Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 105

Sở Thu Nghiên nhẫn nại giải thích với mẹ cô, bà nửa tin nửa ngờ ngắt cuộc gọi. Sau khi gọi điện xong, Sở Thu Nghiên ngồi im lặng trên ghế, mở máy tính lên.

Chiều tà, bầu không khí công ty chùng xuống.

Sở Thu Nghiên nghe hai đồng nghiệp thì thào to nhỏ, một người có gương mặt hốc hác trong đó nói: “Thủ đoạn của công ty XV quá cao tay, họ sao chép phần mềm của chúng ta, phá giá thị trường, kéo đi một số lượng lớn khách hàng.”

Đồng nghiệp khác hỏi ngược lại: “Sản phẩm công ty XV vừa mới ra mắt mà? Họ cướp thế nào được?”

“Cậu cũng biết mà, công ty điện toán đám mây chúng ta là công ty nhỏ, mới thành lập.” Đồng nghiệp hốc hác kia giận dữ. “Nhìn công ty XV của người ta xem, bao năm kinh nghiệm đến mức là đầu đàn rồi.”

Bọn họ bàn về công ty XV xong cũng không ngừng lại, bắt đầu mắng chửi công ty khoa học kĩ thuật Trí Lễ. Lời nào lời nấy đều châm chích: “Cậu đọc bài post của công ty kĩ thuật khoa học Trí Lễ chưa? Bọn họ coi thường kĩ thuật của chúng ta, còn bịa đặt để cưới khách hàng… Nói thế nào nhỉ, giống như biến giới IT này thành nơi giải trí vậy.”

Sở Thu Nghiên nghe đến đây liền lôi túi xách mình, lấy tai nghe từ trong ra, cắm vào tai. Âm nhạc che lấp tiếng nói chuyện, cô vẫn tra mạng, tìm tòi một lát, tất cả đều liên quan đến công ty khoa học kĩ thuật Trí Lễ.

Cô ngâm hơn nửa giờ, đọc hết toàn bộ.

Đúng vào lúc này, Hạ Lâm Hi bước ra phòng tổng giám đốc, đến trước bàn cô. Trong chớp mắt, Sở Thu Nghiên trở nên hoảng hốt, cô sợ Hạ Lâm Hi sẽ chất vấn mình. Từ Trí Lễ là bạn trai cô, vậy mà bao mũi tên đều nhằm về phí này, cô không rõ ngọn nguồn nhưng cảm thấy phải có trách nhiệm.

Nhưng điều Hạ Lâm Hi hỏi là: “Cậu sao vậy? Sắc mặt kém quá!” Cô ấy áp tay lên trán cô, để một lát rồi nhẹ giọng: “Cậu toát mồ hôi lạnh.”

“Mình hơi đau đầu, đừng lo nhé.” Sở Thu Nghiên trả lời. “Tối có cuộc họp phải không, đợi mình ra ngoài gọi điện đã.

Nói xong, cô cầm điện thoại, ra ngoài ban công.

Thời tiết tháng Bảy oi ả không chịu được, chỉ sợ trời chiều kết thúc, gió đêm cũng mang luồng hơi nóng phả vào. Cô đứng cuối hành lang tòa nhà, áp mặt lên thành cửa sổ, gọi vào điện thoại Từ Trí Lễ.

Sở Thu Nghiên đợi khoảng ba giây thì Từ Trí Lễ nghe máy.

Đêm đen thắp đèn rực rỡ, tạo nên một vùng sáng ngời. Thành thị được bảo bọc bởi một luồng sáng sặc sỡ, càng tôn lên cái ồn ã huyên náo của nó. Sở Thu Nghiên đứng nép mình vào góc tường, giọng bình tĩnh đến đáng sợ: “Bài post của công ty anh, là do tự tay anh viết?”

Từ Trí Lễ bật cười: “Vậy thì sao, Sở Sở? Em nói chuyện với anh cần nghiêm túc vậy không?

“Dữ liệu khách hàng của công ty bên này đều được mã hóa kĩ, anh phá bằng cách nào?” Sở Thu Nghiên dứt khoát hỏi thẳng: “Ngoại trừ quản lý cao cấp công ty bọn em ra, không ai có khản năng tiết lộ.”

“Sở Sở, em nghe lời mình nói chưa, cái gì mà công ty bọn em, em đến công ty Tưởng Chính Hàn làm công, coi cậu ta là cấp trên, còn anh là cái thá gì?”

“Chúng ta nói chuyện này sau.”

Từ Trí Lễ không nghe theo, cậu nhất mức bám riết: “Không được, hiện tại phải nói.” Thật ra cậu muốn lái sang chuyện khác, tìm sơ hở của Sở Thu Nghiên, như vậy mới không bị để ý: “Hôm nay anh phải nói rõ, đầu tiên, em là bạn gái anh, anh mở công ty em không đến, lại làm công cho bạn trai người khác, em có ý gì đây? Tiếp theo…”

Cậu còn muốn xả gì đó nhưng đứng trên ban công công ty, nhìn những tòa nhà cao tầng xa xa. Cậu nhìn thấy hai chữ XV bắt mắt, như nhìn thấy biểu tượng của thành công trong mê man.

Ai không thích thành công chứ? Vung tiền như rác, gọi mư gọi gió, được người người ngưỡng mộ, cậu muốn trở thành người như vậy, đây không phải chuyện xấu hổ gì.

Vậy nên cậu nói: “Tiếp theo, Sở Sở, đây là xã hội cạnh tranh, thắng làm vua, thua làm giặc. Tưởng Chính Hàn chỉ có kĩ thuật, nếu cậu ta mở công ty, sớm muộn gì cũng sẽ bị thị trường đào thải.”

Miệng lưỡi Sở Thu Nghiên trở nên khô khốc, cô nuốt một ngụm nước bọt, hỏi thêm một câu: “Anh không thể cạnh tranh công bằng sao? Thủ đoạn sau lưng người…”

Sở Thu Nghiên còn chưa nói xong, Từ Trí Lễ đã cắt ngang: “Em nghĩ vậy anh cũng không còn cách gì, lý thuyết không phải là cuộc sống, lúc còn trung học, anh từng nghĩ như em.”

Cậu nói: “Xã hội này cười kẻ bần không cười kẻ sướng, cười kẻ xấu xí không cười kẻ ác động, chỉ cần thành công, muốn gì cũng được. Em đừng quan tâm anh dùng cách nào, đường anh đi là giao lộ thênh thang. Đợi công ty Tưởng Chính Hàn rơi đài, anh sẽ sát nhập hai bên lại với nhau, không phải dễ phát triển hơn sao?”

Giọng cậu văng vẳng bên tai, nghe thế nào cũng thiếu thiết thực.

Sở Thu Nghiên dựa vào vách tường, lòng nặng trĩu, cô không biết mình sai ở đâu, cho dù có cãi lại, lời của cô có giá trị không?

Ngay lúc không còn gì để nói, cô gom góp chút dũng khí cuối cùng: “Từ Trí Lễ, em có chuyện muốn nói với anh.”

Từ Trí Lễ cười bảo: “Em nói đi.”

Sở Thu Nghiên miết vách tường, sơn tróc ra dính trên móng tay cô. “Chúng ta chia tay đi.” Cô nói xong, còn giải thích rõ ràng. “Em không muốn đàm phán với anh, không muốn cáu gắt với anh, em muốn nói với anh chuyện này.”

Cô lặp lại: “Chúng ta chia tay đi, gặp lại vẫn là bạn.”

Gặp lại vẫn là bạn. Cô nói những lời này là lừa chính mình. Ai có thể làm bạn? Cô không làm được. Chuyện cũ rõ ràng ngay trước mắt, anh rất ưu tú, nhưng cách suy nghĩ kia khiến cô nghe mà ù tai.

Nếu chỉ vì một mục tiêu mà có thể đánh mất chính bản thân mình, nuông chiều bản thân, hành xử ích kỉ với người khác, sau này ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Sở Thu Nghiên nghĩ rằng thà làm vậy còn hơn đợi mọi chuyện đã muộn.

Cô không chỉ chặn số điện thoại của cậu, cô xóa cả những tin nhắn, những bức ảnh chụp chung, hủy luôn cả mối quan hệ bạn bè trên mạng, cuối cùng tháo SIM điện thoại ra, bẻ gãy ném vào thùng rác.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía không trung xa xa, trăng non nhô lên từ đường chân rời nhưng sao nhạt nhòa đến lạ. Cô dụi mắt, hóa ra đã khóc nhiều đến vậy rồi.

Đợi cô vào bên trong, cuộc họp cấp cao đã bắt đầu.

Cánh cửa phòng đóng chặt, Trần Diệc Xuyên tựa vào, cậu xắn tay áo lên, đút tay vào túi quần: “Từ Trí Lễ là bạn của chúng ta vậy mà chơi được trò này, kể cả tôi cũng khâm phục.”

Sáng nay cậu chưa ăn cơm, giữa trưa chỉ cắn vội một trái táo, bữa tối không đụng đến, bây giờ khá đói. Nhưng cậu rất giận, giận đến không còn tâm trạng: “Họ công bố mười nghìn dữ liệu khách hàng. Chiều nay tôi đối chiếu lại, nhận thấy có tám mươi phần trăm là ngụy tạo.”

Đang nói dở, cậu nghìn sang tổ trưởng tổ bảo mật – Kha Tiểu Ngọc.

Kha Tiểu Ngọc đẩy gọng kính lên, đáp trả ánh mắt của cậu.

Trần Diệc Xuyên nói: “Hai mươi phần trăm còn lại đúng là dữ liệu bỏ của khách hàng, họ đã tiết lộ.” Nói xong, cậu điểm danh: “Kha Tiểu Ngọc, cậu thấy sao?”

Kha Tiểu Ngọc trả lời bằng ba từ: “Không thể nào.”

Cô chống bàn, đứng dậy tại chỗ, nhìn Tưởng Chính Hàn, thẳng thắn: “Lúc cập nhật dữ liệu, chúng ta làm rất nhiều vòng mã hóa.”

Cô mang một gọng kính nặng tám độ, thấu kính phản quang dưới ánh đèn, đứng thẳng lưng, không thẹn với lương tâm: “Với trình độ kém cỏi của công ty khoa học kĩ thuật Trí Lễ, họ không phá được phòng tuyến của chúng ta.”

Cô vừa nói xong, cả phòng họp rơi vào im lặng.

Nếu toàn bộ dữ liệu là giả, tất nhiên họ có thể tổ chức họp báo khẳng định, lên án hành vi cạnh tranh thiếu công bằng của đối thủ. Nhưng vấn đề mấu chốt ở đây là có hai mươi phần trăm trong đó thật sự tồn tại.

Nói cách khách, công ty bọn họ có lỗ hổng. Chỉ sợ không phải vấn đề kĩ thuật mà là vấn đề quản lý.

“Tháng chín này.” Bỗng nhiên Hạ Lâm Hi ngẩng đầu, phá tan sự im lặng. “Chuyện lùm xùm thế này sẽ ảnh hưởng đến đợt quay vòng vốn thứ ba đúng không?”

Tưởng Chính Hàn ừ một tiếng, trả lời: “Quay vòng vốn chưa bắt đầu, lúc trước đang trong quá trình đàm phán tốt nhưng gần đây có xu hướng ngược lại.” Anh lấy điện thoại ra, cuộc gọi trong lịch sử liên lạc hơn năm mươi, đó là toàn bộ của hôm nay.

“Cổ đông lớn nhất của công ty là chủ tịch Vệ, từ tháng sáu đến cuối năm đều ở nước ngoài, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về đây.” Tưởng Chính Hàn đứng dậy, sải bước qua bàn, giày anh chạm vào sàn nhà trơn bóng, đi không phát ra tiếng động nào.

“Từ tháng một đến nay có mười bảy nhân viên vào công ty.” Tưởng Chính Hàn đứng sau Tạ Bình Xuyên, đôi mắt nhìn mọi người. “Tôi đã điều tra lịch sử thao tác của họ, trước mắt vẫn chưa thấy gì bất thường.”

Tưởng Chính Hàn chưa nói xong, Tạ Bình Xuyên đã tiếp một câu: “Còn trước tháng một, cậu không nghi ngờ sao?”

Nếu tính trước tháng một, tất cả đều là nguyên lão trong công ty, cho dù Tưởng Chính Hàn nghi ngờ, anh vẫn thể hiện sự hòa nhã ra ngoài mặt: “Trước tháng một, công ty mới bắt đầu, chỉ có một vài nhân viên cũ.” Anh đặt tay lên bàn gỗ, nhấn mạnh: “Bây giờ tình hình không khả quan lắm, công ty chưa vào quỹ đạo, chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau, như vậy dễ giải quyết tình hình hơn.

Tạ Bình Xuyên gật đầu nói: “Chuyện nội gián, tạm thời không đả động đến nữa.”

Anh đan hai tay vào nhau, gương mặt không cảm xúc: “Công ty XV sao chép sản phẩm của chúng ta, phá giá thị trường, đây là lời thách thức rõ ràng.” Anh cầm tài liệu trong tay, thảy về phía trước trên bàn họp.

“Có một tập đoàn Tần Thị, bây giờ đang đầu tư cho một game online, trong tình trạng thử nghiệm” Tạ Bình Xuyên phân tích. “Trên trang chủ quảng cáo rất nhiều cho XV.”

Tạ Bình Xuyên nói xong, Hạ Lâm Hi thở dài.

Cô cũng chưa ăn cơm tối, còn cầm hộp nước trái cây trong tay, tay phải siết chặt điện thoại, cập nhật tin tức mới nhất. Bỗng dưng thông báo tin nhắn vang lên, cô nhìn thấy cha mình nhắn: “Tiểu Hi, báo cho con một tin tốt.”

Thứ mà Hạ Lâm Hi muốn nghe nhất bây giờ là tin tốt từ gia đình.

Cuộc họp của bọn họ vẫn tiếp tục, tất cả đều tập trung vào ba chuyện kia. Đầu tiên là khách hàng tiết lộ dữ liệu, sau là việc sao chép của công ty XV, cuối cùng là xu hướng đầu tư vòng vốn thứ ba biến động.

Nếu chuyện này tiếp tục, sau năm nay, công ty bọn họ sẽ thất thu, không có sản phẩm độc đáo, không còn khách hàng và định mức thị trường, từng vấn đề dồn vào, kết cục duy nhất là phá sản.

Hạ Lâm Hi nghĩ đến đau đầu, cha của cô lại nhắn: “Tiểu Hi, em họ con đậu vào một trường đại học ở Bắc Kinh, tháng tám sẽ đến, con ra nhà ga đón em ấy nhé!”.
Bình Luận (0)
Comment