Lộ Vân Nhĩ phun tào: "Anh thấy gọi là yêu đương chi bằng gọi là tìm tấm mộc. Anh cả vẫn hợp với việc yêu tiền hơn yêu người."
Lộ Hành Chu cười hì hì tiếp lời: "Hồ tiên còn có, biết đâu chừng một ngày nào đó tiền thành tinh, chạy tới tỏ tình với anh cả thì sao?"
Lộ Kỳ Dịch đang trò chuyện với Khả Khả bên kia rõ ràng nghe được hai em trai lắm lời. Ánh mắt sắc như đạn bay thẳng về phía Lộ Vân Nhĩ khiến anh ấy rùng mình. Còn với lời của Lộ Hành Chu, Lộ Kỳ Dịch lại hơi trầm ngâm nói không chừng nếu tiền thật sự thành tinhm anh cũng muốn thử một mối tình không chia tay với nó xem sao.
Bạch nguyệt quang? Dạo gần đây từ này xuất hiện hơi bị nhiều thì phải, anh cau mày nghĩ ngợi. Nói thật, đến cả tên cô gái kia anh cũng quên sạch rồi. Khi đó, anh thật sự không muốn nhận thêm thư tình hay quà cáp gì cả, nên mới chọn bừa một người nhìn cũng tạm ổn để làm tấm mộc. Mà công nhận, tấm mộc ấy dùng cũng hiệu quả trực tiếp chắn được phần lớn mấy đoạn đào hoa phiền phức.
Sau đó, cô gái kia đi du học. Nếu có tiếc nuối gì thì chắc là do từ lúc ấy, anh lại phải tiếp tục tự mình nhận thư tình và quà cáp thôi. Cũng thật sự mệt mỏi.
Khả Khả dùng ánh mắt đầy sùng bái nhìn Lộ Kỳ Dịch. Lộ gia mấy vị ca ca ai nấy đều đẹp trai, khí chất lại nổi bật, ưu tú khỏi bàn nhưng khổ nỗi, từng người một đều như mang theo khí lạnh, xa cách thiên lý, cự người ngoài ngàn dặm.
Không phải không có ong bướm từng thử tiếp cận, nhưng ai cũng bị dập tắt từ trong trứng nước. Lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình đám theo đuổi chỉ có thể ngậm ngùi quay đầu. Dần dà, chẳng ai dám bén mảng tới nữa.
Nhưng giờ thì khác, Lộ Kỳ Dịch lại định tham gia show hẹn hò? Chẳng lẽ thật sự muốn yêu đương?
Khả Khả bị đám khuê mật trong nhóm chat xúi giục mãi, cuối cùng lấy hết dũng khí, đến đây tìm gặp Lộ Kỳ Dịch.
Lộ Lâm Vụ tựa người vào vai Lộ Hành Chu, nhỏ giọng phun tào: "Tương Vương có ý, thần nữ vô tâm. Tội nghiệp tiểu cô nương, sắp bị cự tuyệt không chút lưu tình rồi."
Lộ Hành Chu khẽ chậc một tiếng: "Anh cả biến thành thần nữ à?"
Cũng chẳng biết Lộ Kỳ Dịch vừa nói gì, chỉ thấy cô gái nhỏ kia đỏ hoe hốc mắt, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người rời đi, bóng lưng có chút tội nghiệp, có chút mất mát..
Lộ Kỳ Dịch vừa ngồi lại chỗ, liền vung cùi chỏ một cái, đập thẳng vào Lộ Vân Nhĩ, khiến hanh ấy lảo đảo ngả sang Lộ Hành Chu bên cạnh.
Lộ Hành Chu lập tức biến thành một người bình thường bị kẹp giữa hai anh trai có vấn đề về nhận thức.
Lộ Kỳ Dịch bắt chéo chân, ly champagne đặt sang một bên như không thèm để ý. Hôm nay không phải sân nhà bọn họ, mục đích chỉ là đến xem kịch vui.
Chẳng bao lâu sau, một cô gái nhỏ mặc váy tiểu lễ màu lam xuất hiện, gương mặt thanh tú e lệ. Đây chính là bảo bảo mà Triệu Nguyệt mang tới hôm nay. Cô đã bỏ tên thật, chọn dùng đạo hào: Thanh Y. Từ ngày trở về, cô đều lấy tên đạo hiệu làm danh xưng chính thức giờ đây gọi là Triệu Thanh Y.
Cô mặt không biểu cảm quét mắt nhìn quanh đại sảnh, đến khi ánh mắt dừng lại ở nhóm người Lộ Hành Chu, lập tức cất bước đi tới. Dù sao cô cũng chỉ quen biết mỗi nhóm này trong yến hội, huống chi bên cạnh Lộ Hành Chu còn có một con hồ tiên. Trong mắt cô, đây rõ ràng là người đồng đạo, cùng một thế giới tu hành.
Nàng bước thẳng tới, không khách khí chen Lộ Vân Nhĩ sang một bên, đôi mắt sáng rực rỡ, trang nghiêm nhìn Lộ Hành Chu, mở miệng gọi: "Đạo hữu!"
Lộ Hành Chu mỉm cười với cô, không hề sửa cách xưng hô, chỉ nhẹ giọng đáp: "Thanh Y đạo trưởng."
Triệu Thanh Y vừa nghe, con mắt lại càng sáng hơn nhìn Lộ Hành Chu nói: "Vậy cậu là từ đâu biết đến chúng ta?"
Lộ Hành Chu cười nhẹ, không đáp ngay mà chỉ nâng ly trà nhấp một ngụm, rồi mới bình thản nói: "Chuyện của Thanh Lê đạo trưởng và đạo môn mấy người, có người kể cho tôi nghe qua."
Triệu Thanh Y nói, "Quả nhiên, mẹ tôi có thể tìm được đến Đại Thanh Sơn, chính là nhờ cậu chỉ đường. Đa tạ cậu!"
Từ đầu, cô vốn chẳng dám mong gì vào tình thân. Dù sao thì, nàng lớn lên trong một gia đình kỳ quái, trọng nam khinh nữ, suýt nữa còn bị bán đi. May mà sư phụ đã cứu cô.
Sư phụ nói với cô rằng mấy người đó không phải người nhà của ông nhưng nhìn cô như vậy, ông không đành lòng làm ngơ, thế là nhận cô làm đồ đệ.
Khi ấy, cô nghĩ mình là đứa trẻ bị bỏ rơi rồi bị bán đến đây. Sau này, sư phụ mới nói cho cô biết: cô có một kiếp nạn.
Rồi mẹ cô tìm đến. Hóa ra không như cô tưởng. Mẹ cô thật sự yêu thương cô chỉ bị người khác lừa gạt. Sư phụ cũng nói: kiếp nạn của cô nằm dưới chân núi. Vậy cô theo mẹ xuống núi.
Mơ hồ, cô cảm nhận được kiếp nạn của mình chính là Triệu Hân, cô tiểu thư giả mạo ấy.
Nếu không vượt qua được kiếp nạn đó, cô không chỉ mất đi người thân mà còn có thể mất cả mạng.
Trong ánh mắt Triệu Hân, cô thấy được dấu hiệu của biến cố không chỉ biến cố trong gia đình, mà còn trong số mệnh của chính mình.
Và tất cả những điều đó dường như đều có liên quan đến Lộ Hành Chu.
Lộ Hành Chu chỉ khẽ vẫy tay, cười nói: "Cô đã nói cảm ơn, thật ra tôi đâu có làm gì nhiều đâu."
【Mình chỉ đơn giản là ăn dưa hóng chuyện, xem kịch vui, tiện tay góp chút lửa mà thôi. Chỉ cần lát nữa thiên kim giả diễn cho xuất sắc là đủ rồi.】
Lộ Kỳ Dịch và mấy người kia chỉ lặng lẽ nhìn. Bên kia, một cậu nhóc tròn trĩnh bỗng lao tới, ôm chầm lấy chân Lộ Hành Chu.
Hạ Tiểu Bảo lao đến như viên đạn, ôm chặt lấy Lộ Hành Chu, vui vẻ reo lên: "Đại ca Chu Chu!"
Lộ Hành Chu dở khóc dở cười, véo má cậu nhóc mũm mĩm, nhăn mặt nói: "Phải gọi là chú Chu Chu mới đúng."
Lúc này Hạ Chi cũng bước lại gần, vẫy tay với Lộ Kỳ Dịch: "Sao còn ngồi đó? Bách Quyển với mấy người kia đều ở bên kia rồi, lại đây tám chuyện đi!"
Lộ Kỳ Dịch liếc nhìn mấy người em chẳng bao giờ khiến mình yên tâm, dặn dò: "Anh đi trước. Mấy đứa ở lại phải ngoan ngoãn, đặc biệt đừng có lôi Chu Chu đi gây chuyện, nghe chưa?"
Lộ Hành Chu vội vàng gật đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn, còn Lộ Vân Nhĩ với Lộ Lâm Vụ thì chỉ phất tay qua loa, lười nhác.
Triệu Thanh Y đứng bên, nhìn mà không giấu nổi ánh mắt ngưỡng mộ: "Nhà các anh thật sự rất hòa thuận ha."
Lộ Hành Chu cười tủm tỉm, chân vẫn bị Hạ Tiểu Bảo ôm cứng, cậu hơi nhấc chân, dở khóc dở cười nói: "May mà thôi, chủ yếu vì sức hút nhân cách của tôi quá mạnh mà."
Ánh mắt cậu dừng lại nơi cầu thang, chỗ một cô gái mặc váy dài màu đỏ đang bước xuống: "Kia kìa, người sắp chiếm lấy cuộc đời của cô."
Sắc mặt Triệu Thanh Y chợt lạnh đi. Cô nhìn Triệu Hân, nếu không phải cô chết thì cũng phải là đối phương biến mất khỏi thế gian. Không cần hỏi nhiều, cô nhất định sẽ không nương tay.
Đặc biệt là khi cô biết, lý do mình bị thay thế... chính là do mẹ của Triệu Hân cũng là tiểu tam chen vào giữa ba mẹ cô. Nghĩ đến đó, cô càng cảm thấy ghê tởm.
Sư phụ cô dạy, đạo lý tu hành không phải là chuyện đi giúp đời làm điều tốt, mà có thù thì phải trả. Nhịn mãi sẽ nghẹn khuất trong lòng, đến mức hỏng cả đạo tâm.
Thế nên, khi trở về, lúc Triệu Hân vừa làm ra vẻ yếu đuối đáng thương vừa nói lời xin lỗi, cô thẳng tay tát cho hai cái. Khi ấy, cô còn lặng lẽ quan sát phản ứng của mẹ và anh trai. Kết quả? Cô chỉ thấy ánh mắt đầy tán thưởng.
Mẹ Triệu thì càng thẳng thắn giữ Triệu Hân lại trong nhà chẳng qua để trả thù, để con gái mình được hả giận.
Từ khi biết con gái ruột mình đã phải sống khổ sở suốt bao năm, trong lòng nàng đã không còn chút tình cảm mẹ con nào dành cho Triệu Hân nữa.
Con gái ruột thì phải chịu đựng đủ cay đắng, còn con gái của kẻ thù lại được bà nuôi lớn, hưởng trọn yêu thương. Vậy thì dựa vào cái gì?
Giờ Triệu Hân cứ bám lấy không chịu đi, nói gì mà cô ta là con gái của ba, lại còn viện cớ hộ khẩu vẫn ở đây, nên vẫn là con gái của mẹ.
Triệu Nguyệt chẳng coi những lời đó ra gì. Trong mắt bà, giữ Triệu Hân lại chỉ là để giúp Thanh Y trút hết nỗi hận trong lòng.
Cô ta vốn dĩ chẳng có tội gì.
Hưởng thụ rồi thì phải trả lại.
Triệu Thanh Y cười lạnh một tiếng nói: "Cô ta còn dám bước ra ngoài?"
Nói xong, Triệu Thanh Y đứng dậy cùng Lộ Hành Chu từ biệt, rồi dứt khoát bước đi về phía trước.
Triệu Hân hoảng hốt nhìn Triệu Thanh Y, trong mắt thoáng hiện một tia đắc ý.
Lộ Hành Chu chỉ cười cười, lắc đầu. Không thể nào, không thể nào, Triệu Hân không phải nghĩ rằng Triệu Thanh Y thật sự coi trọng thanh danh của mình đấy chứ?
Lộ Lâm Vụ nhìn sang bên kia hỏi: "Anh nghĩ Triệu Thanh Y có dám động thủ không?"
Lộ Vân Nhĩ khẳng định ngay lập tức: "Chắc chắn sẽ làm, dù sao nếu là anh, anh cũng sẽ không nhịn."
Quả thật, Triệu Thanh Y tiến tới trước mặt cô ta, không chút do dự tát một cái. Một người đàn ông lao ra định đỡ, nhưng lại suýt ngã nhào, hắn tức giận nhìn Triệu Thanh Y.
Ba người liếc nhau một cái, lập tức đứng dậy, lặng lẽ đi qua.
Vừa đến bên kia, họ liền nghe thấy người đàn ông tức giận nói: "Mày quả thật là người từ núi xuống, th* t*c không thể chịu nổi. Hân Hân làm sai điều gì, mày có quyền gì mà đánh cô ấy? Dù sao đi nữa, cô ấy cũng là chị của mày đó."
Lộ Vân Nhĩ hừ một tiếng, nói: "Đừng nói chị ta chỉ là con riêng, nói thật thì, ba của Triệu Hân ở rể mà, giờ ông ta cũng đã đi rồi, Triệu Hân còn ở đây làm gì nữa?"
Hà Thịnh Thành ánh mắt như dao, lạnh lùng nhìn Lộ Vân Nhĩ, gằn từng chữ: "Nhà mấy người cũng có con riêng, sao lại không gọi mấy người là anh?"
Lộ Vân Nhĩ sắc mặt đột ngột trầm xuống, cười lạnh một tiếng nói: "Trước hết không nói đến việc Chu Chu là em trai thân thiết của chúng tôi, chỉ riêng việc cậu ôm lấy Triệu Hân, con gái của một người đàn ông ở rể. Sau khi đổi cha mẹ, sống trong cảnh tiểu tình nhân hạnh phúc. Chính cha mẹ của cô ta đều bị vứt bỏ. Nếu cô ta còn có chút liêm sỉ, bây giờ chắc chắn sẽ không xuất hiện trong buổi tiệc thân sinh của dì Triệu. Nếu đã xuất hiện, thì bị đánh cũng đáng thôi."
Lộ Hành Chu liếc nhìn Hà Thịnh Thành, rồi bĩu môi nói: "Anh cũng đừng có ở đây tỏ ra đạo đức, trên đầu cha anh đội cái nón xanh to như vậy mà anh không nhìn ra à? Còn có mặt mũi đứng đây quản chuyện nhà người khác?"
Triệu Thanh Y đứng một bên nhìn Hà Thịnh Thành đang ôm Triệu Hân, rồi nhìn Lộ Hành Chu cười nói: "Đúng rồi, bây giờ quay về, không chừng anh còn có thể chứng kiến ngay tại hiện trường đó. Cái người em trai tốt của anh chắc đang ngủ trong phòng của anh rồi. Nếu anh thật sự rộng lượng như vậy, hẳn sẽ không lên tiếng chỉ trích chuyện của người khác, đúng không?"
Hà Thịnh Thành sắc mặt lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Triệu Thanh Y nói: "Cô có ý gì? Không chiếm được tôi thì phải mắng tôi à? Vị hôn thê của tôi chỉ có một mình Triệu Hân, cô là cái thá gì? Hơn nữa, các người có biết không, ba mẹ tôi yêu thương nhau thế nào không? Mấy người chỉ vài câu đã định hủy hoại thanh danh gia đình tôi sao?"
Triệu Thanh Y khẽ mỉm cười, bước lên một bước, rồi vung tay, tát mạnh vào mặt Hà Thịnh Thành. "Vô nghĩa."
Hà Thịnh Thành tức giận đến mặt đỏ bừng, định đứng dậy động thủ. Triệu Thanh Y không chút sợ hãi, một chân đá mạnh vào hắn, lập tức làm hắn ngã nhào xuống đất, như một con tôm bị che chắn, nằm đó mà kêu lên.
Lộ Hành Chu chớp chớp mắt.
【Nhà anh ta bị điều tra, cha anh ta bị áp chế ngay trên giường, không thể động đậy. Mẹ anh ta thì không có cách nào chạy trốn, đợi lát nữa sẽ có người mang theo đứa trẻ tới tìm anh ta. 】
Lộ Hành Chu đi đến bên cạnh Triệu Thanh Y, lúc này mọi người đã đứng thành một vòng vây, tất cả đều đang xem náo nhiệt. Quan hệ của họ với Hà Thịnh Thành không tồi, nhưng cũng không dám tiến vào gần, vì bọn họ sợ Triệu Thanh Y lại tặng cho mỗi người một cái tát.
Lộ Hành Chu nhìn Hà Thịnh Thành, nhỏ giọng với Triệu Thanh Y nói: "Giúp tôi vả anh ta vài cái, tôi sẽ cho cô một lọ linh tuyền."
Ánh mắt Triệu Thanh Y sáng lên hỏi: "Chân linh tuyền?"
Lộ Hành Chu gật đầu nói: "Lừa cô là chó sao? Tôi từ bên Hồ Thất lừa được về đây đấy."
Triệu Thanh Y lập tức gật đầu nói: "Thành giao!"
Nói xong, Triệu Thanh Y lập tức bước tới, kéo Hà Thịnh Thành đứng dậy. Cô một tay nắm lấy cà vạt của hắn, một tay vung lên liên tục, mỗi cái tát vang lên bạch bạch bạch. Trong khi đó, cô vừa vả, vừa nhìn về phía Lộ Hành Chu, cười nói: "Vừa lòng chưa?"
Lộ Hành Chu gật đầu hài lòng nói: "Tôi vô cùng vừa lòng."
Những người xung quanh đều lùi lại hai bước. Hà Thịnh Thành tuy miệng lắm lời, nhưng bị tát thành như vậy thì cũng không thể so sánh được.
Triệu Thanh Y cười cười nói: "Không có gì, tôi chỉ là hữu nghị tặng anh hai bàn tay thôi mà."
Hà Thịnh Thành thật sự bị tát đến nỗi đầu ong ong, hắn không có sức phản kháng chút nào. Đối mặt với Triệu Thanh Y, hắn không thể có nổi một chút khả năng đánh trả, hiện giờ chỉ còn lại cảm giác choáng váng như bị tát liên tục.
Bên cạnh, ánh mắt Triệu Hân hiện lên một tia hận ý. Cô ta nắm chặt dao, liền rạch một đường lên cổ tay mình, nói: "Đây là cô ép tôi làm vậy!"
Huyết tươi lập tức theo cánh tay cô ta chảy ra, nàng bắt đầu múa dao để ngăn không cho ai lại gần. Lộ Hành Chu chớp chớp mắt nhìn cảnh tượng này, trong khi Lộ Vân Nhĩ thì ngồi một bên, lặng lẽ phun một câu: "Diễn quá giả, cánh tay chảy máu cũng giả quá. Cũng chưa thấy phun ra được."
Lộ Hành Chu nhỏ giọng nói: "Thật sự cắt tay mình sao. Chỉ là một vết cắt nhỏ thôi mà."
Lộ Lâm Vụ thở dài một tiếng: "Đau như vậy sao, cô ta sao phải làm như thế?"
Xung quanh, những người đứng xem bắt đầu xì xào bàn tán. Tuy nhiên, Triệu Thanh Y không hề bị dao động, cô không thèm để ý đến đám đông mà bước thẳng tới. Một chân đá bay con dao sắc, rồi lập tức lột bỏ những đạo cụ, bao máu và lớp da giả trên người Triệu Hân. Huyết dính vương vãi khắp nơi, lớp giả da rơi xuống, để lộ một cảnh tượng khiến sắc mặt Triệu Hân tái nhợt.
Triệu Thanh Y vung tay, nói: "Quả nhiên, vẫn phải đánh cô thêm vài cái."
Cùng lúc đó, Tống Khanh và Triệu Nguyệt vừa thay đồ xong, Triệu Nguyệt từ trên lầu vội vã chạy xuống. Khi bà nhìn thấy cảnh tượng dưới lầu, máu me vương vãi khắp nơi, nàng hoảng hốt lao về phía Triệu Thanh Y, ôm chầm lấy cô, lo lắng hỏi: "Bảo bảo, con không sao chứ? Để mẹ xem xem."
Còn đối với Hà Thịnh Thành và Triệu Hân bên cạnh, bà hoàn toàn coi như không nhìn thấy.
Triệu Thanh Y thẹn thùng cười cười, sự thờ ơ vừa rồi hoàn toàn biến mất, nàng nói: "Không sao đâu, con không sao đâu, đều là lỗi của cô ta."
Triệu Thanh Y kể lại sơ qua những chuyện vừa xảy ra. Triệu Nguyệt nghe xong, ánh mắt lập tức chuyển sang nhìn Triệu Hân. Khi hai ánh mắt đối diện, trong mắt Triệu Nguyệt là sự lạnh lùng và xa cách, còn Triệu Hân thì không giấu được vẻ hoảng hốt. Cô ta âm thầm hít sâu một hơi, chuẩn bị giả ngất.
Lộ Hành Chu và Lộ Lâm Vụ nhìn thấy, liền cười hì hì: "Tới rồi tới rồi, định giả ngất đấy! Anh hai, mau tới đây xem thử kỹ thuật diễn của cô ta có đạt tiêu chuẩn không nào?"
Triệu Hân tức đến nghiến răng nghiến lợi. Cô ta đâu có đắc tội gì với mấy người này cơ chứ!
Không nghĩ tới, Lộ Hành Chu bọn họ thật sự chỉ là đang xem náo nhiệt mà thôi. Không ngờ Lộ Hành Chu và đám người kia thật sự chẳng có hứng thú gì khác, đơn thuần đang xem trò vui thôi mà xem rất nghiêm túc, như thể đang bình luận một bộ phim truyền hình vậy.
Một luồng sáng lơ lửng nhẹ nhàng trôi vào từ bên ngoài, Lộ Hành Chu liếc mắt một cái đã nhìn thấy quầng sáng ấy.
【Hệ thống vai ác tự cứu? Xem ra chuẩn bị trói định Triệu Hân rồi.】
Lộ Vân Nhĩ và những người khác bắt đầu chăm chú nhìn chằm chằm vào Triệu Hân, sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào về dáng vẻ khi bị trói của cô ta.
Một luồng sáng tràn ngập vui mừng bay thẳng về phía Triệu Hân. Ngay khi nó chuẩn bị trói chặt cô ta, thì trên người Lộ Hành Chu bỗng xuất hiện một sợi chỉ đen. Sợi chỉ ấy lập tức vươn ra, ngăn cản luồng sáng trước mắt. Lộ Hành Chu kinh ngạc đứng ngây tại chỗ.
【 Không đúng, hệ thống kia sao lại bị hắc tuyến bắt được? Trên người mình từ đâu xuất hiện sợi hắc tuyến đó? Chẳng lẽ từ cái hệ thống phụ trợ cứng nhắc kia? Không thể nào... chuyện này hoàn toàn không thể!】
Lộ Hành Chu mở giao diện hệ thống phụ trợ của mình ra, ánh mắt nhanh chóng bắt gặp một thanh tiến độ màu vàng nhạt đang từ từ tăng lên. Khi tiến độ vừa chạm đến 20%, cậu sững người.
Hệ thống của cậu lại có thể cắn nuốt hệ thống khác?
Cậu lập tức đóng giao diện lại, thở dài một hơi. Thôi kệ, tới đâu hay tới đó, đi từng bước rồi tính.
Triệu Hân lúc này vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Cho dù cô ta có đang giả vờ, thì cũng chẳng ai vạch trần. Dù sao cũng phải cho người ta một bậc thang để bước xuống.
Trận đấu này như một vở kịch, mọi người xung quanh đều vui vẻ, thần thanh khí sảng. Các nữ sĩ ở đây đều tỏ vẻ khẳng định về tính cách của Triệu Thanh Y, họ cho rằng cô như vậy là đúng, đối mặt với Triệu Hân, một kẻ bạch nhãn lang, thì quả thật phải xử lý như thế.
Lộ Hành Chu ngồi trên sô pha, nhàn nhã uống một ngụm nước chanh. Thỉnh thoảng, cậu lại mở giao diện hệ thống phụ trợ ra, kiểm tra tiến độ.
Hà Thịnh Thành được bạn bè đỡ dậy, lấy một miếng băng chườm lên mặt. Ánh mắt hắn lạnh lùng, âm ngoan nhìn về phía Triệu Thanh Y bên kia.
Triệu Thanh Y hoàn toàn không thèm để ý đến Hà Thịnh Thành. Nói gì thì nói, trong nhà cô đâu phải chỉ có khổ đau và tai ương. Nếu hắn nghĩ có thể trả thù cô, thì đúng là đang mơ giữa ban ngày!
Chẳng bao lâu sau, quản gia Triệu gia dẫn theo một đội cảnh sát tới. Triệu Nguyệt sửng sốt một chút rồi bước ra đón tiếp họ. Hà Thịnh Thành thấy vậy, lập tức tỏ ra đắc ý. Hắn quay sang nhìn những người bạn của mình hỏi: "Ai trong mấy người báo cảnh sát vậy?"
Ai ngờ, những người bạn của hắn lại nhìn nhau, rồi đồng thanh nói: "Chúng ta không ai báo cảnh sát cả."
Hà Thịnh Thành cũng không để ý nhiều, hắn đứng dậy đi về phía cảnh sát. Triệu Thanh Y chỉ lặng lẽ nhìn hắn, vẻ mặt bình thản.
Cảnh sát trao đổi vài câu với Triệu Nguyệt, rồi Triệu Nguyệt chỉ chỉ về phía Hà Thịnh Thành. Lòng Hà Thịnh Thành đột nhiên dâng lên một cảm giác không lành. Cảm giác đó chẳng bao lâu sau thành sự thật, khi phía sau cảnh sát ôm một đứa trẻ đi tới đưa cho hắn nói: "Đây là em trai của cậu. Và còn nữa, cậu theo chúng tôi đi một chuyến."
Cả đầu Hà Thịnh Thành như bị sét đánh, một cảm giác kinh hoàng dâng trào trong lòng. Hắn lập tức nhớ lại cuộc trò chuyện trước đó giữa Triệu Thanh Y và Lộ Hành Chu.
Mọi người xung quanh cũng chợt hiểu ra, đồng loạt quay nhìn về phía hai người họ.
Hai người Triệu Thanh Y và Lộ Hành Chu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không có chút ngạc nhiên hay bất kỳ cảm xúc nào khác.
Lúc này, mẹ của Hà Thịnh Minh từ hậu viện bước ra. Khi bà nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đặc biệt là khi thấy con trai mình bị bắt, bà ta không khỏi sững người, trong lòng căng thẳng.
Cảnh sát cũng không buông tha bà ta, lập tức đưa người theo cùng và bắt luôn bà ta đi.
Sau khi cảnh sát dẫn người đi, Triệu Hân vẫn giả vờ hôn mê bất tỉnh, chờ đợi nhưng lại không thấy anh Thịnh Thành trở lại. Cô ta lo lắng nhìn ra ngoài, khi nhìn thấy anh Thịnh Thành đang bị dẫn đi, bước đi thất thểu, cô ta không khỏi cảm thấy choáng váng. Lúc này, cô ta thực sự hôn mê bất tỉnh.
Sau khi mọi người đi hết, ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía Triệu Thanh Y và Lộ Hành Chu, tò mò không biết liệu hai người này có biết rõ chuyện gì đang xảy ra hay không.
Không ngờ, Triệu Thanh Y tiến lại gần Lộ Hành Chu, tò mò hỏi: "Chu Chu đạo hữu, cậu có biết đây rốt cuộc là chuyện gì không?"
Lộ Hành Chu liếc nhìn cô đáp: "Tôi không phải tu đạo, cứ gọi tôi là Hành Chu được rồi."
Triệu Thanh Y vẫy vẫy tay, cô đã nhận ra, Lộ Hành Chu người này, năng lực và tướng mạo chắc chắn mạnh hơn nàng rất nhiều.
Khi nghe thấy cách xưng hô của cô, những người xung quanh không biết từ đâu xuất hiện, đều bất ngờ nhìn qua, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Lộ Hành Chu liếc nhìn nhóm người đang tò mò bình thản nói: "Việc này, tôi thật sự biết."
Lộ Hành Chu cúi đầu nói: "Hà Thịnh Thành là Hà gia tam phòng, Hà lão tam trưởng tử. Vụ việc này, thực ra liên quan trực tiếp đến Hà lão tam. Ông ta làm bán hàng đa cấp, mà còn kiểu bán hàng đa cấp bắc phái. Chưa hết, ông ta còn cùng với Hà lão tứ làm những chuyện bẩn thỉu, lừa gạt những người không có tiền, không muốn làm việc, đưa họ đến Miến Bộ bên kia..."
Triệu Thanh Y nghe vậy, khoát tay nói: "Tôi đã nói mà, anh ta sao lại có một thân nghiệp chướng như vậy, chắc chắn là cha anh ta truyền lại cho anh ta."
Lộ Hành Chu cười hì hì nói: "Còn chưa xong đâu. Hà lão ngũ và Hà lão lục cũng chẳng phải những người tốt đẹp gì. Tôi với mọi người nói, sáng mai Hà thị sẽ ra thông cáo, Hà gia tam phòng đã bị trục xuất khỏi Hà gia từ sáng nay rồi."
Mọi người đều nhận ra, những người này đều có quan hệ với Hà gia, có giao dịch với Hà gia tam phòng. Nghe xong lời này, họ lập tức hiểu ra, lúc này mới chỉ bắt đầu thanh toán. Nếu không tranh thủ thời gian chạy trốn, thì sau này sẽ mất sạch vốn.
Mỗi người nhanh chóng rời đi, tìm một nơi yên tĩnh để gọi điện thoại cho bí thư hay trợ lý của mình.
Sau khi giải quyết xong mọi việc, từng người đều thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Lộ Hành Chu đầy sự cảm kích.
Đúng vậy, đây chính là người đã giúp họ vãn hồi được một tổn thất lớn, đại sư không thể thiếu!
Hơn nữa, Triệu gia cũng không tồi, mặc dù không nổi bật như Lộ gia, nhưng cũng khá đáng chú ý.
Lộ Kỳ Dịch nhìn Lộ Hành Chu, nhướng mày hỏi: "Em làm như vậy rõ rồi à?"
Lộ Hành Chu đắc ý cười cười.
【Đương nhiên là rõ ràng. Chứng cứ đều do mình cung cấp. Còn về chuyện của Hà gia, thì không liên quan gì đến mình. Dù sao, mẹ Chu Ngô Đồng giúp sức. Sáng sớm nay bà ấy đã nói với lão Hà, yêu cầu ông ta trục xuất tam phòng khỏi gia môn, đoạn tuyệt quan hệ.】
Lộ Kỳ Dịch nhàn nhạt gật đầu, uống một ngụm champagne, cảm thán. Thật tuyệt, Hà gia tam phòng có không ít tài sản, có thể nhân cơ hội nuốt lấy một chút.
Lão nhị phòng nhân lực quá ít, đến lúc cần thiết phải lập một công ty giải trí cho Chu Chu.
Tiếp theo, Triệu Nguyệt cùng anh trai chính thức giới thiệu Triệu Thanh Y, đồng thời cũng thông báo thân phận của Triệu Hân cho mọi người.
Vì sự việc của Triệu gia đã lên đến tòa án, mọi người đều ít nhiều biết đến một chút. Tuy nhiên, không ai ngờ rằng mọi chuyện lại diễn biến k*ch th*ch như vậy.
Các nữ sĩ ở đây cũng cảm thấy ghê tởm vô cùng. Một người đàn ông như Hà Thịnh Thành, lại có thể ở rể, làm phượng hoàng nam, còn dám tìm tiểu tam. Thậm chí, không chỉ tìm tiểu tam, hắn còn đem chính mình, thân là nam nhi, bán đứng như vậy.
Mọi người đột nhiên cảm thấy, Triệu Thanh Y trước đó đánh còn quá nhẹ, thế là họ nghĩ nên đánh mạnh tay hơn. Khi Triệu Hân vừa tỉnh lại, nghe được tin tức này, cô ta lại ngất đi lần nữa. Cô ta cảm thấy, có lẽ cuộc đời mình đã kết thúc rồi.
Khi ngất đi, cô ta còn suy nghĩ. Nếu như mẹ cô ta không để cô ta biết mình chỉ là một đứa con ngoài giá thú, có lẽ cô ta sẽ chẳng biết gì cả và mẹ Triệu Nguyệt chắc chắn sẽ không đối xử tệ với cô ta như vậy.
Có lẽ vì cô ta đã minh bạch rằng, trong lòng Triệu Nguyệt, cô ta chẳng hề có chút trọng lượng nào. Điều này khiến cô ta trực tiếp chuyển hết sự bất mãn và hận thù đối với Triệu Nguyệt sang người mẹ của Triệu Nguyệt.
Giờ đây, trong lòng cô ta, Triệu Nguyệt chính là người mẹ tốt nhất. Cô ta nghĩ, khi tỉnh lại, nhất định phải thật lòng lấy lòng mẹ và em gái.
Trong khi đó, Triệu Thanh Y vẫn ngồi bên cạnh Lộ Hành Chu, thì thầm kể chuyện bát quái. Lộ Hành Chu chỉ bình thản ngồi nghe, thỉnh thoảng bổ sung vài câu.
Ánh mắt của Triệu Thanh Y càng ngày càng sùng bái Lộ Hành Chu. Dù Chu Chu đạo hữu nói rằng mình không tu đạo, nhưng chỉ cần nhìn cách cậu quan sát và đánh giá người khác, rõ ràng là một người cực kỳ lợi hại.
Kết quả dưới hoàn cảnh không hay biết, Lộ Hành Chu đã vô tình trở thành một tiểu đạo cô trong lòng Triệu Thanh Y, người mà cô xem là một đạo hữu lợi hại.
Nếu như Lộ Hành Chu biết được điều này, cậu chắc chắn sẽ nói: "Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không phải như vậy đâu."
Trong khi trò chuyện, Lộ Hành Chu cảm thấy hơi đói bụng. Cậu tìm được một khu vực bán điểm tâm ngọt, nhìn thấy những chiếc bánh kem nhỏ xinh trước mắt. Khi vừa xoay người chuẩn bị rời đi, một tiếng gọi nhẹ nhàng, ngọt ngào vang lên, khiến bước chân của cậu dừng lại ngay lập tức.
Cậu im lặng cúi đầu, ánh mắt hướng về phía trước, nơi có một cô gái với vóc dáng mảnh mai, dung mạo thanh tú đang đứng. Điều đặc biệt, cô gái này trông rất quen thuộc.
Nam nhân nhìn vào ly rượu vang đỏ trước mặt, sau đó lại nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt đỏ hoe, đang ngoan ngoãn nở nụ cười nói: "Tiểu mơ hồ, vậy giờ chúng ta nên làm gì đây?"
Lộ Hành Chu cảm thấy mình đã bị dồn vào thế khó rồi!
Cô gái nhỏ nhìn hắn với ánh mắt đáng thương, sau đó cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi tên là Trình Hiểu Nhã, không phải tiểu mơ hồ. Tôi chỉ đến đây để vừa học vừa làm. Tôi không cố ý đâu, thật sự không phải cố ý."
Lúc này, cô gái nhỏ lặng lẽ lùi lại hai bước, không may lại va phải Lộ Kỳ Dịch, khiến cả hai chạm nhau.
Lộ Hành Chu không khỏi thở dài một tiếng, trong khi Lộ Kỳ Dịch trong lòng lại khẽ cười, không cần nói nhiều, chắc chắn đợi em trai mình sẽ phun ra vài câu hài hước.
Lộ Kỳ Dịch nhẹ nhàng đỡ cô gái vào trong lòng ngực mình hỏi: "Cô không sao chứ?"
Trình Hiểu Nhã ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn Lộ Kỳ Dịch, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ngài, tôi không sao đâu."
Lộ Kỳ Dịch gật đầu, nhìn Trình Hiểu Nhã đứng vững rồi, anh liền quay người đi. Mặc dù cảm thấy cô gái này có chút quen mắt, nhưng anh không bận tâm, đó không phải là chuyện của mình.
Lộ Hành Chu thì gần như phải cười đến điên rồi.
【Ha ha ha ha ha, không được rồi. Mới đầu mình còn tưởng nhắm vào tên thanh niên dầu mỡ kia, ai ngờ lại là hướng về phía anh cả mình mà đi.】
Mặc dù thanh niên dầu mỡ có vẻ ngoài như vậy, nhưng anh ta không phải người ngốc. Anh ta nhướng mày, nói: "Tiểu cô nương, dã tâm của cô thật lớn, nhưng có bản lĩnh lại là chuyện khác."
Trình Hiểu Nhã vẫn giữ vẻ mặt đáng thương, cô ta cúi đầu, giọng nói mềm mại: "Tôi không hiểu anh đang nói gì, nhưng anh đừng lo, tôi nhất định sẽ bồi thường cho anh về quần áo."