Dịch: CP88
***
Toàn thân Cố Tân Tân nóng lên, cô nín thở tập trung tinh thần không dám phát ra tiếng động, nhưng dù thế nào thì vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Cận Ngụ Đình ở phía sau. Cô ngẩng đầu, quả nhiên thấy tầm mắt của anh cố định trên mặt cô.
Cô rũ mi mắt không để ý đến anh nữa, tiếng bước chân dần đến gần, kèm theo là tiếng nói chuyện của hai người đàn ông.
"Vừa mới xảy ra chuyện xong, chắc là giờ cũng sẽ không lại có nữa đâu nhỉ?"
"Ai biết được, kiểm tra lại một lượt cho chắc ăn."
Hai người đi lên vài bước, một trong hai người đột nhiên dừng lại, "Nhìn kia."
Trái tim Cố Tân Tân treo lơ lửng, nghe được người còn lại hỏi. "Làm sao thế?"
"Cậu nhìn phía sau rèm cửa có phải là có người không?" Tuy người đàn ông đó đã hạ giọng xuống thấp nhất có thể, nhưng từng chữ vẫn truyền vào tai Cố Tân Tân rất rõ ràng. Cô hiện tại đã vô cùng hối hận vì nghe theo Cận Ngụ Đình, hai người trốn vào một không gian chật hẹp như vậy sao không bị phát hiện được chứ? Anh thậm chí còn nhất quyết muốn ôm lấy cô, nếu là hai người chia nhau ra hai bên đứng có khi còn có hi vọng hơn một chút.
"Hình như là thế." Người còn lại tiến lên hai bước. "Ai ở trong đó?"
Cố Tân Tân đương nhiên sẽ không mở miệng, người đàn ông tiếp tục lên tiếng, "Còn không ra là tôi sẽ gọi người đến đấy."
Bàn tay Cận Ngụ Đình hơi động, đẩy một góc rèm cửa ra, nhưng hai người vẫn được giấu rất kỹ càng, "Lớn tiếng cái gì?"
Có người tiến lên, một tay kia của Cận Ngụ Đình đặt sau đầu Cố Tân Tân ấn cô vào trong lồng ngực của mình. Đối phương đánh bạo kéo rèm cửa ra một chút, lúc này mới nhận ra là Cận Ngụ Đình. "Cửu gia."
Cận Ngụ Đình hơi nghiêng người, hoàn toàn chặn lại Cố Tân Tân. "Mãn nhãn không?"
Người kia sợ đến mức rụt tay lại, "Thật ngại quá, chúng tôi không nghĩ tới là ngài."
Cố Tân Tân không thể đẩy anh ra vào lúc này, cũng không dám ngẩng đầu. Người đàn ông thuận thế ôm lấy eo cô, cằm đặt trên đỉnh đầu của cô. Cố Tân Tân cực kỳ bài xích, nhấc chân đạp lên giày của anh, thấy anh vẫn không có ý buông tay liền vừa giẫm vừa nghiền xuống thêm mấy lần.
"Tôi ở đây giải sầu một chút, sao thế, đến cái này mà các người cũng muốn quản?"
Hai người đứng bên ngoài nhìn nhau, giải sầu? Trốn sau rèm cửa để giải sầu? Lừa trẻ con đó à? Đây rõ ràng là làm chuyện không đứng đắn không thể để lộ ra ngoài, chỉ là hai người đó đâu có cái lá gan mà bóc trần anh chứ.
"Không phải, ngài đứng hiểu lầm. Chúng tôi chỉ là thấy có người nên tới kiểm tra một chút."
Cận Ngụ Đình cũng không sốt ruột bắt hai người kia đi, lúc này Cố Tân Tân nghe lời nhất, chỉ ít thì cũng không dám hành động liều lĩnh. Sống mũi cao thẳng của anh tiến đến bên tai cô, dịu dàng hít một hơi, toàn thân Cố Tân Tân lập tức nổi đầy gai ốc.
"Cửu gia, ngài cứ tiếp tục, chúng tôi xin phép đi trước."
Anh không lên tiếng, hai người bước nhanh về phía bể bơi.
Cố Tân Tân nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, không do dự đẩy mạnh về phía ngực Cận Ngụ Đình. "Bỏ cái tay heo của anh ra!"
Cận Ngụ Đình tụt hứng. "Tay heo là sao hả?"
"Vợ của người khác không nên sờ loạn, biết đạo lý cơ bản này không?"
Hai tay Cận Ngụ Đình túm lấy vai Cố Tân Tân, ép cô về vách tường. "Em còn dám lặp lại câu này một lần nữa thì đừng có trách tôi cho em chết dí ở đây luôn, nơi nào cũng đừng hòng đi."
"Sao anh không quan tâm Thương Kỳ một chút nào thế, nếu như thể lực của cô ta thật sự không chống đỡ nổi nữa mà chết đuối thì làm sao bây giờ?"
Nhờ có cô nhắc nhở mà Cận Ngụ Đình mới nhớ ra chuyện này, "Lá gan của em đúng là đủ lớn, lại muốn lấy mạng người, em có biết lấy mạng là phải đền mạng không?"
"Không cần anh quan tâm." Cố Tân Tân kéo rèm cửa muốn rời khỏi.
Cận Ngụ Đình thấy thế, kéo cô trở lại. "Cuộc nói chuyện vừa rồi của em và Thương Kỳ tôi đều đã nghe được."
Những lời đó chẳng có một chút giá trị, Thương Kỳ liều chết không chịu thừa nhận. Cận Ngụ Đình là muốn nói gì? Ý anh là cô lấy tính mạng của Thương Kỳ ép cô ta mà cũng không thể bức cho cô ta nói thật, thế nên Thương Kỳ sẽ là vô tội sao?
"Đi ra."
"Thẹn quá hóa giận rồi?" Cận Ngụ Đình lần thứ hai kéo cô trở về.
"Anh mới thẹn quá hóa giận, cả nhà anh thẹn quá hóa giận." Cố Tân Tân phản pháo lại. "Nếu anh không tới thì tôi đã có thể khiến cho cô ta mở miệng rồi."
"Tôi mà không kéo em đi, chưa biết chừng lúc này em đang bị người ta chặn ở bể bơi tra khảo đấy. Sao em lại không biết phân biệt tốt xấu gì vậy chứ?" Cận Ngụ Đình nghe cô liều mạng xuyên tạc thì không khỏi tức giận.
"Chính là anh! Đều tại anh! Tất cả là tại anh!" Cố Tân Tân cũng quyết không chịu thua.
Cận Ngụ Đình đứng trước dáng vẻ chơi xấu của cô lại có chút bó tay bất đắc dĩ, nơi này không thích hợp ở lâu, anh kéo tay cô dẫn ra ngoài. Cố Tân Tân nhân lúc anh không để ý dùng sức hất ra, sau đó chạy nhanh đi.
Hai người kia đi đến trước bể bơi liền nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt, một người mở cửa đi vào, nhìn thấy Thương Kỳ gần như sắp chìm xuống mặt nước, tiếng kêu cứu cũng đang dần yếu đi.
"Nhanh!"
Người còn lại chạy nhanh tới rồi nhảy vào bể bơi, kéo cô ta lên bờ. Đêm nay đúng là không yên ổn mà, lại liên tục xảy ra chuyện. "Tiểu thư không sao chứ?"
Thương Kỳ không ngừng ho khù khụ, phổi cũng sắp nổ tung.
"Tiểu thư, có thể đi được không?"
Thương phu nhân chờ một lúc không thấy Thương Kỳ quay về, vẫn là có chút không yên tâm, vừa muốn đứng dậy thì nhìn thấy hai người đàn ông dìu Thương Kỳ đi tới. Bà ta nhìn thấy bộ dạng của Thương Kỳ, lập tức kinh hãi biến sắc. "Đây là thế nào?"
"Chúng tôi cứu được cô ấy dưới bể bơi, suýt chút nữa chết đuối rồi."
"Kỳ Kỳ, con đừng làm mẹ sợ. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Thương Kỳ nhịn lại tiếng khóc lóc, toàn thân ướt đẫm, vô số ánh mắt xung quanh đều nhìn về phía cô ta. Thương Kỳ yếu ớt sụt sịt. "Là Cố Tân Tân, cô ta và người phụ nữ đi cùng đẩy con xuống."
Đối với chủ căn biệt thự này mà nói, hôm nay nhất định là ngày xui tận mạng của ông ta, hơn nữa hiện tại đã có người điểm mặt chỉ tên, chuyện này không truy cứu cũng không được.
Cố Tân Tân sau khi rời khỏi hành lang vốn là muốn đi lên lầu, nhưng sau khi Tu Thiện Văn xảy ra chuyện chủ biệt thự đã cho người canh gác cả ở cầu thang, bây giờ cô muốn đi ra có khác gì là tự tìm phiền phức?
Cô đi vào nhà vệ sinh một chuyến, lúc trở ra liền bị người ta mời vào trong một căn phòng nhỏ.
Thương Kỳ còn chưa thay quần áo, ôm chặt khăn choàng ngồi trên ghế sô pha, cơ thể không ngừng run lẩy bẩy. Thương Dư Khánh nhìn thấy cô đi vào, tức giận đến mức cơ mặt co quắp. "Cô hại Thương Lục còn chưa đủ, bây giờ lại muốn hại cả Kỳ Kỳ?"
Cố Tân Tân giả bộ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. "Tôi hại cô ta?"
"Cô đẩy Kỳ Kỳ xuống bể bơi, cô nhìn dáng vẻ hiện tại của con bé mà xem."
"Có ai làm chứng không?"
Thương Kỳ không ngừng run lên cầm cập, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, "Rõ ràng là cô sai người phụ nữ kia ra tay......"
"Cô xem đi, đây chính là thứ đã trói tay con bé lại." Thương Dư Khánh cầm lấy chiếc lắc tay bên cạnh, "Cô còn muốn ngụy biện gì nữa không!"
"Thứ này quá phổ biến, lại nói, các người nói gì thì sẽ là cái đó sao? Vừa rồi tôi không hề nhìn thấy Thương nhị tiểu thư, sợ là cô ta nhận nhầm người rồi."
Thương Kỳ dựa vào người Thương phu nhân, nếu không có hai người kia đến đúng lúc thì sợ là cô ta bây không còn mạng mà ngồi đây. "Sao cô lại có thể trơ tráo đến mức đó?"
"Cô nói cô không ở hiện trường, vậy thời gian vừa rồi cô đã đi đâu?"
Trong căn biệt thự này không có camera theo dõi, đây cũng chính là nói rõ không ai có thể đưa ra được bằng chứng chính xác, "Tôi đi loanh quanh, sao thế, như vậy cũng không được?"
"Rõ ràng là cô đang nói dối!"
Cận Ngụ Đình mở cửa đi vào, Thương Kỳ nhìn thấy anh, không nhịn được lên tiếng. "Cửu ca, anh ấy có thể chứng minh."
Thương phu nhân liếc nhìn Cận Ngụ Đình, "Lão Cửu, cậu đã nhìn thấy cái gì?"
Người đàn ông tiến lên vài bước, khoảnh khắc lướt qua người Cố Tân Tân không khỏi quét mắt một lượt trên khuôn mặt cô. "Kỳ Kỳ, em làm sao thế?"
Thương Kỳ chớp đôi mắt ngập nước, vừa rồi Cận Ngụ Đình không thể nào lại không nhìn thấy cô ta giãy dụa sắp chết. "Em bị Cố Tân Tân đẩy xuống bể bơi, suýt chút nữa thì chết đuối."
Cô ta cũng không nói vừa rồi đã nhìn thấy Cận Ngụ Đình, cô ta không tin người đàn ông này một chút năng lực phán đoán cũng không có. Cái mạng này của cô ta suýt chút nữa mất trong tay Cố Tân Tân, anh hẳn là đã nhìn rõ ràng được tâm địa rắn rết của Cố Tân Tân rồi chứ?
Cố Tân Tân nói cô ta hại Thương Lục, nhưng chung quy thì cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Mà bây giờ Cố Tân Tân hại cô ta, Cận Ngụ Đình còn nhìn thấy tận mắt. Đây mới chính là minh chứng tốt nhất.
"Lão Cửu." Thương Dư Khánh cũng bước lên phía trước. "Cậu đã nhìn thấy cái gì?"
"Không có," Sắc mặt Cận Ngụ Đình như thường, "Chỉ là vừa rồi tôi nghe thấy mọi người tra hỏi Cố Tân Tân đi đâu. Không cần hỏi nữa đâu, vừa rồi là cô ấy đi cùng tôi."
Cố Tân Tân khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói chen vào, trong giọng nói của Thương Dư Khánh rõ ràng mang theo tìm tòi nghiên cứu, "Vẫn luôn đi cùng cậu?"
"Đúng."
"Chưa từng đến bể bơi sao?"
"Chúng tôi đến chỗ đó làm cái gì?"
Thương Dư Khánh không thể tiếp thu được câu trả lời này, "Hai người đã tách ra lâu như vậy rồi. Lão Cửu, có mấy lời không thể tùy tiện nói ra."
"Sao tôi lại phải làm thế? Tách ra là tách ra, ôn chuyện cũ là việc của ôn chuyện cũ. Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau."
"Sự tình e là không có đơn giản như vậy chứ?"
Cận Ngụ Đình nở nụ cười vô lại, "Bị Thương tiên sinh phát hiện ra rồi."
Cố Tân Tân nghe được mấy lời này rất không thích hợp. Nếu truyền đi không phải là sẽ tổn hại đến danh dự của cô sao? "Cận Ngụ Đình, anh nói năng cho cẩn thận!"
"Có câu nào sai sao? Lẽ nào vừa rồi em không đi cùng với tôi?"
Cố Tân Tân lườm anh một cái, triệt để trải nghiệm cái cảm giác cưỡi hổ khó xuống.
Thương Dư Khánh cười lạnh, gọi hai người đứng trước cửa sổ lại. "Các người nói lúc đi đến bể bơi gặp được Cửu gia, chuyện này có đúng không?"
"Vâng." Một người trong đó dè dặt đáp.
"Vậy thì kỳ lạ thật, đó là con đường duy nhất dẫn đến bể bơi. Lão Cửu, cậu nói cậu và Cố Tân Tân ở cùng nhau, vậy tức là chứng minh Cố Tân Tân cũng ở đó?"
Mạch logic của Cận Ngụ Đình rõ ràng cực kỳ. "Ở chỗ đó thì sao vậy? Có quy định nào nói không thể đứng ở hành lang sao?"
"Bởi vì nó chứng minh Cố Tân Tân đã đẩy Kỳ Kỳ xuống nước."
"Ngài nói như vậy là không đúng rồi. Hai người kia chỉ có thể chứng minh lúc bọn họ phát hiện ra chúng tôi là khi chúng tôi đang ở sau rèm cửa, này không thể chứng minh được gì. Nếu như phát hiện đứng ở bể bơi mới là đáng nói."
Đáy mắt Thương Dư Khánh lộ ra trào phúng, "Đang yên đang lành đi đứng sau rèm cửa làm cái gì?"
"Vụng trộm nha."
Thương Dư Khánh trợn tròn mắt, "Tôi thấy cậu đúng là điên rồi."
Cố Tân Tân cũng quát lên. "Cận Ngụ Đình, anh lên cơn khùng sao?"
"Là chính em nói mà, bây giờ em cũng đã có chồng rồi, những việc làm đó của chúng ta cũng trở thành không danh chính ngôn thuận. Em nói xem, không phải vụng trộm thì là cái gì?"
Cố Tân Tân vung tay, "Tùy anh. Nếu sự tình đã rõ ràng rồi, vậy thì tôi cũng không cần phải ở chỗ này nữa."
Cô xoay người rời đi, nhưng bàn tay vừa mới chạm đến tay nắm cửa thì Thương Dư Khánh đã lên tiếng, giọng nói mang theo ngập tràn uy hiếp và nhắc nhở. "Cô dám đi?"
Cố Tân Tân mở cửa ra, quay đầu lại, không hề sợ hãi đón lấy ánh mắt của ông ta, "Có cái gì mà không dám? Cửu gia cũng đã làm...chứng cho tôi rồi. Mấy người luôn miệng nói muốn bằng chứng, anh ta liền cho, bây giờ còn muốn thế nào nữa?"
Cô nhấc chân đi ra ngoài, Thương phu nhân lớn tiếng gọi hai lần nhưng cô cũng không quay đầu lại.
Thương Kỳ đem hết cảnh tượng này thu vào trong mắt, cảm thấy vô cùng oan ức, nhưng bây giờ ngay cả Thương Dư Khánh cũng không thể giúp cô ta làm chủ nữa.
Cố Tân Tân trở lại phòng, nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ truyền ra, cô tiến lên vài bước, nhìn thấy Tu Thiện Văn ngồi ở mép giường.
"Chị dâu."
"Đi. Chúng ta về nhà thôi."
"Giải quyết xong rồi?" Tu Tư Mân nhẹ giương mắt nhìn về phía cô.
Cố Tân Tân đi đến bên cạnh anh, gật đầu một cái, "Đã biết là ai động thủ với Văn Văn. Ngày tháng còn dài, hôm nay xảy ra nhiều chuyện, vẫn là về trước đã rồi tính tiếp."
"Được."
Tuy là đã được chủ biệt thự tận lực giữ lại, nhưng Tu Tư Mân vẫn là một chút mặt mũi cũng không cho, trực tiếp dẫn theo Cố Tân Tân và Tu Thiện Văn rời đi.
Thương Kỳ ngồi trên ghế sô pha, người xung quanh nói thế nào cũng vô dụng. Thương phu nhân nóng ruột muốn chết. "Cứ tiếp tục như vậy sẽ ngã bệnh đó, Kỳ Kỳ, đi đổi một bộ quần áo khác trước đã."
Cô ta lắc đầu, không nói lời nào.
"Con nói gì đó đi mà!"
Cận Ngụ Đình thấy thế, đi đến trước mặt cô ta, "Anh đưa em về."
Thương Kỳ nhấc mí mắt nhìn anh, Cận Ngụ Đình quay lưng lại. "Đi thôi."
Thương phu nhân nhìn Thương Kỳ đứng dậy, luôn cảm thấy bộ dạng này của cô ta có chút là lạ. Bà ta muốn kéo tay Thương Kỳ về, lại bị cô ta dùng sức thoát ra.
Cận Ngụ Đình để tài xế quay về trước sau đó ngồi vào ghế tài xế, Thương Kỳ mở cửa hàng ghế phía sau, lại nghe được anh mở miệng nói. "Ngồi bên cạnh anh."
Thương Kỳ nghe vậy, mở cửa ngồi xuống ghế cạnh tài xế.
Cận Ngụ Đình không sốt ruột khởi động xe, Thương Kỳ lạnh đến mức vẫn còn run rẩy, "Cửu ca, thật ngại quá, em làm bẩn xe anh rồi."
"Không sao, quay về rửa xe là được."
Thương Kỳ không nhắc đến chuyện vừa rồi, điều này cũng làm cho Cận Ngụ Đình cảm thấy có gì đó không đúng, "Lúc em ở bể bơi đã nhìn thấy anh sao?"
Thương Kỳ miễn cưỡng cười cười, "Em biết anh nghĩ gì, Cửu tẩu có chút chuyện hiểu lầm em mới có thể làm ra chuyện cực đoan như vậy, còn anh thì vẫn nhớ đến ân tình lúc trước nên mới không muốn để cho chị ấy gặp phải phiền phức."
"Kỳ Kỳ, anh hỏi em chuyện này, muốn nghe ý kiến của em một chút."
"Cửu ca, chuyện gì thế?"
Tầm mắt Cận Ngụ Đình rơi xuống người Thương Kỳ, "Em nói xem, nếu như Thương gia và Cận gia tiếp tục kết thông gia, đây là chuyện tốt hay là chuyện hoang đường?"
------ lời tác giả ------
30/07/2008 - 30/07/2018
Yêu Yêu sáng tác ròng rã 10 năm tròn, tự nói lời chúc mừng vì điều này ~
Mười năm, cảm ơn tất cả những người ta đã gặp được, cũng cảm ơn những ai đã luôn ủng hộ đến tận giờ phút này.
Hi vọng 10 năm kế tiếp mọi người vẫn còn ở bên cạnh, mà ta cũng vẫn còn đang sáng tác. Hi vọng thời gian trôi chậm một chút, để ta có thể đáp lại tình cảm của tất cả mọi người.