiên, chẳng biết sẽ rơi ra thứ gì.

 

Blind box đan phương thì càng không thể mua nổi. Lần đầu tiên có thể xem như phúc lợi, nhưng từ lần sau trở đi, giá trị đều tăng vọt. Với số 51 vạn hiện có, căn bản không đủ.

 

Những giá trị này đều do Sở Mỹ Nhân góp phần tạo ra nhờ lượng nhân khí. Về sau, còn phải tiếp tục đăng video, hệ thống mới tính toán dựa trên lượt phát để cộng thêm điểm.

 

Lộ Hành Chu có chút ưu sầu. Nhưng may thay, ngày mai bảo gia tiên sẽ chính thức vào cửa, ít nhất cũng có thể giữ được mạng cho anh ba.

 

Cậu đã chuẩn bị bùa hộ mệnh. 

 

Quả nhiên vẫn phải tiếp tục chuẩn bị cho việc quay phim, bản thân cũng cần xuất hiện nhiều hơn nữa.

 

Anh ba khó đối phó, nhưng anh tư thì ổn, chỉ cần không dính đến tình cảm là sẽ không xảy ra vấn đề gì.

 

Còn anh hai, việc này cũng nên sớm kết thúc, chuyện tình cảm thì để bọn họ tự xử lý.

 

Lộ Hành Chu hít sâu một hơi, dẫn Hồ Thất lên lầu. Không lâu sau, trong nhà đã dọn cơm. Cậu lại bế Hồ Thất xuống.

 

Hôm nay đặc biệt, cả ông nội Lộ và bà nội Lộ đều có mặt. 

 

Lộ Hành Chu chớp mắt, khụ khụ hai tiếng, khiến mọi người đều quay sang chú ý.

 

【Mình nên tự giới thiệu hộ Tiểu Thất, hay để nó tự nói đây?】

 

Cậu liền chọc nhẹ Hồ Thất: "Chính cậu nói đi."

 

Mọi người đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng ít nhiều hiểu được tình huống về bảo gia tiên, ai nấy đều có tính toán riêng.

 

Hồ Thất nhảy lên, nhe răng cười: "Chào mọi người, tôi là Tiểu Thất. Ngày mai tôi sẽ chính thức vào nhà, trở thành bảo gia tiên của Lộ gia. Từ nay về sau tôi sẽ bảo vệ Lộ gia, tiêu tai trừ ác, giữ cho gia đình bình an."

 

Ông nội Lộ còn ngẩn ra, Lộ Khiếu trầm giọng hỏi: "Tôi có chút hiểu biết về việc này, ngài thật sự muốn gia nhập Lộ gia sao?"

 

Loại tồn tại như thế không thể đắc tội. Tuy chưa rõ mối quan hệ giữa nó với Chu Chu, nhưng ông vẫn muốn xác nhận một lần nữa.

 

Hồ Thất cười híp mắt, giọng nhẹ nhàng: "Tôi và Chu Chu hợp duyên, nhân quả tương liên, cho nên tất nhiên là tự nguyện. Yên tâm đi, tôi dễ sống lắm, chỉ cần cho ăn ngon là được."

 

Hồ Thất đảo mắt quan sát khắp một lượt, trong lòng âm thầm cân nhắc. 

 

Lộ gia tài lực hùng hậu, nền tảng kiên cố, nó có thể yên tâm phần nào.

 

Lão đại của Lộ gia đã vượt qua kiếp nạn sinh tử, vận số được ổn định lại.

 

Lão nhị cũng sắp vượt qua cửa ải khó khăn, chỉ chờ thời gian mà thôi.

 

Đến lão tam thì trước mắt nó vẫn không nhìn thấu, tựa như có một màn sương mờ che phủ.

 

Lão ngũ thì yên ổn hơn, không hề gặp phải đại kiếp nào.

 

Nhưng nghĩ tới cũng buồn cười, cả lão đại và lão nhị đều là đào hoa sát, vận đào hoa vượng đến mức phiền toái, không những gây rối chính mình mà còn ảnh hưởng dây dưa tới Chu Chu và cả cha của cậu.

 

Điều khiến Hồ Thất chú ý hơn chính là trên đỉnh đầu mấy người còn lơ lửng một luồng âm khí mờ nhạt, giống như điềm báo mơ hồ, có thể bùng phát bất cứ lúc nào. 

 

Dù vậy, nó tin rằng Chu Chu sẽ là người giải quyết, cũng là duyên phận khiến nó quyết định gắn bó nơi đây.

 

Trong mắt nó, ấn tượng đầu tiên về Lộ gia vô cùng rõ ràng. Đây là một gia tộc vừa mang vận cát lợi, vừa ngập tràn hoa đào.

 

Thậm chí có thể nói, cả nhà đều là thể chất đào hoa.

 

Ông nội Lộ sau khi nghe Hồ Thất trình bày thì trầm ngâm một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu, giọng mang theo sự quyết đoán: "Ngày mai gọi lão tam và lão tứ trở về, cùng nghênh đón gia tiên."

 

Quyết định này cũng đồng nghĩa với việc, từ nay Lộ gia sẽ chính thức bước thêm một bước vào vòng xoáy nhân quả.

 

Hồ Thất nghe vậy, hoàn toàn không có dị nghị. Đối với nó, càng sớm trở thành bảo gia tiên của Lộ gia, nó sẽ càng nhanh khôi phục được tu vi đã mất.

 

Một khi thực lực được phục hồi, nó sẽ không còn chỉ là một con tiểu hồ ly cười cợt dễ thương như bây giờ, mà sẽ là một tồn tại có thể xoay chuyển càn khôn, trấn áp tà khí.

 

Trong đáy mắt nó lóe lên ánh sáng tối tăm.

 

Đợi đến lúc đó, những món nợ còn treo lơ lửng trên đời này, ta sẽ từng món, từng món tính sổ.

Bình Luận (0)
Comment