Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 97

Sở Thu Nghiên vượt qua phỏng vấn một cách thuận lợi, chỉ khoảng hai mươi phút sau, lão Dương bước ra khẳng định: “Khả năng tư duy của em rất tốt, vừa may tổ tôi thiếu người.”

Lão Dương vừa nói xong, Tưởng Chính Hàn đã đem một bản hợp đồng đến đây, anh đặt xuống trước mặt Sở Thu Nghiên, giấy trắng mực đen rất rõ ràng. Sở Thu Nghiên lật một vài trang, đầu ngón tay miết qua một dòng chữ đen: “Tiền lương của ai cũng như vậy sao? Tiền lương của mình không cần cao thế đâu.”

Tưởng Chính Hàn ngồi một bên cười nói: “Cao cũng không ổn sao?”

Sở Thu Nghiên ngồi trên ghế, nghĩ ra một lý do: “Tất nhiên là quá được, nhưng mình nói thật, áp lực của mình cũng rất nhiều.” Cô ấy chủ động đề nghị. “Mình nhận được bao nhiêu ở Lion thì nhận ở đây bấy nhiêu.”

Tiền lương bên Lion chỉ bằng một nửa hợp đồng này.

Tình huống thế này thật kì lạ, công nhân viên chức ai cũng muốn tăng lương nhưng cấp trên sống chết không chịu phê duyệt. Mà đặt Tưởng Chính Hàn và Sở Thu Nghiên vào, ấy vậy mà hoàn toàn trái ngược.

Sở Thu Nghiên mong giảm mức lương xuống, còn Tưởng Chính Hàn lại cười nói: “Mình tin năng lực của cậu phù hợp với mức lương này.” Anh lật một trang giấy cao, sau đó nói rõ: “Đợi lợi nhuận tăng lên, mình sẽ cân nhắc thay đổi mức lương trong hợp đồng này.”

Ngoại trừ điều này ra, Tưởng Chính Hàn vẫn có chuyện để đau đầu, tổ kỹ thuật của Sở Thu Nghiên, ngoại trừ tổ trưởng là lão Dương ra, mức lương của ai cũng như này. Nếu Sở Thu Nghiên chỉ lấy một nửa sẽ khiến những người khác nghĩ rằng chuyên môn của cô không vững. Nhưng nền tảng Sở Thu Nghiên đã có rồi, khả năng học hỏi cũng tốt, tất nhiên không thuộc về phạm vi “chuyên môn không vững”, không cần phải khiến mọi người nghĩ nhiều.

Tưởng Chính Hàn biết rõ Sở Thu Nghiên không thiếu tiền, chiếc túi xách cô mang theo giá trị cũng ngang mức tiền lương một năm nhưng anh cũng có quy tắc của chính mình, không thể hạ thấp mức lương của cô xuống được.

Cuối cùng Sở Thu Nghiên cũng đặt bút kí vào, con dấu công ty cũng được ấn xuống. Hạ Lâm Hi chạy đến tìm cô ấy, đứng phía sau Tưởng Chính Hàn hỏi: “Cậu xong rồi đúng không?”

“Đúng vậy.” Sở Thu Nghiên nói. “Mình chung tổ với cậu.”

Hạ Lâm Hi đến gần Tưởng Chính Hàn, cô đi hai bước thì đụng vào anh, nhưng cô lại chẳng để ý gì bởi lẽ đầu óc đã ngập tràn chuyện khác rồi: “Trước đây cậu có nói với mình, công ty của gia đình cậu sẽ ký hợp đồng với bên mình…”

Sở Thu Nghiên đứng dậy tại chỗ, giải thích: “Công ty của gia đình mình mua phiên bản 1.0, nay cũng có ý định cải tiến bản 2.0, thời gian hợp đồng là ba năm.”

Công ty của gia đình Sở Thu Nghiên cũng là một khách hàng của Tưởng Chính Hàn, mà bản thân Sở Thu Nghiên lại làm công ở công ty anh. Hạ Lâm Hi tự ngẫm nghĩ một lúc, phút chốc thấy mọi thứ thật trùng hợp.

Nhưng bất kể mọi chuyện là thế nào, chiều ngày hôm đó, Sở Thu Nghiên cũng bắt đầu làm việc.

Quả không hổ thẹn chỉ số IQ của mình, chuyện gì cũng chỉ cần người ta giảng qua một lần là hiểu, khả năng bắt kịp tiến độ vượt xa mọi người. Hạ Lâm Hi cộng tác với cô ấy, bắt đầu hoàn thiện một số dữ liệu. Hai người vẫn như lúc ở công ty Lion, hợp tác rất ăn ý.

Tưởng Chính Hàn đứng quan sát các cô, bắt tay vào việc chỉ dẫn. Anh nhân cơ hội này nắm tay Hạ Lâm Hi, làm mẫu thao tác, Hạ Lâm Hi lại nghĩ anh đang tận tình dạy học nên cô rất tập trung lắng nghe.

Cho đến tận lúc Sở Thu Nghiên ra ngoài nhận điện thoại. Trước khi đi cô còn cẩn thận đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại Tưởng Chính Hàn và Hạ Lâm Hi. Ban đầu hai người còn thảo luận về cách lập trình, sau Hạ Lâm Hi hỏi bâng quơ: “Ngày mai anh đến gặp nhà đầu tư chỉ một mình thôi sao?”

“Có Tiễn Thần và lão Dương nữa.” Tưởng Chính Hàn nói. “Bọn anh đi cùng nhau.”

Tưởng Chính Hàn đi cùng Tiễn Thần, đó là chuyện tất nhiên.

Dù sao Tiễn Thần giỏi giao tiếp như vậy, đây đúng vào chuyên môn rồi. Nhưng lão Dương lại khác Tiễn Thần, cậu ta là một trạch nam kĩ thuật điển hình, không nói nhiều, giao tiếp kém, suốt ngày chỉ cặm cụi làm việc.

Hạ Lâm Hi bàn thử: “Anh để lão Dương đi cùng, dù gì anh ấy cũng là người trong ngành, vậy có thể dẫn theo em được không?”

Tưởng Chính Hàn nói chuyện với Hạ Lâm Hi, ít khi nào trực tiếp từ chối cô, nhưng lúc này đây, anh trả lời bốn chữ: “Hoàn toàn không thể.” Giọng nói rất bình thường nhưng lại không thể thương lượng.

Hạ Lâm Hi khoác tay anh, suy nghĩ trong chốc lát lại hỏi: “Sao lại không?”

Bọn họ ngồi sát góc tưởng, ánh sáng chiếu vào nơi này rất nhẹ nhà, màn hình máy tính hơi sáng, làm rõ bên mặt của Hạ Lâm Hi. Hôm nay cô mang bộ quần áo rất bảo thủ, chiếc váy dài rũ xuống đôi tất, nhưng từ góc nhìn của Tưởng Chính Hàn, có thể nhìn thấy phía sau chiếc áo có gì, cũng không phải là thứ tốt để ngắm mãi.

Anh tự hỏi bản thân nên giải thích thế nào đây.

Cuối cùng anh bóng gió: “Anh đi cùng với lão Dương bởi vì nhìn anh ấy rất giống một người ba mươi tuổi.” Tuy Tưởng Chính Hàn không nói rõ nhưng Hạ Lâm Hi đã hiểu ra.

Hạ Lâm Hi vẫn con trẻ, cô không có vẻ đã trải đời trải nghề, không biết gì về kĩ năng đàm phá, chỉ biết chống cằm thừ nhận: “Anh nói đúng, em thật sự không thích hợp.”

Con chuột vẫn còn trên màn hình, bị dị chuyển qua lại, Tưởng Chính Hàn bắt đầu gõ, Hạ Lâm Hi ngắm nhìn nửa gương mặt anh. Ánh mắt của cô chất chứa rất nhiều, nhìn từ gương mặt đến phần, đôi lông mi khẽ run rẩy.

Bất giác, cô cảm thấy anh đã đĩnh đạc hơn trước rất nhiều rồi. Nhưng vốn dĩ ngay từ đầu anh đã cẩn thận như vậy nên cô cũng chẳng rõ rốt cuộc đã thay đổi ở nơi nào.

Hạ Lâm Hi hỏi: “Đến lúc bản 2.0 ra mắt rồi, anh còn kết hoạch gì nữa không?”

“Sau khi quay vòng vốn lần thứ hai, nếu ngân sách còn đủ, anh sẽ xây dựng lại máy chủ.” Tưởng Chính Hàn trả lời. “Mở rộng sức chưa của điện toán đám mây nữa.”

Hạ Lâm Hi không hiểu cặn kẽ chuyện mở rộng này, nhưng cô lại biết rất rõ là, họ đang cần rất nhiều tiền. Cô tự tính toán, cân đo đong đếm đủ điều rồi đưa ra câu hỏi: “Năm trăm vạn đủ không anh?”

Tưởng Chính Hàn không nhìn màn hình máy tính nữa, anh quay đầu nhìn sang Hạ Lâm Hi, thấy cô nghiêm túc là vậy đành thành thật: “Ít nhất còn thừa mười vạn.”

Điện thoại anh đặt trên bàn bỗng chốc sáng lên. Tưởng Chính Hàn nhìn điện thoại, nhoẻn miệng cười: “Trong vòng ba năm, chúng ta cần để công ty vận hành trơn tru.”

Lúc này đây Hạ Lâm Hi mới phản ứng lại: “Em hiểu ý anh, ý anh là muốn thuê một mặt bằng để xây dựng văn phòng đúng không?”

Quả nhiên rất cần tiền.

Ý nghĩ của Tưởng Chính Hàn giống như cô phỏng đoán, anh cầm điện thoại, đọc ba tin nhắn mới gửi đến. Cả ba đều từ đại diện bên đầu tư, họ đưa ra một số lý do thoái thác. Nhưng trên con đường gầy nghiệp này, dù cho là có nhà đầu tư đi chăng nữa cũng phải có sự lệ thuộc, ai mà chẳng có băn khoăn của mình?

Tưởng Chính Hàn băn khoăn ở chỗ, độ tuổi trung bình của công ty anh rất thấp, kinh nghiệm quản lý chưa nhiều, khách hàng thì ít, chưa chiếm được tỉ lệ nào trên thị trường.

Phòng bên cạnh, Sở Thu Nghiên nhận điện thoại, đầu dây bên kia là Từ Trí Lễ đang chùng giọng xuống: “Em từ chức ở Lion sao lại không báo anh tiếng nào?”

Lời nói đầy ý chất vấn.

Sở Thu Nghiên nắm chặt điện thoại, mặt đối diện với một bức tường. Trên lớp sơn mới ấy vẫn có những mảng rêu xanh bám vào, có lẽ nơi này ẩm ướt, mùa hạ lại bức bối, thực vật này phát triển cũng là chuyện bình thường.

Rêu xanh uốn lượn từng vòng từ khe hở của bức tưởng. Khe hở đó rất nhỏ, nếu không nhìn kĩ sẽ chẳng thấy đâu. Sở Thu Nghiên thầm nghĩ, mối quan hệ của cô và Từ Trí Lễ cũng như vậy, đã có lỗ hổng rồi, cho dù có sơn đi sơn lại cách mấy cũng không che khuất được.

Sở Thu Nghiên nói: “Em không thực tập ở Lion nữa, em đổi một công ty khác.” Cô muốn nói mình đến công ty của Tưởng Chính Hàn nhưng nghĩ đến chuyện Từ Trí Lễ cũng đang khởi nghiệp, cô vẫn chọn cách né tránh.

“Em thật tắc trách.” Từ Trí Lễ nói.

Cậu thở dài một hơi, đầu dây bên kia lại lên tiếng đinh, đó là bởi chiếc đồng hồ va chạm vào lan can nên gây tiếng nhỏ. Từ Trí Lễ vừa kiểm tra đồng hồ, vừa tiếp tục: “Anh muốn gầy nghiệp một công ty kĩ thuật, tháng trước mới khai trương, em thực tập ở Lion sau này có thể hỗ trợ cho anh.”

Sở Thu Nghiên đang ở dưới tầng hầm, Từ Trí Lễ lại ở trên ban công.

Nói chính xác hơn, đang ở trên ban công công ty của cậu.

Cậu mang một chiếc áo sơ mi đi kèm với quần bò, dáng người cao gầy. Nắng chạng vạng tỏa lên người cậu như đang ánh sáng flash của một chiếc máy ảnh. Sườn mặt của cậu góc cạnh, vóc dáng đẹp đẽ, giống như một bức tranh được những họa sĩ nổi danh thế kỷ mười tám khắc họa lại, không sai lệch một li.

Sở Thu Nghiên không biết anh đang thế nào, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy mình chỉ nhìn được mặt ngoài của một thứ gì đó. Có lẽ cô chỉ thích vẻ ngoài của anh, còn tính cách lại không thể hòa hợp.

Nhưng cô vẫn có thói quen nhún nhường: “Em không học chuyên ngành Công Nghệ, em hỗ trợ anh thật sự không ổn lắm…”

“Nếu em làm không tốt thì đó là vì em chưa cố gắng.” Từ Trí Lễ ngắt lời. “Kì thi cuối kì, em nhìn điểm của mình xem? Đứng đầu toàn khoa, còn đứng trước cả Hạ Lâm Hi nữa.”

Cậu cười nói: “Cả khoa ai cũng biết em thông minh. Em thực tập ở đâu thì từ chức ngay hôm nay đi, mau về chỗ anh, làm bà chủ công ty anh.”

So với Tưởng Chính Hàn khởi nghiệp ở tầng hầm, khởi điểm cá nhân của Từ Trí Lễ cao hơn rất nhiều. Công ty của cậu ta ở đâu? Ở khu Hải Điện, tọa lạc tên một bãi đất trống, trên cửa là một biểu hiệu mới tính, đồng thời thông báo tuyển dụng cũng đã đăng tải khắp chốn.

Bên trong công ty bày biện rất đẹp, góc tường đặt những bồn hoa, thảm đỏ trải trên nền gạch, ai cũng có một chỗ dành cho mình với chiếc máy tính đặt sẵn. Từ Trí Lễ chưa biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng cậu ta rất hưởng thụ cảm giác đi vòng quanh công ty, được mọi người gọi là Từ tổng.

Hơn nữa khi cậu tưởng tượng đến Sở Thu Nghiên cũng gọi mình như vậy, cậu vui vẻ biết bao nhiêu.

Nhưng Sở Thu Nghiên lại không để ý đến: “Chiều nay em ký hợp đồng với công ty hiện tại rồi, kế hoạch trường kì cũng đã có, em không thể từ chức.”

Cô ý thức mình nói chuyện không tốt vậy nên đành nhẫn nại giải thích: “Bầu không khí ở đây rất tốt, bạn bè của chúng ta cũng nhiều, một giờ vừa rồi thôi em cũng đã học thêm không ít, hiệu suất của em tăng rất nhanh.”

Sở Thu Nghiên chưa nói xong, Từ Trí Lễ đã hỏi thẳng. “Em ở công ty nào? Tên gì?”

“Một công ty nhỏ bình thường.” Sở Thu Nghiên nói.

Từ Trí Lễ nghĩ cô chắc không dám lừa mình nên không theo đuổi cái tên của công ty mãi, cậu ta nói với vẻ khoe khoang: “Ba giới thiệu cho anh những người đi đầu trong sự nghiệp mạng, tuần này anh sẽ đến gặp bọn họ. Đều là bậc lão làng, kinh nghiệm đầy mình mà tiền cũng không thiếu.”

Trên thực tế, Sở Thu Nghiên cũng tự thấy mình là người có tiền, nhưng cô vẫn kiềm lại. Cô hỏi một câu: “Không phải anh chưa nghĩ ra sản phẩm cụ thể sao? Nếu vội vã đi gặp đối tác như vậy, anh không biết nói gì thì phải làm sao?”

“Bà chủ, nghe anh nói đã.” Từ Trí Lễ cản lại. “Có đủ tiền rồi… Ít nhấn hơn một ngàn vạn anh mới có thể chiêu mộ người, mua mã lập trình viết sản phẩm của anh.”

Sở Thu Nghiên chưa khởi nghiệp lần nào, nhưng cô cảm thấy có gì đó không đúng.

Về mặt này, Tưởng Chính Hàn thật sự đáng tin hơn.

Cuối cùng Từ Trí Lễ nói: “Những người đó đều có giao tình với ba anh, anh hẹn ngày rồi, em có mong chờ không?”

Nhưng Từ Trí Lễ không hề nghĩ rằng, người góp vốn đầu tư của cậu lại hẹn gặp Tưởng Chính Hàn cùng ngày hôm đó.

Thứ sáu tuần này thời tiết dễ chịu, trời trong nắng ấm, nhiệt độ không đến ba mươi lăm, vẫn dịu phần nào cái oi của mùa hè nóng bức.

Ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, trong khách sạn cũng có rất nhiều người. Tưởng Chính Hàn đến trước hai mươi phút, ngồi trong phòng đợi với Tiễn Thần và lão Dương.

Lão Dương có hơi lo lắng, anh muốn ra ngoài hút thuốc nhưng trước khi đi vẫn không quên rủ Tưởng Chính Hàn: “Tưởng tổng, cậu cũng hút một điếu đi, như vậy sẽ không ai lo lắng nữa.”

Tiễn Thần cười nói: “Dương ca, anh nhìn Tưởng tổng đang bồn chồn đi, đến mặt cũng trắng bệch ra rồi.”

Tưởng Chính Hàn nhận điếu thuốc: “Tôi không biết hút.”

Lúc này, lão Dương thở dài, sau đó vỗ vai anh: “Để đó, tôi dạy cậu.”

Tưởng Chính Hàn không những không biết hút thuốc, mà anh cũng còn quá trẻ, không có khí thế đóng băng mọi người xung quanh, không giống một vị giám đốc tham gia đàm phán chút nào nhưng chi ít trên người lại mang theo thứ ánh sáng nhè nhẹ… Có lẽ là do vẻ ngoài tuấn tú chăng? Lão Dương nghĩ mãi không thôi.
Bình Luận (0)
Comment