Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 11

Lúc này mặt trời đã ngã về phía Tây, ánh dương tà tà lượn lờ chốn chân trời. Hạ Lâm Hi tựa người vào lan can, lặng lẽ ngắm nhìn chiếc bóng của mình, sắc nắng đã khiến bóng của cô trở nên dài một cách lạ kì.

Thầy chủ nhiệm đi ngang qua, gương mặt vẫn lặng thinh không xúc cảm như mọi hôm, thầy ôm theo một sấp tài liệu, bước vào cửa lớp học.

“Xin chào các vị phụ huynh.” Thầy Hà nói trong lớp. “Cảm ơn vì mọi người đã đến tham dự cuộc họp. Hôm nay là ngày hai mươi bảy tháng tám năm hai không mười hai, từ đây đến ngày thi đại học chỉ còn hai trăm tám mươi ba ngày…”

Thầy bước từng bước lên bục giảng: “Tất cả giáo viên chúng tôi đều hiểu được, khoảng thời gian sau ngày hôm nay cực kì quan trọng. Tất cả học sinh toàn khối, các em nên đặt việc học lên trên hàng đầu, dốc hết sức mình vào chuyện thi cử, đừng lãng phí thời gian vào những chuyện không đâu.”

Thầy còn cường điệu thêm một câu: “Nhất là học sinh lớp chuyên chúng ta.”

Nói xong, thầy còn thoáng nhìn qua chỗ ngồi của Mạnh Chi Hành.

Mạnh Chi Hành đang lấp ló bên ngoài cửa sổ, bắt gặp ánh mắt của thầy chủ nhiệm, cả người run rẩy, cậu có cảm giác như thầy chủ nhiệm biết hết mọi thứ, chẳng qua có muốn nói hay không mà thôi.

Ngộ ra điều này, cậu ba chân bốn cẳng chạy thẳng xuống lầu.

Trương Hoài Võ ôm cặp mình, nhìn Mạnh Chi Hành chạy càng lúc càng xa, cũng cảm thán. “Ai, thi đại học, thi đại học, câu nào câu nấy cũng đều chăm chăm vào việc thi đại học.”

Trương Hoài Võ cũng giống như Hạ Lâm Hi, cậu đang đợi cuộc họp phụ huynh kết thúc, theo cha trở về nhà.

Nhưng khác với cô bạn của mình, lần kiểm tra giữa kì lần này tổng trung bình điểm của Trương Hoài Võ rất thấp, dường như là lần thấp nhất kể từ lúc cậu đặt chân vào cấp ba đến nay.

Cậu dựa người vào tay vịn lan can, trong lòng nhộn nhạo khó tả, không phải cậu cố ý làm bài tệ như thế, chỉ là do cảm hứng học hành của cậu thất thường quá mà thôi.

“Ba cậu đang nói chuyện cùng ba mình đấy.” Hạ Lâm Hi đột nhiên hỏi. “Họ có quen nhau sao?”

Trương Hoài Võ quay đầu lại, lúc này mới để ý đến Hạ Lâm Hi đang đứng bên cạnh.

Cậu nhìn vào phòng học, chỉ thầy thầy Hà đang chuẩn bị máy chiếu, đưa ra toàn bộ thành tích và thứ hạng của tất cả học sinh trong lớp, còn có cả xếp hạng toàn trường… Không có gì quá bất ngờ, Hạ Lâm Hi, Trần Diệc Xuyên, Mạnh Chi Hành, phía sau tên của những học sinh ưu tú đó đều được đính thêm một bông hồng nhỏ, biểu dương cho sự khen ngợi.

Còn tên của cậu lại bị in đậm, đã khô khan càng thêm khô cứng, giống như một lời cảnh báo.

Trương Hoài Võ nhấc tay lên, bắt đầu cào cấu bứt tóc, hơi hơi co người lại. “Làm sao ba mình lại quen với ba cậu được, mình chưa nghe ba mình nói tới bao giờ.”

Hạ Lâm Hi im lặng một chút, lại hỏi bóng hỏi gió: “Vậy cậu có biết ba mẹ của Tưởng Chính Hàn không?”

Trương Hoài Võ đáp lời: “Mình có gặp ba cậu ấy rồi, sau cuộc họp phụ huynh học kì cuối năm lớp 11, ba cậu ấy còn nói chuyện với ba mình nữa cơ mà.”

Cậu cầm một chai nước, gõ gõ lên thành lan can: “Ba của Chính Hàn, vừa nhìn đã biết là người tốt, vô cùng ôn hòa, lại rất hay cười… Dù sao thì ba của cậu ấy cũng rất đặc biệt, cậu gặp rồi sẽ nhận ra thôi.”

Hạ Lâm Hi nói: “Đáng tiếc, trước đến nay mình chẳng chú ý bao giờ.”

Thật sự là chưa từng chú ý.

Từ khi thi tuyển sinh vào cấp ba đến nay, cả trường học đều sẽ tổ chức phân lớp cho học sinh, căn cứ vào thứ tự điểm thi mà sắp xếp, phân chia ra những ban trọng điểm. Hạ Lâm Hi và những người còn lại trong lớp đều là kẻ thắng trong kì thi chuyển cấp, bọn họ như một đoàn viễn chinh vác trên vai sứ mệnh duy trì thắng lợi, mang huy hoàng trở về.

Nhưng ở trong quân đoàn này, có người mang danh xuất chúng, có kẻ rất đỗi bình thường, nếu không muốn nói là tầm thường vô vị, cũng chỉ còn con đường cố sức nổi danh.

Nếu bàn về thành tích, Tưởng Chính Hàn lại thuộc nhóm người bình thường vô vị kia.

Trước giờ Hạ Lâm Hi không chú ý đến cậu, càng không biết cha mẹ cậu có đến họp hay không. Họp phụ huynh năm mười một chỉ có hai lần, một lần là trước năm học, một lần là kết khóa, mỗi lần cô đều không có ở đây.

Nhưng cuộc họp phụ huynh hôm nay, cha mẹ của Tưởng Chính Hàn có lẽ sẽ không đến.

Hạ Lâm Hi cảm thấy có chút tiếc nuối.

Cô ngay lập tức cảnh tỉnh bản thân, tại sao lại cảm thấy tiếc nuối? Cô chỉ là bạn học bình thường với Tưởng Chính Hàn, mối quan hệ giữa hai người cũng chẳng có gì đặc biệt… Cô tự nhủ với lòng mình rằng, có lẽ chỉ là do tò mò.

Đúng vậy, là do tò mò.

Như để thỏa mãn sự hiếu kì của cô, Trương Hoài Võ tiếp tục nói. “Nhưng ba của Chính Hàn rất khác so với những người ba bình thường…”

Hạ Lâm Hi hỏi: “Sao lại không giống?”

Trương Hoài Võ gãi đầu, giống như là đang tìm từ sao cho thích hợp, nhưng cậu nghĩ một lúc, cũng chỉ nói thêm. “Chẳng biết phải tả sao nữa, cậu nhìn thấy bác ấy có thể hiểu liền.”

Hạ Lâm Hi vẫn không chịu buông tha, cô lại hỏi cậu: “Cậu nói mới được một nửa, nghẹn lại trong lòng không thấy khó chịu sao?”

Trường Hoài Võ kêu “oái” một tiếng, định bụng trả lời câu hỏi của cô, bỗng dưng hai mắt sáng ngời, một tay cầm lấy chai nước, tay còn lại chỉ về hướng cầu thang: “Cậu nhìn đi, nhìn mau lên! Ba của cậu ấy đang tới kìa!”

Lúc này cũng khoảng sáu giờ rưỡi, ánh mặt trời đã lụi tàn, bốn phía nhuộm sắc hoàng hôn, quang cảnh trở nên êm đềm đẹp đẽ.

Hạ Lâm Hi vác cặp lên lưng, ngóng trông về phía cầu thang, toàn bộ ánh mắt dồn về người đi trước, là Tưởng Chính Hàn.

Nhưng bên cạnh Tưởng Chính Hàn, còn có một người đàn ông xa lạ.

Bây giờ là tháng tám oi ả, ông mặc một bộ quần áo dài tay, đều được may bằng vải màu xanh, trên đó còn loang lổ vài vệt dầu máy.

Trương Hoài Võ nói: “Chắc lúc còn trẻ, ba của Tưởng Chính Hàn cũng rất tuấn tú, cậu nhìn ông ấy xem, bốn mươi lăm tuổi rồi, vậy mà ánh mắt vẫn là ánh mắt, nét mũi vẫn là nét mũi, gương mặt đứng đắn biết bao nhiêu.”

Hạ Lâm Hi hỏi: “Ánh mắt vẫn là ánh mắt, nét mũi vẫn là nét mũi, nghĩa là sao?”

“Ai, mình không giỏi miêu tả.” Trương Hoài Võ nhấc chân, đi về phía cầu thang. “Dù sao tự đi xem vẫn là tốt nhất. “

Trương Hoài Võ đi đến chỗ của Tưởng Chính Hàn, còn Hạ Lâm Hi vẫn đang do dự tại chỗ.

Cô thầm nghĩ, cha của Tưởng Chính Hàn vẫn mang bộ đồng phục làm việc đến đây, chuyện này chính là khác xa so với mọi người sao?

Cô từ chối cho ý kiến về bình phẩm của Trương Hoài Võ.

Nhưng đến lúc cha của Tưởng Chính Hàn đứng trước cửa lớp, đưa tay đẩy cánh cửa gỗ kia ra, Hạ Lâm Hi mới bất giác nhận ra, người đàn ông trung niên này ống tay phải trống không.

Ông ấy chỉ có tay trái.

Mà ống áo bên phải bị gió thổi ngược ra sau, giống như một lá cờ, phiêu lãng cùng cơn gió.

Hạ Lâm Hi trở nên thất thần.

Trước khi vào phòng họp, Tưởng Chính Hàn còn nói gì đó với cha mình, ông nở nụ cười hiền hòa, quả thực giống như Trương Hoài Võ đã miêu tả, là một người rất đỗi ôn hòa.

Trên bục thầy Hà vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, ông nói lưu loát như nước chảy, cứ cường điệu mãi không thôi: “Những giáo viên như chúng tôi, luôn luôn đứng cùng chiến tuyến với các bậc phụ huynh, mọi thứ đều vì con em chúng ta, mọi chuyện đều vì tiến thẳng vào đại học!”

Còn ở phía sau, cha của Tưởng Chính Hàn ngồi xuống.

Trên bàn có một xấp tài liệu phải kí tên, ông Tưởng lấy từ trong túi áo ra một cây bút máy, tháo nắp chỉ bằng một tay, sau đó cúi đầu viết bằng tay trái. Ông vô cùng bình tĩnh, chầm chậm ký hết toàn bộ, nhìn kiên nhẫn cực kì.

Thời gian thoáng chốc trôi đi, ánh hoàng hôn cũng dần lui bước, chỉ còn lại một chút dư quang.

Hạ Lâm Hi đứng ngây ngốc một lát, mới phát hiện bạn học xung quanh mình càng lúc càng ít, không bao lâu sau, cô nhận được tin nhắn của cha mình, nội dung rằng: Chủ nhiệm lớp con nói đợi sau khi họp xong muốn nói chuyện với ba, ba nghĩ chắc không xong sớm được đâu, con về nhà trước nhé!

Hạ Lâm Hi trả lời: vâng, con về nhà trước ạ.

Gửi đi rồi, cô lại viết thêm một tin: Ba vất vả rồi, cám ơn ba nhiều.

Một giây sau, cha cô đã hồi âm: Việc cần làm, không vất vả gì đâu con.

Hạ Lâm Hi cảm thấy đã ổn rồi, đành đi xuống lầu một mình.

Đèn đường phố đêm đã được bật, số lượng muỗi cũng nhiều hơn, bấy giờ cũng là cao điểm sau giờ tan tầm, ngoài đường những chiếc xe để kính không xuyên thấu đậu đầy rẫy, xe đạp chỉ có thể đi ở lối dành cho người đi bộ mà thôi.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Hạ Lâm Hi phát hiện, lốp xe của cô đã hư rồi.

Cô ngồi xổm bên cạnh xe đạp, bóp thử chiếc lốp, đến tận lúc tìm ra chỗ mềm xuống, như một miếng cao su rất khó lấy ra. Cô nhớ rằng cách đây không lâu cũng đã bảo trì xe rồi, so với ngày hôm nay cũng không quá xa về mặt thời gian.

Vậy giờ phải làm sao đây? Cô nhìn xung quanh nhưng lại không tìm được nơi nào nhận sửa xe cả.

Khoảng chừng nửa giây hay cũng có thể là một phút, người đến vẫn đến, người đi lại đi, cho đến khi Tưởng Chính Hàn bóp phanh, dừng lại bên cạnh cô.

“May quá, cậu đến đúng lúc thật.” Hạ Lâm Hi hỏi: “Gần đây… có chỗ nào nhận sửa xe đạp không?”

Tưởng Chính Hàn chỉ tay về phía trước. “Đi về phía đông, băng qua ba ngã rẽ rồi quẹo phải có một chỗ sửa xe, cách đây khoảng mười lăm phút.”

Hạ Lâm Hi không nói gì cả, nhưng là lo ngại về lời đề nghị của cậu.

“Mình dẫn cậu đi, đến đó cũng rất gần thôi.” Tưởng Chính Hàn nói.

Bầu trời đã dần tối sẫm, đèn đường bắt đầu sáng lên, gió nhiệt đới thổi qua, vẫn mang hơi nóng hừng hực như cũ, khiến con người cảm thấy thật khó chịu.

Băng ngang qua ba ngã rẽ, quẹo phải, đi sâu vào con đường kia.

Nắng sắp tắt, mây trời vẫn bay, đèn đường làm bừng lên cả con phố, người đi đường đã dần thưa thớt.

Khu phố cũ này giống như cái tên của nó, lớp lớp là những ngôi nhà đã mài mòn lớp sơn, Hạ Lâm Hi chưa đến đây bao giờ cả, cô nhìn đường phố xa lạ, nhìn một đứa trẻ mặc yếm bát nháo khắp nơi, nhìn chú chó gầm gừ với cô như một người lạ mặt.

Cô bất giác đi nhanh hơn, càng lúc càng sát Tưởng Chính Hàn.

Mười lăm phút trôi qua thật nhanh, Tưởng Chính Hàn đi ở phía trước bỗng nhiên nói với cô: “Chúng ta đến rồi.”

Hạ Lâm Hi ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một biển hiệu sửa xe.

Đó là biển hiệu tự viết bằng bút lông trên tấm giấy màu vàng, ở phía dưới có gấp giấy cứng làm đế, còn bắt thêm một chiếc đèn treo, làm nổi hai từ “sửa xe” lên.

Màn đêm buông xuống, những con thiêu thân nhảy múa quanh đèn, mùi thơm của bữa tối từ cửa bay ra, theo sau là tiếng rửa bát lạch cạch.

Tưởng Chính Hàng khuân xe của Hạ Lâm Hi vào trong tiệm.

Cậu nhấc trông rất nhẹ nhàng, lực tay chắc chắn rất mạnh.

Hạ Lâm Hi theo cậu bước qua cánh cửa, nhìn thấy tiệm sửa xe này có rất nhiều đồ cũ, dăm ba chiếc xe máy, còn có một chiếc xe đạp cũ kĩ, bùn đất bám đầy quanh bánh xe.

Tưởng Chính Hàn cầm dụng cụ, quỳ một gối bên cạnh chiếc xe của Hạ Lâm Hi, không nói gì cả, chỉ lặng lẽ tháo rời lốp xe ra.

Ngón tay của câu thon dài, dính một ít dầu cũng chẳng ảnh hưởng đến mỹ quan.

Hạ Lâm Hi đứng tại chỗ, cầm chiếc điện thoại của mình, mất một lúc sâu mới nói: “Thì ra là cậu sửa.”

Nói xong cô lại hỏi: “Chúng mình có cần gặp chủ tiệm để trả tiền không?”

“Trả tiền gì chứ?” Tưởng Chính Hàn cười nhẹ, sau đó đáp: “Đây là nhà của mình.”
Bình Luận (0)
Comment